Đường Lang Quân
-
Chương 3: Đường Lang vui mừng gặp lại Thương Trùng (Nhâm Giáo chủ: Là Thương Long! Thương Long! !)
“Huyền Hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3, Đường Lang Quân Đường Lãng bất ngờ tấn công tổng đàn Ma Giáo, đả thương rất nhiều người, trong đó có Ma Giáo Ngũ Hành Sử, còn phá huỷ thánh vật ngàn năm Bích Huyết Thụ của Ma Giáo, bắt cóc Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long...... Võ lâm bạch đạo ai cũng vỗ tay tỏ ý vui mừng!” Lão tử cắn răng, đọc từng chữ từng chữ một trên trang nhất tờ 《 Võ Lâm DAILY 》hôm nay, sau đó vẻ mặt hắc tuyến, ngước lên một góc 45 độ nhìn về phía Hắc Khuyển đạo diễn, “Khuyển khuyển, đây là cái tin lá cải gì?! Rõ ràng là phỉ báng, là bịa đặt, là bẻ cong sự thật! Không nghĩ tới nha không nghĩ tới, mới mười năm ngắn ngủi, tin tức giả dối của quốc gia ta đã trắng trợn tới mức này, khó trách hai ngày trước lão tử lại nghe thấy vụ tai tiếng của A Biển cùng Lý Đăng Huy**!”
(**Lý Đăng Huy (李登辉) và Trần Thuỷ Biển (陈水扁), hai cựu tổng thống của Đài Loan, là những người chủ trương đưa Đài Loan trở thành một quốc gia độc lập.)
“Khuyển, danh dự của lão tử liền trông cậy vào ngươi. Nhất định phải đem sự thật phơi bày trước công chúng!” Ta vẻ mặt chân thành cầm tay Khuyển Khuyển đạo diễn, giọng nói tuyệt đối không hề chứa uy hiếp “Bằng không, hắc hắc hắc hắc, lão tử lấy mực nhuộm đen ngươi, Tấn Giang có thêm một con hắc khuyển để chơi!”
♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫
Thời gian xảy ra vụ án: Huyền Hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3.
Địa điểm xảy ra vụ án: Ma Giáo tổng đàn trên đỉnh Tuyệt Thiên
Người có liên quan đến vụ án: Thúy Mộc Sử Mộc Sân
Tường trình sự việc (phiên bản Mộc Sân, do Mộc Sân thuật lại):
Ngày đó, mới tờ mờ sáng, ta đã thức dậy đến phòng luyện đan xem tiểu đồng có nghe theo lời dặn của ta, coi chừng lò luyện đan hay không.
Không nghĩ tới ta mới vừa đi vào, chỉ thấy trước mắt bừa bãi, mấy tiểu đồng hôn mê nằm như cá mòi trên đất, vạc đồng dùng luyện đan thế nhưng không cánh mà bay!
Khi ta cẩn thận tìm kiếm khắp nơi thì, lại phát sinh thêm một sự kiện hãi hùng —— cửa mật thất dẫn đến chỗ cất giấu Bích Huyết Thụ ngàn năm thế nhưng mở toang, đủ loại bẫy rập trong đó đã bị người tháo gỡ, từ sâu bên trong truyền ra hương thơm của tiên dược (?!).
Ta vội vàng chạy vào mật thất —— phải biết rằng Bích Huyết Thụ ngàn năm là một trong năm thánh vật trấn giáo của Ma Giáo ta, tương truyền do một vị thần ban tặng, thụ này cao ước nửa thước, lá cây trên đó không nhiều không ít, vừa vặn bốn mươi chín phiến, mùi thơm lạ lùng của cây có thể dùng trị nội thương; lá thì dùng làm dược thánh phẩm, có thể cải lão hoàn đồng, cải tử hồi sinh, tăng cường công lực. Mỗi một đời Thúy Mộc Sử đều thật cẩn thận bảo hộ, nếu tới tay ta mà có sơ suất gì, ta chết chắc rồi!
Nhưng sự thật so với ta tưởng tượng còn tàn khốc hơn gấp mấy lần —— ta phát hiện một nam tử diện mạo tuấn tú đang dùng vạc đồng ngao dược, lúc hắn nhìn thấy ta, không chút hoang mang, ngược lại đối với ta...... nở nụ cười dâm đãng, sau đó tiếp tục bỏ thêm chút củi vào, mà củi kia, nghiễm nhiên là..... Bích...... Huyết...... Thụ......Ngàn...... Năm......!!!
Ta choáng vàng, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới hồi thần lại hét lớn một tiếng: “Tiểu tặc lớn mật”, vung mạnh Thủy Mộc Trượng muốn nhào qua giết hắn.
Nam tử cũng không sợ hãi, giương lên mi, cũng không biết dùng thân pháp cổ quái gì, thế nhưng vụt một cái đã đứng sau lưng ta. Tái sau đó, ót ta đột nhiên đau nhói...... rồi...... cái gì cũng không biết.
Sự thật đằng sau (phiên bản Đường Lãng, do Đường Lãng thuật lại):
Lão tử ta liếc nhìn lục y mỹ nhân nằm bên cạnh...... Cái thắt lưng kia nha, động lên nhất định thực đủ lực đạo...... Nước miếng nha......
Ai, đáng tiếc mỹ thực trước mặt mà lão tử không thể hưởng dụng, chỉ có thể chuyên tâm tiên dược. Tiểu Thương Thương, lão tử đối với ngươi thật đúng là hết lòng quan tâm săn sóc. Đợi lát nữa ngươi uống dược thang tráng dương đại bổ đong đầy tình yêu của lão tử, đừng có cảm động quá mà bất lực nữa nha.
Ta nói ngươi nghe, ta có thể vào được phòng luyện đan này, tuyệt đối là dựa vào vận khí cùng khứu giác siêu cường của bản thân. Dù sao, lão tử căn bản không biết phòng ốc ở Ma Giáo tổng đàn bố trí thế nào. Ngày đó lẻn vào Ma Giáo là bởi vì nghe nói ma giáo mỹ nam nhiều, nghĩ cho dù trúng ai lão tử cũng không thiệt. Cuối cùng lại đụng phải một màn kịch hay, lúc nghe Chung Tiểu Thủ gì đó gào lên: “Nhâm Thương Long, ngươi ngày nào đó nhất định sẽ bị báo ứng.”, lão tử liền xác định mục tiêu, hắc hắc hắc hắc, mà thật sự không biết mục tiêu đó chính là đại danh đỉnh đỉnh Tiểu Thương Thương.
Cũng là lão thiên gia không đành lòng nhìn Tiểu Thương Thương bị bất lực, chẳng những làm cho lão tử tìm được địa phương bảo dược, thế nhưng còn cho lão tử ở trong này phát hiện Bích Huyết Thụ ngàn năm. Nhớ rõ quá khứ Lôi sư phụ từng nhắc qua, này là bảo vật có N hiệu quả trị liệu, cái gì khởi tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng, đều là mấy tác dụng không thực tế, chỉ có một cái trong đó nói rằng nếu lấy bảo dược làm củi đốt, có tác dụng tráng dương rất tốt.
Cái gọi là bảo vật, tức là chỉ khi dùng, nó mới có thể biểu hiện được lợi ích của nó, bằng không cùng cây cảnh chả có gì khác nhau. Bởi vậy lão tử không chút do dự —— chặt cây, chẻ củi! (Khuyển: gia hỏa này không có bảo vệ ý thức môi trường, mọi người không cần học hắn!)
Tiểu Thương Thương bảo bối nhi, ngươi có phúc nha!
Thời gian xảy ra vụ án: Huyền hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3.
Địa điểm xảy ra vụ án: Ma Giáo tổng đàn trên đỉnh Tuyệt Thiên
Người có liên quan đến vụ án: giáo chúng Giáp cùng với các giáo chúng Ất, Bính, Đinh khác cùng gặp phải sự việc tương tự, tổng cộng bốn mươi hai người
Tường trình sự việc (phiên bản giáo chúng Giáp, do giáo chúng Giáp thuật lại):
Ngày đó, thời tiết thật sự tốt lắm. Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu, lá trúc rung rinh. Ta giống như mọi ngày, một bên thưởng thức cảnh sắc mùa xuân tình thơ ý họa trên đỉnh Tuyệt Thiên, một bên đứng tại trạm canh gác.
Đột nhiên, hết thảy chỉ phát sinh trong vòng một giây, từ sau lưng ta vươn đến một bàn tay, bịt chặt miệng ta. Ta cũng không phải người tốt, lập tức rút kiếm phản kháng, nhưng không biết người đánh lén kia dùng thủ pháp kỳ lạ gì, lại thoải mái mà đem kiếm của ta đoạt đi, vứt qua một bên.
Ta trong lòng đã nghĩ: có người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, có người coi cái chết nặng như thái sơn, ta nguyên quán ở Sơn Đông, là một nơi liều chết vì sự nghiệp của Ma Giáo, đây là tinh thần gì, đây là tinh thần quốc tế chủ nghĩa! Đây chính là cái gọi là “đại tuyết áp thanh tùng, thanh tùng vẫn đứng thẳng, đợi đến mùa xuân hoa nở rực rỡ, thanh tùng đứng giữa đồng hoa cười......” (ý chí bất khuất đó mà)
Ta đã chuẩn bị tốt tinh thần anh dũng hy sinh, không nghĩ tới người phía sau không có ý định giết ta, ngược lại, nhưng lại, cư nhiên, (nghẹn ngào) bắt đầu cởi quần ta, còn ở bên tai ta nói mấy lời trêu ghẹo.
(Lau lệ) Hắn nói: “Thân thân bảo bối nhi...... Ách, không đúng, hẳn là phải..... Vị nhân huynh này, lão tử...... Ách...... Tại hạ Đường Lãng, nhân có chuyện quan trọng không thể không phiền nhiễu huynh đài, chẳng biết nhân huynh có thể cho tại hạ tháo dây lưng quý giá của nhân huynh, xem xét nơi tư mật của nhân huynh một chút, nếu có thể ân chuẩn cho tại hạ đo đạc kích thước dương v*t quý giá của các hạ, lão...... tại hạ vô vàn cảm kích......”
Hắn còn nói nhiều lời biến thái như vậy nữa. Ta tự nhiên là liều chết chống cự, liều chết không theo. Nhưng người này thần lực kinh người, ta không thể nào giãy thoát. Mắt thấy sẽ bị hắn đắc thủ, ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, đột nhiên từ trong yết hầu trào ra một cỗ ngọt tinh, sau đó cái gì cũng không biết.
Đến khi ta tỉnh lại thì, đã là sao sáng trăng lên, quạ kêu thảm thiết. Trên người ta y quan không chỉnh, hiển nhiên...... hiển nhiên đã muốn...... bị người...... khinh bạc......
(Giáo chúng Giáp khóc không thành tiếng, khiến cho chúng giáo đồ khắp nơi khóc theo. Luật sư do chúng giáo đồ ủy thác: thực xin lỗi, thân chủ của ta cảm xúc quá mức kích động, thỉnh tái phỏng vấn sau.)
Sự thật đằng sau (phiên bản Đường Lãng, do Đường Lãng thuật lại):
Ta đứng lên, xoa xoa tay, tức giận mắng: “Nương, cũng không phải!...... Dược đều nhanh lạnh, Tiểu Thương bảo bối nhi rốt cuộc là người nào nha?!”
Cái gì, ngươi hỏi lão tử đang làm gì sao? Vô nghĩa, đương nhiên là đang tìm người!
Cái gì, ngươi hỏi tìm người thoát quần làm chi hả? Vô nghĩa, không thoát quần sao ta có thể nhận ra ai là Tiểu Thương Thương!?
Ngươi nói tìm người vì cái gì không xem mặt? Ngươi người này sao lại dài dòng như vậy!! Đã nói hoạt động của ta là “đùa giỡn tà nịnh mĩ nam trong bóng tối”, tối om như hũ nút thế kia, làm sao mà thấy mặt nha! Hơn nữa tại loại thời điểm đó, có tác dụng mấu chốt nhất chỉ có cái vật tam phân ở dưới thắt lưng giữa hai đùi kia, lão tử ta không quan tâm trọng điểm, quan tâm mặt hắn làm cái gì, cũng đâu phải thân thiết!
Ai, lão tử vốn nghĩ ăn xong chùi mép, từ nay về sau cùng hắn là hai người xa lạ trên giang hồ, thế cho nên hiện tại hồi tưởng lại, lão tử cũng chỉ nhớ rõ diện mạo cái chỗ kia của Tiểu Thương. Ai ngờ đến thiên ý trêu người, lão tử có ngày phải trở về tìm hắn.
Vốn, căn cứ thanh âm cũng có thể nhận ra, dù sao tiếng kêu của Tiểu Thương trên giường rất là êm tai, nhưng chỉ sợ đám người này không chịu phối hợp, lung tung thét chói tai và vân vân, đành phải vất vả lão tử một chút, thoát quần từng người mà phân biệt. Hơn nữa lão tử ta còn cố ý rút kinh nghiệm từ đợt gặp Tiểu Thương Thương lần trước, biết Ma Giáo Giáo chúng đều là tâm hồn thực mỏng manh, chưa được cho phép mà dám lộn xộn bảo bối của bọn họ sẽ thương tổn đến tự tôn yếu ớt của bọn họ, sẽ khiến cho các anh hùng hảo hán hào kiệt đó cắn góc chăn khóc suốt một buổi tối; cho nên lão tử còn đặc biệt thỉnh tư thục tiên sinh dưới chân núi, thay lão tử biên vài câu nho nhã vài lời khách sáo —— bất quá, tác dụng dường như không lớn. (tư thục tiên sinh: ta không có hổ thẹn thánh nhân giáo hóa nha, ta ở trước mặt kiếm kề cổ không thể bảo vệ cho khí tiết nha ~~)
Ân, mặc kệ nói như thế nào, vì danh dự nhược thụ của lão tử, đành phải tiếp tục vì nghiệp lớn tráng dương cho Tiểu Thương Thương mà lao động phí sức ~~~
Thời gian xảy ra vụ án: Huyền hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3.
Địa điểm xảy ra vụ án: Ma Giáo tổng đàn trên đỉnh Tuyệt Thiên
Người có liên quan đến vụ án: Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long
Tường trình sự việc (phiên bản Nhâm Thương Long, do Nhâm Thương Long thuật lại):
Năng lực không bằng người...... Ta...... (lã chã rơi lệ)...... Không lời nào để nói......
Sự thật đằng sau (phiên bản Đường Lãng, do Đường Lãng thuật lại):
Sau khi lão tử xem xét hoàn người thứ bốn mươi hai, mệt đến nửa sống nửa chết thì, đột nhiên, xa xa là một trận tiếng y bào phần phật. Tiếp theo đó là một đám mỹ nam mặc cẩm y hoa lệ đủ màu dàn hàng ngang trước mặt lão tử.
Ta lập tức nhận ra lục y mĩ nam trong đó là người mới nhận thức không lâu trước đó. Chỉ thấy hắn cung cung kính kính vô cùng nghiêm cẩn đối một bạch y nam tử trong đó nói: “Chủ nhân, chính là tiểu tử đã phá hủy Bích Huyết Thụ ngàn năm!”
Tái nhìn kỹ nam tử, mắt sáng mày kiếm, mũi cao môi mỏng, dung mạo đẹp không nói nên lời, nhưng lại cùng một bộ dáng như sư phụ lão tử.
Ta đang lúc cân nhắc hắn là ai, tính xem ngày nào đưa hắn lên giường thì, bạch y nam tử đã nghiến răng lạnh lùng nói: “Đường Lãng, lại là ngươi, nhĩ hảo đại lá gan!”
Hắn vừa mở miệng, ta đã lập tức rơi lệ đầy mặt. Cái gì kêu tìm được tổ chức, cái gì kêu mây mù tan biến gặp mặt trời mọc, cái gì kêu hoàng hôn quay đầu, người nọ ở nơi ngọn đèn dầu le lói...... Tiếng nói này, trầm trầm, ách ách, không phải Tiểu Thương bảo bối nhi còn con mẹ nó là ai!
Bất quá xem tư thái này, Tiểu Thương nghiến răng nghiến lợi, dường như đối ta có hiểu lầm rất lớn. Ai, ai kêu lão tử là bản chất nhược thụ nha, bị tiểu công hiểu lầm đó là thiên kinh địa nghĩa, là sự tình theo lẽ thường.
Vốn theo 《Quy tắc nhược thụ》, lão tử ta là không nên giải thích, hẳn là nên thống khổ muốn nói lại thôi, hẳn là nên chớp hai mắt to ai oán, chỉ còn chờ Tiểu Thương Thương đến ngược ta. Chính là, lão tử ta vốn vô cùng thiện lương nên thật sự là lo lắng thân thể hắn nha.
Cho nên, vì mau chóng cho hắn chữa bệnh, lão tử dồn khí đan điền, dùng âm lượng trong phạm vi mười dặm đều có thể nghe được rõ ràng, cực kỳ rõ ràng nhấn mạnh từng chữ, lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây giải thích hành vi của ta: “Tiểu Thương Thương ~~~ nghe nói ngươi • bất • lực • ~~~ ta đặc biệt đến giúp ngươi ~~~”
Ta vừa nói xong, chung quanh đột nhiên một mảnh tĩnh mịch, mọi người mặt mày đều là trắng bệch, ánh mặt nhìn ta đều oán hận vô cùng, chỉ có Tiểu Thương cảm động đến đỏ hai mắt. (Khuyển: mặc...... Đó là tức giận đến đỏ mắt......)
Ta không khỏi kỳ quái: ta cho chủ tử bọn hắn chữa bệnh, như thế nào tất cả thuộc hạ đều có vẻ không vui. Nhưng ngẫm nghĩ lại liền hiểu được —— nghe nói Nhâm Thương Long yêu thích mỹ nhân, dưỡng sủng cơ luyến đồng vô số. Ngươi suy nghĩ, mỹ nhân thế giới này đâu có nhiều như vậy, hắn chiếm hết rồi, bộ hạ hắn còn có bã đậu nào nữa nha. Này mọi người tất nhiên là biết được Tiểu Thương bất lực, nghĩ đến từ nay về sau có thể chia nhau mỹ nhân Tiểu Thương tư tàng. Hiện giờ ta xuất hiện rõ ràng đánh nát mộng đẹp của bọn họ...... Ân, bất quá chiếm lấy tất cả mỹ nhân, quả thật là Tiểu Thương không đúng.
Vì thế, theo điều “Hiền lương thục đức” trong《 Quy tắc nhược thụ 》, ta lại thành khẩn bỏ thêm một câu: “Tiểu Thương, về sau ưu đãi phải chia đều cho mọi người, làm người phải phúc hậu oa ~~”
Chỉ thấy Tiểu Thương ha hả nở nụ cười vài tiếng, liên thanh nói: “Hảo, ngươi thật tốt, ngươi thật tốt quá......” Ta cũng cao hứng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn ngóng trông hắn mau uống dược, để lão tử hảo trở về nghỉ ngơi nghỉ ngơi —— phải biết rằng vì hắn, lão tử làm lụng vất vả thời gian dài biết bao lâu.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, tín ngưỡng tà giáo tuyệt đối hội hủy hoại thể xác và tinh thần người ta, hội làm cho thần chí không rõ, hỉ nộ vô thường, đánh mất suy luận bình thường và năng lực phán đoán, vân vân đủ chứng bệnh. Tỷ như nói: rõ ràng cách đây một khắc Tiểu Thương còn vẻ mặt mỉm cười đối ta, ngay sau đó, không biết vì sao, hắn đột nhiên rút kiếm bổ về phía lão tử.
“Đường Lãng, không đem ngươi bằm thây vạn đoạn, ta Nhâm Thương Long thề không làm người!”
Ai, niệm ngươi đang sinh bệnh nên tâm tình không tốt, lão tử ta trốn! Ai kêu lão tử là nhược thụ thiện lương đâu.
“Đường Lãng, ngươi chạy chỗ nào!”
Ta tiếp tục trốn!
“Đường Lãng, nhận lấy cái chết!”
Ta còn trốn!
“Đường Lãng!”
...... Mẹ nó Nhâm Thương Long đồ hẹp hòi nhà ngươi sao cứ đuổi theo lão tử hoài vậy! Lão tử vì ngươi mệt thành như vậy không có công lao cũng có khổ lao! Lão tử ta nhường ngươi, ngươi thật đúng là hất mặt lên trời không coi lão tử ra gì! Lão tử không phát hỏa ngươi thực đem ngươi gia gia lão tử ta đương mèo bệnh sao @^#&IT(_U))*_^%^%$&......
...................... Ta là phân cách tuyến biểu thị bình ổn lửa giận.........................................
Xúc động là ma quỷ...... Xúc động là ma quỷ......
Xúc động là sẽ bị trừng phạt do xúc động......
Khi ta hồi phục thần chí thì, phát hiện ta đang tha theo một người chạy trối chết trên đường. Khi ta thấy rõ diện mạo người kia, ta hối hận không kịp —— này sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng chảy xuống một vệt máu đỏ sẫm, người đang hôn mê bất tỉnh đây chính là Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long, là Tiểu Thương Thương đáng yêu của ta sao?
Mơ hồ nhớ lại...... Dường như...... chuyện lớn à......
Trời ơi! Ta làm nhiều chuyện đáng sợ thiệt nha!
Cái gì? Ngươi nói quần long vô thủ (quân vô tướng, hổ vô đầu), giang hồ rung chuyển? Thôi đi, cái gọi là giang hồ kia xảy ra sự tình gì rối rắm có quan hệ cái chi với lão tử? Ta cảm khái chính là: lão tử là một đường đường nhược thụ, thế nhưng bắt cóc đường đường tà nịnh tiểu công! Này...... Này còn có thiên lý sao?!
Ai, mặc kệ nói như thế nào, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi mới là trọng yếu...... Tiểu Thương bảo bối nhi dường như bị ta đánh đến nội thương.
Nện bước nhanh hơn, ta trong đầu đột nhiên hiện lên một vấn đề quỷ dị —— đều nói tiểu công hẳn là kim thương không ngã, da mặt siêu dày, chính là Tiểu Thương dường như da mặt không đủ dày, kim thương cũng ngã, nhất là số lần thổ huyết thậm chí vượt qua nhược thụ ta. (Khuyển: Tiểu Đường, ngươi từng thổ huyết sao, hãn......)
Chẳng lẽ, Tiểu Thương Thương kỳ thực là tiểu thụ khoác da tiểu công?
Hai chúng ta đây, chẳng phải là hai tiểu thụ quyết chiến tại đỉnh giang hồ?
Bánh xe vận mệnh BT, bắt đầu chuyển động......
(**Lý Đăng Huy (李登辉) và Trần Thuỷ Biển (陈水扁), hai cựu tổng thống của Đài Loan, là những người chủ trương đưa Đài Loan trở thành một quốc gia độc lập.)
“Khuyển, danh dự của lão tử liền trông cậy vào ngươi. Nhất định phải đem sự thật phơi bày trước công chúng!” Ta vẻ mặt chân thành cầm tay Khuyển Khuyển đạo diễn, giọng nói tuyệt đối không hề chứa uy hiếp “Bằng không, hắc hắc hắc hắc, lão tử lấy mực nhuộm đen ngươi, Tấn Giang có thêm một con hắc khuyển để chơi!”
♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫
Thời gian xảy ra vụ án: Huyền Hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3.
Địa điểm xảy ra vụ án: Ma Giáo tổng đàn trên đỉnh Tuyệt Thiên
Người có liên quan đến vụ án: Thúy Mộc Sử Mộc Sân
Tường trình sự việc (phiên bản Mộc Sân, do Mộc Sân thuật lại):
Ngày đó, mới tờ mờ sáng, ta đã thức dậy đến phòng luyện đan xem tiểu đồng có nghe theo lời dặn của ta, coi chừng lò luyện đan hay không.
Không nghĩ tới ta mới vừa đi vào, chỉ thấy trước mắt bừa bãi, mấy tiểu đồng hôn mê nằm như cá mòi trên đất, vạc đồng dùng luyện đan thế nhưng không cánh mà bay!
Khi ta cẩn thận tìm kiếm khắp nơi thì, lại phát sinh thêm một sự kiện hãi hùng —— cửa mật thất dẫn đến chỗ cất giấu Bích Huyết Thụ ngàn năm thế nhưng mở toang, đủ loại bẫy rập trong đó đã bị người tháo gỡ, từ sâu bên trong truyền ra hương thơm của tiên dược (?!).
Ta vội vàng chạy vào mật thất —— phải biết rằng Bích Huyết Thụ ngàn năm là một trong năm thánh vật trấn giáo của Ma Giáo ta, tương truyền do một vị thần ban tặng, thụ này cao ước nửa thước, lá cây trên đó không nhiều không ít, vừa vặn bốn mươi chín phiến, mùi thơm lạ lùng của cây có thể dùng trị nội thương; lá thì dùng làm dược thánh phẩm, có thể cải lão hoàn đồng, cải tử hồi sinh, tăng cường công lực. Mỗi một đời Thúy Mộc Sử đều thật cẩn thận bảo hộ, nếu tới tay ta mà có sơ suất gì, ta chết chắc rồi!
Nhưng sự thật so với ta tưởng tượng còn tàn khốc hơn gấp mấy lần —— ta phát hiện một nam tử diện mạo tuấn tú đang dùng vạc đồng ngao dược, lúc hắn nhìn thấy ta, không chút hoang mang, ngược lại đối với ta...... nở nụ cười dâm đãng, sau đó tiếp tục bỏ thêm chút củi vào, mà củi kia, nghiễm nhiên là..... Bích...... Huyết...... Thụ......Ngàn...... Năm......!!!
Ta choáng vàng, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới hồi thần lại hét lớn một tiếng: “Tiểu tặc lớn mật”, vung mạnh Thủy Mộc Trượng muốn nhào qua giết hắn.
Nam tử cũng không sợ hãi, giương lên mi, cũng không biết dùng thân pháp cổ quái gì, thế nhưng vụt một cái đã đứng sau lưng ta. Tái sau đó, ót ta đột nhiên đau nhói...... rồi...... cái gì cũng không biết.
Sự thật đằng sau (phiên bản Đường Lãng, do Đường Lãng thuật lại):
Lão tử ta liếc nhìn lục y mỹ nhân nằm bên cạnh...... Cái thắt lưng kia nha, động lên nhất định thực đủ lực đạo...... Nước miếng nha......
Ai, đáng tiếc mỹ thực trước mặt mà lão tử không thể hưởng dụng, chỉ có thể chuyên tâm tiên dược. Tiểu Thương Thương, lão tử đối với ngươi thật đúng là hết lòng quan tâm săn sóc. Đợi lát nữa ngươi uống dược thang tráng dương đại bổ đong đầy tình yêu của lão tử, đừng có cảm động quá mà bất lực nữa nha.
Ta nói ngươi nghe, ta có thể vào được phòng luyện đan này, tuyệt đối là dựa vào vận khí cùng khứu giác siêu cường của bản thân. Dù sao, lão tử căn bản không biết phòng ốc ở Ma Giáo tổng đàn bố trí thế nào. Ngày đó lẻn vào Ma Giáo là bởi vì nghe nói ma giáo mỹ nam nhiều, nghĩ cho dù trúng ai lão tử cũng không thiệt. Cuối cùng lại đụng phải một màn kịch hay, lúc nghe Chung Tiểu Thủ gì đó gào lên: “Nhâm Thương Long, ngươi ngày nào đó nhất định sẽ bị báo ứng.”, lão tử liền xác định mục tiêu, hắc hắc hắc hắc, mà thật sự không biết mục tiêu đó chính là đại danh đỉnh đỉnh Tiểu Thương Thương.
Cũng là lão thiên gia không đành lòng nhìn Tiểu Thương Thương bị bất lực, chẳng những làm cho lão tử tìm được địa phương bảo dược, thế nhưng còn cho lão tử ở trong này phát hiện Bích Huyết Thụ ngàn năm. Nhớ rõ quá khứ Lôi sư phụ từng nhắc qua, này là bảo vật có N hiệu quả trị liệu, cái gì khởi tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng, đều là mấy tác dụng không thực tế, chỉ có một cái trong đó nói rằng nếu lấy bảo dược làm củi đốt, có tác dụng tráng dương rất tốt.
Cái gọi là bảo vật, tức là chỉ khi dùng, nó mới có thể biểu hiện được lợi ích của nó, bằng không cùng cây cảnh chả có gì khác nhau. Bởi vậy lão tử không chút do dự —— chặt cây, chẻ củi! (Khuyển: gia hỏa này không có bảo vệ ý thức môi trường, mọi người không cần học hắn!)
Tiểu Thương Thương bảo bối nhi, ngươi có phúc nha!
Thời gian xảy ra vụ án: Huyền hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3.
Địa điểm xảy ra vụ án: Ma Giáo tổng đàn trên đỉnh Tuyệt Thiên
Người có liên quan đến vụ án: giáo chúng Giáp cùng với các giáo chúng Ất, Bính, Đinh khác cùng gặp phải sự việc tương tự, tổng cộng bốn mươi hai người
Tường trình sự việc (phiên bản giáo chúng Giáp, do giáo chúng Giáp thuật lại):
Ngày đó, thời tiết thật sự tốt lắm. Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu, lá trúc rung rinh. Ta giống như mọi ngày, một bên thưởng thức cảnh sắc mùa xuân tình thơ ý họa trên đỉnh Tuyệt Thiên, một bên đứng tại trạm canh gác.
Đột nhiên, hết thảy chỉ phát sinh trong vòng một giây, từ sau lưng ta vươn đến một bàn tay, bịt chặt miệng ta. Ta cũng không phải người tốt, lập tức rút kiếm phản kháng, nhưng không biết người đánh lén kia dùng thủ pháp kỳ lạ gì, lại thoải mái mà đem kiếm của ta đoạt đi, vứt qua một bên.
Ta trong lòng đã nghĩ: có người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, có người coi cái chết nặng như thái sơn, ta nguyên quán ở Sơn Đông, là một nơi liều chết vì sự nghiệp của Ma Giáo, đây là tinh thần gì, đây là tinh thần quốc tế chủ nghĩa! Đây chính là cái gọi là “đại tuyết áp thanh tùng, thanh tùng vẫn đứng thẳng, đợi đến mùa xuân hoa nở rực rỡ, thanh tùng đứng giữa đồng hoa cười......” (ý chí bất khuất đó mà)
Ta đã chuẩn bị tốt tinh thần anh dũng hy sinh, không nghĩ tới người phía sau không có ý định giết ta, ngược lại, nhưng lại, cư nhiên, (nghẹn ngào) bắt đầu cởi quần ta, còn ở bên tai ta nói mấy lời trêu ghẹo.
(Lau lệ) Hắn nói: “Thân thân bảo bối nhi...... Ách, không đúng, hẳn là phải..... Vị nhân huynh này, lão tử...... Ách...... Tại hạ Đường Lãng, nhân có chuyện quan trọng không thể không phiền nhiễu huynh đài, chẳng biết nhân huynh có thể cho tại hạ tháo dây lưng quý giá của nhân huynh, xem xét nơi tư mật của nhân huynh một chút, nếu có thể ân chuẩn cho tại hạ đo đạc kích thước dương v*t quý giá của các hạ, lão...... tại hạ vô vàn cảm kích......”
Hắn còn nói nhiều lời biến thái như vậy nữa. Ta tự nhiên là liều chết chống cự, liều chết không theo. Nhưng người này thần lực kinh người, ta không thể nào giãy thoát. Mắt thấy sẽ bị hắn đắc thủ, ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, đột nhiên từ trong yết hầu trào ra một cỗ ngọt tinh, sau đó cái gì cũng không biết.
Đến khi ta tỉnh lại thì, đã là sao sáng trăng lên, quạ kêu thảm thiết. Trên người ta y quan không chỉnh, hiển nhiên...... hiển nhiên đã muốn...... bị người...... khinh bạc......
(Giáo chúng Giáp khóc không thành tiếng, khiến cho chúng giáo đồ khắp nơi khóc theo. Luật sư do chúng giáo đồ ủy thác: thực xin lỗi, thân chủ của ta cảm xúc quá mức kích động, thỉnh tái phỏng vấn sau.)
Sự thật đằng sau (phiên bản Đường Lãng, do Đường Lãng thuật lại):
Ta đứng lên, xoa xoa tay, tức giận mắng: “Nương, cũng không phải!...... Dược đều nhanh lạnh, Tiểu Thương bảo bối nhi rốt cuộc là người nào nha?!”
Cái gì, ngươi hỏi lão tử đang làm gì sao? Vô nghĩa, đương nhiên là đang tìm người!
Cái gì, ngươi hỏi tìm người thoát quần làm chi hả? Vô nghĩa, không thoát quần sao ta có thể nhận ra ai là Tiểu Thương Thương!?
Ngươi nói tìm người vì cái gì không xem mặt? Ngươi người này sao lại dài dòng như vậy!! Đã nói hoạt động của ta là “đùa giỡn tà nịnh mĩ nam trong bóng tối”, tối om như hũ nút thế kia, làm sao mà thấy mặt nha! Hơn nữa tại loại thời điểm đó, có tác dụng mấu chốt nhất chỉ có cái vật tam phân ở dưới thắt lưng giữa hai đùi kia, lão tử ta không quan tâm trọng điểm, quan tâm mặt hắn làm cái gì, cũng đâu phải thân thiết!
Ai, lão tử vốn nghĩ ăn xong chùi mép, từ nay về sau cùng hắn là hai người xa lạ trên giang hồ, thế cho nên hiện tại hồi tưởng lại, lão tử cũng chỉ nhớ rõ diện mạo cái chỗ kia của Tiểu Thương. Ai ngờ đến thiên ý trêu người, lão tử có ngày phải trở về tìm hắn.
Vốn, căn cứ thanh âm cũng có thể nhận ra, dù sao tiếng kêu của Tiểu Thương trên giường rất là êm tai, nhưng chỉ sợ đám người này không chịu phối hợp, lung tung thét chói tai và vân vân, đành phải vất vả lão tử một chút, thoát quần từng người mà phân biệt. Hơn nữa lão tử ta còn cố ý rút kinh nghiệm từ đợt gặp Tiểu Thương Thương lần trước, biết Ma Giáo Giáo chúng đều là tâm hồn thực mỏng manh, chưa được cho phép mà dám lộn xộn bảo bối của bọn họ sẽ thương tổn đến tự tôn yếu ớt của bọn họ, sẽ khiến cho các anh hùng hảo hán hào kiệt đó cắn góc chăn khóc suốt một buổi tối; cho nên lão tử còn đặc biệt thỉnh tư thục tiên sinh dưới chân núi, thay lão tử biên vài câu nho nhã vài lời khách sáo —— bất quá, tác dụng dường như không lớn. (tư thục tiên sinh: ta không có hổ thẹn thánh nhân giáo hóa nha, ta ở trước mặt kiếm kề cổ không thể bảo vệ cho khí tiết nha ~~)
Ân, mặc kệ nói như thế nào, vì danh dự nhược thụ của lão tử, đành phải tiếp tục vì nghiệp lớn tráng dương cho Tiểu Thương Thương mà lao động phí sức ~~~
Thời gian xảy ra vụ án: Huyền hoa năm thứ tư, ngày 26 tháng 3.
Địa điểm xảy ra vụ án: Ma Giáo tổng đàn trên đỉnh Tuyệt Thiên
Người có liên quan đến vụ án: Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long
Tường trình sự việc (phiên bản Nhâm Thương Long, do Nhâm Thương Long thuật lại):
Năng lực không bằng người...... Ta...... (lã chã rơi lệ)...... Không lời nào để nói......
Sự thật đằng sau (phiên bản Đường Lãng, do Đường Lãng thuật lại):
Sau khi lão tử xem xét hoàn người thứ bốn mươi hai, mệt đến nửa sống nửa chết thì, đột nhiên, xa xa là một trận tiếng y bào phần phật. Tiếp theo đó là một đám mỹ nam mặc cẩm y hoa lệ đủ màu dàn hàng ngang trước mặt lão tử.
Ta lập tức nhận ra lục y mĩ nam trong đó là người mới nhận thức không lâu trước đó. Chỉ thấy hắn cung cung kính kính vô cùng nghiêm cẩn đối một bạch y nam tử trong đó nói: “Chủ nhân, chính là tiểu tử đã phá hủy Bích Huyết Thụ ngàn năm!”
Tái nhìn kỹ nam tử, mắt sáng mày kiếm, mũi cao môi mỏng, dung mạo đẹp không nói nên lời, nhưng lại cùng một bộ dáng như sư phụ lão tử.
Ta đang lúc cân nhắc hắn là ai, tính xem ngày nào đưa hắn lên giường thì, bạch y nam tử đã nghiến răng lạnh lùng nói: “Đường Lãng, lại là ngươi, nhĩ hảo đại lá gan!”
Hắn vừa mở miệng, ta đã lập tức rơi lệ đầy mặt. Cái gì kêu tìm được tổ chức, cái gì kêu mây mù tan biến gặp mặt trời mọc, cái gì kêu hoàng hôn quay đầu, người nọ ở nơi ngọn đèn dầu le lói...... Tiếng nói này, trầm trầm, ách ách, không phải Tiểu Thương bảo bối nhi còn con mẹ nó là ai!
Bất quá xem tư thái này, Tiểu Thương nghiến răng nghiến lợi, dường như đối ta có hiểu lầm rất lớn. Ai, ai kêu lão tử là bản chất nhược thụ nha, bị tiểu công hiểu lầm đó là thiên kinh địa nghĩa, là sự tình theo lẽ thường.
Vốn theo 《Quy tắc nhược thụ》, lão tử ta là không nên giải thích, hẳn là nên thống khổ muốn nói lại thôi, hẳn là nên chớp hai mắt to ai oán, chỉ còn chờ Tiểu Thương Thương đến ngược ta. Chính là, lão tử ta vốn vô cùng thiện lương nên thật sự là lo lắng thân thể hắn nha.
Cho nên, vì mau chóng cho hắn chữa bệnh, lão tử dồn khí đan điền, dùng âm lượng trong phạm vi mười dặm đều có thể nghe được rõ ràng, cực kỳ rõ ràng nhấn mạnh từng chữ, lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây giải thích hành vi của ta: “Tiểu Thương Thương ~~~ nghe nói ngươi • bất • lực • ~~~ ta đặc biệt đến giúp ngươi ~~~”
Ta vừa nói xong, chung quanh đột nhiên một mảnh tĩnh mịch, mọi người mặt mày đều là trắng bệch, ánh mặt nhìn ta đều oán hận vô cùng, chỉ có Tiểu Thương cảm động đến đỏ hai mắt. (Khuyển: mặc...... Đó là tức giận đến đỏ mắt......)
Ta không khỏi kỳ quái: ta cho chủ tử bọn hắn chữa bệnh, như thế nào tất cả thuộc hạ đều có vẻ không vui. Nhưng ngẫm nghĩ lại liền hiểu được —— nghe nói Nhâm Thương Long yêu thích mỹ nhân, dưỡng sủng cơ luyến đồng vô số. Ngươi suy nghĩ, mỹ nhân thế giới này đâu có nhiều như vậy, hắn chiếm hết rồi, bộ hạ hắn còn có bã đậu nào nữa nha. Này mọi người tất nhiên là biết được Tiểu Thương bất lực, nghĩ đến từ nay về sau có thể chia nhau mỹ nhân Tiểu Thương tư tàng. Hiện giờ ta xuất hiện rõ ràng đánh nát mộng đẹp của bọn họ...... Ân, bất quá chiếm lấy tất cả mỹ nhân, quả thật là Tiểu Thương không đúng.
Vì thế, theo điều “Hiền lương thục đức” trong《 Quy tắc nhược thụ 》, ta lại thành khẩn bỏ thêm một câu: “Tiểu Thương, về sau ưu đãi phải chia đều cho mọi người, làm người phải phúc hậu oa ~~”
Chỉ thấy Tiểu Thương ha hả nở nụ cười vài tiếng, liên thanh nói: “Hảo, ngươi thật tốt, ngươi thật tốt quá......” Ta cũng cao hứng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn ngóng trông hắn mau uống dược, để lão tử hảo trở về nghỉ ngơi nghỉ ngơi —— phải biết rằng vì hắn, lão tử làm lụng vất vả thời gian dài biết bao lâu.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, tín ngưỡng tà giáo tuyệt đối hội hủy hoại thể xác và tinh thần người ta, hội làm cho thần chí không rõ, hỉ nộ vô thường, đánh mất suy luận bình thường và năng lực phán đoán, vân vân đủ chứng bệnh. Tỷ như nói: rõ ràng cách đây một khắc Tiểu Thương còn vẻ mặt mỉm cười đối ta, ngay sau đó, không biết vì sao, hắn đột nhiên rút kiếm bổ về phía lão tử.
“Đường Lãng, không đem ngươi bằm thây vạn đoạn, ta Nhâm Thương Long thề không làm người!”
Ai, niệm ngươi đang sinh bệnh nên tâm tình không tốt, lão tử ta trốn! Ai kêu lão tử là nhược thụ thiện lương đâu.
“Đường Lãng, ngươi chạy chỗ nào!”
Ta tiếp tục trốn!
“Đường Lãng, nhận lấy cái chết!”
Ta còn trốn!
“Đường Lãng!”
...... Mẹ nó Nhâm Thương Long đồ hẹp hòi nhà ngươi sao cứ đuổi theo lão tử hoài vậy! Lão tử vì ngươi mệt thành như vậy không có công lao cũng có khổ lao! Lão tử ta nhường ngươi, ngươi thật đúng là hất mặt lên trời không coi lão tử ra gì! Lão tử không phát hỏa ngươi thực đem ngươi gia gia lão tử ta đương mèo bệnh sao @^#&IT(_U))*_^%^%$&......
...................... Ta là phân cách tuyến biểu thị bình ổn lửa giận.........................................
Xúc động là ma quỷ...... Xúc động là ma quỷ......
Xúc động là sẽ bị trừng phạt do xúc động......
Khi ta hồi phục thần chí thì, phát hiện ta đang tha theo một người chạy trối chết trên đường. Khi ta thấy rõ diện mạo người kia, ta hối hận không kịp —— này sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng chảy xuống một vệt máu đỏ sẫm, người đang hôn mê bất tỉnh đây chính là Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long, là Tiểu Thương Thương đáng yêu của ta sao?
Mơ hồ nhớ lại...... Dường như...... chuyện lớn à......
Trời ơi! Ta làm nhiều chuyện đáng sợ thiệt nha!
Cái gì? Ngươi nói quần long vô thủ (quân vô tướng, hổ vô đầu), giang hồ rung chuyển? Thôi đi, cái gọi là giang hồ kia xảy ra sự tình gì rối rắm có quan hệ cái chi với lão tử? Ta cảm khái chính là: lão tử là một đường đường nhược thụ, thế nhưng bắt cóc đường đường tà nịnh tiểu công! Này...... Này còn có thiên lý sao?!
Ai, mặc kệ nói như thế nào, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi mới là trọng yếu...... Tiểu Thương bảo bối nhi dường như bị ta đánh đến nội thương.
Nện bước nhanh hơn, ta trong đầu đột nhiên hiện lên một vấn đề quỷ dị —— đều nói tiểu công hẳn là kim thương không ngã, da mặt siêu dày, chính là Tiểu Thương dường như da mặt không đủ dày, kim thương cũng ngã, nhất là số lần thổ huyết thậm chí vượt qua nhược thụ ta. (Khuyển: Tiểu Đường, ngươi từng thổ huyết sao, hãn......)
Chẳng lẽ, Tiểu Thương Thương kỳ thực là tiểu thụ khoác da tiểu công?
Hai chúng ta đây, chẳng phải là hai tiểu thụ quyết chiến tại đỉnh giang hồ?
Bánh xe vận mệnh BT, bắt đầu chuyển động......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook