Dưỡng Ngư
-
Chương 16
Thiệu Niên Hoa bị bỏ lại cầm nửa con gà bị gặm rơi vào rối rắm: Đói quá, ta có nên ăn hay không đây.
Là cá như mình, đồng loại của mình, nhưng lại không giống lắm.
Tóc màu vàng cam như ánh bình minh, lại giống như sóng biển uống xoắn cong cong, vây và vảy màu đỏ diễm lệ ẩn ánh kim, trên cổ cùng đuôi cá phía dưới đeo vòng trang sức làm từ trân châu và vỏ sò được đánh bóng lấp lánh, trước ngược còn có hai khối thịt tròn tròn.
Âu tò mò đánh giá con cá này, do dự có nên tiếp tục tới gần không, trên người đối phương có một loại hương vị rất kỳ lạ, y ngửi thấy có chút hơi choáng váng.
Nhân ngư màu đỏ bắt đầu ca một bài hát có giai điệu ngọt ngào, vòng eo mềm mại cong về sau, cả thân thể uốn thành một đường cong xinh đẹp.
Sau đó nàng buông vây toàn thân ra, vảy hơi dựng đứng lên, đong đưa vòng eo cùng đuôi của mình, xoay tròn trong nước, thân thể mềm dẻo uốn cong, tạo ra các kiểu đường cong duyên dáng, vây cùng vảy của nàng có màu như mặt biển lúc hoàng hôn vậy, màu vàng như từ vảy của nàng rơi rụng xuống, theo quỹ đạo động tác của nàng di chuyển lưu lại vài luồng tia sáng.
Âu ngơ ngác nhìn trận biểu diễn này, y đã bị mê hoặc hoàn toàn. Dường như tất cả ánh sáng của vùng biển cả này đều tập trung trên người nàng – nhân ngư màu đỏ này, khiến cho nàng như một khối bảo thạch thật lớn tỏa sáng lòe lòe, cực kỳ xinh đẹp.
“Sao nào?”
Nhân ngư màu đỏ có ánh mắt như ánh nắng chiều ánh vàng rực rỡ nhìn Âu, nhẹ nhàng đong đưa vây đuôi lội đến bên người y. Vảy của nàng đã trở lại như cũ, nhưng vây vẫn mở, rung động hơi nhẹ, hào quang màu vàng trên người cũng chưa tan hết, còn chớp động trên tóc và vảy của nàng.
“Rất… Rất đẹp!”
Âu rốt cục tìm về đầu lưỡi của chính mình.
“Lấp lánh! Còn đẹp hơn cả trân châu!”
Tươi cười của nhân ngư màu đỏ cương trên mặt, sửng sốt một lát mới tức giận mắng y:
“Ngươi bị ngốc phải không?”
Âu ngây ngẩn cả người.
Là cá như mình, đồng loại của mình, nhưng lại không giống lắm.
Tóc màu vàng cam như ánh bình minh, lại giống như sóng biển uống xoắn cong cong, vây và vảy màu đỏ diễm lệ ẩn ánh kim, trên cổ cùng đuôi cá phía dưới đeo vòng trang sức làm từ trân châu và vỏ sò được đánh bóng lấp lánh, trước ngược còn có hai khối thịt tròn tròn.
Âu tò mò đánh giá con cá này, do dự có nên tiếp tục tới gần không, trên người đối phương có một loại hương vị rất kỳ lạ, y ngửi thấy có chút hơi choáng váng.
Nhân ngư màu đỏ bắt đầu ca một bài hát có giai điệu ngọt ngào, vòng eo mềm mại cong về sau, cả thân thể uốn thành một đường cong xinh đẹp.
Sau đó nàng buông vây toàn thân ra, vảy hơi dựng đứng lên, đong đưa vòng eo cùng đuôi của mình, xoay tròn trong nước, thân thể mềm dẻo uốn cong, tạo ra các kiểu đường cong duyên dáng, vây cùng vảy của nàng có màu như mặt biển lúc hoàng hôn vậy, màu vàng như từ vảy của nàng rơi rụng xuống, theo quỹ đạo động tác của nàng di chuyển lưu lại vài luồng tia sáng.
Âu ngơ ngác nhìn trận biểu diễn này, y đã bị mê hoặc hoàn toàn. Dường như tất cả ánh sáng của vùng biển cả này đều tập trung trên người nàng – nhân ngư màu đỏ này, khiến cho nàng như một khối bảo thạch thật lớn tỏa sáng lòe lòe, cực kỳ xinh đẹp.
“Sao nào?”
Nhân ngư màu đỏ có ánh mắt như ánh nắng chiều ánh vàng rực rỡ nhìn Âu, nhẹ nhàng đong đưa vây đuôi lội đến bên người y. Vảy của nàng đã trở lại như cũ, nhưng vây vẫn mở, rung động hơi nhẹ, hào quang màu vàng trên người cũng chưa tan hết, còn chớp động trên tóc và vảy của nàng.
“Rất… Rất đẹp!”
Âu rốt cục tìm về đầu lưỡi của chính mình.
“Lấp lánh! Còn đẹp hơn cả trân châu!”
Tươi cười của nhân ngư màu đỏ cương trên mặt, sửng sốt một lát mới tức giận mắng y:
“Ngươi bị ngốc phải không?”
Âu ngây ngẩn cả người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook