Sau khi Quý Minh Sùng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề chiếc nhẫn, anh không muốn lãng phí thời gian nữa mà chọn một ngày đẹp trời, hẹn Nguyễn Tố và Mao Đậu đến trung tâm thương mại.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Tố không hiểu tâm tư của Quý Minh Sùng lắm, họ mới yêu nhau được chưa bao lâu, nhất thiết phải mua nhẫn vào lúc này sao?

Nếu không phải đã hỏi thăm qua, chắc chắn hiện tại anh chưa có ý định cầu hôn thì trái tim cô đã khẩn trương đến mức nhảy lên cổ họng. Mặc dù giữa hai người từng có một cuộc hôn nhân hữu danh hữu phận, nhưng đó là tình huống đặc biệt tại thời điểm kia mà thôi. Cô thực sự muốn yêu đương như những cặp đôi thông thường, cảm thấy kết hôn vẫn là chuyện rất xa xôi, ít nhất không phải hiện tại.

“Thực ra không cần mua đâu.” Nguyễn Tố kéo Quý Minh Sùng sang một bên, khẽ nói.

Mao Đậu đang xếp hàng mua kem ốc quế, căn bản không nghe thấy hai người thì thầm điều gì.

Quý Minh Sùng chỉ vào Mao Đậu, hạ giọng nói: “Đứa nhóc này nói anh không biết giữ lời hứa, còn nói anh keo kiệt. Đợi đến khi nó lớn hơn anh vẫn chưa mua cho em một chiếc nhẫn thật đẹp, chắc sẽ anh sẽ bị đay nghiến đến già mất.”

Không đợi Nguyễn Tố nói gì, anh đã bổ sung: “Em cũng biết, độ tuổi hiện giờ của thằng bé là lúc hình thành những tư duy và quan niệm đúng đắn. Nếu nó cảm thấy người chú như anh không đáng tin, không phải về sau nó sẽ học theo sao? Cho nên hôm nay, nhất định phải mua một chiếc nhẫn. Em cứ chọn chiếc mà em thích.”

Nguyễn Tố suýt nữa bị anh thôi miên thành công, kịp thời nhớ ra một chuyện rất quan trọng, vội nắm lấy ống tay áo của anh, “Từ không đáng tin này không hợp ngữ cảnh, đây cũng đâu phải lời anh hứa với Mao Đậu, là tự cậu bé nói.”

Chuyện này, vẫn nên trách cô.

Khi Mao Đậu nói điều đó, cô không nên xem cậu như đứa trẻ mà bỏ qua. Nếu cô để tâm hơn một chút, giải thích rõ ràng cho Mao Đậu rằng cô không cần chú cậu bé tặng nhẫn, thì hiện giờ từ ‘không đáng tin’ này đã không quy về Quý Minh Sùng.

“Đúng, chính là như thế.” Quý Minh Sùng mặt không đổi sắc, “Đây là một yêu cầu của đứa cháu đáng thương và bất lực với người chú của mình. Nếu như đến điều này anh cũng không đáp ứng, thì anh đâu còn là chú.”

Nguyễn Tố: “?”

Tại sao trước kia cô không phát hiện ra Quý Minh Sùng có khả năng đổi trắng thành đen như vậy?

Mao Đậu muốn Quý Minh Sùng mua, Quý Minh Sùng cũng muốn mua, hiện giờ tỷ lệ ủng hộ và phản đối là 2 chọi 1. Nguyễn Tố hoàn toàn bị đánh bại, chỉ biết đi theo hai chú cháu vào cửa hàng trang sức. Chọn nhẫn cũng tốn rất nhiều thời gian, chiếc nhẫn Quý Minh Sùng ưng ý đã hết hàng và phải đặt trước. Sau khi quẹt thẻ thanh toán tiền cọc, Quý Minh Sùng thở phào nhẹ nhõm, Mao Đậu cũng thế. Lúc đi ra khỏi cửa hàng trang sức, Mao Đậu cảm thán: “Cuối cùng con không phải lo về việc mũi mình sẽ dài ra nữa rồi.”

Quý Minh Sùng nhân cơ hội, giáo dục Mao Đậu: “Cho nên, chú đã thực hiện được lời hứa của con, về sau đừng có nói kiểu trong nhà chỉ có con là người nói được làm được nữa.”


Mắt Mao Đậu chớt sáng lên, xoa xoa tay, “Chuyện đó, chú à, có chuyện con quên nói với chú, con cũng mới nhớ ra mà thôi. Trước kia, con từng hứa với cả người khác.”

Quý Minh Sùng: “Ai?”

Mao Đậu ôm chặt ánh tay Quý Minh Sùng không buông, “Con đã hứa với Tiểu Mẫn, sau này sẽ mua cho bạn ấy một chiếc máy bay!”

“……” Quý Minh Sùng vô cảm gỡ tay Mao Đậu, lạnh nhạt nói, “Không liên quan đến chú, đó là việc của con.”

“Nhưng con đã hứa với bạn ấy.”

“Con thay ai đồng ý?” Quý Minh Sùng nói, “Thay chú? Phá gia chi tử, tốc độ kiếm tiền của chú không theo kịp tốc độ lời hứa của con.”

Mao Đậu cũng biết bản thân vô lý nhường nào.

Trước đây hứa với Tố Tố thì không tính, vì Tố Tố là bạn gái của chú, chú cũng đồng ý mua nhẫn cho Tố Tố. Có điều, máy bay của Tiểu Mẫn thì sao?

Mao Đậu không đáp, Nguyễn Tố nhìn bộ dạng gặp phải đả kích lớn của cậu mà muốn an ủi, nhưng Quý Minh Sùng đã ngăn cô lại, “Nhỏ tuổi đừng đi đâu cũng hứa hẹn với người khác, chuyện con không làm được thì đừng hàm hồ. Mua máy bay rồi, đến lúc khác con sẽ hứa mua xe tăng cho người ta?”

“Không có!” Mao Đậu nói, “Con chỉ là, chỉ là nhất thời bốc đồng!”

“Vậy chú nói cho con nghe, điều không nên làm nhất chính là bốc đồng.” Quý Minh Sùng trước đó đã tức giận với Mao Đậu, lúc này đang nghiêm túc giáo dục cậu bé. Nguyễn Tố đương nhiên không nói gì, bởi vì từ góc độ của người lớn, Mao Đậu không nên thay người khác hứa hẹn bất cứ điều gì. Dù cho người đó có là chú cậu, cũng không có nghĩa vụ phải thực hiện mọi lời hứa.

Mao Đậu là một đứa trẻ ngoan, những lời dạy dỗ hợp tình hợp lý cậu đều nghe hiểu.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu vẫn lẩm bẩm, “Nhưng con đã hứa với bạn ấy rồi.”

Quý Minh Sùng thiết diện vô tư, “Vậy con tự đi mà tìm cách.”


Mao Đậu đáng thương gật đầu, vừa đi vài bước liền hỏi: “Máy bay bao nhiêu tiền ạ?”

Nguyễn Tố giúp cậu kiểm tra, “Có rẻ, cũng có đắt.”

Mao Đậu hỏi, “Mức trung bình thì sao ạ?”

Nguyễn Tố tình cờ tìm được một chiếc, “Chiếc này là trực thăng loại nhỏ, hình như giá hơn 3 triệu tệ.”

Thực ra rẻ hơn tưởng tượng của cô, cô vẫn luôn cho rằng máy bay trực thăng kiểu này ít nhất cũng phải chục triệu…

“Hơn 3 triệu tệ là bao nhiêu vậy?” Giá trị này hiển nhiên nằm ngoài phạm vi mà Mao Đậu có thể hiểu được.

Quý Minh Sùng nhìn phô mai que trong tay cậu bé, nói: “Hơn ba triệu tệ, một thanh phô mai que của con có giá 5 tệ, mỗi ngày ăn hai que. Hơn ba triệu tệ có thể khiến con ăn hàng trăm năm, đương nhiên con không sống lâu tới vậy.”

Hai mắt Mao Đậu uể oải rũ xuống: “……”

Nguyễn Tố bổ sung một câu: “Theo tiêu chuẩn mức lương hiện tại, nếu một người mỗi tháng kiếm được 8000 tệ, vậy thì nhịn ăn nhịn uống cỡ 30 năm anh ta mới kiếm được hơn ba triệu tệ.”

Mao Đậu bịt lỗ tai, bộ dạng ‘Con không nghe, con không nghe’.

Bây giờ hối hận còn kịp không, bây giờ chia tay còn kịp không?

Mao Đậu năm 6 tuổi, bắt đần chán ghét bản thân năm 5 tuổi, tuổi trẻ bồng bột không hiểu sự đời nên mới đưa ra lời hứa đó!

Rõ ràng, Mao Đậu không phải đứa trẻ thiếu hiểu biết và hay nói bừa. Cậu rút kinh nghiệm, nói: “Mặc dù rất khó, nhưng cháu đã hứa với cô ấy rồi, còn viết một tờ giấy để đảm bảo sự việc sẽ được thực hiện.”

Nguyễn Tố woa một tiếng, không khỏi trầm trồ: “Mao Đậu, con thật tuyệt!”

Dù chỉ mới hơn 6 tuổi, nhưng đã thẳng tay đánh gục rất nhiều người đàn ông trưởng thành!


Quý Minh Sùng cong môi, “Vậy con cố lên.”

Vì thế, cậu bé Mao Đậu 6 tuổi, bắt đầu thiết lập cho bản thân bảng kế hoạch rất chi tiết.

Đầu tiên, tiết kiệm một nửa số tiền tiêu vặt mỗi ngày.

Thứ hai, chăm chỉ học tập. Nghe nói nhận được học bổng, cũng sẽ có tiền.

Thứ ba, nỗ lực kiếm tiền. Phấn đấu kiếm được hơn 3 triệu tệ để mua máy bay càng sớm càng tốt.

Thứ tư, làm thêm.

Mao Đậu thành khẩn nhìn Quý Minh Sùng: “Chú ơi, lần sau có chuyện nhắm mắt một phút kiếm được 5 tệ nữa thì chú nhớ tìm con nha.”

Quý Minh Sùng: “……”

Mao Đậu mạnh mẽ quảng bá bản thân: “Không có chuyện gì không thể thương lượng, giảm giá cho chú cũng được. Một phút một tệ, con cũng đồng ý.”

“Chú không đồng ý.” Quý Minh Sùng lạnh lùng đáp.

Mao Đậu: “Đồ keo kiệt.”

_

Trước đó, Quý Minh Sùng đã nhận lời phỏng vấn độc quyền với tạp chí. Vào một ngày nọ, anh nhận được cuốn tạp chí mà Tổng biên tập gửi đến.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Buổi tối lúc đưa Nguyễn Tố về nhà, anh không quên đưa cuốn tạp chí cho cô. Vì muốn tạo bất ngờ cho cô, nên tạp chí được đóng trong túi giấy kraft. Anh cũng muốn nhìn xem, cố phát hiện ra bí mật nho nhỏ đó không.

Sau khi Nguyễn Tố về nhà, cô vừa thay giày vừa mở túi giấy kraft. Lúc nhìn thấy bìa tạp chí, cô khẽ cảm thán một tiếng.

Không ai cảm thấy quen thuộc hơn cô, cũng không ai nhớ rõ trang phục của anh hơn cô.

Cô phấn khích đến độ quên mang dép, chân trần bước vào phòng, tìm cuốn tạp chí mình mua hồi còn học Đại học.


Một cũ một mới, hai người đều là anh, cùng một bộ quần áo, cùng một gọng kính vàng. Nhưng cảm giác không giống nhau, khi đó anh trẻ tuổi non nớt, còn hiện tại trưởng thành vững vàng. Trong ánh mắt, cũng nhiều hơn vài phần ý vị.

Đây là dấu vết và phần thưởng mà thời gian để lại sao?

Cô nâng niu mở cuốn tạp chí, trong cuốn tạp chí có bài phỏng vấn của anh. Rõ ràng cô không thích đọc về Tài chính và Kinh tế, nhưng bây giờ cô đọc không sót lấy một chữ, cho đến khi thấy một trong những câu hỏi.

Phóng viên hỏi anh, anh có cái nhìn thế nào về hôn nhân?

Câu trả lời của anh rất đơn giản, chỉ một câu duy nhất.

Anh nói: Đối với tôi, hôn nhân là tên của một người.



Hôn nhân cũng là tên của cô.

Nếu như là cô, mới có khả năng kết hôn.

Nếu như không phải là cô, anh cũng không có ý định kết hôn.

Nguyễn Tố, em có tin không?

Trong rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc anh đều cảm thấy, ngoại trừ em, anh sẽ không thích người nào khác. Anh sẽ không vì người khác mà làm ra những chuyện ngốc nghếch, cũng không vì người khác mà dừng bước chân mình.

Có người nói, hôn nhân là một cuộc hành trình.

Nếu cô không đồng hành cùng anh, vậy anh tình nguyện đi con đường đó một mình.

Đối với anh, đây là ý nghĩa của hôn nhân.

Nguyễn Tố chính là hôn nhân, cũng là của anh.

*
@From An An:
Quý tổng sao có thể ngọt như vậy! So với chương kết dang dở kia, đây mới xứng đáng là Hoàn chính văn trong lòng tui! o(╥﹏╥)o
Đoạn cuối chương này làm tan chảy tui, nên tui sẽ ngoại lệ không đặt pass!~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương