Chúng tôi tay trong tay, bàn với nhau trưa nay ăn gì ở đâu. Tôi nói muốn đi McDonald’s, dì bảo thức ăn nhanh không lành mạnh nên đề nghị đi ăn sushi. Đang nói chuyện, bỗng có người đến trước mặt chúng tôi. Là bạn học thời cấp hai, rất xinh đẹp. Thật ra quan hệ của chúng tôi chỉ là xã giao mà thôi. Vì tôi không quá thích tính cách nóng hừng hực của nhỏ ấy. Quả nhiên, đánh chết cái nết không chừa.

“Thỏ Con, hóa ra mẹ cậu beautiful ghê ha, xem ra cậu phải cố gắng nhiều đó!” Nói xong nhỏ còn cười đầy hàm ý.

Lúc đó gương mặt tôi hẳn là đanh lại. Tuy tôi biết mình không đẹp bằng dì Lạc nhưng là con gái, ai cũng không muốn nghe người ta nói mình không đẹp hết.

Tôi buồn buồn không nói thêm tiếng nào, cứ im lặng bước đi. Tâm tình tốt đẹp nay đã chuyển thành một trời mây xám.

“Thỏ Con, hay là chúng ta đi ăn gà nha?”

“Sao cũng được”.

“Vừa nãy là bạn học của con à? Có người bảo hai dì cháu mình là mẹ con, xem ra chúng ta khá giống nhau đó nha!”

Tôi nghĩ là dì đang an ủi tôi, nên nói: “Không sao đâu, con biết mình không được đẹp, quen rồi.”

Dì dừng bước lại, nhìn tôi nghiêm túc nói:

“Thỏ Con, dì chưa bao giờ nghĩ con khó coi hết, ngược lại dì thấy con rất dễ thương, càng nhìn càng thích.”

Nghe vậy tự dưng tôi thấy vui hẳn lên.

“Thật không?”

“Có lẽ, mới nhìn vào con hơi giống con trai. Nhưng nhìn kỹ thì mới phát hiện, con là kiểu con gái đẹp trong tâm hồn, càng nhìn càng đẹp. Con biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Vì người không vì đẹp mà khả ái, mà vì khả ái mới đẹp đó! Nét đẹp tu dưỡng từ bên trong, cá tính riêng, thẩm thấu ra bên ngoài, mới động lòng người nhất. Nếu không, chỉ cần nhìn búp bê xinh đẹp là đủ rồi!”

“Cũng rất có lý!” Tôi thật khâm phục dì. Những tự ti, lo lắng từ trước đến nay đều nhanh chóng bị quét sạch.

“Ừm, vốn là có lý mà. Được rồi, giờ ăn sushi hay là gà nào?”

“Gà!”

“Mèo béo ị!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương