Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người
-
Chương 63: Cổ có nét hao hao giống chung sở hồng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Tối Thứ Sáu, Du Trọng Hạ lục tung tủ quần áo để thử đồ, cậu đã thề là sẽ ăn mặc một cách phong lưu anh tuấn, lam nhan họa thủy (*)vào buổi hẹn ngày mai.
Lần trước khi hẹn hò với Phí Tân ở Dĩnh Đại, cậu cứ có cảm giác bản thân bị vẻ đẹp của ảnh lấn át hết mọi thứ. Cậu phối đồ thành hai hoặc ba bộ rồi mới quyết định xem nên mặc bộ nào để trông bảnh bao hơn một chút, đột nhiên chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh báo có một tin nhắn vừa được gửi đến. Cậu cứ tưởng là Phí Tân muốn tán gẫu với mình, lòng còn thầm nghĩ Tân Tân à sao anh lại như thế, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, nhớ em đến mức ấy luôn hả? Hí hí.
Đến khi cầm điện thoại lên nhìn, người nhắn không phải Phí Tân mà lại là Vạn Bằng Điểu.
(*) Nguyên văn 蓝颜祸水 – Lam nhan họa thủy có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”, chỉ có điều “hồng nhan” chỉ người con gái thì “lam nhan” lại dùng để chỉ con trai. Lam nhan họa thủy + Hồng nhan họa thủy = Sắc đẹp là mầm mống của tai họa. ( Thứ tự của tai họa từ thấp đến cao bao gồm: Thuỷ, hoả, đạo, tặc. Sở dĩ hồng nhan và lam nhan được ví như thủy là bởi vì thủy thì lúc nào cũng nhu mềm, êm ái nhưng một khi lũ lụt ập đến thì có thể hủy diệt mọi thứ chỉ trong tích tắc.)
Vạn Bằng: 【Mai có rảnh không? Tao về Dĩnh Châu rồi.】
Du Trọng Hạ: 【Mày từng nói là sẽ không về nhà vào cuối tuần mà?】
Vạn Bằng: 【Mẹ tao muốn về thăm một chút nên tao mới đi theo, xế chiều ngày Chủ Nhật phải quay lại bên kia, mai tao tới rủ mày đi chơi nhá.】
Du Trọng Hạ: 【Tự chơi một mình đi, đừng tới tìm tao, tao bận việc.】
Vạn Bằng: 【Việc gì?】
Du Trọng Hạ: 【Hẹn hò.】
Vạn Bằng: 【Mày lại yêu đương đấy à?】
Chuyện tình của Du Trọng Hạ đã kéo dài từ cái thuở tuyết rơi đầy trời cho đến tận bốn mùa như xuân (1), đã vậy còn không thể chia sẻ với ai, có muốn vung thức ăn cho chó cũng không có chỗ để vung, việc này sớm đã đè cậu đến muốn tắt thở luôn rồi.
Nếu Vạn Bằng đã tự mình dâng đến cửa thì cậu sẽ không khách sáo nữa.
Vạn Bằng: 【Sao tao không nghe bọn Dương Kha nhắc gì tới vụ này? Chị dâu thứ mười sáu học khối mấy?】
Du Trọng Hạ: 【Trước kia học 11.】
Trước kia là giáo viên dạy khối 11.
Vạn Bằng: 【Lùi cấp (2) à?】
Du Trọng Hạ: 【Nếu mà nói theo kiểu của mày thì phải tính là nhảy cóc mới đúng, lên đại học.】
Vạn Bằng: 【Tao đã làm gì sai mà phải ở đây nghe mày ba láp ba xàm.】
Du Trọng Hạ: 【Thật đấy! Mới đây còn thi đậu nghiên cứu sinh nữa!】
Vạn Bằng: 【Anh hai à? Anh bị mộng du hả? Hay lại bị hack nick rồi?】
Du Trọng Hạ: 【Không có, mày biết người này đấy.】
Vạn Bằng: 【Là ai?】
Du Trọng Hạ lướt tìm ảnh trong album, cậu muốn kiếm bức ảnh mà chính tay cậu chụp góc nghiêng thần thánh của Phí Tân lúc cả hai hẹn hò nhau đi dạo chợ đêm ở Dĩnh Đại để gửi cho Vạn Bằng xem.
Vạn Bằng:
Vạn Bằng: 【Đậu má, gout thẩm mỹ của mày thay đổi dữ vậy! Sao mày lại tìm được một thiết T (3) thế này?】
Du Trọng Hạ: 【Thiết con mẹ mày chứ thiết! Trợn to cặp mắt chó của mày lên nhìn cho kĩ vào!】
Vài phút sau, Vạn Bằng hỏi trong sự bàng hoàng.
Vạn Bằng: 【Người này là thầy dạy Hóa có phải không?】
Du Trọng Hạ: 【Không phải nha.】
Vạn Bằng chỉ mới thở phào nhẹ nhõm được một nửa.
Du Trọng Hạ: 【Ảnh đã nghỉ dạy từ lâu rồi, hiện tại ảnh là bạn trai của tao.】
(1) Nguyên văn 四季如春 – Bốn mùa như xuân ý chỉ xuân hạ thu đông, mùa nào cũng ấm áp như xuân.
(2) Nguyên văn 退级 – Nếu không thể theo kịp chương trình học của lớp hiện tại, học sinh có thể nộp đơn xin lùi xuống một cấp để được học lại từ đầu.
(3) Nguyên văn 铁 T – Thời gian phổ cập kiến thức đến rồi đây, theo như cộng đồng mạng Zhihu chia sẻ thì “Thiết T” là một tên gọi riêng dùng để chỉ những người con gái sắm vai nam trong mối quan hệ bách hợp (les). Họ thường để tóc ngắn, thích hút thuốc, và ghét bị người khác đụng chạm vào cơ thể của mình. Nếu trong giới gay (đam mỹ) chia ra thành công (1) – thụ (0) và hỗ công (0.5) thì giới bách hợp (les) chia ra thành T-P và H. T là đồng tính luyến nữ sắm vai nam, P là đồng tính nữ sắm vai nữ, còn H tức là linh hoạt vừa có thể là T hoặc P. Trên thực tế 1-0-0.5 và T-P-H ban đầu được dùng để đề cập đến vị trí trong mối quan hệ tình dục, chứ không phải là sự phân biệt về hình ảnh hay tính cách mỗi người. Những thuật ngữ và sự phân chia này ban đầu không bắt nguồn từ bản thân những người đồng tính.
Căn hộ nhà họ Phí, nơi cách gia đình Vạn Bằng 100 mét.
Sau khi tắm xong, Phí Tân đọc sách điện tử Tiếng Anh bằng Kindle (4) trên bàn học một lúc, tiết trời ấm áp nên hắn chỉ mặc một cái áo ngủ ngắn tay cùng với chiếc quần đùi cotton sọc dọc.
11:00 pm.
Phí Tân khép lại Kindle rồi điều chỉnh độ sáng của ngọn đèn xuống mức thấp nhất, hắn bước tới giường tựa đầu lên trên chiếc gối mềm mại sau đó mở bản Piano Concerto No. 1 của Tchaikovsky bằng loa bluetooth, hít sâu, tập trung tinh thần và bắt đầu tưởng tượng.
11:20 pm.
Gương mặt của Phí Tân có hơi phiếm hồng, hắn rút hai tờ giấy ăn từ bàn bên cạnh nhưng lại không đủ dùng cho nên mới rút thêm hai tờ nữa, dùng xong thì ném chúng đi rồi bước xuống giường tiến vào toilet để rửa tay.
11:30 pm.
Phí Tân ngồi trở lại bàn sau đó nhấn vào biểu tượng ứng dụng Wechat trên điện thoại, hắn muốn gửi một tin nhắn đến người đã đưa hắn lên đỉnh là “15”.
Du Trọng Hạ vừa mới đổi ảnh đại diện cách đây vài ngày, bên trong bức ảnh là Knifey người đã khiến cho Forky “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” trong cảnh hậu danh đề (5) của bộ phim Toy Story 4.
Phí Forky nhấn vào khung trò chuyện với Du Knifey, hắn muốn hỏi em ấy đang làm gì, sáng mai mấy giờ mới có thể rời giường. Thế nhưng bởi vì vừa mới nghịch đồ hàng trong lúc nhớ người ta, mặc dù chuyện này chỉ có trời biết đất biết, hắn vẫn cứ cảm thấy ngượng ngùng, lúc gõ bàn phím đầu ngón tay của hắn tê dại hệt như bị nhiễm điện, tay thì gõ lời đoan chính nhưng lòng thì lại loạn thành một nùi.
Tin nhắn đã được gửi sang nhưng Du Trọng Hạ vẫn chưa phản hồi lại hắn.
Em ấy đang tắm ư? Hay là đang chơi game? Hay là cũng như hắn…?
Phí Tân:
(Chú thích: Mắc cỡ quá đi.)
(4) Nguyên văn Kindle – Amazon Kindle là thương hiệu của dòng máy đọc sách điện tử được thiết kế và tiếp thị bởi Amazon.com. Các thiết bị Amazon Kindle cho phép người dùng có thể duyệt, mua, tải xuống và đọc sách, báo, tạp chí điện tử và các phương tiện truyền thông kỹ thuật số khác quá mạng không dây kết nối với Kindle Store. (Theo wiki)
(5) Nguyên văn 彩蛋 – Phiên âm là thải đản (Trứng Phục Sinh hay trứng màu), tiếng Anh gọi là stinger, đây là một thuật ngữ mạng ý chỉ những tình tiết thú vị trong phim nếu không để ý kĩ sẽ quên mất hoặc ý chỉ một đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc hoàn toàn danh đề của một bộ phim. Thông thường, nó thường có tính chất gây hài hoặc mang gợi ý cho phần hậu truyện tiếp theo.
Trong lúc chờ Du Trọng Hạ trả lời thì Phí Tân tranh thủ lướt vòng bạn bè, hắn nhấn thả tim cho vài vị bạn học đăng ảnh đồ ăn ngon đầu độc người xem vào lúc đêm khuya, sau đó nhìn đến dòng trạng thái mới của Giang Nhân Khuyết: “Cảm ơn ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba ba, ma ma, cô, cậu, chú, dì đã ngậm đắng nuốt cay suốt nhiều năm qua để dạy dỗ và bồi dưỡng con!”
Ảnh đính kèm là danh sách công khai những người đậu cuộc thi tuyển chọn công chức khối Đảng của một cơ quan Chính phủ nào đó, tên của Giang Nhân Khuyết có trong tờ danh sách ấy.
Phí Tân thả tim xong thì bình luận: “Xin chúc mừng!”
Giang Nhân Khuyết gửi một tin nhắn riêng cho hắn.
Giang Nhân Khuyết: 【Tân Tân!】
Phí Tân: 【Chúc mừng mày cập bến.】
Giang Nhân Khuyết: 【Mày phải khao tao một chầu!】
Phí Tân: 【Tại sao người khao lại không phải là mày?】
Giang Nhân Khuyết: 【Sau này tao chính là người làm trong Ban ngành, mày còn không mau đến đối xử tốt với tao một chút?】
Phí Tân: 【Ọe.】
Giang Nhân Khuyết: 【Mai rảnh không? Tao với mày đi chơi nhé?】
Phí Tân: 【Có hẹn với bé con nhà tao rồi.】
Giang Nhân Khuyết: 【Dắt tao theo với.】
Phí Tân: 【Đếu dắt.】
Giang Nhân Khuyết: 【Lần trước gặp gỡ, thằng bé hãy còn là em trai của mày, từ khi lên chức vợ tao vẫn chưa gặp lại đâu đấy, đừng có keo kiệt như thế.】
Phí Tân: 【Đếu, tao cứ keo kiệt đấy.】
Giang Nhân Khuyết: 【Hai người mần cái gì mà hổng cho tao theo? Chớ có bảo với tao là ban ngày ban mặt mà hai đứa tụi bây đi khách sạn nha.】
Phí Tân: 【Cút, mối quan hệ nam nam giữa tao và bà xã nhà tao vô cùng trong sáng.】
Lúc bấy giờ, tin nhắn trả lời của Du Trọng Hạ cuối cùng cũng đến.
Du Trọng Hạ: 【Em vừa mới gọi điện thoại trực tuyến tán dóc với Vạn Bằng nên không có nghe thấy âm báo tin nhắn từ anh.】
Phí Tân nhanh chóng ném Giang Nhân Khuyết ra đằng sau, hắn nói.
Phí Tân: 【Ngày mai heo con muốn ngủ tới mấy giờ?】
Du Trọng Hạ đáp lại bằng cách gửi sang một cái biểu tượng đầu heo, không phải loại đầu heo đáng yêu theo phong cách chibi mà là loại đầu heo tai to mặt lớn dùng trong lễ tế bái.
Phí Tân: ……….
Du Trọng Hạ: 【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
Phí Tân: 【Em không thể dễ thương hơn một xíu được à?】
Du Trọng Hạ: 【Em giả vờ nũng nịu thì anh lại ghét bỏ em, hiện tại anh lại bắt em phải tỏ vẻ dễ thương, em thấy anh là đang muốn gây khó dễ cho một Thiết Huyết Chiến Lang (6) như em đấy.】
Phí Tân: 😘😘
Du Trọng Hạ: 【Ngày mai em có thể dẫn theo Vạn Bằng tới chơi với chúng mình được không?】
Phí Tân: 【Ể?】
Du Trọng Hạ: 【Hả?】
Phí Tân: 【Ok, trái lại rất là ok.】
Du Trọng Hạ: 【Nhưng mà?】
Phí Tân: 【Không có nhưng mà, ok.】
Du Trọng Hạ: 【Yêu anh, moa moa moa.】
Phí Tân: 【Moa moa moa. Vậy để anh kêu thêm cả Giang Tỉnh Trưởng nữa nhé? Cậu ấy thi đỗ công chức cũng muốn rủ anh đi chơi.】
Du Trọng Hạ: 【Ok luôn, một cái bóng đèn với hai cái bóng đèn không khác nhau là bao.】
Phí Tân: 【Vậy em nhớ ngủ sớm đấy, mai gặp.】
Du Trọng Hạ: 【Anh ngủ trước đi, em phải đánh máy báy tốc hành (7) cái đã.】
Phí Tân:
(Chú thích: Đây không phải là xe đến nhà trẻ, tui muốn xuống xe.)
Du Trọng Hạ: 【Anh có muốn không? Mình cùng nhau nha.】
Phí Tân: 【Không cần, em cứ tự nhiên, đánh nhanh thắng nhanh (8) kiểu này anh không làm được.】
Hắn thoát khỏi khung đối thoại chuyển sang nhắn cho Giang Nhân Khuyết.
Phí Tân: 【Bà xã tao phê chuẩn, đồng ý dắt mày theo.】
(6) Nguyên văn 铁血战狼 – Thiết Huyết Chiến Lang là một bộ phim truyền hình chống Nhật của đạo diễn Đỗ Quân, với sự tham gia của các diễn viên chính là Vương Đĩnh, Sử Quang Huy và Kiều Bằng Việt. Bộ phim kể về Vũ Trung Nghĩa, tiểu đoàn trưởng của khu căn cứ chống Nhật Bão Độc Cố (Baodugu) ở tỉnh Nam Sơn Đông vào năm 1940. Anh đã thành lập một đội quân vũ trang có mật danh là “Chiến Lang” để chiến đấu chống lại quân xâm lược Nhật Bản, bảo vệ khu căn cứ mới. (Theo baidu)
(7) 快速打个飞机 – Đánh máy bay tốc hành tức quay tay, thủ dâm.
(8) 快速的事 – Đánh nhanh thắng nhanh ý Phí Tân là làm đàn ông thì không thể ra nhanh được cho nên ổng từ chối, mà thật ra là trước đấy ổng tò te tú tí rồi.
Sáng ngày hôm sau.
Phí Tân lái xe rời khỏi nhà, tiện đường chở luôn hàng xóm kế bên nhà mình là Vạn Bằng sau đó cùng nhau đến đón Du Trọng Hạ và Giang Nhân Khuyết.
Căn hộ của cả hai ở trong một khu chung cư vô cùng lớn, nhà họ Phí ngụ tại dãy cuối cùng trong khi Vạn Bằng sống tại tòa nhà cao tầng phía trước. Vạn Bằng học cấp ba ở thành phố lân cận, kể từ khi cậu ta rời khỏi Thất Trung chuyển đến một nơi khác, hai người bọn họ chưa từng gặp lại nhau.
Ngoại hình của Vạn Bằng cũng đã thay đổi rất nhiều so với năm ngoái, cao lớn hơn một chút, khoảng chừng 182 hoặc 183 cm, khuôn mặt và khí chất cũng thay đổi, từ năm 16 cho đến năm 17, 18 là giai đoạn nhanh nhất để các chàng trai trút bỏ đi vẻ ngoài non nớt của mình. Năm ngoái cậu ta cho người khác cảm giác hãy còn là một cậu học sinh THPT hiện tại lại trông rất ra dáng một chàng sinh viên.
Trước kia, ấn tượng của Vạn Bằng trong lòng Phí Tân chính là một thằng nhãi con thích trượt ván giả bộ ta đây ngầu lòi, hiện tại gặp lại, thứ cảm giác “Vờ ngầu lòi” ngu ngốc ấy đã biến mất thay vào đó là một loại bản lĩnh chân chính.
Anh chàng ngầu lòi này ngồi lên xe của hắn, lễ phép nói, “Chào thầy Phí, đã lâu không gặp.”
Phí Tân mỉm cười đáp lời, “Đã lâu không gặp.”
Hắn lái xe rời khỏi khu chung cư.
Mất khoảng 20 phút nữa mới có thể tới được nơi ở của Du Trọng Hạ, trong lúc ấy không mở miệng nói gì quả thật có hơi lúng túng.
Phí Tân bèn bắt chuyện, “Thầy nghe Du Trọng Hạ nói thành tích hiện tại của em tốt lắm.”
Vạn Bằng, “Cũng bình thường thôi, ở trước mặt thầy làm gì có ai dám múa rìu qua mắt thợ chứ.”
Phí Tân đành phải cười gượng, hắn cứ có cảm giác cậu học sinh cấp ba này có ác cảm với hắn… Chẳng lẽ?
Phí Tân, “Vạn Bằng, em nhớ ra rồi phải không? Chuyện hè năm ngoái thầy và em đã từng giáp mặt nhau.”
Đúng như dự đoán, Vạn Bằng cất tiếng trả lời, “Vâng, hồi còn ở Thất Trung em đã không nhận ra.”
Phí Tân, “Thầy vốn nghĩ em sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thôi, thật không ngờ em lại chuyển trường nhanh như vậy.”
Vạn Bằng, “Vâng. Sau lúc đó, thương thế của Du Quý Dương có nghiêm trọng lắm không?”
Phí Tân có chút kinh ngạc, kể từ sau ngày hôm ấy hai đứa chưa từng gặp lại nhau à?
Hắn đáp, “Có chảy máu nhưng không tổn thương đến xương, không tính là nghiêm trọng, chỉ bị ngoài da thôi.”
Vạn Bằng lặng thinh.
Phí Tân đối với chuyện này có hơi tò mò nhưng lại không thể hỏi bởi vì hắn và Vạn Bằng hoàn toàn xa lạ, thằng bé này chỉ theo hắn học đúng một tiết Hóa sau đó lập tức chuyển trường, hắn và Du Quý Dương cũng không mấy thân, hắn chỉ gặp qua cậu ấy có đôi ba lần. Hắn biết cho đến tận bây giờ Du Trọng Hạ vẫn coi Vạn Bằng là người bạn tốt nhất của em ấy, dựa vào cái tính thích vạch lá tìm sâu, kén cá chọn canh trong việc lựa bạn mà chơi của em ấy thì Vạn Bằng phải là một thằng bé có nhân phẩm không hề tồi.
Một lát sau, trong lúc đang chờ đèn đỏ, Vạn Bằng đột nhiên hỏi, “Thầy Phí, trước đây thầy vốn không phải là gay đúng không?”
Phí Tân, “!!!”
Vạn Bằng, “Thập Ngũ kể với em.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng, “Thầy à, lái xe cẩn thận chút.”
Phí Tân trấn tĩnh lại rồi mới nói, “Em nói chuyện chú ý xíu, thầy tự khắc sẽ lái xe cẩn thận.”
Vạn Bằng, “Rất xin lỗi, do em thẳng tính quá.”
Phí Tân thở dài, “Không sao. Em không cần phải xin lỗi thầy, dù gì người bị thương chảy máu cũng đâu phải là thầy.”
Vạn Bằng, “…”
Phí Tân, “Về lý mà nói thì chuyện này không đến phiên thầy can thiệp nhưng nếu em đã biết việc thầy và Thập Ngũ là người nhà của nhau điều đó cũng tương đương với việc em trai em ấy cũng sẽ là em trai của thầy. Thầy hi vọng sau này em không làm tổn thương Du Quý Dương nữa, bằng không thầy nhất định sẽ gây hấn với em đấy.”
Vạn Bằng, “Em sẽ không.”
Phí Tân, “Hè năm ngoái, lý do là gì?”
Vạn Bằng khó chịu điều chỉnh tư thế ngồi, hắn không trả lời mà lại chuyển sang hỏi một vấn đề khác, “Thầy Phí, thầy đối với Thập Ngũ không phải chỉ là nhất thời hưng phấn nghĩ muốn chơi qua đường đúng không?”
Phí Tân, “Dĩ nhiên không phải.”
Vạn Bằng nói, “Mỗi một cái học kì cậu ấy sẽ thay bạn gái một lần, thật ra cậu ấy chưa từng hẹn hò nghiêm túc với ai, chỉ là muốn chơi trò gia đình với họ thôi, cậu ấy muốn tìm một người có thể cùng cậu ấy vui đùa, đối với cậu ấy chuyện hợp rồi lại tan là điều quá đỗi bình thường thế nhưng lần này với thầy lại không giống. Tối hôm qua em có hỏi cậu ấy nếu như lần này lỡ có chia tay thì phải làm sao bây giờ, cậu ấy thế mà lại nói không có khả năng, chỉ có điều bất khả kháng mới có thể chia cắt hai người.”
Phí Tân, “Dù cho có bất khả kháng đến đâu cũng tuyệt đối không thể, thầy hoàn toàn nghiêm túc, lời một khi đã nói ra thì thầy sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Vạn Bằng từ chối cho ý kiến, hắn chỉ nói, “Em biết mặt mẹ của thầy, bệnh viện nơi mẹ thầy làm việc em cũng biết, thầy nếu dám lừa dối Thập Ngũ em nhất định quậy banh luôn cái đơn vị chỗ mẹ thầy làm.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng, “Thầy đừng coi khinh Thập Ngũ không có gia đình làm chỗ dựa, em chính là chỗ dựa của cậu ấy.”
Phí Tân: Tui chua lè chua lét rồi nha!
Hắn trào phúng nói, “Cho nên việc em đánh Du Quý Dương cũng được tính là hành vi bạo lực gia đình đúng không? Bạo hành gia đình trong xã hội đương thời là chuyện không thể chấp nhận được.”
Vạn Bằng im thin thít sau đó nói, “Chuyện đó là em sai, em đã quá nóng nảy.”
Phí Tân, “Nóng nảy là được phép đánh người hay gì? Em cũng biết cậu ấy không có năng lực đánh trả lại em.”
Vạn Bằng, “Khi đó em hẹn hò với cậu ấy còn chưa được hai tháng thì tự dưng cậu ấy lại nói muốn chia tay với em, em hoang mang lắm nên mới hỏi cậu ấy lý do là gì, cậu ấy nói cậu ấy chưa từng thích em, chỉ bởi vì cậu ấy ghét cay ghét đắng Du Trọng Hạ cho nên mới đến tiếp cận em, cậu ấy nghĩ rằng người em thích chính là Du Trọng Hạ.”
Phí Tân cảnh giác chất vấn, “Thế tóm lại người em thật sự thích có thật là Du Trọng Hạ không?”
Vạn Bằng, “Thầy Phí, em là trai thẳng, em không phải cái loại vừa nhìn thấy một thằng đực rựa đẹp mã nào đó là đã ngay lập tức muốn bắt cặp làm gay, chỉ là vừa khéo đối tượng mà em thích lại có bộ dạng giống hệt người anh em thân thiết của em mà thôi.”
Phí Tân, “… Hiểu rồi.”
Vạn Bằng, “Ngày hôm ấy em hoảng loạn cực kỳ, em thậm chí còn không hiểu những gì mà cậu ấy nói, càng không ngờ tới cậu ấy lại ghét Thập Ngũ đến như vậy.”
Phí Tân đã từng nghe Du Trọng Hạ nói Du Quý Dương tuy rằng bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời thế nhưng trên thực tế lại vô cùng chán ghét người anh trai này của mình. Tuy nhiên hắn lại cho rằng đó là cách lý giải quá mức tiêu cực của Du Trọng Hạ, ở trong mắt hắn, Du Quý Dương không phải là loại người tâm cơ (9) đến mức ấy.
(9) Nguyên văn 白切黑.- Bạch thiết hắc: Thời gian phổ cập kiến thức đến rồi đây, theo như những gì Baidu & Zhihu chia sẻ thì “Bạch thiết hắc” là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay. Trái nghĩa với “Bạch thiết hắc” là “Phản soa manh” tức là chỉ những người bề ngoài tuy rằng dữ dằn nhưng nội tâm lại mong manh, dễ vỡ.
Vạn Bằng, “Thầy có biết cái vụ năm lớp 9 Du Trọng Hạ phải ở lại lớp một năm không? Thập Ngũ bảo với em là do cậu ấy đánh nhau với người ta bị gãy tay cho nên không thể tham gia kỳ thi chuyển cấp nên mới nhập học trễ một năm. Ngày đó Du Quý Dương chính miệng thừa nhận với em, cậu ấy kể rằng thời điểm lúc xảy ra vụ ẩu đả cậu ấy cũng có mặt ở đó, rõ ràng cậu ấy nhìn thấy gã học sinh cấp ba kia cầm gậy bóng chày đập mạnh về phía Thập Ngũ nhưng cậu ấy lại cố tình không lên tiếng nhắc nhở anh trai mình, cậu ấy trơ mắt nhìn người ta đánh gãy tay của Thập Ngũ, hơn nữa Thập Ngũ là bởi vì cậu ấy cho nên mới ra mặt trút giận đánh nhau với người ta, Thập Ngũ bị một đám học sinh cấp ba kéo lê trên mặt đất, còn bẻ gãy cả tay, Thập Ngũ phải tạm nghỉ học vài tháng, sang tới năm sau mới có thể lên lớp 10.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng, “Cậu ấy hỏi em có phải em rất thích cậu ấy không, em trả lời là phải nhưng cậu ấy lại nói với em rằng cho tới tận bây giờ cậu ấy chưa từng thật lòng thích em, nếu như em không phải là người anh em tốt nhất của Du Trọng Hạ thì ở trong mắt cậu ấy em chẳng khác gì một con khỉ đột, đám học sinh thể chất tụi em ở trong mắt cậu ấy chính là một bầy khỉ đột đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Vạn Bằng như muốn khóc đến nơi.
Phí Tân đành phải lên tiếng an ủi, “Những gì nói trong lúc chia tay em đừng nên tin là thật.”
Vạn Bằng, “Tâm trí em triệt để nổ tung, em hoàn toàn không biết đến tột cùng người em thích hình dạng ra sao, em cứ ngỡ cậu ấy là một thiên thần nhỏ cả bề ngoài lẫn nội tâm đều thuần khiết, tất cả những gì cậu ấy thể hiện khi ở cùng với em đều là giả vờ cả ư?”
Phí Tân, “Thế nên em mới đánh cậu ấy?”
Vạn Bằng, “Đúng, kế đó thầy xuất hiện và tới ngăn cản em, em không sợ phải đánh một trận với thầy, nếu có thật sự đánh cũng chưa biết ai hơn ai. Chỉ là em nhìn thấy cậu ấy bị thương, cậu ấy đã sớm nói với em là cậu ấy đau. Em cho rằng cậu ấy lại đang tiếp tục giả vờ, em có hơi sợ hãi, là chính em làm đau cậu ấy, tại sao em lại có thể xuống tay làm đau cậu ấy? Trước đó một ngày em còn thề thốt là sẽ che chở cho cậu ấy, sẽ không để một ai ức hiếp cậu ấy nữa.”
Phí Tân, “Nếu em đã thích cậu ấy đến như vậy thì tại sao sau đó lại không tìm gặp cậu ấy hỏi cho rõ ràng mọi chuyện?”
Vạn Bằng, “Có đi tìm nhưng cậu ấy từ chối gặp mặt, mà em lại không dám đi lên lầu, thầy cũng biết mẹ của cậu ấy có chút… Sau đó cậu ấy nhắn cho em một cái tin nói rằng cậu ấy đã có người mình thích rồi.”
Hắn dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp để nhìn Phí Tân sau đó mới nói, “Mãi cho đến ngày hôm qua em mới chân chính hiểu được, người mà cậu ấy nói đến chắc có lẽ không ai khác ngoài thầy.”
Phí Tân, “Nhưng thầy chỉ mới gặp cậu ấy có ba lần thôi.”
Vạn Bằng, “Lần đầu tiên gặp cậu ấy em đã thích rồi, chuyện này không có gì lạ hết.”
Phí Tân, “??? Em yêu từ cái nhìn đầu tiên? Thế em đã nói với cậu ấy chưa?”
Vạn Bằng, “Đương nhiên là có.”
Phí Tân, “Vậy thì thứ lỗi cho thầy nói thẳng, thầy đang rất hoài nghi người mà em thích chính là Du Thập Ngũ nhà thầy đấy.”
Vạn Bằng, “Em không phải loại người chỉ biết nhìn mặt như bọn thầy. Nếu thầy đã hẹn hò với Thập Ngũ thì tốt nhất nên tránh xa Du Quý Dương ra.”
Phí Tân ăn miếng trả miếng nói, “Thầy là trai thẳng, thầy không phải cái loại vừa nhìn thấy một thằng đực rựa đẹp mã nào đó là đã ngay lập tức muốn bắt cặp làm gay, chỉ là vừa khéo đối tượng mà thầy thích lại có bộ dạng giống hệt người yêu cũ của em mà thôi.”
Vạn Bằng, “…”
Phí Tân, “Em còn thích cậu ấy không?”
Vạn Bằng, “Thập Ngũ nói với em sở dĩ Du Quý Dương không thích em là bởi vì em hãy còn nhỏ. Em tự hỏi liệu có phải cậu ấy cho rằng em không đủ chính chắn hay không, năm ngoái lúc tụi em hẹn hò khi ấy em mới 16 tuổi, em có nói là sẽ che chở cho cậu ấy nhưng lời nói của em lại như mấy thằng trẻ trâu khoác lác. Cậu ấy vẫn luôn thích tuýp người thông minh hiếu học, thế nên em mới cố gắng học hành, đợi sau này khi đã thi đỗ được vào một ngôi trường đại học danh giá, nếu đến lúc đó còn có cơ hội, em nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy.”
Phí Tân, “Thầy cảm thấy em đã trưởng thành hơn rất nhiều so với năm ngoái.”
Vạn Bằng, “Thầy Phí, chuyện này thầy đừng kể lại với Thập Ngũ, Thập Ngũ tiêu chuẩn kép dữ lắm, cậu ấy cho phép bản thân phóng hỏa nhưng lại không cho người khác đốt đèn, mỏ thì bô bô cấm cản Du Quý Dương làm gay trong khi chính mình lại gay tới đâu rồi ấy.”
Phí Tân bắt đầu vung thức ăn cho chó, “Nếu em có được một nửa sự đáng tin của thầy thì em ấy sớm đã đồng ý rồi.”
Vạn Bằng, “Gì cơ?”
Phí Tân, “Kể em nghe một câu chuyện cười nè, năm ngoái em ấy còn nhiệt liệt đa cấp Du Quý Dương cho thầy đấy, em ấy muốn thầy và em trai của em ấy bàn chuyện yêu đương.”
Vạn Bằng, “Xàm xí đú gì thế! Thầy Phí, sao thầy lại có thể coi trọng cậu ấy? Em quả thật nhìn đách ra cậu ấy có điểm nào hấp dẫn người khác?”
Phí Tân đưa ra lời cảnh cáo chủ quyền, “Không muốn nói cho em, thầy sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Du Quý Dương, về sau em cũng bớt quan tâm người của thầy lại đi.”
Vạn Bằng, “…”
Vạn Bằng: Tui hiểu rồi! Đây đích thị là một cặp xàm xí đú! Một cặp!
Khi đã đến trước cửa nhà của Du Trọng Hạ, Phí Tân mới gọi điện thoại báo đang ở bên ngoài kêu cậu đi ra.
Giọng điệu của Du Trọng Hạ không phải là kiểu mới vừa ngủ dậy mà là loại tràn đầy năng lượng, “Em ra ngay đây! Chờ em một chút nạ! MOA!”
Trong xe im ắng nên Vạn Bằng nghe không sót thứ gì, vẻ mặt tràn ngập biểu cảm ghê tởm.
Phí Tân cúp máy, vì muốn giữ gìn hình tượng ông hoàng ngầu lòi của Du Trọng Hạ nên mới lên tiếng, “Thỉnh thoảng em ấy có hơi nũng nịu nhưng phần lớn thời gian thì không.”
Vạn Bằng, “Thỉnh thoảng? Em lại thấy rất nhuần nhuyễn đấy.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng nói, “Cậu ấy có một điểm tốt mà người khác khó có thể bì được, một khi đã ước hẹn thì tuyệt đối không để người ta phải chờ.”
Phí Tân, “Chính xác.”
Vừa dứt lời là đã thấy ngay Du Trọng Hạ nhanh như chớp lao ra khỏi con đường bên cạnh để chạy tới đây, cậu đứng ở cửa sổ xe của vị trí phó lái rồi dùng ánh mắt uy hiếp để nhìn Vạn Bằng, ý là: Người anh em, mày chiếm chỗ của tao.
Vạn Bằng tự giác xuống xe chuyển đến ngồi ở dãy ghế sau.
Du Trọng Hạ giơ lên bốn cốc cà phê Luckin (10) sau đó ngồi vào vị trí phó lái.
(10) Nguyên văn 瑞幸咖啡 – Luckin Coffee Inc là một công ty cà phê và chuỗi quán cà phê ở Trung Quốc, được thành lập tại Bắc Kinh vào năm 2017. Tính đến tháng 1 năm 2020, Luckin Coffee đã có hơn 4.507 cửa hàng và vượt quá số lượng cửa hàng Starbucks tại Trung Quốc. (Theo wiki)
Cậu diện một cây Adidas, phía trên mặc một cái áo phông trắng phối với chiếc áo khoác mỏng màu hoa anh đào, bên dưới mặc quần thun đen ba sọc kết hợp với đôi boost hai màu cam trắng cùng màu với đôi của Phí Tân.
Phí Tân nhìn bà xã nhà mình quả thật là cảnh đẹp ý vui nhưng lại ngại có mặt Vạn Bằng ở đây, hai người đành phải xà nẹo với nhau bằng ánh mắt một hồi.
Vạn Bằng: Tui muốn ói! Rặc một đôi cẩu nam nam mấy người!
Phí Tân hỏi, “Em còn mua cả cà phê nữa à? Sao lại xuống phố sớm thế?”
Du Trọng Hạ, “Em ngồi ở cửa chờ nửa ngày rồi mà bọn anh vẫn chưa đến thế nên mới đi mua chút đồ uống. Điểu, chocolate đá xay của mày nè. Còn cà phê đậm đặc kiểu Mĩ là của Tân Tân.”
Sau khi phân phát xong thì còn lại một ly latte của Giang Nhân Khuyết và một ly chocolate ovaltine kem cheese của Du Trọng Hạ, cậu còn mua thêm hai hộp bánh quy và ném một hộp ra sau cho Vạn Bằng.
Ba người tiếp tục lên đường, Giang Nhân Khuyết không cần người đón, hắn đi thẳng tới địa điểm cuộc hẹn rồi sẽ gặp mặt sau.
Du Trọng Hạ vừa uống kem cheese vừa ăn bánh quy, những lúc điều kiện đường xá tốt hơn cậu sẽ tận dụng mọi thời cơ đút cho Phí Tân ăn một miếng.
Ở phía sau, Vạn Bằng ngồi uống chocolate với một gương mặt lạnh lùng, toàn thân như muốn viết: Tui không nên ngồi trong xe mà phải chui xuống gầm xe mới đúng.
Bốn người hẹn nhau cùng chơi Kart racing (11).
Giang Nhân Khuyết là người đến cuộc hẹn sớm nhất cho nên quần áo cũng đã thay xong, ở trường đua hắn cũng được xem như là một tuyển thủ kỳ cựu thế nên mới đắc ý tuyên bố phải để cho Phí Tân và hai cậu học sinh THPT phải lé mắt chơi. Kết quả khi mọi người thay xong quần áo rồi chạy một vòng, Giang Tỉnh Trưởng đã phải quỳ gối vái lạy Vạn Bằng, vị này mới là cao thủ trong số các cao thủ đó.
Sau khi đã chạy vài vòng quanh trường đua, ai là fan ruột của trò này thì sẽ càng chơi càng nghiện và ngược lại.
Giang Nhân Khuyết cùng Vạn Bằng đang thảo luận sôi nổi với nhau về kỹ xảo đánh lái (12) trong Kart.
Phí Tân và Du Trọng Hạ, một đôi cẩu nam nam trốn ở trong góc móc lấy tay nhau thì thầm to nhỏ, bọn họ ỷ vào độ kín đáo của trang phục đua có thể che chắn cho giới tính của mình.
Giang Nhân Khuyết, “Hai đứa tụi bây có còn muốn chơi hay không? Ghê tởm hết sức!”
Phí Tân, “Cút.”
Du Trọng Hạ giơ ngón giữa lên với hắn.
Giang Nhân Khuyết xoay người lại ai oán với Vạn Bằng, “CP nam nam thời nay sao mỗi lúc một ngôn tình hóa thế? Khó trách nhiều cuốn tiểu thuyết đam mỹ lại viết sau khi giới tính bị bẻ cong tính cách cũng có phần thay đổi, hóa ra là do hiện thực phản ánh vào văn học!”
Vạn Bằng, “Anh, anh đang tát vào mặt em đó.”
Giang Nhân Khuyết, “???”
Vạn Bằng, “CP trước đây của em là một cậu gái tánh ngực phẳng.”
Giang Nhân Khuyết ôm quyền, “Đã quấy rầy, xin cáo từ.”
Chơi đến giữa trưa, bốn người cùng nhau đi ăn lẩu cột sống cừu (13).
(11) Nguyên văn 卡丁车 – Kart racing hay còn gọi là Go – Kart, Kart là phiên âm của tiếng Anh KARTING, có nghĩa là xe thể thao mini, Kart sport bắt đầu xuất hiện ở Đông Âu vào năm 1940, nó chỉ thật sự phổ biến ở Châu Âu, Châu Mỹ và phát triển nhanh chóng vào cuối những năm 1950. Cấu trúc của nó cực kỳ đơn giản, một khung, một động cơ hai thì và bốn bánh xe độc lập tạo thành toàn bộ xe go-kart. Do tính năng dễ lái, an toàn và thú vị, nó đã nhanh chóng làm mưa làm gió trên khắp thế giới. (Theo baidu)
(12) Nguyên văn 转弯漂移技巧 – Kỹ xảo đánh lái hay còn được gọi là “trượt ngang”, “trượt lốp” hoặc “trượt bánh” làm một loại kỹ năng mà người điều khiển xe bẻ cua quá độ khiến cho bánh xe trượt theo góc cua mình mong muốn.
(13) Nguyên văn 羊蝎子 – Lẩu cột sống cừu hay còn gọi là dương hạt tử (dương = cừu + hạt tử = bọ cạp), là một món ăn Sơn Đông, nguyên liệu chính gồm xương sống cừu hoàn chỉnh với thăn và tủy sống. Xương sống cừu thường được gọi là bọ cạp vì hình dạng của nó tương tự như con bò cạp. Xương sống cừu ít chất béo, ít cholesterol, nhiều chất đạm và giàu canxi. Dễ hấp thu có tác dụng dưỡng âm bổ thận, đẹp da, cường dương. (Theo baidu)
Du Trọng Hạ không ăn được ngò rí cho nên lúc gọi món Phí Tân có dặn là phải để riêng ngò rí ra một cái đĩa, sau khi nồi lẩu được bưng ra hắn gắp cho Du Trọng Hạ mấy miếng rồi mới thả ngò rí vào.
Bốn người vừa ăn vừa hàn huyên với nhau, bắt đầu từ việc vì sao Du Trọng Hạ và Vạn Bằng lại trở thành anh em thân thiết.
Phí Tân nói, “Anh nghe nói hồi lớp 10 lúc học khóa huấn luyện quân sự, hai đứa bọn em từng đánh nhau với huấn luyện viên, đánh có một trận mà làm nên tên tuổi luôn.”
Du Trọng Hạ, “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.”
Phí Tân, “Lý do đánh nhau là gì thế?”
Du Trọng Hạ thật sự không muốn nói đến chuyện này.
Song, Vạn Bằng lại cực kỳ gợi đòn lên tiếng, “Gã huấn luyện viên kia nhìn lén tụi con gái thay quần áo bị Thập Ngũ bắt gặp… À, khi đó vẫn còn là Du Thập Tam.”
Phí Tân, “Các em đã báo với nhà trường chưa?”
Vạn Bằng, “Báo rồi, nhưng chẳng ai tin hết, chủ yếu là do ban ngày Thập Ngũ có đôi co vài lời với gã huấn luyện viên kia, chỗ đó không có camera mà bằng chứng cũng không nốt, cả lãnh đạo nhà trường lẫn đội trưởng đều nhận định Thập Ngũ nói bậy.”
Du Trọng Hạ lên tiếng, “Không một ai chịu tin em, cũng chỉ có thằng Điểu đủ nghĩa khí. Nếu mày không dụ dỗ em trai tao thì tao với mày đã sớm thành anh em kết nghĩa rồi.”
Vạn Bằng, “Ê, đừng có khơi gợi chuyện đau lòng của tao.”
Giang Nhân Khuyết nói, “Lãnh đạo không hẳn là không tin. Cái chính là do không có bằng chứng nên mới phải gió chiều nào theo chiều đó, bọn em cũng quá bốc đồng, động tay động chân không bằng dùng cái đầu, phải biết triệt đường sống của đối phương.”
Phí Tân, “Người ta mới vừa lên lớp 10 đâu thể nào lươn lẹo như mày được.”
Du Trọng Hạ, “Chẳng phải là do em học hành ngu dốt sao? Nếu như thành tích của em tốt bọn họ chắc chắn sẽ tin em.”
Giang Nhân Khuyết, “Thành tích có tốt cũng vô dụng thôi, như Tân Tân ấy…”
Phí Tân, “Khụ.”
Du Trọng Hạ, “??? Tân Tân làm sao?”
Giang Nhân Khuyết, “Không sao hết, sau này để chính miệng cậu ấy nói cho em nghe.”
Phí Tân, “Chuyện nhỏ thôi, đừng nói nữa.”
Vạn Bằng vốn đã đố kỵ thầy Phí từ lâu, hắn ngay lập tức xúi giục, “Tao thấy không phải là chuyện nhỏ đâu, Thập Ngũ, mày đừng để lão già ấy lừa.”
Phí Tân, “Thằng bé này ăn nói kiểu gì thế.”
Vạn Bằng, “Thưa thầy, con chỉ mới 17 tuổi, con ăn ngay nói thật, thầy làm gì được con nào?”
Phí Tân, “…” Hông hổ là anh em cây khế với vợ tui.
Du Trọng Hạ, “Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Phí Tân, “Sau này hẵng nói được không?”
Du Trọng Hạ cũng không thật sự muốn truy hỏi đến cùng, chỉ đơn giản là có đôi chút tò mò, cậu nói, “Ok, em muốn uống Vương Lão Cát (14).
Phí Tân, “Mua liền.”
Ngồi ngoài chờ xem cuộc vui là Giang Nhân Khuyết và Vạn Bằng đồng loạt thể hiện sự thất vọng, “Hai người không ầm ĩ một trận hả? Cãi nhau vài câu thôi cũng được.”
Phí Tân, “Cút.”
Du Trọng Hạ dành tặng cho cả hai biểu tượng ngón tay giữa.
Vừa mới nói là chuyện đó sau này hẵng nói, kết quả cơm nước xong xuôi đi ra mới được vài bước mà đã có người ở phía sau kêu lên một tiếng, “Phí Tân?”
Phí Tân quay đầu lại nhìn, biểu cảm ngay lập tức thay đổi.
Đối phương là một người phụ nữ ước chừng 28, 29 tuổi; người nọ mặc một chiếc váy thuần trơn kiểu dáng hệt như tiên nữ, tóc gợn sóng dài tới bả vai, mắt ngọc mày ngài, tay cầm một chiếc túi vẽ graffiti của Balenciaga.
Người nọ mỉm cười với vài cậu nam sinh có mặt ở đây rồi mới bắt chuyện với Phí Tân, “Cô có hẹn với bạn tới đây dùng cơm, các em đã ăn rồi à?”
Phí Tân, “Vâng, bọn tôi phải đi rồi.”
Cô nói, “Vẫn chưa chúc mừng em thi đậu Bắc Đại, chúc mừng nhé.”
Phí Tân, “Cũng tạm thôi… Bọn tôi có việc phải đi, tạm biệt cô.”
Không đợi người nọ đáp lời, hắn đã xoay người rời đi, Du Trọng Hạ vội vàng đi theo hắn, Vạn Bằng cũng nối gót theo sau.
Chỉ có Giang Nhân Khuyết hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn mở miệng nói với người nọ, “Cô là Lan Khiết đúng không?”
Lan Khiết gật đầu đáp, “Xin chào, cậu là bạn của Phí Tân?”
Du Trọng Hạ, “Cô ấy là giáo viên của anh hả? Người ta chúc mừng anh sao anh chưa nói gì mà đã bỏ đi rồi?”
Vạn Bằng, “Kể chút chuyện xưa nghe cái coi. Bắc Đại cũng tạm Táp Bối Ninh (15).
Phí Tân, “Không phải, không có chuyện xưa, trước tiên đừng hỏi gì cả.”
Du Trọng Hạ quan sát biểu tình của Phí Tân, kỳ quái hỏi, “Tân Tân anh bị sao thế?”
Phí Tân, “Chẳng phải đã nói với bọn em là trước tiên đừng hỏi gì hết à?”
Du Trọng Hạ, “…”
Vạn Bằng cũng ngây người theo.
Phí Tân ngay lập tức ý thức được giọng điệu của mình có hơi quá trớn, hắn nói, “Anh xin lỗi, anh không cố ý nạt nộ tụi em đâu.”
Du Trọng Hạ quay đầu nhìn lại, vị nữ giáo viên kia đang nói chuyện với Giang Nhân Khuyết.
Mới vừa rồi cậu chưa kịp quan sát kĩ dáng vẻ của người ta, hiện tại đứng từ xa ngó tới, cậu bỗng dưng cảm thấy cổ có nét hao hao giống Chung Sở Hồng (16).
(14) Nguyên văn 王老吉 – Vương Lão Cát là một loại trà thảo dược Trung Quốc, và là một trong những thức uống trà phổ biến nhất ở Trung Quốc hiện nay. (Theo wiki)
(15) Nguyên văn 北大还行撒贝宁 – Bắc Đại cũng tạm là một câu nói đã làm nên thương hiệu của Táp Bối Ninh. Táp Bối Ninh được coi là một trong những MC hàng đầu của Trung Quốc, là Thạc sĩ Học Viện Pháp Luật tốt nghiệp Bắc Đại, nổi tiếng với khả năng diễn thuyết vô cùng tuyệt vời. Táp Bối Ninh trong chương trình “Thoát khẩu tú đại hội” đã từng chia sẻ như sau: Lúc tôi nhận được giấy thông báo nhập học, tôi rất là đắn đo. Tôi nghĩ, aiya, nếu đi thì, xa như thế, phải rời xa quê hương, người thân, bạn bè. Nhưng mà nếu không đi, kể ra thì Bắc Đại cũng tạm được mà (chẹp chẹp). Thật đấy, các bạn thử nghĩ mà xem, nhỡ lúc đó bạn không cẩn thận nhận phải Giấy tuyển thẳng đại học Thanh Hoa thì cả cuộc đời bạn coi như hỏng rồi còn gì (há há). Tôi nghĩ đến đó thì lại thấy Bắc Đại cũng ok đấy, vậy là đi thôi. Sau khi đến Bắc Kinh, tất cả những gì mà hôm này các bạn phải trải qua như: Chen chúc lên xe bus, chen chúc lên tàu điện ngầm, ở nhà hầm, ăn mì ăn liền… Tất cả những thứ đó, tôi đều chưa trải qua (hahaha), bởi vì cuộc sống ở Bắc Đại cũng khá thoải mái mà. Tất nhiên, sau khi tốt nghiệp, phải tìm công việc, thời gian đó, bạn sẽ phải trải qua 1 thời kỳ không có chỗ ở, bạn phải thuê nhà, phải tự mình sinh tồn ở Bắc Kinh, và chính trong quãng thời gian đó, tôi lại bị tuyển làm nghiên cứu sinh mất rồi (hahaha), thế là lại tiếp tục ở lại ký túc xá, ở đó thêm 1 khoảng thời gian nữa. Đó là sự đáng tiếc của đời tôi, vô cùng đáng tiếc, chả được trải nghiệm gì cả. [Các bạn có thể đọc và nghe thêm phần diễn thuyết của Táp Bối Ninh ở đây] Do ở trên Phí Tân nói cũng tạm nên Vạn Bằng mới đá đểu lại câu Bắc Đại cũng tạm Táp Bối Ninh.
(16) Cho những bạn nào quên thì Chung Sở Hồng là nữ minh tinh yêu thích của Phí Tân.
EDITOR: LAM
Tối Thứ Sáu, Du Trọng Hạ lục tung tủ quần áo để thử đồ, cậu đã thề là sẽ ăn mặc một cách phong lưu anh tuấn, lam nhan họa thủy (*)vào buổi hẹn ngày mai.
Lần trước khi hẹn hò với Phí Tân ở Dĩnh Đại, cậu cứ có cảm giác bản thân bị vẻ đẹp của ảnh lấn át hết mọi thứ. Cậu phối đồ thành hai hoặc ba bộ rồi mới quyết định xem nên mặc bộ nào để trông bảnh bao hơn một chút, đột nhiên chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh báo có một tin nhắn vừa được gửi đến. Cậu cứ tưởng là Phí Tân muốn tán gẫu với mình, lòng còn thầm nghĩ Tân Tân à sao anh lại như thế, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, nhớ em đến mức ấy luôn hả? Hí hí.
Đến khi cầm điện thoại lên nhìn, người nhắn không phải Phí Tân mà lại là Vạn Bằng Điểu.
(*) Nguyên văn 蓝颜祸水 – Lam nhan họa thủy có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”, chỉ có điều “hồng nhan” chỉ người con gái thì “lam nhan” lại dùng để chỉ con trai. Lam nhan họa thủy + Hồng nhan họa thủy = Sắc đẹp là mầm mống của tai họa. ( Thứ tự của tai họa từ thấp đến cao bao gồm: Thuỷ, hoả, đạo, tặc. Sở dĩ hồng nhan và lam nhan được ví như thủy là bởi vì thủy thì lúc nào cũng nhu mềm, êm ái nhưng một khi lũ lụt ập đến thì có thể hủy diệt mọi thứ chỉ trong tích tắc.)
Vạn Bằng: 【Mai có rảnh không? Tao về Dĩnh Châu rồi.】
Du Trọng Hạ: 【Mày từng nói là sẽ không về nhà vào cuối tuần mà?】
Vạn Bằng: 【Mẹ tao muốn về thăm một chút nên tao mới đi theo, xế chiều ngày Chủ Nhật phải quay lại bên kia, mai tao tới rủ mày đi chơi nhá.】
Du Trọng Hạ: 【Tự chơi một mình đi, đừng tới tìm tao, tao bận việc.】
Vạn Bằng: 【Việc gì?】
Du Trọng Hạ: 【Hẹn hò.】
Vạn Bằng: 【Mày lại yêu đương đấy à?】
Chuyện tình của Du Trọng Hạ đã kéo dài từ cái thuở tuyết rơi đầy trời cho đến tận bốn mùa như xuân (1), đã vậy còn không thể chia sẻ với ai, có muốn vung thức ăn cho chó cũng không có chỗ để vung, việc này sớm đã đè cậu đến muốn tắt thở luôn rồi.
Nếu Vạn Bằng đã tự mình dâng đến cửa thì cậu sẽ không khách sáo nữa.
Vạn Bằng: 【Sao tao không nghe bọn Dương Kha nhắc gì tới vụ này? Chị dâu thứ mười sáu học khối mấy?】
Du Trọng Hạ: 【Trước kia học 11.】
Trước kia là giáo viên dạy khối 11.
Vạn Bằng: 【Lùi cấp (2) à?】
Du Trọng Hạ: 【Nếu mà nói theo kiểu của mày thì phải tính là nhảy cóc mới đúng, lên đại học.】
Vạn Bằng: 【Tao đã làm gì sai mà phải ở đây nghe mày ba láp ba xàm.】
Du Trọng Hạ: 【Thật đấy! Mới đây còn thi đậu nghiên cứu sinh nữa!】
Vạn Bằng: 【Anh hai à? Anh bị mộng du hả? Hay lại bị hack nick rồi?】
Du Trọng Hạ: 【Không có, mày biết người này đấy.】
Vạn Bằng: 【Là ai?】
Du Trọng Hạ lướt tìm ảnh trong album, cậu muốn kiếm bức ảnh mà chính tay cậu chụp góc nghiêng thần thánh của Phí Tân lúc cả hai hẹn hò nhau đi dạo chợ đêm ở Dĩnh Đại để gửi cho Vạn Bằng xem.
Vạn Bằng:
Vạn Bằng: 【Đậu má, gout thẩm mỹ của mày thay đổi dữ vậy! Sao mày lại tìm được một thiết T (3) thế này?】
Du Trọng Hạ: 【Thiết con mẹ mày chứ thiết! Trợn to cặp mắt chó của mày lên nhìn cho kĩ vào!】
Vài phút sau, Vạn Bằng hỏi trong sự bàng hoàng.
Vạn Bằng: 【Người này là thầy dạy Hóa có phải không?】
Du Trọng Hạ: 【Không phải nha.】
Vạn Bằng chỉ mới thở phào nhẹ nhõm được một nửa.
Du Trọng Hạ: 【Ảnh đã nghỉ dạy từ lâu rồi, hiện tại ảnh là bạn trai của tao.】
(1) Nguyên văn 四季如春 – Bốn mùa như xuân ý chỉ xuân hạ thu đông, mùa nào cũng ấm áp như xuân.
(2) Nguyên văn 退级 – Nếu không thể theo kịp chương trình học của lớp hiện tại, học sinh có thể nộp đơn xin lùi xuống một cấp để được học lại từ đầu.
(3) Nguyên văn 铁 T – Thời gian phổ cập kiến thức đến rồi đây, theo như cộng đồng mạng Zhihu chia sẻ thì “Thiết T” là một tên gọi riêng dùng để chỉ những người con gái sắm vai nam trong mối quan hệ bách hợp (les). Họ thường để tóc ngắn, thích hút thuốc, và ghét bị người khác đụng chạm vào cơ thể của mình. Nếu trong giới gay (đam mỹ) chia ra thành công (1) – thụ (0) và hỗ công (0.5) thì giới bách hợp (les) chia ra thành T-P và H. T là đồng tính luyến nữ sắm vai nam, P là đồng tính nữ sắm vai nữ, còn H tức là linh hoạt vừa có thể là T hoặc P. Trên thực tế 1-0-0.5 và T-P-H ban đầu được dùng để đề cập đến vị trí trong mối quan hệ tình dục, chứ không phải là sự phân biệt về hình ảnh hay tính cách mỗi người. Những thuật ngữ và sự phân chia này ban đầu không bắt nguồn từ bản thân những người đồng tính.
Căn hộ nhà họ Phí, nơi cách gia đình Vạn Bằng 100 mét.
Sau khi tắm xong, Phí Tân đọc sách điện tử Tiếng Anh bằng Kindle (4) trên bàn học một lúc, tiết trời ấm áp nên hắn chỉ mặc một cái áo ngủ ngắn tay cùng với chiếc quần đùi cotton sọc dọc.
11:00 pm.
Phí Tân khép lại Kindle rồi điều chỉnh độ sáng của ngọn đèn xuống mức thấp nhất, hắn bước tới giường tựa đầu lên trên chiếc gối mềm mại sau đó mở bản Piano Concerto No. 1 của Tchaikovsky bằng loa bluetooth, hít sâu, tập trung tinh thần và bắt đầu tưởng tượng.
11:20 pm.
Gương mặt của Phí Tân có hơi phiếm hồng, hắn rút hai tờ giấy ăn từ bàn bên cạnh nhưng lại không đủ dùng cho nên mới rút thêm hai tờ nữa, dùng xong thì ném chúng đi rồi bước xuống giường tiến vào toilet để rửa tay.
11:30 pm.
Phí Tân ngồi trở lại bàn sau đó nhấn vào biểu tượng ứng dụng Wechat trên điện thoại, hắn muốn gửi một tin nhắn đến người đã đưa hắn lên đỉnh là “15”.
Du Trọng Hạ vừa mới đổi ảnh đại diện cách đây vài ngày, bên trong bức ảnh là Knifey người đã khiến cho Forky “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” trong cảnh hậu danh đề (5) của bộ phim Toy Story 4.
Phí Forky nhấn vào khung trò chuyện với Du Knifey, hắn muốn hỏi em ấy đang làm gì, sáng mai mấy giờ mới có thể rời giường. Thế nhưng bởi vì vừa mới nghịch đồ hàng trong lúc nhớ người ta, mặc dù chuyện này chỉ có trời biết đất biết, hắn vẫn cứ cảm thấy ngượng ngùng, lúc gõ bàn phím đầu ngón tay của hắn tê dại hệt như bị nhiễm điện, tay thì gõ lời đoan chính nhưng lòng thì lại loạn thành một nùi.
Tin nhắn đã được gửi sang nhưng Du Trọng Hạ vẫn chưa phản hồi lại hắn.
Em ấy đang tắm ư? Hay là đang chơi game? Hay là cũng như hắn…?
Phí Tân:
(Chú thích: Mắc cỡ quá đi.)
(4) Nguyên văn Kindle – Amazon Kindle là thương hiệu của dòng máy đọc sách điện tử được thiết kế và tiếp thị bởi Amazon.com. Các thiết bị Amazon Kindle cho phép người dùng có thể duyệt, mua, tải xuống và đọc sách, báo, tạp chí điện tử và các phương tiện truyền thông kỹ thuật số khác quá mạng không dây kết nối với Kindle Store. (Theo wiki)
(5) Nguyên văn 彩蛋 – Phiên âm là thải đản (Trứng Phục Sinh hay trứng màu), tiếng Anh gọi là stinger, đây là một thuật ngữ mạng ý chỉ những tình tiết thú vị trong phim nếu không để ý kĩ sẽ quên mất hoặc ý chỉ một đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc hoàn toàn danh đề của một bộ phim. Thông thường, nó thường có tính chất gây hài hoặc mang gợi ý cho phần hậu truyện tiếp theo.
Trong lúc chờ Du Trọng Hạ trả lời thì Phí Tân tranh thủ lướt vòng bạn bè, hắn nhấn thả tim cho vài vị bạn học đăng ảnh đồ ăn ngon đầu độc người xem vào lúc đêm khuya, sau đó nhìn đến dòng trạng thái mới của Giang Nhân Khuyết: “Cảm ơn ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba ba, ma ma, cô, cậu, chú, dì đã ngậm đắng nuốt cay suốt nhiều năm qua để dạy dỗ và bồi dưỡng con!”
Ảnh đính kèm là danh sách công khai những người đậu cuộc thi tuyển chọn công chức khối Đảng của một cơ quan Chính phủ nào đó, tên của Giang Nhân Khuyết có trong tờ danh sách ấy.
Phí Tân thả tim xong thì bình luận: “Xin chúc mừng!”
Giang Nhân Khuyết gửi một tin nhắn riêng cho hắn.
Giang Nhân Khuyết: 【Tân Tân!】
Phí Tân: 【Chúc mừng mày cập bến.】
Giang Nhân Khuyết: 【Mày phải khao tao một chầu!】
Phí Tân: 【Tại sao người khao lại không phải là mày?】
Giang Nhân Khuyết: 【Sau này tao chính là người làm trong Ban ngành, mày còn không mau đến đối xử tốt với tao một chút?】
Phí Tân: 【Ọe.】
Giang Nhân Khuyết: 【Mai rảnh không? Tao với mày đi chơi nhé?】
Phí Tân: 【Có hẹn với bé con nhà tao rồi.】
Giang Nhân Khuyết: 【Dắt tao theo với.】
Phí Tân: 【Đếu dắt.】
Giang Nhân Khuyết: 【Lần trước gặp gỡ, thằng bé hãy còn là em trai của mày, từ khi lên chức vợ tao vẫn chưa gặp lại đâu đấy, đừng có keo kiệt như thế.】
Phí Tân: 【Đếu, tao cứ keo kiệt đấy.】
Giang Nhân Khuyết: 【Hai người mần cái gì mà hổng cho tao theo? Chớ có bảo với tao là ban ngày ban mặt mà hai đứa tụi bây đi khách sạn nha.】
Phí Tân: 【Cút, mối quan hệ nam nam giữa tao và bà xã nhà tao vô cùng trong sáng.】
Lúc bấy giờ, tin nhắn trả lời của Du Trọng Hạ cuối cùng cũng đến.
Du Trọng Hạ: 【Em vừa mới gọi điện thoại trực tuyến tán dóc với Vạn Bằng nên không có nghe thấy âm báo tin nhắn từ anh.】
Phí Tân nhanh chóng ném Giang Nhân Khuyết ra đằng sau, hắn nói.
Phí Tân: 【Ngày mai heo con muốn ngủ tới mấy giờ?】
Du Trọng Hạ đáp lại bằng cách gửi sang một cái biểu tượng đầu heo, không phải loại đầu heo đáng yêu theo phong cách chibi mà là loại đầu heo tai to mặt lớn dùng trong lễ tế bái.
Phí Tân: ……….
Du Trọng Hạ: 【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
Phí Tân: 【Em không thể dễ thương hơn một xíu được à?】
Du Trọng Hạ: 【Em giả vờ nũng nịu thì anh lại ghét bỏ em, hiện tại anh lại bắt em phải tỏ vẻ dễ thương, em thấy anh là đang muốn gây khó dễ cho một Thiết Huyết Chiến Lang (6) như em đấy.】
Phí Tân: 😘😘
Du Trọng Hạ: 【Ngày mai em có thể dẫn theo Vạn Bằng tới chơi với chúng mình được không?】
Phí Tân: 【Ể?】
Du Trọng Hạ: 【Hả?】
Phí Tân: 【Ok, trái lại rất là ok.】
Du Trọng Hạ: 【Nhưng mà?】
Phí Tân: 【Không có nhưng mà, ok.】
Du Trọng Hạ: 【Yêu anh, moa moa moa.】
Phí Tân: 【Moa moa moa. Vậy để anh kêu thêm cả Giang Tỉnh Trưởng nữa nhé? Cậu ấy thi đỗ công chức cũng muốn rủ anh đi chơi.】
Du Trọng Hạ: 【Ok luôn, một cái bóng đèn với hai cái bóng đèn không khác nhau là bao.】
Phí Tân: 【Vậy em nhớ ngủ sớm đấy, mai gặp.】
Du Trọng Hạ: 【Anh ngủ trước đi, em phải đánh máy báy tốc hành (7) cái đã.】
Phí Tân:
(Chú thích: Đây không phải là xe đến nhà trẻ, tui muốn xuống xe.)
Du Trọng Hạ: 【Anh có muốn không? Mình cùng nhau nha.】
Phí Tân: 【Không cần, em cứ tự nhiên, đánh nhanh thắng nhanh (8) kiểu này anh không làm được.】
Hắn thoát khỏi khung đối thoại chuyển sang nhắn cho Giang Nhân Khuyết.
Phí Tân: 【Bà xã tao phê chuẩn, đồng ý dắt mày theo.】
(6) Nguyên văn 铁血战狼 – Thiết Huyết Chiến Lang là một bộ phim truyền hình chống Nhật của đạo diễn Đỗ Quân, với sự tham gia của các diễn viên chính là Vương Đĩnh, Sử Quang Huy và Kiều Bằng Việt. Bộ phim kể về Vũ Trung Nghĩa, tiểu đoàn trưởng của khu căn cứ chống Nhật Bão Độc Cố (Baodugu) ở tỉnh Nam Sơn Đông vào năm 1940. Anh đã thành lập một đội quân vũ trang có mật danh là “Chiến Lang” để chiến đấu chống lại quân xâm lược Nhật Bản, bảo vệ khu căn cứ mới. (Theo baidu)
(7) 快速打个飞机 – Đánh máy bay tốc hành tức quay tay, thủ dâm.
(8) 快速的事 – Đánh nhanh thắng nhanh ý Phí Tân là làm đàn ông thì không thể ra nhanh được cho nên ổng từ chối, mà thật ra là trước đấy ổng tò te tú tí rồi.
Sáng ngày hôm sau.
Phí Tân lái xe rời khỏi nhà, tiện đường chở luôn hàng xóm kế bên nhà mình là Vạn Bằng sau đó cùng nhau đến đón Du Trọng Hạ và Giang Nhân Khuyết.
Căn hộ của cả hai ở trong một khu chung cư vô cùng lớn, nhà họ Phí ngụ tại dãy cuối cùng trong khi Vạn Bằng sống tại tòa nhà cao tầng phía trước. Vạn Bằng học cấp ba ở thành phố lân cận, kể từ khi cậu ta rời khỏi Thất Trung chuyển đến một nơi khác, hai người bọn họ chưa từng gặp lại nhau.
Ngoại hình của Vạn Bằng cũng đã thay đổi rất nhiều so với năm ngoái, cao lớn hơn một chút, khoảng chừng 182 hoặc 183 cm, khuôn mặt và khí chất cũng thay đổi, từ năm 16 cho đến năm 17, 18 là giai đoạn nhanh nhất để các chàng trai trút bỏ đi vẻ ngoài non nớt của mình. Năm ngoái cậu ta cho người khác cảm giác hãy còn là một cậu học sinh THPT hiện tại lại trông rất ra dáng một chàng sinh viên.
Trước kia, ấn tượng của Vạn Bằng trong lòng Phí Tân chính là một thằng nhãi con thích trượt ván giả bộ ta đây ngầu lòi, hiện tại gặp lại, thứ cảm giác “Vờ ngầu lòi” ngu ngốc ấy đã biến mất thay vào đó là một loại bản lĩnh chân chính.
Anh chàng ngầu lòi này ngồi lên xe của hắn, lễ phép nói, “Chào thầy Phí, đã lâu không gặp.”
Phí Tân mỉm cười đáp lời, “Đã lâu không gặp.”
Hắn lái xe rời khỏi khu chung cư.
Mất khoảng 20 phút nữa mới có thể tới được nơi ở của Du Trọng Hạ, trong lúc ấy không mở miệng nói gì quả thật có hơi lúng túng.
Phí Tân bèn bắt chuyện, “Thầy nghe Du Trọng Hạ nói thành tích hiện tại của em tốt lắm.”
Vạn Bằng, “Cũng bình thường thôi, ở trước mặt thầy làm gì có ai dám múa rìu qua mắt thợ chứ.”
Phí Tân đành phải cười gượng, hắn cứ có cảm giác cậu học sinh cấp ba này có ác cảm với hắn… Chẳng lẽ?
Phí Tân, “Vạn Bằng, em nhớ ra rồi phải không? Chuyện hè năm ngoái thầy và em đã từng giáp mặt nhau.”
Đúng như dự đoán, Vạn Bằng cất tiếng trả lời, “Vâng, hồi còn ở Thất Trung em đã không nhận ra.”
Phí Tân, “Thầy vốn nghĩ em sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thôi, thật không ngờ em lại chuyển trường nhanh như vậy.”
Vạn Bằng, “Vâng. Sau lúc đó, thương thế của Du Quý Dương có nghiêm trọng lắm không?”
Phí Tân có chút kinh ngạc, kể từ sau ngày hôm ấy hai đứa chưa từng gặp lại nhau à?
Hắn đáp, “Có chảy máu nhưng không tổn thương đến xương, không tính là nghiêm trọng, chỉ bị ngoài da thôi.”
Vạn Bằng lặng thinh.
Phí Tân đối với chuyện này có hơi tò mò nhưng lại không thể hỏi bởi vì hắn và Vạn Bằng hoàn toàn xa lạ, thằng bé này chỉ theo hắn học đúng một tiết Hóa sau đó lập tức chuyển trường, hắn và Du Quý Dương cũng không mấy thân, hắn chỉ gặp qua cậu ấy có đôi ba lần. Hắn biết cho đến tận bây giờ Du Trọng Hạ vẫn coi Vạn Bằng là người bạn tốt nhất của em ấy, dựa vào cái tính thích vạch lá tìm sâu, kén cá chọn canh trong việc lựa bạn mà chơi của em ấy thì Vạn Bằng phải là một thằng bé có nhân phẩm không hề tồi.
Một lát sau, trong lúc đang chờ đèn đỏ, Vạn Bằng đột nhiên hỏi, “Thầy Phí, trước đây thầy vốn không phải là gay đúng không?”
Phí Tân, “!!!”
Vạn Bằng, “Thập Ngũ kể với em.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng, “Thầy à, lái xe cẩn thận chút.”
Phí Tân trấn tĩnh lại rồi mới nói, “Em nói chuyện chú ý xíu, thầy tự khắc sẽ lái xe cẩn thận.”
Vạn Bằng, “Rất xin lỗi, do em thẳng tính quá.”
Phí Tân thở dài, “Không sao. Em không cần phải xin lỗi thầy, dù gì người bị thương chảy máu cũng đâu phải là thầy.”
Vạn Bằng, “…”
Phí Tân, “Về lý mà nói thì chuyện này không đến phiên thầy can thiệp nhưng nếu em đã biết việc thầy và Thập Ngũ là người nhà của nhau điều đó cũng tương đương với việc em trai em ấy cũng sẽ là em trai của thầy. Thầy hi vọng sau này em không làm tổn thương Du Quý Dương nữa, bằng không thầy nhất định sẽ gây hấn với em đấy.”
Vạn Bằng, “Em sẽ không.”
Phí Tân, “Hè năm ngoái, lý do là gì?”
Vạn Bằng khó chịu điều chỉnh tư thế ngồi, hắn không trả lời mà lại chuyển sang hỏi một vấn đề khác, “Thầy Phí, thầy đối với Thập Ngũ không phải chỉ là nhất thời hưng phấn nghĩ muốn chơi qua đường đúng không?”
Phí Tân, “Dĩ nhiên không phải.”
Vạn Bằng nói, “Mỗi một cái học kì cậu ấy sẽ thay bạn gái một lần, thật ra cậu ấy chưa từng hẹn hò nghiêm túc với ai, chỉ là muốn chơi trò gia đình với họ thôi, cậu ấy muốn tìm một người có thể cùng cậu ấy vui đùa, đối với cậu ấy chuyện hợp rồi lại tan là điều quá đỗi bình thường thế nhưng lần này với thầy lại không giống. Tối hôm qua em có hỏi cậu ấy nếu như lần này lỡ có chia tay thì phải làm sao bây giờ, cậu ấy thế mà lại nói không có khả năng, chỉ có điều bất khả kháng mới có thể chia cắt hai người.”
Phí Tân, “Dù cho có bất khả kháng đến đâu cũng tuyệt đối không thể, thầy hoàn toàn nghiêm túc, lời một khi đã nói ra thì thầy sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Vạn Bằng từ chối cho ý kiến, hắn chỉ nói, “Em biết mặt mẹ của thầy, bệnh viện nơi mẹ thầy làm việc em cũng biết, thầy nếu dám lừa dối Thập Ngũ em nhất định quậy banh luôn cái đơn vị chỗ mẹ thầy làm.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng, “Thầy đừng coi khinh Thập Ngũ không có gia đình làm chỗ dựa, em chính là chỗ dựa của cậu ấy.”
Phí Tân: Tui chua lè chua lét rồi nha!
Hắn trào phúng nói, “Cho nên việc em đánh Du Quý Dương cũng được tính là hành vi bạo lực gia đình đúng không? Bạo hành gia đình trong xã hội đương thời là chuyện không thể chấp nhận được.”
Vạn Bằng im thin thít sau đó nói, “Chuyện đó là em sai, em đã quá nóng nảy.”
Phí Tân, “Nóng nảy là được phép đánh người hay gì? Em cũng biết cậu ấy không có năng lực đánh trả lại em.”
Vạn Bằng, “Khi đó em hẹn hò với cậu ấy còn chưa được hai tháng thì tự dưng cậu ấy lại nói muốn chia tay với em, em hoang mang lắm nên mới hỏi cậu ấy lý do là gì, cậu ấy nói cậu ấy chưa từng thích em, chỉ bởi vì cậu ấy ghét cay ghét đắng Du Trọng Hạ cho nên mới đến tiếp cận em, cậu ấy nghĩ rằng người em thích chính là Du Trọng Hạ.”
Phí Tân cảnh giác chất vấn, “Thế tóm lại người em thật sự thích có thật là Du Trọng Hạ không?”
Vạn Bằng, “Thầy Phí, em là trai thẳng, em không phải cái loại vừa nhìn thấy một thằng đực rựa đẹp mã nào đó là đã ngay lập tức muốn bắt cặp làm gay, chỉ là vừa khéo đối tượng mà em thích lại có bộ dạng giống hệt người anh em thân thiết của em mà thôi.”
Phí Tân, “… Hiểu rồi.”
Vạn Bằng, “Ngày hôm ấy em hoảng loạn cực kỳ, em thậm chí còn không hiểu những gì mà cậu ấy nói, càng không ngờ tới cậu ấy lại ghét Thập Ngũ đến như vậy.”
Phí Tân đã từng nghe Du Trọng Hạ nói Du Quý Dương tuy rằng bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời thế nhưng trên thực tế lại vô cùng chán ghét người anh trai này của mình. Tuy nhiên hắn lại cho rằng đó là cách lý giải quá mức tiêu cực của Du Trọng Hạ, ở trong mắt hắn, Du Quý Dương không phải là loại người tâm cơ (9) đến mức ấy.
(9) Nguyên văn 白切黑.- Bạch thiết hắc: Thời gian phổ cập kiến thức đến rồi đây, theo như những gì Baidu & Zhihu chia sẻ thì “Bạch thiết hắc” là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay. Trái nghĩa với “Bạch thiết hắc” là “Phản soa manh” tức là chỉ những người bề ngoài tuy rằng dữ dằn nhưng nội tâm lại mong manh, dễ vỡ.
Vạn Bằng, “Thầy có biết cái vụ năm lớp 9 Du Trọng Hạ phải ở lại lớp một năm không? Thập Ngũ bảo với em là do cậu ấy đánh nhau với người ta bị gãy tay cho nên không thể tham gia kỳ thi chuyển cấp nên mới nhập học trễ một năm. Ngày đó Du Quý Dương chính miệng thừa nhận với em, cậu ấy kể rằng thời điểm lúc xảy ra vụ ẩu đả cậu ấy cũng có mặt ở đó, rõ ràng cậu ấy nhìn thấy gã học sinh cấp ba kia cầm gậy bóng chày đập mạnh về phía Thập Ngũ nhưng cậu ấy lại cố tình không lên tiếng nhắc nhở anh trai mình, cậu ấy trơ mắt nhìn người ta đánh gãy tay của Thập Ngũ, hơn nữa Thập Ngũ là bởi vì cậu ấy cho nên mới ra mặt trút giận đánh nhau với người ta, Thập Ngũ bị một đám học sinh cấp ba kéo lê trên mặt đất, còn bẻ gãy cả tay, Thập Ngũ phải tạm nghỉ học vài tháng, sang tới năm sau mới có thể lên lớp 10.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng, “Cậu ấy hỏi em có phải em rất thích cậu ấy không, em trả lời là phải nhưng cậu ấy lại nói với em rằng cho tới tận bây giờ cậu ấy chưa từng thật lòng thích em, nếu như em không phải là người anh em tốt nhất của Du Trọng Hạ thì ở trong mắt cậu ấy em chẳng khác gì một con khỉ đột, đám học sinh thể chất tụi em ở trong mắt cậu ấy chính là một bầy khỉ đột đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Vạn Bằng như muốn khóc đến nơi.
Phí Tân đành phải lên tiếng an ủi, “Những gì nói trong lúc chia tay em đừng nên tin là thật.”
Vạn Bằng, “Tâm trí em triệt để nổ tung, em hoàn toàn không biết đến tột cùng người em thích hình dạng ra sao, em cứ ngỡ cậu ấy là một thiên thần nhỏ cả bề ngoài lẫn nội tâm đều thuần khiết, tất cả những gì cậu ấy thể hiện khi ở cùng với em đều là giả vờ cả ư?”
Phí Tân, “Thế nên em mới đánh cậu ấy?”
Vạn Bằng, “Đúng, kế đó thầy xuất hiện và tới ngăn cản em, em không sợ phải đánh một trận với thầy, nếu có thật sự đánh cũng chưa biết ai hơn ai. Chỉ là em nhìn thấy cậu ấy bị thương, cậu ấy đã sớm nói với em là cậu ấy đau. Em cho rằng cậu ấy lại đang tiếp tục giả vờ, em có hơi sợ hãi, là chính em làm đau cậu ấy, tại sao em lại có thể xuống tay làm đau cậu ấy? Trước đó một ngày em còn thề thốt là sẽ che chở cho cậu ấy, sẽ không để một ai ức hiếp cậu ấy nữa.”
Phí Tân, “Nếu em đã thích cậu ấy đến như vậy thì tại sao sau đó lại không tìm gặp cậu ấy hỏi cho rõ ràng mọi chuyện?”
Vạn Bằng, “Có đi tìm nhưng cậu ấy từ chối gặp mặt, mà em lại không dám đi lên lầu, thầy cũng biết mẹ của cậu ấy có chút… Sau đó cậu ấy nhắn cho em một cái tin nói rằng cậu ấy đã có người mình thích rồi.”
Hắn dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp để nhìn Phí Tân sau đó mới nói, “Mãi cho đến ngày hôm qua em mới chân chính hiểu được, người mà cậu ấy nói đến chắc có lẽ không ai khác ngoài thầy.”
Phí Tân, “Nhưng thầy chỉ mới gặp cậu ấy có ba lần thôi.”
Vạn Bằng, “Lần đầu tiên gặp cậu ấy em đã thích rồi, chuyện này không có gì lạ hết.”
Phí Tân, “??? Em yêu từ cái nhìn đầu tiên? Thế em đã nói với cậu ấy chưa?”
Vạn Bằng, “Đương nhiên là có.”
Phí Tân, “Vậy thì thứ lỗi cho thầy nói thẳng, thầy đang rất hoài nghi người mà em thích chính là Du Thập Ngũ nhà thầy đấy.”
Vạn Bằng, “Em không phải loại người chỉ biết nhìn mặt như bọn thầy. Nếu thầy đã hẹn hò với Thập Ngũ thì tốt nhất nên tránh xa Du Quý Dương ra.”
Phí Tân ăn miếng trả miếng nói, “Thầy là trai thẳng, thầy không phải cái loại vừa nhìn thấy một thằng đực rựa đẹp mã nào đó là đã ngay lập tức muốn bắt cặp làm gay, chỉ là vừa khéo đối tượng mà thầy thích lại có bộ dạng giống hệt người yêu cũ của em mà thôi.”
Vạn Bằng, “…”
Phí Tân, “Em còn thích cậu ấy không?”
Vạn Bằng, “Thập Ngũ nói với em sở dĩ Du Quý Dương không thích em là bởi vì em hãy còn nhỏ. Em tự hỏi liệu có phải cậu ấy cho rằng em không đủ chính chắn hay không, năm ngoái lúc tụi em hẹn hò khi ấy em mới 16 tuổi, em có nói là sẽ che chở cho cậu ấy nhưng lời nói của em lại như mấy thằng trẻ trâu khoác lác. Cậu ấy vẫn luôn thích tuýp người thông minh hiếu học, thế nên em mới cố gắng học hành, đợi sau này khi đã thi đỗ được vào một ngôi trường đại học danh giá, nếu đến lúc đó còn có cơ hội, em nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy.”
Phí Tân, “Thầy cảm thấy em đã trưởng thành hơn rất nhiều so với năm ngoái.”
Vạn Bằng, “Thầy Phí, chuyện này thầy đừng kể lại với Thập Ngũ, Thập Ngũ tiêu chuẩn kép dữ lắm, cậu ấy cho phép bản thân phóng hỏa nhưng lại không cho người khác đốt đèn, mỏ thì bô bô cấm cản Du Quý Dương làm gay trong khi chính mình lại gay tới đâu rồi ấy.”
Phí Tân bắt đầu vung thức ăn cho chó, “Nếu em có được một nửa sự đáng tin của thầy thì em ấy sớm đã đồng ý rồi.”
Vạn Bằng, “Gì cơ?”
Phí Tân, “Kể em nghe một câu chuyện cười nè, năm ngoái em ấy còn nhiệt liệt đa cấp Du Quý Dương cho thầy đấy, em ấy muốn thầy và em trai của em ấy bàn chuyện yêu đương.”
Vạn Bằng, “Xàm xí đú gì thế! Thầy Phí, sao thầy lại có thể coi trọng cậu ấy? Em quả thật nhìn đách ra cậu ấy có điểm nào hấp dẫn người khác?”
Phí Tân đưa ra lời cảnh cáo chủ quyền, “Không muốn nói cho em, thầy sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Du Quý Dương, về sau em cũng bớt quan tâm người của thầy lại đi.”
Vạn Bằng, “…”
Vạn Bằng: Tui hiểu rồi! Đây đích thị là một cặp xàm xí đú! Một cặp!
Khi đã đến trước cửa nhà của Du Trọng Hạ, Phí Tân mới gọi điện thoại báo đang ở bên ngoài kêu cậu đi ra.
Giọng điệu của Du Trọng Hạ không phải là kiểu mới vừa ngủ dậy mà là loại tràn đầy năng lượng, “Em ra ngay đây! Chờ em một chút nạ! MOA!”
Trong xe im ắng nên Vạn Bằng nghe không sót thứ gì, vẻ mặt tràn ngập biểu cảm ghê tởm.
Phí Tân cúp máy, vì muốn giữ gìn hình tượng ông hoàng ngầu lòi của Du Trọng Hạ nên mới lên tiếng, “Thỉnh thoảng em ấy có hơi nũng nịu nhưng phần lớn thời gian thì không.”
Vạn Bằng, “Thỉnh thoảng? Em lại thấy rất nhuần nhuyễn đấy.”
Phí Tân, “…”
Vạn Bằng nói, “Cậu ấy có một điểm tốt mà người khác khó có thể bì được, một khi đã ước hẹn thì tuyệt đối không để người ta phải chờ.”
Phí Tân, “Chính xác.”
Vừa dứt lời là đã thấy ngay Du Trọng Hạ nhanh như chớp lao ra khỏi con đường bên cạnh để chạy tới đây, cậu đứng ở cửa sổ xe của vị trí phó lái rồi dùng ánh mắt uy hiếp để nhìn Vạn Bằng, ý là: Người anh em, mày chiếm chỗ của tao.
Vạn Bằng tự giác xuống xe chuyển đến ngồi ở dãy ghế sau.
Du Trọng Hạ giơ lên bốn cốc cà phê Luckin (10) sau đó ngồi vào vị trí phó lái.
(10) Nguyên văn 瑞幸咖啡 – Luckin Coffee Inc là một công ty cà phê và chuỗi quán cà phê ở Trung Quốc, được thành lập tại Bắc Kinh vào năm 2017. Tính đến tháng 1 năm 2020, Luckin Coffee đã có hơn 4.507 cửa hàng và vượt quá số lượng cửa hàng Starbucks tại Trung Quốc. (Theo wiki)
Cậu diện một cây Adidas, phía trên mặc một cái áo phông trắng phối với chiếc áo khoác mỏng màu hoa anh đào, bên dưới mặc quần thun đen ba sọc kết hợp với đôi boost hai màu cam trắng cùng màu với đôi của Phí Tân.
Phí Tân nhìn bà xã nhà mình quả thật là cảnh đẹp ý vui nhưng lại ngại có mặt Vạn Bằng ở đây, hai người đành phải xà nẹo với nhau bằng ánh mắt một hồi.
Vạn Bằng: Tui muốn ói! Rặc một đôi cẩu nam nam mấy người!
Phí Tân hỏi, “Em còn mua cả cà phê nữa à? Sao lại xuống phố sớm thế?”
Du Trọng Hạ, “Em ngồi ở cửa chờ nửa ngày rồi mà bọn anh vẫn chưa đến thế nên mới đi mua chút đồ uống. Điểu, chocolate đá xay của mày nè. Còn cà phê đậm đặc kiểu Mĩ là của Tân Tân.”
Sau khi phân phát xong thì còn lại một ly latte của Giang Nhân Khuyết và một ly chocolate ovaltine kem cheese của Du Trọng Hạ, cậu còn mua thêm hai hộp bánh quy và ném một hộp ra sau cho Vạn Bằng.
Ba người tiếp tục lên đường, Giang Nhân Khuyết không cần người đón, hắn đi thẳng tới địa điểm cuộc hẹn rồi sẽ gặp mặt sau.
Du Trọng Hạ vừa uống kem cheese vừa ăn bánh quy, những lúc điều kiện đường xá tốt hơn cậu sẽ tận dụng mọi thời cơ đút cho Phí Tân ăn một miếng.
Ở phía sau, Vạn Bằng ngồi uống chocolate với một gương mặt lạnh lùng, toàn thân như muốn viết: Tui không nên ngồi trong xe mà phải chui xuống gầm xe mới đúng.
Bốn người hẹn nhau cùng chơi Kart racing (11).
Giang Nhân Khuyết là người đến cuộc hẹn sớm nhất cho nên quần áo cũng đã thay xong, ở trường đua hắn cũng được xem như là một tuyển thủ kỳ cựu thế nên mới đắc ý tuyên bố phải để cho Phí Tân và hai cậu học sinh THPT phải lé mắt chơi. Kết quả khi mọi người thay xong quần áo rồi chạy một vòng, Giang Tỉnh Trưởng đã phải quỳ gối vái lạy Vạn Bằng, vị này mới là cao thủ trong số các cao thủ đó.
Sau khi đã chạy vài vòng quanh trường đua, ai là fan ruột của trò này thì sẽ càng chơi càng nghiện và ngược lại.
Giang Nhân Khuyết cùng Vạn Bằng đang thảo luận sôi nổi với nhau về kỹ xảo đánh lái (12) trong Kart.
Phí Tân và Du Trọng Hạ, một đôi cẩu nam nam trốn ở trong góc móc lấy tay nhau thì thầm to nhỏ, bọn họ ỷ vào độ kín đáo của trang phục đua có thể che chắn cho giới tính của mình.
Giang Nhân Khuyết, “Hai đứa tụi bây có còn muốn chơi hay không? Ghê tởm hết sức!”
Phí Tân, “Cút.”
Du Trọng Hạ giơ ngón giữa lên với hắn.
Giang Nhân Khuyết xoay người lại ai oán với Vạn Bằng, “CP nam nam thời nay sao mỗi lúc một ngôn tình hóa thế? Khó trách nhiều cuốn tiểu thuyết đam mỹ lại viết sau khi giới tính bị bẻ cong tính cách cũng có phần thay đổi, hóa ra là do hiện thực phản ánh vào văn học!”
Vạn Bằng, “Anh, anh đang tát vào mặt em đó.”
Giang Nhân Khuyết, “???”
Vạn Bằng, “CP trước đây của em là một cậu gái tánh ngực phẳng.”
Giang Nhân Khuyết ôm quyền, “Đã quấy rầy, xin cáo từ.”
Chơi đến giữa trưa, bốn người cùng nhau đi ăn lẩu cột sống cừu (13).
(11) Nguyên văn 卡丁车 – Kart racing hay còn gọi là Go – Kart, Kart là phiên âm của tiếng Anh KARTING, có nghĩa là xe thể thao mini, Kart sport bắt đầu xuất hiện ở Đông Âu vào năm 1940, nó chỉ thật sự phổ biến ở Châu Âu, Châu Mỹ và phát triển nhanh chóng vào cuối những năm 1950. Cấu trúc của nó cực kỳ đơn giản, một khung, một động cơ hai thì và bốn bánh xe độc lập tạo thành toàn bộ xe go-kart. Do tính năng dễ lái, an toàn và thú vị, nó đã nhanh chóng làm mưa làm gió trên khắp thế giới. (Theo baidu)
(12) Nguyên văn 转弯漂移技巧 – Kỹ xảo đánh lái hay còn được gọi là “trượt ngang”, “trượt lốp” hoặc “trượt bánh” làm một loại kỹ năng mà người điều khiển xe bẻ cua quá độ khiến cho bánh xe trượt theo góc cua mình mong muốn.
(13) Nguyên văn 羊蝎子 – Lẩu cột sống cừu hay còn gọi là dương hạt tử (dương = cừu + hạt tử = bọ cạp), là một món ăn Sơn Đông, nguyên liệu chính gồm xương sống cừu hoàn chỉnh với thăn và tủy sống. Xương sống cừu thường được gọi là bọ cạp vì hình dạng của nó tương tự như con bò cạp. Xương sống cừu ít chất béo, ít cholesterol, nhiều chất đạm và giàu canxi. Dễ hấp thu có tác dụng dưỡng âm bổ thận, đẹp da, cường dương. (Theo baidu)
Du Trọng Hạ không ăn được ngò rí cho nên lúc gọi món Phí Tân có dặn là phải để riêng ngò rí ra một cái đĩa, sau khi nồi lẩu được bưng ra hắn gắp cho Du Trọng Hạ mấy miếng rồi mới thả ngò rí vào.
Bốn người vừa ăn vừa hàn huyên với nhau, bắt đầu từ việc vì sao Du Trọng Hạ và Vạn Bằng lại trở thành anh em thân thiết.
Phí Tân nói, “Anh nghe nói hồi lớp 10 lúc học khóa huấn luyện quân sự, hai đứa bọn em từng đánh nhau với huấn luyện viên, đánh có một trận mà làm nên tên tuổi luôn.”
Du Trọng Hạ, “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.”
Phí Tân, “Lý do đánh nhau là gì thế?”
Du Trọng Hạ thật sự không muốn nói đến chuyện này.
Song, Vạn Bằng lại cực kỳ gợi đòn lên tiếng, “Gã huấn luyện viên kia nhìn lén tụi con gái thay quần áo bị Thập Ngũ bắt gặp… À, khi đó vẫn còn là Du Thập Tam.”
Phí Tân, “Các em đã báo với nhà trường chưa?”
Vạn Bằng, “Báo rồi, nhưng chẳng ai tin hết, chủ yếu là do ban ngày Thập Ngũ có đôi co vài lời với gã huấn luyện viên kia, chỗ đó không có camera mà bằng chứng cũng không nốt, cả lãnh đạo nhà trường lẫn đội trưởng đều nhận định Thập Ngũ nói bậy.”
Du Trọng Hạ lên tiếng, “Không một ai chịu tin em, cũng chỉ có thằng Điểu đủ nghĩa khí. Nếu mày không dụ dỗ em trai tao thì tao với mày đã sớm thành anh em kết nghĩa rồi.”
Vạn Bằng, “Ê, đừng có khơi gợi chuyện đau lòng của tao.”
Giang Nhân Khuyết nói, “Lãnh đạo không hẳn là không tin. Cái chính là do không có bằng chứng nên mới phải gió chiều nào theo chiều đó, bọn em cũng quá bốc đồng, động tay động chân không bằng dùng cái đầu, phải biết triệt đường sống của đối phương.”
Phí Tân, “Người ta mới vừa lên lớp 10 đâu thể nào lươn lẹo như mày được.”
Du Trọng Hạ, “Chẳng phải là do em học hành ngu dốt sao? Nếu như thành tích của em tốt bọn họ chắc chắn sẽ tin em.”
Giang Nhân Khuyết, “Thành tích có tốt cũng vô dụng thôi, như Tân Tân ấy…”
Phí Tân, “Khụ.”
Du Trọng Hạ, “??? Tân Tân làm sao?”
Giang Nhân Khuyết, “Không sao hết, sau này để chính miệng cậu ấy nói cho em nghe.”
Phí Tân, “Chuyện nhỏ thôi, đừng nói nữa.”
Vạn Bằng vốn đã đố kỵ thầy Phí từ lâu, hắn ngay lập tức xúi giục, “Tao thấy không phải là chuyện nhỏ đâu, Thập Ngũ, mày đừng để lão già ấy lừa.”
Phí Tân, “Thằng bé này ăn nói kiểu gì thế.”
Vạn Bằng, “Thưa thầy, con chỉ mới 17 tuổi, con ăn ngay nói thật, thầy làm gì được con nào?”
Phí Tân, “…” Hông hổ là anh em cây khế với vợ tui.
Du Trọng Hạ, “Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Phí Tân, “Sau này hẵng nói được không?”
Du Trọng Hạ cũng không thật sự muốn truy hỏi đến cùng, chỉ đơn giản là có đôi chút tò mò, cậu nói, “Ok, em muốn uống Vương Lão Cát (14).
Phí Tân, “Mua liền.”
Ngồi ngoài chờ xem cuộc vui là Giang Nhân Khuyết và Vạn Bằng đồng loạt thể hiện sự thất vọng, “Hai người không ầm ĩ một trận hả? Cãi nhau vài câu thôi cũng được.”
Phí Tân, “Cút.”
Du Trọng Hạ dành tặng cho cả hai biểu tượng ngón tay giữa.
Vừa mới nói là chuyện đó sau này hẵng nói, kết quả cơm nước xong xuôi đi ra mới được vài bước mà đã có người ở phía sau kêu lên một tiếng, “Phí Tân?”
Phí Tân quay đầu lại nhìn, biểu cảm ngay lập tức thay đổi.
Đối phương là một người phụ nữ ước chừng 28, 29 tuổi; người nọ mặc một chiếc váy thuần trơn kiểu dáng hệt như tiên nữ, tóc gợn sóng dài tới bả vai, mắt ngọc mày ngài, tay cầm một chiếc túi vẽ graffiti của Balenciaga.
Người nọ mỉm cười với vài cậu nam sinh có mặt ở đây rồi mới bắt chuyện với Phí Tân, “Cô có hẹn với bạn tới đây dùng cơm, các em đã ăn rồi à?”
Phí Tân, “Vâng, bọn tôi phải đi rồi.”
Cô nói, “Vẫn chưa chúc mừng em thi đậu Bắc Đại, chúc mừng nhé.”
Phí Tân, “Cũng tạm thôi… Bọn tôi có việc phải đi, tạm biệt cô.”
Không đợi người nọ đáp lời, hắn đã xoay người rời đi, Du Trọng Hạ vội vàng đi theo hắn, Vạn Bằng cũng nối gót theo sau.
Chỉ có Giang Nhân Khuyết hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn mở miệng nói với người nọ, “Cô là Lan Khiết đúng không?”
Lan Khiết gật đầu đáp, “Xin chào, cậu là bạn của Phí Tân?”
Du Trọng Hạ, “Cô ấy là giáo viên của anh hả? Người ta chúc mừng anh sao anh chưa nói gì mà đã bỏ đi rồi?”
Vạn Bằng, “Kể chút chuyện xưa nghe cái coi. Bắc Đại cũng tạm Táp Bối Ninh (15).
Phí Tân, “Không phải, không có chuyện xưa, trước tiên đừng hỏi gì cả.”
Du Trọng Hạ quan sát biểu tình của Phí Tân, kỳ quái hỏi, “Tân Tân anh bị sao thế?”
Phí Tân, “Chẳng phải đã nói với bọn em là trước tiên đừng hỏi gì hết à?”
Du Trọng Hạ, “…”
Vạn Bằng cũng ngây người theo.
Phí Tân ngay lập tức ý thức được giọng điệu của mình có hơi quá trớn, hắn nói, “Anh xin lỗi, anh không cố ý nạt nộ tụi em đâu.”
Du Trọng Hạ quay đầu nhìn lại, vị nữ giáo viên kia đang nói chuyện với Giang Nhân Khuyết.
Mới vừa rồi cậu chưa kịp quan sát kĩ dáng vẻ của người ta, hiện tại đứng từ xa ngó tới, cậu bỗng dưng cảm thấy cổ có nét hao hao giống Chung Sở Hồng (16).
(14) Nguyên văn 王老吉 – Vương Lão Cát là một loại trà thảo dược Trung Quốc, và là một trong những thức uống trà phổ biến nhất ở Trung Quốc hiện nay. (Theo wiki)
(15) Nguyên văn 北大还行撒贝宁 – Bắc Đại cũng tạm là một câu nói đã làm nên thương hiệu của Táp Bối Ninh. Táp Bối Ninh được coi là một trong những MC hàng đầu của Trung Quốc, là Thạc sĩ Học Viện Pháp Luật tốt nghiệp Bắc Đại, nổi tiếng với khả năng diễn thuyết vô cùng tuyệt vời. Táp Bối Ninh trong chương trình “Thoát khẩu tú đại hội” đã từng chia sẻ như sau: Lúc tôi nhận được giấy thông báo nhập học, tôi rất là đắn đo. Tôi nghĩ, aiya, nếu đi thì, xa như thế, phải rời xa quê hương, người thân, bạn bè. Nhưng mà nếu không đi, kể ra thì Bắc Đại cũng tạm được mà (chẹp chẹp). Thật đấy, các bạn thử nghĩ mà xem, nhỡ lúc đó bạn không cẩn thận nhận phải Giấy tuyển thẳng đại học Thanh Hoa thì cả cuộc đời bạn coi như hỏng rồi còn gì (há há). Tôi nghĩ đến đó thì lại thấy Bắc Đại cũng ok đấy, vậy là đi thôi. Sau khi đến Bắc Kinh, tất cả những gì mà hôm này các bạn phải trải qua như: Chen chúc lên xe bus, chen chúc lên tàu điện ngầm, ở nhà hầm, ăn mì ăn liền… Tất cả những thứ đó, tôi đều chưa trải qua (hahaha), bởi vì cuộc sống ở Bắc Đại cũng khá thoải mái mà. Tất nhiên, sau khi tốt nghiệp, phải tìm công việc, thời gian đó, bạn sẽ phải trải qua 1 thời kỳ không có chỗ ở, bạn phải thuê nhà, phải tự mình sinh tồn ở Bắc Kinh, và chính trong quãng thời gian đó, tôi lại bị tuyển làm nghiên cứu sinh mất rồi (hahaha), thế là lại tiếp tục ở lại ký túc xá, ở đó thêm 1 khoảng thời gian nữa. Đó là sự đáng tiếc của đời tôi, vô cùng đáng tiếc, chả được trải nghiệm gì cả. [Các bạn có thể đọc và nghe thêm phần diễn thuyết của Táp Bối Ninh ở đây] Do ở trên Phí Tân nói cũng tạm nên Vạn Bằng mới đá đểu lại câu Bắc Đại cũng tạm Táp Bối Ninh.
(16) Cho những bạn nào quên thì Chung Sở Hồng là nữ minh tinh yêu thích của Phí Tân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook