Dưỡng Ngư
-
Chương 22
Có một số ý niệm sau khi xuất hiện, muốn thu hồi cũng khó lắm. Mấy ngày nay Thiệu Niên Hoa khống chế không cho mình suy nghĩ xa hơn nữa.
Thời điểm ở cùng nhân ngư, hắn chịu đựng ý muốn không dám làm càn quan sát đuôi cá của người ta, lại nhịn xuống xúc động không được sờ y, ôm y như ông chú biến thái. Mà lúc không ở cùng nhau, hắn bắt đầu lo lắng một ít việc ví dụ như người cá nhỏ có người thân hay không, người thân của y có thể chấp nhận một con người không, cuộc sống của bọn họ sau này sẽ như thế nào, một ít vấn đề nhìn như thật nhưng không có giới hạn.
Đều duy nhất hắn không lo lắng chính là nhân ngư nhất định thích hắn!
Cho dù loại yêu thích này thành lập trên cơ sở thức ăn, nhưng lâu ngày sinh tình, ấn tượng y đối hắn chắc chắn là tốt!
Thình lình tiến vào trạng thái ảo tưởng, Thiệu Niên Hoa phi thường tự tin có thể phá tan hết trở ngại, cùng tiểu nhân ngư trở thành người một nhà.
Xuất phát từ cảm giác khẩn trương cùng ý tưởng mịt mờ không thể nói rõ, Thiệu Niên Hoa yêu cầu làm một chiếc vòng trang sức bạc kim khảm rất nhiều viên thủy tinh màu sắc rực rỡ tặng cho nhân ngư.
Ấu rất thích những thứ tỏa sáng lấp lánh, vật này bị thiết kế sư của cửa hàng khéo léo khuyên bảo hắn mấy lần cái gì mà: “Màu sắc quá lộn xộn.” “Không có rung động của thiết kế.” ” Giống đồ chơi của trẻ con hơn là trang sức.”. Nhưng vòng trang sức màu sắc rực rỡ đó lại được Âu yêu thích vô cùng, y treo nó trên đuôi của mình, ổ trong lòng Thiệu Niên Hoa, nâng đuôi cá vẫy qua vẫy lại, thưởng thức trang sức sáng long lanh trên đuôi, vui vẻ cười đến mức ánh mắt cong thành một khe hở.
Một tay Thiệu Niên Hoa ôm nhân ngư sỗ sàng, tay kia thì cầm bàn chải giúp nhân ngư chải vuốt mái tóc dài, liếc mắt nhìn vòng trang sức ngọc trai trên cổ nhân ngư, bĩu môi, hừ một tiếng trong lòng __ vốn hắn nghĩ muốn đổi với vòng cổ lai lịch không rõ này cơ!
Rửa sạch tóc xong, Âu ngẩng đầu làm nũng cọ cọ ngực Thiệu Niên Hoa, cười tủm tỉm khích lệ:
“Ngươi thật là một người tốt nha.”
Thiệu Niên Hoa hoàn toàn không biết chính mình được phát thẻ người tốt, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên hành động thân thiết cùng nụ cười đáng yêu của nhân ngư, trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng thất bại, vẫn nhịn không được cúi đầu xuống chạm nhẹ lên môi của nhân ngư.
Âu ngửa đầu, mở to hai mắt, chớp chớp nhìn hắn.
Đỏ ửng trên mặt Thiệu Niên Hoa chưa kịp lan ra thì bỗng nhiên nhân ngư trở mình, hai tay khoát lên vai hắn, mắt sáng rực nhìn chằm chằm môi của hắn.
Sau đó chủ động hôn lên.
Mềm giống như của San Hô, Âu dùng miệng đè lên cọ cọ, lai duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, thậm chí còn mút một cái: có chút giống thịt sò, hình như còn có vị ngọt, hẳn so với thịt người ăn ngon hơn. Âu ngậm môi dưới của Thiệu Niên Hoa dùng răng nanh nhẹ nhàng liếm mút, có ý muốn cắn thử nếm một chút, nhưng thôi bỏ đi: người này tốt với y như thế, nuôi lâu rồi, ăn thì đáng tiếc lắm. Hơn nữa chỗ ăn ngon chỉ nhỏ có một chút này thôi, lãng phí quá!
Thời điểm ở cùng nhân ngư, hắn chịu đựng ý muốn không dám làm càn quan sát đuôi cá của người ta, lại nhịn xuống xúc động không được sờ y, ôm y như ông chú biến thái. Mà lúc không ở cùng nhau, hắn bắt đầu lo lắng một ít việc ví dụ như người cá nhỏ có người thân hay không, người thân của y có thể chấp nhận một con người không, cuộc sống của bọn họ sau này sẽ như thế nào, một ít vấn đề nhìn như thật nhưng không có giới hạn.
Đều duy nhất hắn không lo lắng chính là nhân ngư nhất định thích hắn!
Cho dù loại yêu thích này thành lập trên cơ sở thức ăn, nhưng lâu ngày sinh tình, ấn tượng y đối hắn chắc chắn là tốt!
Thình lình tiến vào trạng thái ảo tưởng, Thiệu Niên Hoa phi thường tự tin có thể phá tan hết trở ngại, cùng tiểu nhân ngư trở thành người một nhà.
Xuất phát từ cảm giác khẩn trương cùng ý tưởng mịt mờ không thể nói rõ, Thiệu Niên Hoa yêu cầu làm một chiếc vòng trang sức bạc kim khảm rất nhiều viên thủy tinh màu sắc rực rỡ tặng cho nhân ngư.
Ấu rất thích những thứ tỏa sáng lấp lánh, vật này bị thiết kế sư của cửa hàng khéo léo khuyên bảo hắn mấy lần cái gì mà: “Màu sắc quá lộn xộn.” “Không có rung động của thiết kế.” ” Giống đồ chơi của trẻ con hơn là trang sức.”. Nhưng vòng trang sức màu sắc rực rỡ đó lại được Âu yêu thích vô cùng, y treo nó trên đuôi của mình, ổ trong lòng Thiệu Niên Hoa, nâng đuôi cá vẫy qua vẫy lại, thưởng thức trang sức sáng long lanh trên đuôi, vui vẻ cười đến mức ánh mắt cong thành một khe hở.
Một tay Thiệu Niên Hoa ôm nhân ngư sỗ sàng, tay kia thì cầm bàn chải giúp nhân ngư chải vuốt mái tóc dài, liếc mắt nhìn vòng trang sức ngọc trai trên cổ nhân ngư, bĩu môi, hừ một tiếng trong lòng __ vốn hắn nghĩ muốn đổi với vòng cổ lai lịch không rõ này cơ!
Rửa sạch tóc xong, Âu ngẩng đầu làm nũng cọ cọ ngực Thiệu Niên Hoa, cười tủm tỉm khích lệ:
“Ngươi thật là một người tốt nha.”
Thiệu Niên Hoa hoàn toàn không biết chính mình được phát thẻ người tốt, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên hành động thân thiết cùng nụ cười đáng yêu của nhân ngư, trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng thất bại, vẫn nhịn không được cúi đầu xuống chạm nhẹ lên môi của nhân ngư.
Âu ngửa đầu, mở to hai mắt, chớp chớp nhìn hắn.
Đỏ ửng trên mặt Thiệu Niên Hoa chưa kịp lan ra thì bỗng nhiên nhân ngư trở mình, hai tay khoát lên vai hắn, mắt sáng rực nhìn chằm chằm môi của hắn.
Sau đó chủ động hôn lên.
Mềm giống như của San Hô, Âu dùng miệng đè lên cọ cọ, lai duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, thậm chí còn mút một cái: có chút giống thịt sò, hình như còn có vị ngọt, hẳn so với thịt người ăn ngon hơn. Âu ngậm môi dưới của Thiệu Niên Hoa dùng răng nanh nhẹ nhàng liếm mút, có ý muốn cắn thử nếm một chút, nhưng thôi bỏ đi: người này tốt với y như thế, nuôi lâu rồi, ăn thì đáng tiếc lắm. Hơn nữa chỗ ăn ngon chỉ nhỏ có một chút này thôi, lãng phí quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook