Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế
-
Chương 5
Mập Mạp không nghĩ đến chính mình cũng có ngày được thích. Ngẫm nghĩ cách nào cũng không thông: một không có tiền, hai không có sắc, ba không có tài, người nào thích hắn được nhỉ? Quả thật là bất khả tư nghị!
Nhà xưởng có thêm một cô gái mới chuyển tới: dáng người mẫu, so với Mập Mạp có lẽ là nhỏ hơn khoảng bốn tuổi, thanh tú trang nhã, khi cười còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền nữa. Tại nơi công tác toàn đàn ông con trai, nữ nhân như vậy tuyệt đối là cực phẩm. Hơn nữa, nàng còn chưa có bạn trai, là cực phẩm trong cực phẩm!
Toàn bộ nam nhân trong nhà máy, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, những ai chưa lập gia đình đều ngưỡng mộ nàng. Cái gì gọi là ‘Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu’. Mập Mạp đương nhiên cũng hảo cầu, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Cách Mập Mạp thích cũng không giống người khác mua cho nàng cái này, tặng cho nàng cái kia, hay chen lấn mua giúp nàng hộp cơm trưa… Chỉ là khi không có người thì vụng trộm liếc một cái, sau đó đâu lại như đấy, làm bộ như không có việc gì. Tuy nhiên, những cử chỉ nhỏ nhặt ấy không qua được ánh mắt của mấy nhân viên tạp vụ.
“Mập Mạp, ngươi thấy Lý Tuyết thế nào?” Thừa dịp nghỉ ngơi, Tiểu Từ ngồi bên cạnh, dùng tay chọc chọc Mập Mạp.
“A? Nga… Rất… rất đẹp…” Mặt Mập Mạp chín đỏ, dù sao trong lòng cũng đã vụng trộm đem nàng thành bạn gái mình.
“Hắc hắc, ‘rất đẹp’ tức là rất vừa lòng. Mập Mạp, ngươi với nàng có tình ý đúng không?” Tiểu Từ xấu xa cười.
“A? Không, không đâu. Người ta đời nào nhìn trúng ta!” Tự ti của Mập Mạp không phải chỉ bởi vì béo, mà còn vì cái sự kiện thời trung học đã gây nên một vết thương lòng quá lớn, cho nên đối với tình yêu hắn luôn có cảm giác sợ hãi. Đây là một trở ngại khó khăn cho Mập Mạp.
“Không việc gì, thích là thích, ta cũng rất thích nàng, vẫn thường tặng nàng mấy thứ linh tinh đó thôi. Nói nghe ta chút, ngươi có thích nàng hay không a?”
“Không… không có! Người ta tốt như vậy, ta lại vừa béo vừa xấu…”
“Ôi trời, béo thì làm sao? Mập Mạp, có khi Lý Tuyết cũng coi trọng ngươi không chừng!”
“Không đâu, ngươi đừng có nói giỡn…”
“Không cái gì! Nói thật cho ta ngươi có thích nàng hay không a?”
“… Có một chút…”
“Ai…Ai… Mọi người chú ý, chú ý! Mập Mạp thích Lý Tuyết nha!” Tiểu Từ gân cổ rống lên.
“Ngươi…!” Mặt Mập Mạp trắng bệch, mình làm sao lại có thể tự suy diễn rồi buột miệng nói ra, sao hắn ta có thể làm như vậy chứ?
“Ồ…” Xung quanh ồn ào thành một mảnh, đủ mọi loại phản ứng. Người có tâm sẽ cười góp vui, cũng nói đùa kêu Mập Mạp theo đuổi, thích thì phải giữ lấy. Người ác tâm sẽ lại nói xóc nói mỉa Mập Mạp, buông ra những câu chế giễu chua cay. Cảnh này giống như kí ức mười năm trước, khiến Mập Mạp chỉ muốn tìm một cái hố mà chui luôn vào.
“Phanh” một tiếng Mập Mạp đứng bật dậy: “Thích nàng thì làm sao? Dựa vào cái gì các ngươi được quyền thích còn ta thì không? Béo thì làm sao? Bộ người béo không được phép thích ai à? Các người dựa vào cái gì mà cười nhạo ta?” Nói xong thì thở hồng hộc.
Tiểu Từ thấy Mập Mạp sinh khí vội vàng chạy lại an ủi: “Chỉ là đùa một chút thôi mà! Mọi người cũng không có ý gì khác, ngươi đừng giận.”
Mập Mạp không để ý đến hắn, xoay người chạy ra sân sau. Một đám người im re, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chả ai nói được câu nào. Bình thường thấy Mập Mạp luôn cười ha ha, ai ngờ lúc nóng giận lại doạ người đến như vậy…
Đứng ở sân sau, Mập Mạp thấy mũi mình cay cay, cái tư vị khổ sở khi bị người cười nhạo, mặc kệ đã nghe bao nhiêu lần cũng không quen được, vẫn thấy lòng đau đớn.
“Uy, Trữ Hân…”
Mập Mạp sửng sốt, bình thường người ta quen gọi Mập Mạp, hắn nghe riết cũng quen, nay bỗng nhiên lại có người gọi hẳn tên của mình, quả là có chút lúng túng.
“Lý Tuyết… Ngươi… Người đừng nghe bọn họ nói bậy bạ…”
“Ha ha…” Lý Tuyết cười vui vẻ, lộ ra cái lúm đồng tiền. Mập Mạp không nói gì, nàng cũng đến cười nhạo mình sao?
“Ngươi có bạn gái chưa?”
“…Chưa, không có.” Mập Mạp nghi hoặc, nàng hỏi cái này làm gì?
“Chúng ta quen nhau đi!”
Dây thần kinh trong đầu Mập Mạp đứt cái phựt. Nàng… Nàng vừa rồi mới nói cái gì? Quen…Quen nhau? Không phải đùa giỡn mình đó chứ?
Lý Tuyết nhìn ra nghi vấn trong đầu Mập Mạp, e thẹn mà nói: “Ta không phải đang trêu đùa ngươi, mà ta cũng không phải người hay thích đùa giỡn người khác. Thật sự là ta rất thích ngươi…”
Tuy rằng Mập Mạp rất béo, nhưng tiểu cô nương người ta lại vừa ý hắn, tình yêu quả nhiên không thể biết trước được.
Mập Mạp có người yêu a! Toàn thể nhân viên cao thấp trong nhà máy, từ trong ra ngoài, ngay cả con cún nuôi sau hậu viện, không ai là không nghi ngờ tính chân thật việc này. Mập Mạp có người yêu, tức là có người nguyện ý làm bạn gái của hắn… Việc này còn khó tin hơn so với việc gà trống đẻ trứng a!
Nhưng chuyện khó tin này lại xảy ra, đối tượng lại còn là đoá hoa kiều diễm của cả nhà xưởng, thế quái nào lại cắm vào bãi phân heo thế này? Thật là đả kích người khác quá mà! Mọi người đều mang tam trạng chờ xem náo nhiệt, chả một ai lại tin Lý Tuyết có thể coi trọng Mập Mạp. Thiên hạ đại chê cười, có người con gái nào chọn bạn trai lại không xem gia thế hay tướng mạo chứ!
Sáng sớm hằng ngày, mọi người sẽ lại được chứng kiến một màn vô cùng quỷ dị: một nam nhân béo đến không còn hình người, nắm tay một nữ nhân rất rất xinh đẹp… Mặt Mập Mạp vốn đã nhiều thịt nhiều mỡ, ép hai con mắt hắn nhỏ xíu, mỗi khi cười thì khỏi thấy mắt luôn, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí. Cả đám người lại không khỏi thở dài, thật là vũ trụ to lớn, vô kì bất hữu* a.
*Vô kì bất hữu: không thiếu cái mới lạ
Chuyện tình yêu vừa mới lạ vừa kích thích. Đây là mối quan hệ đầu tiên của Mập Mạp, cho nên hắn cẩn thận từng li từng tí. Hai người quen nhau một tháng mới bắt đầu nắm tay. Lần đầu nắm tay con gái, Mập Mạp kích động mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cầm lấy bàn tay Lý Tuyết, mềm a, nguyên lai tay con gái lại nhỏ như vậy, tay mình hoàn toàn có thể bao trọn. Lại nhìn sang Lý Tuyết, thấy nàng chẳng tỏ vẻ bất mãn gì, mà chỉ hướng hắn cười cười như khích lệ. Thấy cái lúm đồng tiền nho nhỏ của nàng, trong lòng Mập Mạp dâng lên một xúc cảm ngọt ngào.
Mập Mạp có đôi khi cho rằng Lý Tuyết nhất định là thiên sứ, bởi người thường nào có ai chịu tiếp nhận hắn. Chính mình ngẫm lại cũng cảm thấy khó tin, bởi vậy nên đối với tình cảm này, Mập Mạp đặc biệt quý trọng, phủng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, chỉ sợ rằng đây vốn chỉ là giấc mộng, khi tỉnh lại cái gì cũng không còn…
.
.
.
“Trương Khải Khải, ngươi con mẹ nó đừng có quá phận! Chia tay thì chia tay, đừng có như đàn bà bày đặt sống không bằng chết!”
Tưởng Minh vốn đang ngủ, lại nhận được điện thoại của Trương Khải Khải nói y lập tức đến tìm hắn, nếu không hắn sẽ nhảy từ tầng 17 xuống.
“Tiểu Minh… ngươi nếu… không đến… ta… ta sẽ từ đây… nhảy xuống… Ha hả… ngươi… cũng sẽ… không gặp ta nữa…”
Tưởng Minh nhíu nhíu mày, nghe thanh âm tựa hồ đã uống không ít rượu. Mặc dù đã chia tay, nhưng tình cảm vẫn còn, không thể đế hắn xảy ra chuyện gì được.
“Ngươi ở đâu?”
“Ha hả, không nói cho ngươi biết… Ngươi đoán đi…”
Tưởng Minh tức giận sắp bạo phát: “Ngươi con mẹ nó muốn chết a? Nói mau! Không nói ta cúp.”
“Tiểu Minh, Tiểu Minh… ngươi không cần sinh khí. Ta… ta ở khách sạn T… phòng 614… Ngươi mau đến a!”
“Ba” một tiếng, Tưởng Minh cúp điện thoại, thay quần áo chạy vội ra ngoài.
——————————
Editor: Từ giờ sẽ không edit phần tâm sự của tác giả mỗi cuối chương nữa =.=”
Nhà xưởng có thêm một cô gái mới chuyển tới: dáng người mẫu, so với Mập Mạp có lẽ là nhỏ hơn khoảng bốn tuổi, thanh tú trang nhã, khi cười còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền nữa. Tại nơi công tác toàn đàn ông con trai, nữ nhân như vậy tuyệt đối là cực phẩm. Hơn nữa, nàng còn chưa có bạn trai, là cực phẩm trong cực phẩm!
Toàn bộ nam nhân trong nhà máy, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, những ai chưa lập gia đình đều ngưỡng mộ nàng. Cái gì gọi là ‘Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu’. Mập Mạp đương nhiên cũng hảo cầu, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Cách Mập Mạp thích cũng không giống người khác mua cho nàng cái này, tặng cho nàng cái kia, hay chen lấn mua giúp nàng hộp cơm trưa… Chỉ là khi không có người thì vụng trộm liếc một cái, sau đó đâu lại như đấy, làm bộ như không có việc gì. Tuy nhiên, những cử chỉ nhỏ nhặt ấy không qua được ánh mắt của mấy nhân viên tạp vụ.
“Mập Mạp, ngươi thấy Lý Tuyết thế nào?” Thừa dịp nghỉ ngơi, Tiểu Từ ngồi bên cạnh, dùng tay chọc chọc Mập Mạp.
“A? Nga… Rất… rất đẹp…” Mặt Mập Mạp chín đỏ, dù sao trong lòng cũng đã vụng trộm đem nàng thành bạn gái mình.
“Hắc hắc, ‘rất đẹp’ tức là rất vừa lòng. Mập Mạp, ngươi với nàng có tình ý đúng không?” Tiểu Từ xấu xa cười.
“A? Không, không đâu. Người ta đời nào nhìn trúng ta!” Tự ti của Mập Mạp không phải chỉ bởi vì béo, mà còn vì cái sự kiện thời trung học đã gây nên một vết thương lòng quá lớn, cho nên đối với tình yêu hắn luôn có cảm giác sợ hãi. Đây là một trở ngại khó khăn cho Mập Mạp.
“Không việc gì, thích là thích, ta cũng rất thích nàng, vẫn thường tặng nàng mấy thứ linh tinh đó thôi. Nói nghe ta chút, ngươi có thích nàng hay không a?”
“Không… không có! Người ta tốt như vậy, ta lại vừa béo vừa xấu…”
“Ôi trời, béo thì làm sao? Mập Mạp, có khi Lý Tuyết cũng coi trọng ngươi không chừng!”
“Không đâu, ngươi đừng có nói giỡn…”
“Không cái gì! Nói thật cho ta ngươi có thích nàng hay không a?”
“… Có một chút…”
“Ai…Ai… Mọi người chú ý, chú ý! Mập Mạp thích Lý Tuyết nha!” Tiểu Từ gân cổ rống lên.
“Ngươi…!” Mặt Mập Mạp trắng bệch, mình làm sao lại có thể tự suy diễn rồi buột miệng nói ra, sao hắn ta có thể làm như vậy chứ?
“Ồ…” Xung quanh ồn ào thành một mảnh, đủ mọi loại phản ứng. Người có tâm sẽ cười góp vui, cũng nói đùa kêu Mập Mạp theo đuổi, thích thì phải giữ lấy. Người ác tâm sẽ lại nói xóc nói mỉa Mập Mạp, buông ra những câu chế giễu chua cay. Cảnh này giống như kí ức mười năm trước, khiến Mập Mạp chỉ muốn tìm một cái hố mà chui luôn vào.
“Phanh” một tiếng Mập Mạp đứng bật dậy: “Thích nàng thì làm sao? Dựa vào cái gì các ngươi được quyền thích còn ta thì không? Béo thì làm sao? Bộ người béo không được phép thích ai à? Các người dựa vào cái gì mà cười nhạo ta?” Nói xong thì thở hồng hộc.
Tiểu Từ thấy Mập Mạp sinh khí vội vàng chạy lại an ủi: “Chỉ là đùa một chút thôi mà! Mọi người cũng không có ý gì khác, ngươi đừng giận.”
Mập Mạp không để ý đến hắn, xoay người chạy ra sân sau. Một đám người im re, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chả ai nói được câu nào. Bình thường thấy Mập Mạp luôn cười ha ha, ai ngờ lúc nóng giận lại doạ người đến như vậy…
Đứng ở sân sau, Mập Mạp thấy mũi mình cay cay, cái tư vị khổ sở khi bị người cười nhạo, mặc kệ đã nghe bao nhiêu lần cũng không quen được, vẫn thấy lòng đau đớn.
“Uy, Trữ Hân…”
Mập Mạp sửng sốt, bình thường người ta quen gọi Mập Mạp, hắn nghe riết cũng quen, nay bỗng nhiên lại có người gọi hẳn tên của mình, quả là có chút lúng túng.
“Lý Tuyết… Ngươi… Người đừng nghe bọn họ nói bậy bạ…”
“Ha ha…” Lý Tuyết cười vui vẻ, lộ ra cái lúm đồng tiền. Mập Mạp không nói gì, nàng cũng đến cười nhạo mình sao?
“Ngươi có bạn gái chưa?”
“…Chưa, không có.” Mập Mạp nghi hoặc, nàng hỏi cái này làm gì?
“Chúng ta quen nhau đi!”
Dây thần kinh trong đầu Mập Mạp đứt cái phựt. Nàng… Nàng vừa rồi mới nói cái gì? Quen…Quen nhau? Không phải đùa giỡn mình đó chứ?
Lý Tuyết nhìn ra nghi vấn trong đầu Mập Mạp, e thẹn mà nói: “Ta không phải đang trêu đùa ngươi, mà ta cũng không phải người hay thích đùa giỡn người khác. Thật sự là ta rất thích ngươi…”
Tuy rằng Mập Mạp rất béo, nhưng tiểu cô nương người ta lại vừa ý hắn, tình yêu quả nhiên không thể biết trước được.
Mập Mạp có người yêu a! Toàn thể nhân viên cao thấp trong nhà máy, từ trong ra ngoài, ngay cả con cún nuôi sau hậu viện, không ai là không nghi ngờ tính chân thật việc này. Mập Mạp có người yêu, tức là có người nguyện ý làm bạn gái của hắn… Việc này còn khó tin hơn so với việc gà trống đẻ trứng a!
Nhưng chuyện khó tin này lại xảy ra, đối tượng lại còn là đoá hoa kiều diễm của cả nhà xưởng, thế quái nào lại cắm vào bãi phân heo thế này? Thật là đả kích người khác quá mà! Mọi người đều mang tam trạng chờ xem náo nhiệt, chả một ai lại tin Lý Tuyết có thể coi trọng Mập Mạp. Thiên hạ đại chê cười, có người con gái nào chọn bạn trai lại không xem gia thế hay tướng mạo chứ!
Sáng sớm hằng ngày, mọi người sẽ lại được chứng kiến một màn vô cùng quỷ dị: một nam nhân béo đến không còn hình người, nắm tay một nữ nhân rất rất xinh đẹp… Mặt Mập Mạp vốn đã nhiều thịt nhiều mỡ, ép hai con mắt hắn nhỏ xíu, mỗi khi cười thì khỏi thấy mắt luôn, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí. Cả đám người lại không khỏi thở dài, thật là vũ trụ to lớn, vô kì bất hữu* a.
*Vô kì bất hữu: không thiếu cái mới lạ
Chuyện tình yêu vừa mới lạ vừa kích thích. Đây là mối quan hệ đầu tiên của Mập Mạp, cho nên hắn cẩn thận từng li từng tí. Hai người quen nhau một tháng mới bắt đầu nắm tay. Lần đầu nắm tay con gái, Mập Mạp kích động mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cầm lấy bàn tay Lý Tuyết, mềm a, nguyên lai tay con gái lại nhỏ như vậy, tay mình hoàn toàn có thể bao trọn. Lại nhìn sang Lý Tuyết, thấy nàng chẳng tỏ vẻ bất mãn gì, mà chỉ hướng hắn cười cười như khích lệ. Thấy cái lúm đồng tiền nho nhỏ của nàng, trong lòng Mập Mạp dâng lên một xúc cảm ngọt ngào.
Mập Mạp có đôi khi cho rằng Lý Tuyết nhất định là thiên sứ, bởi người thường nào có ai chịu tiếp nhận hắn. Chính mình ngẫm lại cũng cảm thấy khó tin, bởi vậy nên đối với tình cảm này, Mập Mạp đặc biệt quý trọng, phủng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, chỉ sợ rằng đây vốn chỉ là giấc mộng, khi tỉnh lại cái gì cũng không còn…
.
.
.
“Trương Khải Khải, ngươi con mẹ nó đừng có quá phận! Chia tay thì chia tay, đừng có như đàn bà bày đặt sống không bằng chết!”
Tưởng Minh vốn đang ngủ, lại nhận được điện thoại của Trương Khải Khải nói y lập tức đến tìm hắn, nếu không hắn sẽ nhảy từ tầng 17 xuống.
“Tiểu Minh… ngươi nếu… không đến… ta… ta sẽ từ đây… nhảy xuống… Ha hả… ngươi… cũng sẽ… không gặp ta nữa…”
Tưởng Minh nhíu nhíu mày, nghe thanh âm tựa hồ đã uống không ít rượu. Mặc dù đã chia tay, nhưng tình cảm vẫn còn, không thể đế hắn xảy ra chuyện gì được.
“Ngươi ở đâu?”
“Ha hả, không nói cho ngươi biết… Ngươi đoán đi…”
Tưởng Minh tức giận sắp bạo phát: “Ngươi con mẹ nó muốn chết a? Nói mau! Không nói ta cúp.”
“Tiểu Minh, Tiểu Minh… ngươi không cần sinh khí. Ta… ta ở khách sạn T… phòng 614… Ngươi mau đến a!”
“Ba” một tiếng, Tưởng Minh cúp điện thoại, thay quần áo chạy vội ra ngoài.
——————————
Editor: Từ giờ sẽ không edit phần tâm sự của tác giả mỗi cuối chương nữa =.=”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook