Dương Hoàng Đế Vs Sáu Lang Đại Thần
-
Chương 12
CHƯƠNG 12
” Hắc hắc, hắc hắc.” Một bên trộm cười một bên tứ chi cùng hoạt động mà bò tới tầng hầm, nhìn một chút bàn máy móc mà khổ cực lắm mới hoàn thành được, xúc động mà hít vào thật đầy, run run ấn hạ nút power. “Nhi tử, xin lỗi, ta thực sự nhịn không được muốn nhìn con dâu… Ngạt thế ~~ “
Nói đến tám người kia, không biết chính mình dang bị ám toán, cho nên vẫn ở tại hoa viên chơi đùa bừng bừng khí thế. Đột nhiên, trên không trung bỗng có tiếng ấm, mây đen rậm rạp, mọi người khó hiểu nhìn nhìn, rõ ràng vừa nãy bầu trời còn tinh không vạn lí (bầu trời quang đãng), vậy mà thời tiết bỗng dưng thay đổi.
“Âm Âm, xem ra trời sắp mưa, chúng ta trở về thôi.” Thạch Dục Lam đứng dậy, nghĩ muốn kéo Thụy Âm trở về.
Thụy Âm vừa định đứng lên, kết quả trước mắt tối sầm, một đường ngã xuống. Hở ra là lại ngất, lúc đầu việc này cứ như cơm bữa, mỗi khi đến lúc này, bảy người kia sẽ tranh nhau tiếp lấy Thụy Âm, nhưng lần này Thụy Âm trực tiếp ngã xuống đất, mà bảy người kia lại không thấy tung tích.
” Hoàng thượng lại bắt đầu luyện công.” Thái giám xung quanh ba chân bốn cẳng đỡ lấy Thụy Âm. Thạch Dục Lam từng nói Thụy Âm bất động mà ngất là bởi vì hắn đang luyện tuyệt thế thần công. Thái giám thấy không bình thường, bình thường dù thế nào vẫn có bảy người vây bắt hoàng thượng, bây giờ thế nào không thấy. “Thạch đại nhân ? Lệ Tướng Quân ?”
Nói tới Thụy phụ, sau khi ấn nút power thì khí thế hừng hực nhìn chằm chằm vào bên trong tấm kính lớn, đây là hắn đặc biệt chế tác nha, dành riêng để nhìn xem bảy con dâu. Một trận điện lưu chạy qua, bên trong tấm kính xuất hiện chỉ có bảy mỹ thiếu niên. Thụy phụ trợn tròn con ngươi, bị lôi tới rồi. Cơ mà không phải sắc đẹp của đối phương làm cho sốc điện nha, mà là… “Các con dâu. Thật cao to nha…” Tùy tiện chọn một người rồi lại nhìn xuống mình. Run rẩy nhìn xuống bên cạnh mình, người tỉnh trước tiên đương nhiên là Thụy Âm. (Phương pháp trở về vẫn như cũ). “Kia, Âm Âm a, bọn họ là con dâu sao ?”
“Không sai.” Không để ý tới lão cha đang sợ hãi, Thụy Âm vẫn ấn nút open, nhượng bảy người kia đi ra. “Kia, mọi người, đây là nhà của ta.” Thấy năm người kia mang biểu tình hoang mang (có hai người từng đột nhập rồi a, cho nên cũng không sợ lắm), Thụy Âm bắt đầu giải thích. “Ta là Thụy Âm, lần này lão cha của ta đem linh hồn cùng thân thể các ngươi đi cùng nhau a.”
Nuốt nuốt nước miếng, Thụy phụ vẫn như cũ có chút vô pháp tiếp thu con dâu mỗi người so với hắn cao to đen hôi hơn nhiều, lau lau mồ hôi, cười a cười. “Các con dâu thế nào … Cảm giác mười phần là nam nhân a…”
“Đáng ghét, phụ thân đại nhân, nhân gia vốn là nam nhân mà.” Vân Kích Tiêu liếc mắt đã nhận ra đây là tầng hầm nhà Thụy Âm, mà nam nhân tóc vàng kỳ quái trước mặt hẳn là lão tao đầu kỳ quái lúc trước đi. Cho nên, Vân Kích Tiêu quyết định, trước tiên phải lấy lòng nhạc phụ đại nhân thời gian tới, như thế mới có cơ hội thắng. Vì vậy việc này không nên chậm trễ, đánh nhanh thắng nhanh a. Hắn xông lên trước thay Thụy phụ vừa bóp vai vừa đấm lưng. “Còn nhớ rõ nhân gia sao ? Nhân gia lúc đó là Tiểu Vân Vân khả ái a ~”
“Hử ? Là Vân Kích Tiêu ??” Ngón tay run run nâng lên, chỉ sáu người trước mắt đang thuộc giới tính gần biên giới hết lời để đấu tranh. “Kia bọn họ…”
” Tất cả đều là nam nhân.” Thụy Âm tiếp lời, chính là bởi vì hình dạng này, cho nên hắn không muốn cho lão cha cùng bọn họ gặp mặt a.
“Phốc.” Không thể tiếp thu sự thực, Thụy phụ thoáng cái ngã xuống trên vai Thụy Âm. “55, Không có người mắt nhỏ khiêu gợi a…”
“Có mắt nhỏ a có mắt nhỏ.” Thoải mái vỗ vỗ lão cha đang tuyệt vọng, Thụy Âm chỉ chỉ Thạch Dục Lam một bên đã bắt đầu minh bạch chuyện gì xảy ra. “Hắn mắt đan phượng rất gợi cảm nha.”
“55, oa nhi mắt to khả ái cũng không có…” Tiếp tục làm đại thúc thương tâm.
“Yên tâm yên tâm, con mắt Kích Tiêu rất lớn.” Mới vừa nói xong, nhấc đầu lên đã thấy gương mặt Vân Kích Tiêu, Thụy Âm bị dọa sợ đến mức hướng đám hoa hòe bay bay kia hung hăng đánh xuống một chưởng. “Biết con mắt ngươi to, đừng trợn lên nữa. Chỉ thấy lòng trắng thôi.”
“55, nhân gia chỉ là muốn cho con mắt lớn hơn chút nữa sẽ càng khả ái mà… “Bóng đen nặng nề trốn trong góc tường.
“55, con dâu khêu gợi không có a ~~” Thụy phụ thương tâm không ngớt, hắn thực sự rất muốn có một người con dâu mã lệ liên mộng.
Dáng vẻ thướt tha, phong tình vạn chủng, mái tóc như ngọn lửa cực nóng, mị nhãn như có điện, hôn gió một cái. “Phụ thân đại nhân, ta không gợi cảm sao ?” Hỏa Da Tác ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, ngay cả không đoán cũng biết nam hài trước mặt chính là Thụy Âm thực sự, mà cái người gào khóc kinh thiên động đia kia chính là nhạc phụ đại nhân. Muốn thành thân với Thụy Âm, đương nhiên phải lấy lòng nhạc phụ trước tiên ~ chiêu bài gợi cảm ra trận a.
Thấy lão cha của mình miệng khóc lóc, mắt đỏ lên, Thụy Âm không thể làm gì khác hơn là xuất đòn sát thủ. “Cha, ngươi đói bụng sao ? Ta làm cơm a.”
” Đói bụng đói bụng. Đói tới mức da bụng dán da lưng rồi. Ta lập tức đi rửa tay chuẩn bị ăn.” Vừa nghe Thụy Âm muốn làm thức ăn, Thụy phụ một bước vọt đi, đem mấy người con dâu quên bẵng luôn.
” Các ngươi cũng bắt đầu nhanh lên một chút, mặc kệ thấy cái gì cũng đừng kinh ngạc, bởi vì nơi này là mấy nghìn năm sau.” Quay đầu hướng bảy người giải thích một chút, Thụy Âm cũng đi lên lầu.
Bảy người nhìn nhau một chút, trong mắt có chút giống nhau. “Âm/ Âm Âm/ Tiểu Âm Âm thực sự rất khả ái nha.”
“Âm Âm thực sự cùng hoàng thượng không khác nhau lắm a, cũng trên dưới 18 tuổi đi… Hoàng thượng là xinh đẹp, mà Âm Âm thực sự là hình hài khả ái a…” Nhéo nhéo cằm, Thạch Dục Lam cười đến nhu tâm mỗi người. “18 tuổi a… Là tuổi ăn rất ngon miệng a…” (Kia, kia, ngon miệng ? Dục Lam ca, ngươi muốn làm gì !!)
“Rất muốn chuốc say hắn…” Vân Kích Huyền hai tay ôm ngực, hơi hơi liếm môi, bắt đầu YY. (Tiểu Huyền, ngươi còn học xấu a, chiêu này đối với Âm Âm thụ là vô ích…”
“Hôn quân kia, chính là như vậy.” Mất tự nhiên mà bĩu môi, biệt quá… (Hắc hắc, Lẫm Sát công, trên mặt nguươi có hai đám mây đỏ quỷ dị là chuyện gì xảy ra ?)
“A a – – ghĩ đến đem Âm Âm thực sự trộm đi rồi giấu trong sơn động a ~” Hai huynh đệ kích thích đến ngứa tay rồi a. (… là ai nói chậu vàng rửa tay ấy nhỉ ?)
” Hắc hắc.” Tiếng cười âm u từ góc phòng truyền ra, Vân Kích Tiêu con mắt xấu xa nhìn sáu nam nhân đang bị kích thích, cười đến đắc thắng. “Các ngươi muốn sờ thân thể Tiểu Âm Âm sao ? Ta từ đầu đã sờ được rồi, mò từ trên rồi lại mò xuống dưới a ~~” Cho các ngươi đố kị đến chết, đố kị chết các ngươi.
Sáu người sửng sốt, con mắt nheo lại, không hẹn mà cùng chuyển hướng Vân Kích Tiêu, sát khí nổi lên bốn phía.
“Làm gì đây ?” Thạch Dục Lam hơi ngẩng đầu, nhìn xuống Vân Kích Tiêu, rất muốn thử cảm giác một cước giẫm chết hắn.
“Lại còn hỏi ?” Hừ lạnh một tiếng, rút kiếm. (Ngươi đùa sao ?)
“Một chữ.” Móc ra phi đao.
“Sát.” Lấy ra phi tiêu.
“Băm thây vạn đoạn.” Roi da mãnh liệt quật trên mặt đất.
“Thi cốt vô hồn.” Đoạn tuyệt huyết thống quan hệ.
Một trận ẩu đả, phi đao phi tiêu phi khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi đều nghe thấy, trận chiến này kéo dài cho tới khi mọi người không cẩn thận đánh mới một bên máy móc kia mới kết thúc. Nhìn vật thể kì lạ kia trước mặt đột nhiên bốc lên khói xanh, mọi người mù mịt mà nhìn nó.
“A. Ta biết nha.” Vân Kích Tiêu đột nhiên vỗ một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.” Khẳng định là bởi vì chúng ta đánh nó, cho nên nó tức đến đến mức bốc khói. Xin lỗi, quái vật lão huynh, đều không phải do ta đánh ngươi a.” Nói xong, vỗ vỗ cái mông lập tức không thấy người.
Sáu người nhìn nhau một lúc, quyết định tiếp thu lời giải thích của Vân Kích Tiêu, một đám cũng rời đi. Trên đường đi, một đường kinh ngạc nhìn xung quanh mỗi một chỗ, mấy đồ kia đều khiến bọn họ kinh ngạc không ngớt. Nhưng thực sự khiến bọn họ sốc, không phải TV, không phải đồng hồ, cũng không phải tủ lạng, mà là Thụy Âm mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn và đôi mắt đỏ (cắt cà rốt) vai hơi lộ ra (bởi vì có người cứ la hét đói bụng mà đòi treo cổ bằng tay áo).
Nhất thời chúng lang đều nhộn nhạo, quá manh nha ~~~
Chịu không nổi lão cha nhà mình, Thụy Âm đã nhẫn tới tận mông rồi, một phát tóm lấy hắn, đem hắn ném lên sô pha, cầm dao làm bếp dí vào mũi hắn. “Ngồi ngoan trên sô pha cho ta. Không được nhúc nhích một khắc nào, nếu không con dao này sẽ thay ta hầu hạ.” Sau đó lại giận chó đánh mào mà trừng bảy người. “Các ngươi cũng im lặng ngồi xuống cho ta, ai lám ly khai sô pha nửa bước, chờ xem.”
Bị Thụy Âm hù dọa, tám người ngồi trên sô pha một cử động nhỏ cũng không dám làm, đỏ mắt nhìn Thụy Âm mang theo dao trở lại phòng bếp, trong lòng vô hạn cảm khái, đây là một nữ quyền của xã hội a … (… Nữ quyền ?)
Nhìn nhìn hai bên bảy nam nhân khí chất phi phàm, không thể phủ nhận, bọn họ đều là sắc đẹp thượng đẳng nha. (Lão cha, ngươi thật hàm súc a…) “Các ngươi đều thích con ta ?”
Bảy người gật đầu, tinh thần vạn phần hăng hái. Đến đây. Trưởng bối kiểm tra.
Một chủ ý tà ác đột nhiên xuất hiện trong lòng Thụy phụ, hắn lần thứ hai nở nụ cười rất ti tiện, cho dù hắn nói với Thụy Âm dùng không sao, một khi thụy âm quyết định được tình cảm rồi, cho dù mình mồm mép cũng vô ích, nếu như vậy, để hắn hảo hảo ngoạn một lúc. Vắt chéo hai chân, giải bộ một hình dạng thâm trầm trước mặt bảy người. “Các ngươi nếu nhìn qua đều rất ưu tú, thế nhưng a, ta rất chuẩn mực xã hội một chồng một vợ, nói cách khác, trong các ngươi để ta yêu thích một người thì sẽ cùng Âm Âm cùng một chỗ. Chú ý, chỉ có một người.”
Đúng như chúng ta nghĩ a. Đã sớm muốn độc chiếm Thụy Âm, bảy người âm thầm niết quyền.
“Nếu như trong các ngươi có một người khiến ta phi thường hài lòng, như vậy Âm Âm chính là cửa hắn.” Thoả mãn nhìn cá lớn mắc câu, Thụy phụ càng cười càng giải hoạt, càng cười càng ti tiện.
Bảy ngườiiết quyền, tự khuyến khích chính mình. Đây là ngàn năm có một cơ hội a, chỉ cần Thụy phụ hài lòng, là có thể trở thành rể hiền, độc chiếm Âm Âm. Cái đuôi của chúng lang dựng lên vẫy a vẫy.
“Nhạc phụ đại nhân, vậy phải xưng hô thế nào ?” Thạch Dục Lam cười đến mức so với bình thường càng thêm ôn nhu, càng thêm đả động nhân tâm. “Tại hạ Thạch Dục Lam, người có thể gọi ta là Dục Lam.”
“Họ Thụy, danh Dực Hân.” (Tác giả vô lương tâm cuối cùng cũng cấp cho lão cha một cái tên…) Thụy phụ, tức Thụy Dực Hân trong lòng lặng lẽ đánh giá Thạch Dục Lam, nham hiểm, ngoài cười nhưng trong không cười, tục ngữ nói thật đúng, cười hì hì, cười hì hì, điều không phải thứ tốt. Vậy Thạch Dục Tam này khẳng định không phải hạng người tốt. Thạch Dục Lam, out. Đem Thạch Dục Lam sau ba trận hạ nốc ao, Thụy Dực Hân đem tầm nhìn hướng bên phải, chạm phải một đôi mắt lãnh huyết khiến xương cốt đều run lên, cho đến khi Thụy Dực Hân trong lòng lạnh lẽo, nhãn thần này thật quen thuộc nha…” Lệ, Lệ Lẫm Sát ?”
“Đúng vậy.” Lệ Lẫm Sát mang vẻ mặt thừa nhận ngươi thật thông minh.
Vẫn như lúc đó đối với Lệ Lẫm Sát dùng một lần cẩu nha uy hiếp mình mà canh cánh trong lòng, lão cha tiểu nhân tự động out hắn. Tiếp tục nhìn ra xa, thấy một đôi song nhi. “Các ngươi là ?”
“Lục Li cùng Thôi Ngôi.” Lục Li ôm lấy vai Thôi Ngôi hướng Thụy Dực Hân cười.
“Gạt người, nghĩ ta là tiểu hài tử ba tuổi a. Rõ ràng là song nhi, thế nào lại không cùng họ ?” Có dũng khí lừa gạt trưởng bối, out.
“Chúng ta nguyên danh là Xích Viêm cùng Thần Nguyệt Hàn, về sau phụ thân ly khai mẫu thân, hai người cũng không thích chúng ta, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là cải danh hoán họ (thay tên đổi họ). Hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, không muốn cùng song thân có bất cứ quan hệ gì.” Liều mang nặn ra hai giọt nước mắt, hai huynh đệ ôm đầu ‘khóc rống’.
“Nguyên lai là như vậy a… Hảo hài tử…” Thụy Dực Hân đơn thuần lập tức tin chuyện ma quỷ này của hai người, tức thì quyết định không out bọn họ. “Khổ cực các ngươi, hài tử. Không dễ dàng a…”
Hỏa Da Tác vừa nhìn tình thế này, liền quyết định thay đổi tác phong chiến đâu, tranh thủ đạt được sự đồng tình của nhạc phụ đại nhân.
“Ngươi thì sao ?” Nhìn hồng mao nam nhân trước mặt, Thụy Dực Hân thầm khen ngợi nhi tử quá lợi hại, ngay cả người ngoại quốc đều bị điều tới rồi.
“Ta là Hỏa Da Tác, người Tây Vực. Phụ thân cùng hai đệ đệ đều đã chết, chỉ còn ta cùng một đệ đệ. Nhưng đệ đệ này nhìn trộm gia tài mà muốn giết ta, may mà ta được Âm Âm cứu, cho nên ta nhất định phải báo đáp hắn.” Hỏa Da Tác mặt nhăn mày nhíu nói đến cảm động lòng người.
Sáu người cười nhạt, hừ lạnh một tiếng. “Xạo bà cố.”
Thụy Dực Hân cau mày nhìn Hỏa Da Tác, Hỏa Da Tác cũng len lén đánh giá Thụy Dực Hân, thầm nghĩ, thế nào đối phương một điểm phản ứng cũng không có a. Đột nhiên, Thụy Dực Hân đánh tay một cái. “Biết rồi. Khẳng định là ngươi muốn độc bá gia tài cho nên hắn mới muốn giết ngươi. Ngươi thật độc ác a.” Người xấu xa như vậy, out.
“Hử ?” Phản ứng ngoài dự đoán khiến Hỏa Da Tác thoáng cái phục hồi tinh thần lại, ngốc lăng nhìn Thụy Dực Hân đem ánh mắt hướng lên người Vân Kích Tiêu.
“Ngươi là Vân Kích Tiêu đúng không.”
“Oa nha ~~ thật là cao hứng a, nhạc phụ đại nhân ngài còn nhớ rõ ta a ~ nhạc phụ đại nhân người thực sự là bảo đao vị lão (lão nhân quý báu), trí nhớ siêu phàm a. Nói thực a, nhân gia lần đầu tiên nhìn thấy ngài thì đã khẳng định ngài không phải một người bình thường. Nhất là ngày hôm nay, vừa nhìn đến ngài, nhân gia vô cùng chấn động a. Thiên a, trên thiên hạ còn có một người đẹp trai như thế tồn tại. Ngài coi a, da thịt nhẵn bóng như thế. Còn có, ngài nhìn xem a, vóc dáng ngài hơi bị cao to a. Ngài là đối tượng nỗ lực của ta a ~” Nói mấy câu, vài đóa hoa nhỏ, đã đem Thụy Dực Hân rung rinh lên tận trời. Hắn nhìn tão nhân tóc vàng, đắc ý nở nụ cười.
Lúc này, Thụy Dực Hân trong lòng cấp cho Vân Kích Tiêu một trăm điểm, sau đó nhìn nam tử một bên mặc tử y, từ đầu đến chân, khiến hắn cảm thấy thật đơn độc, hay lãnh khốc.
Vân Kích Huyền hơi giương mắt, thấy Thụy Dực Hân nhìn mình, mỉm cười. “Tại hạ Vân Kích Huyền, nhạc phụ, tóc ngài thật đẹp.” Từ nãy tới giờ, Thụy Dực Hân không ngừng vuốt tóc, nếu không có gì bất thường, vật là hắn rất thích mái tóc này a.
Quả nhiên, vừa nghe đến Vân Kích Huyền tán dương tóc mình, Thụy Dực Hân hứng thú vạn phần vỗ bàn. “Hảo tiểu tử. Ngươi thật biết tốt xấu. Mái tóc này của ta đúng là được làm rất đặc biệt. Con mắt thật tốt. Phi thường tốt. Lão cha ta phi thường yêu thích ngươi.” Vân Kích Huyền, hai trăm điểm.
“Xoát xoát xoát” sáu ánh mắt đố kị làm bộ cái gì cũng không biết đâm lên người Vân Kích Huyền, rất muốn đem ham muốn của hắn đâm thủng.
Kết quả ván một, Vân Kích Huyền hoa lệ mà thắng lợi.
Đem đồ ăn đặt trên bài, cởi tạp dề, Thụy Âm hoang mang mà nhìn tám người kia hoà thuận vui vẻ, vui vẻ hòa thận, tình cảm hẳn là chuyện vô cùng tốt, nhưng vì cái gì chính mình sau lưng lại lạnh như thế, dường như có cảm giác mình bị ám toán a… “Mọi người, có thể ăn rồi.” Đem bát đũa phân ra, Thụy Âm hướng mấy người ngồi trên sô pha không dám ly khai vẫy tay.
“Nhạc phụ đại nhân, mời ngài ăn cá.” Một miếng cá điềm đạp xuất hiện trong bát Thụy Dực Hân.
“Nhạc phụ đại nhân, ăn tôm.” Một con tôm cực đại đặt chồng lên miếng cá.
“Nhạc phụ đại nhân Thân ái, ăn đùi gà ~” Hai đóa hoa nhỏ đi kèm với một cái đùi gà, lại chồng lên con tôm.
“Ăn rau.” Một cây rau xanh không lưu tình chút nào nhét lên trên đùi gà.
“Nhạc phụ đại nhân, cánh gà.” Cánh gà sững sững nằm trên miếng rau nha.
“Nhạc phụ đại nhân, ăn canh. Ăn canh hữu ích cho cả thể xác và tinh thần.” Một muôi canh theo miếng cánh gà trên đỉnh chan vào bát, cho đến khi hai mắt thụy dực hân đỏ hết lên. Này, này, này căn bản là cho lợn ăn a. Như vậy thì ăn uống gì. Bọn họ là cố ý khi dễ mình, tuyệt đối là cố ý khi dễ mình.
Lặng lẽ không ra tiếng, vẫn thay Thụy Âm gắp rau, Vân Kích Huyền thấy thời cơ đúng lúc, liền xới một chén cơm, đưa tới trước mặt Thụy Dực Hân.”Cha, ăn.”
“Nga nga. Cũng là ngươi hiểu rõ a. Ta thực sự là rất yêu thích ngươi.” Nhìn chén cơm mới tinh, Thụy Dực Hân cảm động nắm tay Vân Kích Huyền, hắn đối với Vân Kích Huyền này cảm thấy vô cùng tốt a.
Kết quả ván hai, Vân Kích Huyền lần thứ hai hoa lệ mà thắng cuộc.
Sát khí lần thứ hai nổi lên bốn phía, một thì tiếp một thìa cơm vào bát thụy dực hân. “Cha. ăn.” Đảo mắt, trong chén cơm lại hiện lên một hình dáng một ngọn núi nhỏ.
Thụy Âm cầm bát cơn, lặng lẽ gặp đùi gà, đem ghế xê dịch một chút, kinh hồn táng đảm nhìn bàn ăn đang hết sức gay gấn, không rõ vì sao mình càng ăn càng thấy lạnh a.
Rửa bát xong, Thụy Âm tại phòng bếp len lén liếc mắt nhìn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong phòng khách. Đột nhiên không có dũng khí đi vào trong đó. Hít một hơi thật sâu, vọt tới, chạy vào phòng mình, cầm lấy quần áo ngủ rồi lại chạy vào phòng tắm. Đóng sầm cửa phòng tắm, đến lúc ngăn cách cùng phòng khách mới thở phào nhẹ nhõm.
Thụy Dực Hân uống nước trái cây, lại rất ti tiện nở nụ cười. Hắn nhìn đồng hồ trên tường một chút, làm bộ không chút nào lưu ý nói rằng. “Bồn tắm nhà chúng ta rất lờn vừa vặn cho hai người tắm. A, các ngươi tắm rửa nơi nào a. Bồn tắm chúng ta vừa vặn cho hai người tẩY, uyên ương dục nha… Oa nha nha ? Âm Âm a ? Đi tắm sao ?”
Uyên ương dục ?! Chúng lang nhãn tình sáng lên, chợt cười thâm hiểm một chút, lỗ tay dựng lên, song song từ sô pha nhảy dựng lên. Để chừa mặt mũi, bảy người đồng thời hướng lưng cúi thấp hình cười trộm với Thụy Dực Hân. “Nhạc phụ đại nhân, chúng ta không quấy rầy lão ngài nghỉ ngơi.” Nói xong, xoay người, bổ nhào về phía phòng tắm. Bảy người vừa biến mất, Thụy Dực Hân thì cười đến ngã ngồi trên mặt đất, không nghĩ đến thắt lưng va vào bàn trà. “Ai ui ai ui, thẳt lưng của ta…”
Bảy con song song đụng mặt nhau trước cửa phòng tắm, mùi thuộc súng dần dần tràn ngập.
“Ha hả, các ngươi thế nào đều tới ?” Ôn nhu mà cười, nhưng từ nụ cười truyền ra nồng đậm sát khí.
“Lạc đường.” Người nào đó mất tự nhiên quá mức, không thể ý tới ánh mắt trêu ghẹo của Thạch Dục Lam.
“Nhân gia hảo tưởng niệm bồn tắm lớn nho nhỏ của nhà tiểu âm âm a…” Hắc đồng quét qua những người chung quanh, tiểu âm âm cùng bồn tắm lớn là của ta, ai dám cùng ta đoạt ta sẽ cùng người đó liều mạng.
“Chúng ta phải trộm lại Âm Âm cùng bồn tắm lớn.” Gắt gao cầm tay đối phương, hai huynh đệ dùng nhãn thần tố cáo.
“Bồn tắm là vì ta và Âm Âm theo thân thể mà làm thành, ai dám cùng bản vương đoạt.” Hỏa Da Tác lần đầu tiên xuất ra khí thế đế vương, ngạo mạn vô cùng, ( ngươi nói ngươi không sa sút tinh thần, khí thế đế vương là để một cái bồn tắm mà phát huy hả …)
Vân Kích Huyền một lời không nói, nhìn sáu người vì tranh giành mà mặt đỏ ngầu, lại nhìn Thụy Dực Hân trong phòng khách ôm thắt lưng rầm rì, sáng tỏ mà cười, vẫn ngồi trên đất, lấy tay vân vê quai hàm ngửa đầu nhìn mọi người. “Chúng ta ở chỗ này ầm ĩ có ích sao ? Dùng ít sức đi chứ. Có muốn chơi trò chơi hay không ?”
Không hiểu được trong hồ lô đối phương bán dược gì, mọi người cẩn thận nhìn hắn, chậm rãi ngồi trên mặt đất. “Ngươi muốn làm gì ?”
“Dù sao chúng ta cũng không vào được, không bằng ngoạn trò chơi đốt thời gian. Quy tắc Trò chơi rất đơn giản, tỷ như nói, ta nói ‘thật lớn’, sau đó ngươi dùng ‘đại’ từ này để tiếp tục, liên tục tiếp nữa, không được phép trùng lặp. Nếu có người không nói được, 10 ngày không cho chạm vào âm, thế nào ?”
*Cái trò này là kiểu dạng người đầu tiên nói ra một từ, người tiếp theo phải nói một từ được bắt đầu bằng từ kết thúc trong câu của người đầu tiên.
“Hảo.” Sáu người mắt đều tà lên, trong lòng mỗi người đều nghĩ như nhau, muốn cho những người khác 10 ngày không không có khả năng bính Thụy Âm một chút.
“Kia thỉnh Thượng Thư đại nhân trước tiên đi.” Nhìn Thạch Dục Lam một bên, Vân Kích Huyền làm một tư thế thỉnh.
“Mây trắng. (白云)” Thạch Dục Lam suy nghĩ một chút, nói.
“Vân kích tiêu. (云戟魈)” Vân Kích Huyền không chút do dự nối tiếp theo sau.
“Hử ?” Phía kia Vân Kích Tiêu ngẩn người, như vậy cũng có khả năng a ? “Tiêu, mất hồn. (消魂)”
“Hồn… Hồn phách. (魂魄)”
“Ép buộc. (迫使) “
“Dùng sức. (使劲)”
“Sức mạnh. (劲头)”
“Nhức đầu. (头痛)” Một vòng tiếp, đến phiên Thạch Dục Lam. Mỗi người đều có đủ tinh thần để loại bỏ người khác.
“Đánh chết Vân Kích Tiêu. (痛打云戟魈)” Vân Kích Huyền lần thứ hai không chút do dự theo tiếp.
Gân xanh trên đầu Vân Kích Tiêu nhảy lên, hắn dùng nhãn thần khinh bỉ liếc Vân Kích Huyền. “Chém sắt như chém bùn. (削铁如泥)” Cho rằng như vậy là hắn không thể tiếp tục nữa ?” Quá coi thường hắn rồi nha.
Một vòng tiếp theo, đến phiên Vân Kích Huyền là một từ “Hận”, hắn không chút do dự nói luôn. “Hận chết vân kích tiêu. (恨死云戟魈)”
Nhãn thần giết người bắn về phía Vân Kích Huyền, Vân Kích Tiêu bóp cổ Vân Kích Huyền, âm thanh từ hàm răng phát ra. “Tước tre. (削竹子)” Hắn biết, nam nhân này là cố ý, hắn cố ý muốn mình bị loại, đã vậy thì bóp chết hắn bóp chết hắn.
Một vòng lại tới, đến phiên vân kích huyền là từ “Mại”, không chút do dự. “Bán Vân Kích Tiêu. (卖了云戟魈)”
Không thể nhịn được nữa, không cần phải phải nhịn nữa. Vân Kích Tiêu một cước đá văng Vân Kích Huyền, hổn hển quát. “Ngươi được lắm. Tử lão đầu, không chơi với ngươi. Cút ngay. Sáu người chúng ta ngoạn được rồi.”
Vân Kích Huyền hung hăng bị đá lên tường, giương mắt, lại chán nản cúi đầu, cô đơn mà xoay người, ảo não hướng phòng khách đi tới, một mặt không phát hiện dáng cười hiện lên trên mặt hắn, phảng phất cười nhạo sáu người ấu trĩ.
“Yêu. Con dâu khỏe chứ, thế nào lại tới ?” Thụy Dực Hân thật vất vả mới bò lên được sô pha, hảo tâm mà hỏi han, nhìn bảy người tranh đoạt chi tử của mình, tâm tình thực sự là TMD sảng khoái.
“Phòng tắm của Âm có cửa sổ không ?” Diện vô biểu tình nhìn Thụy Dực Hân, khí thế trên người hắn cường đại khiến người khác cảm giác thật áp bách.
Nghe nói như thế, Thụy Dực Hân cười, hảo tiểu tử, Âm a. Nguyên lai ngoạn trò chơi mục đích là khiến sáu người kia hết sức chăm chú mà ngồi một chỗ, nhưng chính mình một người, lại đi đánh lén. Quả nhiên, gừng càng già càng cay a. Tuy rằng sáu người kia tựa hồ cũng không kém, thế nhưng do tuổi còn nhỏ quá, kinh nghiệm thiếu, so ra kém Vân Kích Huyền đa mưu túc trí này. “Ra ngoài quẹo trái có hai phiến cửa sổ. Biết cửa sổ là dạng gì không ? Chính là vuông vuông, gõ lên có âm thanh giòn giòn nha, ngươi chỉ cần đem nó đẩy qua một bên một chút là được rồi.” Hắc hắc, vui vẻ trợ giúp người khác thế nhưng hắn rất hài lòng a ~ hắn là có tấm lòng giúp người này nha ~ nhìn đồng hồ trên tường, Thụy Dực Hân thần bí hề hề nói rằng. “Thời gian dài như vậy, Thụy vương tử cần công chúa đánh thức a…”
“Cảm tạ.” Hướng Thụy Dực Hân cười đến mức cùng hồ ly thực hạ cấp hơn, Vân Kích Huyền không chút do dự đi tới cạnh cửa, đẩy cửa ra.
Thụy Dực Hân trộm cười đem sô pha xê dịch hướng phòng tắm, ôm túi khoai chiên nhảy tới sô pha hảo hạng xem kịch vui.
Nói đến sáu người kia tại cửa phòng tắm chơi một hồi, đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, không hẹn mà cùng ngẩng đầu hướng xung quanh nhìn một chút, thế nhưng lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng không gì sánh được, cái kia vân đại thúc không thấy nha (uy uy, là tiểu thúc) mây đen bắt đầu bao phủ trên đầu sáu người, nỗi bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng sáu người.
“Bẹp.” Thụy Dực Hân cắn khẩu khoai chiên. “Nga nga, bắt đầu phát hiện vấn đều rồi.”
“Lẽ nào…” Sáu người lại cùng đem đường nhìn nhắm ngay cửa phòng tắm, xoa tay.
“Bẹp.” Lại một miếng khoai chiên. “Đoán rất chuẩn xác nha.”
Sáu người đứng lên, vươn chân trái, lúc bọn họ nghĩ một cước sẽ đá văng cửa, cửa lại tự động mở. Vân Kích Huyền một thân tử y với ‘phương pháp ôm công chúa’ ôm rất gần dùng một cái khăn tắm quấn lấy Thụy âm xuất hiện trước mắt mọi người. Thụy Âm hai gò má đỏ ưng, hai mắt nhắm chặt, chu thần vi khởi (môi nhỏ đỏ thắm), làn da lộ ra vết tích hồng nhạt, hữu khí vô lực mà nằm trong lòng Vân Kích Huyền.
Vân Kích Huyền ôm Thụy Âm, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua sáu người hóa đá, chỉ để lại một dáng cười bí hiểm.
“Bẹp bẹp.” Thụy Dực Hân một ngụm tiếp một ngụm nuốt khoai chiên, thẳng đến khi ăn sạch khoai chiên trong túi, giống như vẫn còn chưa hết thèm mà liếm liếm ngón tay, sáu người kia rốt cục phục hồi tinh thần lại.
“Giết tên hỗn đản kia… Con bà nó. Lão tử làm thịt hắn.” Hai huynh đệ trăm miệng một lời rống lên.
“Ngươi.” Vân Kích Tiêu mặt đen xì nghiêm mặt vươn tay, chỉ vào sắc mặt xấu xí đồng dạng của Lệ Lẫm Sát. “Hiện tại lập tức thượng đại thúc kia cho ta. Dùng của ngươi%^#@#^*% (A men) nhắm ngay *-%##% (A men) của hắn hung hăng xuyên vào.” Mỗi một câu lại một thiết quyền (nắm đấm thép).
Sáu người đem đầu chụm vào nhau, bắt đầu thảo luận kế hoạch ám sát Vân Kích Huyền. Mà thực ra, sự thực, chính xác là như vầy: Thụy Âm ngồi trong bồn tắm dỏng tai nghe thanh âm của bảy nam nhân ngoài cửa, tất cả rất hùng hổ, sợ đến mức hắn không dám đi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là liên tục đem mình vùi trong bồn tắm, chôn mãi chôn mãi cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Sau đó Vân Kích Huyền xông vào thì thành anh hùng cứu mỹ nhân, sau cùng chính là một màn mọi người thấy. Đương nhiên, giảo hoạt như Vân Kích Huyền thế nào lại chủ động giải thích hiểu lầm này a.
Vân vê túi khoai chiên, Thụy Dực Hân này là người duy nhất biết sự thực lại duỗi thắt lưng. “Đây là một sự hiểu lầm mỹ lệ a.” (mỹ lệ ở chỗ nào ?!)
Kết quả ván ba, không cần phải nói a.
× × × × × ×
Cắn một ngụm bánh mì, bởi vì tuổi tối ngoài cửa thi thoảng lại truyền đến tiếng bước chân quỷ dị, tiếng đánh nhau cùng tiếng chửi bậy làm hại Thụy Âm không dám ngủ dẫn đến sáng sớm đầu váng mắt hoa huyết áp siêu thấp. Đem hai mắt gấu mèo tức giận mà nhìn lão cha thảnh thơi. “Có thể cho ta trở về không ?”
“Được rồi được rồi, ăn cơm xong sẽ cho ngươi trở lại.” Cười ha hả mà một ngụm cuối vào trứng ốp la của Thụy Âm, hạnh phúc mà liếm liếm khóe miệng dính mỡ, cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ bao tử, nga nga, chính là đồ ăn Thụy Âm bảo bối làm rất ngon a ~~
“Được rồi, để cha ăn.” Thấy lão cha nuốt xong trứng ốp la, Thụy Âm không nói hai lời mà nhéo lỗ tai lão cha hướng tầng hầm kéo xuống, đồng thời không quên quay lại hướng bảy người vừa vặn nhìn chằm chằm cái cảnh con kéo cha. “Các ngươi cũng nhanh lên một chút, chúng ta trở lại tấm kính thủy tinh kia.”
Bảy người nghe được mệnh lệnh, vội vàng thu lực chú ý trở về, nhằm hướng tầng hầm đi tới, kết quả đâm phải Thụy Dực Hân đứng tần ngần trước nửa.
“Này, này, đây là có chuyện gì !!” Nhìn đống máy móc của mình bị phá hỏng, Thụy Dực Hân phi như bay đi tới, khóc đến một màn nước mắt nước mũi tùm lum. “Ối giời ơi, tâm can bảo bối a. Cái lỗ thủng trên người ngươi là chuyện gì xảy ra a. 555, ta một tháng tâm huyết cứ như vậy thành công cốc sao ?! Máy sống người sống, máy chết, ta sống còn có ý nghĩ gì a ?!”
Bảy người nhìn nhau một chút, cùng chung tư tưởng quyết định im lặng.
“Đừng khóc.” Giơ chân nhắm ngay mông lão cha đá một cước, loại tiết mục này y đã nhìn đến chục năm rồi a. “Lúc nào có thể sửa chữa xong ?”
“Không biết, 555.” Cái đồ nhi tử vô tình, cũng không thương cảm cho lão cha của hắn. Oán hận mà trừng mắt Thụy Âm.
“Sáng sớm ngày mai làm ta trở lại.” Thấy hình dạng lão cha mình ôm máy móc mà khóc, thụy âm nhịn không được lại đá một cước.
“Cái gì ?! Sáng sớm Ngày mai ?! Ngươi hình như không phải nhi tử ta dưỡng a ?! Ngươi cái đồ lãnh huyết vô tình nghiệp chướng.” Bị ép phải nóng nảy, Thụy Dực Hân nhảy dựng lên chỉ vào mũi thụy âm chửi ầm lên. “Tối ngày hôm nay.” Thiêu mi, đem một ngày giảm bớt.
“…7, sáng ngày mai a sáng ngày mai, ta sợ ngươi rồi a.” Biết rõ tính cách nhi của, Thụy Dực Hân không thể làm gì hơn khác là xuống nước, giơ cờ trắng đầu hàng. “Nột, Âm Âm, hôm nay là thứ ba a, ngươi cũng nên đến lớp đi, thiếu một ngày học càng nguy a.”
“Kia bọn họ làm sao bây giờ ?” Điểm điểm bên cạnh bảy người yên tĩnh quá có phút không thích hợp, Thụy Âm nhìn về phía kia đem túi sách ném cho lão cha hắn.
“Ta sẽ để bọn cho ở nhà.” Hướng thụy âm phất phất tay, nhận mệnh bắt đầu sửa chữa máy móc. Không có biện pháp, trời đất bao la, nhi tử làm cơn ngon nhất, chọc giận nhi tử, sau đó hắn sẽ không được ăn cơm nữa.
“Các ngươi ngoãn ngoãn ở trong nhà, không được chạy loạn. Nếu không một tháng đừng bính ta, hiểu chưa ?” Uy hiếp bảy người một chút, xác định sẽ không xảy ra vấn đề Thụy Âm mới ra ngoài.
Bảy người buồn chán mà ngồi trên sô pha xem TV, nhưng trong đầu đều nghĩ đến thế nào đem những người khác dẫn ra bên ngoài. Trải qua một buổi tối, bọn họ cũng bắt đầu dần dần thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, cũng cảm thấy nơi sinh hoạt của Thụy Âm cùng thế giới của bọn họ kém rất nhiều. Một người cầm một quyển sách của Thụy Âm không biết từ đâu móc ra, an tĩnh mà nhìn. Bảy người trong lúc đó lần thứ hai bề ngoài bình tĩnh, thực tế sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
“Oa ? Đây là cái gì ?” Thụy Dực Hân bị quyển sách dưới chân bàn hấp dẫn, hắn tiến lên nhìn một chút, không khỏi biến sắc. Thảm, hắn cầm sách Tiếng Anh của Thụy Âm kê chân bàn, hơn nữa, hắn nhớ hôm nay thụy âm có khóa học Tiếng Anh. Thương cảm hề hề quay đầu, nhìn bảy người trên sô pha một chút. “Nột, các con dâu a, các ngươi nguyện ý giúp nhạc phụ một việc không ?”
“Nhạc phụ đại nhân thỉnh cứ nói.” Bảy người không chút do dự quay đầu lại.
“Các ngươi ai giúp ta đem chuyển sách này đưa cho Âm Âm a ? Ta còn phải sửa máy, không thể ra ngoài. Trường học Âm Âm Kích Riêu hẳn là còn nhớ, các ngươi có thể hỏi hắn.”
Vừa nghe đối phương muốn mình ra ngoài, bảy người lập tức quay đầu giả câm vờ điếc, đem đường nhìn dính vào trên quyển sách không di chuyển. Thụy Âm đã sớm uy hiếp bọn họm hiện tại nếu tự động xuất hiện trước mặt Thụy Âm, vậy đó là kẻ ngu si.
Thụy Dực Hân cũng không phải kẻ ngốc, đối với cám dỗ người khác, hắn đã trải qua vài chục năm rồi đó (mỗi lần thụy âm không chịu làm người yêu thí nghiệm của hắn, hắn sẽ mê hoặc thụy âm). Hắn ra một đòn đau hơn. “Ảnh chụp của Âm Âm, làm thế nào a ?”
Chúng lang tâm động mà nắm quyền. Nhẫn nại, nhẫn nại, không chịu nổi sẽ dính mưu. Không thể để vì một tấm hình nho nhỏ mà một tháng không thể đụng vào thụy âm.
“Người nào giúp ta mang, ta sẽ đưa hắn 10.”
“Nhạc phụ đại nhân. Ta đi.” Bảy người đồng loại tiến len, bắt được quyển sách trên tay thụy dực hân.
× × × × × ×
“Yêu. Âm chết tiệt. Thế nào hôm nay lại kẻ mắt khói tới trường a ?” Trần Vũ dùng túi sách hung hăng đập vai Thụy Âm.
“Á đau…” Thụy Âm thống khổ mà cho Trần Vũ một quyền. “Tới địa ngục đi, cái gì kẻ mắt khói. Cái này là mắt gấu mèo, không biết sao ? Mắt gấu mèo !”
“Rồi rồi rồi, mắt gấu mèo, mắt gấu mèo, Âm gấu mèo.” Vừa dứt lời, lại một quyền bên mắt trái Trần Vũ.
“55″ Vẻ mặt cầu xin, che lại con mắt trái bị đánh thành gấu mèo, Trần Vũ lôi Thụy Âm ngồi xuống ghế, đối mặt với Thụy Âm ngồi xuống.”Có người yêu rồi tính tình thật là xấu. Ta nói Âm Âm, ngươi cùng bảy bạn đời kia thế nào ?”
“Đừng nói nữa, thật là đáng sợ…” Hồi tưởng lại tối hôm qua ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quỷ dị. “Bởi vì bọn họ, ta một buổi tối không ngủ.”
“What ?” Trần vũ sợ đến ngã từ trên ghế rồi, hắn một tay bưng mắt, một tay run rẩy chỉ vào Thụy Âm. “Bảy người cùng sống ?”
“Ân.” Thụy Âm gật đầu, bảy người kia hẳn là đều đứng tại cửa, nếu không thì sẽ không ầm ĩ như vậy.
“Bao lâu ?” Thanh âm Trần Vũ lại càng run, hắn thực sự nhìn không ra huynh đệ này của mình lại cường đại như vậy, vậy mà lại có thể bảy người một lúc, oa.
“Cả buổi tối…” Thụy Âm ủ rũ kéo cằm. Vì sao tinh lực những người đó lại tốt như vậy a, đứng trước cửa phòng vừa nói vừa đi cả một buổi tối. “Thật không hiểu tinh lực bọn họ ở đâu lại tốt như vậy…”
Trần Vũ ngồi dưới đất ôm chân bàn run rẩy. “Trời ạ, ta không ngờ lại có một huynh đệ cường đại như vậy… một buổi tối bảy người… Cũng không tinh tẫn nhân vong… Nhân bất khả mạo, đại dương không thể đo được a…” Xem ra hắn không chỉ hiểu lầm, mà là hiểu lầm rất lợi hại.
“Oa. Trời ạ. Mau nhìn. Cổng chính có tới bảy người thật đẹp trai nha.” Trước cửa sổ một người nữ sinh chỉ vào cổng chính hét ầm lên.
Nhất thời, một đám người vù cái đã vọt tới trước cửa sổ, chen chúc chật như nêm cối, sau đó chính là một trận thét chói tai.
“Oa oa. Hảo đẹp trai nha. Bọn họ có đúng hay không chụp ảnh gần đây a. Mặc y phục cổ trang a.”
Cổ trang… Trên trán Thụy Âm không khỏi rơi mồ hôi lạnh. Y lặng lẽ nói với mình, trùng hợp, này chẳng qua là trùng hợp thôi, bảy kia kia đang ở nhà a.
“Oa oa. Mấy anh đẹp trai đi lên dãy nhà học nha.” Một đám người vù cái dời đi trận địa, vây tới trên hành lang. Hầu như mỗi ban tất cả nữ sinh đều cánh giữ trên hành lang, nhìn a nhìn cầu thang bảy người kia đi tới.
Thạch Dục Lam chứng kiến tình cảnh này, ngẩn người. “Ở đây rốt cuộc là trường học hay là nơi trăng hoa a ? Âm Âm thật là tại đây đọc sách biết chữ sao ?”
“Nơi này là tương lai, đương nhiên cùng nơi chúng ta có điểm bất đồng.” Vân Kích Tiêu hướng Thạch Dục Lam xảo quyệt trừng mắt. Kết quả thạch dục lam không hiểu được chớp mắt một cái, nữ sinh chung quanh ngã thành một mảng lớn, mỗi người đều lộ vẻ một vệt máu mũi thật dài hạnh phúc mà cười. “Dễ nhìn… Hảo manh a…”
“Nói vậy a.” Thạch Dục Lam ôn nhu cười cười. Nữ sinh vừa nhìn một mảnh ngã nhào. Bảy người bị dọa cho sợ, không dám tái trên mặt có biểu tình gì, khuôn mặt đều cứng như đá.
Kết quả… “Bọn họ thật quá đẹp trai a ~~” Một mảnh ngã nhào.
Trên hành lang lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, bảy người đi tới đâu, nữ sinh ngã nhào đến đấy, mãi cho đến khi tới cửa ban ba mới thôi.
“Oa – mấy anh đẹp trai đứng ở cửa ban ba.” Thét chói tai.
Lòng bàn tay Thụy Âm đều là mồ hôi, theo như mấy tiếng hét bên ngoài, hắn đoán đại khái là bảy người kia tạo ra cảnh như vậy. Hắn dùng sách che đi mặt mình, giả bộ đang học. Thế nhưng hắn quên, Vân Kích Tiêu đã từng tới nơi này. Chỉ thấy hắn một cước đá văng cửa, cầm sách Tiếng Anh hô lớn. “Tiểu âm âm Thân ái, giúp ngươi mang sách đến a -”
Thụy Âm sợ đến từ trên ghế nhảy dựng lên. Y cứng nhắc quay đầu, một ngụm ngân nha cắn đến ‘cạc cạc’ rung động. “Các ngươi toàn bộ quên hết lời ta sao ?”
“Không quên, thế nhưng nhạc phụ đại…” Vân kích tiêu nói chưa nói xong, Thụy Âm đã sợ đến một bước bổ đến bịt cái miệng của hắn tha ra bên ngoài. “Sáu người các ngươi qua đây một chút. A Vũ. Giúp ta xin nghỉ. Ta đau đầu.” Nói xong liền kéo Vân Kích Tiêu cũng không quay đầu lại mà chạy, vừa chạy vừa rống. “Sáu người các ngươi nhanh lên một chút cho ta a a a a.”
“Đau đầu… Ngươi có chỗ nào giống đâu đầu a… Rõ ràng so với ta tinh thần tốt hơn nhiều …” Trần Vũ bĩu môi.
“Bảy người kia chụp ảnh cổ trang a ? Bọn họ là nhân vật mới sao ? Oa oa, cực phẩm a ~~” Nữ sinh hưng phấn.
“55, vì cái gì trên đời thật nhiều người đẹp trai a, thiếu đi một người nhỏ nhỏ là ta a… Đem Âm Âm công chúa trả lại a…” Nam sinh uể oải
× × × × × ×
Trong thiên hạ có người có dũng khí hung hăng đẩy mặt cười hồ ly của Thượng Thư Thạch Dục Lam sao ? Trừ phi hắn không sợ bị hồ ly kia đâm một nhát phía sau.
Trong thiên hạ có người có dũng khí hung hăng đá khối băng gương mặt chấn quốc Tướng Quân Lệ Lẫm Sát một chút sao ? Từ phi hắn không sợ bị bóp chết tươi.
Trong thiên hạ có người có dũng khí hung hăng đánh đầu “Xích Nguyệt” sao ? Trừ phi hắn không sợ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Trong thiên hạ có người có dũng khí hung hăng đá mông vua Tây Vực sao ? Trừ phi hắn không sợ bị xẻ thành tám khối.
Trong thiên hạ có người có dũng khí hung hăng nhéo lỗ tai Phù Vân Cung hai đại thủ lĩnh sao ? Trừ phi hắn không sợ chết không toàn thây.
Thế nhưng tất cả, Thụy Âm không sợ, cho nên hắn đem bảy người kia hung hăng ném vào trong sô pha, trừng mắt, một cước dẫm lên bàn trà, hai tay chống nạnh, thổi ria mép trừng mắt nhìn bảy người. “Không phải đã nói các ngươi không được ra ngoài sao. Các ngươi coi lời ta nói như trứng ốp la đặp trong bụng tiêu hóa thành huyết hồng tố a. Cho ta một lời giải thích thật tốt, nếu không đem nay ta đem thịt các ngươi làm sủi cảo.”
“Cái kia…” Vân Kích Tiêu sợ hãi giơ lên quyển sách trên tay. “Tiểu Âm Âm ngươi quên mang theo sách.”
“Hử ?” Ngốc lăng tiếp nhận sách, chứng kiến người kia cầm sách cẩn thận như vậy, ngẩng đầu, nhìn Vân Kích Tiêu đang ủi khuất, bên cạnh là song nhi, kia nữa là khuôn mặt lạnh băng không nhìn y của Lệ Lẫm Sát, cười ôn nhu như cũ là Thạch Dục Lam, uy nghiêm nhìn không ra tâm tình là Vân Kích Huyền, bất an nắm tay áo là Hỏa Da Tác, Thụy Âm ngẩn ra. “Các ngươi ở nơi xa lạ chạy tới chạy lui, là để giúp ta mang quyển sách này đến sao ?”
“Nhân gia không phải từ trước đã nói rồi sao ?” Oán giận mà cắn tay áo, ai oán nhìn Thụy Âm.
“… Xin lỗi, các ngươi vì ta, ta không nên hướng các ngươi phát hỏa… Xin lỗi…” Thụy âm cắn răng, tiến lên một chút, trên mặt mỗi người hôn một cái, thân mỗi người một chút, sau đó lại nói một lần. “Xin lỗi, cảm tạ.”
Mọi người thấy Thụy Âm không tức giận, lại nghĩ đến Thụy Dực Hân đã đáp ứng có ảnh, tâm tình thoáng cái tốt lên, “Xoát” một tiếng, bảy đuôi sói đều dựng thẳng lên, Thụy Âm sau lưng lạnh lẽo, dù sao vẫn nghì hình như mình bị ám toán a.
× × × × × ×
Hừng đông 3 giờ sáng, Thụy Dực Hân rốt cục đem máy sửa chữa xong. Xoa vai một chút, chậm rãi đi lên lầu, lại bị bảy người như thần giữ cửa trước phòng thụy âm hù cho sợ. Vừa muốn kêu một tiếng, Thạch Dục Lam hướng hắn làm một tư thế “Xuỵt”. “Âm âm ngủ, đừng ầm ĩ.”
Hiểu ý mà gật đầu, Thụy Dực Hân nhìn bọn họ, lại nhìn đồng hồ trên tường. “Đã trễ thế này các ngươi thế nào không ngủ ?”
Bảy người hung thần ác sát trừng mắt nhìn nhau, không cần nói cũng biết, cùng một mái nhà, bọn họ thực sự không tin được đối phương.
“Khuya như thế còn đứng ngoài cửa phòng Âm Âm a ?”
“Bởi vì ta phải trông giữ trân bảo.” Lục Li lấy tay che ngực mình, nở nụ cười, sau đó trừng năm người bên cạnh (ngoại trừ Thôi Ngôi). “Sẽ không nhượng bất cứ tên tiểu nhân đê tiện nào trộm đi hắn.”
Thôi Ngôi chỉ chỉ vào cánh cửa. “Nói cho ngươi biết, trong thiên hạ này Âm Âm là vật báu vô giá, phải hảo hảo bảo hộ hắn, nếu không sẽ bị những người khác cướp đi khiến ta hối hận suốt đời.”
Thụy Dực Hân nhìn nhãn thần kiên định của hai người, cười gật đầu, bọn họ đối bảo bối nhi tử của mình thật nghiêm túc a. Nhìn hai người họ Vân bên cách. “Các ngươi thì sao ? Trong lòng các ngươi Âm Âm có bao nhiêu quan trọng ?”
“Ai khiến Âm chảy một giọt lệ, ta sẽ khiến chín họ nhà hắn lấy nước mắt ra đền tội.” Vân Kích Tiêu ngẩng đầu bá đạo hừ lạnh một tiếng.
“Ta có thể bỏ qua nhật nguyệt tinh thần, nhưng ta không thể để lỡ bất luận THỨ gì của Âm.” Trong mắt Vân kích huyền tràn ngập ôn nhu.
Thoả mãn gật đầu, nhìn về phía ba người cuối cùng. “Ba người các ngươi ta muốn hỏi cùng một vấn đề, một ngày nào đó, ngươi cùng âm phải giữa hai người phải có một người phải chết, ngươi sẽ lựa chọn thế nào ?”
Ba người không chút do dự trả lời, “Cùng chết.”
“Nga ? Ta nghĩ các ngươi sẽ lựa chọn mình chết a.” Thụy Dực Hân thiêu mi cười.
“Bởi vì để Âm Âm chết, chúng ta không đành lòng, chúng ta chết, sẽ khiến Âm Âm áy náy suốt đời, như vậy chúng ta cũng không chịu được.” Thạch Dục Lam cười giải thích. “Cho nên chúng ta lựa chọn cùng chết, như vậy kiếp sau cũng có khả năng cùng nắm tay nhau đi tiếp.”
“Hảo hảo hảo.” Thụy Dực Hân thoả mãn vỗ tay. “Các ngươi quả nhiên đáng giá để ta đem bảo bối nhi tử duy nhất giao phó cho các ngươi. Sau này Âm Âm nhờ các ngươi chiếu cố.”
“Không cần ngươi nói chúng ta cũng sẽ làm như vậy.” Bảy người trăm miệng một lời mà đáp.
Trong phòng, không biết từ lúc nào Thụy Âm đã tỉnh dùng chăn bao lấy gương mặt đỏ bừng, cuộn thành một dạng con tôm. “Ngu ngốc.”
× × × × × ×
Đứng nhìn bảy người bên trong tấm kính, Thụy Dực Hân đem bảy phong thư dán kín đưa cho họ, mỗi người một phong. “Trở lại rồi hãy xem. Còn có, hảo hảo chiếu cố Âm Âm. Các ngươi bảy người đều là con dâu ngoan của ta.”
“Đã biết, nhạc phụ đại nhân.” Bảy người nắm tay hành lễ.
Thụy Dực Hân ấn nút power, thấy Thụy Âm ngã xuống, cùng với bảy người biến mất, sau đó liền ngồi xuống ghế, chậm rì rì mà nói rằng. “Ta còn chưa chứng kiến Âm Âm trưởng thành, các ngươi đã đem đi… Bất quá cũng nói, vì sao nguyên bản máy móc đang rất tốt tự nhiên lại có một lỗ hổng a ? Hại ta sửa lâu như vậy.” Đây là vấn đề Thụy Dực Hân suốt đời chưa từng suy nghĩ cẩn thận.
× × × × × ×
Nói đến nơi cổ đại xa xôi, bảy người một hồi rời đi khẩn cấp đem phong thư mở ra, cực kỳ hứng thú mà xuất ra tấm ảnh bên trong, nhưng lại thấy phía sau mỗi người cứng ngắc.
“Hả ? Các ngươi đang nhìn cái gì ?” Thụy Âm hiếu kỳ đoạt lấy tấm ảnh trong tay Hỏa Da Tác nhìn nhìn, vừa nhìn đã sợ hãi, mặt đỏ bừng một mảnh, kêu lên. “Vì sao các ngươi có ảnh của ta a.”
Bảy người cũng kêu lên. “Vì sao lại là lúc còn nhỏ a.”
– Sau chương này mình xin nghỉ tết a, có thể qua 3 ngày tết sẽ có thêm chương mới :-“
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook