Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
-
Chương 66
‘Buồn bực’ chưa bao giờ chạy loạn, trong phòng thay đồ có thức ăn cho chó và ổ của nó, thậm chí phần lớn thời gian nó cũng sẽ không đi ra khỏi phòng thay đồ, cho nên khi nó lao ra khỏi sân, Tiêu Kha cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ấy vội vàng đuổi theo, cũng may nó cũng không chạy loạn, chỉ bổ nhào lên người Khương Mộ, nhưng như vậy cũng đủ làm cho Tiêu Kha lo lắng đề phòng.
Cô ấy vội vàng đi tới xách "Buồn Bực" đi, sau đó liên tục áy náy xin lỗi Khương Mộ và giải thích với cô: “Xin lỗi cô, bình thường nó đều không hành động như vậy. "Buồn Bực" vốn rất nhút nhát, ngay cả chúng tôi cũng không thể thân thiết với nó, tôi đại diện cửa hàng thật sự xin lỗi cô."
Tuy nhiên, cảm xúc trong lòng Khương Mộ lập tức dâng trào khi "Buồn Bực" lao về phía cô, trong một lúc lâu cô không nói một lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào "Buồn Bực" và hỏi: "Nó vẫn luôn được gọi là "Buồn Bực" phải không? Trước đó nó không có tên nào khác sao?"
Tiêu Kha nói với cô: "Ừm, chúng tôi đều gọi nó là "Buồn Bực", nhưng tôi đến muộn, năm nay tôi mới đến đây, trước đó nó còn có cái tên nào khác không thì phải hỏi Cố Đào mới biết được."
Khương Mộ quay trở lại quán cà phê, Cố Đào vươn đầu ra hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tiêu Kha vỗ vỗ trái tim mình: "Hay là xích "Buồn Bực" lại đi, có khi nào ông chủ sẽ giết tôi không? À đúng rồi, cô ấy muốn hỏi anh "Buồn Bực" còn có cái tên nào khác hay không?"
Cố Đào nhìn Khương Mộ và nói với cô: "Tôi chỉ biết người quản lý cửa hàng đầu tiên của Moon đã đặt tên cho nó là "Buồn Bực", bởi vì nó thường hay tỏ ra buồn phiền và không thích tiếp xúc với người khác, cho nên sau đó mọi người cũng quen gọi nó là ‘Buồn bực’."
Khương Mộ đi tới quầy bar, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ của anh tên gì?”
Cố Đào dừng lại, cho rằng cô muốn tìm ông chủ khiếu nại nên có vẻ khẩn trương hỏi: "Cô có chuyện gì thì có thể nói với tôi.”
Khương Mộ rũ mắt nhìn ánh trăng bắt mắt trên bảng giá tinh xảo bên quầy bar, tâm tư cô dâng trào cuồn cuộn, cô ngẩng đầu hỏi: "Có thể cho tôi phương thức liên lạc với ông chủ của anh được không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi ý kiến anh ấy.”
Cố Đào liếc nhìn Tiểu Kha, chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, trước kia cũng có mấy cô gái lấy cớ xin phương thức liên lạc của ông chủ, hậu quả sau đó không cần nói cũng biết là rất nghiêm trọng, cho nên Cố Đào khéo đưa đẩy nói: "Tôi không tiện cho cô phương thức liên lạc cá nhân của ông chủ chúng tôi, nếu cô có chuyện gì thì có thể nói với chúng tôi trước, ngày mai quản lý của chúng tôi sẽ cho cô câu trả lời.”
Khương Mộ cũng biết cô đột nhiên muốn xin phương thức liên lạc của ông chủ bọn họ thì đúng là cũng có chút lỗ mãng, nhưng cô đã tới nơi này mua cà phê nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa từng gặp qua người nọ, mà cô lại không có thời gian canh giữ ở chỗ này, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp mới được.
Vì thế cô bình tĩnh gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đặt thêm một ly ‘moon’ khác mang về, trong lúc Cố Đào và Tiêu Kha đang bận rộn, cô lấy bút máy trong túi xách ra đặt ở trên quầy bar, sợ bị khách hàng khác phát hiện nên cô còn cố tình đẩy nó vào sâu một chút, sau khi nhận lấy cà phê, cô thấp thỏm liếc bút máy rồi xoay người rời đi.
Những ngày tiếp theo cô cũng không đến quán cà phê đó nữa, cô đang cược xem có người nào liên lạc với cô không, người trong quán cà phê không biết thông tin liên lạc của cô, số điện thoại của của cô qua nhiều năm như vậy vẫn không hề thay đổi, nếu có người nào đó liên lạc với cô vì cây bút đó thì mọi suy đoán của cô đều sẽ trùng khớp.
Nhưng hiển nhiên, sự thông minh nho nhỏ này của cô đã thất bại, một tuần trôi qua, bên cửa hàng cà phê vẫn không có động tĩnh gì, Khương Mộ lo lắng sẽ làm mất cây bút đó nên sau khi tan sở vào thứ sáu cô liền vội vàng chạy đến Moon, thấy cô đi vào, Cố Đào liền nói với cô: "Cuối cùng cô cũng đến, có phải cô đã bỏ quên gì đó hay không?"
Khương Mộ xấu hổ cười nói: “Đúng vậy, là một cây bút máy, hai người có nhìn thấy nó không?”
Tiêu Kha xen vào: “Tôi nhìn thấy rồi, tôi còn cẩn thận cất vào hộp đựng bút cho cô, còn tưởng ngày hôm sau cô sẽ đến lấy.”
Khương Mộ trả lời: “Dạo gần đây bận việc nên hôm nay mới đến lấy được.”
Cố Đào nói với cô: "Vậy thì tôi đành phải xin lỗi cô trước vì đã khiến chuyến đi này của cô trở nên vô ích. Cây bút máy của cô đã bị ông chủ của chúng tôi lấy đi vài ngày trước. Sáng chủ nhật này anh ấy sẽ có mặt ở cửa hàng và anh ấy còn nói nếu cô muốn lấy lại bút thì sáng chủ nhật quay lại và anh ấy sẽ đích thân trả bút cho cô.."
Khương Mộ đứng tại chỗ, dưới ánh đèn ấm áp, trái tim cô cũng dần nóng lên, mùi cà phê len lỏi vào trong từng tế bào của cô và không ngừng sôi trào lên, làm kích động cả hốc mắt đỏ ửng.
Cố Đào và Tiểu Kha khó hiểu nhìn nhau, cô vội vàng thu hồi dáng vẻ thất thố của mình, sau đó nói với bọn họ: "Cảm ơn, nhờ hai người chuyển lời cho anh ấy chủ nhật này tôi sẽ tới cửa hàng để lấy lại cây bút.”
Khương Mộ không biết mình vượt qua ngày thứ bảy như thế nào, cô đứng trước gương soi toàn thân quan sát mình từ đầu đến chân, dường như trước đây cô chưa bao giờ có vẻ thận trọng như vậy khi gặp người khác giới. Cô lo lắng dáng vẻ mình sẽ có gì đó không hoàn mỹ, vậy nên cô liền suy tính đến việc đi ngủ sớm để tránh để lại quầng thâm vào ngày hôm sau.
Nhưng mọi việc luôn không diễn ra như mong đợi, ngay khi cô vừa nằm xuống đã nhận được một cuộc gọi bào cô sáng mai đến viện một chuyến. Thứ hai tuần sau trong tổ phải đi Thiểm Tây công tác, cho nên trước khi đi công tác phải mở một cuộc họp nhỏ để bàn bạc nhiệm vụ và sắp xếp lịch trình đi công tác.
Khương Mộ nhẩm tính thời gian, 8 giờ 30 thì đến viện, quán cà phê thì mở cửa lúc 9 giờ 30, sau khi họp xong cô có thể chạy tới đó, nhưng cuộc họp buổi sáng mãi đến 10 giờ 30 mới kết thúc, Khương mộ nói với người quản lý của mình có chút việc nên muốn rời đi trước, người quản lý của cô cũng tương đối dễ nói chuyện, người nọ bảo cô có việc thì cứ đi trước, còn dặn cô thứ hai nhớ đến sớm một chút.
Khương Mộ vừa rời khỏi nhà ga liền đứng bắt taxi, nhưng đợi mười phút cũng không thấy taxi nào chạy qua, cô lo lắng đến mức gần như phát điên, cuối cùng lúc lên được taxi thì cũng đã hơn 11 giờ, cô tìm số điện thoại của Moon thông qua ứng dụng giao đồ ăn rồi bấm số, giọng nói của Cố Đào nhanh chóng vang lên: "Xin chào, cửa hàng cà phê Moon xin nghe ạ!"
Khương Mộ lo lắng nói với anh ta: "Là tôi."
Nói xong cô mới nhận ra mình chưa bao giờ nói cho bọn biết tên mình nên chỉ có thể nói: “Hôm nay tôi tới lấy bút máy bỏ quên, cũng đã muộn như vậy rồi, không biết ông chủ của anh còn ở trong quán không vậy?”
Cố Đào nói với cô: "Chờ một chút."
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Khương Mộ bất an chờ đợi, không lâu sau, Cố Đào lại nhấc máy rồi cười nói: “Ông chủ chúng tôi bảo cô đừng nóng vội, trên đường đi nhớ cẩn thận, ông chủ của chúng tôi vẫn còn ở đây và anh ấy vẫn đang ngồi chờ cô.”
Khương Mộ ngồi trong taxi cầm điện thoại di động, cổ tay vì cảm thấy có chút hưng phấn nên khẽ run lên.
Xe taxi dừng trước cửa Moon, Khương Mộ nhanh chóng xuống xe, đột nhiên cô lại cảm thấy căng thẳng đến mức không thể thở được, hôm nay cô đi một đôi bốt đen đến mắt cá chân và mặc một chiếc áo gió màu be, vừa bước vào sân, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế liễu gai ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, Khương Mộ cũng lịch sự mỉm cười đáp lại ông ấy, cô dừng lại, lúng túng đi về phía ông ấy.
Biểu tình trên mặt cô đã có chút cứng ngắc, cô do dự hỏi: "Anh là..."
Cô còn chưa nói xong, Cố Đào từ bên trong điên cuồng vẫy tay với cô, Khương Mộ lúng túng nói "Xin lỗi" với người khác kia rồi xoay người đi vào quán cà phê, nhìn chung quanh cũng không thấy người mình muốn gặp, trong lòng cô không ngừng cảm thấy bồn chồn và trái tim cũng dần thắt lại, cô bước đến quầy order hỏi Cố Đào: "Người đâu? Không phải anh nói anh ấy đang đợi tôi sao?"
Lời nói phát ra có chút cảm xúc không thể kiềm chế, những lời oán hận xuyên qua thời gian, quốc gia và cảm xúc tự nhiên phát ra từ giọng nói. Trong giọng nói không có sự khác biệt, nhưng những cảm xúc bùng nổ trong đôi mắt đó lập tức truyền nhiễm cho Cố Đào, làm cho anh ta cảm thấy mình giống như đã làm ra một chuyện gì không xứng đáng với vị khách hàng này, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Khi giọng nói của Khương Mộ vang lên, người đàn ông đằng sau cây cột cũng đã ngước mắt lên, Cố Đào mất tự nhiên hất cằm về phía góc tường, Khương Mộ lập tức cau mày quay đầu nhìn xung quanh.
Anh đang ngồi đó, gần như không thay đổi so với lần cuối cô gặp anh từ nhiều năm trước, dáng người vẫn cao ráo đẹp trai, đôi lông mày trầm lặng và sâu thẳm, chiếc áo khoác sẫm màu đặt trên lưng ghế sofa bên cạnh, hôm nay anh mặc một chiếc áo len hoa văn tối màu, hình như có vẻ gầy hơn mấy năm trước, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, ngày xưa con người có vẻ thờ ơ lãnh đạm, nhưng bây giờ lại có vẻ thâm trầm hơn.
Từ khoảng cách hơn mười mét, Khương Mộ nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, nhưng đôi chân cô lúc này như đeo chì, khoảng cách ngắn ngủi dường như bị ngăn cách bởi một ngọn núi, một con sông hay cả một đại dương bao la, cô nhất thời không biết làm thế nào để bước về phía anh.
Trước mặt Cận Triêu là một cuốn sách đang mở, anh chậm rãi đóng cuốn sách lại, đậy nắp bút lại rồi nhét vào cuốn sổ, anh dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi đặt lên ghế sofa bên cạnh, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô và với lấy cuốn sách đối diện, đưa tay làm ra cử chỉ mời cô ngồi lên ghế sofa đối diện.
Khương Mộ tổng cộng đi hai mươi bước đi đến trước mặt anh, lúc cô ngồi xuống đối diện, cô đã nhanh chóng nuốt xuống những giọt nước mắt đang trào dâng trong lòng.
Cận Triêu im lặng nhìn cô, cô đã thay đổi rất nhiều, vừa rồi khi cô quay lưng nói chuyện với Cố Đào, anh khó có thể nhận ra cô.
Mái tóc ngắn vốn chỉ dài đến tai giờ đã dài ra xõa xuống vai làm dáng vẻ cô trông càng thêm mềm mại và quyến rũ hơn, nét trẻ con trên khuôn mặt khi còn là thiếu nữ cuối cùng cũng phai nhạt theo năm tháng, đã trở nên trưởng thành và tươi sáng hơn, chưa kể còn có thêm một cặp kính trên sống mũi trông cô càng đứng đắn và nghiêm túc hơn rất nhiều.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, vẻ non nớt khi xưa trong mắt cô đã biến mất, thay vào đó là trở nên bình tĩnh và điềm đạm khác thường, đây là điều mà Cận Triêu chưa bao giờ tưởng tượng được.
Anh cụp mắt xuống, khẽ cười nói với cô: “Thật sự là em.”
Khương Mộ kiên định nhìn anh: "Còn có thể là ai chứ?"
Cận Triêu lấy cây bút bạc trong người ra rồi đặt lên bàn.
Khương Mộ cụp mắt nhìn theo chiếc bút: “Lúc nhìn thấy cây bút này, anh có đoán được nó là của em không?”
Cận Triêu chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa, anh thản nhiên mỉm cười không rời mắt khỏi khuôn mặt cô.
"Người có thể sử dụng kính viễn vọng thiên văn, tạo ra tia sét dị thường và có được cây bút này không có nhiều."
Khương Mộ liếc nhìn cuốn sách bên cạnh rồi hỏi: “Anh đã đi học lại chưa?”
Cận Triêu bình tĩnh đáp: “Lấy bằng tốt nghiệp rồi.”
Cố Đào bưng cà phê và bánh ngọt tới, hai người đồng thời im lặng, cà phê đặt trước mặt Khương Mộ, cô vẫn chưa gọi món, nhưng thức uống có tên ‘moon’ kia lại dọn lên trước mặt cô như thường lệ.
Sau khi Cố Đào rời đi, Cận Triêu đẩy bánh sang cho cô, anh trầm giọng nói: “Nghe bọn họ nói em thích loại thức uống này.”
Khương Mộ không nhúc nhích, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt tinh xảo kia, vài giây sau cô đẩy đĩa bánh sang bên cạnh: "Không thích.”
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng sau khi cô nói ra ba chữ này.
Dù là trong quá trình học tập hay là sau này tại nơi làm việc, Khương Mộ gần như là một người không hề biểu lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, nhưng không hiểu sao khi gặp lại Cận Triêu, những cảm xúc trong cô đều không thể kiềm chế tự nhiên tuôn trào hết ra ngoài, bao gồm bất bình, buồn bã và cũng có không cam lòng, nhưng hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp, cuộc sống sớm đã không còn điểm giao nhau từ lâu, cũng không biết tình hình hiện tại của nhau, sau khi gặp lại, giữa bọn họ có một cảm giác xa lạ không thể phá vỡ cứ chắn ngang ở đó, cô đã sớm không có khả năng giống như lúc nhỏ cố tình gây sự với anh, vậy nên chỉ biết dùng phương thức này để phát tiết cảm xúc từ sâu tận đáy lòng.
Cận Triêu giơ tay ý bảo Cố Đào mang bánh đi, Khương Mộ lại đẩy bánh tới trước mặt anh và nói với anh: “Nhưng mà em đói.”
Cố Đào vừa định đi tới, Cận Triêu liền lắc đầu ra hiệu không cần.
Khương Mộ rất chú ý hình tượng cắn một miếng bánh nhỏ, sau đó cô dùng thìa nhỏ múc bột matcha trên bánh, trầm giọng nói: "Sao anh không liên lạc với em?"
Ánh nắng ấm áp buổi trưa chiếu xiên qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cây bút bạc lặng lẽ nằm giữa đó, Cận Triêu cầm ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm tựa như đang suy nghĩ gì đó, sau khi bỏ ly cà phê xuống, anh lại nói: “Cách nhau quá xa, tóm lại cũng tương đối khó duy trì, lỡ như một bên gặp được người thích hợp thì cả hai bên đều khó xử, không bằng cắt đứt tất cả để hai bên đều có thể sống thoải mái."
Khương Mộ cắm một chiếc thìa nhỏ vào trong bánh rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh có cảm thấy thoải mái không?”
Khóe miệng Cận Triêu cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt, nhưng ánh sáng trong mắt anh sâu như biển, không nhìn thấu được điểm cuối.
Khương Mộ chợt nghĩ tới điều gì đó, cô đột nhiên đặt chiếc thìa nhỏ xuống, nghiêm túc nhìn anh: "Anh... kết hôn rồi à?"
Ánh mắt Cận Triêu khẽ dao động, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn như cũ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cô đang đợi anh giải thích, cho dù anh có tùy tiện bày ra một cái cớ để thoái thác thì cô cũng sẽ tha thứ cho việc anh đột ngột cắt đứt liên lạc với cô, nhưng không có, ngay cả một lời nói dối qua loa cũng không có.
Khương Mộ đột nhiên cảm nhận được vị đắng của matcha trên đầu lưỡi, cô cầm ly cà phê lên uống một ngụm lớn, quay mặt đi, cẩn thận giấu đi sự chua xót trong lòng.
Nhưng cô lại nghe thấy Cận Triêu hỏi cô: “Còn em thì sao? Em có bạn trai chưa?”
Khương Mộ quay đầu nhìn về phía đỉnh núi phía xa, cổ họng cô nghẹn lại: "Có rồi, cuối năm nay bọn em sẽ kết hôn, lần này em đến Nam Kinh làm việc cũng là vì anh ấy."
Ánh mắt Cận Triêu dần dần hạ xuống, anh chỉ đáp lại bằng hai chữ ngắn gọn: "Vậy thì tốt."
Chỉ hai chữ này đã làm cho cảm xúc của Khương Mộ gần như sụp đổ hoàn toàn, bấy lâu nay cô lo lắng cho anh, còn nghĩ về anh rất lâu, nhưng đổi lại tất cả những gì cô nhận được sau khi gặp lại anh chính là mấy chữ “vậy thì tốt” của anh.
Khương Mộ đè nén cảm xúc đang dâng trào, cô quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia lửa, sau đó liền hỏi: “Đến khi em kết hôn em sẽ gửi thiệp mời anh đến uống rượu mừng, anh sẽ đến chứ?”
Cận Triêu vô thức di chuyển ly cà phê đen trước mặt, ánh mắt anh dần trở nên tối sầm: “Cũng không biết lúc đó anh còn ở Nam Kinh hay không.”
Chóp mũi Khương Mộ đỏ bừng: “Em sẽ báo trước cho anh thời gian.”
Cận Triêu cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói với Khương Mộ: “Buổi chiều anh còn phải vội đi nơi khác nên không mời em đi ăn được.”
Khương Mộ cuối cùng không thể ngồi nổi nữa, cô cầm lấy bút máy, đeo túi xách rồi lập tức đứng lên.
Khoảnh khắc cô xoay người, toàn bộ chua xót trong lòng tràn đầy hốc mắt, cô vội vàng đẩy cánh cửa gỗ ra bước nhanh ra ngoài, nhưng mới vừa đi ra sân, cảm xúc không cam lòng kia lại ngăn cản bước chân của cô, cô dụi dụi mắt một lần nữa và đi trở lại sân để nhìn anh qua lớp cửa kính trong suốt từ trần đến sàn.
Cận Triêu vẫn ngồi ở vị trí đó, thậm chí còn không hề thay đổi tư thế, anh cứ ngồi đó nhìn chằm chằm về hướng cô rời đi, khoảnh khắc bóng dáng cô biến mất, ánh sáng trong mắt anh cũng dần biến mất, nhưng anh không ngờ rằng chưa tới mười giây sau, cô chợt dừng lại trong sân và quay đầu lạnh lùng nhìn anh.
Cận Triêu chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy khỏi ghế sô pha, thân hình liền trở nên cao lớn hơn rất nhiều, bước đi không nhanh lắm mà chậm rãi đi tới trước mặt cô từng bước một, làm cho Khương Mộ không nhìn ra được chút sơ hở nào.
Đáy mắt cô vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt rất quật cường, cô nói với anh: "Cho em số điện thoại của anh, không có phương thức liên lạc thì sao em có thể mời anh đến tham gia tiệc cưới được chứ?"
Cận Triêu cứ như vậy đứng yên, Khương Mộ bước thêm một bước để tới gần anh và ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn trốn tránh em sao?”
Cận Triêu miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, sau đó anh cũng lấy điện thoại di động ra.
Khương Mộ ghi lại số điện thoại rồi xoay người rồi đi, lúc đi tới trước cửa cửa hàng cô còn đặc biệt quay đầu nói với anh: "Ngày mai em phải đi công tác, chờ sau khi em đi công tác trở về sẽ đến tìm anh để nói về chuyện của Tia Chớp.”
Cái khí thế hung hăng đó cứ như là cô đang chuẩn bị giành lại quyền nuôi con.
Khương Mộ quay về nhà thu dọn hành lý cho chuyến công tác ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô đi tắm rửa một cái, sau đó nằm lên giường lấy điện thoại di động ra xem thử, cô đăng nhập vào WeChat và bấm vào tìm kiếm số điện thoại di động của Cận Triêu để lại cho cô, quả nhiên, cô đã tìm được một tài khoản WeChat hiện tại của anh, thậm chí ngay cả tên tài khoản cũng không thay đổi, vẫn gọi là "Triêu", cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Chẳng qua ảnh chân dung Cận Triêu đã biến thành một hình mặt trời, chỉ là ánh sáng mặt trời cũng không quá mãnh liệt, rất khó phán đoán đây là cảnh tượng mặt trời mọc hay là mặt trời sắp lặn ở phía Tây, nhìn như thế nào cũng được, tất cả phụ thuộc vào trí tưởng tượng của mỗi người.
Trùng hợp là năm đó khi rời khỏi Đồng Cương, tên wechat của cô đã đổi từ “Khó khăn rời giường" thành "Mộ Mộ", ảnh chân dung cũng chuyển từ hình một cái tai thỏ đeo tai nghe thành hình một vầng trăng tròn, và giữ nguyên cho đến hôm nay vẫn không hề thay đổi.
Cô bấm vào nút gửi lời mời kết bạn, vài phút sau Cận Triêu đã đồng ý với yêu cầu của cô, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh, sau đó mở ảnh đại diện của chính mình ra, đột nhiên cô ngồi bật dậy khỏi giường.
Ban ngày nhìn thấy anh, các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, cô tức giận vì anh nhiều năm như vậy vẫn không liên lạc với mình, tức giận vì anh giấu cô định cư ở Nam Kinh, tức giận anh một câu giải thích một câu xin lỗi cũng không có, đại não nhất thời cảm thấy khó chịu nên không có tâm tư suy nghĩ gì cả.
Nhưng trong đêm khuya, tâm tình Khương Mộ dần dần bình tĩnh lại.
Moon, hoàng hôn, mặt trăng.
Cô còn muốn anh giải thích điều gì nữa? Chẳng lẽ cô cần giải thích gì nữa sao?
Khi cô mới vào đại học, Cận Triêu đã hỏi cô tại sao lại học chuyên ngành này, lúc đó Khương Mộ nói với anh từ nhỏ cô đã không có hoài bão hay lý tưởng cao cả gì cả, lý tưởng duy nhất của cô chính là anh, nếu anh đã phải dừng bước trên con đường này thì cô sẽ vì anh mà tiếp tục bước tiếp.
Cô thậm chí còn tưởng tượng có bao nhiêu đêm anh đã sử dụng kính viễn vọng thiên văn để nhìn bầu trời đầy sao giống như cô.
Bản đồ hành tinh vĩ đại đó mang theo giấc mơ chung của bọn họ!
Quán cà phê dưới chân núi, thành phố Nam Kinh...
Không ai nhắc cho cô nhớ những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, và cô chỉ mãi lo đắm chìm trong sự phấn khích và không cam lòng khi gặp lại Cận Triêu vào ban ngày nên đã bỏ qua tất cả.
Nhìn lại ảnh đại diện và tên WeChat của bọn họ, Khương Mộ ngồi trên giường đột nhiên bật cười, trong mắt cô lóe lên ý cười, sau đó cô lại nhấc điện thoại lên, gửi cho Cận Triêu một icon hình mặt trời xoay tròn.
Một lúc sau, Cận Triêu cũng nhắn lại cho cô: [Đi ngủ sớm đi.]
Cô ấy vội vàng đi tới xách "Buồn Bực" đi, sau đó liên tục áy náy xin lỗi Khương Mộ và giải thích với cô: “Xin lỗi cô, bình thường nó đều không hành động như vậy. "Buồn Bực" vốn rất nhút nhát, ngay cả chúng tôi cũng không thể thân thiết với nó, tôi đại diện cửa hàng thật sự xin lỗi cô."
Tuy nhiên, cảm xúc trong lòng Khương Mộ lập tức dâng trào khi "Buồn Bực" lao về phía cô, trong một lúc lâu cô không nói một lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào "Buồn Bực" và hỏi: "Nó vẫn luôn được gọi là "Buồn Bực" phải không? Trước đó nó không có tên nào khác sao?"
Tiêu Kha nói với cô: "Ừm, chúng tôi đều gọi nó là "Buồn Bực", nhưng tôi đến muộn, năm nay tôi mới đến đây, trước đó nó còn có cái tên nào khác không thì phải hỏi Cố Đào mới biết được."
Khương Mộ quay trở lại quán cà phê, Cố Đào vươn đầu ra hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tiêu Kha vỗ vỗ trái tim mình: "Hay là xích "Buồn Bực" lại đi, có khi nào ông chủ sẽ giết tôi không? À đúng rồi, cô ấy muốn hỏi anh "Buồn Bực" còn có cái tên nào khác hay không?"
Cố Đào nhìn Khương Mộ và nói với cô: "Tôi chỉ biết người quản lý cửa hàng đầu tiên của Moon đã đặt tên cho nó là "Buồn Bực", bởi vì nó thường hay tỏ ra buồn phiền và không thích tiếp xúc với người khác, cho nên sau đó mọi người cũng quen gọi nó là ‘Buồn bực’."
Khương Mộ đi tới quầy bar, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ của anh tên gì?”
Cố Đào dừng lại, cho rằng cô muốn tìm ông chủ khiếu nại nên có vẻ khẩn trương hỏi: "Cô có chuyện gì thì có thể nói với tôi.”
Khương Mộ rũ mắt nhìn ánh trăng bắt mắt trên bảng giá tinh xảo bên quầy bar, tâm tư cô dâng trào cuồn cuộn, cô ngẩng đầu hỏi: "Có thể cho tôi phương thức liên lạc với ông chủ của anh được không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi ý kiến anh ấy.”
Cố Đào liếc nhìn Tiểu Kha, chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, trước kia cũng có mấy cô gái lấy cớ xin phương thức liên lạc của ông chủ, hậu quả sau đó không cần nói cũng biết là rất nghiêm trọng, cho nên Cố Đào khéo đưa đẩy nói: "Tôi không tiện cho cô phương thức liên lạc cá nhân của ông chủ chúng tôi, nếu cô có chuyện gì thì có thể nói với chúng tôi trước, ngày mai quản lý của chúng tôi sẽ cho cô câu trả lời.”
Khương Mộ cũng biết cô đột nhiên muốn xin phương thức liên lạc của ông chủ bọn họ thì đúng là cũng có chút lỗ mãng, nhưng cô đã tới nơi này mua cà phê nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa từng gặp qua người nọ, mà cô lại không có thời gian canh giữ ở chỗ này, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp mới được.
Vì thế cô bình tĩnh gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đặt thêm một ly ‘moon’ khác mang về, trong lúc Cố Đào và Tiêu Kha đang bận rộn, cô lấy bút máy trong túi xách ra đặt ở trên quầy bar, sợ bị khách hàng khác phát hiện nên cô còn cố tình đẩy nó vào sâu một chút, sau khi nhận lấy cà phê, cô thấp thỏm liếc bút máy rồi xoay người rời đi.
Những ngày tiếp theo cô cũng không đến quán cà phê đó nữa, cô đang cược xem có người nào liên lạc với cô không, người trong quán cà phê không biết thông tin liên lạc của cô, số điện thoại của của cô qua nhiều năm như vậy vẫn không hề thay đổi, nếu có người nào đó liên lạc với cô vì cây bút đó thì mọi suy đoán của cô đều sẽ trùng khớp.
Nhưng hiển nhiên, sự thông minh nho nhỏ này của cô đã thất bại, một tuần trôi qua, bên cửa hàng cà phê vẫn không có động tĩnh gì, Khương Mộ lo lắng sẽ làm mất cây bút đó nên sau khi tan sở vào thứ sáu cô liền vội vàng chạy đến Moon, thấy cô đi vào, Cố Đào liền nói với cô: "Cuối cùng cô cũng đến, có phải cô đã bỏ quên gì đó hay không?"
Khương Mộ xấu hổ cười nói: “Đúng vậy, là một cây bút máy, hai người có nhìn thấy nó không?”
Tiêu Kha xen vào: “Tôi nhìn thấy rồi, tôi còn cẩn thận cất vào hộp đựng bút cho cô, còn tưởng ngày hôm sau cô sẽ đến lấy.”
Khương Mộ trả lời: “Dạo gần đây bận việc nên hôm nay mới đến lấy được.”
Cố Đào nói với cô: "Vậy thì tôi đành phải xin lỗi cô trước vì đã khiến chuyến đi này của cô trở nên vô ích. Cây bút máy của cô đã bị ông chủ của chúng tôi lấy đi vài ngày trước. Sáng chủ nhật này anh ấy sẽ có mặt ở cửa hàng và anh ấy còn nói nếu cô muốn lấy lại bút thì sáng chủ nhật quay lại và anh ấy sẽ đích thân trả bút cho cô.."
Khương Mộ đứng tại chỗ, dưới ánh đèn ấm áp, trái tim cô cũng dần nóng lên, mùi cà phê len lỏi vào trong từng tế bào của cô và không ngừng sôi trào lên, làm kích động cả hốc mắt đỏ ửng.
Cố Đào và Tiểu Kha khó hiểu nhìn nhau, cô vội vàng thu hồi dáng vẻ thất thố của mình, sau đó nói với bọn họ: "Cảm ơn, nhờ hai người chuyển lời cho anh ấy chủ nhật này tôi sẽ tới cửa hàng để lấy lại cây bút.”
Khương Mộ không biết mình vượt qua ngày thứ bảy như thế nào, cô đứng trước gương soi toàn thân quan sát mình từ đầu đến chân, dường như trước đây cô chưa bao giờ có vẻ thận trọng như vậy khi gặp người khác giới. Cô lo lắng dáng vẻ mình sẽ có gì đó không hoàn mỹ, vậy nên cô liền suy tính đến việc đi ngủ sớm để tránh để lại quầng thâm vào ngày hôm sau.
Nhưng mọi việc luôn không diễn ra như mong đợi, ngay khi cô vừa nằm xuống đã nhận được một cuộc gọi bào cô sáng mai đến viện một chuyến. Thứ hai tuần sau trong tổ phải đi Thiểm Tây công tác, cho nên trước khi đi công tác phải mở một cuộc họp nhỏ để bàn bạc nhiệm vụ và sắp xếp lịch trình đi công tác.
Khương Mộ nhẩm tính thời gian, 8 giờ 30 thì đến viện, quán cà phê thì mở cửa lúc 9 giờ 30, sau khi họp xong cô có thể chạy tới đó, nhưng cuộc họp buổi sáng mãi đến 10 giờ 30 mới kết thúc, Khương mộ nói với người quản lý của mình có chút việc nên muốn rời đi trước, người quản lý của cô cũng tương đối dễ nói chuyện, người nọ bảo cô có việc thì cứ đi trước, còn dặn cô thứ hai nhớ đến sớm một chút.
Khương Mộ vừa rời khỏi nhà ga liền đứng bắt taxi, nhưng đợi mười phút cũng không thấy taxi nào chạy qua, cô lo lắng đến mức gần như phát điên, cuối cùng lúc lên được taxi thì cũng đã hơn 11 giờ, cô tìm số điện thoại của Moon thông qua ứng dụng giao đồ ăn rồi bấm số, giọng nói của Cố Đào nhanh chóng vang lên: "Xin chào, cửa hàng cà phê Moon xin nghe ạ!"
Khương Mộ lo lắng nói với anh ta: "Là tôi."
Nói xong cô mới nhận ra mình chưa bao giờ nói cho bọn biết tên mình nên chỉ có thể nói: “Hôm nay tôi tới lấy bút máy bỏ quên, cũng đã muộn như vậy rồi, không biết ông chủ của anh còn ở trong quán không vậy?”
Cố Đào nói với cô: "Chờ một chút."
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Khương Mộ bất an chờ đợi, không lâu sau, Cố Đào lại nhấc máy rồi cười nói: “Ông chủ chúng tôi bảo cô đừng nóng vội, trên đường đi nhớ cẩn thận, ông chủ của chúng tôi vẫn còn ở đây và anh ấy vẫn đang ngồi chờ cô.”
Khương Mộ ngồi trong taxi cầm điện thoại di động, cổ tay vì cảm thấy có chút hưng phấn nên khẽ run lên.
Xe taxi dừng trước cửa Moon, Khương Mộ nhanh chóng xuống xe, đột nhiên cô lại cảm thấy căng thẳng đến mức không thể thở được, hôm nay cô đi một đôi bốt đen đến mắt cá chân và mặc một chiếc áo gió màu be, vừa bước vào sân, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế liễu gai ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, Khương Mộ cũng lịch sự mỉm cười đáp lại ông ấy, cô dừng lại, lúng túng đi về phía ông ấy.
Biểu tình trên mặt cô đã có chút cứng ngắc, cô do dự hỏi: "Anh là..."
Cô còn chưa nói xong, Cố Đào từ bên trong điên cuồng vẫy tay với cô, Khương Mộ lúng túng nói "Xin lỗi" với người khác kia rồi xoay người đi vào quán cà phê, nhìn chung quanh cũng không thấy người mình muốn gặp, trong lòng cô không ngừng cảm thấy bồn chồn và trái tim cũng dần thắt lại, cô bước đến quầy order hỏi Cố Đào: "Người đâu? Không phải anh nói anh ấy đang đợi tôi sao?"
Lời nói phát ra có chút cảm xúc không thể kiềm chế, những lời oán hận xuyên qua thời gian, quốc gia và cảm xúc tự nhiên phát ra từ giọng nói. Trong giọng nói không có sự khác biệt, nhưng những cảm xúc bùng nổ trong đôi mắt đó lập tức truyền nhiễm cho Cố Đào, làm cho anh ta cảm thấy mình giống như đã làm ra một chuyện gì không xứng đáng với vị khách hàng này, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Khi giọng nói của Khương Mộ vang lên, người đàn ông đằng sau cây cột cũng đã ngước mắt lên, Cố Đào mất tự nhiên hất cằm về phía góc tường, Khương Mộ lập tức cau mày quay đầu nhìn xung quanh.
Anh đang ngồi đó, gần như không thay đổi so với lần cuối cô gặp anh từ nhiều năm trước, dáng người vẫn cao ráo đẹp trai, đôi lông mày trầm lặng và sâu thẳm, chiếc áo khoác sẫm màu đặt trên lưng ghế sofa bên cạnh, hôm nay anh mặc một chiếc áo len hoa văn tối màu, hình như có vẻ gầy hơn mấy năm trước, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, ngày xưa con người có vẻ thờ ơ lãnh đạm, nhưng bây giờ lại có vẻ thâm trầm hơn.
Từ khoảng cách hơn mười mét, Khương Mộ nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, nhưng đôi chân cô lúc này như đeo chì, khoảng cách ngắn ngủi dường như bị ngăn cách bởi một ngọn núi, một con sông hay cả một đại dương bao la, cô nhất thời không biết làm thế nào để bước về phía anh.
Trước mặt Cận Triêu là một cuốn sách đang mở, anh chậm rãi đóng cuốn sách lại, đậy nắp bút lại rồi nhét vào cuốn sổ, anh dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi đặt lên ghế sofa bên cạnh, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô và với lấy cuốn sách đối diện, đưa tay làm ra cử chỉ mời cô ngồi lên ghế sofa đối diện.
Khương Mộ tổng cộng đi hai mươi bước đi đến trước mặt anh, lúc cô ngồi xuống đối diện, cô đã nhanh chóng nuốt xuống những giọt nước mắt đang trào dâng trong lòng.
Cận Triêu im lặng nhìn cô, cô đã thay đổi rất nhiều, vừa rồi khi cô quay lưng nói chuyện với Cố Đào, anh khó có thể nhận ra cô.
Mái tóc ngắn vốn chỉ dài đến tai giờ đã dài ra xõa xuống vai làm dáng vẻ cô trông càng thêm mềm mại và quyến rũ hơn, nét trẻ con trên khuôn mặt khi còn là thiếu nữ cuối cùng cũng phai nhạt theo năm tháng, đã trở nên trưởng thành và tươi sáng hơn, chưa kể còn có thêm một cặp kính trên sống mũi trông cô càng đứng đắn và nghiêm túc hơn rất nhiều.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, vẻ non nớt khi xưa trong mắt cô đã biến mất, thay vào đó là trở nên bình tĩnh và điềm đạm khác thường, đây là điều mà Cận Triêu chưa bao giờ tưởng tượng được.
Anh cụp mắt xuống, khẽ cười nói với cô: “Thật sự là em.”
Khương Mộ kiên định nhìn anh: "Còn có thể là ai chứ?"
Cận Triêu lấy cây bút bạc trong người ra rồi đặt lên bàn.
Khương Mộ cụp mắt nhìn theo chiếc bút: “Lúc nhìn thấy cây bút này, anh có đoán được nó là của em không?”
Cận Triêu chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa, anh thản nhiên mỉm cười không rời mắt khỏi khuôn mặt cô.
"Người có thể sử dụng kính viễn vọng thiên văn, tạo ra tia sét dị thường và có được cây bút này không có nhiều."
Khương Mộ liếc nhìn cuốn sách bên cạnh rồi hỏi: “Anh đã đi học lại chưa?”
Cận Triêu bình tĩnh đáp: “Lấy bằng tốt nghiệp rồi.”
Cố Đào bưng cà phê và bánh ngọt tới, hai người đồng thời im lặng, cà phê đặt trước mặt Khương Mộ, cô vẫn chưa gọi món, nhưng thức uống có tên ‘moon’ kia lại dọn lên trước mặt cô như thường lệ.
Sau khi Cố Đào rời đi, Cận Triêu đẩy bánh sang cho cô, anh trầm giọng nói: “Nghe bọn họ nói em thích loại thức uống này.”
Khương Mộ không nhúc nhích, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt tinh xảo kia, vài giây sau cô đẩy đĩa bánh sang bên cạnh: "Không thích.”
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng sau khi cô nói ra ba chữ này.
Dù là trong quá trình học tập hay là sau này tại nơi làm việc, Khương Mộ gần như là một người không hề biểu lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, nhưng không hiểu sao khi gặp lại Cận Triêu, những cảm xúc trong cô đều không thể kiềm chế tự nhiên tuôn trào hết ra ngoài, bao gồm bất bình, buồn bã và cũng có không cam lòng, nhưng hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp, cuộc sống sớm đã không còn điểm giao nhau từ lâu, cũng không biết tình hình hiện tại của nhau, sau khi gặp lại, giữa bọn họ có một cảm giác xa lạ không thể phá vỡ cứ chắn ngang ở đó, cô đã sớm không có khả năng giống như lúc nhỏ cố tình gây sự với anh, vậy nên chỉ biết dùng phương thức này để phát tiết cảm xúc từ sâu tận đáy lòng.
Cận Triêu giơ tay ý bảo Cố Đào mang bánh đi, Khương Mộ lại đẩy bánh tới trước mặt anh và nói với anh: “Nhưng mà em đói.”
Cố Đào vừa định đi tới, Cận Triêu liền lắc đầu ra hiệu không cần.
Khương Mộ rất chú ý hình tượng cắn một miếng bánh nhỏ, sau đó cô dùng thìa nhỏ múc bột matcha trên bánh, trầm giọng nói: "Sao anh không liên lạc với em?"
Ánh nắng ấm áp buổi trưa chiếu xiên qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cây bút bạc lặng lẽ nằm giữa đó, Cận Triêu cầm ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm tựa như đang suy nghĩ gì đó, sau khi bỏ ly cà phê xuống, anh lại nói: “Cách nhau quá xa, tóm lại cũng tương đối khó duy trì, lỡ như một bên gặp được người thích hợp thì cả hai bên đều khó xử, không bằng cắt đứt tất cả để hai bên đều có thể sống thoải mái."
Khương Mộ cắm một chiếc thìa nhỏ vào trong bánh rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh có cảm thấy thoải mái không?”
Khóe miệng Cận Triêu cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt, nhưng ánh sáng trong mắt anh sâu như biển, không nhìn thấu được điểm cuối.
Khương Mộ chợt nghĩ tới điều gì đó, cô đột nhiên đặt chiếc thìa nhỏ xuống, nghiêm túc nhìn anh: "Anh... kết hôn rồi à?"
Ánh mắt Cận Triêu khẽ dao động, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn như cũ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cô đang đợi anh giải thích, cho dù anh có tùy tiện bày ra một cái cớ để thoái thác thì cô cũng sẽ tha thứ cho việc anh đột ngột cắt đứt liên lạc với cô, nhưng không có, ngay cả một lời nói dối qua loa cũng không có.
Khương Mộ đột nhiên cảm nhận được vị đắng của matcha trên đầu lưỡi, cô cầm ly cà phê lên uống một ngụm lớn, quay mặt đi, cẩn thận giấu đi sự chua xót trong lòng.
Nhưng cô lại nghe thấy Cận Triêu hỏi cô: “Còn em thì sao? Em có bạn trai chưa?”
Khương Mộ quay đầu nhìn về phía đỉnh núi phía xa, cổ họng cô nghẹn lại: "Có rồi, cuối năm nay bọn em sẽ kết hôn, lần này em đến Nam Kinh làm việc cũng là vì anh ấy."
Ánh mắt Cận Triêu dần dần hạ xuống, anh chỉ đáp lại bằng hai chữ ngắn gọn: "Vậy thì tốt."
Chỉ hai chữ này đã làm cho cảm xúc của Khương Mộ gần như sụp đổ hoàn toàn, bấy lâu nay cô lo lắng cho anh, còn nghĩ về anh rất lâu, nhưng đổi lại tất cả những gì cô nhận được sau khi gặp lại anh chính là mấy chữ “vậy thì tốt” của anh.
Khương Mộ đè nén cảm xúc đang dâng trào, cô quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia lửa, sau đó liền hỏi: “Đến khi em kết hôn em sẽ gửi thiệp mời anh đến uống rượu mừng, anh sẽ đến chứ?”
Cận Triêu vô thức di chuyển ly cà phê đen trước mặt, ánh mắt anh dần trở nên tối sầm: “Cũng không biết lúc đó anh còn ở Nam Kinh hay không.”
Chóp mũi Khương Mộ đỏ bừng: “Em sẽ báo trước cho anh thời gian.”
Cận Triêu cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói với Khương Mộ: “Buổi chiều anh còn phải vội đi nơi khác nên không mời em đi ăn được.”
Khương Mộ cuối cùng không thể ngồi nổi nữa, cô cầm lấy bút máy, đeo túi xách rồi lập tức đứng lên.
Khoảnh khắc cô xoay người, toàn bộ chua xót trong lòng tràn đầy hốc mắt, cô vội vàng đẩy cánh cửa gỗ ra bước nhanh ra ngoài, nhưng mới vừa đi ra sân, cảm xúc không cam lòng kia lại ngăn cản bước chân của cô, cô dụi dụi mắt một lần nữa và đi trở lại sân để nhìn anh qua lớp cửa kính trong suốt từ trần đến sàn.
Cận Triêu vẫn ngồi ở vị trí đó, thậm chí còn không hề thay đổi tư thế, anh cứ ngồi đó nhìn chằm chằm về hướng cô rời đi, khoảnh khắc bóng dáng cô biến mất, ánh sáng trong mắt anh cũng dần biến mất, nhưng anh không ngờ rằng chưa tới mười giây sau, cô chợt dừng lại trong sân và quay đầu lạnh lùng nhìn anh.
Cận Triêu chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy khỏi ghế sô pha, thân hình liền trở nên cao lớn hơn rất nhiều, bước đi không nhanh lắm mà chậm rãi đi tới trước mặt cô từng bước một, làm cho Khương Mộ không nhìn ra được chút sơ hở nào.
Đáy mắt cô vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt rất quật cường, cô nói với anh: "Cho em số điện thoại của anh, không có phương thức liên lạc thì sao em có thể mời anh đến tham gia tiệc cưới được chứ?"
Cận Triêu cứ như vậy đứng yên, Khương Mộ bước thêm một bước để tới gần anh và ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn trốn tránh em sao?”
Cận Triêu miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, sau đó anh cũng lấy điện thoại di động ra.
Khương Mộ ghi lại số điện thoại rồi xoay người rồi đi, lúc đi tới trước cửa cửa hàng cô còn đặc biệt quay đầu nói với anh: "Ngày mai em phải đi công tác, chờ sau khi em đi công tác trở về sẽ đến tìm anh để nói về chuyện của Tia Chớp.”
Cái khí thế hung hăng đó cứ như là cô đang chuẩn bị giành lại quyền nuôi con.
Khương Mộ quay về nhà thu dọn hành lý cho chuyến công tác ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô đi tắm rửa một cái, sau đó nằm lên giường lấy điện thoại di động ra xem thử, cô đăng nhập vào WeChat và bấm vào tìm kiếm số điện thoại di động của Cận Triêu để lại cho cô, quả nhiên, cô đã tìm được một tài khoản WeChat hiện tại của anh, thậm chí ngay cả tên tài khoản cũng không thay đổi, vẫn gọi là "Triêu", cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Chẳng qua ảnh chân dung Cận Triêu đã biến thành một hình mặt trời, chỉ là ánh sáng mặt trời cũng không quá mãnh liệt, rất khó phán đoán đây là cảnh tượng mặt trời mọc hay là mặt trời sắp lặn ở phía Tây, nhìn như thế nào cũng được, tất cả phụ thuộc vào trí tưởng tượng của mỗi người.
Trùng hợp là năm đó khi rời khỏi Đồng Cương, tên wechat của cô đã đổi từ “Khó khăn rời giường" thành "Mộ Mộ", ảnh chân dung cũng chuyển từ hình một cái tai thỏ đeo tai nghe thành hình một vầng trăng tròn, và giữ nguyên cho đến hôm nay vẫn không hề thay đổi.
Cô bấm vào nút gửi lời mời kết bạn, vài phút sau Cận Triêu đã đồng ý với yêu cầu của cô, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh, sau đó mở ảnh đại diện của chính mình ra, đột nhiên cô ngồi bật dậy khỏi giường.
Ban ngày nhìn thấy anh, các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, cô tức giận vì anh nhiều năm như vậy vẫn không liên lạc với mình, tức giận vì anh giấu cô định cư ở Nam Kinh, tức giận anh một câu giải thích một câu xin lỗi cũng không có, đại não nhất thời cảm thấy khó chịu nên không có tâm tư suy nghĩ gì cả.
Nhưng trong đêm khuya, tâm tình Khương Mộ dần dần bình tĩnh lại.
Moon, hoàng hôn, mặt trăng.
Cô còn muốn anh giải thích điều gì nữa? Chẳng lẽ cô cần giải thích gì nữa sao?
Khi cô mới vào đại học, Cận Triêu đã hỏi cô tại sao lại học chuyên ngành này, lúc đó Khương Mộ nói với anh từ nhỏ cô đã không có hoài bão hay lý tưởng cao cả gì cả, lý tưởng duy nhất của cô chính là anh, nếu anh đã phải dừng bước trên con đường này thì cô sẽ vì anh mà tiếp tục bước tiếp.
Cô thậm chí còn tưởng tượng có bao nhiêu đêm anh đã sử dụng kính viễn vọng thiên văn để nhìn bầu trời đầy sao giống như cô.
Bản đồ hành tinh vĩ đại đó mang theo giấc mơ chung của bọn họ!
Quán cà phê dưới chân núi, thành phố Nam Kinh...
Không ai nhắc cho cô nhớ những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, và cô chỉ mãi lo đắm chìm trong sự phấn khích và không cam lòng khi gặp lại Cận Triêu vào ban ngày nên đã bỏ qua tất cả.
Nhìn lại ảnh đại diện và tên WeChat của bọn họ, Khương Mộ ngồi trên giường đột nhiên bật cười, trong mắt cô lóe lên ý cười, sau đó cô lại nhấc điện thoại lên, gửi cho Cận Triêu một icon hình mặt trời xoay tròn.
Một lúc sau, Cận Triêu cũng nhắn lại cho cô: [Đi ngủ sớm đi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook