Dưỡng Ngư
-
Chương 35
Cửa ải cuối năm buông xuống, Thiệu Niên Hoa đệ trình đơn xin rời đảo, vì mama ở Úc của hắn năm nay về nước đón lễ mừng năm mới với hắn.
Âu nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại làm nũng chơi xấu, lăn từ nhà mình lăn qua nhà Ngân Nguyệt, lăn qua lộn lại liền chỉ bốn chữ: “Ta cũng phải đi!”
Ngân Nguyệt bị làm phiền đến không chịu nổi, trực tiếp vỗ bàn:
“Muốn đi thì đi đi, đi nhanh đi!”
Vì thế buổi chiều cùng ngày Thiệu Niên Hoa nhận được một cái tủ lạnh lớn được chuyển phát nhanh qua, cước phí bưu điện đã thanh toán rồi.
Trên đường vận chuyển sốc nảy đầu óc choáng váng, Âu khi ra thùng liền ôm chặt Thiệu Niên Hoa không buông tay, không nói đến lúc mình trong bồn tắm cần có người ở bên cạnh, cả khi Thiệu Niên Hoa nấu cơm tắm rửa thu dọn đồ đạc y cũng muốn treo trên người của hắn, nếu hắn buông tay nước mắt liền ứa ra rưng rưng đầm đìa, khiến cho lúc Thiệu Niên Hoa trong nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn nghe tiếng y cào cửa bên ngoài cũng đi không nổi. Qua nửa ngày Thiệu Niên Hoa thiếu chút nữa đã ngủ trong WC.
Ngày hôm sau Âu an phận rất nhiều, bây giờ Thiệu Niên Hoa mới bắt đầu quét dọn nhà cửa. Đúng thật là tốt, bụi tích trên sàn nhà bị đuôi cá lớn ẩm ướt tha đến kéo đi, quét qua quét lại mấy lần, thật dễ lau hơn.
Hôm qua trở về có mang theo không ít hải sản, tiện đường còn đi siêu thị mua chút bột gạo, chính hắn một người ăn còn được mấy lần, nhưng nếu cho nhân ngư ăn chỉ sợ một ngày cũng không đủ.
Thiệu Niên Hoa vào phòng bếp nấu một nửa số bột mì làm mì sợi, nấu một bát hải sản to, nghĩ trước lót dạ cho Âu, sau mình lại đi siêu thị mua thêm thịt và hải sản tươi sống, nếu ăn không quen đồ đông lạnh, đành phải dùng đồ tươi nấu chín, ngẫu nhiên ăn một hai ngày hẳn không sao, đỡ hơn so với bị đói. Lại dùng cơm thừa hôm qua rang cơm trứng xào rau xanh cho mình cố nhịn chút.
Cơm còn chưa rang xong đâu, chợt nghe có người kinh hô:
“Niên Hoa! Ngươi nấu nhiều như vậy làm gì?!”
Thiệu mama cư nhiên đã trở về! Thiệu Niên Hoa hết hồn suýt nữa quăng xẻng xào cơm ra.
“Ta nghĩ muốn về sớm chút, liền thay đổi lịch trình chuyến bay. Ngươi hẹn bạn đến sao?”
Thiệu mama đã gần năm mươi, trang điểm phối sức trang nhã thoạt nhìn như mới bốn mươi, cho thấy cuộc sống ở nước ngoài của bà cũng không tệ lắm, hé miệng cười rộ lên bộ dáng xinh đẹp mơ hồ có vài phần như thiếu nữ:
“Ngươi làm chuyện của mình đi, ta đi rửa mặt trước, nếu có người đến ta sẽ không quấy rầy.”
Thiệu mama đi vào toilet, không bao lâu sau một tiếng hét kinh hãi vang lên.
“Mama ngươi nghe ta giải thích!!!”
Thiệu Niên Hoa thật sự quăng đi xẻng, mềm chân vọt vào.
Trong bể tắm nằm một mĩ thiếu niên cả người trần trụi.
Làn da trắng tựa như ngọc dương chi, tóc dài rối tung uốn lượn xuống theo đầu vai, ánh mắt xanh biếc chớp chớp run run rẩy rẩy, chân nhỏ thon dài khoát lên bồn tắm, vô tội nhoáng lên một cái lại thêm một cái.
Sửng sốt trong chốc lát, Thiệu mama một tay lôi Thiệu Niên Hoa ra, phanh một tiếng, đóng cửa toilet, trừng mắt hỏi hắn:
“Chuyện này là sao?”
Tựa như phim truyền hình thường xuyên diễn như vậy, A nói “Ngươi nghe ta giải thích”, B nên trả lời “Ta không nghe, ta không nghe”, nếu đáp sai thành “Ngươi giải thích đi ta nghe”, A sẽ không có từ gì để nói.
Thiệu Niên Hoa há miệng thở dốc, miệng mở lớn lại nhắm lại.
Thời điểm hắn muốn nói lại thôi ý niệm xoay chuyển ngàn lần, Thiệu mama đã não bổ xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
“Ngươi là con ta, ta hiểu, không phải người xằng bậy, mama không phải người có tư tưởng cổ hủ lạc hậu, ngươi không cần băn khoăn nhiều lắm. Ngươi nếu thật sự… muốn… liền… Haizz…”
Thiệu mama thở dài, nếp nhăn khóe mắt nhất thời rõ ràng không ít, sờ sờ mặt đứa con, cúi đầu nói:
“Trước tiên ngươi đem quần áo cho y mặc, đi ra chúng ta chậm rãi trò chuyện.”
Thiệu Niên Hoa gian nan nuốt nước miếng, kiên trì nói:
“Tối hôm qua… Chơi có chút… Quần áo… Đã bỏ rồi…”
Thiệu mama thẹn đỏ mặt, véo mặt hắn một cái thật mạnh:
“Buổi tối ta lại đến, đến lúc đó giải thích rõ ràng cho ta.”
Đưa tiễn Thiệu mama ra cửa, Thiệu Niên Hoa vội vã trở lại nhà tắm.
Chân vẫn là cái chân kia, nhỏ trắng mịn thon dài, còn có vật phấn hồng giữa hai chân… Thiệu Niên Hoa ma xui quỷ kiến sao ấy đưa tay lên sờ soạng một phen.
Xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt của vảy.
Âu nâng lên chân nhẹ nhàng đá hắn một cái, chạm đến trên người cũng là cảm giác quen thuộc của vây đuôi phủi qua.
“Hì hì ~ Là ảo giác nha!”
Âu đắc ý nói.
Tinh thần của nhân loại không tính mạnh, hơi bóp méo một tí liền thay đổi cách nhìn.
Tức khắc Thiệu Niên Hoa liền thất vọng, quá thất vọng.
Đi siêu thị mua đồ ăn, về nhà nấu ăn cho Âu ăn no, quấn một tầng vải không thấm nước cho y, ôm đến trên giường dùng chăn che kĩ, lại tìm một số lí do thoái thác, Thiệu Niên Hoa gọi điện kêu mama về.
Cứu trợ bị lừa bán thiếu niên câm điếc, giúp y tự lực cánh sinh, rồi sau đó lâu ngày sinh tình, chuyện xưa hù đến khiến Thiệu mama sửng sốt, biểu tình trên mặt từ nghi ngờ đến lo lắng, pha lẫn tự trách cùng thương tiếc, thay đổi luân phiên, nhìn thấy thiếu niên tránh sau lưng đứa con nhút nhát rụt rè nhìn bà, rốt cuộc cũng không nói thêm cái gì, tháo xuống một chiếc nhẫn đính một viên ngọc bích cho Thiệu Niên Hoa:
“Mama tự lo cho thân mình, cũng không chiếu cố ngươi nhiều, nói cái gì cũng đều chậm. Chính ngươi có chủ kiến là được, ta chỉ hi vọng cuộc sống của ngươi tốt. Ta ăn ta mặc ta ở đều của người ta, lần này cũng không có nhiều vật tốt để cho ngươi, không có quà năm mới… nữa cho ngươi. Nhưng chiếc nhẫn này là đồ cưới của bà ngoại ngươi cho ta, cũng chỉ có thể lưu niệm tưởng lại cho các ngươi…”
Thiệu mama lau nước mắt, chẹp miệng, bộ dáng vẫn là bộ dáng giống như thiếu nữ, nhưng lại không biết là do lớp trang điểm hay như thế nào, mặt sau khi lau nước mắt xong quả thật như một bà lão.
“Vị kia của ta ở khách sạn gần đây, vốn ta tính chờ ta cùng ngươi qua lễ xong, lại cùng ông ấy đi dạo du dịch trong nước. Nếu các ngươi hai đứa đã ở cùng nhau, vừa lúc ta có thể cùng người ấy đi chơi sớm hơn.”
Mẹ con hai người nhiều năm không gặp, lúc này lại đầy bụng chua xót, Thiệu mama ở ngoài cửa lôi kéo tay của Thiệu Niên Hoa, hoài nghi hỏi:
“Đứa nhỏ kia nhìn còn rất nhỏ, hay là do ngươi lừa người ta?”
Thiệu Niên Hoa đỏ mặt, không biết nên nói gì, mama hiểu rõ vỗ vỗ mu bàn tay đứa con:
“Ngươi có một ít tâm cơ như thế cũng tốt. Người ta so ngươi nhỏ tuổi, phải ở cùng nhau thật tốt, sau khi ngươi già còn có người chăm sóc ngươi. Các ngươi còn rất trẻ, thật sự rất trẻ, có chuyện gì liền gọi cho ta, có thể giúp cái gì ta đều sẵn lòng giúp…”
Âu ló ra từ trong chăn, bỏ cái đuôi bị quấn đến khó chịu ra, cắn móng tay lén lút nghĩ, có mama thật sự tốt lắm nha.
Qua tết không lâu, trên đảo liền vội vã bận rộn lên. Tiết xuân phân sắp đến gần Hải thị, công tác chuẩn bị đều phải làm tốt, chợ tạm thời phải thành lập xây dựng cùng nơi ở, bến cảng phải mở rộng, các loại trận pháp cảnh giới, phòng vệ, giám thị cũng phải bố trí lại.
(Tiết xuân phân: Xuân phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa mùa xuân (vào khoảng 20 (hoặc 21) tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 (hoặc 5) tháng 4).)
Cư dân đều quen thuộc nhịp sống trên đảo, không cần Ngân Nguyệt sắp xếp ai cũng thông thạo tìm việc làm sinh sống.
Thiệu Niên Hoa cảm thấy chính mình cũng nên làm cái gì đó, nên hắn đến hỏi Ngân Nguyệt.
“Ngươi trông chặt Âu đừng để y gây chuyện, ta cảm tạ ngươi nhiều.”
Nguyệt Ngân nằm sấp trong bể tắm bên cạnh nhà —— nhà hắn thường có bể bơi —— không kiên nhẫn khua tay.
Đúng vậy, Ngân Nguyệt thoạt nhìn cực kỳ không bình tĩnh, không chỉ không kiên nhẫn, thái độ còn khác thường hay lải nhải, xụ mặt cằn nhằn:
“....Còn hai năm....Quá đau khổ.... Tại sao lại là ta.....Dứt khoát nên cho các ngươi cùng thông hôn với lục địa.... Hai năm nha....Tiểu Trân Châu của ta.....”
Thiệu Niên Hoa bị hắn dọa một chút:
“Ngân Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Vẻ mặt Ngân Nguyệt khó được lộ vẻ u buồn, liếc hắn, cảm thán:
“Quá mức vĩ đại cũng là một loại phiền não......”
Thiệu Niên Hoa:
“......”
Rốt cuộc ngươi bị gì vậy.
Âu không quan tâm lắm, cầm vịt gặm:
“Không có gì, không có gì, mỗi năm đều có vài ngày như thế.”
Thiệu Niên Hoa cảm thấy kiểu câu này nghe hơi quen nha.
“Rắc, rắc” Gặm xong con vịt, Âu nhảy ra vại cá, lăn lông lốc trên mặt đất, nhào lên người Thiệu Niên Hoa:
“Kỳ động dục của nhân ngư sắp đến, bạn đời của Ngân Nguyệt còn ở khu tụ cư trong biển sâu không thể tới ha ha ha!! Qua ba tháng kỳ động dục sẽ hết đến khi đó sẽ trở lại bình thường!!”
Ánh mắt Thiệu Niên Hoa phát sáng:
“Kỳ động dục của nhân ngư là ba tháng? Thế......”
Âu ưỡn ngực phi thường tự hào:
“Không có bạn đời mới ba tháng, kỳ động dục của ta thường là ba đến mười tháng!”
Thiệu Niên Hoa nhộn nhạo, bình tĩnh xoa xoa nước miếng.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày Thiệu Niên Hoa liền như hổ rình mồi nhìn chằm chằm dấu x đánh dấu trên lịch mà nhộn nhạo, nhưng ba tháng qua rồi mà Âu còn không tỏ vẻ, người nào đó chờ đến mức ánh mắt đều muốn phát xanh.
Vào nửa đêm tuần mới sau ba tháng, bỗng nhiên Âu từ hang cá trong phòng xông vào, xốc giường Thiệu Niên Hoa toàn nước:
“Thiệu Niên Hoa! Mau đến trong hang!”
Thiệu Niên Hoa đang ngủ say bị tưới giật mình lạnh run, mơ mơ màng màng kéo chăn:
“Ngươi lên giường đi.”
Âu mở đèn, chỉ vào bụng dưới của mình ngượng ngùng mở miệng:
“Lộ ra rồi, trên cạn sẽ đụng trúng.”
Túi sinh sản thường giấu dưới vảy mở ra, vươn ra một cây nấm to dài màu sắc hơi nhạt.
Thiệu Niên Hoa bật người liền tỉnh táo, nhào lên cười “hì hì” dâm đãng, ôm nhân ngư lên giường:
“Ta đây sẽ dạy ngươi chuyện tình của người lớn.”
Quả nhiên, kiểu lời thoại này nói ra thật xúc động!
Nhưng Âu một chút cũng không phối hợp:
“Không cần ngươi dạy! Ta biết!”
Vẻ mặt y thật nghiêm túc xé quần áo của Thiệu Niên Hoa:
“Trưởng thành tự nhiên biết! Lúc ta trở về tộc có nhân ngư đã dạy ta làm sao cùng giống đực làm chuyện đó!”
“Nhân ngư dạy ngươi làm chuyện đó với con người?”
Thiệu Niên Hoa kinh hãi!
“..... Với giống đực nhân ngư.....”
Âu ngượng ngùng cười một cái, nhanh chóng giải thích:
“Nhưng cũng giống nhau thôi! Ngân Nguyệt cũng nói chúng ta có cùng loại kết cấu!”
“Không giống nhau nha!”
Thiệu Niên Hoa bắt lấy tay y:
“Xằng bậy rất nguy hiểm, ta thông thạo hơn chút, để ta làm được rồi.”
“Ngươi cũng biết làm chuyện đó với giống đực nhân ngư?”
Âu kinh ngạc nhìn hắn.
“.....Với.... Giống đực nhân loại....”
Lệ rơi đầy mặt Thiệu Niên Hoa, cho dù có xem phim cấp 3 hắn cũng không có tính xem cá thú giao.....
“Vẫn nên để ta làm!”
Âu nhanh chóng lột sạch đặt bạn đời lên giường:
“Dù sao ta cũng biết động ở đâu!”
“Chẳng lẽ trên người ngươi không có động sao?!!”
Hơn nữa từ này dùng hơi xấu hổ có chút… Không là quá mắc cỡ mới đúng!
“Đương nhiên có!”
Âu đắc chí vô cùng dùng cây nấm của mình chọc chọc mông Thiệu Niên Hoa:
“Nhưng ngươi tìm được sao?”
Âu nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại làm nũng chơi xấu, lăn từ nhà mình lăn qua nhà Ngân Nguyệt, lăn qua lộn lại liền chỉ bốn chữ: “Ta cũng phải đi!”
Ngân Nguyệt bị làm phiền đến không chịu nổi, trực tiếp vỗ bàn:
“Muốn đi thì đi đi, đi nhanh đi!”
Vì thế buổi chiều cùng ngày Thiệu Niên Hoa nhận được một cái tủ lạnh lớn được chuyển phát nhanh qua, cước phí bưu điện đã thanh toán rồi.
Trên đường vận chuyển sốc nảy đầu óc choáng váng, Âu khi ra thùng liền ôm chặt Thiệu Niên Hoa không buông tay, không nói đến lúc mình trong bồn tắm cần có người ở bên cạnh, cả khi Thiệu Niên Hoa nấu cơm tắm rửa thu dọn đồ đạc y cũng muốn treo trên người của hắn, nếu hắn buông tay nước mắt liền ứa ra rưng rưng đầm đìa, khiến cho lúc Thiệu Niên Hoa trong nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn nghe tiếng y cào cửa bên ngoài cũng đi không nổi. Qua nửa ngày Thiệu Niên Hoa thiếu chút nữa đã ngủ trong WC.
Ngày hôm sau Âu an phận rất nhiều, bây giờ Thiệu Niên Hoa mới bắt đầu quét dọn nhà cửa. Đúng thật là tốt, bụi tích trên sàn nhà bị đuôi cá lớn ẩm ướt tha đến kéo đi, quét qua quét lại mấy lần, thật dễ lau hơn.
Hôm qua trở về có mang theo không ít hải sản, tiện đường còn đi siêu thị mua chút bột gạo, chính hắn một người ăn còn được mấy lần, nhưng nếu cho nhân ngư ăn chỉ sợ một ngày cũng không đủ.
Thiệu Niên Hoa vào phòng bếp nấu một nửa số bột mì làm mì sợi, nấu một bát hải sản to, nghĩ trước lót dạ cho Âu, sau mình lại đi siêu thị mua thêm thịt và hải sản tươi sống, nếu ăn không quen đồ đông lạnh, đành phải dùng đồ tươi nấu chín, ngẫu nhiên ăn một hai ngày hẳn không sao, đỡ hơn so với bị đói. Lại dùng cơm thừa hôm qua rang cơm trứng xào rau xanh cho mình cố nhịn chút.
Cơm còn chưa rang xong đâu, chợt nghe có người kinh hô:
“Niên Hoa! Ngươi nấu nhiều như vậy làm gì?!”
Thiệu mama cư nhiên đã trở về! Thiệu Niên Hoa hết hồn suýt nữa quăng xẻng xào cơm ra.
“Ta nghĩ muốn về sớm chút, liền thay đổi lịch trình chuyến bay. Ngươi hẹn bạn đến sao?”
Thiệu mama đã gần năm mươi, trang điểm phối sức trang nhã thoạt nhìn như mới bốn mươi, cho thấy cuộc sống ở nước ngoài của bà cũng không tệ lắm, hé miệng cười rộ lên bộ dáng xinh đẹp mơ hồ có vài phần như thiếu nữ:
“Ngươi làm chuyện của mình đi, ta đi rửa mặt trước, nếu có người đến ta sẽ không quấy rầy.”
Thiệu mama đi vào toilet, không bao lâu sau một tiếng hét kinh hãi vang lên.
“Mama ngươi nghe ta giải thích!!!”
Thiệu Niên Hoa thật sự quăng đi xẻng, mềm chân vọt vào.
Trong bể tắm nằm một mĩ thiếu niên cả người trần trụi.
Làn da trắng tựa như ngọc dương chi, tóc dài rối tung uốn lượn xuống theo đầu vai, ánh mắt xanh biếc chớp chớp run run rẩy rẩy, chân nhỏ thon dài khoát lên bồn tắm, vô tội nhoáng lên một cái lại thêm một cái.
Sửng sốt trong chốc lát, Thiệu mama một tay lôi Thiệu Niên Hoa ra, phanh một tiếng, đóng cửa toilet, trừng mắt hỏi hắn:
“Chuyện này là sao?”
Tựa như phim truyền hình thường xuyên diễn như vậy, A nói “Ngươi nghe ta giải thích”, B nên trả lời “Ta không nghe, ta không nghe”, nếu đáp sai thành “Ngươi giải thích đi ta nghe”, A sẽ không có từ gì để nói.
Thiệu Niên Hoa há miệng thở dốc, miệng mở lớn lại nhắm lại.
Thời điểm hắn muốn nói lại thôi ý niệm xoay chuyển ngàn lần, Thiệu mama đã não bổ xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
“Ngươi là con ta, ta hiểu, không phải người xằng bậy, mama không phải người có tư tưởng cổ hủ lạc hậu, ngươi không cần băn khoăn nhiều lắm. Ngươi nếu thật sự… muốn… liền… Haizz…”
Thiệu mama thở dài, nếp nhăn khóe mắt nhất thời rõ ràng không ít, sờ sờ mặt đứa con, cúi đầu nói:
“Trước tiên ngươi đem quần áo cho y mặc, đi ra chúng ta chậm rãi trò chuyện.”
Thiệu Niên Hoa gian nan nuốt nước miếng, kiên trì nói:
“Tối hôm qua… Chơi có chút… Quần áo… Đã bỏ rồi…”
Thiệu mama thẹn đỏ mặt, véo mặt hắn một cái thật mạnh:
“Buổi tối ta lại đến, đến lúc đó giải thích rõ ràng cho ta.”
Đưa tiễn Thiệu mama ra cửa, Thiệu Niên Hoa vội vã trở lại nhà tắm.
Chân vẫn là cái chân kia, nhỏ trắng mịn thon dài, còn có vật phấn hồng giữa hai chân… Thiệu Niên Hoa ma xui quỷ kiến sao ấy đưa tay lên sờ soạng một phen.
Xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt của vảy.
Âu nâng lên chân nhẹ nhàng đá hắn một cái, chạm đến trên người cũng là cảm giác quen thuộc của vây đuôi phủi qua.
“Hì hì ~ Là ảo giác nha!”
Âu đắc ý nói.
Tinh thần của nhân loại không tính mạnh, hơi bóp méo một tí liền thay đổi cách nhìn.
Tức khắc Thiệu Niên Hoa liền thất vọng, quá thất vọng.
Đi siêu thị mua đồ ăn, về nhà nấu ăn cho Âu ăn no, quấn một tầng vải không thấm nước cho y, ôm đến trên giường dùng chăn che kĩ, lại tìm một số lí do thoái thác, Thiệu Niên Hoa gọi điện kêu mama về.
Cứu trợ bị lừa bán thiếu niên câm điếc, giúp y tự lực cánh sinh, rồi sau đó lâu ngày sinh tình, chuyện xưa hù đến khiến Thiệu mama sửng sốt, biểu tình trên mặt từ nghi ngờ đến lo lắng, pha lẫn tự trách cùng thương tiếc, thay đổi luân phiên, nhìn thấy thiếu niên tránh sau lưng đứa con nhút nhát rụt rè nhìn bà, rốt cuộc cũng không nói thêm cái gì, tháo xuống một chiếc nhẫn đính một viên ngọc bích cho Thiệu Niên Hoa:
“Mama tự lo cho thân mình, cũng không chiếu cố ngươi nhiều, nói cái gì cũng đều chậm. Chính ngươi có chủ kiến là được, ta chỉ hi vọng cuộc sống của ngươi tốt. Ta ăn ta mặc ta ở đều của người ta, lần này cũng không có nhiều vật tốt để cho ngươi, không có quà năm mới… nữa cho ngươi. Nhưng chiếc nhẫn này là đồ cưới của bà ngoại ngươi cho ta, cũng chỉ có thể lưu niệm tưởng lại cho các ngươi…”
Thiệu mama lau nước mắt, chẹp miệng, bộ dáng vẫn là bộ dáng giống như thiếu nữ, nhưng lại không biết là do lớp trang điểm hay như thế nào, mặt sau khi lau nước mắt xong quả thật như một bà lão.
“Vị kia của ta ở khách sạn gần đây, vốn ta tính chờ ta cùng ngươi qua lễ xong, lại cùng ông ấy đi dạo du dịch trong nước. Nếu các ngươi hai đứa đã ở cùng nhau, vừa lúc ta có thể cùng người ấy đi chơi sớm hơn.”
Mẹ con hai người nhiều năm không gặp, lúc này lại đầy bụng chua xót, Thiệu mama ở ngoài cửa lôi kéo tay của Thiệu Niên Hoa, hoài nghi hỏi:
“Đứa nhỏ kia nhìn còn rất nhỏ, hay là do ngươi lừa người ta?”
Thiệu Niên Hoa đỏ mặt, không biết nên nói gì, mama hiểu rõ vỗ vỗ mu bàn tay đứa con:
“Ngươi có một ít tâm cơ như thế cũng tốt. Người ta so ngươi nhỏ tuổi, phải ở cùng nhau thật tốt, sau khi ngươi già còn có người chăm sóc ngươi. Các ngươi còn rất trẻ, thật sự rất trẻ, có chuyện gì liền gọi cho ta, có thể giúp cái gì ta đều sẵn lòng giúp…”
Âu ló ra từ trong chăn, bỏ cái đuôi bị quấn đến khó chịu ra, cắn móng tay lén lút nghĩ, có mama thật sự tốt lắm nha.
Qua tết không lâu, trên đảo liền vội vã bận rộn lên. Tiết xuân phân sắp đến gần Hải thị, công tác chuẩn bị đều phải làm tốt, chợ tạm thời phải thành lập xây dựng cùng nơi ở, bến cảng phải mở rộng, các loại trận pháp cảnh giới, phòng vệ, giám thị cũng phải bố trí lại.
(Tiết xuân phân: Xuân phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa mùa xuân (vào khoảng 20 (hoặc 21) tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 (hoặc 5) tháng 4).)
Cư dân đều quen thuộc nhịp sống trên đảo, không cần Ngân Nguyệt sắp xếp ai cũng thông thạo tìm việc làm sinh sống.
Thiệu Niên Hoa cảm thấy chính mình cũng nên làm cái gì đó, nên hắn đến hỏi Ngân Nguyệt.
“Ngươi trông chặt Âu đừng để y gây chuyện, ta cảm tạ ngươi nhiều.”
Nguyệt Ngân nằm sấp trong bể tắm bên cạnh nhà —— nhà hắn thường có bể bơi —— không kiên nhẫn khua tay.
Đúng vậy, Ngân Nguyệt thoạt nhìn cực kỳ không bình tĩnh, không chỉ không kiên nhẫn, thái độ còn khác thường hay lải nhải, xụ mặt cằn nhằn:
“....Còn hai năm....Quá đau khổ.... Tại sao lại là ta.....Dứt khoát nên cho các ngươi cùng thông hôn với lục địa.... Hai năm nha....Tiểu Trân Châu của ta.....”
Thiệu Niên Hoa bị hắn dọa một chút:
“Ngân Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Vẻ mặt Ngân Nguyệt khó được lộ vẻ u buồn, liếc hắn, cảm thán:
“Quá mức vĩ đại cũng là một loại phiền não......”
Thiệu Niên Hoa:
“......”
Rốt cuộc ngươi bị gì vậy.
Âu không quan tâm lắm, cầm vịt gặm:
“Không có gì, không có gì, mỗi năm đều có vài ngày như thế.”
Thiệu Niên Hoa cảm thấy kiểu câu này nghe hơi quen nha.
“Rắc, rắc” Gặm xong con vịt, Âu nhảy ra vại cá, lăn lông lốc trên mặt đất, nhào lên người Thiệu Niên Hoa:
“Kỳ động dục của nhân ngư sắp đến, bạn đời của Ngân Nguyệt còn ở khu tụ cư trong biển sâu không thể tới ha ha ha!! Qua ba tháng kỳ động dục sẽ hết đến khi đó sẽ trở lại bình thường!!”
Ánh mắt Thiệu Niên Hoa phát sáng:
“Kỳ động dục của nhân ngư là ba tháng? Thế......”
Âu ưỡn ngực phi thường tự hào:
“Không có bạn đời mới ba tháng, kỳ động dục của ta thường là ba đến mười tháng!”
Thiệu Niên Hoa nhộn nhạo, bình tĩnh xoa xoa nước miếng.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày Thiệu Niên Hoa liền như hổ rình mồi nhìn chằm chằm dấu x đánh dấu trên lịch mà nhộn nhạo, nhưng ba tháng qua rồi mà Âu còn không tỏ vẻ, người nào đó chờ đến mức ánh mắt đều muốn phát xanh.
Vào nửa đêm tuần mới sau ba tháng, bỗng nhiên Âu từ hang cá trong phòng xông vào, xốc giường Thiệu Niên Hoa toàn nước:
“Thiệu Niên Hoa! Mau đến trong hang!”
Thiệu Niên Hoa đang ngủ say bị tưới giật mình lạnh run, mơ mơ màng màng kéo chăn:
“Ngươi lên giường đi.”
Âu mở đèn, chỉ vào bụng dưới của mình ngượng ngùng mở miệng:
“Lộ ra rồi, trên cạn sẽ đụng trúng.”
Túi sinh sản thường giấu dưới vảy mở ra, vươn ra một cây nấm to dài màu sắc hơi nhạt.
Thiệu Niên Hoa bật người liền tỉnh táo, nhào lên cười “hì hì” dâm đãng, ôm nhân ngư lên giường:
“Ta đây sẽ dạy ngươi chuyện tình của người lớn.”
Quả nhiên, kiểu lời thoại này nói ra thật xúc động!
Nhưng Âu một chút cũng không phối hợp:
“Không cần ngươi dạy! Ta biết!”
Vẻ mặt y thật nghiêm túc xé quần áo của Thiệu Niên Hoa:
“Trưởng thành tự nhiên biết! Lúc ta trở về tộc có nhân ngư đã dạy ta làm sao cùng giống đực làm chuyện đó!”
“Nhân ngư dạy ngươi làm chuyện đó với con người?”
Thiệu Niên Hoa kinh hãi!
“..... Với giống đực nhân ngư.....”
Âu ngượng ngùng cười một cái, nhanh chóng giải thích:
“Nhưng cũng giống nhau thôi! Ngân Nguyệt cũng nói chúng ta có cùng loại kết cấu!”
“Không giống nhau nha!”
Thiệu Niên Hoa bắt lấy tay y:
“Xằng bậy rất nguy hiểm, ta thông thạo hơn chút, để ta làm được rồi.”
“Ngươi cũng biết làm chuyện đó với giống đực nhân ngư?”
Âu kinh ngạc nhìn hắn.
“.....Với.... Giống đực nhân loại....”
Lệ rơi đầy mặt Thiệu Niên Hoa, cho dù có xem phim cấp 3 hắn cũng không có tính xem cá thú giao.....
“Vẫn nên để ta làm!”
Âu nhanh chóng lột sạch đặt bạn đời lên giường:
“Dù sao ta cũng biết động ở đâu!”
“Chẳng lẽ trên người ngươi không có động sao?!!”
Hơn nữa từ này dùng hơi xấu hổ có chút… Không là quá mắc cỡ mới đúng!
“Đương nhiên có!”
Âu đắc chí vô cùng dùng cây nấm của mình chọc chọc mông Thiệu Niên Hoa:
“Nhưng ngươi tìm được sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook