Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế
-
Chương 18
Làm bạn trai Tưởng Minh, cuộc sống của Mập Mạp căn bản không có biến hoá gì, mỗi ngày vẫn lấy việc giảm cân là chính. Tuy nhiên, những người trong câu lạc bộ giờ đây đều biết chuyện Mập Mạp là bạn trai Tưởng Minh, tất nhiên đây là nhờ công lao đóng góp to lớn vĩ đại của Tưởng mẫu, đều nhìn Mập Mạp bằng con mắt kì quái. Có người là bừng tỉnh đại ngộ, tâm nói sao ta thấy rõ ràng ông chủ là điển hình của điển hình trong giai cấp địa chủ, như thế nào lại đi giúp một tên mập giảm béo? Nguyên lai… khẩu vị của ông chủ… là như vậy… Hắc hắc…
Đối với những ẩn ý trong lời nói của mọi người, Mập Mạp cũng chẳng quan tâm. Tại sao? Bởi vì… cái này căn bản là điều không thể nha! Mập Mạp vẫn như trước đối đãi với Tưởng Minh như hắn đối đãi với ông chủ, càng không tự mình đa tình nghĩ đến chuyện Tưởng Minh có hay không thích hắn.
Tưởng Minh thì một mặt tìm kiếm tên gian tế, đồng thời cũng cố gắng tìm kiếm chút gian tình. Đương nhiên, gian tình này a, là không thể đường đường chính chính mà làm, cho nên một người nào đó mới bắt An Tạp phải lén lén lút lút kiếm nam hài xinh đẹp mang đến. Trải qua tỉ mỉ sắp xếp và an bài, kế hoạch đã tiến đến giai đoạn bí mật tiến hành. Rốt cuộc cũng có “thịt” để ăn, Tưởng Minh cười y chang một lão hồ ly, xắn tay áo chuẩn bị triển khai bản lĩnh… nhưng rồi kế hoạch không thể không phát sinh biến hoá.
Thời điểm Tưởng đại thiếu cùng với nam hài đang hôn nhau đến quên cả trời trăng, “Rầm!” một tiếng, cánh cửa phòng làm việc mở bung. Tưởng đại thiếu bị doạ sợ đến mức ủ rũ, nhất thời động cũng không dám động… Đến già mà cứ bị kinh hách kiểu này, có thể sẽ bị bất lực hay không???
“Ngươi! Dương Vũ Thanh! Lão tử nợ ngươi tiền sao?” Tưởng Minh chỉ hận không thể một bước lao qua đập chết hắn.
“Không… không tốt… Mập Mạp… té xỉu!” Dương Vũ Thanh vịn vào cánh cửa hít lấy hít để không khí.
“Cái gì?” Ngay cả áo còn chưa kịp mặc, Tưởng Minh trên người chỉ treo mỗi cái quần liền chạy ra ngoài. Mập Mạp làm sao vậy? Như thế nào liền đột nhiên té xỉu?
“Ăn xong cơm, ta và Triệu Trác đang nói chuyện phiếm, Mập Mạp còn đang tập luyện, bỗng dưng liền… ngã sấp xuống. Chúng ta gọi 120 rồi chạy đến đây tìm ngươi.”
“Tập luyện? Như thế nào lại gia tăng tập luyện? Không phải nói sau bữa cơm chiều không cần tập sao? Các ngươi làm ăn kiểu gì không biết!”
“……”
Kì thật là chính Mập Mạp yêu cầu, hắn muốn giảm cân, phi thường muốn giảm cân. Mấy tháng trước còn chưa đến mức độ như thế, mấy ngày nay lại y như kẻ điên, cơ hồ trừ bỏ lúc ngủ còn lại đều không nghỉ ngơi, cả người gầy một vòng lớn. Có lẽ là do luôn luôn nhìn đến nên bọn họ cũng không nhận ra, nhưng thật ra những người khác đều nói Mập Mạp gầy, gầy hơn nhiều, lúc cân cũng đã chứng minh được. Mập Mạp hiện tại là 352 cân, trong hai tháng này giảm được đến 43 cân.
Hai người lái xe đến bệnh viện, Triệu Trác và Tiểu Triệu đều đang ở đó. Nhìn gương mặt tái nhợt của Mập Mạp, không biết vì sao, trong lòng Tưởng Minh như bị ai nhéo một phát, đau đến lợi hại… Nhất định là cảm thông! Ân, nhất định!
“Bác sĩ, Mập Mạp không có việc gì chứ?”
“Bệnh nhân bị tuột huyết áp nghiêm trọng, mấy ngày nay tuyệt đối không được để hắn vận động mạnh, bằng không sẽ dẫn đến tình trạng bị sốc.”
“Được, ta đã biết.” Tưởng Minh ngơ ngác ngồi xuống ghế. Đáng chết! Ai kêu ngươi ngay lập tức phải trừ hết đống thịt mỡ kia chứ! Thịt dư thì đã dư nhiều năm như vậy rồi, ngươi nghĩ muốn bỏ là bỏ được liền hay sao? Người bộ dạng này không nói, ai ngờ đầu óc cũng giống trư, có cái đạo lý ấy cũng không thông!
Tưởng Minh đem nhân viên đều đuổi đi hết, chỉ còn lại mình y ngồi bên giường chiếu cố Mập Mạp. Nói không nên lời vì cái gì, chỉ cần ở bên cạnh Mập Mạp… phiền toái trong lòng cũng xem như không có. Mập Mạp tựa như một cây bông vải, khiến người khác vô lực chống đối.
Tay Mập Mạp rất mập mạp, cho nên truyền dịch phi thường khó khăn. Tiểu y tá đưa bàn tay run run cầm lấy tay Mập Mạp, người bên cạnh ánh mắt thật… khủng bố! Không phải là đâm 3 lần kim còn không chui vào sao, tìm được mạch máu của hắn quả thật rất khó a!
Đổi sang cánh tay bên kia, ba ba ba, dùng sức vỗ mấy cái, rốt cuộc, mạch máu cũng hiện lên rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu y tá lấy loại tư thế sét đánh không kịp bưng tai đâm cây kim vào cánh tay Mập Mạp. Xong xuôi, tiểu y tá kéo theo cái xe đẩy thuốc hùng dũng lao ra ngoài.
Tưởng Minh cầm lấy cánh tay mà hồi nãy nữ y tá đâm kim 3 lần đều không trúng kia, đã thấy bầm đen một khối. Lấy tay sờ sờ, cảm nhận được cánh tay Mập Mạp so với tay mình lớn hơn không phải ít, đã thế tay còn thật thô ráp, rất nhiều vết chai… Nhìn nhìn tay mình, trắng trắng mềm mềm, chẳng có chút tay đàn ông nào cả. Về sau cũng phải tập luyện!
Mập Mạp trong mông lung cảm giác được tay trái mình một trận đau đớn, lại một trận đau đớn, tái thêm một lần đau đớn… Mập Mạp phát hoả: Không cần khi dễ người đến như vậy a! Mơ mơ màng màng mở to mắt, Mập Mạp thấy cái gì? Tưởng Minh đang nắm tay mình… Nổi da gà… Mạnh mẽ rụt tay lại, doạ cho Tưởng Minh nhảy dựng.
“Mập Mạp ngươi tỉnh?”
“……”
“Uống nước không?” Tưởng Minh vội vàng lấy tới một ly nước, đưa đến bên miệng hắn.
Mập Mạp uống một ngụm, thanh thanh cái cổ họng: “Ta…”
“Ngươi tụt huyết áp té xỉu, cho nên đưa ngươi đến bệnh viện.”
“Ngươi…”
“Triệu Trác bọn họ đều đi rồi, ta lưu lại chiếu cố ngươi.”
“……” Mập Mạp không nói gì, nằm xuống, lấy tay trái ra xem… 3 lỗ kim bự thiệt bự… Hèn gì đau đến như vậy đâu!
“Ngươi có đói bụng không?” Tưởng Minh nhìn sắc mặt tiều tuỵ của Mập Mạp, trong lòng nhói lên một cái, khó chịu.
Vừa rồi, Tưởng Minh… ở bên người mình canh giữ, cư nhiên… cư nhiên giống một tiểu tức phụ!?! Thiên a! Mập Mạp bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ. Ai dám lấy cái tiểu tức phụ như thế này chứ, còn không giương nanh múa vuốt đem ngươi xé…
Tưởng Minh thấy Mập Mạp không nói tiếng nào, chính mình cũng chẳng có gì để nói, nhất thời có chút hơi xấu hổ. Đi ra ngoài gọi điện thoại đem Tiểu Triệu quay lại, còn y thì về nhà phản tỉnh lại.
Mình làm sao vậy? Chết tiệt! Sẽ không phải là thích cái tên béo kia đấy chứ? Như thế nào có khả năng? Thưởng thức của mình còn không có thấp như vậy… Nhất định là do lòng đồng cảm và thương tình đang tác quái! Đúng, là đồng cảm! Mập Mạp thật đáng thương, béo thành như vậy nhưng còn chưa được gầy lần nào, thật đáng thương…
Lúc này trong bệnh viện, Mập Mạp vẫn như trước ôm tay mà ngẩn người.
“Ông chủ nghe thấy ngươi té xỉu, ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc đã bỏ chạy ra ngoài, ha ha ha, ngươi không biết a… Mập Mạp? Mập Mạp! Mập Mạp…”
“A?”
“Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?
“A? A… Không có! Ngươi nói ông chủ không kịp mặc quần áo, làm sao mà không kịp mặc quần áo được?”
“Ta lén nói cho ngươi, nhưng ngươi đừng có nói cho người khác a!” Tiểu Triệu bày ra một bộ thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng ta muốn tiết lộ thiên cơ. (=.=”)
“Ân, ngươi nói đi, ta sẽ không nói cho người khác.”
“Ông chủ ta là GAY.”
“… Cái này không phải ai cũng biết sao?”
“Lúc ngươi té xỉu, ông chủ là đang làm việc… Hắc hắc…” Tiểu Triệu cười đến gió xuân phơi phới.
“… Làm việc? Làm việc gì?”
“…… Coi như ta chưa nói đi!” Cầm lấy phích nước ra ngoài lấy thêm nước ấm, lưu lại Mập Mạp với những suy nghĩ rối rắm của mình.
Làm việc? Làm chuyện gì nha? Chẳng lẽ…??? Ai nha, ta đã biết rồi nha! Y nhất định là…
Đối với những ẩn ý trong lời nói của mọi người, Mập Mạp cũng chẳng quan tâm. Tại sao? Bởi vì… cái này căn bản là điều không thể nha! Mập Mạp vẫn như trước đối đãi với Tưởng Minh như hắn đối đãi với ông chủ, càng không tự mình đa tình nghĩ đến chuyện Tưởng Minh có hay không thích hắn.
Tưởng Minh thì một mặt tìm kiếm tên gian tế, đồng thời cũng cố gắng tìm kiếm chút gian tình. Đương nhiên, gian tình này a, là không thể đường đường chính chính mà làm, cho nên một người nào đó mới bắt An Tạp phải lén lén lút lút kiếm nam hài xinh đẹp mang đến. Trải qua tỉ mỉ sắp xếp và an bài, kế hoạch đã tiến đến giai đoạn bí mật tiến hành. Rốt cuộc cũng có “thịt” để ăn, Tưởng Minh cười y chang một lão hồ ly, xắn tay áo chuẩn bị triển khai bản lĩnh… nhưng rồi kế hoạch không thể không phát sinh biến hoá.
Thời điểm Tưởng đại thiếu cùng với nam hài đang hôn nhau đến quên cả trời trăng, “Rầm!” một tiếng, cánh cửa phòng làm việc mở bung. Tưởng đại thiếu bị doạ sợ đến mức ủ rũ, nhất thời động cũng không dám động… Đến già mà cứ bị kinh hách kiểu này, có thể sẽ bị bất lực hay không???
“Ngươi! Dương Vũ Thanh! Lão tử nợ ngươi tiền sao?” Tưởng Minh chỉ hận không thể một bước lao qua đập chết hắn.
“Không… không tốt… Mập Mạp… té xỉu!” Dương Vũ Thanh vịn vào cánh cửa hít lấy hít để không khí.
“Cái gì?” Ngay cả áo còn chưa kịp mặc, Tưởng Minh trên người chỉ treo mỗi cái quần liền chạy ra ngoài. Mập Mạp làm sao vậy? Như thế nào liền đột nhiên té xỉu?
“Ăn xong cơm, ta và Triệu Trác đang nói chuyện phiếm, Mập Mạp còn đang tập luyện, bỗng dưng liền… ngã sấp xuống. Chúng ta gọi 120 rồi chạy đến đây tìm ngươi.”
“Tập luyện? Như thế nào lại gia tăng tập luyện? Không phải nói sau bữa cơm chiều không cần tập sao? Các ngươi làm ăn kiểu gì không biết!”
“……”
Kì thật là chính Mập Mạp yêu cầu, hắn muốn giảm cân, phi thường muốn giảm cân. Mấy tháng trước còn chưa đến mức độ như thế, mấy ngày nay lại y như kẻ điên, cơ hồ trừ bỏ lúc ngủ còn lại đều không nghỉ ngơi, cả người gầy một vòng lớn. Có lẽ là do luôn luôn nhìn đến nên bọn họ cũng không nhận ra, nhưng thật ra những người khác đều nói Mập Mạp gầy, gầy hơn nhiều, lúc cân cũng đã chứng minh được. Mập Mạp hiện tại là 352 cân, trong hai tháng này giảm được đến 43 cân.
Hai người lái xe đến bệnh viện, Triệu Trác và Tiểu Triệu đều đang ở đó. Nhìn gương mặt tái nhợt của Mập Mạp, không biết vì sao, trong lòng Tưởng Minh như bị ai nhéo một phát, đau đến lợi hại… Nhất định là cảm thông! Ân, nhất định!
“Bác sĩ, Mập Mạp không có việc gì chứ?”
“Bệnh nhân bị tuột huyết áp nghiêm trọng, mấy ngày nay tuyệt đối không được để hắn vận động mạnh, bằng không sẽ dẫn đến tình trạng bị sốc.”
“Được, ta đã biết.” Tưởng Minh ngơ ngác ngồi xuống ghế. Đáng chết! Ai kêu ngươi ngay lập tức phải trừ hết đống thịt mỡ kia chứ! Thịt dư thì đã dư nhiều năm như vậy rồi, ngươi nghĩ muốn bỏ là bỏ được liền hay sao? Người bộ dạng này không nói, ai ngờ đầu óc cũng giống trư, có cái đạo lý ấy cũng không thông!
Tưởng Minh đem nhân viên đều đuổi đi hết, chỉ còn lại mình y ngồi bên giường chiếu cố Mập Mạp. Nói không nên lời vì cái gì, chỉ cần ở bên cạnh Mập Mạp… phiền toái trong lòng cũng xem như không có. Mập Mạp tựa như một cây bông vải, khiến người khác vô lực chống đối.
Tay Mập Mạp rất mập mạp, cho nên truyền dịch phi thường khó khăn. Tiểu y tá đưa bàn tay run run cầm lấy tay Mập Mạp, người bên cạnh ánh mắt thật… khủng bố! Không phải là đâm 3 lần kim còn không chui vào sao, tìm được mạch máu của hắn quả thật rất khó a!
Đổi sang cánh tay bên kia, ba ba ba, dùng sức vỗ mấy cái, rốt cuộc, mạch máu cũng hiện lên rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu y tá lấy loại tư thế sét đánh không kịp bưng tai đâm cây kim vào cánh tay Mập Mạp. Xong xuôi, tiểu y tá kéo theo cái xe đẩy thuốc hùng dũng lao ra ngoài.
Tưởng Minh cầm lấy cánh tay mà hồi nãy nữ y tá đâm kim 3 lần đều không trúng kia, đã thấy bầm đen một khối. Lấy tay sờ sờ, cảm nhận được cánh tay Mập Mạp so với tay mình lớn hơn không phải ít, đã thế tay còn thật thô ráp, rất nhiều vết chai… Nhìn nhìn tay mình, trắng trắng mềm mềm, chẳng có chút tay đàn ông nào cả. Về sau cũng phải tập luyện!
Mập Mạp trong mông lung cảm giác được tay trái mình một trận đau đớn, lại một trận đau đớn, tái thêm một lần đau đớn… Mập Mạp phát hoả: Không cần khi dễ người đến như vậy a! Mơ mơ màng màng mở to mắt, Mập Mạp thấy cái gì? Tưởng Minh đang nắm tay mình… Nổi da gà… Mạnh mẽ rụt tay lại, doạ cho Tưởng Minh nhảy dựng.
“Mập Mạp ngươi tỉnh?”
“……”
“Uống nước không?” Tưởng Minh vội vàng lấy tới một ly nước, đưa đến bên miệng hắn.
Mập Mạp uống một ngụm, thanh thanh cái cổ họng: “Ta…”
“Ngươi tụt huyết áp té xỉu, cho nên đưa ngươi đến bệnh viện.”
“Ngươi…”
“Triệu Trác bọn họ đều đi rồi, ta lưu lại chiếu cố ngươi.”
“……” Mập Mạp không nói gì, nằm xuống, lấy tay trái ra xem… 3 lỗ kim bự thiệt bự… Hèn gì đau đến như vậy đâu!
“Ngươi có đói bụng không?” Tưởng Minh nhìn sắc mặt tiều tuỵ của Mập Mạp, trong lòng nhói lên một cái, khó chịu.
Vừa rồi, Tưởng Minh… ở bên người mình canh giữ, cư nhiên… cư nhiên giống một tiểu tức phụ!?! Thiên a! Mập Mạp bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ. Ai dám lấy cái tiểu tức phụ như thế này chứ, còn không giương nanh múa vuốt đem ngươi xé…
Tưởng Minh thấy Mập Mạp không nói tiếng nào, chính mình cũng chẳng có gì để nói, nhất thời có chút hơi xấu hổ. Đi ra ngoài gọi điện thoại đem Tiểu Triệu quay lại, còn y thì về nhà phản tỉnh lại.
Mình làm sao vậy? Chết tiệt! Sẽ không phải là thích cái tên béo kia đấy chứ? Như thế nào có khả năng? Thưởng thức của mình còn không có thấp như vậy… Nhất định là do lòng đồng cảm và thương tình đang tác quái! Đúng, là đồng cảm! Mập Mạp thật đáng thương, béo thành như vậy nhưng còn chưa được gầy lần nào, thật đáng thương…
Lúc này trong bệnh viện, Mập Mạp vẫn như trước ôm tay mà ngẩn người.
“Ông chủ nghe thấy ngươi té xỉu, ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc đã bỏ chạy ra ngoài, ha ha ha, ngươi không biết a… Mập Mạp? Mập Mạp! Mập Mạp…”
“A?”
“Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?
“A? A… Không có! Ngươi nói ông chủ không kịp mặc quần áo, làm sao mà không kịp mặc quần áo được?”
“Ta lén nói cho ngươi, nhưng ngươi đừng có nói cho người khác a!” Tiểu Triệu bày ra một bộ thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng ta muốn tiết lộ thiên cơ. (=.=”)
“Ân, ngươi nói đi, ta sẽ không nói cho người khác.”
“Ông chủ ta là GAY.”
“… Cái này không phải ai cũng biết sao?”
“Lúc ngươi té xỉu, ông chủ là đang làm việc… Hắc hắc…” Tiểu Triệu cười đến gió xuân phơi phới.
“… Làm việc? Làm việc gì?”
“…… Coi như ta chưa nói đi!” Cầm lấy phích nước ra ngoài lấy thêm nước ấm, lưu lại Mập Mạp với những suy nghĩ rối rắm của mình.
Làm việc? Làm chuyện gì nha? Chẳng lẽ…??? Ai nha, ta đã biết rồi nha! Y nhất định là…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook