Đương Niên Ly Tao
-
Chương 49
LY NHÂN QUY (CÁCH XA NGƯỜI VỀ) (THƯỢNG)
________________________________________
Cựu Thành Bắc Lăng bị công phá, nhưng quân đội Đại Thừa không thể tiến trú (tiến vào chiếm đóng), cũng không thể lấy được thủ cấp của Mông Tô Đáp, càng mất tinh thần hơn chính là, chủ tướng bị trọng thương.
Định Bắc quân mất đi tướng soái, nhất thời rối loạn, có người đỏ mắt muốn báo thù, có người mờ mịt nhìn quanh, sợ hãi không biết tên bắn tới từ chỗ nào, đại quân lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Phương Tấn biết lúc này không phải thời điểm ham chiến, sau khi Chu Đường bị mũi tên sắt bắn trúng, y lập tức chỉ huy đại cục, dẫn người xông lên cao lầu, chém giết cung thủ trên đó, chặt đứt nỏ lớn của bọn chúng.
Nỏ và tên đều là Hàn Huyền Thiết đã qua tinh luyện, hiển nhiên Bắc Lăng lui về thành cố thủ là để rèn luyện binh khí có lực công kích xa. Trong lúc hấp tấp, bọn chúng cũng không chuẩn bị được nhiều, cự nỏ chỉ có hai cái, cùng với một túi tên không đến mười mũi, không thể gây nên thiệt hại quá lớn, nhưng trên chiến trường, chỉ cần có một mũi tên bắn trúng tướng soái chủ lực, là đã có thể mang đến đả kích trí mạng cho địch nhân.
“Đình Đình, bảo hộ Tướng quân rời thành!”
“Rõ!”
Trường thương của Đình Đình quét ngang thành một vòng tròn, đánh ngã một loạt binh lính Bắc Lăng. Cậu cẩn thận nâng Chu Đường lên ngựa, sau đó dũng mãnh lao nhanh ra khỏi thành, kẻ nào chắn đường đều phải chết.
Phương Tấn lớn tiếng hạ lệnh, “Tướng quân có lệnh! Toàn quân lập tức bỏ thành hồi doanh!”
“Tuân mệnh!”
Quân lệnh như sơn, các tướng sĩ đã được quản giáo cùng huấn luyện rất nghiêm khắc, lúc này chia làm ba đội ngũ, một công, một thủ, một mở đường. Vừa lui vừa đánh, nhanh chóng rời khỏi thành.
Trở lại Kim Qua nguyên, cự nỏ của Bắc Lăng đã được sửa chữa, Mông Tô Đáp tự mình đốc chiến, những mũi tên sắt lại nhắm vào các mãnh tướng Đại Thừa. Vì khoảng cách quá xa nên không thể chống đỡ, hai mũi tên bắn trúng hai đại tướng của Đại Thừa.
Cả hai người đều không kịp né tránh, một người bị bắn vào giữa lưng, mất mạng ngay tại chỗ, một người bị bắn trúng xương đùi, đau đến lăn xuống khỏi lưng ngựa, may mắn được phó tướng dìu lên mới thoát khỏi cái chết.
Một mũi tên phóng về phía Phương Tấn. Tiếp thu bài học của Chu Đường, y không dám giơ kiếm ngăn chặn, lập tức xoay đầu tránh sang ngang. Một trận kình phong sượt qua mang tai, khiến cho cả người y phát lạnh.
Vất vả thoát khỏi tầm bắn, Phương Tấn quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía xa xa.
Sống chết của các tướng soái ở ngay trước mắt, lúc này y lại nghĩ tới một sự kiện khác.
________________________________________
Chu Đường trở lại nơi đóng quân, tuy đau đớn vô cùng, nhưng vẫn còn giữ được ý thức.
Đình Đình xuống ngựa trước, sau đó quay lại muốn dìu y, bị y lập tức đẩy ra —- y muốn tự mình xuống ngựa.
Khuôn mặt y trắng bệch, tay chân vì mất máu mà kiệt sức run rẩy, đứng cũng không vững. Đình Đình thật sự không đành lòng, cậu muốn tiến lên hỗ trợ nhưng bị Phương Tấn ngăn lại, “Để y tự đi, y không thể ngã xuống lúc này.”
Chu Đường là trụ cột của toàn bộ Định Bắc quân, dù có trọng thương, y cũng tuyệt đối không thể tỏ ra suy yếu trước mặt binh lính.
Đình Đình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại quay sang nhìn Chu Đường chậm rãi bước từng bước, máu tươi của y đã nhuộm đỏ bờm ngựa. Y bưng lấy vết thương, dựa vào hông ngựa, cố hết sức nói, “Định Bắc quân nghe lệnh!”
“Rõ!”
Theo âm thanh lên xuống của y, Định Bắc quân lần đầu đại bại cùng nhau quỳ xuống, mùi máu tanh sắt rỉ tràn ngập trong quân doanh, lòng ai cũng cực độ nặng nề.
“Bắc khấu chưa diệt, bổn tướng quân quyết sẽ không chết!” Chu Đường mặc dù thở dốc nặng nề, nhưng giọng nói cực kỳ kiên định, vô hình trung đã tạo niềm tin cho mọi người, “Trong lúc ta dưỡng thương, sự vụ lớn nhỏ sẽ do quân sư toàn quyền quyết định, nghe rõ hay không?”
“Rõ!”
Chu Đường sức lực đã kiệt, gọi Đình Đình dìu y vào trướng.
Vừa mới vào doanh trướng, Chu Đường đã đổ nhào lên người Đình Đình, miệng vết thương trào ra máu nóng ướt sũng áo giáp, khuôn mặt y trắng nhợt, thần trí cũng không còn tỉnh táo.
“Tướng quân!” Đình Đình hoảng loạn, nhưng cậu không dám quá lớn tiếng.
Trước khi Chu Đường hôn mê còn gắng sức nhắn nhủ mấy lời đứt quãng, Đình Đình phải cẩn thận lắng tai nghe mới hiểu hết được.
Y nói, “… Thốn Tuyết… Tiểu phu tử… Đến…”
________________________________________
Chu Đường hôn mê liên tục trong sáu ngày. Ba ngày đầu, quân y phải sứt đầu mẻ trán mới miễn cưỡng rút ra được mũi tên Hàn Huyền Thiết. Nhưng sau đó Chu Đường vẫn không tỉnh lại, thân thể còn không hề có dấu hiệu hồi phục.
May mắn là thời tiết giá lạnh đã giảm bớt đôi phần tốc độ máu chảy, nếu không thì mũi tên này sẽ lấy đi lượng máu mà không người thường nào có thể chịu được. Chỉ có điều tuy tên đã được rút ra, nhưng quân y vẫn lo lắng như cũ.
“Mũi tên không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng Hàn Huyền Thiết quá cứng và sắc nhọn, lực tên bắn cũng quá mãnh liệt, sức người thường không thể chống đỡ. Miệng vết thương bên ngoài của Tướng quân không lớn, nhưng đã chấn thương tới phế phủ, xương sườn cũng đứt gãy. Nếu điều kiện bình thường thì nối xương cũng tốt, nhưng hiện giờ Tướng quân mất máu quá nhiều, chỉ sợ khó có thể chịu đựng được…”
Quân y còn liên miên chưa dứt, ngoài trướng lại truyền đến tiếng thông báo, “Quân sư, Giám quân cầu kiến.”
Đình Đình nổi giận, “Giám quân này thật đáng ghét!! Ngày nào cũng phải tới vài lần!”
Phương Tấn ra hiệu cho cậu chớ lên tiếng, còn mình thì ra ngoài tiếp chuyện Giám quân thật lâu. Sau khi đuổi gã đi được, y quay lại trướng nói, “Giám quân cũng là trách nhiệm cả thôi. Gã muốn biết thương thế của Tướng quân thế nào, để còn kịp hội báo cho tiểu Hoàng đế ở kinh thành. Nếu Tướng quân chết thì điều một Tướng quân mới đến, hoặc là triệu hồi Tướng quân trở lại kinh thành dưỡng thương.”
“Lúc đó gã làm bộ tín nhiệm Tướng quân vô cùng cơ mà?! Giờ người còn chưa chết, gã đã vội vã báo tang?!” Đình Đình nhìn Chu Đường tiều tụy, trong lòng lo lắng, giọng điệu tự nhiên cũng khó chịu.
“Chuyện của gã, chúng ta cứ kệ đó đi.” Phương Tấn vỗ vỗ vai tiểu đồ đệ, “Thương thế của Tướng quân phức tạp, tạm thời chưa kết luận được gì. Tiểu Hoàng đế cũng chưa cần quan tâm, việc cấp bách trước mắt là…”
“Là gì?”
“Tướng quân hạ hai mệnh lệnh cho chúng ta, một là tìm Thốn Tuyết về, hai là gọi Lạc Bình tới. Thốn Tuyết gãy ở Cựu Thành, tạm thời không lấy về được, nhưng Lạc Bình thì có thể gọi tới, chỉ không biết tới có kịp không.”
“Ý của Phương tiên sinh là, không báo cho Hoàng Thượng, nhưng phải báo cho Lạc tiên sinh?”
“Không sai, nếu hắn có thể đến, không chừng Tướng quân cũng qua khỏi luôn.” Phương Tấn nửa đùa nửa thật nói.
“Vậy ta lập tức phái người đi thỉnh!”
“Không cần, hôm y trúng tên bị thương, ta đã phái người thông báo rồi.”
________________________________________
Người Phương Tấn phái đi không gặp được Lạc Bình.
Mấy ngày sau có chim ưng đưa thư về nói, Lạc đại nhân hồi hương thăm người thân, không ở kinh thành nữa.
Đình Đình kêu lên, “Hỏng rồi! Sao lại không đúng lúc thế này?!”
Vẻ mặt Phương Tấn lại rất thản nhiên, chỉ ngắm nghía chiếc quạt trong tay, không rõ đang suy nghĩ gì.
Đình Đình nóng nảy, “Tướng quân càng ngày càng suy yếu rồi, đại phu nói đã nhiều lần hấp hối, làm ta sợ gần chết! Bắc Lăng lại rục rịch muốn tới công thành. Không thể đợi được nữa, hay là Phương tiên sinh hạ lệnh đi, để ta mang quân đi công thành!”
Phương Tấn nói, “Đợi thêm mấy ngày nữa. Lúc này công thành, thiên không thời, địa không lợi, nhân không hoà, hạ sách.”
“Nhưng mà…”
“Hắn sẽ đến.” Phương Tấn ngắt lời, “Người Lạc Mộ Quyền muốn đi thăm, còn có thể là ai được nữa.”
Đình Đình chưa kịp phản ứng, ngoài trướng đã truyền đến một tiếng thông báo, “Quân sư, có một người tự xưng là lão bản tửu quán, nói muốn tìm ngài đòi tiền nợ…”
Phương Tấn mỉm cười, “Cho hắn vào đi.”
Màn trướng vén lên, một nam tử tóc đen còn vương tuyết trắng bước vào, hắn khoác trên mình áo lông mỏng màu trắng, hai má trắng nõn còn hơi ửng hồng. Mặc dù nhìn không quá xuất sắc, nhưng khuôn mặt hắn tựa như bạch ngọc, đôi con ngươi trong như làn nước, khiến cho lòng người cũng tĩnh lặng theo.
Phương Tấn gõ quạt một cái, “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”
Lạc Bình ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu thở dài, “Thế gian này, người hiểu ta nhất chính là Trọng Ly huynh.”
Phương Tấn nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Mộ Quyền gầy đi không ít.”
Lạc Bình nói, “Đường xa mệt nhọc mà thôi…”
Nói đến đây thì bị cắt ngang, Lạc Bình che tay áo ho liên tiếp, ho đến không ngừng lai được, hắn hổn hển thở, hai má càng thêm đỏ hồng.
Vẻ mặt Phương Tấn trầm xuống, “Huynh bị bệnh?”
Lạc Bình nhìn y, nhận lấy chén trà Đình Đình dâng lên, nén ho uống một ngụm, không đáp lời.
Phương Tấn không thể nhịn được nữa, muốn tiến tới xem xét hắn cho kỹ, lại bị hắn lảng tránh, “Ta không sao, cảm lạnh chút thôi, vết thương của Vương gia quan trọng hơn. Đình Đình, đi lấy một chén nước ấm đến đây.”
Đình Đình nghe lời đi rót nước, Lạc Bình bước tới bên giường Chu Đường, lấy trong ngực ra ‘Dư Toán’, hắn nói, “Vốn định để người thay ta đưa thuốc tới, ai ngờ vấp phải một ít khó khăn, tóm lại là trì hoãn.”
Phương Tấn chua xót trong lòng, “Huynh vì y đến mức như thế…”
Lạc Bình thoáng ngừng lại, “Trọng Ly, ta và huynh bất quá chỉ là hai quân cờ giữa một bàn cờ, chết sống không quan trọng, nhưng Đại Thừa không thể không có y.”
“Huynh đến tột cùng là vì y, hay là vì Đại Thừa?”
“…”
Đến tận khi Đình Đình lấy nước quay về, Lạc Bình vẫn còn chưa đáp lời Phương Tấn.
Phương Tấn điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn viên thuốc trong tay Lạc Bình, hỏi, “Đây là cái gì?”
“Thuốc trị thương của Tây Chiêu, do Quốc sư làm ra, nói là thuốc tiên cũng chưa đủ. Tuy rằng không thể để làm y lập tức khỏi hẳn, tốt xấu gì cũng có công hiệu nối xương liền gân, bảo vệ sinh mệnh y là hoàn toàn có thể.”
“Ừ, huynh sẽ không bao giờ hại y.”
Phương Tấn dùng mắt ra hiệu cho Đình Đình rời trướng.
“A…”
Một tiếng thở dài, Lạc Bình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Đường. Vừa nãy nói chuyện hắn còn trấn định, hiện tại các ngón tay lại nhẹ run run.
Khuôn mặt xám xanh tiều tụy này thật sự là của Tiểu Đường?
Hắn bàng hoàng. Trong cả hai cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y yếu ớt như vậy. Kiếp trước, khi gặp lại nhau, y còn có tinh thần mắng hắn, nói muốn bắt hắn cùng đi, sao hiện giờ hơi thở lại mỏng manh như vậy? Đến tay cũng không nhấc lên được.
Cho y uống thuốc, bàn tay lạnh lẽo của Lạc Bình phủ lên vầng trán nóng bỏng của Chu Đường, sau đó khẽ mô phỏng theo từng đường nét trên mặt y, mắt, mi, mũi, môi, gương mặt…
Chân mày Chu Đường từ từ giãn ra.
—- Đây là tay của tiểu phu tử.
Hai bàn tay này, y vĩnh viễn không bao giờ nhận lầm.
________________________________________
Trong mộng, nơi nơi đều là tuyết trắng, tuyết trắng mênh mông vô bờ. Y lang thang trong tuyết, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó, một thứ rất quan trọng, nếu không tìm được nó, trái tim y sẽ đau đớn không thôi.
Nhưng tại sao lại không tìm thấy?
Y chỉ muốn quý trọng thứ đó, quý trọng cho thật tốt, nhưng tại sao cuối cùng y lại mất đi nó?
Là ai cướp lấy nó từ y? Là ai?!
Y bôn ba thật lâu, thật lâu, cuối cùng y tìm tới hoàng thành.
Y thấy trong tầng tuyết dưới chân hoàng thành, có một người đang cuộn mình nằm ngủ.
Đúng rồi! Đây là thứ y muốn tìm!
Y cuống quít chạy tới, nhưng càng lại gần, y lại càng không dám bước tiếp.
Y thấy bàn tay người nọ còn cầm một chiếc chén nhỏ, trong chén hình như có nước đọng, là tuyết tan sao?
Y nhìn thấy rõ người nọ rồi, là tiểu phu tử đó mà!
Tiểu phu tử sao lại ngủ ở đây?
Y gọi hắn, vô ích. Dù y có gọi to thế nào, tiểu phu tử cũng vẫn không tỉnh lại.
“Ta tới đón ngươi đây! Tại sao không để ý tới ta? Ngươi không cần ta nữa sao?” Y khàn cả giọng.
“Rõ ràng là ngươi sai! Là ngươi muốn hại ta… Ngươi muốn hại Đại Thừa của ta!”
“Ngươi nghĩ thế này là giải thoát rồi sao? Ta chưa cho phép, ngươi tại sao có thể?!”
Y không biết mình đang nói gì nữa.
Ánh mặt trời le lói chiếu xuống màn tuyết trắng, y trơ mắt nhìn thân thể tiểu phu tử chậm rãi hòa tan.
Từng chút từng chút, biến mất cùng thế giới của y.
Đây chính là vận mệnh của hai bọn họ.
Bi thương từng bước bào mòn trái tim y, bào mòn tới khi không còn gì sót lại.
Thế nhưng ngay tại khi tia sáng cuối cùng dần tắt, có một bàn tay kéo y lên.
Bàn tay ấy lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng mắng y, “Sao mà vô dụng như vậy, có chút chuyện nhỏ này đã chịu không nổi, vậy mà còn muốn làm hiền quân?”
“Không ai dạy ta, không ai quản giáo ta, sao ta làm hiền quân được.”
“Ta sẽ giúp đỡ ngươi, ta sẽ dạy ngươi lại từ đầu.”
——- Đừng sợ nữa, ta sẽ ở bên ngươi.
Chu Đường mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt.
“Tiểu phu tử… Ngươi ở đây…”
“Đúng vậy, ta ở đây.”
Chu Đường mở to mắt nhìn hắn, hai hàng lệ chợt rơi, “A, chúng ta sống lại rồi…”
Trái tim Lạc Bình loạn nhịp hồi lâu, “… Ừ, sống lại…”
________________________________________
Cựu Thành Bắc Lăng bị công phá, nhưng quân đội Đại Thừa không thể tiến trú (tiến vào chiếm đóng), cũng không thể lấy được thủ cấp của Mông Tô Đáp, càng mất tinh thần hơn chính là, chủ tướng bị trọng thương.
Định Bắc quân mất đi tướng soái, nhất thời rối loạn, có người đỏ mắt muốn báo thù, có người mờ mịt nhìn quanh, sợ hãi không biết tên bắn tới từ chỗ nào, đại quân lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Phương Tấn biết lúc này không phải thời điểm ham chiến, sau khi Chu Đường bị mũi tên sắt bắn trúng, y lập tức chỉ huy đại cục, dẫn người xông lên cao lầu, chém giết cung thủ trên đó, chặt đứt nỏ lớn của bọn chúng.
Nỏ và tên đều là Hàn Huyền Thiết đã qua tinh luyện, hiển nhiên Bắc Lăng lui về thành cố thủ là để rèn luyện binh khí có lực công kích xa. Trong lúc hấp tấp, bọn chúng cũng không chuẩn bị được nhiều, cự nỏ chỉ có hai cái, cùng với một túi tên không đến mười mũi, không thể gây nên thiệt hại quá lớn, nhưng trên chiến trường, chỉ cần có một mũi tên bắn trúng tướng soái chủ lực, là đã có thể mang đến đả kích trí mạng cho địch nhân.
“Đình Đình, bảo hộ Tướng quân rời thành!”
“Rõ!”
Trường thương của Đình Đình quét ngang thành một vòng tròn, đánh ngã một loạt binh lính Bắc Lăng. Cậu cẩn thận nâng Chu Đường lên ngựa, sau đó dũng mãnh lao nhanh ra khỏi thành, kẻ nào chắn đường đều phải chết.
Phương Tấn lớn tiếng hạ lệnh, “Tướng quân có lệnh! Toàn quân lập tức bỏ thành hồi doanh!”
“Tuân mệnh!”
Quân lệnh như sơn, các tướng sĩ đã được quản giáo cùng huấn luyện rất nghiêm khắc, lúc này chia làm ba đội ngũ, một công, một thủ, một mở đường. Vừa lui vừa đánh, nhanh chóng rời khỏi thành.
Trở lại Kim Qua nguyên, cự nỏ của Bắc Lăng đã được sửa chữa, Mông Tô Đáp tự mình đốc chiến, những mũi tên sắt lại nhắm vào các mãnh tướng Đại Thừa. Vì khoảng cách quá xa nên không thể chống đỡ, hai mũi tên bắn trúng hai đại tướng của Đại Thừa.
Cả hai người đều không kịp né tránh, một người bị bắn vào giữa lưng, mất mạng ngay tại chỗ, một người bị bắn trúng xương đùi, đau đến lăn xuống khỏi lưng ngựa, may mắn được phó tướng dìu lên mới thoát khỏi cái chết.
Một mũi tên phóng về phía Phương Tấn. Tiếp thu bài học của Chu Đường, y không dám giơ kiếm ngăn chặn, lập tức xoay đầu tránh sang ngang. Một trận kình phong sượt qua mang tai, khiến cho cả người y phát lạnh.
Vất vả thoát khỏi tầm bắn, Phương Tấn quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía xa xa.
Sống chết của các tướng soái ở ngay trước mắt, lúc này y lại nghĩ tới một sự kiện khác.
________________________________________
Chu Đường trở lại nơi đóng quân, tuy đau đớn vô cùng, nhưng vẫn còn giữ được ý thức.
Đình Đình xuống ngựa trước, sau đó quay lại muốn dìu y, bị y lập tức đẩy ra —- y muốn tự mình xuống ngựa.
Khuôn mặt y trắng bệch, tay chân vì mất máu mà kiệt sức run rẩy, đứng cũng không vững. Đình Đình thật sự không đành lòng, cậu muốn tiến lên hỗ trợ nhưng bị Phương Tấn ngăn lại, “Để y tự đi, y không thể ngã xuống lúc này.”
Chu Đường là trụ cột của toàn bộ Định Bắc quân, dù có trọng thương, y cũng tuyệt đối không thể tỏ ra suy yếu trước mặt binh lính.
Đình Đình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại quay sang nhìn Chu Đường chậm rãi bước từng bước, máu tươi của y đã nhuộm đỏ bờm ngựa. Y bưng lấy vết thương, dựa vào hông ngựa, cố hết sức nói, “Định Bắc quân nghe lệnh!”
“Rõ!”
Theo âm thanh lên xuống của y, Định Bắc quân lần đầu đại bại cùng nhau quỳ xuống, mùi máu tanh sắt rỉ tràn ngập trong quân doanh, lòng ai cũng cực độ nặng nề.
“Bắc khấu chưa diệt, bổn tướng quân quyết sẽ không chết!” Chu Đường mặc dù thở dốc nặng nề, nhưng giọng nói cực kỳ kiên định, vô hình trung đã tạo niềm tin cho mọi người, “Trong lúc ta dưỡng thương, sự vụ lớn nhỏ sẽ do quân sư toàn quyền quyết định, nghe rõ hay không?”
“Rõ!”
Chu Đường sức lực đã kiệt, gọi Đình Đình dìu y vào trướng.
Vừa mới vào doanh trướng, Chu Đường đã đổ nhào lên người Đình Đình, miệng vết thương trào ra máu nóng ướt sũng áo giáp, khuôn mặt y trắng nhợt, thần trí cũng không còn tỉnh táo.
“Tướng quân!” Đình Đình hoảng loạn, nhưng cậu không dám quá lớn tiếng.
Trước khi Chu Đường hôn mê còn gắng sức nhắn nhủ mấy lời đứt quãng, Đình Đình phải cẩn thận lắng tai nghe mới hiểu hết được.
Y nói, “… Thốn Tuyết… Tiểu phu tử… Đến…”
________________________________________
Chu Đường hôn mê liên tục trong sáu ngày. Ba ngày đầu, quân y phải sứt đầu mẻ trán mới miễn cưỡng rút ra được mũi tên Hàn Huyền Thiết. Nhưng sau đó Chu Đường vẫn không tỉnh lại, thân thể còn không hề có dấu hiệu hồi phục.
May mắn là thời tiết giá lạnh đã giảm bớt đôi phần tốc độ máu chảy, nếu không thì mũi tên này sẽ lấy đi lượng máu mà không người thường nào có thể chịu được. Chỉ có điều tuy tên đã được rút ra, nhưng quân y vẫn lo lắng như cũ.
“Mũi tên không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng Hàn Huyền Thiết quá cứng và sắc nhọn, lực tên bắn cũng quá mãnh liệt, sức người thường không thể chống đỡ. Miệng vết thương bên ngoài của Tướng quân không lớn, nhưng đã chấn thương tới phế phủ, xương sườn cũng đứt gãy. Nếu điều kiện bình thường thì nối xương cũng tốt, nhưng hiện giờ Tướng quân mất máu quá nhiều, chỉ sợ khó có thể chịu đựng được…”
Quân y còn liên miên chưa dứt, ngoài trướng lại truyền đến tiếng thông báo, “Quân sư, Giám quân cầu kiến.”
Đình Đình nổi giận, “Giám quân này thật đáng ghét!! Ngày nào cũng phải tới vài lần!”
Phương Tấn ra hiệu cho cậu chớ lên tiếng, còn mình thì ra ngoài tiếp chuyện Giám quân thật lâu. Sau khi đuổi gã đi được, y quay lại trướng nói, “Giám quân cũng là trách nhiệm cả thôi. Gã muốn biết thương thế của Tướng quân thế nào, để còn kịp hội báo cho tiểu Hoàng đế ở kinh thành. Nếu Tướng quân chết thì điều một Tướng quân mới đến, hoặc là triệu hồi Tướng quân trở lại kinh thành dưỡng thương.”
“Lúc đó gã làm bộ tín nhiệm Tướng quân vô cùng cơ mà?! Giờ người còn chưa chết, gã đã vội vã báo tang?!” Đình Đình nhìn Chu Đường tiều tụy, trong lòng lo lắng, giọng điệu tự nhiên cũng khó chịu.
“Chuyện của gã, chúng ta cứ kệ đó đi.” Phương Tấn vỗ vỗ vai tiểu đồ đệ, “Thương thế của Tướng quân phức tạp, tạm thời chưa kết luận được gì. Tiểu Hoàng đế cũng chưa cần quan tâm, việc cấp bách trước mắt là…”
“Là gì?”
“Tướng quân hạ hai mệnh lệnh cho chúng ta, một là tìm Thốn Tuyết về, hai là gọi Lạc Bình tới. Thốn Tuyết gãy ở Cựu Thành, tạm thời không lấy về được, nhưng Lạc Bình thì có thể gọi tới, chỉ không biết tới có kịp không.”
“Ý của Phương tiên sinh là, không báo cho Hoàng Thượng, nhưng phải báo cho Lạc tiên sinh?”
“Không sai, nếu hắn có thể đến, không chừng Tướng quân cũng qua khỏi luôn.” Phương Tấn nửa đùa nửa thật nói.
“Vậy ta lập tức phái người đi thỉnh!”
“Không cần, hôm y trúng tên bị thương, ta đã phái người thông báo rồi.”
________________________________________
Người Phương Tấn phái đi không gặp được Lạc Bình.
Mấy ngày sau có chim ưng đưa thư về nói, Lạc đại nhân hồi hương thăm người thân, không ở kinh thành nữa.
Đình Đình kêu lên, “Hỏng rồi! Sao lại không đúng lúc thế này?!”
Vẻ mặt Phương Tấn lại rất thản nhiên, chỉ ngắm nghía chiếc quạt trong tay, không rõ đang suy nghĩ gì.
Đình Đình nóng nảy, “Tướng quân càng ngày càng suy yếu rồi, đại phu nói đã nhiều lần hấp hối, làm ta sợ gần chết! Bắc Lăng lại rục rịch muốn tới công thành. Không thể đợi được nữa, hay là Phương tiên sinh hạ lệnh đi, để ta mang quân đi công thành!”
Phương Tấn nói, “Đợi thêm mấy ngày nữa. Lúc này công thành, thiên không thời, địa không lợi, nhân không hoà, hạ sách.”
“Nhưng mà…”
“Hắn sẽ đến.” Phương Tấn ngắt lời, “Người Lạc Mộ Quyền muốn đi thăm, còn có thể là ai được nữa.”
Đình Đình chưa kịp phản ứng, ngoài trướng đã truyền đến một tiếng thông báo, “Quân sư, có một người tự xưng là lão bản tửu quán, nói muốn tìm ngài đòi tiền nợ…”
Phương Tấn mỉm cười, “Cho hắn vào đi.”
Màn trướng vén lên, một nam tử tóc đen còn vương tuyết trắng bước vào, hắn khoác trên mình áo lông mỏng màu trắng, hai má trắng nõn còn hơi ửng hồng. Mặc dù nhìn không quá xuất sắc, nhưng khuôn mặt hắn tựa như bạch ngọc, đôi con ngươi trong như làn nước, khiến cho lòng người cũng tĩnh lặng theo.
Phương Tấn gõ quạt một cái, “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”
Lạc Bình ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu thở dài, “Thế gian này, người hiểu ta nhất chính là Trọng Ly huynh.”
Phương Tấn nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Mộ Quyền gầy đi không ít.”
Lạc Bình nói, “Đường xa mệt nhọc mà thôi…”
Nói đến đây thì bị cắt ngang, Lạc Bình che tay áo ho liên tiếp, ho đến không ngừng lai được, hắn hổn hển thở, hai má càng thêm đỏ hồng.
Vẻ mặt Phương Tấn trầm xuống, “Huynh bị bệnh?”
Lạc Bình nhìn y, nhận lấy chén trà Đình Đình dâng lên, nén ho uống một ngụm, không đáp lời.
Phương Tấn không thể nhịn được nữa, muốn tiến tới xem xét hắn cho kỹ, lại bị hắn lảng tránh, “Ta không sao, cảm lạnh chút thôi, vết thương của Vương gia quan trọng hơn. Đình Đình, đi lấy một chén nước ấm đến đây.”
Đình Đình nghe lời đi rót nước, Lạc Bình bước tới bên giường Chu Đường, lấy trong ngực ra ‘Dư Toán’, hắn nói, “Vốn định để người thay ta đưa thuốc tới, ai ngờ vấp phải một ít khó khăn, tóm lại là trì hoãn.”
Phương Tấn chua xót trong lòng, “Huynh vì y đến mức như thế…”
Lạc Bình thoáng ngừng lại, “Trọng Ly, ta và huynh bất quá chỉ là hai quân cờ giữa một bàn cờ, chết sống không quan trọng, nhưng Đại Thừa không thể không có y.”
“Huynh đến tột cùng là vì y, hay là vì Đại Thừa?”
“…”
Đến tận khi Đình Đình lấy nước quay về, Lạc Bình vẫn còn chưa đáp lời Phương Tấn.
Phương Tấn điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn viên thuốc trong tay Lạc Bình, hỏi, “Đây là cái gì?”
“Thuốc trị thương của Tây Chiêu, do Quốc sư làm ra, nói là thuốc tiên cũng chưa đủ. Tuy rằng không thể để làm y lập tức khỏi hẳn, tốt xấu gì cũng có công hiệu nối xương liền gân, bảo vệ sinh mệnh y là hoàn toàn có thể.”
“Ừ, huynh sẽ không bao giờ hại y.”
Phương Tấn dùng mắt ra hiệu cho Đình Đình rời trướng.
“A…”
Một tiếng thở dài, Lạc Bình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Đường. Vừa nãy nói chuyện hắn còn trấn định, hiện tại các ngón tay lại nhẹ run run.
Khuôn mặt xám xanh tiều tụy này thật sự là của Tiểu Đường?
Hắn bàng hoàng. Trong cả hai cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y yếu ớt như vậy. Kiếp trước, khi gặp lại nhau, y còn có tinh thần mắng hắn, nói muốn bắt hắn cùng đi, sao hiện giờ hơi thở lại mỏng manh như vậy? Đến tay cũng không nhấc lên được.
Cho y uống thuốc, bàn tay lạnh lẽo của Lạc Bình phủ lên vầng trán nóng bỏng của Chu Đường, sau đó khẽ mô phỏng theo từng đường nét trên mặt y, mắt, mi, mũi, môi, gương mặt…
Chân mày Chu Đường từ từ giãn ra.
—- Đây là tay của tiểu phu tử.
Hai bàn tay này, y vĩnh viễn không bao giờ nhận lầm.
________________________________________
Trong mộng, nơi nơi đều là tuyết trắng, tuyết trắng mênh mông vô bờ. Y lang thang trong tuyết, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó, một thứ rất quan trọng, nếu không tìm được nó, trái tim y sẽ đau đớn không thôi.
Nhưng tại sao lại không tìm thấy?
Y chỉ muốn quý trọng thứ đó, quý trọng cho thật tốt, nhưng tại sao cuối cùng y lại mất đi nó?
Là ai cướp lấy nó từ y? Là ai?!
Y bôn ba thật lâu, thật lâu, cuối cùng y tìm tới hoàng thành.
Y thấy trong tầng tuyết dưới chân hoàng thành, có một người đang cuộn mình nằm ngủ.
Đúng rồi! Đây là thứ y muốn tìm!
Y cuống quít chạy tới, nhưng càng lại gần, y lại càng không dám bước tiếp.
Y thấy bàn tay người nọ còn cầm một chiếc chén nhỏ, trong chén hình như có nước đọng, là tuyết tan sao?
Y nhìn thấy rõ người nọ rồi, là tiểu phu tử đó mà!
Tiểu phu tử sao lại ngủ ở đây?
Y gọi hắn, vô ích. Dù y có gọi to thế nào, tiểu phu tử cũng vẫn không tỉnh lại.
“Ta tới đón ngươi đây! Tại sao không để ý tới ta? Ngươi không cần ta nữa sao?” Y khàn cả giọng.
“Rõ ràng là ngươi sai! Là ngươi muốn hại ta… Ngươi muốn hại Đại Thừa của ta!”
“Ngươi nghĩ thế này là giải thoát rồi sao? Ta chưa cho phép, ngươi tại sao có thể?!”
Y không biết mình đang nói gì nữa.
Ánh mặt trời le lói chiếu xuống màn tuyết trắng, y trơ mắt nhìn thân thể tiểu phu tử chậm rãi hòa tan.
Từng chút từng chút, biến mất cùng thế giới của y.
Đây chính là vận mệnh của hai bọn họ.
Bi thương từng bước bào mòn trái tim y, bào mòn tới khi không còn gì sót lại.
Thế nhưng ngay tại khi tia sáng cuối cùng dần tắt, có một bàn tay kéo y lên.
Bàn tay ấy lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng mắng y, “Sao mà vô dụng như vậy, có chút chuyện nhỏ này đã chịu không nổi, vậy mà còn muốn làm hiền quân?”
“Không ai dạy ta, không ai quản giáo ta, sao ta làm hiền quân được.”
“Ta sẽ giúp đỡ ngươi, ta sẽ dạy ngươi lại từ đầu.”
——- Đừng sợ nữa, ta sẽ ở bên ngươi.
Chu Đường mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt.
“Tiểu phu tử… Ngươi ở đây…”
“Đúng vậy, ta ở đây.”
Chu Đường mở to mắt nhìn hắn, hai hàng lệ chợt rơi, “A, chúng ta sống lại rồi…”
Trái tim Lạc Bình loạn nhịp hồi lâu, “… Ừ, sống lại…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook