Dương Lão Sư Ở Trên Tôi Ở Dưới
-
C5: Số phận trêu đùa
Khúc Tri Tịch không mấy để tâm tới ông Khúc, khi trở về phòng liền khóa chặt cửa. Nhốt mình trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới chịu bước ra. Xong lại ngồi vào bàn, liên tục giải hết mấy cuốn sách toán nâng cao, cho đến khi hai mắt cay xè mới chịu đóng tập sách trở về giường ngủ. Khúc Tri Tịch cố gắng nhắm mắt, nhưng làm thế nào cũng không ru nổi bản thân vào giấc ngủ.
Không hiểu vì sao, Khúc Tri Tịch lại đem số điện thoại Dương Diên Vĩ để lại tìm kiếm trong Wechat, vốn là muốn làm cho vui, không ngờ lại tìm được thật. Nàng từ trên giường bật dậy, trong lòng vừa vui vẻ vừa kích động, vò đầu bứt tóc một hồi mới dám gửi lời mời kết bạn. Vài ngày không gặp, liệu cô có còn nhớ chuyện xảy ra vào đêm hôm ấy hay không?
Hiện tại đã gần mười một giờ khuya, Dương Diên Vĩ sẽ không thức khuya như vậy chứ? Khúc Tri Tịch đặt điện thoại xuống giường, ánh mắt có phần kích động.
Ở phía bên kia, Dương Diên Vĩ vẫn còn chưa ngủ. Cô ngồi trước máy tính điên cuồng gõ bàn phím, khi dữ liệu cuối cùng được in ra mới nghe được tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm của cô.
Dương Diên Vĩ vươn vai một cách sảng khoái, bất chợt nghe thấy âm báo điện thoại. Ánh mắt cô nhìn rất lâu vào màn hình, khóe miệng vô thức cong lên tạo thành một gợn sóng rất mỏng.
Khúc Tri Tịch cuối cùng cũng đợi được Dương Diên Vĩ chấp nhận, không vội nhắn tin mà lại thong thả vào vòng bạn bè xem bài đăng. Cô không thường xuyên cập nhật trạng thái nhưng mỗi bài đăng lại rất chất lượng, có rất nhiều lượt tương tác.
Lúc này, tin nhắn từ Dương Diên Vĩ được gửi đến: “Xin chào bạn nhỏ, tìm thấy tôi rồi sao?”
Loay hoay cả nửa buổi, nàng mới chịu trả lời: “Đã trễ lắm rồi, chị vẫn chưa ngủ sao?”
Dương Diên Vĩ: “Vẫn chưa, vừa xong công việc, chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Khúc Tri Tịch: “Xem ra công việc của chị rất vất vả, có mệt không?”
Dương Diên Vĩ: “Rất mệt, suy nghĩ rất nhức đầu.”
Chưa đợi Khúc Tri Tịch trả lời, cô lại bồi thêm một câu:
“Đêm đó em rất tuyệt.”
Khúc Tri Tịch đọc tin nhắn mà bỏ bừng mặt. Dương Diên Vĩ thật sự rất yêu nghiệt, còn biết cách trêu chọc người khác. Đêm hôm đó, nếu không phải vì lời mời nửa đùa nửa thật của cô, càng không phải vì Khúc Tri Tịch nửa say nửa tỉnh, loại chuyện ngoài tầm kiểm soát kia nhất định sẽ không xảy ra.
Khúc Tri Tịch thật sự không biết phải trả lời như thế nào, hết gõ rồi lại xóa, sau rất nhiều lần thất bại mới gửi được một câu.
“Tuổi trẻ nông nỗi, là do em không kiềm chế được. Thật sự ngại quá.”
Dương Diên Vĩ đọc xong tin nhắn, trong lòng dường như nảy sinh chút hứng thú. Rõ ràng biết Khúc Tri Tịch ở bên kia đang cảm thấy rối bời vậy nên cô mới miễn cưỡng buông tha cho nàng một lần, cuộc trò chuyện cứ vậy kết thúc.
“Vậy được, rảnh rỗi lại gặp. Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi nhé.”
Khúc Tri Tịch có hơi hụt hẫng, nhưng rồi cũng chúc đối phương “ngủ ngon”. Đặt điện thoại xuống giường, nàng đem cơ thể vùi trọn trong chăn, hai tay ôm chặt lòng ngực đang thổn thức, tự mình nói với chính mình: “Chị ấy nói lần sau lại gặp… có nghĩa là vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Đêm đó, Khúc Tri Tịch đã ngủ rất ngon.
…
Một tuần của Dương Diên Vĩ trôi qua không mấy thong thả, sắp tới đây, ngoài lịch dạy chính thức thì còn phải làm thêm giờ. Bản thân đã được hiệu trưởng chọn làm giáo viên bồi dưỡng, mặc dù chút số tiền ít ỏi khi làm ngoài giờ so với gia sản của cô không đáng là bao, tuy nhiên vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Đồng nghiệp đưa cho Dương Diên Vĩ một tờ giấy, khuyên cô nên xem qua. Là danh sách giáo viên và học sinh của lớp bồi dưỡng toán lần này.
“Khúc Tri Tịch.”
Ba chữ to tướng đập vào mắt khiến sắc mặt Dương Diên Vĩ biến dạng. Thật sự không nhìn lầm chứ? Cô dụi mắt rồi đọc lại thêm một lần. Thật sự không có lầm. Dương Diên Vĩ sắp tới sẽ là giáo viên đào tạo Khúc Tri Tịch.
Khóe môi cô giật giật, run rẩy đặt tờ giấy xuống bàn. Đồng nghiệp thấy Dương Diên Vĩ cười như không cười, biểu cảm vô cùng phức tạp liền hỏi: “Sao vậy? Nhìn sắc mặt không tốt lắm, cô Dương có chuyện gì sao?”
Dương Diên Vĩ cố nén cả kinh, xua tay cười nhạt: “Không có, chỉ hơi chóng mặt một chút.”
Phải mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh trở lại. Chẳng trách trước kia khi nghe đến tên Khúc Tri Tịch, cô lại cảm thấy quen thuộc lạ thường, còn ngỡ là cô đã lầm nhưng hóa ra lại là thật. Trước kia thành tích của Khúc Tri Tịch rất xuất sắc, trong một số cuộc trò chuyện với đồng nghiệp đã từng nhắc đến cái tên này. Bởi vì không có ấn tượng, nên Dương Diên Vĩ mới vô tình lãng quên.
Thật ngu ngốc, cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Dương Diên Vĩ vậy mà lại dụ dỗ học sinh của mình, sau đó “ăn” sạch sẽ đứa trẻ ấy. Nếu như Khúc Tri Tịch biết Dương Diên Vĩ là giáo viên, thật không rõ nàng sẽ có biểu cảm gì? Có phải rất giống cô hay không, ngạc nhiên đến không khép nổi miệng.
Dương Diên Vĩ tự giễu cợt mình, ông trời cũng thật có mắt, thật biết trêu đùa cô.
Không hiểu vì sao, Khúc Tri Tịch lại đem số điện thoại Dương Diên Vĩ để lại tìm kiếm trong Wechat, vốn là muốn làm cho vui, không ngờ lại tìm được thật. Nàng từ trên giường bật dậy, trong lòng vừa vui vẻ vừa kích động, vò đầu bứt tóc một hồi mới dám gửi lời mời kết bạn. Vài ngày không gặp, liệu cô có còn nhớ chuyện xảy ra vào đêm hôm ấy hay không?
Hiện tại đã gần mười một giờ khuya, Dương Diên Vĩ sẽ không thức khuya như vậy chứ? Khúc Tri Tịch đặt điện thoại xuống giường, ánh mắt có phần kích động.
Ở phía bên kia, Dương Diên Vĩ vẫn còn chưa ngủ. Cô ngồi trước máy tính điên cuồng gõ bàn phím, khi dữ liệu cuối cùng được in ra mới nghe được tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm của cô.
Dương Diên Vĩ vươn vai một cách sảng khoái, bất chợt nghe thấy âm báo điện thoại. Ánh mắt cô nhìn rất lâu vào màn hình, khóe miệng vô thức cong lên tạo thành một gợn sóng rất mỏng.
Khúc Tri Tịch cuối cùng cũng đợi được Dương Diên Vĩ chấp nhận, không vội nhắn tin mà lại thong thả vào vòng bạn bè xem bài đăng. Cô không thường xuyên cập nhật trạng thái nhưng mỗi bài đăng lại rất chất lượng, có rất nhiều lượt tương tác.
Lúc này, tin nhắn từ Dương Diên Vĩ được gửi đến: “Xin chào bạn nhỏ, tìm thấy tôi rồi sao?”
Loay hoay cả nửa buổi, nàng mới chịu trả lời: “Đã trễ lắm rồi, chị vẫn chưa ngủ sao?”
Dương Diên Vĩ: “Vẫn chưa, vừa xong công việc, chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Khúc Tri Tịch: “Xem ra công việc của chị rất vất vả, có mệt không?”
Dương Diên Vĩ: “Rất mệt, suy nghĩ rất nhức đầu.”
Chưa đợi Khúc Tri Tịch trả lời, cô lại bồi thêm một câu:
“Đêm đó em rất tuyệt.”
Khúc Tri Tịch đọc tin nhắn mà bỏ bừng mặt. Dương Diên Vĩ thật sự rất yêu nghiệt, còn biết cách trêu chọc người khác. Đêm hôm đó, nếu không phải vì lời mời nửa đùa nửa thật của cô, càng không phải vì Khúc Tri Tịch nửa say nửa tỉnh, loại chuyện ngoài tầm kiểm soát kia nhất định sẽ không xảy ra.
Khúc Tri Tịch thật sự không biết phải trả lời như thế nào, hết gõ rồi lại xóa, sau rất nhiều lần thất bại mới gửi được một câu.
“Tuổi trẻ nông nỗi, là do em không kiềm chế được. Thật sự ngại quá.”
Dương Diên Vĩ đọc xong tin nhắn, trong lòng dường như nảy sinh chút hứng thú. Rõ ràng biết Khúc Tri Tịch ở bên kia đang cảm thấy rối bời vậy nên cô mới miễn cưỡng buông tha cho nàng một lần, cuộc trò chuyện cứ vậy kết thúc.
“Vậy được, rảnh rỗi lại gặp. Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi nhé.”
Khúc Tri Tịch có hơi hụt hẫng, nhưng rồi cũng chúc đối phương “ngủ ngon”. Đặt điện thoại xuống giường, nàng đem cơ thể vùi trọn trong chăn, hai tay ôm chặt lòng ngực đang thổn thức, tự mình nói với chính mình: “Chị ấy nói lần sau lại gặp… có nghĩa là vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Đêm đó, Khúc Tri Tịch đã ngủ rất ngon.
…
Một tuần của Dương Diên Vĩ trôi qua không mấy thong thả, sắp tới đây, ngoài lịch dạy chính thức thì còn phải làm thêm giờ. Bản thân đã được hiệu trưởng chọn làm giáo viên bồi dưỡng, mặc dù chút số tiền ít ỏi khi làm ngoài giờ so với gia sản của cô không đáng là bao, tuy nhiên vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Đồng nghiệp đưa cho Dương Diên Vĩ một tờ giấy, khuyên cô nên xem qua. Là danh sách giáo viên và học sinh của lớp bồi dưỡng toán lần này.
“Khúc Tri Tịch.”
Ba chữ to tướng đập vào mắt khiến sắc mặt Dương Diên Vĩ biến dạng. Thật sự không nhìn lầm chứ? Cô dụi mắt rồi đọc lại thêm một lần. Thật sự không có lầm. Dương Diên Vĩ sắp tới sẽ là giáo viên đào tạo Khúc Tri Tịch.
Khóe môi cô giật giật, run rẩy đặt tờ giấy xuống bàn. Đồng nghiệp thấy Dương Diên Vĩ cười như không cười, biểu cảm vô cùng phức tạp liền hỏi: “Sao vậy? Nhìn sắc mặt không tốt lắm, cô Dương có chuyện gì sao?”
Dương Diên Vĩ cố nén cả kinh, xua tay cười nhạt: “Không có, chỉ hơi chóng mặt một chút.”
Phải mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh trở lại. Chẳng trách trước kia khi nghe đến tên Khúc Tri Tịch, cô lại cảm thấy quen thuộc lạ thường, còn ngỡ là cô đã lầm nhưng hóa ra lại là thật. Trước kia thành tích của Khúc Tri Tịch rất xuất sắc, trong một số cuộc trò chuyện với đồng nghiệp đã từng nhắc đến cái tên này. Bởi vì không có ấn tượng, nên Dương Diên Vĩ mới vô tình lãng quên.
Thật ngu ngốc, cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Dương Diên Vĩ vậy mà lại dụ dỗ học sinh của mình, sau đó “ăn” sạch sẽ đứa trẻ ấy. Nếu như Khúc Tri Tịch biết Dương Diên Vĩ là giáo viên, thật không rõ nàng sẽ có biểu cảm gì? Có phải rất giống cô hay không, ngạc nhiên đến không khép nổi miệng.
Dương Diên Vĩ tự giễu cợt mình, ông trời cũng thật có mắt, thật biết trêu đùa cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook