Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
-
Chương 77
Lúc ăn cơm trưa, tôi vẫn không có khẩu vị gì cả. Hồi trước ở nhà đều húp cháo, bây giờ đến cơm cũng chẳng thích ứng được.
Tôi bảo Tiểu Chu đi ăn cơm một mình, còn tôi ở lại phòng làm việc, uống ngụm nước, ăn trái táo, rồi ngồi đó đọc sách.
Lát sau Tiểu Chu trở lại, cười tủm tỉm nói tôi biết, “Lạc tổng hỏi sao em không đi ăn cơm kìa.”
Lòng tôi không khỏi giật mình, rồi lại lập tức tỉnh táo, chỉ nói câu “Thật ạ?”, sau đó không nói thêm gì nữa.
Biết đâu dì chỉ thuận miệng hỏi chơi, thể hiện chút quan tâm thôi.
Hôm sau, tôi vẫn không đi ăn cơm. Có lẽ dùng kháng sinh quá lâu nên dạ dày hỏng cả rồi, lưỡi nổi đầy lông, ăn gì cũng vô vị.
Khí trời rất tốt, hoa anh đào ở lầu dưới cũng nở rộ, tôi liền đi xuống lầu phơi nắng.
Tôi tới một nơi vắng vẻ: một cái sân cỏ, mấy hàng ghế đá còn ướt sương, sỏi khô được rải quanh đám cây, có một số cây đã nở hoa.
Tôi đưa lưng về phía mặt trời, ngẩng đầu lên nhìn hoa anh đào hồng phấn bay lất phất giữa trời xanh, giống như tâm hồn thiếu nam thiếu nữ ngây thơ tươi đẹp.
Gió khẽ lướt qua mang theo sắc hồng phả vào trán và mặt. Trong mảnh xuân sắc ngây ngất ấy, tôi như tạm quên đi cả ưu sầu. Nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Con làm gì ở đây vậy?” Sau lưng có người khe khẽ hỏi.
Tôi xoay người. Thật ra thì cần gì phải quay lại chứ, giọng nói mất hồn đó không phải của dì thì là của ai?
“Con đang… ngắm hoa.” Tôi hơi hốt hoảng, không nghĩ dì sẽ đến đây.
“Ngắm hoa cũng có thể no sao?” Dì mỉm cười hỏi tôi. Ánh mặt trời xuyên qua cánh hoa, tinh tế rọi vào mặt dì, làm nó tỏa sáng như đá quý xinh đẹp.
Tôi bất giác nhìn ngắm đến ngây dại, cũng quên trả lời dì, chỉ biết ngây ngốc đứng yên đó.
Dì hơi cúi đầu, nói tiếng “Đi theo dì!”, liền xoay người về phòng làm việc.
Tôi theo dì, thấp thỏm lo âu. Chẳng lẽ dì định khảo tra công việc của tôi? Trong khoảng thời gian này, tôi chưa làm được gì nên hồn, phải làm tôi xấu mặt mới được ư!?
Tôi theo dì vào phòng làm việc. Dì cúi người kéo ngăn tủ, như ảo thuật lấy ra một cái bếp điện nhỏ, sau đó lại lấy thêm một túi bột yến mạch và một bao sữa tươi.
“Ăn cái này được không?” Dì lắc lắc chỗ túi trong tay, hỏi tôi.
Tôi nhất thời được quan tâm vừa mừng lại vừa lo, chỉ biết gật đầu.
“Ngồi đi, đợi dì chút.” Dì vừa nói vừa nghiêng người trộn bột yến mạch và sữa tươi với nhau, sau đó cắm điện, rồi đứng một bên chờ.
Tôi định xin lỗi vì đã để cho dì nhọc công hầu hạ, “Để con canh cho, dì ngồi đi!”
“Không cần. Sữa tươi mau sôi lắm.” Dì đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn lò, dáng vẻ rất chuyên chú.
Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp, không khỏi đi tới đứng sát bên dì.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có chiếc lò điện phát ra âm thanh “tịt tịt” nhỏ nhẹ.
Cách dì gần như vậy, lại ngửi được mùi thơm của dì, thời gian phút chốc chảy ngược, không biết ngày hay đêm.
Tôi nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải, có lẽ im lặng là tốt nhất. Tôi lén liếc mắt nhìn dì, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
Dì đang khuấy muỗng trong nồi, cũng không nói lời nào, khóe miệng cong cong như đang mỉm cười. Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây thì thật tốt!
“Được rồi, ăn đi.” Dì bưng nồi đặt lên bàn rồi ngồi lại xuống ghế, bắt đầu hướng mắt vào máy tính làm việc.
Nói thật, tôi không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng bây giờ sao có thể phụ lòng dì được cơ chứ?!
Múc một muỗng, miễn cưỡng ăn, rồi len lén nhìn dì. Dì vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, cũng không hề chú ý tới tôi.
“Dì Lạc, hay con đem đồ ra ngoài ăn từ từ nha, không phiền dì làm việc.” Tôi khẽ nói.
Dì nhấc mắt nhìn tôi một cái, nói câu “Cũng được”, sau đó đưa túi cho tôi mang đi.
Tôi ra ngoài, trước khi trở về phòng làm việc của mình, tôi lén mang đồ ăn vào toilet.
Vòi nước chảy “ào ào”, đồ ăn rất nhanh hòa vào nước rồi trôi mất không đấu vết.
Tôi nhìn mặt mình trong gương, có chút tiều tụy, tái nhợt, thoáng ẩn nỗi buồn sâu kín.
Tôi muốn tự cười với bản thân một cái, lại phát hiện thì ra nụ cười cũng có thể đa cảm đến thế.
Đột nhiên thần kinh căng thẳng được thả lỏng, tôi chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, buông mình ngồi trên mặt đất, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Nghe được tiếng khóc đè nén của mình tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.
“Mày điên rồi hả!?” Tôi tự hỏi mình như vậy, nhưng không cách nào kềm chế được tiếng khóc nỉ non. Nỗi bi thương khiến tim tôi đau điếng.
Cảm động sao? Thỏa mãn sao? Miễn cưỡng chấp nhận? Hay là lòng tham không đáy? Tôi không biết đâu là phần cuối cùng của cuộc sống nữa.
Khóc xong, tôi dùng nước lạnh rửa mặt, bình tĩnh trở lại phòng làm việc, không ai nhìn ra tôi khác thường.
Hóa ra qua nhiều năm như vậy, tôi đã sớm luyện thành diễn xuất chuyên nghiệp.
Tôi bảo Tiểu Chu đi ăn cơm một mình, còn tôi ở lại phòng làm việc, uống ngụm nước, ăn trái táo, rồi ngồi đó đọc sách.
Lát sau Tiểu Chu trở lại, cười tủm tỉm nói tôi biết, “Lạc tổng hỏi sao em không đi ăn cơm kìa.”
Lòng tôi không khỏi giật mình, rồi lại lập tức tỉnh táo, chỉ nói câu “Thật ạ?”, sau đó không nói thêm gì nữa.
Biết đâu dì chỉ thuận miệng hỏi chơi, thể hiện chút quan tâm thôi.
Hôm sau, tôi vẫn không đi ăn cơm. Có lẽ dùng kháng sinh quá lâu nên dạ dày hỏng cả rồi, lưỡi nổi đầy lông, ăn gì cũng vô vị.
Khí trời rất tốt, hoa anh đào ở lầu dưới cũng nở rộ, tôi liền đi xuống lầu phơi nắng.
Tôi tới một nơi vắng vẻ: một cái sân cỏ, mấy hàng ghế đá còn ướt sương, sỏi khô được rải quanh đám cây, có một số cây đã nở hoa.
Tôi đưa lưng về phía mặt trời, ngẩng đầu lên nhìn hoa anh đào hồng phấn bay lất phất giữa trời xanh, giống như tâm hồn thiếu nam thiếu nữ ngây thơ tươi đẹp.
Gió khẽ lướt qua mang theo sắc hồng phả vào trán và mặt. Trong mảnh xuân sắc ngây ngất ấy, tôi như tạm quên đi cả ưu sầu. Nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Con làm gì ở đây vậy?” Sau lưng có người khe khẽ hỏi.
Tôi xoay người. Thật ra thì cần gì phải quay lại chứ, giọng nói mất hồn đó không phải của dì thì là của ai?
“Con đang… ngắm hoa.” Tôi hơi hốt hoảng, không nghĩ dì sẽ đến đây.
“Ngắm hoa cũng có thể no sao?” Dì mỉm cười hỏi tôi. Ánh mặt trời xuyên qua cánh hoa, tinh tế rọi vào mặt dì, làm nó tỏa sáng như đá quý xinh đẹp.
Tôi bất giác nhìn ngắm đến ngây dại, cũng quên trả lời dì, chỉ biết ngây ngốc đứng yên đó.
Dì hơi cúi đầu, nói tiếng “Đi theo dì!”, liền xoay người về phòng làm việc.
Tôi theo dì, thấp thỏm lo âu. Chẳng lẽ dì định khảo tra công việc của tôi? Trong khoảng thời gian này, tôi chưa làm được gì nên hồn, phải làm tôi xấu mặt mới được ư!?
Tôi theo dì vào phòng làm việc. Dì cúi người kéo ngăn tủ, như ảo thuật lấy ra một cái bếp điện nhỏ, sau đó lại lấy thêm một túi bột yến mạch và một bao sữa tươi.
“Ăn cái này được không?” Dì lắc lắc chỗ túi trong tay, hỏi tôi.
Tôi nhất thời được quan tâm vừa mừng lại vừa lo, chỉ biết gật đầu.
“Ngồi đi, đợi dì chút.” Dì vừa nói vừa nghiêng người trộn bột yến mạch và sữa tươi với nhau, sau đó cắm điện, rồi đứng một bên chờ.
Tôi định xin lỗi vì đã để cho dì nhọc công hầu hạ, “Để con canh cho, dì ngồi đi!”
“Không cần. Sữa tươi mau sôi lắm.” Dì đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn lò, dáng vẻ rất chuyên chú.
Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp, không khỏi đi tới đứng sát bên dì.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có chiếc lò điện phát ra âm thanh “tịt tịt” nhỏ nhẹ.
Cách dì gần như vậy, lại ngửi được mùi thơm của dì, thời gian phút chốc chảy ngược, không biết ngày hay đêm.
Tôi nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải, có lẽ im lặng là tốt nhất. Tôi lén liếc mắt nhìn dì, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
Dì đang khuấy muỗng trong nồi, cũng không nói lời nào, khóe miệng cong cong như đang mỉm cười. Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây thì thật tốt!
“Được rồi, ăn đi.” Dì bưng nồi đặt lên bàn rồi ngồi lại xuống ghế, bắt đầu hướng mắt vào máy tính làm việc.
Nói thật, tôi không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng bây giờ sao có thể phụ lòng dì được cơ chứ?!
Múc một muỗng, miễn cưỡng ăn, rồi len lén nhìn dì. Dì vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, cũng không hề chú ý tới tôi.
“Dì Lạc, hay con đem đồ ra ngoài ăn từ từ nha, không phiền dì làm việc.” Tôi khẽ nói.
Dì nhấc mắt nhìn tôi một cái, nói câu “Cũng được”, sau đó đưa túi cho tôi mang đi.
Tôi ra ngoài, trước khi trở về phòng làm việc của mình, tôi lén mang đồ ăn vào toilet.
Vòi nước chảy “ào ào”, đồ ăn rất nhanh hòa vào nước rồi trôi mất không đấu vết.
Tôi nhìn mặt mình trong gương, có chút tiều tụy, tái nhợt, thoáng ẩn nỗi buồn sâu kín.
Tôi muốn tự cười với bản thân một cái, lại phát hiện thì ra nụ cười cũng có thể đa cảm đến thế.
Đột nhiên thần kinh căng thẳng được thả lỏng, tôi chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, buông mình ngồi trên mặt đất, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Nghe được tiếng khóc đè nén của mình tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.
“Mày điên rồi hả!?” Tôi tự hỏi mình như vậy, nhưng không cách nào kềm chế được tiếng khóc nỉ non. Nỗi bi thương khiến tim tôi đau điếng.
Cảm động sao? Thỏa mãn sao? Miễn cưỡng chấp nhận? Hay là lòng tham không đáy? Tôi không biết đâu là phần cuối cùng của cuộc sống nữa.
Khóc xong, tôi dùng nước lạnh rửa mặt, bình tĩnh trở lại phòng làm việc, không ai nhìn ra tôi khác thường.
Hóa ra qua nhiều năm như vậy, tôi đã sớm luyện thành diễn xuất chuyên nghiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook