Ngôi nhà Cận Cường ở chỉ có hai phòng, Tiểu Hân gần 8 tuổi vẫn chen chúc ở chung một phòng với ba mẹ, còn căn phòng nhỏ còn lại là nơi Khương Mộ ở qua đêm.

Bôn ba cả ngày bên ngoài, cô nhìn quanh căn phòng rộng chưa đầy mười mét vuông trước mặt này, trong phòng chỉ có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, mặt trên trống không không có thứ gì, giống như ai đó đã cố ý dọn dẹp hết mọi thứ, trên tường có một tấm bảng phóng phi tiêu lớn với ba chiếc phi tiêu đang nằm ngay chính giữa hồng tâm, và còn có hai va li đựng quần áo mà Khương Nghênh Hàn đã gửi trước đến đây đang được đặt ngay ngắn ở góc tường.

Cô không biết có phải là Cận Triêu giúp cô chuyển nó lên đây hay không, nhưng trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh anh khiêng vali một hơi leo lên lầu năm.

Lớp sơn trắng trên tường đã có chút ố vàng, nhưng chiếc giường gầm thấp lại rất sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy mùi nắng, Khương Mộ tự hỏi căn phòng này phải chăng là phòng ngủ của Cận Triêu à?

Nhưng cô đã chuyển đến đây rồi, vậy thì Cận Triêu sẽ ngủ ở đâu đây?

Buổi tối, Khương Mộ đặc biệt mở cửa phòng đi ra ngoài nhìn xung quanh, cô phát hiện Cận Triêu không có ở nhà, hình như anh đã đi ra ngoài, hộp quà cô đưa cho anh vẫn còn đặt ở trên bàn trong phòng khách và vẫn chưa được mở ra, điều này ít nhiều làm cô cảm thấy có chút mất mát.

Ngày hôm sau, Khương Mộ cùng Cận Cường đi đến trường một chuyến, trường học không gần nhà Cận Cường nên cô bối rối đi theo ông ấy và phải bắt hai chuyến xe buýt mới có thể đến nơi.

Điều này nói ra cũng thật kỳ diệu, khi bọn họ còn nhỏ, bất cứ khi nào được mời tham dự họp phụ huynh hoặc các hoạt động khác của trường cần mời phụ huynh, Khương Nghênh Hàn sẽ là người đi đại diện cho Khương Mộ và Cận Cường sẽ là người đi đại diện cho Cận Triêu, dường như điều này đã trở thành quy định bất thành văn trong gia đình cô..

Cho đến sau này ba mẹ cô ly hôn, Cận Cường cũng không có cơ hội tham gia vào các hoạt động học tập của cô. Hàng năm mỗi lần mời phụ huynh đến tham dự hội diễn văn nghệ, Khương Nghênh Hàn lúc nào cũng có mặt, từ lúc cô còn nhỏ, ngay cả khi cô đã cố gắng hết sức để giành được thành tích đứng đầu toàn trường nhưng Khương Nghênh Hàn vẫn không khen ngợi cô một lần, cùng lắm chỉ là thưởng cho cô một lần đi ăn KFC, khi nhìn những bạn học khác vui vẻ ngồi trên vai ba mình, cô có cảm thấy ghen tị không? Ít nhiều cũng có chứ, nhưng cô sẽ không thể hiện ra trước mặt Khương Nghênh Hàn.

Không ngờ đã ngần ấy năm trôi qua, cô vẫn có cơ hội được b dẫn đi gặp thầy giáo ở trường, tâm tình cô lúc này cảm thấy khá kỳ lạ.

Trường cấp 3 ở Đồng Cương có diện tích lớn hơn trường cấp 3 cũ của Khương Mộ, vừa bước vào trường, Cận Cường đã nói với cô: "Mẹ con đã gọi điện cho ba, ba cũng có trao đổi với chủ nhiệm lớp trước đây của Cận Triêu là thầy Mã, người ta thấy thành tích trước đây của con cũng không tệ nên cũng nhiệt tình giúp đỡ không ít, đợi lát nữa gặp người ta con nhớ cư xử khách khí một chút.” 

Khương Mộ liếc nhìn mấy thứ được bọc trong túi nhựa màu đỏ trên tay Cận Cường, cô không biết bên trong là gì, nhưng khi nghe được lời ông ấy nói, cô cảm thấy có chút kinh ngạc: “Ba, ý ba là Cận Triêu cũng học cấp ba ở đây à?"

"Chẳng phải ba vừa nói sao."

Khương Mộ thăm dò hỏi ông ấy: “Nghe nói anh ấy sau khi tốt nghiệp cấp ba đã nghỉ học? Tại sao vậy ba?”

Cận Cường liếc nhìn cô, ông ấy lo lắng siết chặt túi nhựa trong tay, trả lời rất mơ hồ: “Học không nổi nữa.”

Khương Mộ liền nhìn về phía tòa nhà giảng dạy bằng gạch đỏ, ở tường ngoài còn có treo khẩu hiệu của trường "Việc nhỏ làm nên việc lớn, thái độ quyết định tương lai., mười hai chữ lớn đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Cô không hiểu tại sao Cận Triêu lại không thể học tiếp được? Cứ như thể trong chín năm qua anh đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Khương Mộ đi theo Cận Cường đến văn phòng, nhìn thấy thầy Mã mà ông ấy ta vừa nói đến là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo rất đặc biệt, bên cạnh mũi có một nốt ruồi thật lớn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một nhúm lông, lúc nói chuyện nhúm lông kia còn có thể rung động theo da thịt, làm cho người ta khó có thể dời tầm mắt.

Khi làm thủ tục, thầy Mã hỏi vài câu về quá trình học tập trước đây của Khương Mộ: “Tôi thấy tiếng Anh và ngữ văn đều là môn học thế mạnh của em, thế sao lúc em thi tốt nghiệp lại bị trượt nhiều như vậy?”

Khương Mộ tùy ý trả lời: “Do tâm trạng làm bài không tốt ạ..”

Không ngờ thầy Mã này lại đột nhiên nhắc tới Cận Triêu: “Vậy thì em cũng nên học hỏi nhiều hơn từ anh trai của mình. Tâm lý của em ấy tốt lắm, hôm trước khi thi nghe nói em ấy đánh nhau với ai đó và còn bị trật khớp tay phải, suốt cả đêm đó tôi có gọi cho em ấy vô số lần nhưng lần nào cũng bị cúp máy, thế mà sáng hôm sau em ấy vẫn có thể viết bằng tay trái để hoàn thành bài thi và giành được thành tích đứng đầu."

Khương Mộ thoáng sửng sốt một lát, thầy Mã bên cạnh vẫn còn lẩm bẩm: “Nhưng nhìn em và anh trai em có vẻ không giống nhau lắm.”

Cận Cường chỉ cười cười không trả lời, Khương Mộ cũng cúi đầu không nói gì, nếu là trước kia thì có lẽ cô sẽ phản bác: “Khi còn bé trông rất giống”, dù sao lúc đó trong nhà mọi người đều nói như vậy, nhưng bây giờ cô thực sự không thể nói ra những lời như thế.

Sau khi làm xong mọi việc, Cận Cường bảo Khương Mộ tự mình đi dạo trường học một vòng trong khi ông ấy ở lại nói chuyện với thầy Mã một lát.

Khương Mộ đi xuống tầng hai, đứng trước bệ cửa sổ phóng tầm mắt nhìn sân chơi rộng lớn trống trải trước mặt, bên phải là sân bóng rổ, vì đang nghỉ lễ nên không có học sinh, ánh mặt trời chói chang chiếu sáng khắp cả sân thể dục, dường như đang báo hiệu một khởi đầu mới sắp bắt đầu.

Cô quay người lại liền nhìn thấy trong hành lang có một cái tủ kính, cô thong thả đi tới rồi dừng lại ở trước tủ kính, trong tủ kính đang trưng bày các hình ảnh của các cuộc thi mà học sinh của trường tham gia, còn có một ít hoạt động do trường học tổ chức, hình ảnh hay văn bản đều có dán đủ cả.

Ngạc nhiên thay, cô lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong những bức ảnh đó, đó là một cuộc chạy đua tiếp sức, chàng trai trên đường đua quay đầu để bắt cây gậy phía sau, cơ bắp toàn thân chàng trai đều trở nên căng cứng, trong mắt đang bừng lên ánh lửa nghị lực không cách nào dập tắt được, bốn phía như tỏa ra hào quang, khí chất thanh xuân tràn ngập khắp người anh, các học sinh đứng cổ vũ ngoài sân ai nấy đều hào hứng giơ tay lên trời, cô dường như còn có thể nghe thấy tiếng hò reo cuồng nhiệt thông qua bức ảnh này.

Cận Triêu trong hình mới là người giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không lâu sau anh đã phải từ bỏ việc học của mình?

Khương Mộ dừng lại hồi lâu. Khi cô quay lại lần nữa, cô nhìn thấy Cận Cường lấy ra thứ được bọc trong nhiều lớp túi nhựa, bên trong là hai điếu thuốc, ông ấy nhét vào tay thầy Mã, thầy Mã cũng dứt khoát đẩy lại nhiều lần, cuối cùng Cận Cường dứt khoát đặt lên bàn của ông ấy rồi xoay người gọi Khương Mộ rời đi.

Trong đầu Khương Mộ hiện lên lời dặn dò của Khương Nghênh Hàn trước khi xuất ngoại.

"Mẹ muốn gửi tiền sinh hoạt phí của con ba con nhưng ông ấy nói không cần, đến đó cô phải biết tiết kiệm nghe chưa, đừng có tiêu quá nhiều tiền của ông ta, kẻo ông ta ở sau lưng lại trách mẹ không biết tình người là gì."

Khương Mộ không hiểu mẹ mình có ý gì, nhưng cô chỉ nhớ kỹ một điều không được tiêu tiền của ba.

Trên đường về, cô hỏi ông ấy: “Hai điếu thuốc vừa rồi bao nhiêu tiền vậy ba? Mẹ nói ba mua cái gì cho con đều phải trả lại tiền cho ba.”

Cận Cường châm chọc hừ một tiếng trong cổ họng: "Nói mẹ con coi trọng tiền hơn bất cứ thứ gì quả là không sai mà, nói cho bà ấy biết, lòng dạ ba không hẹp hòi như bà ấy.”

Khương Mộ cũng không hiểu tại sao, cô trả tiền cho ông ấy cũng là một hành động hẹp hòi sao?

Thấy cô im lặng, sau đó Cận Cường lại bổ sung thêm: “Đừng nghĩ nhiều, mấy năm nay thầy Mã lo lắng rất nhiều về chuyện của anh con, ba nợ ông ấy một ân tình, cũng không phải hoàn toàn là vì chuyện của con."

Khương Mộ cũng muốn hỏi thêm mấy năm trước Cận Triêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cận Cường còn phải đi làm nên ông ấy thả cô ở cổng khu dân cư rồi vội vàng rời đi, điều này càng làm cho cô cảm thấy rất tò mò về những chuyện đã xảy ra với Cận Triêu, đặc biệt là khi nghĩ tới lời nói của người đàn ông có râu tối qua, trong lòng Khương Mộ không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.

Sau khi trở về nhà, Triệu Mỹ Quyên mở cửa cho cô, bà ta nói với cô rằng trong nhà có sủi cảo đã làm sẵn, muốn ăn thì tự bắc bếp lên mà nấu.

Khương Mộ từ nhỏ đã kén ăn, trước khi ba mẹ cô ly hôn, Cận Triêu là người duy nhất trong nhà có thể vừa dỗ vừa trị được cô, anh đã biến tất cả những món rau ghê tởm của Khương Mộ thành những câu chuyện cổ tích, vừa kể cho cô nghe vừa tranh thủ lúc cô há hốc mồm kinh ngạc đút rau vào miệng cô.

Từ khi Cận Triêu theo ba bỏ đi, Khương Nghênh Hàn không thể làm gì cô, thói kén ăn của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng, những thứ rau củ khó ăn đó đã mất đi linh hồn do anh trai cô tiêm vào, trở thành thứ đồ ăn vô cùng khó nuốt. Lúc còn học cấp 2, có một khoảng thời gian Khương Mộ bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lúc đó Khương Nghênh Hàn dẫn cô đến vô số phòng khám của các bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc.

Mặc dù càng lớn tình trạng này đã tốt hơn một chút, nhưng cô vẫn không thích ăn mì ống, sau khi đến đây ăn liền được đãi ăn một bữa mì và hai bữa sủi cảo, toàn thân cô dần cảm thấy khó chịu.

Cô cũng cảm thấy khá ngượng ngùng khi gọi đồ ăn mang về trước mặt Triệu Mỹ Quyên nên chỉ đành cam chịu múc năm cái sủi cảo ra bát rồi ra bàn ngồi ăn một mình.

Triệu Mỹ Quyên đang dạy Tiểu Hân làm toán ở phía bên kia bàn, mười phút sau, bài toán vẫn kẹt ở công thức cộng tới cộng lui lộn xộn cả lên. Triệu Mỹ Quyên hiển nhiên có chút tức giận, giọng nói càng lúc càng lớn, bà ấy mất kiên nhẫn hét lớn: "Nhìn con kìa, đầu óc con chứa bã đậu hay sao vậy?"

"???"

Khương Mộ sống ở phía Nam, hiếm khi nghe thấy những lời chửi bới mới lạ như vậy, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô bé, cô có chút đồng cảm lo lắng cho đứa bé, liền giơ hai ngón tay rút khăn giấy ra đưa cho cô bé.

Quả nhiên, cô bé nhìn cô rồi nói: “4 cộng 7 bằng 2.”

"..."

Khương Mộ dứt khoát đứng dậy đi vào phòng bếp rửa bát đĩa rồi trở về phòng.

Giọng nói gầm gừ của Triệu Mỹ Quyên vẫn còn vang vọng suốt cả buổi chiều, so với tiếng rống của sư tử Hà Đông thì cũng không chênh lệch là bao. Bữa tối vẫn là sủi cảo, Khương Mộ vô cùng gian nan nhét thêm năm cái nữa vào bụng, Cận Triêu cả ngày đều ở bên ngoài, lúc ăn cơm Khương Mộ tùy tiện hỏi một câu, Cận Cường chỉ nói: "Thằng bé có rất nhiều việc phải làm, con không cần để ý tới nó."

Buổi tối, Khương Mộ nằm ở trên giường trằn trọc mãi, cô vẫn luôn nghĩ đến lời nói tối qua nghe được ở hành lang: "Anh thật sự muốn đi sao?”

Cận Triêu rốt cuộc muốn đi đâu? Anh đang dự tính làm gì? Người đàn ông có râu cố tình không vào nhà cũng chứng tỏ không muốn cho bọn người Cận Cường biết, chẳng lẽ là làm chuyện gì nguy hiểm sao? Bây giờ Cận Triêu cũng đâu còn đi học, rốt cuộc cả ngày nay anh ở bên ngoài làm cái quái gì vậy?

Một loạt câu hỏi khiến Khương Mộ không thể chợp mắt, cô dứt khoát lấy điện thoại di động ra mở WeChat lên, sau đó bấm vào thêm danh bạ di động, quả nhiên cô liền tìm được tài khoản WeChat của Cận Triêu, tên tài khoản của anh cũng rất đơn giản và thô thiển, chỉ có một chữ "Triêu", và hình đại diện là hình một chai rượu.

Cô do dự vài giây rồi nhấn nút thêm bạn bè, sau đó lặng lẽ chờ đợi đối phương phản hồi, năm phút trôi qua, màn hình điện thoại vẫn im lặng như thóc, những gì thầy Mã nói ban ngày đột nhiên hiện lên trong đầu Khương Mộ, đánh nhau và bị trật khớp tay, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy hốt hoảng, chẳng lẽ anh định làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng à? Đừng nói là an định đi phóng hỏa, giết người đấy nhé?

Nghĩ đến đây, Khương Mộ lại điên cuồng bấm thêm vài lần nữa, nửa phút sau, đối phương cuối cùng cũng phát ra chút tiếng động, điện thoại đột nhiên rung lên, biểu thị lời mời kết bạn đã được chấp nhận, ngay sau đó tài khoản tên "Triêu" liền gửi tới một dấu chấm hỏi.

Dấu chấm hỏi này làm Khương Mộ nhất thời cảm thấy ngây ngẩn cả người, cô nên trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ hỏi anh trong quá khứ đã từng làm những chuyện gì vậy?

Cô loay hoay hồi lâu, đang suy nghĩ không biết nên hỏi thế nào để hóa giải thắc mắc trong lòng mình, sau khi sắp xếp từ ngữ hồi lâu, cô mới trả lời: [Anh đang ở đâu vậy?]

Lúc này Cận Triêu đang ngồi ở quầy thịt nướng phía sau ngõ Nghiệp nói chuyện với một đám bạn của anh, vốn đề tài còn rất nghiêm túc, điện thoại di động của Cận Triêu đột nhiên rung lên một cái, lúc đầu anh cũng không thèm nhìn, không bao lâu điện thoại càng rung lên dữ dội, các đại lão trên bàn nhất thời đều ném ánh mắt vào người Cận Triêu, Cận Triêu khẽ cau mày, anh không kiên nhẫn lấy điện thoại di động ra xem thử, liền nhìn thấy một lời mời kết bạn, sau khi bấm vào tài khoản trên, thông tin trên tài khoản hiển thị đối phương là nữ, ngay lúc anh vừa chuẩn bị khóa điện thoại di động lại không thèm để ý tới thì đột nhiên nhìn thấy một cái tên Wechat “Khó khăn rời giường”, avatar là hình một mặt trăng đeo tai thỏ hoạt hình.

Anh cúi đầu liếc nhìn vòng bạn bè của người này, nhưng anh chỉ có thể xem cập nhật của ba ngày qua, trên đó chỉ có một dòng khoảnh khắc: "Tạm biệt, Tô Châu của tôi" và một bức ảnh chụp quang cảnh nhà ga Tô Châu.

Cận Triêu lập tức nhấn đồng ý kết bạn và gửi một hàng dấu chấm hỏi sang cho cô.



Sau khi Khương Mộ gửi tin nhắn WeChat [Anh đang ở đâu?], lại phải mất hai phút nữa Cận Triêu mới gửi thêm một tin nhắn: [Vẫn chưa ngủ à?]

Khương Mộ liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, năm phút nữa đã là 12 giờ, quả thật đã khá muộn, nhưng cô lại không ngủ được chút nào, đành nhắn đại một tin nhắn cho anh: [Đói bụng].

Cận Triêu thỉnh thoảng cúi đầu trả lời tin nhắn, các anh em thấy vậy liền không nhịn được nữa, lập tức chuyển đề tài cười nói: “Này Triêu, nhắn tin cho ai vậy?”

Một người khác cũng xen vào: “Đừng nói là con gái nha? Đang gặp rắc rối gì à?”

Cận Triêu không nói gì, anh khóa điện thoại lại, rồi đột nhiên đứng dậy, một đám người khó hiểu nhìn anh, anh vẫy tay nói với bọn họ: “Các cậu cứ uống đi, tôi có việc rồi.”

Nói xong anh đi đến đầu hẻm và bắt một chiếc taxi.



Khương Mộ đã đợi nửa ngày trời mà vẫn chưa nhận được hồi âm của Cận Triêu, nên cô bấm vào vòng bạn bè của anh để xem trạng thái cuộc sống hằng ngày của anh, thế nhưng vòng bạn bè của anh đã thiết lập quyền hạn nên cô không nhìn thấy gì cả.

Khương Mộ cứ nằm lăn qua lộn lại trên giường, vốn chỉ là nhắn bừa mà thôi, ai mà ngờ sau khi tin nhắn vừa được gửi đi cô đột nhiên cảm thấy đói bụng thật sự, bụng liên tục kêu lên cồn cào, lúc này cô mới ý thức được năm cái sủi cảo kia không thể nhét đầy cái bụng này của cô.

Cô xoa xoa bụng rồi ngồi dậy từ trên giường, vừa mới chuẩn bị thỏa hiệp với món sủi cảo thì tiếng chuông từ điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên.

Triêu: Xuống lầu đi.

Khương Mộ thoáng giật mình, sau đó đôi chân trần của cô lập tức nhảy xuống giường, cô mở rèm nhìn xuống lầu, dưới ánh trăng sáng, một bóng người màu đen đang đứng ở bãi đậu xe nhìn chằm chằm lên lầu, ở chỗ đầu ngón tay anh còn lóe lên một đốm lửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương