Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người
-
Chương 56: Quan điểm tình yêu của lứa sau 95 như thầy sao mà méo mó quá vậy?
EDITOR: LAM
Hai người sau khi chọn được khách sạn thì quyết định đặt trước một gian phòng tiêu chuẩn. Căn cứ vào nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, Du Trọng Hạ bèn mời Phí Tân ngồi lên đùi của mình nhưng cậu lại bị Phí Tân từ chối một cách vô tình.
Du Trọng Hạ vỗ chân sau đó nhấn mạnh thêm, “Thầy suy nghĩ cho kĩ nha, qua cái thôn này sẽ không còn nhà nghỉ nào nữa (*), về sau có muốn ngồi cũng chẳng được đâu.”
Phí Tân, “Ha ha.”
Du Trọng Hạ cũng không ngại thả rắm cầu vồng (1) chính mình, tự biên tự diễn mà nói, “Chân của em hổng phải là chân, mà là mặt nước mùa xuân trên dòng sông Seine.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ tiếp tục vỗ đùi đen đét, “Thầy thật sự không muốn ngồi thử chút nào luôn hả? Đến đây, đến đây.”
Phí Tân không thể nhịn được nữa, hắn nói, “Em nói thì cứ việc nói thế nhưng mà, em có thể nào vui lòng tự vỗ đùi của chính mình được không?”
Du Trọng Hạ, “Không được, em sợ đau.”
Phí Tân bị mức độ trung thực của cậu chàng dọa cho sợ ngây người.
(*) Nguyên văn 过了这村没这店 – Câu này ý chỉ cơ hội trước mắt chỉ đến một lần, phải biết nắm lấy.
(1) Nguyên văn 彩虹屁 – Câu này mình có chú thích rồi nhưng vẫn cứ sợ mọi người quên. Thả rắm cầu vồng là một thuật ngữ mạng ý chỉ fan thổi phồng idol nhà mình một cách mù quáng, dù có xì hơi cũng xì ra cầu vồng.
Đến giờ đi ngủ, Du Trong Hạ chuyển sang phòng ngủ dành cho khách.
Phòng của Phí Tân dĩ nhiên không phải loại phòng tiêu chuẩn mà là phòng với một giường lớn ấm áp. Theo lẽ thường, hai gã trai thẳng ngủ cùng với nhau trên một chiếc giường hoàn toàn không có vấn đề gì cả, tuy nhiên hai gã trai thẳng như bọn họ lại có tình huống đặc thù hơn một chút. Cả hai không ai muốn thua cuộc để rồi phải mặc đồ con gái thế nên xác suất xảy ra rủi ro của việc ngủ chung là tương đối lớn, lỡ đâu bị đối phương dùng sắc dụ dỗ thì biết phải làm sao?
Sáng sớm, Du Trọng Hạ ý thức được việc mình là khách cho nên không hề ngủ nướng, sau khi thức dậy còn cẩn thận thu dọn chăn gối.
Ba người nhà họ Phí đang ngồi ăn điểm tâm.
Tân Lệ Bình mỉm cười hỏi cậu, “Chẳng phải mười giờ mới đi học à? Dì cứ nghĩ con muốn ngủ thêm một lát.”
Du Trọng Hạ, “Con tỉnh giấc nên rời giường luôn ạ.”
Phí Tân cầm bát đũa lại đây cho Du Trọng Hạ sau đó rót cho cậu một ly sữa đậu nành nóng hổi.
Du Trọng Hạ, “Cảm ơn thầy Phí.”
Phí Tân, “Khỏi cảm ơn, chút nữa em rửa chén đi.”
Du Trọng Hạ, “Ok.”
Phí Văn Khiêm, “Không được bắt nạt cậu bạn nhỏ như thế.”
Phí Tân, “Con nào có, em ấy mới là người lúc nào cũng bắt nạt con.”
Phí Văn Khiêm, “Vớ vẩn.”
Phí Tân nói với Du Trọng Hạ, “Em chính miệng nói cho bố mẹ anh biết đi, có phải những lúc buồn chán em thường lôi anh ra làm thú vui tiêu khiển đúng không?”
Du Trọng Hạ bày ra vẻ mặt ta đây hiền lành, ngoan ngoãn để đối đáp, “Màu đỏ tía nha (2), ầy Phí ó, ự dưng mới áng ớm đã ể truyện cười à ao?”
Phí Tân, “Em mà còn tiếp tục nói chuyện theo kiểu màu đỏ tía đó nữa…”
Du Trọng Hạ, “Thì sao? Thầy tính làm gì em?”
Phí Tân, “Anh sẽ kéo đầu lưỡi của em ra ngoài cho đến khi trầy da tróc vẩy mới thôi.”
Du Trọng Hạ, “Nỏ cho nỏ cho nỏ cho (3).”
Tân Lệ Bình & Phí Văn Khiêm: Người trẻ tuổi vui đùa cùng nhau trông thật là vui tai vui mắt.
(2) Nguyên văn 表酱紫 – Màu đỏ tía (biǎo jiàngzǐ) tức là Không nên như vậy (Bùyào zhèyàng zi), “Không nên như vậy” khi đọc nhanh, nuốt âm nghe nghe sẽ như “Màu đỏ tía”, hiện tượng này thường hay xảy ra ở những em bé mới biết đọc, hay nói ngọng cho nên vế sau Du 15 mới nói “Thầy Phí ó, tự dưng mới sáng sớm đã kể truyện cười là sao?)
(3) Nguyên văn 不样 – Phiên âm Hán Việt là “Bất nhượng”, đây là cách nói của người Đông Bắc nghĩa là “Không cho”.
Chín giờ hơn, Du Trọng Hạ xuất phát đi đến nơi học bằng lái xe, bố mẹ của Phí Tân tiễn cậu chàng ra tới tận cửa và đứng dõi theo Phí Tân trở cậu chàng rời đi.
Du Trọng Hạ ngoái đầu ra sau nhìn một lúc lâu sau đó giật mình như bừng tỉnh khỏi cơn mê, “Mới mẻ quá đi mất.”
Phí Tân, “Có gì mới mẻ? Em ngồi đàng hoàng lại coi, thắt dây an toàn vào.”
Du Trọng Hạ nghe lời thắt dây an toàn rồi mới lên tiếng, “Tất cả đều mới mẻ, vừa mở mắt đã có đồ ăn sáng, trên bàn cơm người một nhà ngồi tán dóc với nhau, dì còn lột cho em một quả trứng gà nữa! Ra khỏi cửa có người nhắc nhở đi đường cẩn thận, sao nhà thầy giống phim truyền hình quá vậy?”
Phí Tân, “Giống phim truyền hình chỗ nào? Chỉ là một gia đình bình thường… Thật ra hoàn cảnh nhà em mới giống phim điện ảnh và truyền hình đấy, hấp dẫn kịch tính.”
Du Trọng Hạ, “Chỉ có biên kịch hạng ba mới có thể viết ra loại kịch bản giống như gia đình em. Thầy Phí, khó trách thầy lại ngốc bạch ngọt đến thế, nếu em là thầy em chắc chắc mình sẽ ngốc bạch ngọt còn hơn vậy nữa.”
Phí Tân, “Tóm lại anh có điểm nào ngốc bạch ngọt?”
Du Trọng Hạ, “Em không có ý chê bai thầy, thầy ngốc bạch ngọt vừa đủ xài.”
Cậu nghiêng đầu sang nhìn Phí Tân sau đó phát ngôn ra một câu không làm người ta chết thì sẽ không dừng lại, “Tân Tân, nếu thầy bày tỏ với em ngay lúc này, em tuyệt đối sẽ không khước từ.”
Phí Tân, “?! Anh đang lái xe đó! Em muốn anh bày tỏ cái gì trong lúc này?”
Du Trọng Hạ, “Em rất quý mến gia đình của thầy, hiện tại tuyến phòng ngự trong lòng em đang cực kì yếu ớt, kính lọc (4)dành cho thầy đã được mở khẩu ở chế độ vô cùng lớn, thầy mà nói thích em ngay bây giờ em bảo đảm không nói hai lời đồng ý liền.”
Phí Tân, “Sao em có thể xàm xí đú một cách quá quắt như vậy?”
Du Trọng Hạ, “Ai xàm xí đú? 3 2 1, cắt! Kính lọc đã đóng, lần tới vui lòng đến sớm hơn một chút.”
Phí Tân, “…”
Hai người bỗng chốc lặng thinh.
(4) Nguyên văn 滤镜 – Kính lọc (filter) là một dòng thiết bị để gắn vào ống kính của máy ảnh nhằm thu được những hiệu ứng cụ thể như bầu trời xanh, các tông màu ấm hơn, giảm lóa. Vô cùng lớn trong toán học thì chắc ai cũng biết rồi, mình không chú thích nữa.
Phí Tân có hơi phiền não, hắn nghi ngờ Du Trọng Hạ vẫn chưa thực sự hiểu “Trở thành gay” là có ý gì, cảm giác của em ấy dành cho hắn và cảm giác của hắn dành cho em ấy có lẽ không phải cùng một loại. Hắn biết em ấy khát khao được gần gũi với một gia đình êm ấm để rồi từ đó có thể hưởng thụ được một ít tình thân mà trước đây em ấy chưa được trải nghiệm qua. Có lẽ em ấy chỉ thích hắn như thích một người “Anh trai”, trong lúc nhất thời em ấy chẳng thể phân biệt được loại thích đó với loại “Thích” này có gì khác nhau.
Vừa nghĩ đến đây, Phí Tân bèn lôi từng mảnh vỡ trái tim thiếu nam nóng nảy lần đầu biết yêu của mình ra đếm, từng mảnh từng mảnh lại từng mảnh: Du Trọng Hạ thích hắn? Không thích? Thích? Không thích?
Du Trọng Hạ cũng có hơi phiền não, cậu cảm thấy thầy Phí nói đúng lắm, cậu đích thị là một tên xàm xí đú quá quắt. Đã nói là sẽ từ từ mà tiến, chậm rãi nhưng bền lâu, không chỉ cầu một lần đoàn tụ sum vầy mà còn là ngóng trông một lần trăm năm mĩ mãn nữa.
Vừa nãy cậu chập mạch nói mấy lời nhảm nhí gì vậy? Lỡ chẳng may thầy Phí đầu óc cũng hỏng theo ngỏ lời với cậu thì cậu biết phải làm sao? Đồng ý hay cự tuyệt? Mối quan hệ yêu đương chưa chín muồi này rồi sẽ đi về đâu? Tính đến thời điểm hiện tại cậu vẫn chưa cong, bản thân cậu không hề muốn thăm dò sinh mệnh hài hòa với bất kì gã đàn ông nào. Thầy Phí cũng đã nói rõ ràng là thầy ấy không có ý muốn hôn cậu, rồi hai thằng con trai thẳng như sắt thép có thể làm cái quần gì đây? Dân đồng tính luyến ái khác có thể tắt đèn vuốt “ciu” cho nhau còn hai người bọ họ chui vào chăn nắm cổ tay hay gì? Đâu có điên.
09:30 AM
Rời nhà sớm nên đến trường học lái xe cũng sớm.
Suốt cả quãng đường đi, Phí Tân đếm mãi mà chẳng có kết quả, hắn đành phải vờ như chẳng có gì xảy ra sau đó nói, “Em ráng học cho tốt, khi nào rảnh thì đến tìm anh chơi.”
Du Trọng Hạ, “Ừ.”
Cậu tháo dây an toàn nhích lại gần Phí Tân rồi hỏi ra một câu chất chứa tận đáy lòng, “Vẫn chưa có hỏi thầy, ngày hôm nay có muốn hôn em không?”
Phí Tân, “… Không muốn.”
Du Trọng Hạ mặt nhăn mày nhó nói, “Bộ thầy nói thầy muốn không được hả?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Nếu thầy cứ không muốn vậy thì mối quan hệ này của bọn mình phải làm sao đây? Anh em cũng không phải mà người yêu lại càng không, tính giữ lại ăn Tết hay gì?”
Phí Tân cũng phản pháo lại bằng một câu từ tận sâu linh hồn, “Vậy em có muốn hôn anh không?”
Du Trọng Hạ, “Không muốn.”
Phí Tân hít sâu một hơi, hắn nói, “Anh cho rằng em không hề thích anh.”
Du Trọng Hạ mờ mịt thốt lên, “Ngụy biện kiểu gì đấy? Không muốn hôn thầy tức là không thích thầy? Thế thầy không muốn hôn em đồng nghĩa với việc thầy cũng không thích em, đúng chứ?
Phí Tân, “…” Dĩ nhiên không phải!
Du Trọng Hạ càng nghĩ lại càng để ý, cậu tức giận nói, “Thầy sao lại thế này? Không phải mọi thứ bọn mình nói đến đều dựa trên nguyên tắc anh tình tôi nguyện sao? Nếu không thì còn gì để nói nữa? Thầy nếu đã nghi ngờ em không thích thầy vậy sao còn hùa theo em làm xằng làm bậy suốt cả ngày? Em tán tỉnh thầy, ngồi trên đùi thầy, thầy cũng không hề tránh, gã đàn ông như thầy chẳng phải rất tùy tiện ư? Quan điểm tình yêu của lứa sau 95 như thầy sao mà méo mó quá vậy?”
Phí Tân, “Nói anh thì cứ nói chứ đừng có vơ đũa cả nắm kiểu đó… Em ngồi lên đùi anh là cố ý muốn tán tỉnh anh hở?”
Du Trọng Hạ, “Thầy đá đểu thế hệ 00 tụi em nhiều lần lắm nhé đừng tưởng em không biết. Không muốn tán thầy em ngồi lên đùi thầy làm gì? Bộ em điên rồi chắc?”
Phí Tân, “… Ồ.”
Du Trọng Hạ tức ói máu, cậu nói, “Ồ cái gì? Em hướng lòng này đến trăng sáng nào có ngờ đâu trăng sáng đui mẹ rồi. Tân Tân, sao thầy lại có thể ngốc đến mức này?”
Phí Tân, “Ngay từ đầu anh đã đoán là em muốn ghẹo anh cũng do em ngụy trang giỏi quá khiến cho anh cứ tưởng mình suy nghĩ quá nhiều. Anh không ngốc, anh chỉ đang tôn trọng em thôi.”
Du Trọng Hạ, “Ha ha, em đách cần loại tôn trọng này của thầy.”
Phí Tân, “???”
Du Trọng Hạ, “Thầy có hiểu trở thành gay là như thế nào không? Thầy đừng xem em như một đứa con gái.”
Phí Tân thành thật khai báo, “Nếu anh thật sự coi em là con gái, anh đã sớm biến em…”
Du Trọng Hạ sửng sốt đầy mặt, “Lời nói dâm đãng gì thế này? Con mẹ nó thầy cũng biết cách giả bộ quá ha, em còn tưởng thầy đúng là một chính nhân quân tử giống như Liễu Hạ Huệ nữa chứ.”
Phí Tân cất tiếng, “Nhưng em lại là một đứa bé trai, anh không thể xuống, không thể xuống… Không xuống tay được, em hiểu chưa?”
Du Trọng Hạ nói trắng ra, “Không cần vòng vo vậy đâu, thầy không xuống miệng được, càng không thể xuống…”
Phí Tân che lại đôi môi của cậu chàng ngăn không cho cậu nói ra loại từ đó.
Du Trọng Hạ chớp mắt, ý là: Thầy còn kì thị đồng tính hơn cả em là sao?
Phí Tân, “Em có chắc mình biết đồng tính luyến ái là gì không?”
Hắn buông tay ra, Du Trọng Hạ ngay lập tức nói, “Biết nhiều hơn so với thầy! Em tận mắt chứng kiến đứa em ruột của em cùng với thằng bạn thân nhất của mình điên cuồng mút lưỡi nhau sau đấy em còn miệt mài theo đuổi tri thức đồng tính luyến, thậm chí em thấy bản thân rất xứng đáng với vị trí diễn giả gay học cấp 10 đấy.”
Phí Tân, “Anh không muốn nghe em khoác lác. Có phải em… Vẫn xem anh như là một người anh trai không?”
Du Trọng Hạ, “?”
Sau khi Phí Tân đặt ra câu hỏi, tâm trạng của hắn lại một lần nữa suy sụp.
Nếu Du Trọng Hạ trả lời là phải, vậy thì mọi chuyện đành phải chấm dứt ngay trong ngày hôm nay.
Mối tình đầu đoản mệnh gì thế này?
09:58 AM
Phí Tân, “Không nói nữa, em lên lớp đi.”
Du Trọng Hạ, “Thầy suy diễn nhiều ghê nhỉ, ấy vậy mà lại muốn chơi trò loạn luân với em?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ bày ra vẻ mặt chó, “Thầy biến thái lắm ó nha cơ mà em thích thế.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ đứng đắn chào tạm biệt hắn, “Em đi học đây, bye bye thầy Phí.”
Phí Tân: …
Hắn quả thật không ngờ tới, phiền não của hắn ở trước mặt một kẻ xàm xí đú như Du Trọng Hạ lại thua một cách thảm bại như vậy.
Du Trọng Hạ nhảy xuống sau đó lại gõ cánh cửa xe, cợt nhã bổ sung thêm. “Tân Tân, thầy phải suy nghĩ cho thật kĩ, một cậu thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần 8000 năm mới có nổi một người như em thầy mà không nhanh tay chiếm lấy, đợi đến khi em chạy theo người khác rồi, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn màng.”
Phí Tân thô bạo đáp, “Anh sẽ quay sang tán tỉnh em trai em, dù sao dáng vẻ của hai người khác quái gì nhau đâu.”
Du Trọng Hạ, “…”
Phí Tân cứu được một bàn thua trông thấy, ung dung phất tay chào, “Bye nhá.”
Sau đó hắn đạp chân ga, phóng mất dạng.
Trước khi Tết đến, ngoài hai khóa học là lái xe và nghiệp vụ ra, Du Trọng Hạ còn phải thả thính thầy Phí nữa.
Mặc khác cũng có thêm hai chuyện đáng được nhắc đến.
Một là: Một ngày nọ, cậu đột nhập vào nhà hàng xóm ở cùng một khu chung cư với thầy Phí là Vạn Bằng, lợi dụng lúc cậu ta đang ngủ tẩn cho cậu ta một trận tơi bời.
Hai là: Cùng ngày hôm đó, cậu dẫn Du Quý Dương đi mua quần áo mới.
Xuân đã đến rồi.
Năm nay Du Minh và Lâm Tiểu lại tiếp tục đi ra ngoài nghỉ phép, trước khi đi bọn họ có để lại cho Du Trọng Hạ ba phong lì xì đỏ thẫm. Hai trong số đó là của vợ chồng Du Minh tặng cho cậu, cái còn lại là Du Minh nhờ cậu đưa cho Du Quý Dương.
Theo thường lệ, Du Trọng Hạ sẽ đến nhà Trác Vân chúc Tết vào sáng ngày mùng một sau đó nghe mẹ mình cằn nhằn dăm ba câu mất kiểm soát vào ngày đầu năm. Điều làm năm nay khác biệt so với mọi năm trước chính là sau khi đã hoàn thành việc chúc Tết ở nhà Trác Vân, cậu sẽ không trở về ngôi nhà chỉ có mỗi mình cậu nữa mà sẽ tới rạp xem phim mừng năm mới với bố Phí và mẹ Phí.
Ngày 6 tháng Giêng.
Du Trọng Hạ, 18 tuổi, lần đầu tiên trong đời được rời khỏi Dĩnh Châu, Phí Tân dẫn dắt cậu bước trên con đường lữ hành mang tên là Trùng Khánh và Tứ Xuyên.
Ở Dĩnh Châu thời tiết hãy còn rét lạnh thế nhưng khi đáp xuống sân bay Giang Bắc thì mùa xuân đã về trên thành phố núi (5) rồi, trời quang mây tạnh.
Chỉ mới ra khỏi khoang máy bay, Du Trọng Hạ đã ngay lập tức thốt lên, “Quào!”
Phí Tân, “… Chậm một chút, đừng chạy!”
Du Trọng Hạ gào thét trong sự bấn loạn, “Quào a a a a a!”
Phí Tân như muốn phát rồ, hắn nói, “Đừng có chạy lung tung nữa!!!”
Hắn khó khăn lắm mới túm được cậu chàng trở về, cả hai cùng nhau đi lấy hành lí.
Tân Lệ Bình gọi điện thoại tới, Phí Tân vừa phải đeo hai cái ba lô trên vai, vừa phải kéo hai cái vali lại còn phải trông chừng Du Trọng Hạ không cho cậu chàng chạy loạn khắp nơi, hắn luống cuống tay chân bắt máy.
Tân Lệ Bình, “Đã đến nơi chưa? Mọi việc vẫn ổn chứ?
Phí Tân nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Mẹ à! Sau này con sẽ không bao giờ… Dắt theo một đứa con nít đi du lịch thêm một lần nào nữa!”
(5) Nguyên văn 山城 – Phiên âm Hán Việt là sơn thành. Thành phố núi là thành phố được xây dựng trên một khu vực rộng lớn của địa hình đồi núi, nhiều kiến trúc xây dựng trong thành phố được đặt trên địa hình hiểm trở. Các thành phố núi tiêu biểu gồm có Trùng Khánh, HongKong và Francisco (Mĩ). Tuy nhiên, nếu như ở trong nội địa Trung Quốc, một khi nhắc đến thành phố núi người ta sẽ mặc định đấy là thành phố Trùng Khánh. (Theo baidu)
Hai người sau khi chọn được khách sạn thì quyết định đặt trước một gian phòng tiêu chuẩn. Căn cứ vào nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, Du Trọng Hạ bèn mời Phí Tân ngồi lên đùi của mình nhưng cậu lại bị Phí Tân từ chối một cách vô tình.
Du Trọng Hạ vỗ chân sau đó nhấn mạnh thêm, “Thầy suy nghĩ cho kĩ nha, qua cái thôn này sẽ không còn nhà nghỉ nào nữa (*), về sau có muốn ngồi cũng chẳng được đâu.”
Phí Tân, “Ha ha.”
Du Trọng Hạ cũng không ngại thả rắm cầu vồng (1) chính mình, tự biên tự diễn mà nói, “Chân của em hổng phải là chân, mà là mặt nước mùa xuân trên dòng sông Seine.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ tiếp tục vỗ đùi đen đét, “Thầy thật sự không muốn ngồi thử chút nào luôn hả? Đến đây, đến đây.”
Phí Tân không thể nhịn được nữa, hắn nói, “Em nói thì cứ việc nói thế nhưng mà, em có thể nào vui lòng tự vỗ đùi của chính mình được không?”
Du Trọng Hạ, “Không được, em sợ đau.”
Phí Tân bị mức độ trung thực của cậu chàng dọa cho sợ ngây người.
(*) Nguyên văn 过了这村没这店 – Câu này ý chỉ cơ hội trước mắt chỉ đến một lần, phải biết nắm lấy.
(1) Nguyên văn 彩虹屁 – Câu này mình có chú thích rồi nhưng vẫn cứ sợ mọi người quên. Thả rắm cầu vồng là một thuật ngữ mạng ý chỉ fan thổi phồng idol nhà mình một cách mù quáng, dù có xì hơi cũng xì ra cầu vồng.
Đến giờ đi ngủ, Du Trong Hạ chuyển sang phòng ngủ dành cho khách.
Phòng của Phí Tân dĩ nhiên không phải loại phòng tiêu chuẩn mà là phòng với một giường lớn ấm áp. Theo lẽ thường, hai gã trai thẳng ngủ cùng với nhau trên một chiếc giường hoàn toàn không có vấn đề gì cả, tuy nhiên hai gã trai thẳng như bọn họ lại có tình huống đặc thù hơn một chút. Cả hai không ai muốn thua cuộc để rồi phải mặc đồ con gái thế nên xác suất xảy ra rủi ro của việc ngủ chung là tương đối lớn, lỡ đâu bị đối phương dùng sắc dụ dỗ thì biết phải làm sao?
Sáng sớm, Du Trọng Hạ ý thức được việc mình là khách cho nên không hề ngủ nướng, sau khi thức dậy còn cẩn thận thu dọn chăn gối.
Ba người nhà họ Phí đang ngồi ăn điểm tâm.
Tân Lệ Bình mỉm cười hỏi cậu, “Chẳng phải mười giờ mới đi học à? Dì cứ nghĩ con muốn ngủ thêm một lát.”
Du Trọng Hạ, “Con tỉnh giấc nên rời giường luôn ạ.”
Phí Tân cầm bát đũa lại đây cho Du Trọng Hạ sau đó rót cho cậu một ly sữa đậu nành nóng hổi.
Du Trọng Hạ, “Cảm ơn thầy Phí.”
Phí Tân, “Khỏi cảm ơn, chút nữa em rửa chén đi.”
Du Trọng Hạ, “Ok.”
Phí Văn Khiêm, “Không được bắt nạt cậu bạn nhỏ như thế.”
Phí Tân, “Con nào có, em ấy mới là người lúc nào cũng bắt nạt con.”
Phí Văn Khiêm, “Vớ vẩn.”
Phí Tân nói với Du Trọng Hạ, “Em chính miệng nói cho bố mẹ anh biết đi, có phải những lúc buồn chán em thường lôi anh ra làm thú vui tiêu khiển đúng không?”
Du Trọng Hạ bày ra vẻ mặt ta đây hiền lành, ngoan ngoãn để đối đáp, “Màu đỏ tía nha (2), ầy Phí ó, ự dưng mới áng ớm đã ể truyện cười à ao?”
Phí Tân, “Em mà còn tiếp tục nói chuyện theo kiểu màu đỏ tía đó nữa…”
Du Trọng Hạ, “Thì sao? Thầy tính làm gì em?”
Phí Tân, “Anh sẽ kéo đầu lưỡi của em ra ngoài cho đến khi trầy da tróc vẩy mới thôi.”
Du Trọng Hạ, “Nỏ cho nỏ cho nỏ cho (3).”
Tân Lệ Bình & Phí Văn Khiêm: Người trẻ tuổi vui đùa cùng nhau trông thật là vui tai vui mắt.
(2) Nguyên văn 表酱紫 – Màu đỏ tía (biǎo jiàngzǐ) tức là Không nên như vậy (Bùyào zhèyàng zi), “Không nên như vậy” khi đọc nhanh, nuốt âm nghe nghe sẽ như “Màu đỏ tía”, hiện tượng này thường hay xảy ra ở những em bé mới biết đọc, hay nói ngọng cho nên vế sau Du 15 mới nói “Thầy Phí ó, tự dưng mới sáng sớm đã kể truyện cười là sao?)
(3) Nguyên văn 不样 – Phiên âm Hán Việt là “Bất nhượng”, đây là cách nói của người Đông Bắc nghĩa là “Không cho”.
Chín giờ hơn, Du Trọng Hạ xuất phát đi đến nơi học bằng lái xe, bố mẹ của Phí Tân tiễn cậu chàng ra tới tận cửa và đứng dõi theo Phí Tân trở cậu chàng rời đi.
Du Trọng Hạ ngoái đầu ra sau nhìn một lúc lâu sau đó giật mình như bừng tỉnh khỏi cơn mê, “Mới mẻ quá đi mất.”
Phí Tân, “Có gì mới mẻ? Em ngồi đàng hoàng lại coi, thắt dây an toàn vào.”
Du Trọng Hạ nghe lời thắt dây an toàn rồi mới lên tiếng, “Tất cả đều mới mẻ, vừa mở mắt đã có đồ ăn sáng, trên bàn cơm người một nhà ngồi tán dóc với nhau, dì còn lột cho em một quả trứng gà nữa! Ra khỏi cửa có người nhắc nhở đi đường cẩn thận, sao nhà thầy giống phim truyền hình quá vậy?”
Phí Tân, “Giống phim truyền hình chỗ nào? Chỉ là một gia đình bình thường… Thật ra hoàn cảnh nhà em mới giống phim điện ảnh và truyền hình đấy, hấp dẫn kịch tính.”
Du Trọng Hạ, “Chỉ có biên kịch hạng ba mới có thể viết ra loại kịch bản giống như gia đình em. Thầy Phí, khó trách thầy lại ngốc bạch ngọt đến thế, nếu em là thầy em chắc chắc mình sẽ ngốc bạch ngọt còn hơn vậy nữa.”
Phí Tân, “Tóm lại anh có điểm nào ngốc bạch ngọt?”
Du Trọng Hạ, “Em không có ý chê bai thầy, thầy ngốc bạch ngọt vừa đủ xài.”
Cậu nghiêng đầu sang nhìn Phí Tân sau đó phát ngôn ra một câu không làm người ta chết thì sẽ không dừng lại, “Tân Tân, nếu thầy bày tỏ với em ngay lúc này, em tuyệt đối sẽ không khước từ.”
Phí Tân, “?! Anh đang lái xe đó! Em muốn anh bày tỏ cái gì trong lúc này?”
Du Trọng Hạ, “Em rất quý mến gia đình của thầy, hiện tại tuyến phòng ngự trong lòng em đang cực kì yếu ớt, kính lọc (4)dành cho thầy đã được mở khẩu ở chế độ vô cùng lớn, thầy mà nói thích em ngay bây giờ em bảo đảm không nói hai lời đồng ý liền.”
Phí Tân, “Sao em có thể xàm xí đú một cách quá quắt như vậy?”
Du Trọng Hạ, “Ai xàm xí đú? 3 2 1, cắt! Kính lọc đã đóng, lần tới vui lòng đến sớm hơn một chút.”
Phí Tân, “…”
Hai người bỗng chốc lặng thinh.
(4) Nguyên văn 滤镜 – Kính lọc (filter) là một dòng thiết bị để gắn vào ống kính của máy ảnh nhằm thu được những hiệu ứng cụ thể như bầu trời xanh, các tông màu ấm hơn, giảm lóa. Vô cùng lớn trong toán học thì chắc ai cũng biết rồi, mình không chú thích nữa.
Phí Tân có hơi phiền não, hắn nghi ngờ Du Trọng Hạ vẫn chưa thực sự hiểu “Trở thành gay” là có ý gì, cảm giác của em ấy dành cho hắn và cảm giác của hắn dành cho em ấy có lẽ không phải cùng một loại. Hắn biết em ấy khát khao được gần gũi với một gia đình êm ấm để rồi từ đó có thể hưởng thụ được một ít tình thân mà trước đây em ấy chưa được trải nghiệm qua. Có lẽ em ấy chỉ thích hắn như thích một người “Anh trai”, trong lúc nhất thời em ấy chẳng thể phân biệt được loại thích đó với loại “Thích” này có gì khác nhau.
Vừa nghĩ đến đây, Phí Tân bèn lôi từng mảnh vỡ trái tim thiếu nam nóng nảy lần đầu biết yêu của mình ra đếm, từng mảnh từng mảnh lại từng mảnh: Du Trọng Hạ thích hắn? Không thích? Thích? Không thích?
Du Trọng Hạ cũng có hơi phiền não, cậu cảm thấy thầy Phí nói đúng lắm, cậu đích thị là một tên xàm xí đú quá quắt. Đã nói là sẽ từ từ mà tiến, chậm rãi nhưng bền lâu, không chỉ cầu một lần đoàn tụ sum vầy mà còn là ngóng trông một lần trăm năm mĩ mãn nữa.
Vừa nãy cậu chập mạch nói mấy lời nhảm nhí gì vậy? Lỡ chẳng may thầy Phí đầu óc cũng hỏng theo ngỏ lời với cậu thì cậu biết phải làm sao? Đồng ý hay cự tuyệt? Mối quan hệ yêu đương chưa chín muồi này rồi sẽ đi về đâu? Tính đến thời điểm hiện tại cậu vẫn chưa cong, bản thân cậu không hề muốn thăm dò sinh mệnh hài hòa với bất kì gã đàn ông nào. Thầy Phí cũng đã nói rõ ràng là thầy ấy không có ý muốn hôn cậu, rồi hai thằng con trai thẳng như sắt thép có thể làm cái quần gì đây? Dân đồng tính luyến ái khác có thể tắt đèn vuốt “ciu” cho nhau còn hai người bọ họ chui vào chăn nắm cổ tay hay gì? Đâu có điên.
09:30 AM
Rời nhà sớm nên đến trường học lái xe cũng sớm.
Suốt cả quãng đường đi, Phí Tân đếm mãi mà chẳng có kết quả, hắn đành phải vờ như chẳng có gì xảy ra sau đó nói, “Em ráng học cho tốt, khi nào rảnh thì đến tìm anh chơi.”
Du Trọng Hạ, “Ừ.”
Cậu tháo dây an toàn nhích lại gần Phí Tân rồi hỏi ra một câu chất chứa tận đáy lòng, “Vẫn chưa có hỏi thầy, ngày hôm nay có muốn hôn em không?”
Phí Tân, “… Không muốn.”
Du Trọng Hạ mặt nhăn mày nhó nói, “Bộ thầy nói thầy muốn không được hả?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Nếu thầy cứ không muốn vậy thì mối quan hệ này của bọn mình phải làm sao đây? Anh em cũng không phải mà người yêu lại càng không, tính giữ lại ăn Tết hay gì?”
Phí Tân cũng phản pháo lại bằng một câu từ tận sâu linh hồn, “Vậy em có muốn hôn anh không?”
Du Trọng Hạ, “Không muốn.”
Phí Tân hít sâu một hơi, hắn nói, “Anh cho rằng em không hề thích anh.”
Du Trọng Hạ mờ mịt thốt lên, “Ngụy biện kiểu gì đấy? Không muốn hôn thầy tức là không thích thầy? Thế thầy không muốn hôn em đồng nghĩa với việc thầy cũng không thích em, đúng chứ?
Phí Tân, “…” Dĩ nhiên không phải!
Du Trọng Hạ càng nghĩ lại càng để ý, cậu tức giận nói, “Thầy sao lại thế này? Không phải mọi thứ bọn mình nói đến đều dựa trên nguyên tắc anh tình tôi nguyện sao? Nếu không thì còn gì để nói nữa? Thầy nếu đã nghi ngờ em không thích thầy vậy sao còn hùa theo em làm xằng làm bậy suốt cả ngày? Em tán tỉnh thầy, ngồi trên đùi thầy, thầy cũng không hề tránh, gã đàn ông như thầy chẳng phải rất tùy tiện ư? Quan điểm tình yêu của lứa sau 95 như thầy sao mà méo mó quá vậy?”
Phí Tân, “Nói anh thì cứ nói chứ đừng có vơ đũa cả nắm kiểu đó… Em ngồi lên đùi anh là cố ý muốn tán tỉnh anh hở?”
Du Trọng Hạ, “Thầy đá đểu thế hệ 00 tụi em nhiều lần lắm nhé đừng tưởng em không biết. Không muốn tán thầy em ngồi lên đùi thầy làm gì? Bộ em điên rồi chắc?”
Phí Tân, “… Ồ.”
Du Trọng Hạ tức ói máu, cậu nói, “Ồ cái gì? Em hướng lòng này đến trăng sáng nào có ngờ đâu trăng sáng đui mẹ rồi. Tân Tân, sao thầy lại có thể ngốc đến mức này?”
Phí Tân, “Ngay từ đầu anh đã đoán là em muốn ghẹo anh cũng do em ngụy trang giỏi quá khiến cho anh cứ tưởng mình suy nghĩ quá nhiều. Anh không ngốc, anh chỉ đang tôn trọng em thôi.”
Du Trọng Hạ, “Ha ha, em đách cần loại tôn trọng này của thầy.”
Phí Tân, “???”
Du Trọng Hạ, “Thầy có hiểu trở thành gay là như thế nào không? Thầy đừng xem em như một đứa con gái.”
Phí Tân thành thật khai báo, “Nếu anh thật sự coi em là con gái, anh đã sớm biến em…”
Du Trọng Hạ sửng sốt đầy mặt, “Lời nói dâm đãng gì thế này? Con mẹ nó thầy cũng biết cách giả bộ quá ha, em còn tưởng thầy đúng là một chính nhân quân tử giống như Liễu Hạ Huệ nữa chứ.”
Phí Tân cất tiếng, “Nhưng em lại là một đứa bé trai, anh không thể xuống, không thể xuống… Không xuống tay được, em hiểu chưa?”
Du Trọng Hạ nói trắng ra, “Không cần vòng vo vậy đâu, thầy không xuống miệng được, càng không thể xuống…”
Phí Tân che lại đôi môi của cậu chàng ngăn không cho cậu nói ra loại từ đó.
Du Trọng Hạ chớp mắt, ý là: Thầy còn kì thị đồng tính hơn cả em là sao?
Phí Tân, “Em có chắc mình biết đồng tính luyến ái là gì không?”
Hắn buông tay ra, Du Trọng Hạ ngay lập tức nói, “Biết nhiều hơn so với thầy! Em tận mắt chứng kiến đứa em ruột của em cùng với thằng bạn thân nhất của mình điên cuồng mút lưỡi nhau sau đấy em còn miệt mài theo đuổi tri thức đồng tính luyến, thậm chí em thấy bản thân rất xứng đáng với vị trí diễn giả gay học cấp 10 đấy.”
Phí Tân, “Anh không muốn nghe em khoác lác. Có phải em… Vẫn xem anh như là một người anh trai không?”
Du Trọng Hạ, “?”
Sau khi Phí Tân đặt ra câu hỏi, tâm trạng của hắn lại một lần nữa suy sụp.
Nếu Du Trọng Hạ trả lời là phải, vậy thì mọi chuyện đành phải chấm dứt ngay trong ngày hôm nay.
Mối tình đầu đoản mệnh gì thế này?
09:58 AM
Phí Tân, “Không nói nữa, em lên lớp đi.”
Du Trọng Hạ, “Thầy suy diễn nhiều ghê nhỉ, ấy vậy mà lại muốn chơi trò loạn luân với em?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ bày ra vẻ mặt chó, “Thầy biến thái lắm ó nha cơ mà em thích thế.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ đứng đắn chào tạm biệt hắn, “Em đi học đây, bye bye thầy Phí.”
Phí Tân: …
Hắn quả thật không ngờ tới, phiền não của hắn ở trước mặt một kẻ xàm xí đú như Du Trọng Hạ lại thua một cách thảm bại như vậy.
Du Trọng Hạ nhảy xuống sau đó lại gõ cánh cửa xe, cợt nhã bổ sung thêm. “Tân Tân, thầy phải suy nghĩ cho thật kĩ, một cậu thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần 8000 năm mới có nổi một người như em thầy mà không nhanh tay chiếm lấy, đợi đến khi em chạy theo người khác rồi, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn màng.”
Phí Tân thô bạo đáp, “Anh sẽ quay sang tán tỉnh em trai em, dù sao dáng vẻ của hai người khác quái gì nhau đâu.”
Du Trọng Hạ, “…”
Phí Tân cứu được một bàn thua trông thấy, ung dung phất tay chào, “Bye nhá.”
Sau đó hắn đạp chân ga, phóng mất dạng.
Trước khi Tết đến, ngoài hai khóa học là lái xe và nghiệp vụ ra, Du Trọng Hạ còn phải thả thính thầy Phí nữa.
Mặc khác cũng có thêm hai chuyện đáng được nhắc đến.
Một là: Một ngày nọ, cậu đột nhập vào nhà hàng xóm ở cùng một khu chung cư với thầy Phí là Vạn Bằng, lợi dụng lúc cậu ta đang ngủ tẩn cho cậu ta một trận tơi bời.
Hai là: Cùng ngày hôm đó, cậu dẫn Du Quý Dương đi mua quần áo mới.
Xuân đã đến rồi.
Năm nay Du Minh và Lâm Tiểu lại tiếp tục đi ra ngoài nghỉ phép, trước khi đi bọn họ có để lại cho Du Trọng Hạ ba phong lì xì đỏ thẫm. Hai trong số đó là của vợ chồng Du Minh tặng cho cậu, cái còn lại là Du Minh nhờ cậu đưa cho Du Quý Dương.
Theo thường lệ, Du Trọng Hạ sẽ đến nhà Trác Vân chúc Tết vào sáng ngày mùng một sau đó nghe mẹ mình cằn nhằn dăm ba câu mất kiểm soát vào ngày đầu năm. Điều làm năm nay khác biệt so với mọi năm trước chính là sau khi đã hoàn thành việc chúc Tết ở nhà Trác Vân, cậu sẽ không trở về ngôi nhà chỉ có mỗi mình cậu nữa mà sẽ tới rạp xem phim mừng năm mới với bố Phí và mẹ Phí.
Ngày 6 tháng Giêng.
Du Trọng Hạ, 18 tuổi, lần đầu tiên trong đời được rời khỏi Dĩnh Châu, Phí Tân dẫn dắt cậu bước trên con đường lữ hành mang tên là Trùng Khánh và Tứ Xuyên.
Ở Dĩnh Châu thời tiết hãy còn rét lạnh thế nhưng khi đáp xuống sân bay Giang Bắc thì mùa xuân đã về trên thành phố núi (5) rồi, trời quang mây tạnh.
Chỉ mới ra khỏi khoang máy bay, Du Trọng Hạ đã ngay lập tức thốt lên, “Quào!”
Phí Tân, “… Chậm một chút, đừng chạy!”
Du Trọng Hạ gào thét trong sự bấn loạn, “Quào a a a a a!”
Phí Tân như muốn phát rồ, hắn nói, “Đừng có chạy lung tung nữa!!!”
Hắn khó khăn lắm mới túm được cậu chàng trở về, cả hai cùng nhau đi lấy hành lí.
Tân Lệ Bình gọi điện thoại tới, Phí Tân vừa phải đeo hai cái ba lô trên vai, vừa phải kéo hai cái vali lại còn phải trông chừng Du Trọng Hạ không cho cậu chàng chạy loạn khắp nơi, hắn luống cuống tay chân bắt máy.
Tân Lệ Bình, “Đã đến nơi chưa? Mọi việc vẫn ổn chứ?
Phí Tân nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Mẹ à! Sau này con sẽ không bao giờ… Dắt theo một đứa con nít đi du lịch thêm một lần nào nữa!”
(5) Nguyên văn 山城 – Phiên âm Hán Việt là sơn thành. Thành phố núi là thành phố được xây dựng trên một khu vực rộng lớn của địa hình đồi núi, nhiều kiến trúc xây dựng trong thành phố được đặt trên địa hình hiểm trở. Các thành phố núi tiêu biểu gồm có Trùng Khánh, HongKong và Francisco (Mĩ). Tuy nhiên, nếu như ở trong nội địa Trung Quốc, một khi nhắc đến thành phố núi người ta sẽ mặc định đấy là thành phố Trùng Khánh. (Theo baidu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook