Đường Về
-
Chương 38: Đường về tới nơi nao (2)
******
Tần Minh Vũ được đưa tới bệnh viện cấp cứu, sau khi băng bó vết thương ngoài thì đưa tới Côn Minh. Lộ Viêm Thần không yên lòng nên cũng đi xe tới.
Sáng sớm hơn năm giờ, phẫu thuật xong, anh tựa lưng vào tường ngoài hành lang bệnh viện, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngủ chưa tới nửa giờ, điện thoại trong túi đã rung rung. Giữa hành lang tĩnh lặng, điện thoại rung cũng vang lên thành tiếng, anh cầm ra xem.
Quy Hiểu: “Em tỉnh rồi, chuẩn bị đi kiểm tra trước khi sinh, lạy trời, hi vọng lần này TSH sẽ hạ.
Lộ Thần hiểu, cái này là chỉ tiêu đánh giá chức năng tuyến giáp trạng, chỉ số này của Quy Hiểu rất cao.
Hai người có nói, dù anh mở máy hay không, lúc có kiểm tra cuối thai kì sẽ nhắn tin báo cho anh. Dù là lúc nào, ở đâu, bao nhiêu tin cũng được, càng nhiều càng tốt, anh sẽ xem hết.
Môi anh khô nứt, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi, anh suy nghĩ một lúc, xem có nên gọi lại hay không. Dù sao thời gian này cũng có nhiều chuyện xảy ra, sợ có nghi ngờ, lại đau lòng vì anh, đời người hữu hạn, dù có nói bao nhiêu cũng không thấy đủ...
Lộ Thần: Gọi cho em nhé.
Vừa gửi xong, chưa kịp gọi đã thấy có cuộc gọi tới.
Lộ Viêm Thần nghe máy, vừa đứng dậy đi về phía ngoài hành lang. Đầu kia tiếng Quy Hiểu cónhơi mệt mới, có khẽ “ừ” hai tiếng, ngay cả tiếng thở anh cũng nghe rõ ràng, nhỏ bé, và lười biếng: “Lộ Thần…”
“Ừ". Anh đút tay vào túi, mệt thật, ủ rũ đi qua khu vực y tá, rồi bước vào thang máy. Cửa thang máy đột nhiên mở ra, có người đẩy giường bệnh đi tới, bệnh nhân phía trên hình như đã ngủ thiếp đi rồi, ngoài tiếng bánh xe gường bệnh rột roạt đi qua, tiếng bước chân y tá thì không có gì khác nữa. Lặng yên không tiếng, phía đầu dây lại là những tiếng động nhẹ nhàng, hai người yên tĩnh hồi lâu.
“Sao hôm nay sớm thế đã gọi điện cho em”. Sột soạt, tiếng chăn ma sát, “Anh đang nghỉ à?”
Anh đi vào thang máy: “Vừa rảnh”. Hai người tán gẫu hơn một phút đồng hồ, rốt cuộc anh cũng tìm được cửa sau, một nơi yên tĩnh vừa có thế hút thuốc, tiếng bật lửa tách lên, Quy Hiểu thính tai nên nghe thấy: “Anh hút thuốc đấy à?”
Lộ Viêm Thần bật cười: “Tai chó”.
“Anh mới là cún ấy”.
Anh buồn bực hít một hơi, khói thuốc lượn vòng trong lá phổi, rồi tiêu tan gió sớm.
Không biết vì sao đột nhiên anh lại nói câu này: “Lần trước ở nhà ấy, thấy em có bộ nội y màu đó đẹp lắm”.
“...Giờ không mặc được rồi”.
Anh cười: “Ngực lại lớn hơn hả?”
“...Sao anh lưu manh thế?”
Lộ Viêm Thần bị nghẹn, ngón tay cầm điếu thuốc gác lên trán: “Sao lại lưu manh?”
“Giờ em đang mang bầu con của anh đấy, anh nói thế không thấy kì à?”
“Có gì mà kì”.
Quy Hiểu ở đầu dây trầm mặc, cô nhỏ giọng đáp: “Rồi, em biết rồi, sinh xong em sẽ mua”. Gió mai lướt nhẹ qua mặt, đứng ngược hướng với chiều gió. Làn khói vừa nhả ra bị hất lại suýt nữa thì ho sặc.
Gọi cho Quy Hiểu xong, anh quay về phòng bệnh, Tần Minh Vũ cũng tỉnh rồi. Kinh hoàng nhưng không quá nguy hiểm, lấy mười mấy mảnh đạn ra, có người nói, vẫn còn dư lại một vài mảnh đạn nhưng nằm ở vị trí khó lấy ra. Bác sĩ đề nghị anh nên khuyên Tần Minh Vũ, còn chưa nói hai câu đã bị Tần Minh Vũ an ủi lại.
Làm lính mà, dù không tháo gỡ bom mìn được nữa thì cũng có kỉ niệm để lại. Có mảnh kim loại trong người cũng đâu phải chỉ có mình Tần Minh Vũ anh đâu, những binh sĩ trước kia cũng ôm những mảnh đạn đó cả đời. Tần Minh Vũ còn đùa, chắc sau này chuyển nghề, không biết khi kiểm tra có phiền phức gì không, còn nói sau khi chết bị đốt thành tro rồi, Tần Tiểu Nam phải giữ mấy mảnh đạn này lại, làm đồ gia truyền.
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng phải nằm viện mấy ngày.
Buổi chiều, Lộ Viêm Thần lái xe về, anh ngẫm nghĩ, tắm rửa sạch sẽ xong sẽ phải viết báo cáo nhiệm vụ ngày hôm qua. Xe vừa chạy tới cửa khu đã có người đợi sẵn, nói lãnh đạo chờ nửa ngày rồi, muốn Lộ Viêm Thần đi trợ giúp nhiệm vụ.
Lúc trước ở đội chống khủng bố cũng vậy, nếu muốn thiên hạ thái bình, không có việc gì thì xin chuyển sang chỗ nào yên tĩnh.
Lộ Viêm Thần không nói nhiều, anh ném chìa khóa xe cho binh sĩ gửi lời, nói người ta lái xe vào kho, còn mình đi tới văn phòng.
Cấp trên chỉ đích danh anh, theo đội nhập cảnh vào Myanmar, đón một nhóm người nước mình về.
“Không nguy hiểm lắm, nhưng cần một số người như cậu, có kinh nghiệm thực chiến, biết tháo gỡ bom mìn”.
Lộ Viêm Thần nghe Myanmar đã hiểu. Ở nơi đó vẫn thường xảy ra nội chiến. Cách đường biên giới, người ta có thể nhìn thấy cảnh bên kia khai chiến. Ở đằng xa, ba mươi mấy người trong đội vũ trang đang chôn mìn, chôn xong không đứng kịp vào hàng ngũ, lại thành trò cười cho họ.
Lộ Viêm Thần nhận nhiệm vụ, chuẩn bị hơn nửa tiếng rồi xuất phát luôn. Trước khi tắt máy, anh nhắn cho Quy Hiểu một tin. Hai ngày này anh không tiện nhận điện thoại, em nhớ vẫn phải nhắn tin thường xuyên cho anh, lúc rảnh anh sẽ xem. Nhắn xong, ngắm lại rồi nhắn thêm tin nữa: Ngoài bộ màu đó kia thì bộ màu xanh lam cũng đẹp.
Tần Minh Vũ được đưa tới bệnh viện cấp cứu, sau khi băng bó vết thương ngoài thì đưa tới Côn Minh. Lộ Viêm Thần không yên lòng nên cũng đi xe tới.
Sáng sớm hơn năm giờ, phẫu thuật xong, anh tựa lưng vào tường ngoài hành lang bệnh viện, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngủ chưa tới nửa giờ, điện thoại trong túi đã rung rung. Giữa hành lang tĩnh lặng, điện thoại rung cũng vang lên thành tiếng, anh cầm ra xem.
Quy Hiểu: “Em tỉnh rồi, chuẩn bị đi kiểm tra trước khi sinh, lạy trời, hi vọng lần này TSH sẽ hạ.
Lộ Thần hiểu, cái này là chỉ tiêu đánh giá chức năng tuyến giáp trạng, chỉ số này của Quy Hiểu rất cao.
Hai người có nói, dù anh mở máy hay không, lúc có kiểm tra cuối thai kì sẽ nhắn tin báo cho anh. Dù là lúc nào, ở đâu, bao nhiêu tin cũng được, càng nhiều càng tốt, anh sẽ xem hết.
Môi anh khô nứt, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi, anh suy nghĩ một lúc, xem có nên gọi lại hay không. Dù sao thời gian này cũng có nhiều chuyện xảy ra, sợ có nghi ngờ, lại đau lòng vì anh, đời người hữu hạn, dù có nói bao nhiêu cũng không thấy đủ...
Lộ Thần: Gọi cho em nhé.
Vừa gửi xong, chưa kịp gọi đã thấy có cuộc gọi tới.
Lộ Viêm Thần nghe máy, vừa đứng dậy đi về phía ngoài hành lang. Đầu kia tiếng Quy Hiểu cónhơi mệt mới, có khẽ “ừ” hai tiếng, ngay cả tiếng thở anh cũng nghe rõ ràng, nhỏ bé, và lười biếng: “Lộ Thần…”
“Ừ". Anh đút tay vào túi, mệt thật, ủ rũ đi qua khu vực y tá, rồi bước vào thang máy. Cửa thang máy đột nhiên mở ra, có người đẩy giường bệnh đi tới, bệnh nhân phía trên hình như đã ngủ thiếp đi rồi, ngoài tiếng bánh xe gường bệnh rột roạt đi qua, tiếng bước chân y tá thì không có gì khác nữa. Lặng yên không tiếng, phía đầu dây lại là những tiếng động nhẹ nhàng, hai người yên tĩnh hồi lâu.
“Sao hôm nay sớm thế đã gọi điện cho em”. Sột soạt, tiếng chăn ma sát, “Anh đang nghỉ à?”
Anh đi vào thang máy: “Vừa rảnh”. Hai người tán gẫu hơn một phút đồng hồ, rốt cuộc anh cũng tìm được cửa sau, một nơi yên tĩnh vừa có thế hút thuốc, tiếng bật lửa tách lên, Quy Hiểu thính tai nên nghe thấy: “Anh hút thuốc đấy à?”
Lộ Viêm Thần bật cười: “Tai chó”.
“Anh mới là cún ấy”.
Anh buồn bực hít một hơi, khói thuốc lượn vòng trong lá phổi, rồi tiêu tan gió sớm.
Không biết vì sao đột nhiên anh lại nói câu này: “Lần trước ở nhà ấy, thấy em có bộ nội y màu đó đẹp lắm”.
“...Giờ không mặc được rồi”.
Anh cười: “Ngực lại lớn hơn hả?”
“...Sao anh lưu manh thế?”
Lộ Viêm Thần bị nghẹn, ngón tay cầm điếu thuốc gác lên trán: “Sao lại lưu manh?”
“Giờ em đang mang bầu con của anh đấy, anh nói thế không thấy kì à?”
“Có gì mà kì”.
Quy Hiểu ở đầu dây trầm mặc, cô nhỏ giọng đáp: “Rồi, em biết rồi, sinh xong em sẽ mua”. Gió mai lướt nhẹ qua mặt, đứng ngược hướng với chiều gió. Làn khói vừa nhả ra bị hất lại suýt nữa thì ho sặc.
Gọi cho Quy Hiểu xong, anh quay về phòng bệnh, Tần Minh Vũ cũng tỉnh rồi. Kinh hoàng nhưng không quá nguy hiểm, lấy mười mấy mảnh đạn ra, có người nói, vẫn còn dư lại một vài mảnh đạn nhưng nằm ở vị trí khó lấy ra. Bác sĩ đề nghị anh nên khuyên Tần Minh Vũ, còn chưa nói hai câu đã bị Tần Minh Vũ an ủi lại.
Làm lính mà, dù không tháo gỡ bom mìn được nữa thì cũng có kỉ niệm để lại. Có mảnh kim loại trong người cũng đâu phải chỉ có mình Tần Minh Vũ anh đâu, những binh sĩ trước kia cũng ôm những mảnh đạn đó cả đời. Tần Minh Vũ còn đùa, chắc sau này chuyển nghề, không biết khi kiểm tra có phiền phức gì không, còn nói sau khi chết bị đốt thành tro rồi, Tần Tiểu Nam phải giữ mấy mảnh đạn này lại, làm đồ gia truyền.
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng phải nằm viện mấy ngày.
Buổi chiều, Lộ Viêm Thần lái xe về, anh ngẫm nghĩ, tắm rửa sạch sẽ xong sẽ phải viết báo cáo nhiệm vụ ngày hôm qua. Xe vừa chạy tới cửa khu đã có người đợi sẵn, nói lãnh đạo chờ nửa ngày rồi, muốn Lộ Viêm Thần đi trợ giúp nhiệm vụ.
Lúc trước ở đội chống khủng bố cũng vậy, nếu muốn thiên hạ thái bình, không có việc gì thì xin chuyển sang chỗ nào yên tĩnh.
Lộ Viêm Thần không nói nhiều, anh ném chìa khóa xe cho binh sĩ gửi lời, nói người ta lái xe vào kho, còn mình đi tới văn phòng.
Cấp trên chỉ đích danh anh, theo đội nhập cảnh vào Myanmar, đón một nhóm người nước mình về.
“Không nguy hiểm lắm, nhưng cần một số người như cậu, có kinh nghiệm thực chiến, biết tháo gỡ bom mìn”.
Lộ Viêm Thần nghe Myanmar đã hiểu. Ở nơi đó vẫn thường xảy ra nội chiến. Cách đường biên giới, người ta có thể nhìn thấy cảnh bên kia khai chiến. Ở đằng xa, ba mươi mấy người trong đội vũ trang đang chôn mìn, chôn xong không đứng kịp vào hàng ngũ, lại thành trò cười cho họ.
Lộ Viêm Thần nhận nhiệm vụ, chuẩn bị hơn nửa tiếng rồi xuất phát luôn. Trước khi tắt máy, anh nhắn cho Quy Hiểu một tin. Hai ngày này anh không tiện nhận điện thoại, em nhớ vẫn phải nhắn tin thường xuyên cho anh, lúc rảnh anh sẽ xem. Nhắn xong, ngắm lại rồi nhắn thêm tin nữa: Ngoài bộ màu đó kia thì bộ màu xanh lam cũng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook