Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người
Chương 4: Trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là 419 (*)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

(*) 419: For one night – Tình một đêm

Du Trọng Hạ ôm cánh tay đầy máu bắt một chiếc xe. Ở trên taxi cậu dùng khăn giấy lau sạch vết máu sau đó nhờ vào ánh sáng phản quang ngoài cửa xe mới thấy được vết cắt trên đầu ngón tay mình, thậm chí chỗ lòng bàn tay gần khu vực hổ khẩu (1) cũng bị cứa thành hai đường, miệng vết thương không quá sâu, máu cũng đã ngừng chảy.

Du Trọng Hạ về đến nhà, cậu bước vào cửa chính, phòng khách tối đen, cửa phòng ngủ đã đóng lại chỉ để lộ một ít ánh sáng bên dưới khe thông gió, bên trong truyền đến tiếng cười nói của cả nam lẫn nữ. Cậu thay cho mình một đôi dép lê ở lối vào (2), đương lúc xoay người thì lại bất cẩn va trúng hộp đựng giày bên trên thanh kệ tạo nên một tiếng “Bịch”.

(1) Nguyên văn 虎口: Hổ khẩu hay miệng cọp là vị trí kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.  

(2) Nguyên văn 玄关 – Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào được kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Thông thường móc treo đồ và kệ giày sẽ được đặt tại huyền quan.

Tiếng cười đùa trong phòng ngủ dừng lại. Du Trọng Hạ đành nhét bàn tay phải bị thương vào lại túi áo khoác.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, bố của cậu là Du Minh thò ra nửa người, cách một gian phòng khách, ông hỏi, “Về rồi à? Đã ăn cơm tối chưa? Bố có để chừa lại hai miếng pizza, dì của con còn mua cả cherry nữa, tất cả đều ở trong tủ lạnh, con tự lấy ăn đi.”

Du Trọng Hạ lúc này mới ý thức được việc mình giấu bàn tay phải bị thương là một điều thừa thãi, cậu cất tiếng trả lời, “Con biết rồi.”

Du Minh nói, “Ăn xong nhớ đi ngủ sớm.”

Du Trọng Hạ đáp, “Vâng.”

Du Minh dặn dò xong xuôi thì không quan tâm thêm gì nữa, ông trở mình đóng cửa lại, tiếp tục thế giới chỉ có hai người là ông và vợ của mình.

Phòng của Du Trọng Hạ nằm ở phía cuối phòng khách, chỉ cần cánh cửa được khép lại, không một ai có thể ảnh hưởng tới ai. Rõ ràng là người trong một gia đình nhưng cậu và vợ chồng Du Minh hệt như nước sông không phạm nước giếng, mỗi người sống cuộc đời của chính mình. Có đôi khi mười ngày, nửa tháng cậu cũng chẳng thấy nổi mặt của bà mẹ kế này.

Khi đã về tới phòng riêng của mình, Du Trọng Hạ nhanh chóng rửa sạch tay, tay đứt ruột xót quả không sai tí nào, cậu đau tới nổi nhe răng nhếch miệng, ngay cả chuyện rửa ráy cũng không cách nào êm xuôi. Cậu đành phải nhấc lên bàn tay phải sau đó cởi ra quần áo, đầu ở dưới vòi sen tùy tiện xối một chút. Tắm xong thì đi tìm băng keo cá nhân rồi vụng về dán đầy tay mình.

Nhưng mà vẫn đau quá đi.

Nhà họ Phí.

Cơm nước xong xuôi, Phí Tân trở về phòng đọc sách, hắn chuyên tâm vừa làm giáo viên thực tập vừa ôn luyện cho việc thi nghiên cứu sinh của mình.

Mới chỉ đọc được hai trang giấy, cửa phòng đã bị gõ, Tân Lệ Bình ở bên ngoài nói, “Mẹ gõ cửa rồi đó, sau này đừng có vu khống bảo mẹ không gõ.”

“Vâng, vâng vâng. Con lạy mẹ, mời mẹ nhanh nhanh vào trong.” Phí Tân lên tiếng trả lời.

Tân Lệ Bình cầm một đĩa trái cây đã gọt sẵn tiến vào, bà nói, “Có làm phiền con không?”

Phí Tân nhướng mày, đáp, “Con có thể bị làm phiền bởi những người khác, chỉ riêng với mẹ thì không, Tân nữ sĩ, mẹ có gì muốn dặn dò con à?”

Tân Lệ Bình đặt đĩa hoa quả lên trên bàn của hắn rồi mới nói, “Bố của con bảo con không được vui, ổng còn dặn mẹ đừng có quan tâm thái quá tới con nữa, mẹ mới nói với bố con rằng ông mới chính là người không để tôi yên.”

Phí Tân vừa cười vừa nói, “Con ổn mà, chẳng phải con đang rất tốt sao? Ngài Phí cứ thích suy diễn.”

Tân Lệ Bình nhìn cuốn sách đang đọc dở ở trên bàn sau đó lại dòm sang đứa con trai sớm đã dậy thì thành một cậu thanh niên bộ dạng tuấn tú, bà nói, “Con đã là người trưởng thành, dĩ nhiên sẽ có lập trường của chính mình, có một vài chuyện không phải bố mẹ bắt ép con chỉ là muốn cho con một vài lời khuyên thôi. Con có thể nào suy nghĩ lại lần nữa không? Cử đi học nghiên cứu là cơ hội hiếm…”

Phí Tân ra dấu tay ý bảo dừng lại đi, hắn nói, “Việc mà con đã quyết, con chắc chắn không hối hận. Sẵn dịp con nói thật luôn, bây giờ nghiên cứu sinh ở Dĩnh Đại (3)lọt không nổi vào mắt xanh của con, chờ năm nay con thi đỗ Bắc Đại (4), nhất định để cho bố mẹ nở mày nở mặt.

(3) Nguyên văn 颍大: Viết tắt của trường đại học Dĩnh Châu.

(4) Nguyên văn 北大: Viết tắt của trường đại học Bắc Kinh.

Về cơ bản, hắn không muốn nhắc tới sự việc cặn bã này.

Tân Lệ Bình đành phải nói, “Được rồi, nếu có một ngày con muốn tâm sự hoặc là muốn mắng chửi ai thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm mẹ.”

Phí Tân thả tim cho mẹ của mình, hắn nói, “Con biết rồi, yêu mẹ.”

Du Trọng Hạ bận bịu làm xong hết thảy sau đó trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Từng trận đau nhức trên tay khiến cho tâm tình của cậu càng thêm sa sút, nỗi bi thương cũng theo đó trào lên. Cậu nhớ tới cuộc sống trước kia của mình, đường đường là một học sinh cá biệt hàng đầu của Thất Trung, ngoại trừ việc học hành không tốt, còn lại đều rất thoải mái, sung sướng. Thế nhưng hiện tại sao lại thành ra thế này? Những người trước kia cùng cậu chơi đùa đều ở ban 18, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh Vạn Bằng chỉ có mình cậu là đơn côi. Du Trọng Hạ, mày thật sự là một tên thủ lĩnh thảm bại.

Du Trọng Hạ không phải là kẻ đầu têu muốn gây gổ với Vạn Bằng, chuyện ra nông nổi này có một nửa lỗi thuộc về kẻ mà cậu từng coi là bạn.

Vào ngày thi học kì cuối cùng của năm học trước, mẹ ruột của Du Trọng Hạ có gọi điện dặn cậu nhớ ghé qua chỗ bà ăn cơm trưa. Cứ cách một khoảng thời gian cậu sẽ phải đi đến đó, không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là nghĩa vụ thôi. Kết quả là trên bàn cơm, cậu và mẹ mình khắc khẩu, bà vô cùng bất mãn khi biết cậu muốn theo nghề phát thanh viên, mẹ của cậu mượn cớ sinh sự, mắng cậu đến nỗi đầu rơi máu chảy. Hai mẹ con không ai nhường ai thiếu chút nữa dùng tới vũ lực, trước kia cũng không phải chưa từng cấu xé nhau.

Du Trọng Hạ có cuộc thi vào buổi chiều, cậu không thể vắng mặt, hai môn cuối cùng là Anh Văn và Hóa Học, nếu như kết quả hai môn này không đạt chỉ tiêu vậy thì cậu chắc chắn phải ở lại lớp, vốn dĩ cậu nhập học đã trễ hơn so với người khác một năm, còn lưu ban nữa cậu sẽ già đi mất. Vì vậy cậu nhượng bộ, nói rằng mình sẽ suy nghĩ lại trong kỳ nghỉ hè.

Kết quả là mẹ của Du Trọng Hạ không những không nghe còn phát điên lên, lợi dụng lúc cậu đi vệ sinh nhốt luôn cậu ở trong đó, chìa khóa bà cầm theo đi làm, trước khi đi còn nói, “Lưu ban càng tốt, ở lại một năm bổ túc thêm khóa văn khoa (5) đi! Đừng có học cái gì mà phát thanh viên này nọ!”

(5) Nguyên văn 文科 – Văn khoa hay môn Văn hóa bao gồm Khoa học nhân văn và Khoa học xã hội. Khoa học nhân văn là nghiên cứu các loại hình di sản văn hóa, ngành học kinh điển là Văn, Sử, Triết; Sử bao gồm lịch sử và khảo cổ; Triết bao gồm phương pháp định hướng, mỹ học, nghệ thuật học đều thuộc phạm trù Triết học. Khoa học xã hội là nghiên cứu sự phát triển, hình thái, quy luật của xã hội, bao gồm chính trị, quản trị, luật pháp, kinh tế học.

Sau khi mẹ của Du Trọng Hạ rời đi, em trai của cậu là Du Quý Dương mới dùng cái tua vít loay hoay cả buổi để cạy khóa, nó ngu ngốc muốn chết vặn mãi không ra. Cánh cửa là loại phải đẩy vào trong mới mở được, dù cho cậu có dùng lực tới cỡ nào cũng đều vô ích thế nên mới kêu Du Quý Dương ở bên ngoài tìm cách bẻ khóa.

Song, Du Quý Dương lại hỏi, “Hả? Cái này, mình em sao phá cửa được?”

Có thể trách nó sao? Đứa em trai này của cậu yếu ớt như một đóa hoa mềm mại vậy đó.

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng không còn cách nào khác, Du Quý Dương đành phải đi thi thay cậu.

Du Trọng Hạ và Du Quý Dương là một cặp song sinh cùng trứng, bố mẹ của hai người ly hôn khi cả hai mới vừa sáu tuổi, anh trai Du Trọng Hạ theo bố, em trai Du Quý Dương theo mẹ. Anh em bọn họ giống nhau đến nỗi, đừng nói tới người khác, ngay cả chính bản thân hai người cũng tìm không ra điểm khác biệt.

Ngày đó Du Trọng Hạ ngồi trong toilet ngẫm lại nhân sinh của chính mình, ngồi cho đến khi mẹ của cậu tan tầm trở về mới được thả ra.

Trong nửa ngày này, Du Quý Dương thay cậu đến Thất Trung thi hai môn Anh và Hóa, sẵn tiện làm quen luôn với Vạn Bằng. Sau đó, Vạn Bằng bắt đầu có biểu hiện kì lạ. Một thời gian sau nữa, Vạn Bằng và Du Quý Dương ở ngay trong nhà của Vạn Bằng… Bị Du Trọng Hạ tận mắt nhìn thấy.

Du Trọng Hạ đánh Du Quý Dương một trận thừa sống thiếu chết. Em trai của cậu trước kia yểu điệu thục nữ thì thôi đi, coi như mỗi người một tính. Hiện tại làm đàn ông con trai ngon lành lại không muốn, cứ phải làm ba cái trò biến thái, không đánh nó thì đánh ai?

Du Trọng Hạ đánh xong thì cảnh cáo thêm, “Còn dám gặp Vạn Bằng nữa tao sẽ nói với mẹ ngay! Hiện tại chưa nói là muốn cho mày một cơ hội để quay đầu, chừa lại cho mày một cái mạng đó! Hiểu chưa?”

Mẹ của cậu tay chân thô kệch, đánh người đánh tới mức không phân nặng nhẹ, nếu bà mà biết Du Quý Dương trở thành ông già thỏ (6) bà chắc chắn đánh nó tới chết mới thôi.

Tiếp theo đó, Du Trọng Hạ hẹn gặp mặt Vạn Bằng. Lúc ấy là đầu Tháng Bảy, cậu một thân một mình ngồi xổm trên sân bóng thơ thẩn đợi người, phơi nắng được hai tiếng đồng hồ thì trời đổ mưa. Cơn mưa ngày đó giống hệt như trận mưa to lúc Y Bình đi tìm cha để đòi tiền (7), tựa như hạt mưa trút nước khi Mã Nhĩ Thái Nhược Hy bị phạt quỳ (8) rồi lại giống đêm mưa dồn dập khi Bối Vi Vi đến cuộc gặp mặt offline công hội trong game(9).

(6) Nguyên văn 兔儿爷 – “Thỏ” là một từ dùng để ám chỉ gay. Tương truyền ở Trung Quốc, trào lưu nam kỹ vốn đã xuất hiện từ thời cổ đại, thịnh hành nhất ở triều đại nhà Minh, đặc biệt là vào thời nhà Thanh khi Càn Long cấm các loại hình kinh doanh liên quan tới lầu xanh (kỹ nữ) càng thêm khích lệ mọi người hưởng ứng trào lưu nam kỹ này. Nhất là trong kinh kịch, khi vai đào kép là nam giả nữ để đóng, những người như vậy được gọi là ông già thỏ, bắt nguồn từ cách gọi Thỏ Nhị Gia, người dân gọi Thỏ Ngọc trên cung trăng là Thỏ Nhị Gia, con Thỏ Ngọc với cái miệng đỏ tươi căng mọng, hai mắt tròn xoe, bộ dáng mềm mại khá giống với cách trang điểm của nam đào kép, cho nên ông già thỏ là một trong số những từ dùng để chỉ những người đồng tính luyến ái, đặc biệt là nam yêu nam.

(7) (8) (9): Tình tiết trong phim theo thứ tự: Tân Dòng Sông Ly Biệt – Bộ Bộ Kinh Tâm – Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên.

Du Trọng Hạ tắm mưa như một kẻ ngu, kết quả Vạn Bằng lại không tới cuộc hẹn.

Tối hôm đó, Du Trọng Hạ lướt xem vòng bạn bè, cậu thấy Du Quý Dương đăng một bức ảnh, nó ở trong nhà Vạn Bằng chơi máy điện tử.

Du Trọng Hạ, … Đệch mợ thứ anh em tốt, một đôi gay chết bầm. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng cậu một lần nữa bốc lên tận xương đỉnh đầu, cậu hận không thể kéo đôi cẩu nam nam này tới trước mặt mình sau đó nhổ nước bọt lên toàn thân bọn họ.

Sau kì nghỉ hè, Vạn Bằng gửi tin nhắn cho Du Trọng Hạ, cậu ta giải thích rằng mình và Du Quý Dương không phải loại quan hệ đó, còn nói Du Quý Dương là tên biến thái, cậu ta thì không.

Du Trọng Hạ thậm chí còn tức giận hơn khi thấy mấy dòng này, loại chuyện thế kia con mẹ nó có thể là trách nhiệm của một người được à? Coi cậu là đứa mù hay ngốc hả? Hai người đã như vậy rồi lại còn dám đổ hết trách nhiệm lên đầu của em trai cậu? Dám làm không dám nhận, Vạn Bằng mẹ mày diễn trò chó gì đây?

Du Trọng Hạ hơn nửa đêm spam mấy trăm kí tự chữ Hán, cậu dùng những gì tinh hoa nhất của năm ngàn năm lịch sử dân tộc đáp trả lại tin nhắn của Vạn Bằng.

Sang tới ngày hôm sau, Vạn Bằng chặn luôn số của Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ: Tức chết tui rồi, tức chết tui rồi, tức chết tui rồi.

Trong kỳ nghỉ hè, Du Trọng Hạ được Du Minh cử đi học một khóa chuyên nghiệp về phát thanh truyền hình, bắt đầu lại từ con số không, mỗi ngày luyện kiến thức phát âm cơ bản, luyện đến chết đi sống lại nên chẳng có thời gian đi tìm Vạn Bằng gây gổ.

Thẳng cho đến khi học kì mới bắt đầu, cậu vẫn chưa có cơ hội tẩn cho Vạn Bằng một trận. Ra tay ở trường học không quá thích hợp, cậu cũng không muốn rêu rao Vạn Bằng là tên biến thái cho tất cả mọi người cùng biết.

Sau này nếu có thời gian cậu vẫn sẽ hẹn Vạn Bằng ra ngoài đánh thêm một trận nữa. Nhưng phải chờ tay lành lại đã.

Mẹ bà, đau chết mất thôi.

Du Trọng Hạ trở mình đặt tay phải lên trên mép giường, cậu có một loại xúc động muốn khóc, dù sao cũng đâu ai thấy, có khóc cũng chẳng mất mặt. Thế nhưng chớp mắt vài lần vẫn không rặn ra được giọt nào. Một lát sau, cậu chàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng ngày mai, Du Trọng Hạ bị lay tỉnh bởi tiếng chuông báo thức, cậu chàng quên mất bản thân đang bị thương, cả người bò lên vung cánh tay, a a a a a a a a a!

Người đàn ông có máu mặt Du Trọng Hạ ngồi xổm ở trên giường chảy hai hàng nước mắt, lòng hận thù đối với đôi đồng tính luyến ái biến thái lại được dịp tăng thêm 10.000 lần.

Tiết truy bài đầu giờ ở Thất Trung bắt đầu vào lúc bảy giờ trong khi vợ chồng Du Minh làm việc theo giờ hành chính, cho nên phòng ngủ vẫn đang đóng kín cửa.

Du Trọng Hạ lấy hai miếng pizza của ngày hôm qua ra khỏi tủ lạnh, cậu lười hâm nóng cứ như thể trực tiếp cho vào miệng, gặm pizza rời khỏi nhà.

Bảy giờ mười lăm phút, cậu mới tới được trường học, kiếp sống đời học sinh đi học muộn một lần cũng không có gì lạ.

Trước cửa trường học có khoảng mười học sinh đi trễ, giáo viên trực ban lần lượt ghi lại tên của từng người, ông hỏi Du Trọng Hạ, “Tên gì? Học ban nào?”

Du Trọng Hạ nhìn gương mặt xa lạ của người thầy này, cậu thản nhiên giở mánh khóe, nói, “Vương Tiểu Minh, lớp 11 ban 1.”

Giáo viên trực ban dòm cậu chàng rồi nói, “Khéo ghê, tôi là chủ nhiệm của lớp em đây.”

Du Trọng Hạ, “… Thầy ơi, thầy nghe nhầm rồi, em học lớp 11 ban 11.”

Giáo viên Hóa Học không cần tới dự tiết truy bài đầu giờ nhưng Phí Tân sợ kẹt xe cho nên đã rời nhà từ rất sớm, dĩ nhiên đến trường cũng sẽ sớm theo. Hắn dừng xe ở trước bãi đỗ của nhà trường, nhìn thấy ở bên ngoài cổng trường một đám đệ tử đi muộn đang xếp hàng vào trong.

Đứng trước mặt giáo viên trực ban lúc này chỉ còn lại một cậu học sinh.

Giáo viên trực ban, “Vương Tiểu Minh, tóm lại em học ở ban nào?”

Trên đường đi học, Du Trọng Hạ nhai hai khối pizza lạnh ngắt, khó ăn đến độ đánh thẳng vào linh hồn, tay phải đau muốn chết, giờ ngay cả nói dối cũng đụng trúng họng súng nữa, ngẫm nghĩ chính mình đường đường là học sinh cá biệt nhiều trò gian ở Thất Trung thế mà sáng sớm vẫn bị cuộc sống khắt khe ép tới nhường này. Trong nháy mắt cõi lòng tang thương trào dâng vô bờ bến, cậu quyết định cúi đầu trước vận mệnh, rầu rĩ nói, “Thầy à, Vương Tiểu Minh không phải là tên của em.”

“Ngày hôm nay tên của em ấy là Cố Bắc Thành.” Phí Tân đeo túi sách, bước tới bên cạnh rồi nói, “Thầy Lý, cậu ấy là cán bộ đại diện môn của em.”

Thầy Lý trực ban đã từng gặp qua Phí Tân khi hắn đến trường dạy thử trong kỳ nghỉ hè, ông chào hỏi sơ qua với hắn sau đó để cho hắn dẫn Du Trọng Hạ tiến vào, còn dặn dò, “Tiểu Cố, ngày mai nhớ đi học đúng giờ.”

Du Trọng Hạ đáp, “Tiểu Cố sẽ cố gắng hết sức.”

Ý tứ kia chính là: Vẫn cứ đi muộn đấy.

Sau khi Phí Tân dẫn cậu chàng tiến vào khuôn viên trường, hắn mới hỏi, “Tay phải của em bị sao thế?”

Xung quanh bàn tay của Du Trọng Hạ bị cậu chàng dán liên tiếp bảy, tám cái băng keo cá nhân.

Du Trọng Hạ mở miệng đáp, “Không bị sao hết, thủ dâm nhiều, chim bự cọ làm da tay bị xước.”

Phí Tân, “????????”

Phí Tân, “!!!!!!!!!!!!”

Phí Tân, “……………”

Du Trọng Hạ ở ngay trước mặt giáo viên nói những lời tục tĩu như vậy với một gương mặt cực kì bình thản, cậu chàng hoàn toàn không có chút xíu tôn trọng nào dành cho Phí Tân.

Mới sáng sớm đã gặp ngay một cậu học trò không lễ phép, hắn cũng chẳng mấy vui vẻ, “Cán bộ môn, dù có thế nào thầy cũng là người đã giúp em, em sao lại dùng loại thái độ này với thầy?”

Phí Tân là đang nhắc tới chuyện của kỳ nghỉ hè, còn Du Trọng Hạ lại nghĩ hắn nói đến chuyện ở cổng trường ban nãy, cậu chàng không đồng ý, phản bác lại, “Thì thế nào? Tui – Cố Bắc Thành, chính là thái độ như thế đấy.”

Phí Tân cảm thấy hết sức vô nghĩa khi phải cãi nhau với một đứa nhỏ, hắn kìm chế lại rồi mới nói, “Cố Bắc Thành, tôi là giáo viên của em.”

Du Trọng Hạ đáp, “Em chào thầy, tạm biệt thầy nha.”

Cậu chàng sải bước tiến về dãy lầu, chạy về phía lớp học.

Phí Tân đứng ở bên dưới, trong lòng chẳng hiểu mô tê gì cả, đứa nhỏ này có cái tật xấu gì thế? Cậu ta cứ quái gở từ hôm qua đến giờ, lẽ nào hắn đã làm gì khiến đứa nhỏ hiểu lầm?

Du Trọng Hạ đâu chỉ hiểu lầm Phí Tân, cậu còn rất có thành kiến với hắn. Vị giáo viên dạy Hóa họ Phí này, ngày hôm qua ở trong văn phòng bắt chuyện với cậu, cậu biết ngay hắn ta nhận nhầm người rồi, từ nhỏ đến lớn lúc nào cậu cũng bị nhầm với Du Quý Dương, không một ngàn thì cũng phải tám trăm lần. Hắn biết Du Quý Dương nhưng lại không quá quen thuộc, bằng không sao ngay cả tên lẫn trường học cũng chẳng biết. Theo như những gì tên họ Phí chính miệng thừa nhận, Du Quý Dương đã từng ở trong nhà của hắn, còn mặc đồ của hắn rời đi. Dưới tình huống nào? Quan hệ ra sao lại có thể mặc quần áo của một người không quen không biết?

Trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là 419.

Hai tháng trước Du Trọng Hạ chắc chắn không nghĩ nhiều như thế. Nhưng cậu của bây giờ đã có kinh nghiệm từng trải phong phú, học hỏi thêm nhiều tri thức quái lạ, đối với quan hệ nam nam nhạy cảm vô cùng. Đặc biệt là những thằng con trai có quan hệ với Du Quý Dương, hết thảy đều sẽ bị tiềm thức của cậu ném cho cái mác “Kẻ biến thái”.

Cõi trần này sao lại hiểm ác như vậy? Thế quái nào xung quanh mình toàn mấy tên không được bình thường?

Du Quý Dương, Vạn Bằng, gã họ Phí kia, có một người thì tính thêm một người, cái đám bất thường này.

Ngày hôm qua Du Trọng Hạ rắp tâm giả dạng Du Quý Dương ngay trước mặt Phí Tân, cậu bắt chước cách nói chuyện của em mình, còn học luôn cái tư thế chân vòng kiềng trong vô thức của nó nữa.

Phí Tân quả nhiên không nhận ra cậu chẳng phải là Du Quý Dương, lại còn dùng giọng điệu ám muội chớp chớp mắt nói câu “Trả quần áo”.

[Phí Tân: Không đúng, tôi không có.] (10)

(10) Tác giả gõ, tớ không thêm thắt gì.

Cậu khinh cho.

Kì thi cuối học kỳ, Du Quý Dương thay Du Trọng Hạ thi đậu môn Hóa, cậu là học sinh cá biệt còn em trai cậu thành tích vẫn luôn rất tốt, nó học ở Nhất Trung, luôn nằm trong ba vị trí đầu của ban Khoa Học Tự Nhiên.

Kết quả thi ra khiến cho điểm Hóa của Du Trọng Hạ trở nên đặc biệt ưu tú, học kì này dĩ nhiên bị đề bạt làm cán bộ đại biểu môn Hóa, sau này còn phải tiếp xúc với gã họ Phí kia dài dài.

Tên họ Phí ấy xứng làm giáo viên à? Cái quỷ gì không biết!

Phí Tân hoàn toàn không biết việc thiện mà mình làm vào ngày hè hôm ấy thế mà lại bị người ta ụp cho một cái nồi rõ to.

Thầy giáo Phí một thân một mình ngồi trong phòng làm việc ngập nắng, hắn đeo AirPods vừa nghe radio Tiếng Anh, vừa pha cho mình một tách cà phê phin giấy (11), ý chí chiến đầu sục sôi bắt đầu ngày thực tập thứ hai của mình.

(11) Nguyên văn 挂耳咖啡 – Quải nhĩ cà phê hay Drip bag coffee là một loại cà phê được nghiền dưới dạng bột mịn sau đó cho vào trong một chiếc túi lọc bằng giấy. Cà phê có vị chua, ngọt, đắng, chát, thích hợp khi dùng ở nhà, trong văn phòng và khi đi du lịch.

Buổi sáng trước khi tiết học bắt đầu, cán bộ môn Hóa của ban 18 là Cổ Dung Dung có tới giao bài tập về nhà của cả lớp.

Ngày hôm qua Phí Tân đã thấy mặt cô bé, nghe những người khác nói sở trường của cô nữ sinh này là thể dục nhịp điệu dụng cụ, là một cô gái xinh đẹp và hoạt bát. Hắn nhớ cô bé ngồi ở dãy bàn phía sau nên mới hỏi, “Hôm qua thầy giảng bài âm lượng thế nào? Các em nghe rõ chứ?”

“Dạ rõ, nghe rất rõ, thầy Phí ơi…” Cổ Dung Dung thần thần bí bí nói, “Đám con gái lớp em đều bảo học kỳ này thích học nhất là môn Hóa đấy ạ.”

Phí Tân giả bộ mình nghe không hiểu, hắn bày ra nụ cười đúng chuẩn của người giáo viên, cứ như ông cụ non nói những lời thâm sâu, “Vậy thì phải học cho thật giỏi, Hóa Học là một môn rất thú vị đó.”

Cổ Dung Dung nhạt nhẽo trả lời, “Vâng ạ. Thầy Phí, em đi đây.”

Phí Tân gật đầu nói tiếp, “Phiền em giúp thầy một chuyện, nhắc ban 19 mau chóng nộp bài tập nhé.”

Cổ Dung Dung cười nói, “Không thành vấn đề, hẹn gặp lại thầy Phí.”

Một lát sau, Cổ Dung Dung vẻ mặt u ám quay trở về, “Thầy Phí, cán bộ môn Hóa của ban 19, cậu ấy nói…”

Phí Tân, “Nói cái gì?”

Cổ Dung Dung đáp, “Cậu ấy nói mình không phải cán bộ môn, thầy tự tới thu bài tập đi.”

Phí Tân, “…”

Thầy Trương dạy Hóa ngồi ở đối diện nghe thế thì sợ giáo viên thực tập ứng phó không được, ông có ý tốt nên mới nói với Cổ Dung Dung, “Sao em lại học theo những lời ấy? Lớp trưởng đâu? Kêu lớp trưởng ban 19 đến thu bài.”

Cổ Dung Dung trả lời, “Dạ.”

Cô bé lại đi ra ngoài tìm lớp trưởng lớp kế bên.

Thầy Trương nói với Phí Tân, “Khi nào cậu rảnh nhớ đến gặp giáo viên chủ nhiệm lớp báo cáo một chút tình hình, mấy đứa nhỏ choai choai thế này khó mà quản được chúng lắm, chắc là thấy cậu còn trẻ nên mới cố tình giỡn như vậy.”

Phí Tân nghĩ thầm, cố tình? Cố Bắc Thành là kẻ vô tình thì có.

Du Trọng Hạ chính là chàng trai vàng trong làng nghiệp quật. =]]

Ông Phí với cậu Du đúng là trời sinh một đôi, kẻ thì kịch bản song nam chủ, người lại 419, suy diễn y chang nhau. =]]

Hổ khẩu:

CẤP CỨU BỆNH NHÂN TAI BIN MẠCH MÁU NÃO Lam Phong

Cà phê phin giấy:

 -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương