Dưỡng Tính
-
Chương 42
Editor: SQ
_____________________
Hạ Minh Nguyệt nhận được email mời dự tiệc của Đường Thi vào ngày đầu tiên của năm mới, cô hét lên, bổ nhào lên một người đàn ông lăn qua lộn lại, “Nam thần của em sắp cưới rồi nè!”
Người đàn ông vẫn còn buồn ngủ đó định ôm cô vào lòng chợt khựng lại, nhấc cô sang một bên, híp mắt hỏi, “Nam thần của em là ai?”
Hạ Minh Nguyệt sờ cằm người đó, “Nam thần lớn là anh, nam thần nhỏ là người đó.”
Người đàn ông nắm tay cô lại, đưa xuống dưới ấn một cái một cách nhanh gọn và thô bạo, như cười như không, “Nam thần nhỏ của em phải là nó chứ nhỉ?”
Hạ Minh Nguyệt di chuyển tay, nheo mắt nhìn người đó, mỉm cười: “Đây là nam thần siêu to khổng lồ.” Rồi nam thần này trở nên siêu to khổng lồ ngay lập tức.
Một tiếng sau, Hạ Minh Nguyệt uể oải nằm sấp trên người ai đó, trả lời điện thoại của Đường Thi.
“Chúc mừng nha!”
“Cảm ơn chị.”
“Chị sẽ đến.” Cô liếc nhìn người đàn ông gợi cảm và đẹp đẽ nằm dưới mình, cười híp cả mắt, “Hôm đó dẫn một người đến cho em gặp.”
Đường Thi đoán chắc là người chồng bí ẩn của chị ấy, cười nói: “Cung kính chờ đợi hai người.”
“Ừa ừa.” Có đôi tay lại bắt đầu di chuyển lộn xộn, Hạ Minh Nguyệt vẫn cười tươi rói, “Vậy thôi nhá, bé phải đi đánh nhau đây!”
“Hửm?” Đường Thi không hiểu gì, nhưng bên kia đã cúp máy.
…
Qua Tết, Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm về thành phố C. Bố mẹ Đường đã thông báo cho những người quan trọng, Kỳ Bạch Nghiêm cũng đã báo cho đại sư Diệu Giác và Chử Trần, hai bên tổng cộng có mười sáu người, Kỳ Bạch Nghiêm đặt một phòng VIP hai bàn ở Kim Ngọc Mãn Đường.
Sáng ngày 7 tháng 2, điền vào “Tờ khai đăng ký kết hôn”, ký tên, ấn dấu tay, hỏi đáp tình hình, kiểm tra thông tin…. Nhân viên đưa cho cô hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, cười nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Đường Thi tặng cho họ hộp kẹo cưới màu đỏ thẫm, “Cảm ơn.”
Ra khỏi cửa Cục dân chính, bên ngoài nắng chói chang, Đường Thi nhìn thẳng về phía mặt trời với trái tim sáng ngời.
Cô hơi muốn khóc.
Một cái bóng đổ xuống, một đôi tay nhẹ nhàng che mắt cô lại, “Hư mắt.”
Đường Thi vươn tay ôm anh.
Em đã lấy anh rồi đó, Kỳ tiên sinh.
Ngày này đến quá nhanh, nhưng cũng chậm quá đỗi, một ngày bình thường như mọi ngày, như thể không hề chân thật.
…
Trên đường đến Kim Ngọc Mãn Đường, Đường Thi không lộ ra vẻ vui mừng, mà là ngơ ngác, như thể vẫn chưa hiểu kịp.
Đi được nửa đường, cô mới chậm rãi nắm lấy tay Kỳ Bạch Nghiêm, “Tiên sinh….”
Kỳ Bạch Nghiêm nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Phu nhân ….”
Đường Thi ngơ ngác.
Phu nhân.
Cô gọi anh là tiên sinh, là một cách gọi kính trọng, mang lòng ngưỡng mộ và tình yêu, là một sự khẳng định về danh tính, học thức và phẩm cách của anh, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm đáp lại cô bằng một câu “phu nhân”.
Vậy là “tiên sinh” trở thành một ý nghĩa khác.
Là chồng.
Đường Thi cong nhẹ ngón tay, làn da áp vào tay Kỳ Bạch Nghiêm chợt nóng lên, nhiệt độ nơi đầu ngón tay truyền đến trái tim, lồng ngực cũng ấm lên.
Vào lúc này, niềm vui sau khi ký giấy kết hôn mới từ từ hiện ra trong tâm trí, không chân thực đã trở nên chân thực, hiện hữu, ấm áp, cô vô thức siết chặt tay anh, nhận được phản ứng mạnh mẽ từ Kỳ Bạch Nghiêm.
Anh cũng kích động.
Điều này khiến lồng ngực của Đường Thi nóng rực.
“Dạ.” Cô nhẹ nhàng thốt lên bằng giọng mũi, rút tay về, “Lái xe cẩn thận.”
…
Khi hai người đến Kim Ngọc Mãn Đường, bố mẹ Đường và đại sư Diệu Giác đã có mặt, ba người đang trò chuyện với nhau. Đại sư Diệu Giác đã có hơn 50 năm không mặc vest, nhưng vì bữa tiệc hôm nay mà đã khoác lên, thấy hai người bước vào, ông gật đầu mỉm cười.
Người dần đến đủ, Đường Thi nhận được điện thoại của Hạ Minh Nguyệt bảo rằng đã đến dưới lầu, Đường Thi vừa nghe máy vừa xuống tìm cô ấy.
“Lát nữa em thấy chồng chị, chắc chắn phải bình tĩnh á nha?”
Đường Thi cười, “Ừa, biết rồi biết rồi, chắc chắn bình tĩnh.”
“Không phải chị cố ý giấu em đâu, thật ra là…. Ừm, em đợi tí nữa thấy là hiểu liền à!”
Trong lúc nói chuyện, Đường Thi đã xuống lầu, đứng ở cửa nhà hàng: “Người đâu?”
“Tới rồi nè!” Trong lúc đáp lại, người đẹp Hạ bước xuống từ chiếc Maybach 62S ngay trước mặt, Đường Thi nhìn cô ấy với vẻ không dám tin —— Maybach 62S?!
Hạ Minh Nguyệt thản nhiên nhún vai, “Ghế sau dài 1.5 mét, you know, lúc làm chuyện nào đó cực kì tiện.”
Đường Thi: “…..” Ý nghĩa của siêu xe triệu đô chỉ là để thỏa mãn thú tính?
Hạ Minh Nguyệt đúng là Hạ Minh Nguyệt.
Người đàn ông bước xuống cùng Hạ Minh Nguyệt đeo kính râm to và khẩu trang đen, cả khuôn mặt bị che kín mít, Hạ Minh Nguyệt vừa thấy anh xuống xe thì lập tức kéo Đường Thi vội vã đi vào trong, bước vào thang máy, người đàn ông đó mới cởi kính râm và khẩu trang xuống, cười với Đường Thi: “Xin chào, Cố Minh Diệp. Thân phận đặc biệt, xin thứ lỗi.”
Đường Thi sững sờ.
Hạ Minh Nguyệt cực kỳ hài lòng với phản ứng của Đường Thi, cười tủm tỉm nói: “Chồng chị đẹp trai quá ha?”
Chuyện đó quan trọng hả?
Quan trọng là chồng chị là siêu sao đó, là Cố Minh Diệp tiếng tăm lẫy lừng ở cả quốc tế đó! Là ngay cả một Đường Thi từ trước đến giờ không chú ý đến giới giải trí cũng biết người này là nam diễn viên xuất sắc có sự tồn tại thần kỳ cỡ nào trong giới điện ảnh đó!
“Chị!” Đường Thi nhìn Hạ Minh Nguyệt, lòng thầm đổ mồ hôi cho chị ấy — yêu một người thế này, bí mật kết hôn là phải. Khi lên đến lầu, Đường Thi hơi lo lắng không biết lát nữa hiện trường có bị mất khống chế hay không.
Nhưng lo lắng của Đường Thi là dư thừa. Hôm nay đến đây đều là người lớn tuổi, tuy cũng có xem tivi, thấy Cố Minh Diệp bước vào thì cũng giật mình, nhưng dù sao cũng không phải kiểu người hâm mộ, không hoàn toàn mất hết lý trí. Hơn nữa trông Cố Minh Diệp rất lạnh lùng, vẻ mặt kiểu “người sống đừng đến gần”, hầu hết mọi người ở đây đều mang tâm lý rằng không nên tiếp cận người nổi tiếng, chỉ chào hỏi rồi thôi. Có người không kìm được mà đến xin chữ ký, Cố Minh Diệp từ chối với lý do rằng hôm nay là bữa ăn riêng tư, không chấp nhận bất kỳ yêu cầu xin chữ ký hay chụp ảnh chung nào, sau đó không ai đến nữa, hiện trường vẫn khá hài hòa.
Hạ Minh Nguyệt thì thầm bên tai Đường Thi: “Xin lỗi em nha, đây là quy định, không làm trái được.”
Đường Thi không hề để bụng, lắc đầu, thì thầm trả lời: “Đâu có sao. Cảm ơn chị đã bằng lòng dẫn anh ấy đến.”
Hai cô gái cười với nhau.
Kỳ Bạch Nghiêm bước vào sau khi ra ngoài chốc lát, đi về phía Đường Thi, ba người cùng nhìn sang, Đường Thi đứng cạnh Kỳ Bạch Nghiêm, nói: “Đây là chồng của Hạ Minh Nguyệt, anh Cố Minh Diệp.”
Hai người bắt tay nhau.
“Xin chào, tôi là Kỳ Bạch Nghiêm, chồng của Đường Thi.”
“Chúc mừng.” Cố Minh Diệp cười nói, “Trăm năm hòa hợp.”
“Nhận lời tốt của anh.”
Mọi người đã đến đủ, tất cả ngồi xuống. Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi đứng dậy, nâng ly rượu lên nói: “Hai vợ chồng tôi không muốn tổ chức lớn, hôm nay mời mọi người một bữa cơm xoàng xĩnh. Cảm ơn ông Đường và bà Đường đã nuôi dạy một người tốt đẹp thế này, cũng cảm ơn chúng tôi đã gặp được nhau. Rất nhiều lời, không thể gói gọn trong một lần, một ly cho tất cả.”
Mọi người mời rượu nhau.
Đây là một bữa ăn rất đơn giản và bình dị, chỉ thể hiện tấm lòng.
Giữa bữa ăn, Hạ Minh Nguyệt nhận ra Cố Minh Diệp không tập trung lắm, hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Minh Diệp không hoàn toàn khẳng định, “Ăn trước đã.”
Ăn xong, mọi người lần lượt tạm biệt nhau. Khi bố mẹ Đường đi đến, bà Đường nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Mặc dù Thi Thi có rất nhiều chỗ chưa tốt đi nữa, trong mắt người làm cha mẹ thì cũng là tốt. Hai đứa đã bên nhau, sau này mong con thông cảm nhiều hơn.” Rồi nói tiếp, “Nhưng nếu con bé có làm gì không đúng thì phải dạy dỗ đàng hoàng.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Con biết ạ, thưa mẹ.”
Mắt bà Đường đỏ hoe. Vì một tiếng “mẹ” này, cũng vì con gái đã lập gia đình.
Ông Đường không nói gì cả. Hai người thường chơi cờ với nhau trong dịp Tết, cũng thường xuyên trò chuyện, những gì nên nói đã nói hết. Ông vỗ vai Kỳ Bạch Nghiêm, lòng chua xót đến mức khó bày tỏ với người khác.
Mọi người không nhìn ra, nhưng Đường Thi cảm nhận được nỗi buồn của bố Đường, cô ôm bố, nhỏ giọng làm nũng: “Đừng buồn mà bố ơi, con lấy chồng cũng vẫn là con gái của bố mà.”
Ông Đường mỉm cười, sờ đầu con gái, “Sống cho tốt, mạnh mẽ lên.”
Đường Thi gật đầu.
Khi vợ chồng Cố Minh Diệp đến chào tạm biệt, Cố Minh Diệp nhìn chằm chằm vào Kỳ Bạch Nghiêm một cách bất lịch sự, nhìn rất lâu. Đường Thi và Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.
Cố Minh Diệp nói: “Xin mạo muội hỏi, ngày quan trọng như hôm nay, vì sao bố mẹ của anh Kỳ không tham dự?”
Kỳ Bạch Nghiêm khựng lại, câu hỏi này vừa không khách sáo vừa rất riêng tư, đúng là “mạo muội” thật.
Hạ Minh Nguyệt đứng cạnh trố mắt, kéo tay áo của Cố Minh Diệp. Gì vậy trời, đừng có hỏi lung tung chứ.
“Tôi là trẻ mồ côi, đại sư Diệu Giác là bố nuôi của tôi.”
Cố Minh Diệp mím môi, mắt nhìn thẳng vào anh, “Mồ côi?!”
Kỳ Bạch Nghiêm vẫn bình tĩnh, không có chút nào không vui, chỉ gật đầu, “Vâng. Anh Cố có thắc mắc gì à?”
Cố Minh Diệp mím môi rất chặt, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ nói: “Tạm biệt.”
Đường Thi cảm thấy có vấn đề, lại nhìn sang Hạ Minh Nguyệt lần nữa, Hạ Minh Nguyệt cũng có hơi không hiểu gì cả, lúc bị kéo đi về thì làm động tác gọi điện thoại với Đường Thi, Đường Thi gật đầu.
Người ra về cuối cùng là đại sư Diệu Giác.
Đại sư Diệu Giác vô cùng vui mừng, nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Sự ràng buộc này là sâu đậm nhất rồi.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.
Có lẽ hôm nay đại sư Diệu Giác rất vui, không kìm được cảm xúc, nhìn Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Mấy năm nay….”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn gương mặt hiền lành hằn nếp nhăn sâu của ông, nhẹ giọng nói: “Con sống rất tốt. Thầy đừng thấy tiếc vì không tìm được bố mẹ con. Có duyên làm cha con với thầy là đã đủ rồi.”
Đại sư Diệu Giác mỉm cười, hai người ôm nhau.
Tiễn hết tất cả khách khứa, Kỳ Bạch Nghiêm lái xe, hai vợ chồng về nhà.
Mở cửa ra, Đường Thi giật mình.
Khăn trải bàn bằng gấm màu đỏ thẫm, bộ sofa bằng vải gấm màu đỏ thẫm, thảm lông đỏ thẫm, chữ Hỷ màu đỏ thẫm – tất cả những gì đập vào mắt, đều có màu đỏ. Đường Thi mở cửa phòng, không ngoài dự đoán, lại là một căn phòng màu đỏ, điều càng hoành tráng hơn trong phòng ngủ chính là dưới đất phủ đầy cánh hoa hồng đỏ, chân giẫm lên rất mềm mại. Đường Thi giẫm lên, cảm nhận được xúc cảm mềm mại thì lùi về sau một bước, không dám tiến lên nữa.
Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô từ phía sau, “Lãng mạn có thể học, mới học nên chưa chắc sẽ giỏi, vợ thông cảm nhé.”
Họ như đang ở trong một giấc mơ lãng mạn màu đỏ, bầu không khí tràn ngập hương hoa hồng nồng đậm.
Đường Thi xoay người lại ôm anh, “Cảm ơn anh, em thích lắm.”
Hai người ôm nhau một lúc, tách nhau ra, nhìn nhau. Trái tim của Đường Thi đập thình thịch, có hơi hoảng loạn, cô nói: “Hơi khát, em, em muốn uống nước.”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm đi đến kệ bếp, “Uống gì?”
“Nước suối là được.” Đường Thi đi theo về phía đó, nhận ly nước của Kỳ Bạch Nghiêm, uống vài ngụm. Trong lúc uống, Đường Thi nhìn anh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh uống không?”
Đúng lúc Kỳ Bạch Nghiêm cũng rót cho mình nửa ly, anh để ly bên môi, yết hầu khẽ cử động.
Đường Thi hoảng loạn cúi đầu.
Trong nhà chỉ có hai người, bây giờ vẫn là buổi sáng, một lúc nữa mới đến trưa. Tất cả những gì có thể nhìn thấy đều chỉ một màu đỏ. Màu đỏ mơ màng và quyến rũ, không lúc nào là không nhắc nhở cô về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đang là mùa đông, nhưng tay của Đường Thi đã đẫm mồ hôi.
Uống nước xong, cả hai im lặng không nói.
Có một bầu không khí mờ ám khó nói rõ bao trùm khắp căn phòng.
Bây giờ họ đã là vợ chồng, làm chuyện nào đó là hợp lý và hợp pháp. Nhưng mà không nên giữa thanh thiên bạch nhật.
Dường như cả hai đều muốn chờ đến buổi tối.
Ít nhất là Đường Thi nghĩ vậy. Nhưng trong lúc này cô rất hoảng loạn, cũng không biết hoảng loạn chuyện gì, trong đầu rối như tơ vò.
Có lẽ phải tìm chuyện gì đó để làm, để không suy nghĩ lung tung nữa. Đường Thi nghĩ bụng.
“Anh đi tắm.”
“Ò, dạ.” Đến khi Kỳ Bạch Nghiêm vào nhà vệ sinh, Đường Thi mới hoàn hồn lại. Tắm? Bây giờ tắm gì chứ? Mặt Đường Thi đỏ bừng. Lát, lát nữa có phải mình cũng nên tắm không?
Đường Thi lơ đễnh đi lấy quần áo sạch, ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng ngủ, không hiểu sao lại kéo rèm lại, căn phòng tối lại, khiến màu đỏ càng thêm xa hoa.
Lúc Kỳ Bạch Nghiêm bước ra, thấy ngay Đường Thi đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, trên đùi là áo choàng ngủ.
Hai người nhìn nhau.
Đường Thi đỏ mặt cúi đầu: “Em, em đi tắm.”
Kỳ Bạch Nghiêm bình tĩnh đáp “Ừm”. Cô đi vòng qua người anh chui tọt vào nhà vệ sinh, trong lúc vội vàng, đồ lót trong áo choàng ngủ rơi xuống, dừng trên cánh hoa hồng mềm mại, màu đỏ thẫm lộng lẫy tương phản với màu hồng đẹp đẽ, rất tươi sáng, rất gợi cảm, rất quyến rũ.
Cô đóng cửa vang tiếng “cạch”, không hề nhận ra.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên.
Cảnh tượng này giống cực kỳ. Lần trước, anh đã thầm đọc vô số câu để giảm bớt ham muốn, nhắc nhở mình không được xúc động; lần này, cô đã là vợ hợp pháp của anh.
Một lúc lâu sau, tiếng nước dừng lại.
Kỳ Bạch Nghiêm lượm quần áo lên, gõ cửa.
Đường Thi nhìn cái bóng mờ ảo bên ngoài, rồi nhìn chiếc áo choàng ngủ không có gì bên trong, ngơ ngác hỏi: “Sao ạ?”
“Rớt đồ rồi.”
Đường Thi xấu hổ đến mức sắp khóc rồi đây.
Đường Thi lề mề mặc áo choàng ngủ, buộc chặt dây đai, mở cửa, vội vã lấy lại đồ trong tay Kỳ Bạch Nghiêm, nhét đại vào tủ quần áo, lắp bắp nói, “Cái, cái này thật ra không, không mặc cũng được.”
Ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm sâu thẳm.
Đường Thi cắn môi, cực hối hận —— Trời ơi nói gì vậy!
Kỳ Bạch Nghiêm bước đến, ôm eo cô, không nói không rằng cắn môi cô, dùng hành động cho cô biết lời cô nói quyến rũ cỡ nào.
Nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt, Đường Thi run rẩy quấn lấy đầu lưỡi của Kỳ Bạch Nghiêm, mềm nhũn đáp lại. Sau một cái mút mạnh, anh tấn công mạnh mẽ hơn, Đường Thi ôm anh, thốt tiếng rên khẽ, hai mắt nhắm chặt. Bàn tay to nóng hổi ôm lấy khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng xoa lỗ tai của cô, đôi tai nhỏ nhắn bị vuốt ve đến mức đỏ bừng. Đường Thi xụi lơ, cả người run lên. Kỳ Bạch Nghiêm dựa vào cô sát hơn, Đường Thi buộc phải lùi ra sau một bước, lưng chạm vào cửa tủ quần áo, Kỳ Bạch Nghiêm ép người xuống, Đường Thi ngửa đầu ra sau.
Kỳ Bạch Nghiêm của giờ phút này vô cùng xa lạ. Anh áp sát vào cô, tấn công mạnh mẽ, môi lưỡi giao nhau, chỉ muốn mút lấy đầu lưỡi của cô không bao giờ buông ra. Đường Thi không chống cự được, chỉ có thể ngẩng cổ cao hơn, mặc anh cho lẫn đòi hỏi. Bàn tay trên cổ di chuyển xuống dưới, chậm rãi ôm lấy đầu vai mịn màng và tròn đầy của cô.
Hai bên đầu vai bị nắm lấy, áo choàng ngủ bị kéo ngang, lộ ra hơn nửa cảnh xuân. Môi tách ra, Đường Thi thở hổn hển nhìn anh, bờ môi căng mọng, cảnh xuân trước ngực phập phồng.
Một bàn tay đi đến trước eo cô, kéo nhẹ dây đai bằng nhung, chiếc áo choàng ngủ cồng kềnh rơi xuống, cả khu vườn mùa xuân nở rộ.
…………
Nụ hôn nồng cháy lại rơi xuống, Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, tiến vào cơ thể cô.
Họ như đang trong một đống lửa, mồ hôi rơi xuống là sáp lặng lẽ nóng chảy theo thời gian, uốn lượn thành những vệt đỏ dài. Họ cũng như sáp từ ngọn nến đỏ, nhỏ giọt bên nhau, ngưng tụ thành một, đẹp đến mức bỏng người.
Một bàn tay trắng trẻo mềm mại vươn ra mép giường, nắm lại, nắm được những hoa màu đỏ, rồi lại bị cô vô tình buông ra, lặng lẽ rơi trở lại vào màu đỏ thẫm.
Đêm rất dài, cả đời rất dài, đôi ta là một mãi mãi về sau.
_____________________
Hạ Minh Nguyệt nhận được email mời dự tiệc của Đường Thi vào ngày đầu tiên của năm mới, cô hét lên, bổ nhào lên một người đàn ông lăn qua lộn lại, “Nam thần của em sắp cưới rồi nè!”
Người đàn ông vẫn còn buồn ngủ đó định ôm cô vào lòng chợt khựng lại, nhấc cô sang một bên, híp mắt hỏi, “Nam thần của em là ai?”
Hạ Minh Nguyệt sờ cằm người đó, “Nam thần lớn là anh, nam thần nhỏ là người đó.”
Người đàn ông nắm tay cô lại, đưa xuống dưới ấn một cái một cách nhanh gọn và thô bạo, như cười như không, “Nam thần nhỏ của em phải là nó chứ nhỉ?”
Hạ Minh Nguyệt di chuyển tay, nheo mắt nhìn người đó, mỉm cười: “Đây là nam thần siêu to khổng lồ.” Rồi nam thần này trở nên siêu to khổng lồ ngay lập tức.
Một tiếng sau, Hạ Minh Nguyệt uể oải nằm sấp trên người ai đó, trả lời điện thoại của Đường Thi.
“Chúc mừng nha!”
“Cảm ơn chị.”
“Chị sẽ đến.” Cô liếc nhìn người đàn ông gợi cảm và đẹp đẽ nằm dưới mình, cười híp cả mắt, “Hôm đó dẫn một người đến cho em gặp.”
Đường Thi đoán chắc là người chồng bí ẩn của chị ấy, cười nói: “Cung kính chờ đợi hai người.”
“Ừa ừa.” Có đôi tay lại bắt đầu di chuyển lộn xộn, Hạ Minh Nguyệt vẫn cười tươi rói, “Vậy thôi nhá, bé phải đi đánh nhau đây!”
“Hửm?” Đường Thi không hiểu gì, nhưng bên kia đã cúp máy.
…
Qua Tết, Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm về thành phố C. Bố mẹ Đường đã thông báo cho những người quan trọng, Kỳ Bạch Nghiêm cũng đã báo cho đại sư Diệu Giác và Chử Trần, hai bên tổng cộng có mười sáu người, Kỳ Bạch Nghiêm đặt một phòng VIP hai bàn ở Kim Ngọc Mãn Đường.
Sáng ngày 7 tháng 2, điền vào “Tờ khai đăng ký kết hôn”, ký tên, ấn dấu tay, hỏi đáp tình hình, kiểm tra thông tin…. Nhân viên đưa cho cô hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, cười nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Đường Thi tặng cho họ hộp kẹo cưới màu đỏ thẫm, “Cảm ơn.”
Ra khỏi cửa Cục dân chính, bên ngoài nắng chói chang, Đường Thi nhìn thẳng về phía mặt trời với trái tim sáng ngời.
Cô hơi muốn khóc.
Một cái bóng đổ xuống, một đôi tay nhẹ nhàng che mắt cô lại, “Hư mắt.”
Đường Thi vươn tay ôm anh.
Em đã lấy anh rồi đó, Kỳ tiên sinh.
Ngày này đến quá nhanh, nhưng cũng chậm quá đỗi, một ngày bình thường như mọi ngày, như thể không hề chân thật.
…
Trên đường đến Kim Ngọc Mãn Đường, Đường Thi không lộ ra vẻ vui mừng, mà là ngơ ngác, như thể vẫn chưa hiểu kịp.
Đi được nửa đường, cô mới chậm rãi nắm lấy tay Kỳ Bạch Nghiêm, “Tiên sinh….”
Kỳ Bạch Nghiêm nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Phu nhân ….”
Đường Thi ngơ ngác.
Phu nhân.
Cô gọi anh là tiên sinh, là một cách gọi kính trọng, mang lòng ngưỡng mộ và tình yêu, là một sự khẳng định về danh tính, học thức và phẩm cách của anh, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm đáp lại cô bằng một câu “phu nhân”.
Vậy là “tiên sinh” trở thành một ý nghĩa khác.
Là chồng.
Đường Thi cong nhẹ ngón tay, làn da áp vào tay Kỳ Bạch Nghiêm chợt nóng lên, nhiệt độ nơi đầu ngón tay truyền đến trái tim, lồng ngực cũng ấm lên.
Vào lúc này, niềm vui sau khi ký giấy kết hôn mới từ từ hiện ra trong tâm trí, không chân thực đã trở nên chân thực, hiện hữu, ấm áp, cô vô thức siết chặt tay anh, nhận được phản ứng mạnh mẽ từ Kỳ Bạch Nghiêm.
Anh cũng kích động.
Điều này khiến lồng ngực của Đường Thi nóng rực.
“Dạ.” Cô nhẹ nhàng thốt lên bằng giọng mũi, rút tay về, “Lái xe cẩn thận.”
…
Khi hai người đến Kim Ngọc Mãn Đường, bố mẹ Đường và đại sư Diệu Giác đã có mặt, ba người đang trò chuyện với nhau. Đại sư Diệu Giác đã có hơn 50 năm không mặc vest, nhưng vì bữa tiệc hôm nay mà đã khoác lên, thấy hai người bước vào, ông gật đầu mỉm cười.
Người dần đến đủ, Đường Thi nhận được điện thoại của Hạ Minh Nguyệt bảo rằng đã đến dưới lầu, Đường Thi vừa nghe máy vừa xuống tìm cô ấy.
“Lát nữa em thấy chồng chị, chắc chắn phải bình tĩnh á nha?”
Đường Thi cười, “Ừa, biết rồi biết rồi, chắc chắn bình tĩnh.”
“Không phải chị cố ý giấu em đâu, thật ra là…. Ừm, em đợi tí nữa thấy là hiểu liền à!”
Trong lúc nói chuyện, Đường Thi đã xuống lầu, đứng ở cửa nhà hàng: “Người đâu?”
“Tới rồi nè!” Trong lúc đáp lại, người đẹp Hạ bước xuống từ chiếc Maybach 62S ngay trước mặt, Đường Thi nhìn cô ấy với vẻ không dám tin —— Maybach 62S?!
Hạ Minh Nguyệt thản nhiên nhún vai, “Ghế sau dài 1.5 mét, you know, lúc làm chuyện nào đó cực kì tiện.”
Đường Thi: “…..” Ý nghĩa của siêu xe triệu đô chỉ là để thỏa mãn thú tính?
Hạ Minh Nguyệt đúng là Hạ Minh Nguyệt.
Người đàn ông bước xuống cùng Hạ Minh Nguyệt đeo kính râm to và khẩu trang đen, cả khuôn mặt bị che kín mít, Hạ Minh Nguyệt vừa thấy anh xuống xe thì lập tức kéo Đường Thi vội vã đi vào trong, bước vào thang máy, người đàn ông đó mới cởi kính râm và khẩu trang xuống, cười với Đường Thi: “Xin chào, Cố Minh Diệp. Thân phận đặc biệt, xin thứ lỗi.”
Đường Thi sững sờ.
Hạ Minh Nguyệt cực kỳ hài lòng với phản ứng của Đường Thi, cười tủm tỉm nói: “Chồng chị đẹp trai quá ha?”
Chuyện đó quan trọng hả?
Quan trọng là chồng chị là siêu sao đó, là Cố Minh Diệp tiếng tăm lẫy lừng ở cả quốc tế đó! Là ngay cả một Đường Thi từ trước đến giờ không chú ý đến giới giải trí cũng biết người này là nam diễn viên xuất sắc có sự tồn tại thần kỳ cỡ nào trong giới điện ảnh đó!
“Chị!” Đường Thi nhìn Hạ Minh Nguyệt, lòng thầm đổ mồ hôi cho chị ấy — yêu một người thế này, bí mật kết hôn là phải. Khi lên đến lầu, Đường Thi hơi lo lắng không biết lát nữa hiện trường có bị mất khống chế hay không.
Nhưng lo lắng của Đường Thi là dư thừa. Hôm nay đến đây đều là người lớn tuổi, tuy cũng có xem tivi, thấy Cố Minh Diệp bước vào thì cũng giật mình, nhưng dù sao cũng không phải kiểu người hâm mộ, không hoàn toàn mất hết lý trí. Hơn nữa trông Cố Minh Diệp rất lạnh lùng, vẻ mặt kiểu “người sống đừng đến gần”, hầu hết mọi người ở đây đều mang tâm lý rằng không nên tiếp cận người nổi tiếng, chỉ chào hỏi rồi thôi. Có người không kìm được mà đến xin chữ ký, Cố Minh Diệp từ chối với lý do rằng hôm nay là bữa ăn riêng tư, không chấp nhận bất kỳ yêu cầu xin chữ ký hay chụp ảnh chung nào, sau đó không ai đến nữa, hiện trường vẫn khá hài hòa.
Hạ Minh Nguyệt thì thầm bên tai Đường Thi: “Xin lỗi em nha, đây là quy định, không làm trái được.”
Đường Thi không hề để bụng, lắc đầu, thì thầm trả lời: “Đâu có sao. Cảm ơn chị đã bằng lòng dẫn anh ấy đến.”
Hai cô gái cười với nhau.
Kỳ Bạch Nghiêm bước vào sau khi ra ngoài chốc lát, đi về phía Đường Thi, ba người cùng nhìn sang, Đường Thi đứng cạnh Kỳ Bạch Nghiêm, nói: “Đây là chồng của Hạ Minh Nguyệt, anh Cố Minh Diệp.”
Hai người bắt tay nhau.
“Xin chào, tôi là Kỳ Bạch Nghiêm, chồng của Đường Thi.”
“Chúc mừng.” Cố Minh Diệp cười nói, “Trăm năm hòa hợp.”
“Nhận lời tốt của anh.”
Mọi người đã đến đủ, tất cả ngồi xuống. Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi đứng dậy, nâng ly rượu lên nói: “Hai vợ chồng tôi không muốn tổ chức lớn, hôm nay mời mọi người một bữa cơm xoàng xĩnh. Cảm ơn ông Đường và bà Đường đã nuôi dạy một người tốt đẹp thế này, cũng cảm ơn chúng tôi đã gặp được nhau. Rất nhiều lời, không thể gói gọn trong một lần, một ly cho tất cả.”
Mọi người mời rượu nhau.
Đây là một bữa ăn rất đơn giản và bình dị, chỉ thể hiện tấm lòng.
Giữa bữa ăn, Hạ Minh Nguyệt nhận ra Cố Minh Diệp không tập trung lắm, hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Minh Diệp không hoàn toàn khẳng định, “Ăn trước đã.”
Ăn xong, mọi người lần lượt tạm biệt nhau. Khi bố mẹ Đường đi đến, bà Đường nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Mặc dù Thi Thi có rất nhiều chỗ chưa tốt đi nữa, trong mắt người làm cha mẹ thì cũng là tốt. Hai đứa đã bên nhau, sau này mong con thông cảm nhiều hơn.” Rồi nói tiếp, “Nhưng nếu con bé có làm gì không đúng thì phải dạy dỗ đàng hoàng.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Con biết ạ, thưa mẹ.”
Mắt bà Đường đỏ hoe. Vì một tiếng “mẹ” này, cũng vì con gái đã lập gia đình.
Ông Đường không nói gì cả. Hai người thường chơi cờ với nhau trong dịp Tết, cũng thường xuyên trò chuyện, những gì nên nói đã nói hết. Ông vỗ vai Kỳ Bạch Nghiêm, lòng chua xót đến mức khó bày tỏ với người khác.
Mọi người không nhìn ra, nhưng Đường Thi cảm nhận được nỗi buồn của bố Đường, cô ôm bố, nhỏ giọng làm nũng: “Đừng buồn mà bố ơi, con lấy chồng cũng vẫn là con gái của bố mà.”
Ông Đường mỉm cười, sờ đầu con gái, “Sống cho tốt, mạnh mẽ lên.”
Đường Thi gật đầu.
Khi vợ chồng Cố Minh Diệp đến chào tạm biệt, Cố Minh Diệp nhìn chằm chằm vào Kỳ Bạch Nghiêm một cách bất lịch sự, nhìn rất lâu. Đường Thi và Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.
Cố Minh Diệp nói: “Xin mạo muội hỏi, ngày quan trọng như hôm nay, vì sao bố mẹ của anh Kỳ không tham dự?”
Kỳ Bạch Nghiêm khựng lại, câu hỏi này vừa không khách sáo vừa rất riêng tư, đúng là “mạo muội” thật.
Hạ Minh Nguyệt đứng cạnh trố mắt, kéo tay áo của Cố Minh Diệp. Gì vậy trời, đừng có hỏi lung tung chứ.
“Tôi là trẻ mồ côi, đại sư Diệu Giác là bố nuôi của tôi.”
Cố Minh Diệp mím môi, mắt nhìn thẳng vào anh, “Mồ côi?!”
Kỳ Bạch Nghiêm vẫn bình tĩnh, không có chút nào không vui, chỉ gật đầu, “Vâng. Anh Cố có thắc mắc gì à?”
Cố Minh Diệp mím môi rất chặt, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ nói: “Tạm biệt.”
Đường Thi cảm thấy có vấn đề, lại nhìn sang Hạ Minh Nguyệt lần nữa, Hạ Minh Nguyệt cũng có hơi không hiểu gì cả, lúc bị kéo đi về thì làm động tác gọi điện thoại với Đường Thi, Đường Thi gật đầu.
Người ra về cuối cùng là đại sư Diệu Giác.
Đại sư Diệu Giác vô cùng vui mừng, nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Sự ràng buộc này là sâu đậm nhất rồi.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.
Có lẽ hôm nay đại sư Diệu Giác rất vui, không kìm được cảm xúc, nhìn Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Mấy năm nay….”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn gương mặt hiền lành hằn nếp nhăn sâu của ông, nhẹ giọng nói: “Con sống rất tốt. Thầy đừng thấy tiếc vì không tìm được bố mẹ con. Có duyên làm cha con với thầy là đã đủ rồi.”
Đại sư Diệu Giác mỉm cười, hai người ôm nhau.
Tiễn hết tất cả khách khứa, Kỳ Bạch Nghiêm lái xe, hai vợ chồng về nhà.
Mở cửa ra, Đường Thi giật mình.
Khăn trải bàn bằng gấm màu đỏ thẫm, bộ sofa bằng vải gấm màu đỏ thẫm, thảm lông đỏ thẫm, chữ Hỷ màu đỏ thẫm – tất cả những gì đập vào mắt, đều có màu đỏ. Đường Thi mở cửa phòng, không ngoài dự đoán, lại là một căn phòng màu đỏ, điều càng hoành tráng hơn trong phòng ngủ chính là dưới đất phủ đầy cánh hoa hồng đỏ, chân giẫm lên rất mềm mại. Đường Thi giẫm lên, cảm nhận được xúc cảm mềm mại thì lùi về sau một bước, không dám tiến lên nữa.
Kỳ Bạch Nghiêm ôm cô từ phía sau, “Lãng mạn có thể học, mới học nên chưa chắc sẽ giỏi, vợ thông cảm nhé.”
Họ như đang ở trong một giấc mơ lãng mạn màu đỏ, bầu không khí tràn ngập hương hoa hồng nồng đậm.
Đường Thi xoay người lại ôm anh, “Cảm ơn anh, em thích lắm.”
Hai người ôm nhau một lúc, tách nhau ra, nhìn nhau. Trái tim của Đường Thi đập thình thịch, có hơi hoảng loạn, cô nói: “Hơi khát, em, em muốn uống nước.”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm đi đến kệ bếp, “Uống gì?”
“Nước suối là được.” Đường Thi đi theo về phía đó, nhận ly nước của Kỳ Bạch Nghiêm, uống vài ngụm. Trong lúc uống, Đường Thi nhìn anh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh uống không?”
Đúng lúc Kỳ Bạch Nghiêm cũng rót cho mình nửa ly, anh để ly bên môi, yết hầu khẽ cử động.
Đường Thi hoảng loạn cúi đầu.
Trong nhà chỉ có hai người, bây giờ vẫn là buổi sáng, một lúc nữa mới đến trưa. Tất cả những gì có thể nhìn thấy đều chỉ một màu đỏ. Màu đỏ mơ màng và quyến rũ, không lúc nào là không nhắc nhở cô về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đang là mùa đông, nhưng tay của Đường Thi đã đẫm mồ hôi.
Uống nước xong, cả hai im lặng không nói.
Có một bầu không khí mờ ám khó nói rõ bao trùm khắp căn phòng.
Bây giờ họ đã là vợ chồng, làm chuyện nào đó là hợp lý và hợp pháp. Nhưng mà không nên giữa thanh thiên bạch nhật.
Dường như cả hai đều muốn chờ đến buổi tối.
Ít nhất là Đường Thi nghĩ vậy. Nhưng trong lúc này cô rất hoảng loạn, cũng không biết hoảng loạn chuyện gì, trong đầu rối như tơ vò.
Có lẽ phải tìm chuyện gì đó để làm, để không suy nghĩ lung tung nữa. Đường Thi nghĩ bụng.
“Anh đi tắm.”
“Ò, dạ.” Đến khi Kỳ Bạch Nghiêm vào nhà vệ sinh, Đường Thi mới hoàn hồn lại. Tắm? Bây giờ tắm gì chứ? Mặt Đường Thi đỏ bừng. Lát, lát nữa có phải mình cũng nên tắm không?
Đường Thi lơ đễnh đi lấy quần áo sạch, ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng ngủ, không hiểu sao lại kéo rèm lại, căn phòng tối lại, khiến màu đỏ càng thêm xa hoa.
Lúc Kỳ Bạch Nghiêm bước ra, thấy ngay Đường Thi đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, trên đùi là áo choàng ngủ.
Hai người nhìn nhau.
Đường Thi đỏ mặt cúi đầu: “Em, em đi tắm.”
Kỳ Bạch Nghiêm bình tĩnh đáp “Ừm”. Cô đi vòng qua người anh chui tọt vào nhà vệ sinh, trong lúc vội vàng, đồ lót trong áo choàng ngủ rơi xuống, dừng trên cánh hoa hồng mềm mại, màu đỏ thẫm lộng lẫy tương phản với màu hồng đẹp đẽ, rất tươi sáng, rất gợi cảm, rất quyến rũ.
Cô đóng cửa vang tiếng “cạch”, không hề nhận ra.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên.
Cảnh tượng này giống cực kỳ. Lần trước, anh đã thầm đọc vô số câu để giảm bớt ham muốn, nhắc nhở mình không được xúc động; lần này, cô đã là vợ hợp pháp của anh.
Một lúc lâu sau, tiếng nước dừng lại.
Kỳ Bạch Nghiêm lượm quần áo lên, gõ cửa.
Đường Thi nhìn cái bóng mờ ảo bên ngoài, rồi nhìn chiếc áo choàng ngủ không có gì bên trong, ngơ ngác hỏi: “Sao ạ?”
“Rớt đồ rồi.”
Đường Thi xấu hổ đến mức sắp khóc rồi đây.
Đường Thi lề mề mặc áo choàng ngủ, buộc chặt dây đai, mở cửa, vội vã lấy lại đồ trong tay Kỳ Bạch Nghiêm, nhét đại vào tủ quần áo, lắp bắp nói, “Cái, cái này thật ra không, không mặc cũng được.”
Ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm sâu thẳm.
Đường Thi cắn môi, cực hối hận —— Trời ơi nói gì vậy!
Kỳ Bạch Nghiêm bước đến, ôm eo cô, không nói không rằng cắn môi cô, dùng hành động cho cô biết lời cô nói quyến rũ cỡ nào.
Nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt, Đường Thi run rẩy quấn lấy đầu lưỡi của Kỳ Bạch Nghiêm, mềm nhũn đáp lại. Sau một cái mút mạnh, anh tấn công mạnh mẽ hơn, Đường Thi ôm anh, thốt tiếng rên khẽ, hai mắt nhắm chặt. Bàn tay to nóng hổi ôm lấy khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng xoa lỗ tai của cô, đôi tai nhỏ nhắn bị vuốt ve đến mức đỏ bừng. Đường Thi xụi lơ, cả người run lên. Kỳ Bạch Nghiêm dựa vào cô sát hơn, Đường Thi buộc phải lùi ra sau một bước, lưng chạm vào cửa tủ quần áo, Kỳ Bạch Nghiêm ép người xuống, Đường Thi ngửa đầu ra sau.
Kỳ Bạch Nghiêm của giờ phút này vô cùng xa lạ. Anh áp sát vào cô, tấn công mạnh mẽ, môi lưỡi giao nhau, chỉ muốn mút lấy đầu lưỡi của cô không bao giờ buông ra. Đường Thi không chống cự được, chỉ có thể ngẩng cổ cao hơn, mặc anh cho lẫn đòi hỏi. Bàn tay trên cổ di chuyển xuống dưới, chậm rãi ôm lấy đầu vai mịn màng và tròn đầy của cô.
Hai bên đầu vai bị nắm lấy, áo choàng ngủ bị kéo ngang, lộ ra hơn nửa cảnh xuân. Môi tách ra, Đường Thi thở hổn hển nhìn anh, bờ môi căng mọng, cảnh xuân trước ngực phập phồng.
Một bàn tay đi đến trước eo cô, kéo nhẹ dây đai bằng nhung, chiếc áo choàng ngủ cồng kềnh rơi xuống, cả khu vườn mùa xuân nở rộ.
…………
Nụ hôn nồng cháy lại rơi xuống, Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, tiến vào cơ thể cô.
Họ như đang trong một đống lửa, mồ hôi rơi xuống là sáp lặng lẽ nóng chảy theo thời gian, uốn lượn thành những vệt đỏ dài. Họ cũng như sáp từ ngọn nến đỏ, nhỏ giọt bên nhau, ngưng tụ thành một, đẹp đến mức bỏng người.
Một bàn tay trắng trẻo mềm mại vươn ra mép giường, nắm lại, nắm được những hoa màu đỏ, rồi lại bị cô vô tình buông ra, lặng lẽ rơi trở lại vào màu đỏ thẫm.
Đêm rất dài, cả đời rất dài, đôi ta là một mãi mãi về sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook