Trong chương này, nhân vật nam chính và nhân vật nữa chính của chúng ta bộc lộ một sự siêng năng cần mẫn mà chúng ta biết là họ rất giỏi.

Lần đầu tiên, Gregory đã gần như sụp đổ.

Lần thứ hai thì thậm chí còn tệ hơn nữa. Cái ký ức của lần đầu tiên đã giúp anh bình tĩnh chút xíu. Thực tế thì, hầu như ngược lại. Bây giờ anh đã hiểu hơn về những gì đang xảy ra (Lucy thì miễn cho anh những chi tiết, một điểm khủng khiếp trong cái tâm hồn quá chi tiết tỉ mỉ của cô) tất cả những tiếng động nhỏ nào cũng đều được đặt dưới sự suy xét và nghiên cứu không lành mạnh.

Thật là một điều tốt đẹp đáng nguyền rủa cho những người đàn ông nào không thể có con. Gregory chẳng lấy gì làm hổ thẹn khi thừa nhận rằng loài người sẽ bị tàn lụi dần trong những thế hệ tiếp theo sớm hơn.

Hoặc ít nhất thì, anh sẽ không góp phần vào cái đám tinh nghịch nhỏ mang tên Bridgertons hiện nay.

Nhưng Lucy dường như chẳng e ngại chuyện sinh con, cũng như sau đó cô có thể mô tả kinh nghiệm cho anh theo chi tiết khá thường xuyên.

Bất cứ khi nào cô muốn.

Và vì vậy đến lần thứ ba, Gregory có khá hơn một chút. Anh vẫn ngồi ngay bên ngoài cánh cửa, và anh giữ nín thở mỗi khi anh nghe thấy một tiếng rên rỉ rời rạc, nhưng lần này, anh không sụp đổ với nỗi lo lắng.

Lần thứ tư thì anh mang theo một cuốn sách.

Lần thứ năm, chỉ là một tờ báo (Dường như có vẻ nhanh hơn đối với mọi đứa trẻ. Cũng tiện thôi.)

Đến đứa thứ sáu thì anh hoàn toàn không biết. Anh đã đi ra ngoài trong một chuyến đi dạo ngắn với một người bạn, và vào thời điểm anh quay trở lại, Lucy đang ngồi đó với một đứa bé trên tay cô, một nụ cười mệt mỏi và sung sướng trên gương mặt cô.

Tuy nhiên, Lucy thường xuyên nhắc anh về việc vắng mặt của anh, vì vậy anh đã rất lưu ý đến thời điểm cho sự ra đời của đứa thứ bảy. Điều mà anh đã làm, chỉ cần ai đó đã không loại trừ cái ý nghĩa thiết yếu của việc anh đã bỏ rơi bên ngoài cánh cửa phòng cô tất cả những giấy tờ của mình để tìm cho cô một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Ở đứa thứ bảy, Gregoy nghĩ rằng họ nên dừng lại. Bảy là con số hoàn hảo cho số lượng những đứa trẻ, và, như anh đã nói với Lucy, anh hiếm khi có thể hồi tưởng lại cô trông như thế nào khi cô không trông đợi.

“Đủ tốt cho anh để đảm bảo là em đang mong đợi trở lại đấy,” Lucy trả lời một cách thiếu lịch sự.

Anh không thể tranh cãi với cô về điều đó, vì vậy anh đã hôn cô lên trán và đi thăm Hyacinth, để giải thích những lý do cho việc con số bảy là con số lý tưởng cho số lượng những đứa con. (Hyacinth không hứng thú lắm.)

Nhưng rồi, đủ chắc chắn là, sáu tháng sau đứa thứ bảy, Lucy ngượng ngùng nói với anh rằng co đang trông đợi một đứa trẻ khác nữa.

“Không thêm nữa,” Gregory thông báo. “Chúng ta có thể nỗ lực lo cho những đứa chúng ta đã có.” (Điều này không đúng; Tài năng của Lucy là cực kỳ lớn, và Gregory đã khám phá ra rằng anh đã có một đôi mắt chuyên nghiệp trong vấn đề đầu tư)

Nhưng thực sự thì, tám đứa là đã đủ rồi.

Không phải là anh sẵn lòng giảm bớt những hoạt động hàng đêm của anh với Lucy, nhưng có một số thứ mà người đàn ông có thể làm được - những thứ mà anh có lẽ là đã nên làm rồi mới phải, là nói ra sự thật.

Và vì vậy, kể từ khi anh bị thuyết phục là đứa này sẽ là đứa trẻ cuối cùng của anh, anh đã quyết định tốt hơn hết là anh có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra, và bất chấp phản ứng khủng khiếp của các bà đỡ, anh ở lại với Lucy trong suốt quá trình sinh nở (đứng ở gần vai cô, dĩ nhiên rồi.)

“Cô ấy là một chuyên gia trong chuyện này,” vị bác sĩ nói, nâng tấm vải lên để nhìn một cái. “Thực tế là, tôi là người thừa trong chuyện này.”

Gregory nhìn Lucy. Cô đã mang theo tấm vải thêu của cô.

Cô nhún vai. “Nó thực sự dễ dàng hơn ở mỗi lần sau.”

Và chắc chắn là, khi thời điểm đến, Lucy sẽ bỏ dở công việc của cô, càu nhàu một tiếng nhỏ, và -

Whoosh!

Gregory chớp mắt khi anh nhìn cái sinh linh bé nhỏ đang gào thét, nhăn nhúm và đỏ hỏn. “Ồ, cũng không cần phải cố gắng nhiều như anh dự tính,” anh nói.

Lucy nhìn anh cáu kỉnh. “Nếu anh đã ở đây vào lần đầu tiên, anh sẽ phải - ohhhhhhh!”

Gregoy quay nhanh trở lại gương mặt cô. “Cái gì vậy?”

“Em không biết,” Lucy trả lời, đôi mắt cô tràn đầy nỗi đau đớn. “Nhưng lần này không ổn.”

“Nào, nào,” bà đỡ nói, “cô chỉ -”

“Tôi biết tôi cảm thấy thế nào,” Lucy cắt ngang. “Và lần này không phải là nó.”

Vị bác sĩ đưa tay trao đứa trẻ mới - một cô con gái, Gregory rất vui mừng được biết như vậy - cho bà đỡ và quay trở lại bên Lucy. Ông đặt hai bàn tay của mình lên bụng cô. “Hmmmm.”

“Hmmmm?” Lucy quay lại. Và không phải với một biểu hiện của sự kiên nhẫn.

Vị bác sĩ nhấc tấm vải lên và cúi xuống.

“Gah!” Gregory bước đến, quay trở lại bên bờ vai Lucy. “Ông không có ý nhìn cái đó chứ.”

“Cái gì đang diễn ra vậy?” Lucy yêu cầu. “Ông đang - ohhhhhhhh!”

Whoosh!

“Chúa ơi,” bà đỡ kêu lên. “Những hai đứa.”

Không, Gregory nghĩ, cảm thấy rõ ràng là buồn nôn, những chín đứa à.

Chín đứa trẻ.

Chín.

Chỉ ít hơn mười có một đứa thôi.

Con số có hai chữ số. Nếu anh lặp lại điều này lần nữa, anh sẽ là một ông bố có hai-chữ-số những đứa con.

“Ôi Chúa ơi,” anh thì thầm.

“Gregory?” Lucy hỏi.

“Anh cần ngồi xuống.”

Lucy mỉm cười mệt mỏi. “Ồ, mẹ anh sẽ rất vui lòng, ít nhất là vậy.”

Anh gật đầu, khó có thể nghĩ ngợi gì. Chín đứa trẻ. Một người nên làm gì với chín đứa trẻ đây chứ?

Yêu thương chúng, anh cho rằng vậy.

Anh nhìn vợ mình. Tóc cô xõa ra, gương mặt cô sưng húp, và những cái bọng dưới hai mắt cô xanh xao và đang dần trở nên đỏ-xám.

Anh nghĩ cô thật đẹp.

Tình yêu có tồn tại, anh tự nói với mình.

Và đó là điều vĩ đại nhất.

Anh mỉm cười.

Chín lần vĩ đại.

Thật sự là, điều đó rất vĩ đại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương