Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
-
Chương 61
Xế chiều, ba mẹ tan việc đều chạy tới, đem theo chút đồ ăn và vật dụng thường dùng.
Mẹ nói muốn ở lại chăm sóc cho dì, nhưng tôi cứ nhất quyết không chịu. Lý do là tôi được nghỉ hè, còn mẹ thì bộn bề nhiều việc. Mẹ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý, căn dặn chút chuyện, liền trở về.
Dì vẫn đang ngủ mê man. Do mất máu, mất nước nên môi khô nứt nẻ. Tôi lấy tăm bông nhúng tí nước, nhẹ nhàng bôi lên môi dì. Chốc sau, tôi đắp kín chăn cho dì rồi nằm lên chiếc giường nhỏ bên cạnh ngủ một lúc. Song chỉ cần dì hơi có động tĩnh, tôi sẽ phản xạ có điều kiện nhảy thót lên, làm bà dì kia cũng hồi hộp theo. Bà an ủi tôi, “Cô gái nhỏ, mẹ con không sao đâu, con đừng quá lo lắng, cái này không phải ca mổ lớn gì, ngày mai cô ấy có thể ăn liền thôi.”
Sự tình quả thực y như lời bà dì nói, bắt đầu phát triển theo hướng tích cực. Ngày hôm sau, tuy dì giống như bị tác dụng của thuốc hành sốt, thần trí không tỉnh táo, buồn ngủ suốt ngày, chỉ nhắm mắt lại mãi, cũng không còn run rẩy và rên rỉ nữa. Tôi nghĩ dì nên ngủ thêm, ít ra sẽ không cảm thấy đau đớn. Tôi ngồi trước giường, bóp ngón tay cho dì, vuốt ve khuôn mặt dì. Tuy đau lòng, nhưng cũng thấy vui vì có thể làm chút chuyện cho dì.
Buổi trưa, bọn người Lý Bân lại tới nữa. Họ đem theo rất nhiều đồ, nhưng dì Lạc cũng ăn không vô cái nào. Họ muốn thay tôi, để tôi về nhà nghỉ ngơi. Tôi lại nói tôi nhàn rỗi quá nên đâm ra chán, chi bằng ở đây chăm sóc dì, bọn họ cũng không kiên trì nữa.
Đến tối, tôi để bà dì về ăn cơm. Khi sắc trời tối lại, tôi đứng trước cửa sổ, ngây ngốc nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thì ra mưa từ lúc nào chẳng biết. Bầu trời có vẻ sạch sẽ mà trong lành quá. Tuy có hơi ảm đạm, nhưng hiện tại cũng tăng thêm vài phần mát mẻ cho thời tiết nóng nực.
Tâm tôi cũng thế, giảm bớt chút căng thẳng, lo lắng.
Không biết qua bao lâu.
“Thỏ Con…” Phía sau truyền đến một tiếng khinh hô.
Tôi xoay người, nhìn thấy mắt dì lóe sáng trong bóng tối. Dì thật sự đã tỉnh!
Tôi cúi người, kề sát mặt dì.
“Khát nước…” Dì đã lâu không ăn gì, hơi thở cũng mong manh.
Tôi đem ít nước ấm, lót gối sau đầu dì, sau đó ngồi bên giường chậm rãi bón từng thìa nước cho dì uống.
Tôi sờ trán dì, lành lạnh, sốt đã tan, không khỏi thở phào một hơi.
Tôi múc nước, nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho dì. Sắc mặt dì tái nhợt không chút hồng hào.
“Dì muốn thay đồ.” Dì nói với tôi.
Tôi gật đầu, rồi lấy thêm một chậu nước nóng.
Tôi ngồi bên giường, chậm rãi ôm lấy dì, để dì tựa trên vai mình. Tôi cởi bỏ đồ bệnh viện giúp dì, rồi dùng khăn lông nóng lau cổ, lưng, ngực…
Thân thể của dì lập tức lộ ra trước mắt tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy thánh khiết, như ôm một vị Thánh Mẫu vậy.
Tất cả động tác của tôi đều hết sức nhẹ nhàng cẩn thận. Sợ nhất chính là đụng tới chân đau của dì. Tuy đã có nẹp cố định, nhưng không cẩn thận vẫn để lại hệ lụy, vẫn sẽ đau.
Tôi thay áo ngủ cho dì.
Lại nhẹ nhàng cởi quần dì ra, dùng khăn lông nóng cẩn thận lau sạch sẽ.
Dì yên lặng phối hợp động tác của tôi. Khóe mắt vương lại chút ánh sáng, lại phát hiện trên mặt dì lộ ra vẻ e lệ.
Xong xuôi toàn bộ, tôi đỡ dì nằm xuống, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Trong lòng cũng có tí xíu cảm giác thành công.
Dì giơ tay lên, khẽ vuốt ve trán của tôi, thì ra đầu đã đầy mồ hôi từ lúc nào.
“Khổ cực con quá… Thỏ Con…”
Tôi đè nhẹ tay lên môi dì lại, ôn nhu nói, “Dì đừng nói vậy. Con còn có thể làm gì nữa đâu!?”
Dì rốt cục hơi gật đầu, nhắm mắt lại, không nói tiếp nữa.
Ngày thứ ba, cuối cùng dì đã ăn được chút cháo, nói chuyện cũng không mất quá nhiều sức. Khi một người bắt đầu ăn uống, thể lực sẽ nhanh chóng được khôi phục.
Cứ như vậy, mỗi xế chiều tôi đều đến thăm dì, nâng đầu giường lên, đọc chút tin tức trên mạng cho dì nghe, hoặc kể vài chuyện cười chọc dì.
Dì tựa vào gối mỉm cười nghe tôi nói này nói nọ, chỗ nào hài hước sẽ bình luận vài câu. Có lúc tôi mở vài bài nhạc, không nói lời nào, lẳng lặng ngồi trên sofa đọc sách hoặc lên mạng, còn dì thì lại xem tạp chí hoặc báo chí. Tháng ngày ngược lại cũng trôi qua khá nhanh.
Có lúc tôi sẽ chạy ra ngoài mang về cho dì vài đóa hoa sen, cắm trên đầu giường. Lại còn có hạt sen tròn trịa, xanh mơn mởn. Tôi lột cho dì một hạt, tôi một hạt, thật giống như hai đứa con nít.
Mỗi ngày, bà dì sẽ đến gom quần áo đi giặt, thanh lý rác thải gì đó. Nhưng tôi không muốn bà làm những chuyện khác, tỷ như cho lau mình cho dì Lạc, gội đầu các loại.
Chẳng biết tại sao tôi lại không thích người khác làm mấy việc này cho dì tí nào. Dù mình khổ cực hơn chút, nhưng cũng cam tâm tình nguyện. Chuyện gì dì cũng nghe tôi, xưa nay không hề phản kháng, dịu ngoan cực kì.
Ba mẹ mỗi ngày thay phiên đem đồ ăn cho dì Lạc bồi bổ cơ thể. Mấy người Lý Bân cũng thường hay lui tới, mang chút náo nhiệt cho phòng bệnh bớt yên tĩnh.
“Sao dì lại cảm thấy dưỡng bệnh như hưởng phúc vầy nè!” Dì Lạc cảm khái nói.
Thỉnh thoảng cũng có vài người bạn làm ăn tới thăm dì. Đa số họ đều không biết tình trạng hôn nhân của dì Lạc, đều rất tự nhiên nghĩ tôi là con gái của dì, còn khen dì có phúc đức, có đứa con gái thiệt ngoan.
Dì cũng không phản bác, mỉm cười gật đầu ngầm thừa nhận. Tôi ở bên dì dần dần cũng quen rồi, chỉ cảm thấy ngày càng thân thiết với dì hơn.
Eo dì nằm lâu cũng phát đau, lót gối không giải quyết được vấn đề. Tôi liền cúi người, lót tay dưới eo dì.
Dì không cho, nói tay đàn dương cầm sắp bị ép hỏng rồi. Tôi nói tay tôi đàn dương cầm không đủ lực, vừa hay có thể rèn luyện sức lực. Dì cũng hết cách với tôi luôn, ngoại trừ tùy ý để tôi bài bố, cũng không thể quyết định gì được.
Có lúc tôi phát hiện viền mắt dì đỏ ửng, có lẽ do thấy cảm động trong lòng. Nhưng tôi đều giả bộ không thấy. Tôi sợ động tình trước mặt dì, sợ bản thân lại đột nhiên mất khống chế, càng làm sự tình thêm phức tạp.
Tôi không chịu nổi lại bị dì xa lánh. Mỗi lần như thế tôi đều có cảm giác hồn phi phách tán, tôi cũng không muốn phải tiếp tục nếm trải nữa.
_________________
Mẹ nói muốn ở lại chăm sóc cho dì, nhưng tôi cứ nhất quyết không chịu. Lý do là tôi được nghỉ hè, còn mẹ thì bộn bề nhiều việc. Mẹ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý, căn dặn chút chuyện, liền trở về.
Dì vẫn đang ngủ mê man. Do mất máu, mất nước nên môi khô nứt nẻ. Tôi lấy tăm bông nhúng tí nước, nhẹ nhàng bôi lên môi dì. Chốc sau, tôi đắp kín chăn cho dì rồi nằm lên chiếc giường nhỏ bên cạnh ngủ một lúc. Song chỉ cần dì hơi có động tĩnh, tôi sẽ phản xạ có điều kiện nhảy thót lên, làm bà dì kia cũng hồi hộp theo. Bà an ủi tôi, “Cô gái nhỏ, mẹ con không sao đâu, con đừng quá lo lắng, cái này không phải ca mổ lớn gì, ngày mai cô ấy có thể ăn liền thôi.”
Sự tình quả thực y như lời bà dì nói, bắt đầu phát triển theo hướng tích cực. Ngày hôm sau, tuy dì giống như bị tác dụng của thuốc hành sốt, thần trí không tỉnh táo, buồn ngủ suốt ngày, chỉ nhắm mắt lại mãi, cũng không còn run rẩy và rên rỉ nữa. Tôi nghĩ dì nên ngủ thêm, ít ra sẽ không cảm thấy đau đớn. Tôi ngồi trước giường, bóp ngón tay cho dì, vuốt ve khuôn mặt dì. Tuy đau lòng, nhưng cũng thấy vui vì có thể làm chút chuyện cho dì.
Buổi trưa, bọn người Lý Bân lại tới nữa. Họ đem theo rất nhiều đồ, nhưng dì Lạc cũng ăn không vô cái nào. Họ muốn thay tôi, để tôi về nhà nghỉ ngơi. Tôi lại nói tôi nhàn rỗi quá nên đâm ra chán, chi bằng ở đây chăm sóc dì, bọn họ cũng không kiên trì nữa.
Đến tối, tôi để bà dì về ăn cơm. Khi sắc trời tối lại, tôi đứng trước cửa sổ, ngây ngốc nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thì ra mưa từ lúc nào chẳng biết. Bầu trời có vẻ sạch sẽ mà trong lành quá. Tuy có hơi ảm đạm, nhưng hiện tại cũng tăng thêm vài phần mát mẻ cho thời tiết nóng nực.
Tâm tôi cũng thế, giảm bớt chút căng thẳng, lo lắng.
Không biết qua bao lâu.
“Thỏ Con…” Phía sau truyền đến một tiếng khinh hô.
Tôi xoay người, nhìn thấy mắt dì lóe sáng trong bóng tối. Dì thật sự đã tỉnh!
Tôi cúi người, kề sát mặt dì.
“Khát nước…” Dì đã lâu không ăn gì, hơi thở cũng mong manh.
Tôi đem ít nước ấm, lót gối sau đầu dì, sau đó ngồi bên giường chậm rãi bón từng thìa nước cho dì uống.
Tôi sờ trán dì, lành lạnh, sốt đã tan, không khỏi thở phào một hơi.
Tôi múc nước, nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho dì. Sắc mặt dì tái nhợt không chút hồng hào.
“Dì muốn thay đồ.” Dì nói với tôi.
Tôi gật đầu, rồi lấy thêm một chậu nước nóng.
Tôi ngồi bên giường, chậm rãi ôm lấy dì, để dì tựa trên vai mình. Tôi cởi bỏ đồ bệnh viện giúp dì, rồi dùng khăn lông nóng lau cổ, lưng, ngực…
Thân thể của dì lập tức lộ ra trước mắt tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy thánh khiết, như ôm một vị Thánh Mẫu vậy.
Tất cả động tác của tôi đều hết sức nhẹ nhàng cẩn thận. Sợ nhất chính là đụng tới chân đau của dì. Tuy đã có nẹp cố định, nhưng không cẩn thận vẫn để lại hệ lụy, vẫn sẽ đau.
Tôi thay áo ngủ cho dì.
Lại nhẹ nhàng cởi quần dì ra, dùng khăn lông nóng cẩn thận lau sạch sẽ.
Dì yên lặng phối hợp động tác của tôi. Khóe mắt vương lại chút ánh sáng, lại phát hiện trên mặt dì lộ ra vẻ e lệ.
Xong xuôi toàn bộ, tôi đỡ dì nằm xuống, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Trong lòng cũng có tí xíu cảm giác thành công.
Dì giơ tay lên, khẽ vuốt ve trán của tôi, thì ra đầu đã đầy mồ hôi từ lúc nào.
“Khổ cực con quá… Thỏ Con…”
Tôi đè nhẹ tay lên môi dì lại, ôn nhu nói, “Dì đừng nói vậy. Con còn có thể làm gì nữa đâu!?”
Dì rốt cục hơi gật đầu, nhắm mắt lại, không nói tiếp nữa.
Ngày thứ ba, cuối cùng dì đã ăn được chút cháo, nói chuyện cũng không mất quá nhiều sức. Khi một người bắt đầu ăn uống, thể lực sẽ nhanh chóng được khôi phục.
Cứ như vậy, mỗi xế chiều tôi đều đến thăm dì, nâng đầu giường lên, đọc chút tin tức trên mạng cho dì nghe, hoặc kể vài chuyện cười chọc dì.
Dì tựa vào gối mỉm cười nghe tôi nói này nói nọ, chỗ nào hài hước sẽ bình luận vài câu. Có lúc tôi mở vài bài nhạc, không nói lời nào, lẳng lặng ngồi trên sofa đọc sách hoặc lên mạng, còn dì thì lại xem tạp chí hoặc báo chí. Tháng ngày ngược lại cũng trôi qua khá nhanh.
Có lúc tôi sẽ chạy ra ngoài mang về cho dì vài đóa hoa sen, cắm trên đầu giường. Lại còn có hạt sen tròn trịa, xanh mơn mởn. Tôi lột cho dì một hạt, tôi một hạt, thật giống như hai đứa con nít.
Mỗi ngày, bà dì sẽ đến gom quần áo đi giặt, thanh lý rác thải gì đó. Nhưng tôi không muốn bà làm những chuyện khác, tỷ như cho lau mình cho dì Lạc, gội đầu các loại.
Chẳng biết tại sao tôi lại không thích người khác làm mấy việc này cho dì tí nào. Dù mình khổ cực hơn chút, nhưng cũng cam tâm tình nguyện. Chuyện gì dì cũng nghe tôi, xưa nay không hề phản kháng, dịu ngoan cực kì.
Ba mẹ mỗi ngày thay phiên đem đồ ăn cho dì Lạc bồi bổ cơ thể. Mấy người Lý Bân cũng thường hay lui tới, mang chút náo nhiệt cho phòng bệnh bớt yên tĩnh.
“Sao dì lại cảm thấy dưỡng bệnh như hưởng phúc vầy nè!” Dì Lạc cảm khái nói.
Thỉnh thoảng cũng có vài người bạn làm ăn tới thăm dì. Đa số họ đều không biết tình trạng hôn nhân của dì Lạc, đều rất tự nhiên nghĩ tôi là con gái của dì, còn khen dì có phúc đức, có đứa con gái thiệt ngoan.
Dì cũng không phản bác, mỉm cười gật đầu ngầm thừa nhận. Tôi ở bên dì dần dần cũng quen rồi, chỉ cảm thấy ngày càng thân thiết với dì hơn.
Eo dì nằm lâu cũng phát đau, lót gối không giải quyết được vấn đề. Tôi liền cúi người, lót tay dưới eo dì.
Dì không cho, nói tay đàn dương cầm sắp bị ép hỏng rồi. Tôi nói tay tôi đàn dương cầm không đủ lực, vừa hay có thể rèn luyện sức lực. Dì cũng hết cách với tôi luôn, ngoại trừ tùy ý để tôi bài bố, cũng không thể quyết định gì được.
Có lúc tôi phát hiện viền mắt dì đỏ ửng, có lẽ do thấy cảm động trong lòng. Nhưng tôi đều giả bộ không thấy. Tôi sợ động tình trước mặt dì, sợ bản thân lại đột nhiên mất khống chế, càng làm sự tình thêm phức tạp.
Tôi không chịu nổi lại bị dì xa lánh. Mỗi lần như thế tôi đều có cảm giác hồn phi phách tán, tôi cũng không muốn phải tiếp tục nếm trải nữa.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook