Đường Về Phục Hận
-
C3: Chương 3
Tôi biết, trong lòng bố mẹ, Tống Miểu Miểu mới là người con gái hoàn hảo.
Mẹ tôi luôn ghét bỏ tôi lạnh lùng, ít nói.
Nói tôi không phải do bà ấy nuôi lớn, không có chút tình cảm nào.
Năm tôi 3 tuổi, tôi bị lạc đường.
Sau đó, tôi được một bà lão tốt bụng cưu mang, mới không bị c.h.ế.t đói ngoài đường.
Bố mẹ tôi giải thích với tôi rằng, lúc đó gia đình khó khăn, họ cãi nhau trên đường, lúc hoàn hồn lại thì phát hiện tôi đã không thấy đâu nữa.
Nhưng, tôi lại nghe được một phiên bản khác từ bà nội.
Bà nội nói, lúc bà ấy đang nhặt ve chai ở ven đường, thì nhìn thấy tôi đứng khóc một mình trong góc.
Bà nội đã giúp tôi tìm người thân rất lâu, thậm chí còn báo cảnh sát, nhưng vẫn không có tin tức.
Bố mẹ tôi như thể bốc hơi khỏi thế giới vậy, biến mất không một dấu vết.
Bà nội không nỡ nhìn tôi bị đưa vào trại mồ côi.
Bà ấy lê thân hình gầy gò, giúp tôi hoàn tất thủ tục nhận nuôi.
Kể từ đó, bà nội dậy sớm, thức khuya nhặt ve chai nuôi tôi, mới cho tôi có được cuộc sống như bao đứa trẻ khác...
Thế nhưng, những gì bà nội làm cho tôi, trong mắt bố mẹ tôi, lại là dơ bẩn, không thể mang ra ngoài ánh sáng.
Năm tôi 15 tuổi, khi bố mẹ tôi tìm thấy tôi, họ bịt mũi, chê bai không muốn bước vào nhà bà nội.
"Lúc trước là bà đã bắt cóc con gái tôi đúng không?"
"Nói đi, bà muốn bao nhiêu tiền?"
Bà nội nhìn bố mẹ tôi, run rẩy xua tay.
"Tôi... tôi không cần tiền, chỉ cần hai người đón Vi Vi đi, đối xử tốt với con bé là được rồi..."
"Con gái ruột của tôi, lẽ nào tôi không biết đối xử tốt với nó? Làm gì đến lượt bà dạy dỗ tôi?"
Bố mẹ tôi bố thí cho bà nội vài trăm tệ, rồi đưa tôi đi. Cũng vào ngày hôm đó, tôi lần đầu tiên gặp Tống Miểu Miểu.
Kiếp trước, tôi vì khao khát tình thân.
Nên luôn ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, đối với Tống Miểu Miểu cũng nhường nhịn hết mực. Nhưng những điều đó, chỉ đổi lại được sự bắt nạt, thậm chí là sỉ nhục từ Tống Miểu Miểu.
Tống Miểu Miểu xem việc cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về tôi là lẽ đương nhiên, thế mà vẫn chưa thỏa mãn.
Từ giây phút nhìn thấy tôi, cô ta đã muốn hủy hoại cuộc đời tôi.
Sống lại một đời, tôi nhất định phải bắt Tống Miểu Miểu trả giá!
Tuy túi hồ sơ đã bị xé, nhưng chỉ cần nhanh chóng làm thủ tục, thì vẫn có thể dán lại được.
Tôi lập tức chạy đôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, từ trường tiểu học, đến trường trung học cơ sở, rồi đến trường trung học phổ thông, cầu xin các thầy cô viết giấy xác nhận để tôi dán lại túi hồ sơ.
Tôi tha thiết cầu xin, đưa ra kết quả thi đại học, giấy báo nhập học của trường đại học trọng điểm, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin!
May mắn là, rất nhiều thầy cô đã xem được video trên mạng.
Họ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, đồng ý viết giấy xác nhận.
Tôi đã chạy suốt một ngày trời, không ăn không uống, cuối cùng cũng dán lại được túi hồ sơ.
Lúc tôi trở về nhà, Tống Miểu Miểu đang ngồi xem tivi cùng bố mẹ.
Họ đã ăn cơm xong, trên bàn là bát đĩa bừa bộn, không chừa lại cho tôi chút gì.
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, sắc mặt khó coi.
"Mày còn biết đường về à, mày đăng video đó lên, khiến cho Miểu Miểu khóc cả buổi chiều."
Tống Miểu Miểu mắt đỏ hoe, khẽ kéo áo mẹ tôi.
"Mẹ, chuyện này không trách chị, đều là lỗi của con."
Kiếp trước, chỉ cần Tống Miểu Miểu hơi không vui, là mẹ tôi lại mắng mỏ tôi.
Chỉ cần tôi dám cãi lại, thì trong mắt mẹ tôi, chính là tôi không biết quan tâm đến em gái.
"Tống Vi, mẹ đã dạy mày như thế nào hả, phải nhường nhịn em gái, mày quên hết rồi à?"
"Đúng là không phải do mình nuôi lớn, không có một chút gia giáo nào."
"Chị, chị đừng trách mẹ nữa, xin lỗi mẹ đi."
Ngoài miệng Tống Miểu Miểu nói là khuyên can, nhưng thực chất lại là muốn chọc giận tôi, để tôi nổi nóng.
Như vậy, trong mắt bố mẹ, hình tượng của tôi sẽ càng thêm xấu xa.
Để cô ta có thể độc chiếm tình yêu thương của bố mẹ.
Mẹ tôi luôn ghét bỏ tôi lạnh lùng, ít nói.
Nói tôi không phải do bà ấy nuôi lớn, không có chút tình cảm nào.
Năm tôi 3 tuổi, tôi bị lạc đường.
Sau đó, tôi được một bà lão tốt bụng cưu mang, mới không bị c.h.ế.t đói ngoài đường.
Bố mẹ tôi giải thích với tôi rằng, lúc đó gia đình khó khăn, họ cãi nhau trên đường, lúc hoàn hồn lại thì phát hiện tôi đã không thấy đâu nữa.
Nhưng, tôi lại nghe được một phiên bản khác từ bà nội.
Bà nội nói, lúc bà ấy đang nhặt ve chai ở ven đường, thì nhìn thấy tôi đứng khóc một mình trong góc.
Bà nội đã giúp tôi tìm người thân rất lâu, thậm chí còn báo cảnh sát, nhưng vẫn không có tin tức.
Bố mẹ tôi như thể bốc hơi khỏi thế giới vậy, biến mất không một dấu vết.
Bà nội không nỡ nhìn tôi bị đưa vào trại mồ côi.
Bà ấy lê thân hình gầy gò, giúp tôi hoàn tất thủ tục nhận nuôi.
Kể từ đó, bà nội dậy sớm, thức khuya nhặt ve chai nuôi tôi, mới cho tôi có được cuộc sống như bao đứa trẻ khác...
Thế nhưng, những gì bà nội làm cho tôi, trong mắt bố mẹ tôi, lại là dơ bẩn, không thể mang ra ngoài ánh sáng.
Năm tôi 15 tuổi, khi bố mẹ tôi tìm thấy tôi, họ bịt mũi, chê bai không muốn bước vào nhà bà nội.
"Lúc trước là bà đã bắt cóc con gái tôi đúng không?"
"Nói đi, bà muốn bao nhiêu tiền?"
Bà nội nhìn bố mẹ tôi, run rẩy xua tay.
"Tôi... tôi không cần tiền, chỉ cần hai người đón Vi Vi đi, đối xử tốt với con bé là được rồi..."
"Con gái ruột của tôi, lẽ nào tôi không biết đối xử tốt với nó? Làm gì đến lượt bà dạy dỗ tôi?"
Bố mẹ tôi bố thí cho bà nội vài trăm tệ, rồi đưa tôi đi. Cũng vào ngày hôm đó, tôi lần đầu tiên gặp Tống Miểu Miểu.
Kiếp trước, tôi vì khao khát tình thân.
Nên luôn ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, đối với Tống Miểu Miểu cũng nhường nhịn hết mực. Nhưng những điều đó, chỉ đổi lại được sự bắt nạt, thậm chí là sỉ nhục từ Tống Miểu Miểu.
Tống Miểu Miểu xem việc cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về tôi là lẽ đương nhiên, thế mà vẫn chưa thỏa mãn.
Từ giây phút nhìn thấy tôi, cô ta đã muốn hủy hoại cuộc đời tôi.
Sống lại một đời, tôi nhất định phải bắt Tống Miểu Miểu trả giá!
Tuy túi hồ sơ đã bị xé, nhưng chỉ cần nhanh chóng làm thủ tục, thì vẫn có thể dán lại được.
Tôi lập tức chạy đôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, từ trường tiểu học, đến trường trung học cơ sở, rồi đến trường trung học phổ thông, cầu xin các thầy cô viết giấy xác nhận để tôi dán lại túi hồ sơ.
Tôi tha thiết cầu xin, đưa ra kết quả thi đại học, giấy báo nhập học của trường đại học trọng điểm, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin!
May mắn là, rất nhiều thầy cô đã xem được video trên mạng.
Họ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, đồng ý viết giấy xác nhận.
Tôi đã chạy suốt một ngày trời, không ăn không uống, cuối cùng cũng dán lại được túi hồ sơ.
Lúc tôi trở về nhà, Tống Miểu Miểu đang ngồi xem tivi cùng bố mẹ.
Họ đã ăn cơm xong, trên bàn là bát đĩa bừa bộn, không chừa lại cho tôi chút gì.
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, sắc mặt khó coi.
"Mày còn biết đường về à, mày đăng video đó lên, khiến cho Miểu Miểu khóc cả buổi chiều."
Tống Miểu Miểu mắt đỏ hoe, khẽ kéo áo mẹ tôi.
"Mẹ, chuyện này không trách chị, đều là lỗi của con."
Kiếp trước, chỉ cần Tống Miểu Miểu hơi không vui, là mẹ tôi lại mắng mỏ tôi.
Chỉ cần tôi dám cãi lại, thì trong mắt mẹ tôi, chính là tôi không biết quan tâm đến em gái.
"Tống Vi, mẹ đã dạy mày như thế nào hả, phải nhường nhịn em gái, mày quên hết rồi à?"
"Đúng là không phải do mình nuôi lớn, không có một chút gia giáo nào."
"Chị, chị đừng trách mẹ nữa, xin lỗi mẹ đi."
Ngoài miệng Tống Miểu Miểu nói là khuyên can, nhưng thực chất lại là muốn chọc giận tôi, để tôi nổi nóng.
Như vậy, trong mắt bố mẹ, hình tượng của tôi sẽ càng thêm xấu xa.
Để cô ta có thể độc chiếm tình yêu thương của bố mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook