Dì Lạc và ban đổng sự tiến hành đàm phán một lần. Chúng tôi không thể nào biết được cụ thể hai bên bàn điều kiện gì. Tóm lại là mấy ngày tiếp theo, dì mất tích một cách thần bí.

Hai ngày sau, vào giờ ăn cơm trưa ở căng tin, dì xuất hiện lần nữa, nụ cười vẫn vẹn nguyên trên môi.

Có mấy bà thím tương đối thân với dì nói bóng nói gió hỏi về chuyện ông Trần hói từ chức. Tôi ngồi không quá xa nên có thể nghe được họ nói chuyện.

Dì cũng không trả lời ngay, chỉ nói qua loa với đám bà tám đó vài câu thôi. Nhưng tôi có thể nghe ra từ trong giọng nói của dì rằng ‘mọi chuyện tiến triển không được thuận lợi.’

Ăn cơm xong, tôi do dự một hồi mới gõ cửa văn phòng của dì.

“Mời vào!”

Tôi đẩy cửa ra, thấy ánh mắt dì có hơi kinh ngạc.

Mấy ngày không gặp, hình như dì tiều tụy đi nhiều, hốc mắt sâu hoắm, ánh nhìn phờ phạc.

Tôi mỉm cười nhìn dì, cố gắng làm cho mình trông có vẻ thoải mái hơn chút.

“Dì Lạc, mấy ngày không gặp dì. Mọi chuyện tiến triển thuận lợi không ạ?”

Tôi đi tới bên người dì, dựa vào bàn.

Dì tựa vào ghế sau lưng, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ông Trần này khó đối phó quá hả? Tụi con cũng ghét ổng lắm.”

“Ừ, khó khăn cho con quá, để con theo ông ấy, nhưng sau này sẽ không.”

“Lần này ông ấy quyết ý muốn đi thật hả dì?”

Dì khinh miệt cười, “Ông ấy mà muốn đi đâu. Rõ ràng là thừa nước đục thả câu, muốn dì cúi đầu trước ổng.”

“Thật là quá đáng! Vậy mấy ngày nay dì…”

“Dì đi tìm ông ấy, nhưng dì không hề cúi đầu nhận sai, chúng ta vốn không có lỗi.”

Hai chữ “chúng ta” mà dì nói có phải là chỉ tôi và dì không? Trong lòng tôi không khỏi đắc ý.

Nhưng thái độ của dì như vậy, ban đổng sự sẽ không bỏ qua đâu. Chẳng lẽ dì cứ mãi buồn phiền như thế sao?

Nhìn dáng vẻ dì buồn bực sầu não, tôi thực không đành lòng. Chuyện này bất kể nói thế nào, tôi cũng có trách nhiệm. Tôi chỉ không ngờ sẽ bị tiểu nhân lợi dụng tới mức độ như hôm nay thôi.

Nếu mấy người đó thích diễn trò hay tới vậy, tôi cũng có thể diễn một màn cho họ xem.

Tôi lập tức đem ý nghĩ của mình nói với dì, “Dì Lạc, nếu họ lấy chuyện kia làm lý do gây khó dễ cho dì, vậy thì ta nên tương kế tựu kế. Con sẽ lập tức nhận hết tội lỗi và trách nhiệm vào người, lúc đó dì hãy đuổi việc con trước mặt họ. Vậy thì ông Trần cũng có thêm bậc thang, ban đổng sự cũng không thể nói gì được nữa.”

Dì nghe lời tôi nói liền trợn to hai mắt, nửa ngày nói không ra lời.

“Tại sao? Tại sao con lại muốn gánh vác? Chuyện này không liên quan gì tới con hết!”

“Đó là biện pháp hy sinh nhỏ nhất!”

“Vậy cũng đâu cần kéo con xuống nước! Mấy người này làm gì dễ từ bỏ ý đồ như vậy. Con cũng biết chuyện này chỉ là cái cớ thôi mà.”

“Nhưng ít ra có thể tạm thời giải quyết, rồi đợi sau này xử lý lại. Đâu có ai ngờ được!” Giọng tôi cũng lớn lên.

“Không được, dì sẽ không đồng ý!” Dì quay mặt đi không nhìn tôi, tựa hồ có chút tức giận, sắc mặt hơi đỏ lên.

Tôi cúi đầu, chậm rãi nói, “Dù sao con cũng định từ chức, nên sẽ không sao đâu.”

Dì sửng sốt nhìn tôi, nhưng mấy giây sau, ánh mắt dần tĩnh lại.

“Vậy ra con sớm đã nghĩ xong.”

Tôi gật đầu một cái, trong lòng đau đớn.

“Tìm được việc mới tốt hơn hả?”

Tôi gật đầu, chỉ có thể gạt dì trước.

Dì khẽ thở dài, “Cũng tốt, có thể tìm được công việc mình thích dù sao cũng tốt hơn chỗ này.”

“Dì Lạc, lúc trước dì chứa chấp con, con vẫn chưa kịp cám ơn. Nếu lần này dì khai trừ con hiệu quả, con sẽ vui mừng lắm.”

Dì đứng lên, yên lặng nhìn tôi.

“Đứa nhỏ ngốc!” Dì khẽ thở dài một tiếng, kéo tôi lại.

Tôi nhắm mắt lại, lỗ mũi cay xè, nước mắt sắp chảy xuống.

Người thương ơi, sau này con không thể ở cạnh dì, dì nhất định phải sống tốt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương