Dương Thanh Vương Diễm FULL
-
4: Ngày Vui Ngắn Hạn
Chiều chủ nhật tôi về nhà ông bà nội chơi.Mấy đứa trẻ con đều là anh chị em con chú con bác.
Chúng tôi lấy cái ống tre nhỏ, chia làm hai phần, một phần ống dài chặt thông hai đầu, làm rỗng bên trong, một đầu ngắn hơn để lại mấu, vót thanh tre nhỏ lại như chiếc đũa cắm vào trong đầu ống ngắn, sau đó lấy giấy báo xé vụn, vo viên.Ra đời ống thụt bắn đạn giấy, mấy chị em chúng tôi chơi vui tung trời, cho đến khi mẹ xuất hiện tịch thu.Mẹ giận dữ quát: “To đầu bằng nào rồi còn chơi mấy trò này, bắn vào mắt mù đi thì làm thế nào?”Tôi tiu nghỉu không dám cãi, nhưng trong lòng gào thét, làm sao mà vào mắt được, bọn tôi chơi vui thế cơ mà.“Lâu không ăn đòn nên quên rồi phải không?”Tôi hơi chột dạ, tay bất giác xoa mông.
Bố chưa từng mắng tôi chứ đừng nói là đánh, còn mẹ thì…***Lúc ấy tôi chưa đi học nên chẳng nhớ lý do gì, cũng không nhớ đấy là cây chổi lông gà thứ mấy mẹ đánh gẫy, bà nội tôi cuống quýt can không để mẹ đánh tôi nữa, bố không ở nhà, tôi ấm ức chạy đi rúc vào hàng rào râm bụt trước cổng khóc.Khóc chán chê tôi chớp mắt nhìn bông hoa râm bụt rực rỡ, với tay ngắt lấy mấy bông hoa, bỏ cuống mút mút, cuống hoa râm bụt ngọt ngọt làm tôi rất thích, quên hẳn sự đau rát ở mông.Chắc tôi ngồi lâu nên bị kiến đốt, tôi đưa tay ra sau mông gãi gãi, bất thình lình sét đánh ngang tai tôi, trời đất quay cuồng sụp đổ.
Tôi sợ hãi oà khóc lớn chạy về, mẹ đang đứng kể tội tôi với bố kia đây mà, bố còn chưa kịp cất áo nữa.
Mẹ thật xấu, đã sai còn mách tội tôi.Tôi ức chế gào toáng: “Hu hu bố ơi mẹ đánh vỡ mông con rồi.”Mẹ đang say sưa kể tội tôi dừng lại, bố nhìn tôi ngạc nhiên, chắc bố đau lòng lắm, không nghĩ người vợ mình lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với đứa con gái nhỏ.Tôi lao vào lòng bố nức nở: “Vỡ mông con rồi phải làm sao đây, con không biết đâu, bố tìm mẹ khác cho con đi.”Quả thật tôi từng nghĩ, mẹ ruột của tôi là người khác.
Một lần tôi mạnh dạn hỏi mẹ, mẹ nói là nhặt tôi ở trên mán về.
Tôi chẳng biết mán ở đâu nhưng mẹ nói là nhặt tôi, tôi muốn đi tìm mẹ đẻ của mình.Chuyến bỏ nhà ra đi đầu đời của tôi cũng là từ khi ấy mà thành, thật may mắn cho mẹ là bà Bích bán bánh rán ở chợ gọi tôi lại.“Diễm đi chợ hộ mẹ à con?” Bà Bích hỏi.Thỉnh thoảng tôi hay được mẹ phái đi chợ mua hai trăm hành, năm trăm rau nên bà quen miệng hỏi.Tôi đáp: “Cháu bỏ nhà ra đi.
Cháu muốn sống tự lập.”“Giỏi thế cơ à? Đã biết sống tự lập rồi.” Cô bán rau bên cạnh nói chen vào.“Ngồi đây ăn cái bánh rồi lấy sức đi tiếp con.” Bà Bích thấy tôi có tinh thần tự lập nên khích lệ tôi.Bà cho tôi một con chó nặn bằng bột sắn, con chó to bằng ngón chân cái, hai tai nhọn nhọn, bốn chân cũng nhọn, thêm cái đuôi cụt, rán vàng ươm.
Nể tình con chó, tôi ngồi lại ăn lấy sức để bỏ nhà đi tiếp.“Cô Liên này hôm qua nghe nói bên khu nhà cô có vụ bắt cóc trẻ con hả.” Bà Bích quay sang cô bán rau hỏi.“Vầng, chị không biết chứ bị mổ bụng lấy hết nội tạng đấy.”Cái đầu con chó bột hơi nghẹn lại trong cổ tôi.“Trẻ con hay tự ý đi lang thang là dễ bị bắt cóc bán sang tàu lắm.”“Bán sang bị đánh què tay chân để đi làm ăn xin, không thì cũng bị mổ bụng lấy nội tạng.”Bà Bích với Cô Liên vẫn rôm rả tám chuyện với nhau.Tôi cầm con chó bột bị cắn mất đầu trong tay run rẩy đứng lên đi về.“Diễm đi tự lập tiếp hả con?” Bà Bích thấy tôi không chào gọi với theo.“Cháu nghĩ lại rồi, để hôm khác tự lập.” Tôi nói rồi chạy ào về nhà, tạm tha thứ cho mẹ đã vậy.***Sau chuyến bỏ nhà đi đầu đời ấy, tôi không nhớ từ khi nào mẹ không còn đánh tôi nữa, nhưng chỉ là không đánh, mắng thì chắc chắn vẫn còn nhé.
Hôm nay lại dọa đánh tôi chỉ vì chuyện bé tí tí, tôi phụng phịu vứt ống thụt đi, mắt liếc qua nắm dây nịt và đống báo cũ thừa trong tủ kính của ông nội.Ngày thứ hai đầu tuần, khác với mọi khi tôi không còn uể oải đến trường.
Rất vui vẻ hào hứng nháy mắt với đồng bọn cùng tổ trong giờ chào cờ.“Tí lên lớp tao có trò này hay lắm.”“Diễm ơi mày có hỏi bố mẹ là tại sao đặt tên mày là Diễm mà không phải tên khác chưa?” Thằng Nam cùng tổ hỏi tôi.“Mẹ tao xem thầy đặt tên đàng hoàng đấy, mày đừng có tưởng.”“Tao nghĩ khả năng thầy đặt nhầm tên cho mày rồi.” Nam nói tiếp“Nhầm gì? Mày nghĩ tên nó là gì được?” Thằng Tùng hàng bên cạnh chen vào.“Nó á, phải là Vương Quyền, Vương Đao, Đại Vương.” Cái Dịu ngồi sau lưng tôi hóng hớt nói xen.Cả bọn ôm bụng nén cười với nhau.
Tôi liếc mắt, thấy ánh nhìn yêu thương cô chủ nhiệm bắn tới nhịn lại, lát lên lớp cấu cho chúng nó mất phát sau.Ra chơi giữa giờ, tôi tung ra nắm dây nịt thủ ở nhà ông bà nội, kèm theo một túi bóng đựng đầy đạn giấy gập sẵn bên trong.
Đạn giấy làm từ báo thừa, cắt một đoạn dài chiều ngang bằng hai ngón tay, cuộn chặt lại thành một cái tròn bằng đầu đũa nhỏ, sau đấy gập đôi.Thằng Nam bĩu môi: “Mày mấy tuổi rồi còn chơi trò này.”Thằng Duy nhòm lên, miệng chẹp chẹp lắc đầu.
Tôi nhìn thái độ chúng nó, không nói nhiều, tóm dây nịt lên đạn bắn.Chả mấy chốc mà náo loạn hết cả lên, bắt đầu từ tổ tôi, sang tổ bên cạnh rồi đến cả lớp.
Tưởng như thế nào, mấy đứa này, quá tầm thường.Không ngờ là trò bắn nịt của tôi lan sang lớp bên cạnh.
Ngày hôm sau tôi điên cuồng nã đạn vào thằng Duy, nó bắn tôi mấy phát trúng lưng đau rát, tôi đuổi theo trả thù.
Thằng Duy chạy trối chết sang 10A1, tôi kiếm cái đạn to nhất, kéo căng dây nhắm bắn, piu một cái…Kiên ngẩng lên nhìn tôi mắt trợn hoả, tôi hơi khựng lại lúc ấy.
Đúng là tôi với nó có thù truyền kiếp, nhưng gần đây, ngoài việc thỉnh thoảng đâm chọt tôi bằng lời nói vài cái, thì không có gì gây hấn đến mức choảng nhau như ngày trước nữa.Tôi cười hề hà: “So ri nhá.” Chạy biến về lớp.Tôi nói thế thôi chứ, nước xa không cứu được lửa gần.
Thằng Kiên giờ cao hơn tôi cả cái đầu, tôi dại gì đánh nhau với nó.
Ông anh đầu gấu lớp mười hai kia học buổi chiều, đợi lão đến, tôi đã bị Kiên đạp bẹp dí như con gián rồi.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, phim chưởng hồng kông tôi xem vẫn nói thế.
Tôi không ngại trước màn rút êm vừa rồi của mình.“Diệt được địch chưa mà đã rút rồi?” Ly lấy vở lên chắn đạn quay xuống hỏi tôi.“Địch chưa diệt được lại ngộ sát sang bên thứ ba.” Tôi ghé lên nói.“Ngộ sát ai đấy?”“Thằng Duy nhát non, núp sau thằng Kiên dở hơi, tôi lỡ tay lên đạn, không thu hồi được nữa.” Tôi kể với Ly, hoàn toàn không hối hận.Nhớ lại cái đạn bắn ra đấy, tôi suýt xoa, rát lắm chứ không phải đùa đâu, trò này vui thật.Ngày vui ngắn hạn chẳng tày bao lâu, sang ngày thứ ba, cô hiệu trưởng và thầy hiệu phó hùng hổ đi xuống khối mười của tôi, quát tháo đe nẹt dẹp trò không cho chơi.
Vì hiệu ứng lan rộng cả khối, không tìm ra được chủ mưu bày trò, tôi thoát được một kiếp nạn lớn trong đời.Thứ hai tuần kế tiếp cả khối bị cảnh cáo trong giờ chào cờ, tất cả các trò chơi gây thương tích bị cấm.
Một bảng nội quy mới được soạn ra liệt kê rành mạch những điều cấm gửi đến các lớp, tôi hơi tiếc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn toàn không hối hận về việc mình bày trò.
Tôi chẳng hiểu gây thương tích chỗ nào?Cho đến nửa tháng sau.Mẹ dẫn tôi đi thăm đứa em họ học lớp tám, đứa mà hôm về nhà ông bà nội, mấy chị em cùng làm ống thụt bắn giấy chơi.
Vũ nó cũng mang ống lên lớp, mấy thằng con trai cùng lớp thấy vậy, trở về đua nhau tạo vũ khí.
Hậu quả đã có, suýt nữa Vũ bị mù một bên mắt.
Tôi muộn màng sợ hãi với việc đầu têu nghịch dại của mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook