Đường Độc Là Một Đôi
-
46: Thắng Lợi!
Bát Chu Mâu phá thể mà ra, Đường Tam trên người ba động hồn lực, dưới ánh đèn chiếu rọi nhấp nháy tỏa sáng.
Khí thế trên người Đường Tam đột nhiên biến đổi, không hề ôn hòa, chỉ còn âm lãnh.
Ánh sáng trong đôi mắt lui đi, lây nhiễm chút yêu dị tím đậm, lạnh băng mà vô tình.
Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn thả ra độc vụ, Bát Chu Mâu tiến đến lập tức giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan ra.
“Võ Hồn biến dị? Thạch Mặc, Thạch Ma, cẩn thận.” Độc Cô Nhạn nhìn thấy bát chu mâu của Đường Tam lập tức cảm giác được không ổn.
Nhưng giống như Đại Sư đã nói, Bát Chu Mâu cùng Lam Ngân Thảo cùng loại, cho nên nếu hắn không tự mình nói ra thì không ai nghĩ tới loại ngoại phụ Hồn Cốt trân quý này.
Thạch gia huynh đệ cẩn thận tới gần, Đường Tam lại không hề đặt bọn họ trong mắt, cũng không có hướng Thạch gia huynh đệ phát động công kích mà nghiêng người nhìn về phía sau lưng.
Tại không trung Mã Hồng Tuấn đang dùng hồn kỹ thứ ba dần dần áp bách Phong Linh Điều Hồn Sư Ngự Phong.
“Xuống đây.” Hai người phảng phất có thể rơi rụng xuống theo từng chữ phun ra từ miệng Đường Tam.
Chỉ thấy hắn tiện tay vung ra, một đoàn lục quang phá không bay ra, hướng Ngự Phong mà tới.
Sử dụng Mạng Nhện Trói Buộc đem Ngự Phong vứt ra khỏi đài đấu hồn, Đường Tam đối mặt với hai huynh đệ Thạch gia.
Đường Tam tỉnh táo đến đáng sợ, trong lúc phẫn nộ vẫn bảo trì được tỉnh táo đã thấy Đường Tam kinh khủng thế nào.
Hai gã Hồn Sư Huyền Vũ Quy ngay lúc Đường Tam xoay người thoát ra khỏi Mạng Nhện Trói Buộc, Quy Giáp Thuẫn trong tay bọn họ xuất ra, tấm chắn thật lớn từ tứ phía lần nữa phát ra tiếng kêu chói tai.
Tiểu Vũ muốn tiến lên chắn đi một kích này lại bị Đường Tam ngăn lại, trên thực tế hồn lực bản thân Tiểu Vũ cũng không còn lại bao nhiêu.
Hơn nữa nàng là Cận Chiến Hồn Sư, đối diện với loại hồn kỹ này chỉ gặp bất lợi.
Lúc này, điều mà mọi người không tưởng tượng được lúc này đã xảy ra.
Một đạo thân ảnh giống thiêu thân lao đầu vào lửa đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam, ngăn trở trước thân thể Đường Tam.
Người này thân thể cao lớn, cơ hồ đem Đường Tam hoàn toàn che chắn đằng sau lưng.
Nếu quy giáp thuẫn muốn lấy mạng Đường Tam, thì đầu tiên chịu xui xẻo chính là người này.
Người xuất hiện trước mặt Đường Tam, không phải ai khác, chính là đội trưởng Hoàng Đấu chiến đội, Lam Điện Phách Vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng.
Sao lại có thể? Thành viên Hoàng Đấu chiến đội đều dại ra.
Thân thể Ngọc Thiên Hằng bị Lam ngân thảo quấn chặt, mạnh mẽ lôi hắn đến trước mặt Đường Tam làm tấm chắn thịt.
Mà chống đỡ để Đường Tam làm thế chính là đệ nhị hồn kỹ: Ký sinh.
Lúc đầu mở màn chiến đấu bọn họ làm Ngọc Thiên Hằng bị thương nặng, Lam Ngân Thảo của Đường Tam đã gieo hạt vào.
Đệ nhị hồn kỹ nhìn qua có tác dụng không lớn nhưng chịu khống chế như tình huống trước mặt đây.
Tất nhiên để hồn kỹ này thành công có quan hệ rất lơn với Ngọc Thiên Hằng trở nên cực kì yếu ớt lúc này.
Thạch Mặc, Thạch Ma hai huynh đệ mắt thấy Đường Tam sắp bị đánh gục, đột nhiên Ngọc Thiên Hằng xuất hiện đang sắp bị quy giáp to lớn đánh tới, hai người nhất thời kinh hãi thất sắc.
Đối mặt với thân thể đội trưởng, căn bản không còn nghĩ đến điều gì khác, chỉ liều mạng thúc dục hồn lực, mạnh mẽ điều khiển quy giáp thuẫn thay đổi phương hướng.
Nhưng vì để công kích Đường Tam, bọn họ đã dốc toàn lực vào một kích này, Quy Giáp Thuẫn vốn lại vô cùng nặng nề càng huống chi hồn lực khổng lồ vừa khởi động lại thu về như vậy bọn họ căn bản chưa đủ trình để làm.
Cố gắng thay đổi phương hướng, hai người vẫn thành công, quy giáp thuẫn từ bốn phía vụt qua người Ngọc Thiên Hằng rồi hướng lên trên bay đi.
Hai huynh đệ dùng lực quá sức trong ngực bỗng cảm thấy khó chịu, đông thời phun ra ngum máu tươi.
Lúc này hai đạo thân ảnh giống như lưu tinh từ phía sau Ngọc Thiên Hằng phi đến, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hai huynh đệ họ, người này chính là Đường Tam với đôi mắt tràn đầy huyết quang cùng Tiểu Vũ mặt đầy phẫn nộ.
Bát Chu Mâu ở trên không giãn ra, động tác Đường Tam nhanh chóng, mâu tiêm hung hăng hướng hai người.
Bím tóc Tiểu Vũ vung lên, chân phát lực lin hoặt hướng Thạch Ma.
Thạch Ma Thạch Mặc hai người đồng thời hét lớn, hay tay vung lên, hồn lực phát ra, sắc quang thổ hoàng phóng lên cao.
Tử Lượng sắc nhọn chưa từng cho bọn họ bất luận cơ hội nào.
Tám chân nhện dưới sự khống chế của Đường Tam chính xác đánh tan hồn lực đối thủ, đâm vào vai Thạch Mặc.
Bím tóc Tiểu Vũ quấn lên cổ Thạch Ma, không chút lưu tình quăng gã đi tám đoạn.
Giữa tử quang lập lòe, Đường Tam không có dừng lại, thân thể trên không trung mượn lực quay cuồng lại một lần nữa chỉa xuống Bát Chu Mâu bắn xuống.
Nhìn thấy tử lượng tại chu mâu trong không trung hạ xuống, Độc Cô Nhạn đáy mắt đã toát lên sự sợ hãi.
Những trận đoàn chiến đấu hồn trước, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phải thua đối phương, nhưng giờ phút này, đối mặt với Đường Tam nàng lại không có bất cứ du͙ƈ vọиɠ chiến đấu nào cả.
Hồn kỹ thứ ba cực mạnh của nàng bị nam nhân này dễ dàng phá giải, lấy độc trị độc làm chiến lực nàng rơi rụng, còn tư cách gì cùng với Đường Tam chiến đấu đây? Lúc này nàng có thể làm chỉ là phun ra một ngụm độc vụ mà thôi.
Tử Quang trên bát chu mâu quỷ dị lóe lên, Độc Cô Nhạn toàn lực lần nữa phun ra một ngụm tử sắc độc vụ, nhưng dĩ nhiên lại giống lần trước đều bị bát chu mâu điên cuồng cắn nuốt, trong chớp mắt không còn lại gì.
Bốn gốc bát chu mâu rơi xuống đất, chống đỡ thân thể Đường Tam, mặt khác bốn gốc còn lại phân ra hai bên dễ dàng đâm vào đuôi rắn của Độc Cô Nhạn, dùng sức nhấc lên đưa cả thân thể nàng lên không trung.
Đến lúc này Hồn Sư toàn chiến đội Hoàng Đấu đều mất đi năng lực tái chiến.
“Buông nàng ra, chúng ta nhận thua rồi.” Ngọc Thiên Hằng thấy Độc Cô Nhạn bị Đường Tam khều lên, trái tim chợt thắt lại.
Trộm uống một lọ lam dược, Thẩm Tu uyển chuyển nhẹ nhàng lên đài.
Trùng Địch Trong tay sáng rực, hồn kỹ liên tiếp phóng ra trị thương cho sáu người Sử Lai Khắc.
Sau đó đi đến bên Đường Tam: “Tam ca, nghĩa phụ kêu ngươi giải độc cho bọn hắn.”
Ném Cô Độc Nhạn xuống, Đường Tam nhìn về phía Thẩm Tu, xác định sắc mặt đối phương chỉ hơi tái nhợt cũng không có trở ngại thì nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Trong chốc lát lệ khí tiêu tán.
Lam Ngân Thảo tán ra tứ phía đem hai gã huyên vũ quy hồn sư cùng Bích Lân Xà Độc Cô Nhạn kéo tới, Bát Chu Mâu một lần nữa đâm vào cơ thể họ.
Đem độc tố rút ra khỏi cơ thể huynh đệ Huyền Vũ Quy Hồn Sư và Cô Độc Nhạn.
Đường Tam ngẩn đầu nhìn Bồ Câu Trắng Nữ Hồn Sư kiêm người chủ trì đã dại ra: “Có phải có thể tuyên bố kết quả đấu hồn này không.”
Lúc này mới tỉnh mộng, không dám nhìn tới Đường Tam cuống quýt công bố nói: “Đoàn chiến đấu hồn, Sử Lại Khắc thất quái toàn thắng.”
Đường Tam giải trừ Lam Ngân Thảo và Mạng Nhện Trói Buộc trên người chiến đội Hoàng Đấu.
Bát Chu Mâu bật lên đưa hắn nhảy tới bên cạnh đồng đội của mình.
Đái Mộc Bạch ánh mắt có chút phức tạp liếc mắt nhìn Đường Tam một cái: “Tiểu Tam, ngươi có phát hiện không.
Chỉ cần lúc tiểu Tu bị thương là ngươi liền thực sự hóa thân thành Tu La.”
Đường Tam ánh mắt đã nhu hòa đi, sắc đỏ lơi đáy mắt cũng lặng yên tan mất: “Tiểu Tu là đệ đệ ta, ta đã nói phải bảo vệ hắn thật tốt.”
Chỉ là đệ đệ thôi sao? Đái Mộc Bạch nhìn ánh mắt Thẩm Tu có chút ảm đạm và Đường Tam mất tự nhiên mà không biết.
Khẽ thở dài một cái.
Thôi, chuyện của họ, vẫn nên để bọn họ tự mình giải quyết.
Bên kia, chiến đội Hoàng Đấu cũng tụ tập một chỗ đỡ nhau.
Sắc mặt mỗi người đều rất khó nhìn.
Nhất là Ngọc Thiên Hằng cùng hai gã Huyền Vũ Quy Hồn Sư.
Lúc này sắc mặt trầm ngưng giống như muốn khóc vậy.
Ngọc Thiên Hằng ngưng mắt nhìn về phía bảy người Sử Lai Khắc, vừa gặp ánh mắt Đái Mộc Bạch nhìn sang.
Hai người ngưng mắt nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này tình huống hoàn toàn bất đồng.
“Các ngươi rất cường đại.
Bất quá, chúng ta không hoàn toàn thua các ngươi.” Ngọc Thiên Hằng nói.
Đái Mộc Bạch thản nhiên nói: “Không sai, các ngươi phối hợp không có chút tì vết, nếu ngay từ đầu các ngươi phòng thủ, ai chết vào tay ai vẫn hoàn toàn không nói trước được.”
Ngọc Thiên Hằng trong lòng thầm than một tiếng, hướng Đái Mộc Bạch gật đầu, “Hy vọng sau này có cơ hội giao thủ, khi đó chúng ta sẽ không còn tì vết nào nữa.”
Đái Mộc Bạch mỉm cười, “Chiến thắng vẫn như trước, phải là chúng ta.”
Hai người ánh mắt lại lần nữa xuất hiện va chạm tóe lửa, Ngọc Thiên Hằng hít vào một hơi, lúc này mới đi đến đỡ Hắc Báo hồn sư Áo Tư La cùng với đội hữu của mình nói: “Chúng ta đi.”
Bảy người bước đi lảo đảo cùng nhau chậm rãi hướng đến lối vào dành cho hồn sư.
Bại trận làm cho bóng lưng bọn họ nhìn qua có chút đơn bạc.
“Chúng ta thắng!” Áo Tư Tạp sau khi khi lên đài, tám người đối diện lẫn nhau, chỉ lên trời, vui sướng vì thắng lợi lúc này trong tình thân cùng nhau bộc phát toàn diện.
Tiếng vỗ tay giờ khắc này bắt đầu vang lên.
Tất cả khách quý thất thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh đặc biệt truyền ra.
====================
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp, là phần chính văn.
Tần Minh thủy chung đứng ở cửa vào thông đạo đợi các đệ tử của mình đi tới.
Hắn trên mặt không có bất cứ vẻ vui buồn gì, ngược lại mang theo vẻ mìm cười thản nhiên.
Với hắn, đây có lẽ cũng là một kết quả tốt.
“Xin lỗi, Tần lão sư, chúng ta thua rồi.” Ngọc Thiên Hằng đứng trước Tần Mình cúi thấp cái đầu vốn luôn cao ngạo của hắn.
Tần Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Ngọc Thiên Hằng có thể nói là một đệ tử tốt nhất là niềm kiêu hãnh của hắn.
Ngọc Thiên Hằng tiếp tục nói: “Hôm nay bại trận, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về ta.
Là ta không chỉ huy tốt, không làm một chỉ huy tốt, đơn độc xâm nhập, trúng mai phục của đối thủ.
Ngài nếu muốn phạt, thì phạt ta đi.”
Tần Minh cũng không phải là một người ôn hòa, trái lại, hắn dạy dỗ đệ tử cực kỳ nghiêm khắc.
Nếu như phạm lỗi sẽ bị xử phạt rất nặng.
“Không, đội trưởng,… chuyện này không thể trách ngươi được.
Ai có thể nghĩ đối phương lại âm hiểm đến vậy.” Hắc báo hồn sư Áo Tư La chen ngang, vội vàng hết lời thay Ngọc Thiên Hằng biện hộ.
Ngọc Thiên Hằng Than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Không, Áo Tư La.
Âm hiểm cũng là một phần trong thực lực.
Thua chính là thua, hồn lực, Hồn Hoàn, tất cả toàn diện đều hơn đối thủ nhưng chúng ta lại thua chỉ có thể chứng minh chúng ta ở tràng đấu hồn này đã phạm rất nhiều sai lầm.”
“Thiên Hằng, cho dù có sai nhưng lỗi cũng không phải của ngươi mà chính là ta, làm Khống Chế hệ Hồn Sư ta mới phải là chỉ huy trên chiến trường, là ta không chỉ huy tốt mọi người.”
Từ nhỏ đến lớn, Độc Cô Nhạn rất ít khóc, nàng hai mươi năm nay cuộc sống đều thuận lợi vượt qua.
Độc hệ khống chế tràng hiếm có, xuất thân bối cảnh thâm hậu, trong các bạn cùng trang lứa lại là người hồn lực cường đại nhất, làm cho nàng thủy chung đều đứng ở đỉnh cao nhìn xuống.
Hôm nay bị bại, đối với nàng bị đả kích bất luận so với bất cứ ai đều lớn hơn, lúc này nước mắt khuất nhục bất tri giác chảy xuống.
Hai gã huyền vũ quy hồn sư không có lên tiếng, Ngự Phong vừa muốn nói cái gì lại bị Tần Minh giơ tay ngăn cản.
“Đối với các ngươi mà nói, lần này mặc dù thất bại, nhưng cũng là chuyện tốt.” Tần Minh mang theo nụ cười mỉm nói.
Trong giọng nói không có chút nào nghiêm khắc như Hoàng Đấu chiến đội chờ đợi.
Ngọc Thiên Hằng sửng sốt, nhìn Tần Minh một chút, trong lòng nhất thời hiểu rõ được gì đó.
Áo Tư La nhịn không được nói: “Tần lão sư, chúng ta thảm bại như vậy, tại sao vẫn còn là chuyện tốt?”
Tần Minh thản nhiên nói: “Bởi vì một mực từ trước tới nay, trải qua kinh nghiệm hết thảy các ngươi đều thuận lợi.
Trước mắt các ngươi tất nhiên sẽ gặp thua thiệt, tổn thương, nhưng tổn thương này dù sao cũng không phải cái loại tổn thương không thể vãn hồi gì.
Nếu như từ trong những thương tổn, thua thiệt này lĩnh hội cùng nỗ lực được.
Thất bại không hề đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là không cách nào rút ra được bài học từ trong thất bại.
Ta nghĩ các ngươi hẳn là đã tìm được một chút sai lầm tất nhiên thuộc về chính mình.
Như vậy lần sau nếu các ngươi có gặp được đối thủ như vậy, các ngươi sẽ trở nên càng mạnh hơn.
Sử Lai Khắc thất quái đánh bại các ngươi cũng đồng nghĩa với thức tỉnh các ngươi.
Trong mỗi người các ngươi đều được trời ban cho điều kiện cùng thiên phú thâm hậu.
Ta chỉ tặng cho các ngươi một câu nói.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua trên người toàn bộ thành viên hoàng đấu chiến đội: “Trưởng thành từ thất bại.”
“Trưởng thành từ thất bại.” Tất cả đội viên Hoàng đấu chiến đội đều chấn động trước những lời nói này của tần minh.
Tần minh phất phất tay, “Các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.
Để mau chóng khôi phục lại.
Ta còn muốn đi gặp vài người.”
Nói xong, Tần Minh xoay người đi nhanh đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook