Dưỡng Nữ Thành Phi
-
Quyển 1 - Chương 70
Edit: Khánh Linh
Thái dương dần ngả về hướng Tây, mọi người kẻ trước người sau quay trở lại Hoàng cung. Mạn Duẫn khi đứng trên vách núi đen phải hứng chịu gió lạnh nên nhiễm chút phong hàn, dưới sự cưỡng bức của Tịch Mân Sầm phải nuốt cho bằng hết một chén thuốc đen tuyền, rồi sau đó lập tức chui vào ổ chăn ấm áp.
Tịch Mân Sầm đang tắm, tiếng xối nước ào ào không ngừng truyền vào trong tai Mạn Duẫn.
Dùng chăn bông bao chặt lấy thân mình chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, Mạn Duẫn nói vọng vào: “Phụ Vương, thương thế của người có trầm trọng không?”
Tiếng nước lập tức dừng lại, người ở bên trong nghe thấy câu hỏi của Mạn Duẫn, trả lời: “Cũng không nặng lắm.” Tịch Mân Sầm đưa ngón tay vói về phía sau lưng, nơi đó rõ ràng có một dấu chưởng màu đỏ sưng phồng lên. Bị thương ngoài da thì không lo, nội thương thì phải chậm rãi điều dưỡng.
Mạn Duẫn sao tin lời hắn được, chui ra khỏi ổ chăn tiến vào phía sau bình phong. Toàn bộ phiến lưng của Tịch Mân Sầm lộ rõ ở trước mặt nàng, “Phụ Vương...”
Ngón tay run run vuốt ve lên chưởng ấn sưng đỏ kia, Mạn Duẫn âm thầm tự trách mình thậm tệ. Nếu không phải vì nàng cứ ngậm chặt miệng không chịu nói ra chân tướng, thì Sử Lương Sanh cũng sẽ không lấy nàng ra để uy hiếp Phụ Vương.
Tịch Mân Sầm xoa xoa mái tóc Mạn Duẫn, “Ngươi nghĩ gì, Phụ Vương đều hiểu được.”
Sử Lương Sanh hết lần này đến lần khác muốn đoạt mạng của bọn họ, chưa từng thực hiện bất cứ trách nhiệm gì của một người phụ thân. Với cá tính của Mạn Duẫn, cho dù có biết người nọ là thân sinh phụ thân thì nàng cũng sẽ không chính miệng mình chấp nhận. Nếu khi đó Tịch Mân Sầm không nói, Mạn Duẫn chắc chắn sẽ giữ bí mật này, cho đến chết.
Tịch Mân Sầm toàn thân trần trụi từ trong bể đứng lên, bọt nước rơi rào rạt, nhiệt khí lượn lờ trong không gian. Lấy y phục vắt trên bình phong mặc vào người, ôm lấy Mạn Duẫn đi ngủ.
Giấc ngủ này có thể vì hơi bị cảm mạo nên Mạn Duẫn ngủ thật sự sâu. Trong mộng, một ánh mắt kia của Sử Lương Sanh trước khi chết luôn luẩn quẩn hiện lên ở trong đầu nàng, vô cùng trùng hợp với ánh mắt của Thẩm Đậu, và cũng kinh người y như thế.
Thái dương dần dần hiện lên bầu trời, từng đợt từng đợt ánh mặt trời chiếu vào trong tẩm cung, vô cùng rực rỡ khiến người ta muốn nắm bắt lấy nó cho bằng được. trên thực tế, Mạn Duẫn cũng làm như vậy, nàng vươn tay, tia nắng dào dạt ấm áp của mặt trời chiếu vào trong lòng bàn tay nàng, sửi ấm tận chân tơ kẽ tóc khiến cho người ta ấm áp. Nhưng... chẳng ai nắm bắt được ánh mặt trời bao giờ cả.
Tịch Mân Sầm đã không còn nằm trên giường, phỏng chừng vì chuyện hôm qua nên hắn có một số việc cần phải xử lý cho chu đáo. Mới sáng sớm là đã không thấy bóng người.
Mạn Duẫn vừa xuống khỏi giường, mang giầy vào thì từ cửa sổ mở toang chợt có một bóng người phóng ào vào rất nhanh, trên người khoác y bào màu vàng kim đồng màu với ánh mặt trời sau lưng hắn. đi theo sau hắn còn có tên tiểu thái giám kia.
Hai người kia có cửa chính lại không đi, lén lén lút lút đi vào bằng cửa sổ là muốn làm gì? Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người.
“Trẫm nên gọi ngươi một tiếng ‘Tiểu Quận chúa’, hay là ‘Hoàng muội’ đây?” Sử Minh Phi chậm rãi bước tới, ngồi vào trên giường, hai mắt sắc sảo nhìn chằm chặp vào Mạn Duẫn đang xỏ tay vào áo.
Quan hệ huyết thống giữa hai người đã bị vạch trần, Mạn Duẫn có muốn phủ nhận cũng không được. Nhưng so với làm một công chúa của Nam Trụ quốc, Mạn Duẫn thích danh hiệu tiểu Quận chúa hơn nhiều.
“Ngươi có chuyện gì mà tìm ta?” Tránh đi vấn đề Sử Minh Phi đưa ra, Mạn Duẫn đi thẳng vào chủ đề hắn tới đây lúc này.
Cho dù Mạn Duẫn làm lơ không trả lời, nhưng cũng đã đưa ra đáp án: Mạn Duẫn lựa chọn là ‘Tiểu Quận chúa’. Sử Minh Phi hiểu rõ trong lòng, gật gật đầu.
“Hôm qua lời của Phụ Hoàng, ngươi hẳn là cũng nghe thấy được?”
Cả đống chuyện mà Sử Lương Sanh dặn dò Sử Minh Phi? Mạn Duẫn nhíu mày nhìn thẳng vào hắn. “Nghe thấy được hơn phân nửa.”
Còn phân nửa sau, Sử Lương Sanh dường như cố ý tránh không cho nàng nghe, thanh âm đặc biệt nhỏ, Mạn Duẫn chỉ có thể nghe rõ vài âm điệu.
Sử Minh Phi xoa xoa cái trán Mạn Duẫn đầy thâm ý, “Ngươi muốn nhìn cung điện mà Thẩm Đậu từng ở một chút không?”
Lời đề nghị nghe thật hấp dẫn, Mạn Duẫn sửa sang lại vạt áo cho ngay ngắn, khẽ gật đầu. “đi thôi.”
không đợi Mạn Duẫn bước được bước nào, Sử Minh Phi bắt lấy bé con ôm vào trong ngực, nhảy cửa sổ ra ngoài.
Mạn Duẫn kỳ quái nhìn hắn. “Sao lại nhảy cửa sổ?”
Hay là không muốn để cho ai biết hành động của hắn?
Nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Mạn Duẫn, Sử Minh Phi cười cười, “Khi Trẫm đến thì không có ai nhìn thấy, giờ nếu quang minh chính đại bước ra từ cửa chính đi ra ngoài, cung nữ thái giám sẽ nghĩ như thế nào?”
Giải thích như vậy nghe qua cũng có lý. Nhưng vì sao ngay từ đầu hắn lại đi vào bằng cửa sổ, Mạn Duẫn giãy người, “Ta không đi.”
Từ khi đi vào đất Nam Trụ, Mạn Duẫn chưa hề có được một ngày nhàn nhã nào. không thể trách nàng nghi thần nghi quỷ được nha, thật sự là hành vi của Sử Minh Phi vô cùng khiến cho người ta có đoán mãi cũng không ra.
“đã đi ra rồi thì nào có đạo lý là không đi nữa?” Sử Minh Phi di chuyển rất nhanh, mặc kệ việc Mạn Duẫn đổi ý, suốt dọc đường đi thế nhưng lại không hề gặp bất cứ cung nữ thái giám nào.
Du Nguyệt cung gần với tẩm cung Hoàng Đế nhất, là nơi năm đó Sử Lương Sanh cố ý xây dựng cho Thẩm Đậu. Mỗi một bố cục nơi đây đều xuất phát từ chính tay của Sử Lương Sanh, trang trí vô cùng tỉ mỉ và hoa lệ khiến cho Du Nguyệt cung đạt đến một trình độ xa hoa không thua gì tẩm cung mà Hoàng Thái hậu hiện đang ở. Bất cứ đồ vật gì mà nam nhân này đưa cho Thẩm Đậu có muốn làm cho người ta không ghen tị cũng rất khó.
Sử Minh Phi đứng ở trước một cung điện bị bỏ hoang phế đã lâu, tuy rằng tấm biển trên cửa cung bị che kín bởi lớp bụi thời gian, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng ba chữ ‘Du Nguyệt cung’ do vàng ròng đúc thành.
Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn ngó chỗ cung điện này, nó hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của nàng.
“Từ khi Thẩm Đậu biến mất, Phụ Hoàng đã hạ chỉ, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào nơi này. Bởi không có cung nữ và thái giám quét tước lau dọn, nơi này dĩ nhiên sẽ biến thành trạng thái thế này.” Sử Minh Phi đẩy ra cánh cửa cung, lớp bụi đóng dày trên cổng lập tức tung lên mù mịt, dưới tia nắng mặt trời chiếu xuống có thể thấy rõ đám bụi như đang bay lượn khiêu vũ trong không trung một lúc lâu.
Thế này là sao? Trong mật thất của Sử Lương Sanh thì để đầy vật dụng hàng ngày của Thẩm Đậu, mà cung điện thì lại không có người quét tước?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Mạn Duẫn nhăn nhíu rối rắm suy nghĩ.
Hai tay Sử Minh Phi không ngừng phe phẩy gạt lớp bụi bay đầy, chín năm để yên không quét tước, đám bụi này có thể sặc chết người.
“Ý Phụ Hoàng là không muốn có người nào chạm vào đồ vật của Thẩm Đậu. Tất cả nam nhân đều là loại động vật có tính chiếm hữu rất cao.” Nếu là thứ mà bản thân mình yêu thích thì nhất định sẽ bảo vệ nghiêm ngặt. Còn không phải là thứ mình thích thì có kết cục thảm thiết cỡ nào bọn họ cũng thờ ơ.
Mạn Duẫn đi theo hắn vào trong. Trong cung điện mạng nhện giăng đầy, nơi nơi đều bị phủ kín bởi một lớp bụi dày. Nơi này tựa như bị người ta đóng cửa làm nơi bảo tồn, qua nhiều năm như vậy không có bất kỳ kẻ nào có thể tiến vào bên trong. Cây cỏ trong viện đa số đã chết héo, chỉ có cỏ dại là loài sinh vật ương ngạnh thì không ngừng vươn cao lấp khuất lối đi.
Trong cung điện, bình hoa, bàn ghế như bị đông cứng trong dòng thời gian.
Mạn Duẫn bước qua ngạnh cửa, đảo mắt nhìn suốt một lượt nơi này. Cho dù lớp bụi thời gian bao phủ toàn bộ nơi này vẫn không ngăn được vẻ đẹp rực rỡ trong dĩ vãng của tòa cung điện này.
Vòng qua một hành lang dài, Mạn Duẫn cùng Sử Minh Phi đi tới nội điện nơi Thẩm Đậu ngủ. Chăn bông trên giường bị chuột cắn lủng lỗ chỗ rách rưới, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn ra trên chăn bông được thêu một đôi uyên ương.
“Mệt ta lần mò tìm khắp tẩm cung và Ngự thư phòng của Phụ Hoàng, thế mà cũng chẳng nghĩ tới chuyện người sẽ giấu ngọc tỷ ở Du Nguyệt cung này.”
Nhiều năm qua vẫn không có ai một lời nhắc tới cung điện này, rất nhiều người đều cố buộc trí óc quên bẵng nó đi. Lại một lần nữa bước chân vào nơi này, Sử Minh Phi lơ đãng nhớ tới dung nhan xinh đẹp đến kinh tâm động phách của Thẩm Đậu.
Sử Lương Sanh trước khi chết có nói, trước đây cả đôi Ngọc tỷ và Hổ phù đều được giấu trong gối đầu tại Du Nguyệt cung.
Sử Minh Phi xốc chăn bông lên, lôi gối kê đầu mềm mại ra, giũ mạnh một cái. Bên trong nó dồn rất nhiều lông ngỗng, nên phạch một cái bay tung tóe lãng đãng khắp nơi. một lông chim phất ngang qua chóp mũi của Sử Minh Phi làm hắn hắt xì một cái rõ to, bàn tay luồn vào trong gối đầu mò tìm. Khi rút ra, trong bàn tay có một phiến ngọc lớn trên khắc một con kim long, còn có một khối lệnh bài có khắc một chữ ‘Hổ’.
Mạn Duẫn đi loanh quanh trong nội điện, lâu lâu ngẫu nhiên gạt bụi chỗ này chỗ khác, nhìn xem các vật trang trí trong phòng.
Sử Minh Phi thu Ngọc tỷ và Hổ phù vào ống tay áo, đi đến đứng đằng sau Mạn Duẫn. “Ngươi cũng biết nửa sau Phụ Hoàng nói cái gì chứ?”
Mạn Duẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi hơi nhăn mi lại. Đó tuyệt đối không phải là lời hay điều tốt gì, nếu không thì đã không muốn giấu nàng.
“Phụ Hoàng nói, tình cảm của Tịch Mân Sầm đối với ngươi cũng chẳng thân tình gì đâu. Nam nhân này quá mức đáng sợ, bảo Trẫm phải chiếu cố ngươi cho tốt, cho ngươi rời xa... Cửu vương gia.” Sử Minh Phi ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Mạn Duẫn, đưa hai tay bắt lấy bả vai của nàng, “Cửu vương gia là dạng người thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng. hắn làm sao có thể vô duyên vô cớ mà nuôi ngươi! không có mục đích, liệu có ai lại...”
Bình tĩnh nghe xong hết thảy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn lại thể hiện một vẻ bình tĩnh hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của nàng. “Thế thì sao chứ?”
Vấn đề mà trước giờ nàng vẫn trốn tránh không muốn nghĩ tới và phân tích, sau khi bị Sử Minh Phi nhắc nhở, Mạn Duẫn liền hồi tưởng lại nụ hôn kia của Phụ Hoàng. Ngay từ đầu Phụ Hoàng đã có chủ ý này rồi sao?
Sử Minh Phi bị thái độ bình tĩnh của Mạn Duẫn làm cho tức giận đến phải hít thở sâu để bình ổn, “Trẫm sẽ vâng theo di ngôn của Phụ Hoàng, chiếu cố ngươi thật tốt, cho nên...” Sử Minh Phi rút mạnh một sợi dây thừng từ bên hông ra, trói chặt hai tay của Mạn Duẫn lại. “Sau này ngươi sẽ ở lại Nam Trụ.”
Mạn Duẫn cả kinh. “Ngươi không có quyền giữ ta lại nơi này!” Nàng giãy dụa vặn vẹo điên cuồng, giơ chân ra đá mạnh vào người Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi đã sớm biết Mạn Duẫn nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nên dùng một tay đè nàng lại, tay kia thì dùng dây thừng cuốn quanh người nàng. Cuối cùng còn lấy ra một cái khăn nhét vào miệng nàng. Mạn Duẫn chỉ còn có thể phát ra tiếng ư ư, đôi mắt nhung mịn như nai con biểu lộ vẻ đáng thương.
Từ trong lòng Mạn Duẫn thoát ra một bóng nhỏ màu trắng. Sử Minh Phi đã có kinh nghiệm về tốc độ của tiểu mạo ngao, phóng tay ra tóm một phát được ngay cái đuôi của nó. Tiểu mạo ngao bị đau chít chít kêu to hai tiếng, vươn móng vuốt ra muốn cào Sử Minh Phi. Nhưng rõ ràng võ công của Sử Minh Phi cũng không thể coi thường, dư sức đối phó với tiểu mạo ngao.
hắn tóm chặt cổ tiểu mạo ngao, rồi lập tức cột túm luôn tứ chi tiểu mạo ngao thành một cục. Cột kiểu này thì tiểu mạo ngao cho dù có móng vuốt sắc bén đến đâu cũng không với tới được dây thừng đang trói chặt nó, nên nó bực mình không ngừng chít chít xèo xèo kêu la.
“Trong cơ thể ngươi cùng chảy một dòng máu giống Trẫm. Vô luận Cửu vương gia có chủ ý gì, Trẫm cũng sẽ ngăn cản hắn!” Dây thừng quấn quanh cả tay lẫn chân của Mạn Duẫn, sau khi quấn nhiều vòng, Sử Minh Phi thắt nút nó lại để tránh cho Mạn Duẫn có thể giãy bung dây thừng.
Sau đó Sử Minh Phi đứng lên, nói: “Sáng nay Cửu vương gia và Trẫm đã ký kết điều ước thành nước chư hầu, ngày mai hắn sẽ quay về Phong Yến quốc. Chờ hắn đi rồi, Trẫm sẽ lập tức thả ngươi ra. Trong hai ngày này, Trẫm sẽ phái người đưa thức ăn cho ngươi.”
Quay đầu liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái, Sử Minh Phi đóng cửa lại, ly khai Du Nguyệt cung.
“Phụ Hoàng sẽ không để ta lại một mình!” Mạn Duẫn rất muốn hô to như vậy, nhưng miệng bị khăn nhét chặt nên chỉ có thể phát ra tiếng ư ư vô nghĩa.
Thái dương dần ngả về hướng Tây, mọi người kẻ trước người sau quay trở lại Hoàng cung. Mạn Duẫn khi đứng trên vách núi đen phải hứng chịu gió lạnh nên nhiễm chút phong hàn, dưới sự cưỡng bức của Tịch Mân Sầm phải nuốt cho bằng hết một chén thuốc đen tuyền, rồi sau đó lập tức chui vào ổ chăn ấm áp.
Tịch Mân Sầm đang tắm, tiếng xối nước ào ào không ngừng truyền vào trong tai Mạn Duẫn.
Dùng chăn bông bao chặt lấy thân mình chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, Mạn Duẫn nói vọng vào: “Phụ Vương, thương thế của người có trầm trọng không?”
Tiếng nước lập tức dừng lại, người ở bên trong nghe thấy câu hỏi của Mạn Duẫn, trả lời: “Cũng không nặng lắm.” Tịch Mân Sầm đưa ngón tay vói về phía sau lưng, nơi đó rõ ràng có một dấu chưởng màu đỏ sưng phồng lên. Bị thương ngoài da thì không lo, nội thương thì phải chậm rãi điều dưỡng.
Mạn Duẫn sao tin lời hắn được, chui ra khỏi ổ chăn tiến vào phía sau bình phong. Toàn bộ phiến lưng của Tịch Mân Sầm lộ rõ ở trước mặt nàng, “Phụ Vương...”
Ngón tay run run vuốt ve lên chưởng ấn sưng đỏ kia, Mạn Duẫn âm thầm tự trách mình thậm tệ. Nếu không phải vì nàng cứ ngậm chặt miệng không chịu nói ra chân tướng, thì Sử Lương Sanh cũng sẽ không lấy nàng ra để uy hiếp Phụ Vương.
Tịch Mân Sầm xoa xoa mái tóc Mạn Duẫn, “Ngươi nghĩ gì, Phụ Vương đều hiểu được.”
Sử Lương Sanh hết lần này đến lần khác muốn đoạt mạng của bọn họ, chưa từng thực hiện bất cứ trách nhiệm gì của một người phụ thân. Với cá tính của Mạn Duẫn, cho dù có biết người nọ là thân sinh phụ thân thì nàng cũng sẽ không chính miệng mình chấp nhận. Nếu khi đó Tịch Mân Sầm không nói, Mạn Duẫn chắc chắn sẽ giữ bí mật này, cho đến chết.
Tịch Mân Sầm toàn thân trần trụi từ trong bể đứng lên, bọt nước rơi rào rạt, nhiệt khí lượn lờ trong không gian. Lấy y phục vắt trên bình phong mặc vào người, ôm lấy Mạn Duẫn đi ngủ.
Giấc ngủ này có thể vì hơi bị cảm mạo nên Mạn Duẫn ngủ thật sự sâu. Trong mộng, một ánh mắt kia của Sử Lương Sanh trước khi chết luôn luẩn quẩn hiện lên ở trong đầu nàng, vô cùng trùng hợp với ánh mắt của Thẩm Đậu, và cũng kinh người y như thế.
Thái dương dần dần hiện lên bầu trời, từng đợt từng đợt ánh mặt trời chiếu vào trong tẩm cung, vô cùng rực rỡ khiến người ta muốn nắm bắt lấy nó cho bằng được. trên thực tế, Mạn Duẫn cũng làm như vậy, nàng vươn tay, tia nắng dào dạt ấm áp của mặt trời chiếu vào trong lòng bàn tay nàng, sửi ấm tận chân tơ kẽ tóc khiến cho người ta ấm áp. Nhưng... chẳng ai nắm bắt được ánh mặt trời bao giờ cả.
Tịch Mân Sầm đã không còn nằm trên giường, phỏng chừng vì chuyện hôm qua nên hắn có một số việc cần phải xử lý cho chu đáo. Mới sáng sớm là đã không thấy bóng người.
Mạn Duẫn vừa xuống khỏi giường, mang giầy vào thì từ cửa sổ mở toang chợt có một bóng người phóng ào vào rất nhanh, trên người khoác y bào màu vàng kim đồng màu với ánh mặt trời sau lưng hắn. đi theo sau hắn còn có tên tiểu thái giám kia.
Hai người kia có cửa chính lại không đi, lén lén lút lút đi vào bằng cửa sổ là muốn làm gì? Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người.
“Trẫm nên gọi ngươi một tiếng ‘Tiểu Quận chúa’, hay là ‘Hoàng muội’ đây?” Sử Minh Phi chậm rãi bước tới, ngồi vào trên giường, hai mắt sắc sảo nhìn chằm chặp vào Mạn Duẫn đang xỏ tay vào áo.
Quan hệ huyết thống giữa hai người đã bị vạch trần, Mạn Duẫn có muốn phủ nhận cũng không được. Nhưng so với làm một công chúa của Nam Trụ quốc, Mạn Duẫn thích danh hiệu tiểu Quận chúa hơn nhiều.
“Ngươi có chuyện gì mà tìm ta?” Tránh đi vấn đề Sử Minh Phi đưa ra, Mạn Duẫn đi thẳng vào chủ đề hắn tới đây lúc này.
Cho dù Mạn Duẫn làm lơ không trả lời, nhưng cũng đã đưa ra đáp án: Mạn Duẫn lựa chọn là ‘Tiểu Quận chúa’. Sử Minh Phi hiểu rõ trong lòng, gật gật đầu.
“Hôm qua lời của Phụ Hoàng, ngươi hẳn là cũng nghe thấy được?”
Cả đống chuyện mà Sử Lương Sanh dặn dò Sử Minh Phi? Mạn Duẫn nhíu mày nhìn thẳng vào hắn. “Nghe thấy được hơn phân nửa.”
Còn phân nửa sau, Sử Lương Sanh dường như cố ý tránh không cho nàng nghe, thanh âm đặc biệt nhỏ, Mạn Duẫn chỉ có thể nghe rõ vài âm điệu.
Sử Minh Phi xoa xoa cái trán Mạn Duẫn đầy thâm ý, “Ngươi muốn nhìn cung điện mà Thẩm Đậu từng ở một chút không?”
Lời đề nghị nghe thật hấp dẫn, Mạn Duẫn sửa sang lại vạt áo cho ngay ngắn, khẽ gật đầu. “đi thôi.”
không đợi Mạn Duẫn bước được bước nào, Sử Minh Phi bắt lấy bé con ôm vào trong ngực, nhảy cửa sổ ra ngoài.
Mạn Duẫn kỳ quái nhìn hắn. “Sao lại nhảy cửa sổ?”
Hay là không muốn để cho ai biết hành động của hắn?
Nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Mạn Duẫn, Sử Minh Phi cười cười, “Khi Trẫm đến thì không có ai nhìn thấy, giờ nếu quang minh chính đại bước ra từ cửa chính đi ra ngoài, cung nữ thái giám sẽ nghĩ như thế nào?”
Giải thích như vậy nghe qua cũng có lý. Nhưng vì sao ngay từ đầu hắn lại đi vào bằng cửa sổ, Mạn Duẫn giãy người, “Ta không đi.”
Từ khi đi vào đất Nam Trụ, Mạn Duẫn chưa hề có được một ngày nhàn nhã nào. không thể trách nàng nghi thần nghi quỷ được nha, thật sự là hành vi của Sử Minh Phi vô cùng khiến cho người ta có đoán mãi cũng không ra.
“đã đi ra rồi thì nào có đạo lý là không đi nữa?” Sử Minh Phi di chuyển rất nhanh, mặc kệ việc Mạn Duẫn đổi ý, suốt dọc đường đi thế nhưng lại không hề gặp bất cứ cung nữ thái giám nào.
Du Nguyệt cung gần với tẩm cung Hoàng Đế nhất, là nơi năm đó Sử Lương Sanh cố ý xây dựng cho Thẩm Đậu. Mỗi một bố cục nơi đây đều xuất phát từ chính tay của Sử Lương Sanh, trang trí vô cùng tỉ mỉ và hoa lệ khiến cho Du Nguyệt cung đạt đến một trình độ xa hoa không thua gì tẩm cung mà Hoàng Thái hậu hiện đang ở. Bất cứ đồ vật gì mà nam nhân này đưa cho Thẩm Đậu có muốn làm cho người ta không ghen tị cũng rất khó.
Sử Minh Phi đứng ở trước một cung điện bị bỏ hoang phế đã lâu, tuy rằng tấm biển trên cửa cung bị che kín bởi lớp bụi thời gian, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng ba chữ ‘Du Nguyệt cung’ do vàng ròng đúc thành.
Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn ngó chỗ cung điện này, nó hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của nàng.
“Từ khi Thẩm Đậu biến mất, Phụ Hoàng đã hạ chỉ, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào nơi này. Bởi không có cung nữ và thái giám quét tước lau dọn, nơi này dĩ nhiên sẽ biến thành trạng thái thế này.” Sử Minh Phi đẩy ra cánh cửa cung, lớp bụi đóng dày trên cổng lập tức tung lên mù mịt, dưới tia nắng mặt trời chiếu xuống có thể thấy rõ đám bụi như đang bay lượn khiêu vũ trong không trung một lúc lâu.
Thế này là sao? Trong mật thất của Sử Lương Sanh thì để đầy vật dụng hàng ngày của Thẩm Đậu, mà cung điện thì lại không có người quét tước?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Mạn Duẫn nhăn nhíu rối rắm suy nghĩ.
Hai tay Sử Minh Phi không ngừng phe phẩy gạt lớp bụi bay đầy, chín năm để yên không quét tước, đám bụi này có thể sặc chết người.
“Ý Phụ Hoàng là không muốn có người nào chạm vào đồ vật của Thẩm Đậu. Tất cả nam nhân đều là loại động vật có tính chiếm hữu rất cao.” Nếu là thứ mà bản thân mình yêu thích thì nhất định sẽ bảo vệ nghiêm ngặt. Còn không phải là thứ mình thích thì có kết cục thảm thiết cỡ nào bọn họ cũng thờ ơ.
Mạn Duẫn đi theo hắn vào trong. Trong cung điện mạng nhện giăng đầy, nơi nơi đều bị phủ kín bởi một lớp bụi dày. Nơi này tựa như bị người ta đóng cửa làm nơi bảo tồn, qua nhiều năm như vậy không có bất kỳ kẻ nào có thể tiến vào bên trong. Cây cỏ trong viện đa số đã chết héo, chỉ có cỏ dại là loài sinh vật ương ngạnh thì không ngừng vươn cao lấp khuất lối đi.
Trong cung điện, bình hoa, bàn ghế như bị đông cứng trong dòng thời gian.
Mạn Duẫn bước qua ngạnh cửa, đảo mắt nhìn suốt một lượt nơi này. Cho dù lớp bụi thời gian bao phủ toàn bộ nơi này vẫn không ngăn được vẻ đẹp rực rỡ trong dĩ vãng của tòa cung điện này.
Vòng qua một hành lang dài, Mạn Duẫn cùng Sử Minh Phi đi tới nội điện nơi Thẩm Đậu ngủ. Chăn bông trên giường bị chuột cắn lủng lỗ chỗ rách rưới, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn ra trên chăn bông được thêu một đôi uyên ương.
“Mệt ta lần mò tìm khắp tẩm cung và Ngự thư phòng của Phụ Hoàng, thế mà cũng chẳng nghĩ tới chuyện người sẽ giấu ngọc tỷ ở Du Nguyệt cung này.”
Nhiều năm qua vẫn không có ai một lời nhắc tới cung điện này, rất nhiều người đều cố buộc trí óc quên bẵng nó đi. Lại một lần nữa bước chân vào nơi này, Sử Minh Phi lơ đãng nhớ tới dung nhan xinh đẹp đến kinh tâm động phách của Thẩm Đậu.
Sử Lương Sanh trước khi chết có nói, trước đây cả đôi Ngọc tỷ và Hổ phù đều được giấu trong gối đầu tại Du Nguyệt cung.
Sử Minh Phi xốc chăn bông lên, lôi gối kê đầu mềm mại ra, giũ mạnh một cái. Bên trong nó dồn rất nhiều lông ngỗng, nên phạch một cái bay tung tóe lãng đãng khắp nơi. một lông chim phất ngang qua chóp mũi của Sử Minh Phi làm hắn hắt xì một cái rõ to, bàn tay luồn vào trong gối đầu mò tìm. Khi rút ra, trong bàn tay có một phiến ngọc lớn trên khắc một con kim long, còn có một khối lệnh bài có khắc một chữ ‘Hổ’.
Mạn Duẫn đi loanh quanh trong nội điện, lâu lâu ngẫu nhiên gạt bụi chỗ này chỗ khác, nhìn xem các vật trang trí trong phòng.
Sử Minh Phi thu Ngọc tỷ và Hổ phù vào ống tay áo, đi đến đứng đằng sau Mạn Duẫn. “Ngươi cũng biết nửa sau Phụ Hoàng nói cái gì chứ?”
Mạn Duẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi hơi nhăn mi lại. Đó tuyệt đối không phải là lời hay điều tốt gì, nếu không thì đã không muốn giấu nàng.
“Phụ Hoàng nói, tình cảm của Tịch Mân Sầm đối với ngươi cũng chẳng thân tình gì đâu. Nam nhân này quá mức đáng sợ, bảo Trẫm phải chiếu cố ngươi cho tốt, cho ngươi rời xa... Cửu vương gia.” Sử Minh Phi ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Mạn Duẫn, đưa hai tay bắt lấy bả vai của nàng, “Cửu vương gia là dạng người thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng. hắn làm sao có thể vô duyên vô cớ mà nuôi ngươi! không có mục đích, liệu có ai lại...”
Bình tĩnh nghe xong hết thảy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn lại thể hiện một vẻ bình tĩnh hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của nàng. “Thế thì sao chứ?”
Vấn đề mà trước giờ nàng vẫn trốn tránh không muốn nghĩ tới và phân tích, sau khi bị Sử Minh Phi nhắc nhở, Mạn Duẫn liền hồi tưởng lại nụ hôn kia của Phụ Hoàng. Ngay từ đầu Phụ Hoàng đã có chủ ý này rồi sao?
Sử Minh Phi bị thái độ bình tĩnh của Mạn Duẫn làm cho tức giận đến phải hít thở sâu để bình ổn, “Trẫm sẽ vâng theo di ngôn của Phụ Hoàng, chiếu cố ngươi thật tốt, cho nên...” Sử Minh Phi rút mạnh một sợi dây thừng từ bên hông ra, trói chặt hai tay của Mạn Duẫn lại. “Sau này ngươi sẽ ở lại Nam Trụ.”
Mạn Duẫn cả kinh. “Ngươi không có quyền giữ ta lại nơi này!” Nàng giãy dụa vặn vẹo điên cuồng, giơ chân ra đá mạnh vào người Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi đã sớm biết Mạn Duẫn nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nên dùng một tay đè nàng lại, tay kia thì dùng dây thừng cuốn quanh người nàng. Cuối cùng còn lấy ra một cái khăn nhét vào miệng nàng. Mạn Duẫn chỉ còn có thể phát ra tiếng ư ư, đôi mắt nhung mịn như nai con biểu lộ vẻ đáng thương.
Từ trong lòng Mạn Duẫn thoát ra một bóng nhỏ màu trắng. Sử Minh Phi đã có kinh nghiệm về tốc độ của tiểu mạo ngao, phóng tay ra tóm một phát được ngay cái đuôi của nó. Tiểu mạo ngao bị đau chít chít kêu to hai tiếng, vươn móng vuốt ra muốn cào Sử Minh Phi. Nhưng rõ ràng võ công của Sử Minh Phi cũng không thể coi thường, dư sức đối phó với tiểu mạo ngao.
hắn tóm chặt cổ tiểu mạo ngao, rồi lập tức cột túm luôn tứ chi tiểu mạo ngao thành một cục. Cột kiểu này thì tiểu mạo ngao cho dù có móng vuốt sắc bén đến đâu cũng không với tới được dây thừng đang trói chặt nó, nên nó bực mình không ngừng chít chít xèo xèo kêu la.
“Trong cơ thể ngươi cùng chảy một dòng máu giống Trẫm. Vô luận Cửu vương gia có chủ ý gì, Trẫm cũng sẽ ngăn cản hắn!” Dây thừng quấn quanh cả tay lẫn chân của Mạn Duẫn, sau khi quấn nhiều vòng, Sử Minh Phi thắt nút nó lại để tránh cho Mạn Duẫn có thể giãy bung dây thừng.
Sau đó Sử Minh Phi đứng lên, nói: “Sáng nay Cửu vương gia và Trẫm đã ký kết điều ước thành nước chư hầu, ngày mai hắn sẽ quay về Phong Yến quốc. Chờ hắn đi rồi, Trẫm sẽ lập tức thả ngươi ra. Trong hai ngày này, Trẫm sẽ phái người đưa thức ăn cho ngươi.”
Quay đầu liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái, Sử Minh Phi đóng cửa lại, ly khai Du Nguyệt cung.
“Phụ Hoàng sẽ không để ta lại một mình!” Mạn Duẫn rất muốn hô to như vậy, nhưng miệng bị khăn nhét chặt nên chỉ có thể phát ra tiếng ư ư vô nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook