Dưỡng Tính
Chương 10

Editor: SQ 

_____________________ 

Cuối cùng La Bân Sinh cũng tỏ tình, Đường Thi từ chối. La Bân Sinh như đã đoán được từ trước, cười nói: “Xem ra anh tỏ tình trước khi đi công tác là đúng đắn, cũng đỡ làm em ngượng ngùng.”

Đường Thi cười. La Bân Sinh đi học tập trao đổi ở nước Anh với tư cách là giáo viên xuất sắc, học trong một năm.

Một ngày sau khi La Bân Sinh tỏ tình, tất cả giáo viên của Viện Nhân văn đã biết hết. Mặc dù chuyện này không thể giấu giếm, nhưng lan truyền cũng cực kỳ nhanh, cũng đúng với câu “đàn bà lưỡi dài, chỉ có tai hại”.

Càng làm Đường Thi đau đầu hơn chính là, vì thứ hai nào cô cũng đến lớp của Kỳ Bạch Nghiêm, trong viện dần xuất hiện một tin đồn kỳ lạ, tuy không nói huỵch toẹt ra, nhưng có vẻ như ai cũng đã ngầm thừa nhận. 

Viện Nhân văn có buổi họp tổng kết vào thứ sáu hàng tuần. Học kỳ trước, Đường Thi không hề đụng mặt Kỳ Bạch Nghiêm cả một học kỳ, đến học kỳ này, Đường Thi đã ngồi gần Kỳ Bạch Nghiêm ba lần.

Không thể nào có chuyện Đường Thi chủ động làm thế, Kỳ Bạch Nghiêm cũng không thể, nhưng người xung quanh có thể.

Hôm nay lại đến buổi họp tổng kết. Kỳ Bạch Nghiêm là trưởng khoa Triết, luôn ngồi hàng đầu hoặc hàng hai. Đường Thi là giáo viên bình thường, ngồi ở hai hàng đầu đã ba lần, cực kỳ áp lực. Hôm nay cô cố tình đến muộn, hội trường gần như đã kín chỗ, ắt hẳn hai hàng đầu cũng không còn chỗ, Đường Thi thầm thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn thẳng đi vào trong.

Vừa mới vào cửa, thầy Giang ngồi cạnh Kỳ Bạch Nghiêm vẫy tay với cô, “Cô Đường, cô Đường, ở đây này!”

Đường Thi dừng bước chân, căng da đầu chào hỏi: “Dạ chào thầy Giang.”

“Ấy, hôm nay sao đến muộn thế!” Thầy Giang trách, “Hết chỗ rồi này!”

Là hai hàng đầu hết chỗ thôi, hàng khác còn trống nhiều. Đường Thi nói thầm trong lòng, ngoài mặt thì mỉm cười, chỉ ra phía sau: “Em tới đó ngồi ạ.”

Thầy Giang xua tay: “Đừng đi, đừng đi!” Vừa nói vừa có ý bảo người bên cạnh đứng dậy, trông như muốn đi ra.

Đường Thi vội ngăn lại: “Thầy Giang thầy đừng ra, em muốn đến chỗ cô Hạ ạ!”

Thế nhưng người đã hơn năm mươi này thực sự quá cố chấp, hoàn toàn không nghe Đường Thi nói, đã bước ra ngoài với vẻ mặt ‘Tôi hiểu mà’, “Cô Đường vào ngồi đi, lần sau phải đến sớm hơn nhé.”

Đường Thi thầm thở dài ngao ngán, đành phải bước vào ngồi cạnh Kỳ Bạch Nghiêm dưới ánh mắt của rất nhiều người.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu với cô, rồi quay đi nói chuyện với viện trưởng La phía bên kia, như thể tất cả ồn ào vừa rồi không hề liên quan đến anh.

Đường Thi yên lặng ngồi cạnh, nhưng trong lòng thấy hơi buồn, cũng có chút tủi thân.

Thái độ của Kỳ Bạch Nghiêm đối với mọi người luôn như vậy, điềm đạm không nói nhiều, không phủ định bất cứ chuyện gì, cũng không để ý tới bất kỳ lời bàn tán nào. Cô ngồi cạnh anh, luôn cả thầy Giang ngồi bên cạnh, dường như không liên quan gì đến anh.

Mấy ngày nay trong viện có rất nhiều lời đồn đại, tuy không phải đúng ý Đường Thi, nhưng nói chung là không hề sai chút nào, đây cũng là lý do vì sao Đường Thi không phủ nhận.

Cô thích anh lúc nào không hay, không thể phủ nhận.

Lơ đãng nghe được nửa buổi tổng kết, giữa chừng Kỳ Bạch Nghiêm phải nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại thì ngồi ở vị trí ngoài cùng. Đường Thi mím môi, hoàn toàn không biết nửa phần sau đã nói gì.

Có lẽ anh biết rồi.

Trong lòng Đường Thi chỉ còn một câu đó. Cô với Kỳ Bạch Nghiêm giống như La Bân Sinh với cô. Không nói, vẫn giữ được sự thân thiện bên ngoài; nói rồi, chỉ có thể bị từ chối.

Có phải cô đã gây rắc rối cho anh không?

Đến nghe anh giảng bài, tìm cách ngồi cạnh anh, bây giờ có rất nhiều lời đồn vô căn cứ.

Danh tiếng nửa đời người của anh, đã bị cô hủy hoại.

Sắc mặt Đường Thi tái nhợt, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Viện trưởng La ngồi cách cô một ghế trống, thấy sắc mặt của cô không ổn, vội hỏi, “Cô Đường sao vậy?”

Đường Thi chậm rãi quay sang, gượng cười: “Trong người hơi khó chịu ạ.”

“Đến phòng y tế xem sao? Tìm người….”

“Không cần đâu thầy.” Đường Thi ngắt lời viện trưởng La, “Bệnh cũ thôi ạ, về nghỉ ngơi là khỏe.”

Sức khỏe là chuyện quan trọng, càng lớn tuổi càng chú ý đến sức khỏe, viện trưởng La xua tay: “Vậy cứ đi đi, nghỉ ngơi đàng hoàng. Tốt nhất là đi khám xem sao, không qua loa được.”

Đường Thi gật đầu, nói xin lỗi người cùng hàng, cúi người rời đi.

Kỳ Bạch Nghiêm vừa nói chuyện với người khác xong thì nhìn thấy Đường Thi về trước, người bên cạnh nói: “Trưởng khoa Kỳ để người đẹp ngồi một mình, người đẹp không vui đó!”

Kỳ Bạch Nghiêm cau mày, “Không có chuyện này.”

Người bên cạnh như rất ngạc nhiên, không ngờ rằng Kỳ Bạch Nghiêm sẽ đáp lại mình. Có lẽ câu “Không có chuyện này” là để lấy lại danh dự cho cô Đường rồi đây. Dạo này rộ lên tin đồn nữ thần mới nhất của khoa tiếng Trung thích trưởng khoa Triết, tuần nào cũng đến nghe lớp của trưởng khoa Kỳ, có người hỏi thẳng, tài nữ cũng không phủ nhận, nên mới bị đồn thành thế này.

Nếu Kỳ Bạch Nghiêm đã hiếm hoi lên tiếng, người bên cạnh cũng không nói nữa. Im lặng một lúc lâu.

Không lâu sau, Đường Thi biết được câu mà Kỳ Bạch Nghiêm nói từ Hạ Minh Nguyệt, sau một hồi im lặng, cô cười nói: “Thầy Kỳ là một người rất tốt, em kính trọng thầy ấy như bậc bề trên. Ban đầu em cứ nghĩ mấy lời đồn đại sẽ âm thầm chấm dứt, không ngờ càng ngày càng quá đáng, còn đến được tai thầy Kỳ.”  

Hạ Minh Nguyệt nói theo: “Đúng đó! Khoa tiếng Trung có nhiều chuyện nhất, đi đâu cũng gặp người bịa chuyện hết.”

Sau đó Đường Thi không đến lớp anh nữa. Vào những buổi họp hành của viện, Đường Thi luôn đi vào hội trường cùng Hạ Minh Nguyệt, không để ý đến sự “nhiệt tình” của người xung quanh.

Bây giờ hai người gặp nhau, cũng chỉ có một câu “Chào thầy Kỳ.”

Cuối tháng tư, Chử Trần đồng ý lời mời của Kỳ Bạch Nghiêm đến đại học C tổ chức tọa đàm. Các giảng viên không có tiết dạy được yêu cầu đến dự, Đường Thi cũng đến. Tới cửa hội trường, cô thấy viện trưởng La và Kỳ Bạch Nghiêm, hai người đang nói chuyện với hiệu trưởng, Đường Thi không tiện chào hỏi nên theo dòng người vội vã vào trong.

Đi vào thì gặp Chử Trần, hai người chào hỏi nhau.

Chử Trần trêu cô: “Mấy tháng không gặp, cô Đường xinh đẹp hơn nhiều nhé.”

Đường Thi cười, “Giáo sư Chử cũng đẹp trai sáng sủa hơn nhiều.”

Hai người đứng nói chuyện dưới sân khấu, thảo luận về chủ đề hôm nay Chử Trần sẽ nói. Đường Thi nhớ tới bài luận học thuật, tỏ ý phải cảm ơn anh, chắc chắn chiều nay Chử Trần sẽ được nhà trường chiêu đãi, vì vậy hai người hẹn nhau vào trưa hôm sau.

Hai người đứng đó nói rất nhiều, khi Đường Thi thấy Hạ Minh Nguyệt vào hội trường mới kết thúc chủ đề.

Lúc ngồi xuống cạnh Hạ Minh Nguyệt, Hạ Minh Nguyệt hóng chuyện: “Có biến?”

Đường Thi lắc đầu, “Một người bạn đã giúp em rất nhiều, cũng nghiên cứu khúc Nguyên, đàn anh chuyên ngành.” 

Tọa đàm bắt đầu, viện trưởng La lên sân khấu phát biểu. Mở đầu tất nhiên phải giới thiệu chi tiết về diễn giả chính, giới thiệu hướng nghiên cứu, thành tựu trong giới học thuật của người đó, vân vân.

Trong lúc nghe, Hạ Minh Nguyệt trố mắt: “Sao quen được thế?”

“Thầy Kỳ giới thiệu.”

“Chậc.” Hạ Minh Nguyệt thì thầm, “Phải chi hôm nào thầy Kỳ cũng giới thiệu một đàn anh thế này cho chị —— tụi chị không chỉ có thể giúp đỡ nhau về mặt học thuật, mà còn có thể giao tiếp sâu hơn về mặt tình cảm.”

Đường Thi bật cười.

Kỳ Bạch Nghiêm giới thiệu Chử Trần cho cô, chính là vì lý do đó còn gì.

Kết thúc tọa đàm, là trò giỏi của viện trưởng La, Hạ Minh Nguyệt bị viện trưởng La kéo đến bữa ăn cảm ơn, Hạ Minh Nguyệt bị kéo đi cũng dắt theo Đường Thi. Viện trưởng La nghe nói Chử Trần và Đường Thi là bạn bè, cũng không nói gì.

Đường Thi không thể từ chối, đành phải đến bữa ăn cảm ơn.

Tối đó trước khi đi, Đường Thi về thay quần áo trang trọng hơn để thể hiện sự tôn trọng. Khi cô và Hạ Minh Nguyệt đến, hầu hết mọi người đã đến đủ, viện trưởng La giới thiệu với Chử Trần, “Đây là hai nữ thần của khoa tiếng Trung, cô Hạ nghiên cứu từ, cô Đường nghiên cứu khúc.”

Chử Trần bắt tay với Hạ Minh Nguyệt, cười nói: “Cô Hạ đây là trò giỏi của viện trưởng La đúng không?”

“Không không không.” Hạ Minh Nguyệt vội xua tay, “Trò dở.”

Viện trưởng La bất đắc dĩ trừng mắt với cô nàng.

Đến Đường Thi, hai người nhìn nhau cười, Chử Trần nói: “Cô Đường thì tôi quen rồi, bắt tay thì xa lạ lắm, không cần.”

Viện trưởng La nghe vậy thì trong lòng bình tĩnh đôi chút, cười với Đường Thi: “Nếu biết trước cô Đường và giáo sư Chử thân với nhau thế này, lúc Tết đã nhờ cô Đường mời giáo sư Chử rồi. Người đẹp mời, có khi giáo sư Chử sẽ đến sớm hơn.”

Đường Thi cười: “Đến sớm hay muộn không có gì khác nhau, giáo sư Chử đã đến là tốt nhất rồi ạ.”

Bốn người ngồi xuống, viện trưởng La ngồi cạnh Chử Trần, Hạ Minh Nguyệt ngồi cạnh viện trưởng La, Đường Thi ngồi cạnh Hạ Minh Nguyệt. Vừa mới ngồi xuống, Kỳ Bạch Nghiêm và trưởng khoa Phan của khoa Lịch sử cũng đi vào, mọi người đứng lên, lại trò chuyện một lúc.

Kỳ Bạch Nghiêm ngồi cạnh bên còn lại của Chử Trần, ngồi chéo với Đường Thi.

Mọi người trong bữa ăn lời qua lời lại, Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi không nói với nhau câu nào.

Khi biết được Chử Trần còn ở lại thành phố C hai ngày, viện trưởng La mời Chử Trần trưa mai đến nhà mình dùng bữa, Chử Trần từ chối. Viện trưởng lại mời lần nữa, Chử Trần đành nói: “Không phải tôi không đi, mà là vì trưa mai tôi có hẹn rồi, thực sự không tiện lỡ hẹn.” 

Kỳ Bạch Nghiêm nghĩ đến gì đó, nhìn Đường Thi, đúng lúc Đường Thi nhìn về phía Chử Trần, ánh mắt hơi chếch sang một bên, đối diện với ánh mắt của Kỳ Bạch Nghiêm.

Cô vội nhìn chỗ khác, cúi đầu lặng lẽ ăn.

Đường Thi định bảo Chử Trần không cần để ý, bị Kỳ Bạch Nghiêm nhìn một cái, trái tim hoảng loạn, không nhớ được gì nữa.

Viện trưởng La như không tin, vẫn muốn mời, Kỳ Bạch Nghiêm lên tiếng: “Chử Trần với tôi lâu ngày không gặp, đã hẹn nhau ngày mai đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt uống trà, viện trưởng La có thể đi cùng.”

Viện trưởng La mời Chử Trần là xã giao, Kỳ Bạch Nghiêm mời Chử Trần là bạn bè gặp mặt. Mục đích của hai người khác nhau, cũng không cùng chủ đề nói chuyện, tất nhiên không thể đi cùng. Hơn nữa, nếu Chử Trần thực sự có hẹn với Kỳ Bạch Nghiêm, Chử Trần cũng không cần phải giấu làm gì, nhưng Chử Trần không nói ra, có thể thấy được ngày mai người hẹn Chử Trần chắc chắn không phải Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm đã ra mặt giải vây cho bạn mình, tất nhiên viện trưởng La không thể làm khó người ta nữa. 

Viện trưởng La cười, “Thôi tôi không đi đâu, tôi sợ nhất là bàn kinh Phật trưởng khoa Kỳ. Già rồi, sợ phải nghĩ thoáng, nghĩ này nghĩ nọ vẫn tốt hơn.”

Mọi người trên bàn bật cười. Chủ đề này bị bỏ qua, không ai nhắc tới nữa.

Rượu đủ cơm no, bữa ăn cảm ơn kết thúc. Kỳ Bạch Nghiêm đưa Chử Trần về khách sạn, Đường Thi đi cùng.

Trên xe, Chử Trần thở dài một hơi, cười nói: “Bạch Nghiêm này, anh mà không giải vây cho tôi thì tôi thực sự không biết phải từ chối viện trưởng La thế nào, thầy ấy nhiệt tình quá.”

Bây giờ Đường Thi mới nhớ ra lúc nãy muốn nói gì, lên tiếng: “Tụi mình chừng nào ăn chung cũng được, tóm lại là em cảm ơn anh, sao dám để anh không nể mặt của viện trưởng được.”

Chử Trần xua tay, “Không thể nói vậy được. Hẹn rồi là hẹn rồi.”

Kỳ Bạch Nghiêm lái xe, không nói câu nào.

Đến trước chỗ ở của Đường Thi, Đường Thi xuống xe, tạm biệt hai người, Chử Trần nói: “Mai gặp nhé.”

“Mai gặp.”

Xe chạy ra ngoài, trong xe hoàn toàn im lặng. 

Một lúc lâu sau, Chử Trần thở dài: “Thôi vậy. Anh dạy tôi rất nhiều, tối nay tôi dạy anh, cách để thích một người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương