Đối với Cẩn Ngôn, Đông Uyển có bao nhiêu quen thuộc, y tự mình biết rõ.
5 năm lạnh lẽo quanh quẩn ở tòa biệt viện này đã khảm vào Cẩn Ngôn một ấn tượng thật sự khó phai.
Đông Uyển, đúng như cái tên của nó.

Nơi này đến một con chuột cũng không có, dường như chỉ có mình y cô cô độc độc vùi mình ở đây.
Y thật sự không nghĩ tới rằng, sống lại một đời, quẩn quanh như thế nào lại quay về ngay đúng điểm xuất phát.
Kiếp trước, Cẩn Ngôn bắt đầu từ Đông Uyển, kết thúc ở Hồng Hoang Vực.
Toàn bộ thời gian, chỉ vỏn vẹn 7 năm.
7 năm, nam nhân kia đem tất cả những gì khổ đau của tiện nhân đó gán hết lên người y.

Bắt y trải qua hết thảy uất nhục đau đớn đến thừa sống thiếu chết mà hắn mang lại.
Đáng cười thay cho y năm đó ngu ngốc, cái gì khổ cái gì đau đều không quan tâm, vui vẻ thật tâm mà nhận.


Đối với y năm đó, chỉ cần là thứ Thương Kỳ Quân đưa cho, thì sẽ hảo hảo nhận lấy, hảo hảo giữ gìn thật tốt.

Yêu hắn đến mức có thể móc tim ra cho hắn cũng được.
Chỉ đến khi Cẩn Ngôn chứng kiến lần lượt phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội cùng 3000 tộc nhân Phong Từ Gia từng người một ngã xuống trước mắt, máu chảy lênh láng thành sông nhuỗm đỏ cả nguồn nước Thiên Thừa Quốc, y mới choàng tỉnh ngộ, nhận ra bản thân đã lún sâu sai lầm đến nhường nào.
Y quá si tình hèn mọn, hi sinh quá nhiều.

Nhiều đến nỗi vẫn không thể dằn lại được tình yêu đối với kẻ thù giết chết một nhà của mình.

Cho dù có bị máu làm nhòe đi đôi mắt xanh ngọc thái bình đang run rẩy, thì khi nhìn vào đó cũng chỉ có thể thấy sự sợ hãi cùng không cam lòng, chẳng thể lần mò ra một tia thù hận nào.
Cẩn Ngôn vẫn còn nhớ rất rõ huyết nhục của Đại ca như thế nào bắn lên mặt mình, tiếng la hét điên loạn của Nhị tỷ khi bị binh lính cưỡng gian hãm hiếp.

Trước lúc nàng cắn lưỡi tự sát vẫn không quên thét to một câu: " A Ngôn ngươi mau mau trốn đi.

Nhất định phải sống tiếp a...!!"
Cơ thể của phụ thân y bị cấm vệ quân chặt thành tám khúc, máu tươi tung tóe ra tứ phía.

Phần đầu của người như thế nào lăn lóc trước mắt Cẩn Ngôn, có nhồi y vào trong dầu sôi vạn lần y cũng chẳng bao giờ quên được.
Cẩn Nguyệt năm đó tuổi còn nhỏ như vậy, cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo sau lưng y nịnh nọt muốn kẹo hồ lô, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi kiếp bị giày vò thân xác.

Một chút hơi thở thoi thóp mong manh còn lại cũng bị một kiếp cắt đứt.

Nguyệt nhi còn quá nhỏ để có thể hành động như Nhị tỷ.


Thế nhưng lũ súc vật đó vẫn tàn nhẫn ra tay dứt khoát không chút lưu tình.

Y lúc đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười thỏa mãn dục vọng của bọn chúng.

Tim như muốn nứt ra, chỉ có thể trách bản thân vô dụng không thể bảo hộ tiểu muội.
Các phần cơ thể của phụ thân được chính Thương Kỳ Quân bày biện thật gọn gàng đem dâng tặng cho mẫu thân của y.

Năm đó y bị binh lính của Chiến Thần giữ chặt không cho tiến vào cản trở Thương Kỳ Quân.

Chỉ đến khi y vùng mình hết sức xông vào, thì mẫu thân của y đã hóa điên tự bao giờ.
Ở bên cạnh, Thương Kỳ Quân chỉ trầm mặc nhìn Cẩn Ngôn gào thét đến tê tâm liệt phế, ôm chặt lấy mẫu thân thần trí không tỉnh táo.

Hắn từ từ tiến lại gần, lập tức lấy kiếm cắt đứt sinh mệnh của Phong Từ Thiếu Phu Nhân
Một nhà của Cẩn Ngôn, cứ như vậy bị tình yêu hèn mọn của y hại cho chết thảm.

Đến xác cũng không có chỗ chôn.

Cẩn Ngôn nghe theo lời của Nhị tỷ, mang theo một chân tâm vỡ nát cùng với sự căm phẫn đến cùng cực bỏ trốn, chạy đi thật xa.

Có lẽ trong cuộc đời y, chưa bao giờ y muốn tránh khỏi Thương Kỳ Quân nhiều đến mức này.

Cả một đời của Cẩn Ngôn khóc vì hắn, cười vì hắn, đến cuối cùng vẫn là muốn rời bỏ hắn.
Y chạy thật lâu, thật lâu.......Rồi qua một đoạn thời gian, cuối cùng y mới nhận ra, Đại Đế hạ sát tâm phái Chiến Thần đồ sát Phong Từ Gia là một.

Thế nhưng Chiến Thần muốn lấy đi đôi Dương Hoa Đồng của y để cứu mạng sủng phi, là chín.
Hắn muốn y sống, chỉ vì đôi mắt y là phương thuốc duy nhất giúp hắn chữa khỏi bệnh của người thương.

Nếu không vì như thế, làm sao y có thể dễ dàng chạy trốn khỏi Phong Từ Phủ, Thiên Thừa Quốc???!!
Tâm.....triệt để vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh!!!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương