Dương Ơi, Em Yêu Anh
-
Chương 4
Bỗng dưng,có 1 con gián từ đâu chạy lại chỗ cô(Từ giờ đổi thành cô nhé).Cậu thấy cô đang đi thì đứng lại,nhìn theo hướng cô nhìn thì...bật cười.Ra là cô vẫn còn sợ gián.Cậu lên tiếng:
"Gián kìa"-Thành công chọc vô sự sợ hãi của cô
"Aaaaaaaaaaaaaaa"-Cô hét lên và nhảy lên,làm cho cô bị trẹo chân vì đang mang tông đế cao.
Cậu sợ,tính hù cô thôi mà,ai ngờ cô bị trẹo chân.
"Có sao không?"-Không còn lạnh lùng nữa mà là sự quan tâm
"A,à không sao đâu,mà cậu ở đây từ bao giờ thế?"-Sợ cậu nghe thấy những gì mình nói
Cậu thấy sự lo lắng đó trong mắt cô,nên đành nói dối
"Mới đi dạo qua đây,thấy cậu nên nói!"-Cậu
Có những lời nói dối,nhưng thiện chí,vì cậu thấy cô đã thở phảo nhẹ nhõm.Cậu ngồi xuống,ra lệnh:
"Leo lên"
"Hã?"-Cô không hiểu.
Cậu không muốn giải thích,trực tiếp kéo cô lên lưng cõng về.Bây giờ cô mới hiểu ý cậu,đỏ mặt rồi lúng túng nói
"Tớ...tớ tự đi được!"
"Ngồi im."-Cậu ra lệnh cho cô,không hiểu sao khi thấy cô đỏ mặt cậu lại thấy lòng lâng lâng
"Ơ...ừ."
Hai người cứ thế im lặng mà đi,cô ghét cái không khí này,nghĩ câu gì đấy rồi thấy cái đồng hồ trên tay cậu
"Mấy giờ rồi?"
Lời nói thường đi đôi với hành động,cô cúi xuống,nắm tay cậu coi mấy giờ,thì cậu bỗng quay sang...
------------------Nhảm---------------------------
Ngắn quá mấy bấy bỳ ơi,đừng hờn ta mà bỏ truyện ta nhé,tổn thương sâu sắc đấy.
Mà có ai thương thì cờ mờ tờ ở dưới để tiếp thêm động lực cho au nhé.
* mi gió*
"Gián kìa"-Thành công chọc vô sự sợ hãi của cô
"Aaaaaaaaaaaaaaa"-Cô hét lên và nhảy lên,làm cho cô bị trẹo chân vì đang mang tông đế cao.
Cậu sợ,tính hù cô thôi mà,ai ngờ cô bị trẹo chân.
"Có sao không?"-Không còn lạnh lùng nữa mà là sự quan tâm
"A,à không sao đâu,mà cậu ở đây từ bao giờ thế?"-Sợ cậu nghe thấy những gì mình nói
Cậu thấy sự lo lắng đó trong mắt cô,nên đành nói dối
"Mới đi dạo qua đây,thấy cậu nên nói!"-Cậu
Có những lời nói dối,nhưng thiện chí,vì cậu thấy cô đã thở phảo nhẹ nhõm.Cậu ngồi xuống,ra lệnh:
"Leo lên"
"Hã?"-Cô không hiểu.
Cậu không muốn giải thích,trực tiếp kéo cô lên lưng cõng về.Bây giờ cô mới hiểu ý cậu,đỏ mặt rồi lúng túng nói
"Tớ...tớ tự đi được!"
"Ngồi im."-Cậu ra lệnh cho cô,không hiểu sao khi thấy cô đỏ mặt cậu lại thấy lòng lâng lâng
"Ơ...ừ."
Hai người cứ thế im lặng mà đi,cô ghét cái không khí này,nghĩ câu gì đấy rồi thấy cái đồng hồ trên tay cậu
"Mấy giờ rồi?"
Lời nói thường đi đôi với hành động,cô cúi xuống,nắm tay cậu coi mấy giờ,thì cậu bỗng quay sang...
------------------Nhảm---------------------------
Ngắn quá mấy bấy bỳ ơi,đừng hờn ta mà bỏ truyện ta nhé,tổn thương sâu sắc đấy.
Mà có ai thương thì cờ mờ tờ ở dưới để tiếp thêm động lực cho au nhé.
* mi gió*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook