Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
-
Chương 75
Xuân đến, công ty tổ chức cho nhân viên nữ đi ngắm hoa mai nở.
Mười mấy cô gái trong vườn cây ríu rít hơn chim, rực rỡ hơn hoa.
Thấy tôi đeo máy ảnh cơ theo, rất nhiều cô gái trẻ không quen thân nhờ tôi chụp ảnh. Có người dựa lên thân cây khô, có người trốn sau nhành hoa hết sức quyến rũ, chỉ vì cố lưu lại tấm hình đẹp nhất.
Dù tôi rất bận rộn, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới dì.
Lúc vừa mới bắt đầu, dì đã đi chung với mấy cô chú đồng nghiệp trung niên rồi. Lúc rỗi rãnh, tôi cũng tìm kiếm bóng dáng của dì giữa rừng hoa mênh mông.
Tuyết trắng như bụi phấn, mai đầu xuân nở rộ dưới ánh mặt trời, sương mù hóa thành làn khói bao quanh. Dường như tôi đang đứng giữa một biển hoa di động, bắt đầu choáng váng như kẻ say xe.
Tôi tới chòi ngồi xuống nghỉ ngơi, uống miếng nước.
Lúc tôi đang ở đó ngẩn ngơ, lại nhìn thấy ba bóng người xuất hiện phía đường mòn xa xa. Họ đang cười nói đi tới, âm thanh mới quen thuộc làm sao, không phải dì thì còn ai nữa!
Hôm đó dì mặc một chiếc sơ mi form rộng, bên ngoài khoác áo bành tô cùng váy kẻ ô. Đường rất nhỏ, dì đi sát trong mép, khẽ cúi đầu, giống như sợ đụng trúng cành hoa. Nhìn dáng dấp ấy lại làm tôi nhớ tới tuyệt tác ‘The Makioka Sisters’ (1) của Kon Ichikawa. Bộ phim bắt đầu với hình ảnh bốn chị em xinh đẹp mặc kimono rực rỡ, rong chơi trong vườn anh đào đang mùa nở rộ, khẽ khàng cười nói. Hình ảnh này giống vậy xiết bao!
Tôi kìm lòng không đặng, đứng lên cầm máy chụp hình, hướng về phía dì bấm tạch tạch.
Dì cũng nhìn thấy tôi. Chẳng biết có phải đang đứng trước tầm ngắm nên dì có chút ngượng ngùng không nữa.
Hai đồng nghiệp của dì đi tới bảo tôi chụp cho họ vài tấm, tôi đáp ứng một tiếng.
Dì chạy ra sau lưng tôi, nói mình không thích chụp hình.
Vậy nên tôi lập tức biến thành thợ chụp hình cho hai người khác, còn dì đứng một bên nhìn.
Trong lòng tôi có hơi mất mác, vốn tưởng có cơ hội chụp dì nhiều hơn, đáng tiếc cuối cùng chỉ chụp được hai tấm.
Có một tấm dì đang cúi đầu dịu dàng, tựa như một đóa hoa sen thẹn thùng trước gió!
Tôi quay đầu lại nhìn dì, dì liền lẳng lặng mỉm cười, sâu lắng, tinh mỹ như nước mùa thu. Cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống váy dì, bức họa ấy mãi mãi sẽ đọng lại trong lòng tôi, vĩnh viễn không hề biến mất.
Hồi lâu trong đầu tôi lại hiện lên bài thơ của Từ Chí Ma (2):
“Giả như tôi là một bông tuyết
Nhẹ nhàng xoay giữa không trung
Tôi nhất định biết mình muốn đi đâu
Bay lên, bay lên, bay lên
Tới nơi mà tôi muốn đến.
A, trên người nàng thơm ngát hương mai đỏ!
Khi đó tôi sẽ nhẹ nhàng đáp xuống
Dịu dàng bám trên vạt áo nàng
Gần với trái tim ấm áp của nàng
Tan ra, tan ra, tan ra…”
Tiêu dao tự tại như thế thì cần gì phải chụp hình? Tôi chỉ việc đặt dì ở trong lòng thôi, cảnh tượng ấy vĩnh viễn sẽ tươi mới như lúc ban đầu.
Đến nay, mỗi khi nhớ lại buổi chiều hôm ấy, hương hoa mai vẫn còn phảng phất đâu đây. Ngày xuân đó với hương vị làm say lòng người, ám ảnh như giấc mộng không có thật.
Tuy đoạn này rất ngắn, nhưng lại viết thật lâu.
Tôi muốn viết vài dòng lên tấm ảnh quý giá kia, nhưng lại không kịp 01 tháng 10 sắp tới (Quốc Khánh Trung Quốc).
Nếu mọi người có hứng, hay xem thử bộ phim “The Makioka Sisters” nhé! Phim rất hay!
(1). Bộ film ‘The Makioka Sisters’ (Sasame-yuki) của đạo diễn Kon Ichikawa.
Dựa trên cuốn “Tiểu thuyết quốc tế lớn nhất kể từ khi Minh Trị Duy Tân”. Kể về cuộc sống êm đềm, lãng mạn đầy chất thơ của nước Nhật trước thế chiến thứ 2 – Như 4 chị em gái đài các (Tsuruko, Sachiko, Yukiko và Taeko), mùa xuân kéo nhau đến Kyoto ngắm hoa Đào nở. Tuyết rơi, cánh hoa rơi, ánh sáng rơi… Những ngày huy hoàng của họ rồi cũng rơi, đến 1 ngày họ nhìn lại và mơ mộng.
(2). Từ Chí Ma (1897 – 1931) là một nhà thơ Trung Quốc, Ông được mệnh danh là “chủ soái” của phong trào cách tân thi ca Trung Quốc đầu thế kỉ XX.
Bài thơ: Hạnh phúc của bông tuyết:
Giả như tôi là một bông tuyết,
Nhẹ nhàng xoay giữa không trung
Tôi nhất định biết mình muốn đi đâu
Bay lên, bay lên, bay lên
Tới nơi mà tôi muốn đến.
Không tới khe núi tịch mịch,
Không tới chân núi lạnh lẽo,
Cũng không tới những con đường muộn phiền
Bay lên, bay lên, bay lên
Người hãy xem, tôi có hướng đi của tôi.
Nhẹ nhàng nhảy múa giữa không trung,
Tới nơi thanh u mà tôi đã quen,
Chờ nàng bước ra ngắm vườn hoa
Bay lên, bay lên, bay lên
A, trên người nàng thơm ngát hương mai đỏ!
Khi đó tôi sẽ nhẹ nhàng đáp xuống,
Dịu dàng bám trên vạt áo nàng,
Gần với trái tim ấm áp của nàng
Tan ra, tan ra, tan ra
Tan vào trái tim ấm áp của nàng.
Mười mấy cô gái trong vườn cây ríu rít hơn chim, rực rỡ hơn hoa.
Thấy tôi đeo máy ảnh cơ theo, rất nhiều cô gái trẻ không quen thân nhờ tôi chụp ảnh. Có người dựa lên thân cây khô, có người trốn sau nhành hoa hết sức quyến rũ, chỉ vì cố lưu lại tấm hình đẹp nhất.
Dù tôi rất bận rộn, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới dì.
Lúc vừa mới bắt đầu, dì đã đi chung với mấy cô chú đồng nghiệp trung niên rồi. Lúc rỗi rãnh, tôi cũng tìm kiếm bóng dáng của dì giữa rừng hoa mênh mông.
Tuyết trắng như bụi phấn, mai đầu xuân nở rộ dưới ánh mặt trời, sương mù hóa thành làn khói bao quanh. Dường như tôi đang đứng giữa một biển hoa di động, bắt đầu choáng váng như kẻ say xe.
Tôi tới chòi ngồi xuống nghỉ ngơi, uống miếng nước.
Lúc tôi đang ở đó ngẩn ngơ, lại nhìn thấy ba bóng người xuất hiện phía đường mòn xa xa. Họ đang cười nói đi tới, âm thanh mới quen thuộc làm sao, không phải dì thì còn ai nữa!
Hôm đó dì mặc một chiếc sơ mi form rộng, bên ngoài khoác áo bành tô cùng váy kẻ ô. Đường rất nhỏ, dì đi sát trong mép, khẽ cúi đầu, giống như sợ đụng trúng cành hoa. Nhìn dáng dấp ấy lại làm tôi nhớ tới tuyệt tác ‘The Makioka Sisters’ (1) của Kon Ichikawa. Bộ phim bắt đầu với hình ảnh bốn chị em xinh đẹp mặc kimono rực rỡ, rong chơi trong vườn anh đào đang mùa nở rộ, khẽ khàng cười nói. Hình ảnh này giống vậy xiết bao!
Tôi kìm lòng không đặng, đứng lên cầm máy chụp hình, hướng về phía dì bấm tạch tạch.
Dì cũng nhìn thấy tôi. Chẳng biết có phải đang đứng trước tầm ngắm nên dì có chút ngượng ngùng không nữa.
Hai đồng nghiệp của dì đi tới bảo tôi chụp cho họ vài tấm, tôi đáp ứng một tiếng.
Dì chạy ra sau lưng tôi, nói mình không thích chụp hình.
Vậy nên tôi lập tức biến thành thợ chụp hình cho hai người khác, còn dì đứng một bên nhìn.
Trong lòng tôi có hơi mất mác, vốn tưởng có cơ hội chụp dì nhiều hơn, đáng tiếc cuối cùng chỉ chụp được hai tấm.
Có một tấm dì đang cúi đầu dịu dàng, tựa như một đóa hoa sen thẹn thùng trước gió!
Tôi quay đầu lại nhìn dì, dì liền lẳng lặng mỉm cười, sâu lắng, tinh mỹ như nước mùa thu. Cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống váy dì, bức họa ấy mãi mãi sẽ đọng lại trong lòng tôi, vĩnh viễn không hề biến mất.
Hồi lâu trong đầu tôi lại hiện lên bài thơ của Từ Chí Ma (2):
“Giả như tôi là một bông tuyết
Nhẹ nhàng xoay giữa không trung
Tôi nhất định biết mình muốn đi đâu
Bay lên, bay lên, bay lên
Tới nơi mà tôi muốn đến.
A, trên người nàng thơm ngát hương mai đỏ!
Khi đó tôi sẽ nhẹ nhàng đáp xuống
Dịu dàng bám trên vạt áo nàng
Gần với trái tim ấm áp của nàng
Tan ra, tan ra, tan ra…”
Tiêu dao tự tại như thế thì cần gì phải chụp hình? Tôi chỉ việc đặt dì ở trong lòng thôi, cảnh tượng ấy vĩnh viễn sẽ tươi mới như lúc ban đầu.
Đến nay, mỗi khi nhớ lại buổi chiều hôm ấy, hương hoa mai vẫn còn phảng phất đâu đây. Ngày xuân đó với hương vị làm say lòng người, ám ảnh như giấc mộng không có thật.
Tuy đoạn này rất ngắn, nhưng lại viết thật lâu.
Tôi muốn viết vài dòng lên tấm ảnh quý giá kia, nhưng lại không kịp 01 tháng 10 sắp tới (Quốc Khánh Trung Quốc).
Nếu mọi người có hứng, hay xem thử bộ phim “The Makioka Sisters” nhé! Phim rất hay!
(1). Bộ film ‘The Makioka Sisters’ (Sasame-yuki) của đạo diễn Kon Ichikawa.
Dựa trên cuốn “Tiểu thuyết quốc tế lớn nhất kể từ khi Minh Trị Duy Tân”. Kể về cuộc sống êm đềm, lãng mạn đầy chất thơ của nước Nhật trước thế chiến thứ 2 – Như 4 chị em gái đài các (Tsuruko, Sachiko, Yukiko và Taeko), mùa xuân kéo nhau đến Kyoto ngắm hoa Đào nở. Tuyết rơi, cánh hoa rơi, ánh sáng rơi… Những ngày huy hoàng của họ rồi cũng rơi, đến 1 ngày họ nhìn lại và mơ mộng.
(2). Từ Chí Ma (1897 – 1931) là một nhà thơ Trung Quốc, Ông được mệnh danh là “chủ soái” của phong trào cách tân thi ca Trung Quốc đầu thế kỉ XX.
Bài thơ: Hạnh phúc của bông tuyết:
Giả như tôi là một bông tuyết,
Nhẹ nhàng xoay giữa không trung
Tôi nhất định biết mình muốn đi đâu
Bay lên, bay lên, bay lên
Tới nơi mà tôi muốn đến.
Không tới khe núi tịch mịch,
Không tới chân núi lạnh lẽo,
Cũng không tới những con đường muộn phiền
Bay lên, bay lên, bay lên
Người hãy xem, tôi có hướng đi của tôi.
Nhẹ nhàng nhảy múa giữa không trung,
Tới nơi thanh u mà tôi đã quen,
Chờ nàng bước ra ngắm vườn hoa
Bay lên, bay lên, bay lên
A, trên người nàng thơm ngát hương mai đỏ!
Khi đó tôi sẽ nhẹ nhàng đáp xuống,
Dịu dàng bám trên vạt áo nàng,
Gần với trái tim ấm áp của nàng
Tan ra, tan ra, tan ra
Tan vào trái tim ấm áp của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook