Edit: Đông Thảo
“Thật đói a!” Ta ngồi nhìn đám củi trên mặt đất, hữu khí vô lực nói thầm.
Đã là ngày thứ ba, từ ngày ta không cẩn thận phản lỡ hái tiểu hoa cúc của Vương công tử, Mặc Đường đem ta hung hăng giáo huấn một chút, để cho ta ở trong sài phòng diện bích tư quá (úp mặt vào tường suy nghĩ..), cũng may Vương công tử đại nhân đại lượng, thời điểm nằm hấp hối nằm trên giường còn nói Mặc Đường không cần theo ta so đo, thật sự là làm cho ta cảm kích đến nỗi rơi nước mắt a.
Đáng tiếc hiện tại không phải là lúc cảm động khóc rống lên, vấn đề tối trọng yếu chính là cái bụng của ta a, nếu không cho ta ăn cái gì ta sẽ chết đói.
Thực khổ, thân là một tiểu quan, cư nhiên không phải là do miệt mài quá độ ở trên giường chết, mà là bị đói chết, truyền ra ngoài sẽ rất dọa người a!
“Đào Y.” Ngay lúc ta đang hối hận, cửa mở, Mặc Đường đi đến, sắc mặt không phải khó coi bình thường,“Ta cho … ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu tái để ta thất vọng, coi ta một lần nữa dạy dỗ ngươi thế nào.”
A? Như thế nào không nói đuổi ta ra ngoài mà lại một lần nữa dạy dỗ?
Tựa hồ xem thấu tâm tư của ta, Mặc Đường cười cười:“Dù sao Đào Y ngươi tuổi còn nhỏ, tái dạy dỗ nửa năm nữa ngươi bất quá cũng chỉ mới mười sáu. Ta một chút cũng không vội, nhưng thật ra ngươi, ngươi chịu được thời gian dài như vậy sao?”
Mười, mười sáu?
Không phải đâu? Chủ nhân thân thể còn chưa đến mười sáu tuổi? Má của ta ơi! Ta không chỉ bị lùn xuống mười thước, bây giờ còn bị ăn mất mười tuổi, thực…… Thực con mẹ nó…!
Ta biết ta là không có một chút cốt khí gì, cân nhắc giữa lợi với hại một chút, ta quyết định tốt hơn là đi tiếp khách ── bị nam nhân đè, coi như là bị chó cắn đi, dù sao cũng chẳng phải là chuyện trinh tiết gì đáng nói.
Còn đối với cái tên hồ ly giảo hoạt Mặc Đường đó, chẳng biết hắn sẽ đối với ta làm ra những chuyện kỳ quái gì, chi bằng cứ đi tiếp khách, dựa vào thủ đoạn làm ngưu lang trước kia của ta, cũng sẽ không đến nỗi thê thảm cho lắm. ( a bik áp dụng kinh nghiệm mọi núc mọi nơi…cả khi bị đè lẫn không bị đè..)
Bị giam ba ngày ở sài phòng, toàn thân thật bẩn chết, trở lại cầm các của ta việc đầu tiên là phải đem toàn thân trên dưới tắm rửa sạch sẽ.
Ngâm mình trong dục dũng (bồn tắm), tư vị khi bị nhốt ở sái phòng thật khổ sở a, ta thoải mái thở dài, nếu có thể không tiếp khách ở lại nơi này, thật là thích thú biết bao nhiêu!
Chỉ tiếc, ta hiện tại là nằm mơ giữa ban ngày!
Dù sao ở trong sài phòng vẫn chưa được ngủ ngon miếng nào, ngâm mình trong nước ấm, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, ta thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Đợi đến khi…trời đã muốn chập tối, ta mới phát hiện ta đã từ dục dũng chuyển dời đến trên giường, trên người khoác một kiện trung y, không biết là ai giúp ta mặc vào.
Trong phòng tối om, ta không khỏi mắng, người nọ chuyện tốt cũng không làm đến cùng, giúp ta đốt một chút nến, hiện tại trong phòng một mảnh tối đen, còn để ta phiền toái rời giường sờ soạng đi đốt đèn.
Vẫn còn đang oán niệm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, có người mở miệng nói:“Mấy ngày không thấy, Đào Y thần tình sáng sủa ra rất nhiều.”
Kêu tên của ta, thì phải là người biết ta? Bất quá thanh âm nghe thực xa lạ, không biết rốt cuộc là ai?
“Giúp ta đốt đèn đi.” Ta ngồi ở trên giường ngáp một cái, vừa tỉnh dậy, đi xuống giường thật phiền toái.
Lại là một trận cười, tiếp theo trước mắt sáng ngời, người nọ đã đốt đèn lên.
Uy! Thật đúng là mỹ nhân a!
Da trắng như thuyết, tóc đen như mực (đây là men ver của bạch tuyết ^0^), còn khuôn mặt kia nữa…… Tha thứ ta đến cổ đại không lâu, thật sự nghĩ không ra từ nào quá mức văn nhã như vậy. Nhưng là thật sự, mỹ nhân a mỹ nhân!
Ở thời hiện đại, mỹ nhân trong quán ta thấy đều dùng mỹ phẩm trang điểm một chút, sau khi bị hất về thời đại này, ở Vũ Điệp phường cũng thấy rất nhiều mỹ nhân, chỉ là đều nhu nhược vô cùng, không giống cái vị trước mắt này, trên vầng trán khí khái anh hùng tỏa ra bức người, không có một tia âm khí.
Thật là một mĩ nam a!
Mĩ nam khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, cười nói:“Như thế nào? Ta đẹp đến mức làm ngươi choáng váng?” (má ơi… tự sướng..)
Ta giờ mới chú ý, miệng ta há hốc lại cả buổi, phỏng chừng nếu không khép lại, nước miếng sẽ chảy hết ra ngoài.
Cuống quít ngậm miệng lại, ta trong lòng nghi hoặc hỏi:“Ngươi là ai?”, người đẹp như vậy, chẳng lẽ chính là tiểu quan Mặc Đường mới tuyển.
Mĩ nam trong mắt hiện lên một tia oán giận, rất nhanh lại không thấy, hắn há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, lại nhanh chóng bị tiếng thét chói tai của ta đánh gảy.“A! Chết rồi chết rồi! Mặc Đường nói muốn ta đêm nay tiếp khách! Hiện tại là lúc nào?” Vừa nghĩ tới Mặc Đường thanh âm xót xa bùi ngùi tươi cười, tâm của ta liền một trận phát lạnh, nếu đêm nay lại gây chuyện, ta đây liền thật sự chết chắc!
“Đừng kêu! Khách nhân đêm nay của ngươi chính là ta!” Mĩ nam mở miệng nói, trong thanh âm tỏ vẻ rất bất mãn.
“Gì?” Ta quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng mĩ nam.
“Ta nói, khách nhân đêm nay của ngươi- chính, là, ta!” Mĩ nam một chữ một chữ nói xong, nhíu mày, thoáng hiện lên một nét cười lạnh,“Đào Y, bệnh của ngươi thật đúng là nặng, người đàn ông đầu tiên của ngươi cũng không nhớ?”
Đùng!! Sấm sét giữa trời quang..!!
“Thật đói a!” Ta ngồi nhìn đám củi trên mặt đất, hữu khí vô lực nói thầm.
Đã là ngày thứ ba, từ ngày ta không cẩn thận phản lỡ hái tiểu hoa cúc của Vương công tử, Mặc Đường đem ta hung hăng giáo huấn một chút, để cho ta ở trong sài phòng diện bích tư quá (úp mặt vào tường suy nghĩ..), cũng may Vương công tử đại nhân đại lượng, thời điểm nằm hấp hối nằm trên giường còn nói Mặc Đường không cần theo ta so đo, thật sự là làm cho ta cảm kích đến nỗi rơi nước mắt a.
Đáng tiếc hiện tại không phải là lúc cảm động khóc rống lên, vấn đề tối trọng yếu chính là cái bụng của ta a, nếu không cho ta ăn cái gì ta sẽ chết đói.
Thực khổ, thân là một tiểu quan, cư nhiên không phải là do miệt mài quá độ ở trên giường chết, mà là bị đói chết, truyền ra ngoài sẽ rất dọa người a!
“Đào Y.” Ngay lúc ta đang hối hận, cửa mở, Mặc Đường đi đến, sắc mặt không phải khó coi bình thường,“Ta cho … ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu tái để ta thất vọng, coi ta một lần nữa dạy dỗ ngươi thế nào.”
A? Như thế nào không nói đuổi ta ra ngoài mà lại một lần nữa dạy dỗ?
Tựa hồ xem thấu tâm tư của ta, Mặc Đường cười cười:“Dù sao Đào Y ngươi tuổi còn nhỏ, tái dạy dỗ nửa năm nữa ngươi bất quá cũng chỉ mới mười sáu. Ta một chút cũng không vội, nhưng thật ra ngươi, ngươi chịu được thời gian dài như vậy sao?”
Mười, mười sáu?
Không phải đâu? Chủ nhân thân thể còn chưa đến mười sáu tuổi? Má của ta ơi! Ta không chỉ bị lùn xuống mười thước, bây giờ còn bị ăn mất mười tuổi, thực…… Thực con mẹ nó…!
Ta biết ta là không có một chút cốt khí gì, cân nhắc giữa lợi với hại một chút, ta quyết định tốt hơn là đi tiếp khách ── bị nam nhân đè, coi như là bị chó cắn đi, dù sao cũng chẳng phải là chuyện trinh tiết gì đáng nói.
Còn đối với cái tên hồ ly giảo hoạt Mặc Đường đó, chẳng biết hắn sẽ đối với ta làm ra những chuyện kỳ quái gì, chi bằng cứ đi tiếp khách, dựa vào thủ đoạn làm ngưu lang trước kia của ta, cũng sẽ không đến nỗi thê thảm cho lắm. ( a bik áp dụng kinh nghiệm mọi núc mọi nơi…cả khi bị đè lẫn không bị đè..)
Bị giam ba ngày ở sài phòng, toàn thân thật bẩn chết, trở lại cầm các của ta việc đầu tiên là phải đem toàn thân trên dưới tắm rửa sạch sẽ.
Ngâm mình trong dục dũng (bồn tắm), tư vị khi bị nhốt ở sái phòng thật khổ sở a, ta thoải mái thở dài, nếu có thể không tiếp khách ở lại nơi này, thật là thích thú biết bao nhiêu!
Chỉ tiếc, ta hiện tại là nằm mơ giữa ban ngày!
Dù sao ở trong sài phòng vẫn chưa được ngủ ngon miếng nào, ngâm mình trong nước ấm, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, ta thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Đợi đến khi…trời đã muốn chập tối, ta mới phát hiện ta đã từ dục dũng chuyển dời đến trên giường, trên người khoác một kiện trung y, không biết là ai giúp ta mặc vào.
Trong phòng tối om, ta không khỏi mắng, người nọ chuyện tốt cũng không làm đến cùng, giúp ta đốt một chút nến, hiện tại trong phòng một mảnh tối đen, còn để ta phiền toái rời giường sờ soạng đi đốt đèn.
Vẫn còn đang oán niệm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, có người mở miệng nói:“Mấy ngày không thấy, Đào Y thần tình sáng sủa ra rất nhiều.”
Kêu tên của ta, thì phải là người biết ta? Bất quá thanh âm nghe thực xa lạ, không biết rốt cuộc là ai?
“Giúp ta đốt đèn đi.” Ta ngồi ở trên giường ngáp một cái, vừa tỉnh dậy, đi xuống giường thật phiền toái.
Lại là một trận cười, tiếp theo trước mắt sáng ngời, người nọ đã đốt đèn lên.
Uy! Thật đúng là mỹ nhân a!
Da trắng như thuyết, tóc đen như mực (đây là men ver của bạch tuyết ^0^), còn khuôn mặt kia nữa…… Tha thứ ta đến cổ đại không lâu, thật sự nghĩ không ra từ nào quá mức văn nhã như vậy. Nhưng là thật sự, mỹ nhân a mỹ nhân!
Ở thời hiện đại, mỹ nhân trong quán ta thấy đều dùng mỹ phẩm trang điểm một chút, sau khi bị hất về thời đại này, ở Vũ Điệp phường cũng thấy rất nhiều mỹ nhân, chỉ là đều nhu nhược vô cùng, không giống cái vị trước mắt này, trên vầng trán khí khái anh hùng tỏa ra bức người, không có một tia âm khí.
Thật là một mĩ nam a!
Mĩ nam khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, cười nói:“Như thế nào? Ta đẹp đến mức làm ngươi choáng váng?” (má ơi… tự sướng..)
Ta giờ mới chú ý, miệng ta há hốc lại cả buổi, phỏng chừng nếu không khép lại, nước miếng sẽ chảy hết ra ngoài.
Cuống quít ngậm miệng lại, ta trong lòng nghi hoặc hỏi:“Ngươi là ai?”, người đẹp như vậy, chẳng lẽ chính là tiểu quan Mặc Đường mới tuyển.
Mĩ nam trong mắt hiện lên một tia oán giận, rất nhanh lại không thấy, hắn há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, lại nhanh chóng bị tiếng thét chói tai của ta đánh gảy.“A! Chết rồi chết rồi! Mặc Đường nói muốn ta đêm nay tiếp khách! Hiện tại là lúc nào?” Vừa nghĩ tới Mặc Đường thanh âm xót xa bùi ngùi tươi cười, tâm của ta liền một trận phát lạnh, nếu đêm nay lại gây chuyện, ta đây liền thật sự chết chắc!
“Đừng kêu! Khách nhân đêm nay của ngươi chính là ta!” Mĩ nam mở miệng nói, trong thanh âm tỏ vẻ rất bất mãn.
“Gì?” Ta quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng mĩ nam.
“Ta nói, khách nhân đêm nay của ngươi- chính, là, ta!” Mĩ nam một chữ một chữ nói xong, nhíu mày, thoáng hiện lên một nét cười lạnh,“Đào Y, bệnh của ngươi thật đúng là nặng, người đàn ông đầu tiên của ngươi cũng không nhớ?”
Đùng!! Sấm sét giữa trời quang..!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook