BẤT NĂNG VŨ (KHÔNG BIẾT VÕ)



________________________________________

Lạc Bình quét dọn Tảo Hà Hiên một chút, tự ủ cho mình một chén trà, xong xuôi mới nói, “Điện hạ, trì hoãn vài ngày, ngươi còn nhớ bài tập ta đã giao chứ?”

Chu Đường gật đầu, “Nhớ.”

Đặt cuốn [Khước Loạn] lên bàn, y thật thà, “Sách ta đọc sắp nát rồi, mỗi câu bên trong ta cũng đã hiểu, nhưng mãi ta vẫn không rõ ý của tiểu phu tử, quyển sách này và trận chiến ấy của Cao tổ Hoàng đế thì có liên quan gì?”

Lạc Bình chậm rãi nói, “Cuốn sách này là do tiền triều ẩn sĩ Phó Vân Lâm biên soạn, dẫn chứng phong phú rất nhiều chuyện dân gian xưa cùng văn bản thời cổ, hành văn dễ hiểu, nội hàm lại sâu xa, nói rằng nó là phương pháp trị quốc vẫn chưa thể đủ, ngươi tuổi còn quá nhỏ, tạm thời tiếp thu không hết là lẽ đương nhiên.”

“Phương pháp trị quốc?” Chu Đường nhăn mặt, “Con gà nhà bên ăn thóc nhà hắn, hắn trăn trở một đêm, rốt cục nghĩ ra việc dụ con gà tới giết, tiêu huỷ nó bằng cách ăn vào bụng, cho dù hàng xóm phát hiện ra cũng không có chứng cứ gì vân vân, cái này cũng được gọi là phương pháp trị quốc?”

Trong ý nghĩ của y, đây hoàn toàn là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Lạc Bình nở nụ cười, “Tính người ích kỷ, hắn làm như vậy để bảo vệ lương thực trong nhà, còn mang thêm về lợi ích cho mình cùng người thân, có gì không ổn? Dùng trong trị quốc, nếu ngươi có thể thiết kế một cái bẫy khiến địch quân không hay biết gì mà tổn hại, còn lấy được về cống phẩm tốt nhất cho bản thân, chẳng lẽ không phải chuyện vui?”

“Tiểu phu tử… Ngươi cảm thấy làm như vậy là đúng?”

“Thủ đoạn không phân đúng sai, đạt được mục đích mới là quan trọng nhất. Đứng trên lập trường của ngươi, cứ một mực làm người tốt thì cái gì cũng không có. Đương nhiên, nhân nghĩa đạo đức là để cho người khác xem, khi cần chiếm đoạt của kẻ khác, không nhất thiết phải làm ô uế tay mình.”

Chu Đường có chút sững sờ, y không ngờ Lạc Bình lại tuyên dương ý nghĩ này. Cái người thanh cao, ăn ngay nói thật, hết lòng vì chính nghĩa lúc trước, cùng với kẻ bảo y “Chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn” trước mắt đây, vẫn là một người sao?

Y phát hiện mình càng lúc mình càng không hiểu tiểu phu tử.

Lạc Bình liếc y, “Đừng tán gẫu nữa, chúng ta nói về trận đánh của Cao tổ Hoàng đế có đáng giá không.”

“À… Ừm.”

“Lúc trước ngươi nói Cao tổ Hoàng đế khi đó không còn biện pháp khác, chỉ có thể mạnh mẽ tiến công, lời này không sai. Nhưng trên thực tế là chính Người tự bức mình đến bước đó.”

“Tại sao lại vậy?”

Lạc Bình lật một trang sách, hỏi y, “Đoạn này ngươi đã đọc chưa?”

Chu Đường nhìn, “Đọc rồi, là một câu chuyện cổ.”

Y đã đọc qua thì không quên được, còn có thể thuật lại lưu loát, “Chuyện nói về một hòa thượng nghèo khó lại mê rượu thịt giúp đỡ một tên đạo tặc, hắn bảo đạo tặc giả vờ đuổi giết hắn, sau đó tự mình trốn vào trong nhà của một phú thương dưới chân núi. Phú thương thấy tội nghiệp hắn làm người xuất gia lại gặp phải tai họa, bèn thu nhận rồi giúp đỡ hắn, cho hắn ăn uống, cuối cùng hắn câu kết với tên đạo tặc, nội công ngoại kích, cướp sạch tiền của trong nhà phú thương.”

Lạc Bình vuốt cằm, “Hòa thượng kia tuy làm người ta khinh thường, nhưng lại có đầu óc. Hắn biết dùng người, không hỏi xuất thân, ngay từ đầu đã nắm lấy tiên cơ. Nếu Cao tổ Hoàng đế cũng làm giống như hắn, công phá Việt Châu là chuyện chỉ hai ba ngày.”

Chu Đường thích ví dụ về đánh giặc, vừa nghe đã tỉnh táo tinh thần, “Tiểu phu tử, vậy ngươi nói nên đánh như thế nào?”

Lạc Bình nhấn nhá, thong thả uống ngụm trà rồi mới nói, “Năm đó Cao tổ Hoàng đế tiến đánh Việt Châu, sở dĩ công mãi không thành, bởi vì Người đã bỏ lỡ tiên cơ. Người một thân một mình phải chiến đấu ác liệt, nhưng trên thực tế, nếu trước đó không giết đi Chung Minh, kẻ dâng Đồ Châu cầu hàng, thì Người đã có thể liên hợp với Đồ Châu để bao vây tiễu trừ Việt Châu.”

“Chung Minh?” Chuyện này Chu Đường đã đọc trong những ghi chép về Cao tổ, “Đó là kẻ rất không đáng tin, khi Cao tổ Hoàng đế còn chưa đánh tới Đồ Châu, hắn đã sợ đến tè ra quần mà lao ra đầu phục, người như vậy làm sao tin được?”

“Chính bởi vì hắn là hạng người nhát gan lại sợ phiền phức, nên mới dễ dàng lợi dụng,” Lạc Bình giải thích, “Chung Minh là gian nịnh chi đồ (gian xảo nịnh nọt), phản bội tướng sĩ, bán rẻ thành trì của chính mình, bất trung bất nghĩa, quả thật đáng chết, nhưng Cao tổ Hoàng đế giết hắn lại không đúng thời cơ.”

“Nếu trước khi tiến đánh Việt Châu tạm thời thu nhận hắn đến hàng, cùng Đồ Châu hai mặt vây kín, hoàn toàn có thể tránh được thương vong do cứng đối cứng, chiếm hết tiên cơ trong trận chiến đó.”

“Vậy nên điện hạ, mời ngài suy ngẫm thật sâu xa hơn xem.”

“Ừm, tiểu phu tử dạy rất đúng.” Chu Đường ngẫm nghĩ, khiêm tốn tiếp thu.

Điều khiến Lạc Bình vui mừng là, Chu Đường rất nhanh đã học được cách suy một ra ba, đối với mỗi đề án đều có không ít ý kiến của riêng mình.

Tỷ như chuyện Phụ hoàng y dẹp loạn Tây Cương, giờ y đã có thể đứng ở góc độ khách quan đánh giá, đây không phải như chiếu cáo “Cố thủ lãnh thổ” gì với dân chúng Đại Thừa, mà là xâm lược và bóc lột Tây Chiêu, nhưng cường giả vi vương(mạnh thì làm vua), chính nghĩa vĩnh viễn đứng về phe chiến thắng. Phụ hoàng đã làm đúng như lời Lạc Bình nói, chiếm đoạt của kẻ khác, không làm bẩn tay mình.

Về sau cứ nghĩ ra quan điểm gì mới, y đều nói cho Lạc Bình nghe, để Lạc Bình giúp y phân tích, Lạc Bình sẽ giải thích từng nghi vấn một cho y.

Đôi lúc ý tưởng của Chu Đường tuy rằng hơi thô ráp, nhưng cực kỳ mới mẻ, nếu được tỉ mỉ gọt giũa và thiết lập, nói không chừng còn có thể trở thành sách lược phi thường. Y quả thật rất có thiên phú trị quốc, loại thiên phú này dù muốn cũng không che dấu được.

Lạc Bình không giống các Thái phó hay Thiếu phó ở Thái Học Viện dạy dỗ đến khi học trò gật gù đắc ý, phần lớn thời gian hắn chỉ ném cho y một ít bộ sách lung tung lộn xộn gì đó, bắt y tự mình đọc hiểu, không rõ thì tới hỏi hắn, rõ rồi thì hắn sẽ ra đề khảo sát luôn.

Đề hắn ra lúc nào cũng xảo quyệt, nhưng không thể không nói, mỗi lần Chu Đường giải xong đều được lợi không nhỏ.

Tuy rằng rất hoài nghi vì sao tuổi hắn còn trẻ mà lại am hiểu nhiều như vậy, ngoài miệng cũng thường châm chọc hắn “Cái gì mà Đế sư, ngạo mạn! Lỗ mãng! Sắc quỷ!”, nhưng y có thể cảm nhận được, Lạc Bình quả thật đang dạy y phương hướng Đế vương.

________________________________________

Lạc Bình hơi đói bụng.

Hắn nghĩ Chu Đường ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt, vì thế liền thừa lúc y chuyên tâm học bài, ăn sạch bách điểm tâm mình mang đến. Chờ Chu Đường hồi phục lại tinh thần, hộp điểm tâm đã rỗng tuếch rồi.

Y đau khổ ló mặt ra nói, “Tiểu phu tử, không phải ngươi đem đến cho ta ăn à? Ta đang tuổi lớn mà, sao ngươi có thể cướp đồ ăn của ta, giờ ta chết đói thì phải làm sao đây?”

Lạc Bình liếm vụn bánh trên đầu ngón tay, làm cho Chu Đường nuốt nước miếng ực một cái, không biết là vì thèm ăn hay vì gì.

“Điện hạ, ở tuổi của ngươi chỉ nên ăn cơm thật ngon, đừng có mong ngóng lấy điểm tâm lấp đầy cái bụng.” Lạc Bình vô liêm sỉ nói.

“Thế tiểu phu tử nấu cơm cho ta ăn được không?”

“…” Lạc Bình trầm ngâm.

“Quyết định vậy nhé, ngày mai ngươi mang cơm tự làm tới cho ta ăn.” Không đợi hắn phủ quyết, Chu Đường đã vội vàng thu thập sách vở, chạy ào ra khỏi Tảo Hà Hiên.

Nghĩ đến mình sắp được thưởng thức tay nghề của tiểu phu tử, Chu Đường sung sướng lắm nha.

Lạc Bình thì lại không được vui vẻ như vậy.

Hắn đến nhân gian hai lần rồi, nhân tình, thói đời, phức tạp thăng trầm các kiểu đều đã trải qua, lọc lõi tinh ranh lắm rồi, nhưng nếu nói về chuyện hắn ứng phó không nổi, thì cũng chỉ có thể là — nấu cơm.

Cuộc đời trước kia, lúc Chu Đường và hắn gần gũi nhất, y cũng đã từng muốn ăn cơm hắn nấu. Lạc Bình đi học hỏi trù nương (nữ đầu bếp) trong phủ hơn nửa ngày trời, cuối cùng làm được ra vài món đến cẩu cũng không chịu ăn, từ đó về sau Chu Đường tuyệt vọng với hắn.

Nghĩ đến hiện tại, có lẽ kết cục cũng giống nhau cả thôi.

Bất quá cứ làm một lần cho đứa nhỏ kia, coi như tặng y một bài học vậy.

Nghĩ như thế, ngày hôm sau Lạc Bình mang theo hai hộp cơm đi Hàn Lâm Viện.

Một biên tu (sử quan thời xưa) ngồi gần hắn hít hít mũi hỏi, “Có ai ngửi thấy mùi khét không?”

Một người khác nói, “Hử? Đúng nhỉ. Chẳng lẽ có đám cháy sao?!”

Mọi người lập tức cuống hết cả lên, tàng thư tại Hàn Lâm Viện rất nhiều, trong đó Văn Uyên Các còn là nơi lưu trữ văn thư trọng yếu qua các triều đại Hoàng đế, cháy nhà không phải chuyện đùa, nặng tội còn có thể rơi đầu.

Vì thế tất cả mọi người vội vàng đi tìm mồi lửa, khiến Hàn Lâm Viện ầm ĩ cả buổi sáng vẫn chẳng dò được cái gì, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ.

Riêng Lạc Bình vẫn bình tĩnh ngồi im tại chỗ, tự sửa thư soạn sách cho mình.

Bởi vì chỉ có hắn mới biết mùi khét kia từ đâu mà đến.

Chu Đường nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài lao nhao ầm ĩ, lại nghe người ta ồn ào “Làm sao cháy?”, cảm thấy kỳ quái, ló mặt ra nhìn nhìn, không phát hiện điều gì dị thường, thế là chẳng buồn để ý nữa.

Y không biết nguyên nhân gây ra trận rối loạn này là do tiểu phu tử nhà y… mang cơm đến.

________________________________________

Giữa trưa, Lạc Bình bước vào.

Chu Đường ngẩng đầu ngong ngóng nhìn hắn, bút lông quay tít giữa các ngón tay như sắp bay cả lên. Lạc Bình vừa đặt chân vào cửa, y đã nhảy xuống khỏi ghế, chặn ngang cướp lấy hộp cơm trong tay hắn.

“Á? Cái mùi gì đây?” Chu Đường nhăn mặt nhăn mũi hỏi.

“…” Lạc Bình cười không nói gì.

Mở hộp ra, Chu Đường im thin thít đủ thời gian để uống một chén trà.

Rốt cuộc y vẫn kiếm không ra dũng khí để ăn phần cơm này, bên cạnh cơm còn có mấy cục gì rươm rướm máu, hình như là xương xẩu con gì đó.

Cười khan hai tiếng, Chu Đường buông đũa nói, “Tiểu phu tử, đột nhiên ta không thấy đói bụng.”

Lạc Bình thản nhiên, “Không đói thì đừng ăn nữa.”

Chu Đường như được đại xá, trong lòng âm thầm thề thốt, lần sau không bao giờ dám sai khiến tiểu phu tử nữa, hậu quả thật đáng sợ.

Lạc Bình còn nói, “Hôm nay ngươi không cần học bài, ta có một việc khác giao cho ngươi.”

“Việc gì?”

“Đi Triêu Dương Cung.”

“Triêu Dương Cung?” Chu Đường rất kinh ngạc, “Ta đi Triêu Dương Cung làm gì? Đó là nơi Phụ hoàng ban cho Hành nhi ở, ta làm gì có tư cách đến đó?”

“Ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại ngươi phải tới Triêu Dương Cung.”

“Tại sao? Không có chuyện gì ta đến đó làm chi, chắc chắn sẽ bị mắng cho thúi mặt.” Chu Đường rất bất mãn.

Hoàng Thượng cưng chiều và bao bọc quá đáng cho Chu Hành là chuyện mọi người trong cung đều biết, ngay cả thân phụ Chu Phong muốn gặp Chu Hành một lần cũng chẳng dễ dàng gì, nói chi đến y là nghiệt chủng của nữ nhân đã nguyền rủa Chu gia tuyệt tự.

“Ta không đi.”

Đang khó chịu, bụng Chu Đường đột nhiên ùng ục kêu lên — Đói.

Lạc Bình cười, “Nếu ngươi vào được Triêu Dương Cung, biết đâu còn có thể cùng ăn một bữa sơn hào hải vị với Hoàng trưởng tôn, bằng không cả ngày hôm nay phải nhịn đói, hay là ngươi cảm thấy mình không đối phó nổi một đứa trẻ?”

“Tiểu phu tử, ngươi đang khích tướng ta sao?”

“Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ,” Lạc Bình nghiêm mặt nói, “Ta cũng không phải bảo ngươi đi chơi, ta muốn ngươi đến Triêu Dương Cung, bởi vì ở đó ngươi sẽ học được những thứ ta không thể dạy cho ngươi.”

“Có thứ gì mà ngươi không thể dạy ta được chứ?” Chu Đường nghe nói thế thì rất ngạc nhiên.

“Cưỡi ngựa bắn cung, quyền thuật, nội công,” Lạc Bình cười khổ, “Điện hạ, thật xin lỗi, thần chỉ có văn, không có võ.”

Chu Đường cũng thôi giỡn, chính xác, tuy rằng Lạc Bình không suy nhược ốm yếu, nhưng nhìn cũng rất mỏng manh, văn thơ nhã nhặn, vừa thấy đã biết hắn không phải là người tập võ.

“Nhưng mà ta phải học thế nào?”

“Chuyện này chúng ta không thể quang minh chính đại, vậy nên phải vụng trộm. Điện hạ, ngươi đến Triêu Dương Cung chỉ cần làm đúng ba việc — Trang khả liên, bác đồng tình, sái vô lại (giả vờ đáng thương, giành lấy đồng tình, chơi xấu). Nhưng ngươi phải nhớ, không được lộ ra là mình đã trưởng thành, phải che giấu thật kỹ.”

“Trang khả liên, bác đồng tình, sái vô lại?”

Chu Đường loạn luôn, đây là những điều một Hoàng tử nên làm sao?

________________________________________

Nhìn bóng dáng Chu Đường ngập ngừng ra đi, Lạc Bình xoa nhẹ hai thái dương.

Hắn có nỗi lo của chính mình.

Cuộc đời trước, Chu Đường cất bước chậm, mãi đến năm mười bốn tuổi mới bắt đầu bái sư học võ. Bởi vì phần lớn gân cốt đã định hình, nên y phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, thiếu điều còn bị tên sư phụ hung tàn kia xẻo thịt mài xương.

Thời gian đó Lạc Bình còn đang nếm phải nhân sinh thăng trầm, một lòng suy ngẫm làm sao để trở lại triều đình làm quan, hơi sức đâu mà lo chuyện Chu Đường. Những điều này đều là do Chu Đường sau khi đã trở thành đế vương kể lại cho hắn, ngoài cuộc như hắn nghe còn thấy đau lòng, huống chi một tiểu thiếu niên phải tự mình trải qua hết thảy.

Bởi vậy, tại đời này hắn muốn tận lực giúp y sớm tập võ, giảm bớt nỗi thống khổ trong tương lai, cũng giảm bớt những nguy hiểm ngấm ngầm về sau y phải đối mặt.

Mặt khác hắn còn có một nguyện vọng tham lam nữa.

Hắn hy vọng giữa Chu Đường và Chu Hành có thể tồn tại một thứ tình thân, không nhất thiết phải thù hận khắc sâu như cuộc đời thứ nhất.

Hắn nhận lời Đại phán quan để “Bảo trụ cho con cháu Chu gia ngồi vững trên giang sơn”, nói như vậy, Chu Hành cũng nằm trong trách nhiệm của hắn.

Ngổn ngang trăm mối, Lạc Bình cảm thấy đau đầu vô cùng.

Hắn cầm hộp cơm lên, tản bộ đến thư khố (kho sách) gần Văn Uyên Các.

Ở đó có một con chó ngao uy phong lẫm liệt đang ngồi chồm hổm, tên nó là Uy Tướng Quân, được Lý học sĩ nuôi để trông cửa, mặt mũi rất hung ác, nhưng kỳ thật lại cực hiền, cơ bản chẳng có tí tác dụng trông cửa nào.

Lạc Bình thầm nói bữa trưa này hắn làm cả sườn nướng, còn rưới nước hầm trên cơm trắng tinh tươm, giờ mà vất đi thì quá lãng phí, vì thế hắn mang thức ăn đặt trước mặt Uy Tướng Quân.

Chỉ chốc lát sau, hắn cam chịu dọn dẹp đống đổ nát.

Thật sự đúng là cẩu cũng không thèm ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương