Bất luận Tô Vị Nhiên biến thành thế nào, hắn cũng vẫn yêu anh ta. Cho dù có bị thiêu thành đống tro tàn, hắn cũng sẽ đem đống tro ấy trộn lẫn với nước mà uống.

Tô Vị Nhiên đứng trên lầu hai, dựa vào lan can bằng đá cẩm thạch, khóe miệng chứa tiếu ý nhìn xuống lầu. Trước mặt cậu tựa hồ không phải là đám người hoảng loạn, chật vật, thất kinh kia, mà là dạ tiệc khiêu vũ linh đình long trọng.

“Xem ra chúng ta phải chết tại chỗ này rồi.” Ngữ điệu Tô Vị Nhiên mềm mỏng, quay về phía Phương Quân Dục nói. Ánh mắt cậu rơi vào khoảng trước ngực Phương Quân Dục, “Anh nói xem anh sẽ chết vì bị đạn bắn, hay là chết vì bị lửa thiêu?”

Phương Quân Dục nhàn nhạt mỉm cười, “Anh chỉ có thể chết trong tay em.“

Tô Vị Nhiên bật cười, con ngươi sẫm màu phản chiếu ánh lửa: “Nghe được đáp án này của anh, tôi thật cao hứng.”

Chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu của cậu. Cậu vốn tưởng rằng Tô Lê hoặc sẽ ngay tại đại sảnh này động thủ, hoặc sẽ không động thủ ngay tại đây. Cậu không nghĩ đến Tô Lê sẽ ngay tại dạ tiệc này mà lấy lửa ra trêu đùa. Trình độ điên cuồng của Tô Lê ngay cả cậu cũng phải bái phục chịu thua. Dùng cả đoàn người danh môn quý tộc để chôn cùng mình, thật quá mạnh tay. Đời trước hắn còn lấy cả hành khách trên một chuyến bay chôn cùng hắn. Tô Lê, quả thật cậu một điểm cũng không thay đổi. Tô Vị Nhiên khóe miệng hơi nhếch lên.

Lửa vẫn có xu hướng lan tràn khắp ngõ ngách. Những thủ hạ Tô Vị Nhiên sắp xếp đều đã bị ngọn lửa rực cháy kia ngặn chặn bên ngoài. Cậu liếc mắt nhìn tín hiệu trên điện thoại, quả nhiên sóng đã bị chặn. Chiêu này của Tô Lê cũng thật tàn nhẫn, để có đủ không gian, khách sạn này xây ở vùng ngoại thành, bốn phía hoang vắng, nếu không có tín hiệu để truyền ra ngoài, thì dù có la thét cầu cứu thế nào cũng vô ích. Có lẽ đám người bên ngoài sân cũng đã bị Tô Lê giải quyết, cho nên tất nhiên sẽ không có ai báo cảnh sát cả.

Tô Vị Nhiên đoán không sai. Tô Lê không có ý định động thủ ở đây. Nhưng dù hắn không có ý định làm gì, thì hắn vẫn thu xếp vài phương án ứng biến. Tại dạ hội phóng hỏa, là một trong những phương án có lực sát thương cao nhất của Tô Lê, mà cũng là phương án có mức độ khả thi thấp nhất. Dù sao hắn đến nơi này cũng chỉ để gặp được Tô Vị Nhiên, hắn cũng không nỡ để cho Tô Vị Nhiên chết nhanh như thế. Nhưng thời điểm nhìn thấy Phương Quân Dục xuất hiện, hắn bắt đầu suy tính đến chuyện động thủ. Đáng tiếc vẫn chưa kịp sắp xếp bắn tỉa ra tay thì Tô Vị Nhiên và Phương Quân Dục đã rời khỏi đại sảnh, làm cho bắn tỉa mất đi mục tiêu. Khi hắn nhìn thấy bầu không khí ám muội giữa Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục trước cửa phòng, hắn đã quyết định thực hiện phương án cuối cùng này. Hắn không chiếm được, kẻ khác cũng đừng hòng chạm vào. Nếu Tô Vị Nhiên vẫn u mê không tỉnh lựa chọn Phương Quân Dục, như vậy — hắn liền để Phương Quân Dục chôn cùng anh ta. Mặc dù thi thể sau khi bị thiêu cháy sẽ mất hình hài, nhưng hắn cũng không quá để tâm. Bất luận Tô Vị Nhiên biến thành thế nào, hắn cũng vẫn yêu anh ta. Cho dù có bị thiêu thành đống tro tàn, hắn cũng sẽ đem đống tro ấy trộn lẫn với nước mà uống.

Màn đêm bị ánh lửa chiếu đến đỏ chót, trong bóng đêm, Tô Lê đứng trên mảnh đất trống nhìn ngọn lửa liếm láp từng tầng kiến trúc, trên mặt hiện ra một mạt cười. Đời này, tình yêu của hắn, căm hận của hắn, toàn bộ tất cả của hắn, đều sẽ bị chôn vùi trong chốn cô độc này. Một đời này của hắn, cũng không còn mong ước gì khác.

Tô Vị Nhiên nghiêng đầu nhìn Phương Quân Dục. Người đàn ông này, cho dù bị trọng thương, vẫn vững vàng như cũ.

“Phương Quân Dục, nếu như anh nhảy xuống, gút mắc giữa chúng ta coi như thanh toán xong. Như thế nào?” Tô Vị Nhiên hỏi.

Phương Quân Dục đưa tay ôm eo Tô Vị Nhiên, “Anh không sợ chết.” Môi Phương Quân Dục nhẹ nhàng chạm lên môi Tô Vị Nhiên, nở nụ cười. Không giống với nụ cười ôn hòa xã giao trước đây, lần đầu tiên thấy anh cười chân thành như thế, ánh mắt thâm tình xưa nay chưa từng thấy cứ thế hiển lộ ra.

“Thế nhưng anh sợ thế giới mà không có sự tồn tại của em. Từ khi em rời xa anh, anh mới cảm nhận được điều này.” Anh không thể chết, anh không muốn chỉ tồn tại trong mảng ký ức của Tô Vị Nhiên. Dù có tưởng nhớ sâu đậm đến đâu thì cũng có ích gì, đều chỉ là hư vô. Chỉ có nắm thật chặt trong tay, mới coi là chân thực. Sau khi trải qua quãng thời gian mất đi cũng như đột nhiên có lại được, anh không dám một lần nữa bất chấp liều lĩnh mặc cho nguy hiểm.

Tô Vị Nhiên đẩy Phương Quân Dục ra. Cậu cười: “Vậy chúng ta cùng chết ở chỗ này.” Tay cậu vỗ vỗ vào ***g ngực Phương Quân Dục, giống như nhân tình yêu thương đậm sâu. Đầu ngón tay cậu đâm vào vết thương đã ngưng chảy máu chỗ ***g ngực Phương Quân Dục, làm cho nó lần thứ hai chảy máu không ngừng.

Cũng chỉ có Phương Quân Dục mới có thể làm cho cậu do dự không quyết định nổi, do dự lo sợ ngược xuôi. Cậu vừa muốn anh chết, lại không nỡ để anh chết.

“Còn nhớ lúc ở Barcelona, Joe từng nói với tôi rằng ‘Em thắng’. Tôi lúc ấy rất hưởng thụ dáng vẻ chật vật của Joe.” Tô Vị Nhiên rút tay về đặt trên môi, nhẹ nhàng liếm, “Tôi nghĩ, hiện tại tôi đã hiểu rõ lúc đó Joe nói câu này cỡ nào không cam lòng.”

Phương Quân Dục sau khi nghe được câu này, cũng không có lộ ra vẻ kích động, mà chỉ lẳng lặng nhìn Tô Vị Nhiên. Anh biết Tô Vị Nhiên chưa có nói hết.

“Anh thắng, tôi quả thật không thể xuống tay với anh.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

Hai người cứ trầm mặc như thế nhìn ánh lửa. Lúc này ngọn lửa đã bắt đầu lan đến trước mặt hai người. Bọn họ nhìn nhau một chút, sau nhất trí cùng hướng ra sau cửa sổ đi. Phía sau của cửa sổ ở tầng hai khách sạn là một dòng sông. Đây là con đường sống duy nhất. Thế nhưng người dưới lầu đã bị lửa chặn lại, vì vậy cho dù họ có nghĩ đến thì cũng không thể nào lên đây.

Tô Vị Nhiên rút súng ra. Bọn họ có thể nghĩ ra, đương nhiên Tô Lê cũng có thể nghĩ ra. Cho nên trước cửa sổ chắc hẳn có không ít sát thủ bao vây. Trong tay Phương Quân Dục cũng xuất hiện thêm một khẩu súng. Tô Vị Nhiên liếc mắt nhìn, khẽ cười nói: “Thế mà tôi không phát hiện ra.”

Hai người đi tới trước cửa sổ, một bóng người cũng không có. Gió lạnh từ cửa sổ thổi tới. Tô Vị Nhiên nhếch khóe miệng, sau đó tay hướng về phía Đông Bắc cùng phía Tây Nam nã một phát súng, theo sau là âm thanh thân thể rơi xuống đất truyền đến, ngay cả một tiếng giãy dụa cũng không có. Tiếng súng vang lên, tất cả những sát thủ đang ẩn thân nơi góc tối đều bắt đầu hành động, nhắm vào hướng Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục mà bắn. Trong chốc lát tiếng súng vang kên tứ phía, bóng người chồng chất lẫn nhau.

Cuối cùng, cuộc chiến “âm thanh” đình chỉ. Tô Vị Nhiên thổi nòng súng, nhẹ nhàng cười lạnh, liếc mắt nhìn thi thể tứ tán trên đất, “Xem ra Tây Tư Lâm gia tộc lần này bỏ ra vốn lớn. Trong đám này có cả những sát thủ cao cấp nhất của gia tộc Tây Tư Lâm, lại còn có cả thợ săn tiền thưởng xếp hạng thứ hai và thứ tám trên thế giới.”

Cuộc ác chiến kết thúc, môi Phương Quân Dục hơi trắng bệch. Cho dù anh có khỏe đến đâu, cũng không chịu nổi sau khi bị trọng thương lại phải tiếp tục giải quyết những tên sát thủ cấp cao này. Anh che vết thương trước ngực. Viên đạn trong vết thương vẫn chưa có lấy ra, vốn máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương lại bị Tô Vị Nhiên nhấn sâu vào, sau đó lại ác chiến nên bị xé rách ra.

Ánh mắt Tô Vị Nhiên chuyển hướng đến Phương Quân Dục. Cậu chưa từng thấy qua thời điểm Phương Quân Dục chật vật như vậy, cậu muốn đưa tay ra, nhưng lại do dự. Cậu nhắm mắt lại, nội tâm ác chiến so với trận hỗn chiến lúc nãy còn kịch liệt hơn. Ngay cả bản thân cậu còn không khống chế nổi sự hèn nhát này của bản thân. Tô Vị Nhiên biết, chỉ cần cậu đưa tay ra, cậu sẽ bị thất bại thảm hại. Phương Quân Dục khẽ mỉm cười, lẳng lặng mà nhìn cậu. Tô Vị Nhiên chậm rãi nhấc tay cầm súng lên, nhắm ngay tim của Phương Quân Dục.

— Chỉ cần giết chết người này, cậu sẽ không bị bất kì nhược điểm nào quấy rầy đến.

Tô Vị Nhiên lặp lại trong lòng như thế, ngay cả đường lui cũng không nghĩ đến, hết thảy mọi thứ đều sẽ dập tắt trong trận đại hỏa này của Tô Lê. Thế nhưng vừa nghĩ đến cuộc sống sau khi Phương Quân Dục vĩnh viễn biến mất, cậu liền thấy một chút cứng rắn kia của bản thân tiêu tan. Trước khi sống lại, cậu yêu Phương Quân Dục, sâu đậm tận xương tủy. Sau khi sống lại, ngoại trừ yêu còn có thêm hận, và loại cảm giác thuộc về nhau chỉ có hai người bọn họ cảm nhận được. Sau khi rời khỏi Phương Quân Dục, chờ đợi cậu chính là cảnh tiếp tục đi báo thù. Thế báo xong thù thì làm gì tiếp đây? Có lúc, cậu cảm thấy thế giới này quá cô quạnh. Cho dù không muốn thừa nhận, mà cậu cũng không thể không thừa nhận, Phương Quân Dục trong lúc vô tình đã thâm nhập vào xương tủy cậu. Không phải chỉ vì yêu. Bọn họ cùng trải qua hồi ức giống nhau, cũng chỉ có ở trước mặt người này, cậu mới lộ ra con người thật của bản thân, nói ra lời suy nghĩ trong lòng, không cần phải che giấu tâm tình của chính mình.

Cậu biết rõ cậu không muốn bị Phương Quân Dục ràng buộc như thế. Vì vậy cậu thử đem Phương Quân Dục bức ra khỏi thế giới của mình, nhưng lại phát hiện cậu không thoát nổi ảnh hưởng của Phương Quân Dục đối với cậu. Cho dù cậu có rời khỏi Phương Quân Dục, nhưng không phải là thật sự thoát khỏi Phương Quân Dục.

Nếu như giết Phương Quân Dục… Mỗi khi nghĩ đến tình huống này, cậu luôn cảm thấy lòng mình trống rỗng. Sau khi cậu đưa ra quyết định, lúc Phương Quân Dục chân chính đứng trước mặt mình, cầm súng đối diện anh mấy lần, chỉ cần cậu suy nghĩ đến viễn cảnh Phương Quân Dục cứ thế biến mất —

Trong lòng cậu rất rõ ràng, cậu căn bản không hạ thủ được!

Cậu tùy tiện bật cười. Trên gương mặt từ trước đến nay đều mang vẻ ung dung tự tin lần đầu tiên lộ ra vẻ mờ mịt không biết làm sao. Lẽ nào đây chính là ác mộng mà cả hai kiếp cậu đều không thoát ra nổi?

Lúc Phương Quân Dục nhìn thấy nụ cười của Tô Vị Nhiên, bỗng nhiên anh cảm thấy đau lòng. Anh biết anh đã từng bước một đem Tô Vị Nhiên bức đến tình trạng không thể không lựa chọn. Anh từng chút từng chút một xé ra lớp bảo vệ của Tô Vị Nhiên, ỷ vào tình cảm của em ấy đối với anh mà kích thích đến tầng mềm yếu nhất nơi đáy lòng Tô Vị Nhiên, làm cho em ấy đau đớn đến mức không cách nào quên anh được. Anh biết mình ích kỉ, nhưng anh không thể không làm như vậy. Anh không muốn bị Tô Vị Nhiên lãng quên dễ dàng như thế.

Ngọn lửa mang theo sức nóng lan tỏa. Không cho phép bọn hắn có thể suy nghĩ đến chuyện khác nữa. Đối mặt với tử vong, tất cả đều trở nên nhỏ bé. Trong bóng đêm, dòng sông dưới cửa sổ như một con quái thú đang yên lặng chờ đợi, chờ đợi nuốt chửng tất thảy. Tô Vị Nhiên theo bản năng mà nắm lấy tay Phương Quân Dục, sau đó nhảy xuống cửa sổ.

Tô Lê lúc này đang ngồi trên thuyền. Thời điểm hắn nhìn thấy hai cái bóng đen nhảy từ cửa sổ xuống, sắc mặt u ám đoạt lấy khẩu súng của người bên cạnh bắn đến vị trí của hai người kia. Sau đó đem thuyền đến dò xét nơi hai người họ nhảy xuống, ánh đèn tập trung ở một khu vực mặt sông, Tô Lê lại bắn phá mặt nước. Mặt nước có máu nổi lên. Tô Lê bắn hết đạn, gương mặt xinh đẹp đến yêu mị không còn vẻ dữ tợn. Hắn lẳng lặng bình tĩnh nhìn mặt nước, sau đó điên cuồng cười một trận to. Đối mặt với một Tô Lê điên cuồng dọa người như thế, ngay cả những sát thủ đã quen đối mặt với sinh tử đáy lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi. Kẻ điên không đáng sợ, kẻ điên thông minh tâm lý quỷ quyệt không sợ chết mới đáng sợ! Một khi chọc đến kẻ ấy, hắn sẽ như cục nhọt mọc trong tận xương tủy bạn đến khi hoặc bạn hoặc hắn chết đi mới thôi.

63.

Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.

Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương