Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ
-
Chương 1
"Tiểu Tri Vụ xinh xắn quá, ngươi xem, chỉ đứng như thế thôi cũng khiến người khác yêu thích."
"Đúng vậy thật, lần trước đứa trẻ này còn đưa kẹo của nó cho ta, bảo ta mang về đưa cho A Nhàn thử nữa, Hứa phu nhân đúng là biết dạy trẻ con."
"Làm gì tốt như mấy người nói, đừng nhìn con bé ngoan ngoãn như bây giờ, ở trong nhà nô đùa ầm ĩ lắm đấy.
Còn A Nhàn, ta thấy còn lanh lợi hơn A Vụ..." Hứa phu nhân khiêm tốn trả lời nhưng ánh mắt lại luôn mang theo nét cười nhìn đứa trẻ trên vũ đài.
Đó là một cô bé tuổi còn rất nhỏ khoảng tầm sáu tuổi, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh khổng tước, lông vũ trắng muốt bao quanh làn váy.
Mặc dù chỉ cao bằng nửa người khác nhưng tứ chi đã phát triển mảnh khảnh, lúc này đang khôn khéo bắt hai tay với nhau, ánh mắt hơi lộ ra vẻ bất an tìm kiếm phu nhân trong nhóm người bên dưới.
Nàng chải thành búi tóc vòng rủ xuống rất đáng yêu, một nhúm tóc gọn gàng ở giữa trán, ánh nắng của buổi chiều chiếu vào người nàng, vài sợi tóc lưa thưa hiện rõ lù xù trong ánh mặt trời.
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn trắng như gốm sứ, lông mày cong cong, đôi mắt nâu nhạt có thể tỏa ra ánh sáng cũng vẫn to tròn, chỉ đơn thuần hai cái quạt mũm mĩm, lông mi chỗ đuôi mắt rất dài giống như lông cánh của con chim non, đang căng thẳng run rẩy, bị ánh mặt trời chiếu tới lộ ra bóng rõ nét.
Tiệc trà của các phu nhân, ngoài trừ xiêm y trang sức còn có hài tử.
Giờ khắc này cô bé đứng trên bục chính là Hứa Tri Vụ.
Tiếng vui nói cười vang lên, nàng vội vàng hành lễ rồi sau đó biểu diễn điệu múa chim khổng tước mà nàng đã tập luyện hơn nửa tháng.
Nàng khom đầu gối, bước từng bước nhỏ giống như một con khổng tước nhỏ đang quan sát khắp nơi tìm đồ ăn, tìm nước uống, còn phải cảnh giác kẻ thù.
Nhưng trong lòng nàng lại thầm đọc bài vè "bên trái mổ ba cái, bên phải mổ ba cái, rồi lại xoay một vòng..."
Mặc dù điệu nhảy của cô bé chẳng đẹp mắt gì nhưng lại rất hồn nhiên đáng yêu khiến các phu nhân xem ở phía dưới không khỏi bật cười.
Cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Tri Vụ thở hổn hển hành lễ, sau khi xuống vũ đài thì nhảy tới kéo người bạn thân nhất Ngụy Vân Nhàn tới gian phòng bên cạnh thay đồ, nha hoàn Lục Khởi đi theo phía sau.
Cửa vừa đóng, sự nóng nực ở bên ngoài được ngăn cách hơn nửa, Hứa Tri Vụ giơ tay phe phẩy trước mắt cho đỡ nóng, phồng má nói: "Nếu không phải vì bé ngựa nhỏ của ta thì đã không cần phải nhảy múa rồi."
"Nếu muội đã nhảy múa theo lời mẫu thân người rồi, vậy thì ngựa nhỏ của muội bao giờ mới tới? A Vụ, ta muốn sờ một chút." Ngụy Vân Nhàn vừa nghe thấy ngựa nhỏ cũng nổi hứng thú.
"Không biết nữa, có lẽ sắp rồi đó!" Hứa Tri Vụ nghĩ tới ngựa nhỏ sắp có được thì trong lòng vui vẻ hơn nhiều: "Ta đã nói với cha rồi, ta muốn có một bé ngựa nhỏ trắng muốt, chắc chắn rất đẹp, tới lúc đó tỷ tới nhà ta xem!"
Hứa Tri Vụ nói, giang cánh tay để mặc Lục Khởi cởi váy khổng tước trên người xuống.
"A Vụ, ta nói với muội một chuyện, muội đừng có nói với người khác."
"Ừm ừm, ta không nói, ta thề không nói đâu."
"Tỷ của ta lại cãi nhau với tỷ phu rồi, trở về ôm nương ta khóc ầm lên, nói là tỷ ấy không sống nổi nữa." Ngụy Vân Nhàn thở dài: "Nếu để ta nói thì loại chuyện vừa gặp một lần đã thành hôn này đúng là không đáng tin mà! Vẫn là hiểu rõ tốt hơn, nếu như cha nương ta mua cho ta một phu quân nuôi từ bé thì tốt rồi."
Tay đang mặc xiêm y của Hứa Tri Vụ dừng lại, đôi mắt tròn xoe nhìn sang: "Vân Nhàn, cái gì là phu quân nuôi từ bé vậy?"
"Chính là từ nhỏ đã cùng ăn cơm, chơi đùa với muội, cái gì cũng nghe muội, sau này lớn lên thì thành hôn với hắn, tiếp tục ăn cơm, chơi đùa, tóm lại sẽ không cãi nhau suốt ngày giống như tỷ của ta và tỷ phu đâu.”
"Tốt thế sao?" Hứa Tri Vụ lơ mơ hỏi: "Vậy tại sao đại nhân không mua phu quân nuôi từ bé cho chúng ta?"
Ngụy Vân Nhàn buồn bã thở dài: "Có lẽ là phu quân nuôi từ bé quá đắt đỏ, đại nhân không mua nổi rồi."
"Ơ? Phu quân nuôi từ nhỏ còn đắt hơn cả ngựa à" Hứa Tri Vụ nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy ta đã muốn ngựa rồi mà còn muốn phu quân nuôi từ bé nữa thì cha và nương có lẽ sẽ không đồng ý rồi.
Nhưng mà tỷ không phải có một ca ca à, có thể để hắn tới nhà khác làm phu quân nuôi từ bé kiếm tiền để mua cho tỷ một người."
"Hừ.
Ca ca của ta à, thôi đừng trông chờ vào hắn." Ngụy Vân Nhàn ra vẻ ghét bỏ: "A Vụ, muội có phải vẫn chưa gặp ca ca ta không? Mấy ngày trước hắn về rồi, đợi muội gặp hắn thì biết tại sao ta lại không trông chờ vào hắn thôi."
Nói cũng trùng hợp, sau khi Hứa Tri Vụ thay váy áo thoải mái xong đẩy cửa ra ngoài thì gặp được một cậu bé xinh đẹp ở trên đường, cậu bé đó thấy Ngụy Vân Nhàn thì gọi "muội muội."
Hóa ra đây là ca ca của Vân Nhàn à, nhìn cũng không đáng ghét mà.
"Muội là bạn tốt của muội muội à? Muội tên gì?"
Hứa Tri Vụ hoàn hồn, lễ phép đáp: "Vân Nhàn ca ca, ta tên Hứa Tri Vụ, huynh cứ gọi ta là Tri Vụ được rồi."
Cậu bé đó thấy Hứa Tri Vụ trắng trắng mềm mềm, tóc cũng xù xù, trong chốc lát lộ ra nụ cười xấu xa: "Ồ, heo*..."
*Phiên âm trong tiếng Trung của Tri Vụ là zhī wù, còn heo trong tiếng trung là zhū, vì vậy khi đọc nhanh Tri Vụ sẽ đọc thành heo =))
Hứa Tri Vụ sững sờ, sửa lại lời hắn: "Ta tên Tri Vụ!"
"Thì là heo thôi! Tri Vụ—heo!"
Hứa Tri Vụ nóng nảy: "Là Tri, Vụ! Không phải heo!"
Cậu bé vẫn khăng khăng gọi, càng gọi càng hăng hái: "Heo— Heo— Heo heo heo."
...
Trời nhá nhem tối, cuối cùng Hứa phụ cũng về nhà.
Hứa Tri Vụ chui ra từ trong lòng mẫu thân, hai mắt rưng rưng mơ hồ đụng vào lòng cha lại bắt đầu òa lên khóc lóc kể lể một lần nữa.
"Cha, cha, hu hu hu..."
Hứa phụ vỗ lưng nàng dỗ dành: "Ôi chao, chao ôi, A Vụ của chúng ta là làm sao thế này?"
"Hôm nay, hôm nay, hức, có người nói con là heo..." Hứa Tri Vụ víu người cha liên tục khóc nấc lên, hoàn toàn không để ý tới phía sau Hứa phụ còn có một thiếu niên.
"Hửm? Tại sao nói A Vụ là heo chứ? A Vụ cũng không mập còn thông minh nữa." Hứa phụ quen việc dỗ dành khuê nữ, vừa vỗ vừa khen.
"Đúng vậy, con không mập, cũng không ngốc...!Nhưng hắn lại nói con là heo, hắn thật xấu xa..." Hứa Tri Vụ khóc tu tu mở rộng cánh tay khua tay múa chân: "Hắn nói, Tri Vụ— heo..."
Sau đó nước mắt giàn giụa hỏi: "Cha, tên của con có phải nghe rất giống heo không..."
"Sao có thể chứ, Tri Vụ là cái tên cha và mẫu thân nghĩ rất lâu mới đặt cho con đấy, sao có thể giống heo được." Hứa phụ nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng lắc lư cơ thể làm Hứa Tri Vụ cũng lắc lư theo: "A Vụ đừng khóc nữa, hôm nay cha dẫn một tiểu ca ca về nhà, con cứ khóc, có phải sẽ rất ngượng không?"
A Vụ rất coi trọng thể diện, vừa nghe Hứa phụ nói như vậy thì lập tức nín khóc, hơi lộ ra nửa đầu từ trong lòng Hứa phụ.
Chỉ là vẫn chưa nhịn được, nước mắt như viên ngọc trĩu nặng cả lông mi, khuôn mặt khóc giống hệt như một con mèo hoa nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ dụi vào khuỷu tay của Hứa phụ, Hứa Tri Vụ hơi liếc nhìn chỉ thấy phía sau Hứa phụ đúng là có một tiểu ca ca chưa từng gặp bao giờ.
Trong nháy mắt đó, Hứa Tri Vụ tự nhiên nín thở.
Mặc dù nàng còn nhỏ nhưng đã sớm có thể phân biệt xấu đẹp, mà người thiếu niên trước mắt này rõ ràng là cực kỳ đẹp.
Hắn mặc xiêm y xanh nhạt, dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt bình thản, cả người đứng rất thẳng, tuổi còn nhỏ đã có một cảm giác thanh tú tao nhã.
Ánh mắt lờ mờ mạ một lớp vàng toàn thân hắn nhưng không thay đổi được nhan sắc của hắn, mái tóc của hắn vẫn đen nhánh, đôi mắt cũng đen nhánh càng nổi bật nước da trắng ngần, giống như một miếng ngọc băng, còn ở trong mắt đôi môi lại đẫy đà mềm bóng khiến hắn trông dịu dàng thân thiết hơn nhiều.
Vóc người của thiếu niên này không thấp hơn người trưởng thành bao nhiêu nhưng gầy gò tới mức giống như cành trúc chỉ cần gió đêm thoảng qua cũng sẽ đong đưa nhè nhẹ, đường nét thon gọn mảnh khảnh mang lại cảm giác đẹp đẽ tinh tế cho người khác.
Sự trong trắng thuần khiết của hắn gần như lập tức khiến Hứa Tri Vụ cảm thấy được sự xấu hổ, mới nãy nàng còn khóc lóc rất lâu trước mặt của hắn, bây giờ trên mặt vẫn còn nước mắt, nàng có phải lộn xộn lắm không?
Hứa Tri Vụ vội vàng rụt khuôn mặt lại nấp vào trong lòng cha, sau đó len lén cọ trái cọ phải, lau sạch nước mắt vào y phục của cha.
Hứa phụ vỗ vào ót của Hứa Tri Vụ, cười nói với tiểu thiếu niên: "Tiểu Tư, đây là mẫu thân của con, tới ra mắt mẫu thân đi....!Nếu như con không thuận miệng thì gọi một tiếng thím cũng được."
Mẫu thân? Thím?
Hứa Tri vụ chôn mặt vẫn chưa hiểu đã nghe thấy tiểu thiếu niên kia gọi một tiếng mẫu thân, hắn đúng là một đứa trẻ lớn, giọng nói cũng dứt khoát không có âm đuôi dính vào nhau.
"Đây là muội muội của con, A Vụ." Hứa phụ vừa cười vừa kéo Hứa Tri Vụ từ trong lòng ông ra: "Nào A Vụ, làm quen với tiểu ca ca một chút đi."
Hứa Tri Vụ bị ép mất đi vật chắn Hứa phụ, mèo hoa lộ ra trong mắt Tạ Bất Quyện, nàng cúi đầu hơi luống cuống.
Tạ Bất Quyện bên kia đã dịu dàng mở miệng: "A Vụ muội muội, ta tên Hứa Tư.
Đây là quà gặp mặt tặng A Vụ."
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hứa Tri Vụ, thấy nàng không từ chối thì cong môi đặt một con mèo nhỏ tết bằng vải lụa vào trong tay nàng.
Nếu là ngày thường, Hứa Tri Vụ đã sớm bị con mèo nhỏ hấp dẫn hết toàn bộ tâm trạng rồi, nhưng bây giờ lại có một loại dự cảm vi diệu bao lấy nàng.
Hứa Tri Vụ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt hắn là nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhìn có vẻ rất dễ sống chung.
Hứa Tri Vụ lại nhìn Hứa phụ, không nháy mắt hỏi: "Cha, sao hắn cũng họ Hứa vậy?"
Hứa phụ sờ đầu Hứa Tri Vụ, có lẽ là lo lắng Hứa Tri Vụ không chấp nhận nên cố ý ngồi xổm xuống giải thích: "Ừm, hắn cũng họ Hứa, Hứa Tư là tên cha đặt.
Sau này, A Vụ và hắn là người một nhà, sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa, thêm một người chơi với A Vụ của chúng ta, có được không?"
Hứa Tri Vụ sững sờ nghe sau đó nắm chặt ngón tay nghĩ một lúc.
Nghĩ tới 'cùng ăn cơm, cùng chơi đùa' Ngụy Vân Nhàn cũng từng nói.
Nàng quay đầu nhìn thiếu niên có dung mạo tuyệt mỹ rất hiếm thấy rồi lại nhìn Hứa phụ, bỗng chốc hiểu ra: "Ồ! Hắn là phu quân nuôi từ nhỏ cha mua cho A Vụ đây mà!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook