Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam
-
Chương 47: Tự kỷ
Đầu Lăng Sương ô...ô...n...g một tiếng như muốn nổ tung, Tần Chích lại ăn đậu hũ của nàng nữa. Lăng Sương cắn răng một cái, trên trán khắc một chữ, ta nhịn!
Lăng Sương bắt lấy tay Tần Chích, muốn đưa nó về chỗ cũ, đột nhiên Tần Chích xoay người một cái, ôm Lăng Sương vào sát ngực mình, toàn bộ người hắn như một ngọn núi vững chắc, Lăng Sương không cách nào lay chuyển được, nàng giãy giụa từ trong ngực Tần Chích đến mấy lần, cũng chẳng có tác dụng gì.
Như đã phá hư tất cả! Nàng thật vất vả mới tiến vào được Quỷ Cốc, tuy không bị Tề gia đuổi giết, nhưng mỗi ngày ở trong Quỷ Cốc đều bị Tần Chích sỗ sàng chiếm tiện nghi, Tần Chích lại đưa cho nàng không biết bao cừu hận, nàng có trêu ai ghẹo ai đâu chứ!
Lăng Sương thổ tào một hồi, bỗng nhiên nghe được Tần Chích lẩm bẩm nói: Mẫu thân...Đừng đi...
Tiếng nói Tần Chích yếu ớt vô lực, Lăng Sương cẩn thận lắng nghe, bên tai chỉ còn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tần Chích, Lăng Sương thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Chích mắc chứng táo cuồng có quan hệ với mẫu thân của hắn?
Lăng Sương cẩn thận nhớ lại một chút, nàng đến trong cốc cũng đã được hai ngày rồi, hình như chỉ nghe nói đến lão Cốc chủ chứ chưa từng nghe có người đề cập đến mẫu thân của hắn, bệnh của Tần Chích, thực sự có liên quan đến mẫu thân hắn.
Lăng Sương nghĩ đi nghĩ lại, rồi chìm vào giấc ngủ trong vòm ngực của Tần Chích, lần nữa mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau, Tần Chích vẫn chưa tỉnh ngủ, hai người vẫn bảo trì tư thế từ tối ngày hôm qua, Lăng Sương thầm nghĩ, khi tỉnh ngủ, thật muốn mở mắt nhìn thấy nam nhân mình thích, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là Thiếu chủ biến thái.
Lăng Sương muốn từ trong ngực Tần Chích đi ra, nàng còn chưa đụng đến tay của Tần Chích thì tay hắn đột nhiên buông lỏng, Lăng Sương sững sờ, rồi chợt bên tai nghe thấy giọng nói của Tần Chích: Tỷ tỷ tỉnh.
Huyệt thái dương của Lăng Sương muốn nổ tung, nàng vội vàng từ trên giường đứng dậy: Ta có việc gấp phải đi tìm Cẩu sư gia, Thiếu chủ mời ngài.
Vẻ mặt Tần Chích đầy nghi hoặc nhìn Lăng Sương, Lăng Sương chạy ra xa khỏi Sinh Tử Điện đến mấy mét, mới dừng lại thở dốc, cứ tiếp tục thế này, nàng không bị Tần Chích đánh chết thì cũng bị hù chết, dù sao sớm muộn cũng là một chữ chết!
Lăng Sương chạy đi tìm Cẩu sư gia, nhưng Quỷ Cốc quy mô hùng vĩ, bình thường Lăng Sương không muốn gặp Cẩu sư gia thì Cẩu sư gia âm hồn bất tán liền xuất hiện, nay nàng muốn gặp hắn thì ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy.
Lăng Sương đành phải đi tới phòng thu chi ngồi chờ, còn có một số khoản mục, Cẩu sư gia chắc chắn sẽ đến tìm nàng, quả nhiên Lăng Sương ngồi chờ không bao lâu, đã thấy Cẩu sư gia phe phẩy quạt lông vũ, thoải mái nhàn nhã bước tới.
Nghe nói Lâm cô nương đang tìm Cẩu mỗ. Cẩu sư gia đặt mông vào ghế, trực tiếp hỏi.
Lăng Sương để cây viết trong tay xuống, nhìn về hướng cửa lớn: Cẩu sư gia nhanh chân sẽ không quên mang đó chứ?
Nhanh chân? Vẻ mặt Cẩu sư gia có chút ngây ngốc, nhanh chân là sao?
Là những tùy tùng của ngài, ta có một chuyện trọng yếu muốn hỏi ý kiến Cẩu sư gia.
Cẩu sư gia lắc cổ một cái: Đừng nói là Lâm cô nương xem trọng ta đó chứ.
Cẩu sư gia dát vàng trên mặt ít thôi, ta đâu có bị mù.
Trên mặt Cẩu sư gia có điểm nhịn không được: Nhớ năm đó, Cẩu mỗ cũng tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong...
Cẩu sư gia còn nhớ tới những năm đó sao, Cẩu sư gia bây giờ, ta cảm thấy bác gái chuyên vẩy nước quét nhà ở trong Thiện Thực Đường lại rất xứng với ngài đó.
Thiếu chút nữa là Cẩu sư gia phun ngụm nước ra ngoài: Chúng ta trở lại chuyện chính đi, Lâm cô nương muốn hỏi Cẩu mỗ chuyện gì?
Chuyện ta muốn hỏi là về vấn đề của Thiếu chủ, Cẩu sư gia không thể động thủ.
Lăng Sương bắt lấy tay Tần Chích, muốn đưa nó về chỗ cũ, đột nhiên Tần Chích xoay người một cái, ôm Lăng Sương vào sát ngực mình, toàn bộ người hắn như một ngọn núi vững chắc, Lăng Sương không cách nào lay chuyển được, nàng giãy giụa từ trong ngực Tần Chích đến mấy lần, cũng chẳng có tác dụng gì.
Như đã phá hư tất cả! Nàng thật vất vả mới tiến vào được Quỷ Cốc, tuy không bị Tề gia đuổi giết, nhưng mỗi ngày ở trong Quỷ Cốc đều bị Tần Chích sỗ sàng chiếm tiện nghi, Tần Chích lại đưa cho nàng không biết bao cừu hận, nàng có trêu ai ghẹo ai đâu chứ!
Lăng Sương thổ tào một hồi, bỗng nhiên nghe được Tần Chích lẩm bẩm nói: Mẫu thân...Đừng đi...
Tiếng nói Tần Chích yếu ớt vô lực, Lăng Sương cẩn thận lắng nghe, bên tai chỉ còn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tần Chích, Lăng Sương thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Chích mắc chứng táo cuồng có quan hệ với mẫu thân của hắn?
Lăng Sương cẩn thận nhớ lại một chút, nàng đến trong cốc cũng đã được hai ngày rồi, hình như chỉ nghe nói đến lão Cốc chủ chứ chưa từng nghe có người đề cập đến mẫu thân của hắn, bệnh của Tần Chích, thực sự có liên quan đến mẫu thân hắn.
Lăng Sương nghĩ đi nghĩ lại, rồi chìm vào giấc ngủ trong vòm ngực của Tần Chích, lần nữa mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau, Tần Chích vẫn chưa tỉnh ngủ, hai người vẫn bảo trì tư thế từ tối ngày hôm qua, Lăng Sương thầm nghĩ, khi tỉnh ngủ, thật muốn mở mắt nhìn thấy nam nhân mình thích, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là Thiếu chủ biến thái.
Lăng Sương muốn từ trong ngực Tần Chích đi ra, nàng còn chưa đụng đến tay của Tần Chích thì tay hắn đột nhiên buông lỏng, Lăng Sương sững sờ, rồi chợt bên tai nghe thấy giọng nói của Tần Chích: Tỷ tỷ tỉnh.
Huyệt thái dương của Lăng Sương muốn nổ tung, nàng vội vàng từ trên giường đứng dậy: Ta có việc gấp phải đi tìm Cẩu sư gia, Thiếu chủ mời ngài.
Vẻ mặt Tần Chích đầy nghi hoặc nhìn Lăng Sương, Lăng Sương chạy ra xa khỏi Sinh Tử Điện đến mấy mét, mới dừng lại thở dốc, cứ tiếp tục thế này, nàng không bị Tần Chích đánh chết thì cũng bị hù chết, dù sao sớm muộn cũng là một chữ chết!
Lăng Sương chạy đi tìm Cẩu sư gia, nhưng Quỷ Cốc quy mô hùng vĩ, bình thường Lăng Sương không muốn gặp Cẩu sư gia thì Cẩu sư gia âm hồn bất tán liền xuất hiện, nay nàng muốn gặp hắn thì ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy.
Lăng Sương đành phải đi tới phòng thu chi ngồi chờ, còn có một số khoản mục, Cẩu sư gia chắc chắn sẽ đến tìm nàng, quả nhiên Lăng Sương ngồi chờ không bao lâu, đã thấy Cẩu sư gia phe phẩy quạt lông vũ, thoải mái nhàn nhã bước tới.
Nghe nói Lâm cô nương đang tìm Cẩu mỗ. Cẩu sư gia đặt mông vào ghế, trực tiếp hỏi.
Lăng Sương để cây viết trong tay xuống, nhìn về hướng cửa lớn: Cẩu sư gia nhanh chân sẽ không quên mang đó chứ?
Nhanh chân? Vẻ mặt Cẩu sư gia có chút ngây ngốc, nhanh chân là sao?
Là những tùy tùng của ngài, ta có một chuyện trọng yếu muốn hỏi ý kiến Cẩu sư gia.
Cẩu sư gia lắc cổ một cái: Đừng nói là Lâm cô nương xem trọng ta đó chứ.
Cẩu sư gia dát vàng trên mặt ít thôi, ta đâu có bị mù.
Trên mặt Cẩu sư gia có điểm nhịn không được: Nhớ năm đó, Cẩu mỗ cũng tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong...
Cẩu sư gia còn nhớ tới những năm đó sao, Cẩu sư gia bây giờ, ta cảm thấy bác gái chuyên vẩy nước quét nhà ở trong Thiện Thực Đường lại rất xứng với ngài đó.
Thiếu chút nữa là Cẩu sư gia phun ngụm nước ra ngoài: Chúng ta trở lại chuyện chính đi, Lâm cô nương muốn hỏi Cẩu mỗ chuyện gì?
Chuyện ta muốn hỏi là về vấn đề của Thiếu chủ, Cẩu sư gia không thể động thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook