Đương Niên Ly Tao
Chương 57

ĐỐI BẤT KHỞI (THỰC XIN LỖI)

________________________________________

Khi Lạc Bình trở lại trong cung, nhìn thấy Chu Hành gần như đang nổi điên tìm hắn.

Nghe tin Ninh Vương muốn lẻn vào cung cưỡng ép Thiên tử, lại truyền tới tin Việt Vương sắp sửa đánh đến đây, khắp nơi đều hoảng sợ. Cấm vệ quân canh phòng nghiêm ngặt kết hợp với gia tăng tuần tra, khiến cho toàn bộ Hoàng cung càng thêm áp lực.

Đại thái giám vừa nhìn thấy Lạc Bình bước vào Chân Ương Điện, kích động thiếu điều khóc rống, “Lạc đại nhân ơi, ngài đến rồi! Ngài không biết, ngài mà không về, Hoàng Thượng chỉ sợ cũng xuất cung đi tìm ngài mất thôi!”

Lạc Bình ra hiệu cho lão an tâm, “Hoàng Thượng ở bên trong một mình?”

Đại thái giám trả lời, “Không, còn Dao Quý phi nữa.”

Lạc Bình gật đầu, cất giọng bẩm báo, “Vi thần Lạc Bình cầu kiến.”

Bên trong vội vàng có tiếng đáp lời, “Mau vào đi!”

Lạc Bình bước vào trong điện, chỉ thấy Dao Quý phi quỳ rạp trên đất, một thân hoa phục trải trên nền đá, nhàu nhĩ thành rất nhiều nếp nhăn, vẻ mặt bi thương tựa hồ như mới vừa khẩn cầu gì đó.

“Bái kiến Bệ hạ, Quý phi nương nương.”

“Lạc khanh không cần hành lễ, mau nói cho trẫm tình thế bên ngoài đến tột cùng là như thế nào?”

Lạc Bình không trực tiếp trả lời mà nhìn sang Dao Quý phi, “Tuy nói Quý phi nương nương thân ở thâm cung, nhưng huynh trưởng của nương nương là nhất phẩm quan viên trong triều, tin tức gì cũng đều nắm rõ, chắc hẳn nương nương đã trần thuật qua với Bệ hạ. Bệ hạ vì sao không nghe nương nương khuyên nhủ?”

Chu Hành trầm ngâm một lát, nhăn nhó nói, “Lạc khanh nói như vậy, xem ra sự tình đã không thể vãn hồi. Trẫm biết Dao Dao suy nghĩ là vì trẫm, nhưng sao trẫm có thể bỏ thành chạy trốn? Đó là việc làm của Quân vương ngu hèn, là hành vi chỉ có kẻ nhu nhược mới thực hiện!”

“Mấy năm qua Bệ hạ vẫn luôn phải lo lắng đề phòng, sợ hãi một ngày trên long ỷ sẽ có bàn chông, Bệ hạ tuổi còn trẻ, vì một long ỷ như vậy mà chôn vùi tính mạng của mình thì quá mức không đáng. Chỉ cần ngai vàng vẫn thuộc về người Chu gia, ngài còn sống sót là còn hy vọng.”

Chu Hành lắc đầu, “Thiên hạ này là Hoàng gia gia tự tay giao cho trẫm, Hoàng gia gia trăm phương ngàn kế mưu toan cho trẫm nhiều như vậy, trẫm có thể nào phụ đi kỳ vọng của Người?”

“Bệ hạ…”

“Lạc khanh, trẫm nghe nói Dung di nương (dì) lấy thân tuẫn phu tuẫn thành? Di nương là nữ tử mà còn không sợ, trẫm đường đường là Quân vương Đại Thừa, sao có thể vì tư lợi mà tham sống sợ chết!”

“Hoàng Thượng, ngài nghe lời khuyên của Lạc đại nhân đi! Vinh hoa phú quý nếu cướp không nổi thì đừng tranh đoạt nữa! Chúng ta chạy khỏi cung đi thôi, sống những tháng ngày bình an vui vẻ không tốt hơn sao?”

“Dao Dao, nàng đừng nói nữa!!”

Dao Quý phi còn muốn khuyên can, lại chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng hét chói tai của đại thái giám, “Hoàng, Hoàng Thượng! Thống lĩnh Cấm vệ quân cầu kiến, nói là Ninh, Ninh Vương xông vào cung rồi!”

Chu Hành sửng sốt, “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt sống Ninh Vương!”

Lạc Bình nhẹ thở dài, hắn biết, e là Chu Hành sẽ không bao giờ được gặp lại Nhị Hoàng thúc của y nữa.

Tin tức Ninh Vương bị giết được mang tới Triêu Dương Cung.

Chu Hành nghe vậy, giận dữ quát, “Trẫm muốn bắt sống! Cấm vệ quân dám kháng chỉ!”

Thống lĩnh Cấm vệ quân mồ hôi như tắm, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Cấm vệ quân chẳng biết tại sao không nghe hiệu lệnh, thuộc hạ không thể quản thúc bọn họ, cam chịu trách phạt!”

“Trách phạt? Hiện tại trách phạt ngươi có tác dụng gì? Đội quân đó tại sao lại như thế?”

“Bệ hạ, xin hãy nghe lời thần,” Lạc Bình nói, “Cấm vệ quân có lẽ đã thay lòng. Nếu thần không đoán sai, bọn họ chính là Nam Sơn quân Việt Vương lưu lại ba năm trước. Mối họa ngầm này, sớm đã bố trí rất tốt rồi.”

Chu Hành nghe xong, suy sụp ngã ngồi xuống, “Thất Hoàng thúc… Thật lợi hại… Ta không thể bằng được y… Không bằng…”

Lại có người tới báo, nói là Cấm vệ quân làm phản, hiện đang trên đường đánh tới Chân Ương Điện. Thống lĩnh Cấm vệ quân biến sắc, lập tức dẫn người lao ra chặn đường.

Lạc Bình lại biết, đội quân “Cầm Vương” của Phương Tấn, sao có thể bị chặn đứng dễ dàng.

________________________________________

Trong điện chỉ còn lại ba người, không gian rơi vào tĩnh lặng.

Chu Hành bưng kín khuôn mặt, nước mắt len lỏi qua kẽ ngón tay, “Cùng lắm thì chết. Chu Hành ta sẽ xuống cửu tuyền thỉnh tội với Hoàng gia gia. Lạc khanh, khanh đưa Dao Dao rời cung đi thôi.”

Lạc Bình nhìn tiểu Hoàng đế thiện lương rơi vào tuyệt vọng, lòng buồn tê tái, hắn tiến tới phía trước, chậm rãi nói, “Bệ hạ, đừng xem nhẹ sống chết của mình… Ngài sống tiếp mới là dũng cảm.”

Nói xong, hắn đâm một cây ngân châm xuống gáy Chu Hành.

Chu Hành cảm giác được đau đớn, không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã ngất đi.

Dao Quý phi thở phào, bị Lạc Bình dùng ánh mắt ngăn lại.

Lạc Bình nói, “Dựa theo an bài, đưa y xuất cung, sau đó ta sẽ tới gặp y, tự mình thỉnh tội.”

Dao Quý phi đáp, “Rõ, Lạc đại nhân, xin hãy bảo trọng.”

Một cấm vệ quân không biết từ nơi nào nhảy xuống, cởi bỏ y phục bắt mắt của tiểu Hoàng đế, khoác lên mình một thi thể thiếu niên có thân hình xấp xỉ, sau đó hỗ trợ Dao Quý phi đưa tiểu Hoàng đế ra ngoài.

________________________________________

Lạc Bình gặp lại Phương Tấn.

Phương Tấn trợn mắt nhìn Chân Ương Điện phía sau hắn, giờ đã biến thành một tòa phế tích đổ nát điêu tàn.

Lạc Bình nói, “Ninh Vương sai người phóng hỏa chặn đường Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tâm tình bối rối, bị vây kín không thể thoát ra, hiện đã chết trong biển lửa.”

Không khí tràn ngập mùi vị thiêu đốt cháy rụi.

Phương Tấn tức cười, “Mộ Quyền…” Trợn mắt nói dối sao.

Ngân châm trong tay Lạc Bình lóe sáng, “Trọng Ly đừng tranh công với ta.” Về phía Chu Đường, ta sẽ tự giải thích.

Phương Tấn bất đắc dĩ.

Y gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng Việt Vương nổi trận lôi đình, chất vấn Lạc Bình có phải thật sự thông đồng với tiểu Hoàng đế hay không.

Loạn cục phen này, ai có thể hóa giải đây?

________________________________________

Khi Chu Đường dẫn quân đánh vào cung đoạt vị, Lạc Bình đi tới một ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô.

Khoảng sân này là hắn khi còn mở tửu quán đã quyên tặng cho các vị hòa thượng. Nhận lời khẩn cầu của hắn, các hòa thượng đã đồng ý giúp hắn thu lưu một người.

Hiện giờ, lời hứa này đã có thể thực hiện.

Khi hắn gõ cửa bước vào, một vị hòa thượng dùng phật hiệu nói với hắn bốn chữ, “Duyên khởi, duyên diệt.”

Chu Hành đã tỉnh, ánh mắt y nhìn hắn vô cùng phức tạp, có khiếp sợ, có phẫn nộ, có oán hận.

Chu Hành chất vấn hắn, “Ngươi tốt với ta là để chuẩn bị cho ngày phản bội ta?”

Lạc Bình lắc đầu, “Ta tốt với ngài vì ngài là Chu Hành. Nhưng ta không thể bảo vệ ngai vàng của ngài, đây là điều ta nợ ngài. Ngài hoàn toàn có thể hận ta.”

“Vì sao? Vì sao ngươi phản bội ta?”

“Thực xin lỗi, bởi vì người ta thích, thích giang sơn này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương