Dưỡng Nữ Thành Phi
-
Quyển 1 - Chương 66
Edit: Khánh Linh
Căn cứ theo chỉ dẫn trên lá thư để lại, Tịch Mân Sầm tìm được chỗ phủ đệ kia bên bìa một rừng cây tại khu vực dân cư rất thưa thớt ngoài thành. Phủ đệ chiếm diện tích đất không lớn, trước cửa là hai con sư tử bằng đá, nhìn thoáng qua cũng biết chủ nhân của phủ đệ không hề thiếu tiền nhàn rỗi, bởi lần đầu tiên nhìn thấy có người ở vùng hoang vu ngoài thành thế này mà lại xây dựng nên một phủ đệ quy mô như thế.
Phóng mình khỏi lưng ngựa, Tịch Mân Sầm giữ vẻ mặt âm trầm tiến lên phía trước vài bước.
“Cửu vương gia, nhanh vậy mà đã tới rồi à!” một thanh âm hùng hậu truyền ra từ trong phủ.
một thân ảnh áo choàng lạnh lẽo đẩy đại môn ra, đứng ở giữa hai phiến cửa bằng gỗ dày. Sử Lương Sanh cười mà như không cười, nói: “Cửu vương gia đúng là lo lắng cho nữ nhi ha, thời gian đến còn sớm hơn một khắc so với ta tưởng tượng.”
Con ngựa thở gấp ra những luồng khí trắng toát, vó ngựa không ngừng bào đánh trên đất, hiển nhiên vừa một đường chạy như điên đến đây.
“Giao nữ nhi của bổn Vương ra đây.” Tịch Mân Sầm lãnh liệt nhìn hắn, trong mắt là tấc tấc hàn băng, nhìn thẳng vào ai sẽ khiến cho người bị nhìn nảy sinh nỗi e ngại từ trong tim lan tràn ra toàn thân.
Nhưng Sử Lương Sanh dù gì cũng là một hoàng đế tại vị vài thập niên, chỉ với khí thế này thì chưa đủ để dọa hắn sợ.
“Muốn tìm nữ nhi thì một mình ngươi theo ta vào phủ.” Ánh mắt Sử Lương Sanh dừng trên đám thị vệ, hắn cũng không muốn cái đám khó nhằn này đi vào mà quấy rối.
“Vương gia, ngài không thể đi vào, để Chu Phi vào thay ngài đi.” Chu Phi quỳ hai gối xuống đất. Phủ đệ kia tuyệt đối là đầm rồng hang hổ, ai biết bên trong đã sắp đặt sẵn cạm bẫy gì để chờ Vương gia? Loại chuyện này tuyệt đối không thể để cho Vương gia mạo hiểm đi vào được.
Chu Dương cũng quỳ xuống, “Tiểu Quận chúa bị bắt đi ngay trước mắt thuộc hạ, thuộc hạ cũng đi.”
“Ta chỉ nói một mình Cửu vương gia tiến vào.” Sử Lương Sanh không muốn cứ dây dưa lãng phí thời gian, lên tiếng đánh gãy đề nghị của hai huynh đệ, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tịch Mân Sầm khiêu khích, “Hay là Cửu vương gia không dám?”
trên thiên hạ này còn chưa có chuyện gì mà Tịch Mân Sầm không dám, tuy rằng biết đây là phép khích tướng, nhưng Mạn Duẫn đang ở trong tay hắn, cho dù phủ đệ là núi đao biển lửa, Tịch Mân Sầm hắn cũng phải vào!
“Các ngươi ở lại giữ nơi cửa này.” Cất bước hướng về phía phủ đệ.
Đại môn dần dần khép lại, lại có tiếng vó ngựa xa xa truyền đến. Sử Minh Phi lo lắng xoay người xuống ngựa, “Tìm được Tiểu Quận chúa chưa?”
Chu Dương lắc đầu, cùng một động tác giống y Chu Phi nhìn chằm chằm vào trong phủ, chỉ cần có động tĩnh gì là bọn họ lập tức xông vào.
Thừa dịp Sử Lương Sanh rời khỏi mật thất, Mạn Duẫn vặn vẹo thân mình vài cái, nhỏ giọng la lên: “Tiểu mạo ngao, tỉnh nhanh!”
Tiểu gia hỏa này giống y như gấu ngủ đông, hễ chui vào ngủ thì ngủ mấy ngày liền cũng không tỉnh lại, ngay cả ăn thịt cũng không có lực hấp dẫn. Ánh nến vàng vọt chập chờn chợt lóe chợt tắt như đang nhắc nhở Mạn Duẫn thời gian cấp bách.
Nếu mạo ngao không tỉnh, đến khi Sử Lương Sanh quay lại nàng sẽ không có cơ hội đào tẩu. Cắn chặt răng, Mạn Duẫn nhẫn tâm ngã uỵch xuống đất, nhưng nhờ va chạm mạnh kiểu này đụng tiểu mạo ngao buộc nó phải tỉnh dậy.
Tiểu mạo ngao nhấp nháy đôi mắt buồn ngủ mông lung, vạch một khe áo, ngao ngao la hét, rất bất mãn vì Mạn Duẫn bắt nó văng ra.
Mạn Duẫn nhìn thấy thái độ của nó như vậy, thật không biết giờ nàng đặt mọi trông mong vào nó có chính xác hay không nữa, ra lệnh: “Giúp ta cắn dây thừng đi.”
Tiểu mạo ngao lúc này mới phát hiện tứ chi của Mạn Duẫn bị buộc chặt không thể nhúc nhích, đôi chân xù phía trước liền duỗi ra lộ bộ móng vuốt sắc bén, hướng tới mấy vòng dây thừng đang trói chặt Mạn Duẫn xoẹt một phát, dây thừng dễ dàng bị cắt thành hai khúc.
Lắc lắc móng vuốt ra vẻ khoe khoang, tiểu mạo ngao lại vỗ vỗ bụng ngay sau đó.
Hàm nghĩa của động tác này vô cùng rõ ràng... Nó đói bụng, muốn ăn thịt.
không nhìn xem tình cảnh hiện tại là thế nào à, “Ta chạy đi đâu để tìm thịt cho ngươi!” Mạn Duẫn cầm nó lên, một nhát nhét béng vào trong lòng, rồi bình tĩnh kiểm tra chỗ mật thất này. Kỳ quái, bốn phía tường ngay cả cửa cũng không có... Chẳng lẽ có cơ quan ngầm? Mạn Duẫn đưa hai tay đặt sát vào trên tường, rà dần lần lượt từng chỗ một, tìm một vòng từ trên xuống dưới nhưng trên căn bản là không phát hiện khác được có chỗ nào khác thường.
đi ra ngoài không được sao? Mạn Duẫn tự hỏi, trong lòng có chút thất vọng... Chờ Sử Lương Sanh lại quay lại, mạng nhỏ của nàng sẽ khó bảo toàn.
Ngẩng đầu nhìn lên lên thì thấy trên đỉnh đầu có một hình tròn lờ mờ, nhìn không được rõ ràng lắm. Mạn Duẫn cầm ngọn đèn lên, tỉ mỉ quan sát một phen.
Phòng này dễ có đến năm sáu mét cao, có độ cao như vậy hiển nhiên đã được trải qua cải tạo đặc thù.
Xung quanh hình tròn le lói ánh sáng. Hay là đây mới chính là cửa ra?
Nếu cửa ra ở phía trên, nơi này chẳng lẽ là sâu dưới lòng đất? Rất nhanh, có thanh âm chứng thực ý tưởng này của Mạn Duẫn.
Phía trên đỉnh đầu loáng thoáng truyền đến một giọng nói ấm trầm thu hút quen thuộc. Thanh âm này xuyên thấu qua cái vòng hình tròn nên nghe rất nhỏ, cũng may trong mật thất vô cùng tĩnh lặng nên còn có thể nghe ra đại khái.
“Ngươi giấu nữ nhi của bổn Vương chỗ nào rồi?” Ngữ điệu vô tình lạnh như băng chất vấn.
Sử Lương Sanh không hề có ý phối hợp, ngồi thoải mái trên ghế dựa, bưng trà hớp một ngụm, chỉ vào một cái ghế khác trong phòng, nói: “Cửu vương gia đừng vội, tiểu Quận chúa vẫn rất tốt, chúng ta uống chén trà đã, ôn chuyện xưa một chút.”
Giữa hai người có tình bạn cố tri có thể trút trọn tâm tình từ khi nào mà hắn không biết thế! Mặt Tịch Mân Sầm vẫn bình tĩnh, ngồi xuống, “Bổn Vương khuyên ngươi đừng thương tổn Mạn Duẫn, nếu không luôn có một ngày ngươi sẽ hối hận.”
Như nhắc nhở, hoặc cũng có thể coi như là cảnh cáo.
Sử Lương Sanh lớn tiếng nhạo báng. “Thương tổn thì sao chứ, cừu địch giữa Cửu vương gia và ta không cần phải liên lụy chết thêm một tiểu Quận chúa.”
Tịch Mân Sầm lạnh như băng liếc nhìn hắn một cái, thái độ này hoàn toàn không giống với tính cách của hắn.
Buông chén trà, Sử Lương Sanh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia âm ngoan độc ác, “Nếu Cửu vương gia muốn thấy tiểu Quận chúa như vậy, ta đưa ngươi đi gặp nàng!” Cầm tay vịn ghế dựa, Sử Lương Sanh nhấc mạnh lên.
Dưới chân ghế dựa mà Tịch Mân Sầm đang ngồi đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn, người và ghế cùng đồng loạt rớt xuống.
Mạn Duẫn chỉ thấy hình vòng tròn đột nhiên sáng ngời lên, có cái gì đó rơi nện xuống. Nàng tránh sang bên cạnh, ngưng thần để nhìn kỹ, hóa ra lại là Phụ Vương!
Đoán được có bẫy, Tịch Mân Sầm bay lộn người trên không, lấy một dáng tao nhã rơi xuống đất.
Sử Lương Sanh gập thắt lưng cúi đầu nhìn xuống từ cửa hầm, cười nói: “Cửu vương gia, tiểu Quận chúa, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi cùng lên đường đến hoàng tuyền!” Sau đó, cửa hầm khép lại với tốc độ rất nhanh, khuôn mặt nghênh ngang tự đắc đáng ghét của Sử Lương Sanh cũng cùng lúc biến mất.
Trong mật thất lại trở về một mảng tối đen. Mạn Duẫn lấy từ trong túi áo ra viên Dạ Minh châu, toàn bộ mật thất lập tức được chiếu sáng lên.
Nàng nhào vào trong lòng Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương.”
Xem xét thấy lông tóc đứa nhỏ không tổn hao gì, cục đá nặng trịch trong lòng Tịch Mân Sầm cuối cùng cũng rơi xuống. Xoa xoa sợi tóc của nàng, Tịch Mân Sầm đi tới vách tường, cong ngón tay gõ gõ.
“Là huyền thiết, kiên cố vô địch.”
Mạn Duẫn gật đầu phụ họa, huyền thiết thường dùng để chế tạo binh khí, mà bốn phía tường nơi này hoàn toàn đều là huyền thiết, có thể thấy được Sử Lương Sanh vì muốn chế tạo mật thất này để vây khốn Phụ Vương mà phải tốn biết bao nhiêu công sức và tinh thần suốt mấy năm qua.
Tiểu mạo ngao trong lòng Mạn Duẫn ngạo mạn nghếch đầu, nó không tin có cái gì mà móng vuốt của nó không đào phá được, liền vươn móng vuốt quật lên hướng bức tường một phát. một tiếng răng rắc chối tai phát ra, móng vuốt sắc bén bị gãy nát mất một nửa. Tiểu mạo ngao ăn đau, chớp mắt lia lịa, ứa ra vài giọt nước mắt trong suốt, chui chui dụi dụi vào lòng Mạn Duẫn, dường như đang tìm sự an ủi.
trên tường chỉ để lại một vài vết xước, độ cứng này...
một thanh âm long trời lở đất ầm ầm vang lên, vang động đến điếc tai trong mật thất kín mít. Mạn Duẫn xoay một vòng tại chỗ, ánh mắt đột nhiên trợn to, chỉ vào một mặt tường, “Phụ Vương, mặt tường này đang di động!”
Tịch Mân Sầm chỉ hướng tường đối diện, cũng cùng một câu: “Mặt tường này cũng di động.”
Bằng một tốc độ rất nhanh, hai mặt tường dần dần khép lại.
Gần như chỉ trong chốc lát đã di động đến ngay trước mặt hai người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ bị kẹp giữa hai mặt tường, không thể không biến thành chả thịt.
“Duẫn nhi, ôm lấy Phụ Vương.”
Trong không gian nhỏ hẹp, Mạn Duẫn nghe thấy tiếng kêu này, hai tay lập tức vòng quanh eo Phụ Vương, gắt gao ôm chặt lấy.
Tịch Mân Sầm một chân đạp mạnh lên mặt tường, phi thân thẳng đứng lên phía trên. Tường tứ phía đều làm bằng huyền thiết, khẳng định chắc chắn là không có đường ra, chỉ có cái vòng tròn vừa rồi kia là nơi mỏng nhất, là nhược điểm của toàn bộ mật thất này. không kịp nghĩ ngợi nhiều, Tịch Mân Sầm dang hai cánh tay ra, dùng chính xương thịt của mình dán lên hai mặt tường di động.
trên trán đổ mồ hôi lạnh tấm lấm. Tịch Mân Sầm nhăn mặt gắng sức, cố gắng lợi dụng hai bức tường để rướn dần lên phía trên. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và vòng tròn sang sáng kia chỉ còn có một thước.
Thiết kế được một cái bẫy rập này chắc hẳn là đã tiêu phí rất nhiều năm thời gian của Sử Lương Sanh. Huyền thiết trên đời vốn rất ít, mà hắn lại góp nhặt được nhiều như vậy để đủ kiến tạo một mật thất như thế này.
không thể cứ tiếp tục tiêu hao dần sức lực như vậy, hai cánh tay Tịch Mân Sầm đã dần dần không chịu nổi áp lực của hai mặt tường ép lại, đã bắt đầu từ từ gấp khúc.
Bên dưới có thể xác định chắc chắn không thể xuống lại, nhưng bên trên cũng nguy hiểm không kém gì. Nếu tùy tiện tông ra ngoài, Sử Lương Sanh nhất định sẽ nhân cơ hội đó mà nhảy ra, tung một cú trí mạng.
Mạn Duẫn cũng nghĩ đến những băn khoăn của Phụ Vương, nhưng tình hình thế này căn bản không để cho bọn họ còn lựa chọn nào khác.
“Phụ Vương, đập vỡ xông ra.” Sau một phen cân nhắc, Mạn Duẫn kiên định nhìn Tịch Mân Sầm.
Theo đề nghị của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm xoay song chưởng, vận nội lực toàn thân tụ lại đánh thẳng về hướng cửa hầm. Luồng khí mạnh mẽ toàn bộ tập trung đánh thẳng vào cái vòng hình tròn, oành oành oành, vang dội trong không gian càng lúc càng hẹp bởi mặt tường đè ép.
Mạn Duẫn dán cả người lên trên người Phụ Vương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ ổn định của Phụ Vương.
Sau mấy lần va chạm mạnh tưởng như trời đất cũng chao đảo, vòng hình tròn oành một tiếng văng thẳng lên trên. Tịch Mân Sầm cũng nhanh như điện lao ra khỏi cửa hầm... Vừa thấy được ánh sáng thì một luồng khí cường đại đánh thẳng vào mặt. Bảo đao bắn ra ánh sáng lạnh ngay lúc này đâm thẳng vào tim Tịch Mân Sầm.
Căn cứ theo chỉ dẫn trên lá thư để lại, Tịch Mân Sầm tìm được chỗ phủ đệ kia bên bìa một rừng cây tại khu vực dân cư rất thưa thớt ngoài thành. Phủ đệ chiếm diện tích đất không lớn, trước cửa là hai con sư tử bằng đá, nhìn thoáng qua cũng biết chủ nhân của phủ đệ không hề thiếu tiền nhàn rỗi, bởi lần đầu tiên nhìn thấy có người ở vùng hoang vu ngoài thành thế này mà lại xây dựng nên một phủ đệ quy mô như thế.
Phóng mình khỏi lưng ngựa, Tịch Mân Sầm giữ vẻ mặt âm trầm tiến lên phía trước vài bước.
“Cửu vương gia, nhanh vậy mà đã tới rồi à!” một thanh âm hùng hậu truyền ra từ trong phủ.
một thân ảnh áo choàng lạnh lẽo đẩy đại môn ra, đứng ở giữa hai phiến cửa bằng gỗ dày. Sử Lương Sanh cười mà như không cười, nói: “Cửu vương gia đúng là lo lắng cho nữ nhi ha, thời gian đến còn sớm hơn một khắc so với ta tưởng tượng.”
Con ngựa thở gấp ra những luồng khí trắng toát, vó ngựa không ngừng bào đánh trên đất, hiển nhiên vừa một đường chạy như điên đến đây.
“Giao nữ nhi của bổn Vương ra đây.” Tịch Mân Sầm lãnh liệt nhìn hắn, trong mắt là tấc tấc hàn băng, nhìn thẳng vào ai sẽ khiến cho người bị nhìn nảy sinh nỗi e ngại từ trong tim lan tràn ra toàn thân.
Nhưng Sử Lương Sanh dù gì cũng là một hoàng đế tại vị vài thập niên, chỉ với khí thế này thì chưa đủ để dọa hắn sợ.
“Muốn tìm nữ nhi thì một mình ngươi theo ta vào phủ.” Ánh mắt Sử Lương Sanh dừng trên đám thị vệ, hắn cũng không muốn cái đám khó nhằn này đi vào mà quấy rối.
“Vương gia, ngài không thể đi vào, để Chu Phi vào thay ngài đi.” Chu Phi quỳ hai gối xuống đất. Phủ đệ kia tuyệt đối là đầm rồng hang hổ, ai biết bên trong đã sắp đặt sẵn cạm bẫy gì để chờ Vương gia? Loại chuyện này tuyệt đối không thể để cho Vương gia mạo hiểm đi vào được.
Chu Dương cũng quỳ xuống, “Tiểu Quận chúa bị bắt đi ngay trước mắt thuộc hạ, thuộc hạ cũng đi.”
“Ta chỉ nói một mình Cửu vương gia tiến vào.” Sử Lương Sanh không muốn cứ dây dưa lãng phí thời gian, lên tiếng đánh gãy đề nghị của hai huynh đệ, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tịch Mân Sầm khiêu khích, “Hay là Cửu vương gia không dám?”
trên thiên hạ này còn chưa có chuyện gì mà Tịch Mân Sầm không dám, tuy rằng biết đây là phép khích tướng, nhưng Mạn Duẫn đang ở trong tay hắn, cho dù phủ đệ là núi đao biển lửa, Tịch Mân Sầm hắn cũng phải vào!
“Các ngươi ở lại giữ nơi cửa này.” Cất bước hướng về phía phủ đệ.
Đại môn dần dần khép lại, lại có tiếng vó ngựa xa xa truyền đến. Sử Minh Phi lo lắng xoay người xuống ngựa, “Tìm được Tiểu Quận chúa chưa?”
Chu Dương lắc đầu, cùng một động tác giống y Chu Phi nhìn chằm chằm vào trong phủ, chỉ cần có động tĩnh gì là bọn họ lập tức xông vào.
Thừa dịp Sử Lương Sanh rời khỏi mật thất, Mạn Duẫn vặn vẹo thân mình vài cái, nhỏ giọng la lên: “Tiểu mạo ngao, tỉnh nhanh!”
Tiểu gia hỏa này giống y như gấu ngủ đông, hễ chui vào ngủ thì ngủ mấy ngày liền cũng không tỉnh lại, ngay cả ăn thịt cũng không có lực hấp dẫn. Ánh nến vàng vọt chập chờn chợt lóe chợt tắt như đang nhắc nhở Mạn Duẫn thời gian cấp bách.
Nếu mạo ngao không tỉnh, đến khi Sử Lương Sanh quay lại nàng sẽ không có cơ hội đào tẩu. Cắn chặt răng, Mạn Duẫn nhẫn tâm ngã uỵch xuống đất, nhưng nhờ va chạm mạnh kiểu này đụng tiểu mạo ngao buộc nó phải tỉnh dậy.
Tiểu mạo ngao nhấp nháy đôi mắt buồn ngủ mông lung, vạch một khe áo, ngao ngao la hét, rất bất mãn vì Mạn Duẫn bắt nó văng ra.
Mạn Duẫn nhìn thấy thái độ của nó như vậy, thật không biết giờ nàng đặt mọi trông mong vào nó có chính xác hay không nữa, ra lệnh: “Giúp ta cắn dây thừng đi.”
Tiểu mạo ngao lúc này mới phát hiện tứ chi của Mạn Duẫn bị buộc chặt không thể nhúc nhích, đôi chân xù phía trước liền duỗi ra lộ bộ móng vuốt sắc bén, hướng tới mấy vòng dây thừng đang trói chặt Mạn Duẫn xoẹt một phát, dây thừng dễ dàng bị cắt thành hai khúc.
Lắc lắc móng vuốt ra vẻ khoe khoang, tiểu mạo ngao lại vỗ vỗ bụng ngay sau đó.
Hàm nghĩa của động tác này vô cùng rõ ràng... Nó đói bụng, muốn ăn thịt.
không nhìn xem tình cảnh hiện tại là thế nào à, “Ta chạy đi đâu để tìm thịt cho ngươi!” Mạn Duẫn cầm nó lên, một nhát nhét béng vào trong lòng, rồi bình tĩnh kiểm tra chỗ mật thất này. Kỳ quái, bốn phía tường ngay cả cửa cũng không có... Chẳng lẽ có cơ quan ngầm? Mạn Duẫn đưa hai tay đặt sát vào trên tường, rà dần lần lượt từng chỗ một, tìm một vòng từ trên xuống dưới nhưng trên căn bản là không phát hiện khác được có chỗ nào khác thường.
đi ra ngoài không được sao? Mạn Duẫn tự hỏi, trong lòng có chút thất vọng... Chờ Sử Lương Sanh lại quay lại, mạng nhỏ của nàng sẽ khó bảo toàn.
Ngẩng đầu nhìn lên lên thì thấy trên đỉnh đầu có một hình tròn lờ mờ, nhìn không được rõ ràng lắm. Mạn Duẫn cầm ngọn đèn lên, tỉ mỉ quan sát một phen.
Phòng này dễ có đến năm sáu mét cao, có độ cao như vậy hiển nhiên đã được trải qua cải tạo đặc thù.
Xung quanh hình tròn le lói ánh sáng. Hay là đây mới chính là cửa ra?
Nếu cửa ra ở phía trên, nơi này chẳng lẽ là sâu dưới lòng đất? Rất nhanh, có thanh âm chứng thực ý tưởng này của Mạn Duẫn.
Phía trên đỉnh đầu loáng thoáng truyền đến một giọng nói ấm trầm thu hút quen thuộc. Thanh âm này xuyên thấu qua cái vòng hình tròn nên nghe rất nhỏ, cũng may trong mật thất vô cùng tĩnh lặng nên còn có thể nghe ra đại khái.
“Ngươi giấu nữ nhi của bổn Vương chỗ nào rồi?” Ngữ điệu vô tình lạnh như băng chất vấn.
Sử Lương Sanh không hề có ý phối hợp, ngồi thoải mái trên ghế dựa, bưng trà hớp một ngụm, chỉ vào một cái ghế khác trong phòng, nói: “Cửu vương gia đừng vội, tiểu Quận chúa vẫn rất tốt, chúng ta uống chén trà đã, ôn chuyện xưa một chút.”
Giữa hai người có tình bạn cố tri có thể trút trọn tâm tình từ khi nào mà hắn không biết thế! Mặt Tịch Mân Sầm vẫn bình tĩnh, ngồi xuống, “Bổn Vương khuyên ngươi đừng thương tổn Mạn Duẫn, nếu không luôn có một ngày ngươi sẽ hối hận.”
Như nhắc nhở, hoặc cũng có thể coi như là cảnh cáo.
Sử Lương Sanh lớn tiếng nhạo báng. “Thương tổn thì sao chứ, cừu địch giữa Cửu vương gia và ta không cần phải liên lụy chết thêm một tiểu Quận chúa.”
Tịch Mân Sầm lạnh như băng liếc nhìn hắn một cái, thái độ này hoàn toàn không giống với tính cách của hắn.
Buông chén trà, Sử Lương Sanh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia âm ngoan độc ác, “Nếu Cửu vương gia muốn thấy tiểu Quận chúa như vậy, ta đưa ngươi đi gặp nàng!” Cầm tay vịn ghế dựa, Sử Lương Sanh nhấc mạnh lên.
Dưới chân ghế dựa mà Tịch Mân Sầm đang ngồi đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn, người và ghế cùng đồng loạt rớt xuống.
Mạn Duẫn chỉ thấy hình vòng tròn đột nhiên sáng ngời lên, có cái gì đó rơi nện xuống. Nàng tránh sang bên cạnh, ngưng thần để nhìn kỹ, hóa ra lại là Phụ Vương!
Đoán được có bẫy, Tịch Mân Sầm bay lộn người trên không, lấy một dáng tao nhã rơi xuống đất.
Sử Lương Sanh gập thắt lưng cúi đầu nhìn xuống từ cửa hầm, cười nói: “Cửu vương gia, tiểu Quận chúa, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi cùng lên đường đến hoàng tuyền!” Sau đó, cửa hầm khép lại với tốc độ rất nhanh, khuôn mặt nghênh ngang tự đắc đáng ghét của Sử Lương Sanh cũng cùng lúc biến mất.
Trong mật thất lại trở về một mảng tối đen. Mạn Duẫn lấy từ trong túi áo ra viên Dạ Minh châu, toàn bộ mật thất lập tức được chiếu sáng lên.
Nàng nhào vào trong lòng Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương.”
Xem xét thấy lông tóc đứa nhỏ không tổn hao gì, cục đá nặng trịch trong lòng Tịch Mân Sầm cuối cùng cũng rơi xuống. Xoa xoa sợi tóc của nàng, Tịch Mân Sầm đi tới vách tường, cong ngón tay gõ gõ.
“Là huyền thiết, kiên cố vô địch.”
Mạn Duẫn gật đầu phụ họa, huyền thiết thường dùng để chế tạo binh khí, mà bốn phía tường nơi này hoàn toàn đều là huyền thiết, có thể thấy được Sử Lương Sanh vì muốn chế tạo mật thất này để vây khốn Phụ Vương mà phải tốn biết bao nhiêu công sức và tinh thần suốt mấy năm qua.
Tiểu mạo ngao trong lòng Mạn Duẫn ngạo mạn nghếch đầu, nó không tin có cái gì mà móng vuốt của nó không đào phá được, liền vươn móng vuốt quật lên hướng bức tường một phát. một tiếng răng rắc chối tai phát ra, móng vuốt sắc bén bị gãy nát mất một nửa. Tiểu mạo ngao ăn đau, chớp mắt lia lịa, ứa ra vài giọt nước mắt trong suốt, chui chui dụi dụi vào lòng Mạn Duẫn, dường như đang tìm sự an ủi.
trên tường chỉ để lại một vài vết xước, độ cứng này...
một thanh âm long trời lở đất ầm ầm vang lên, vang động đến điếc tai trong mật thất kín mít. Mạn Duẫn xoay một vòng tại chỗ, ánh mắt đột nhiên trợn to, chỉ vào một mặt tường, “Phụ Vương, mặt tường này đang di động!”
Tịch Mân Sầm chỉ hướng tường đối diện, cũng cùng một câu: “Mặt tường này cũng di động.”
Bằng một tốc độ rất nhanh, hai mặt tường dần dần khép lại.
Gần như chỉ trong chốc lát đã di động đến ngay trước mặt hai người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ bị kẹp giữa hai mặt tường, không thể không biến thành chả thịt.
“Duẫn nhi, ôm lấy Phụ Vương.”
Trong không gian nhỏ hẹp, Mạn Duẫn nghe thấy tiếng kêu này, hai tay lập tức vòng quanh eo Phụ Vương, gắt gao ôm chặt lấy.
Tịch Mân Sầm một chân đạp mạnh lên mặt tường, phi thân thẳng đứng lên phía trên. Tường tứ phía đều làm bằng huyền thiết, khẳng định chắc chắn là không có đường ra, chỉ có cái vòng tròn vừa rồi kia là nơi mỏng nhất, là nhược điểm của toàn bộ mật thất này. không kịp nghĩ ngợi nhiều, Tịch Mân Sầm dang hai cánh tay ra, dùng chính xương thịt của mình dán lên hai mặt tường di động.
trên trán đổ mồ hôi lạnh tấm lấm. Tịch Mân Sầm nhăn mặt gắng sức, cố gắng lợi dụng hai bức tường để rướn dần lên phía trên. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và vòng tròn sang sáng kia chỉ còn có một thước.
Thiết kế được một cái bẫy rập này chắc hẳn là đã tiêu phí rất nhiều năm thời gian của Sử Lương Sanh. Huyền thiết trên đời vốn rất ít, mà hắn lại góp nhặt được nhiều như vậy để đủ kiến tạo một mật thất như thế này.
không thể cứ tiếp tục tiêu hao dần sức lực như vậy, hai cánh tay Tịch Mân Sầm đã dần dần không chịu nổi áp lực của hai mặt tường ép lại, đã bắt đầu từ từ gấp khúc.
Bên dưới có thể xác định chắc chắn không thể xuống lại, nhưng bên trên cũng nguy hiểm không kém gì. Nếu tùy tiện tông ra ngoài, Sử Lương Sanh nhất định sẽ nhân cơ hội đó mà nhảy ra, tung một cú trí mạng.
Mạn Duẫn cũng nghĩ đến những băn khoăn của Phụ Vương, nhưng tình hình thế này căn bản không để cho bọn họ còn lựa chọn nào khác.
“Phụ Vương, đập vỡ xông ra.” Sau một phen cân nhắc, Mạn Duẫn kiên định nhìn Tịch Mân Sầm.
Theo đề nghị của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm xoay song chưởng, vận nội lực toàn thân tụ lại đánh thẳng về hướng cửa hầm. Luồng khí mạnh mẽ toàn bộ tập trung đánh thẳng vào cái vòng hình tròn, oành oành oành, vang dội trong không gian càng lúc càng hẹp bởi mặt tường đè ép.
Mạn Duẫn dán cả người lên trên người Phụ Vương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ ổn định của Phụ Vương.
Sau mấy lần va chạm mạnh tưởng như trời đất cũng chao đảo, vòng hình tròn oành một tiếng văng thẳng lên trên. Tịch Mân Sầm cũng nhanh như điện lao ra khỏi cửa hầm... Vừa thấy được ánh sáng thì một luồng khí cường đại đánh thẳng vào mặt. Bảo đao bắn ra ánh sáng lạnh ngay lúc này đâm thẳng vào tim Tịch Mân Sầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook