Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc
-
Chương 26
“Cả đời?” Diệp Đề đột ngột ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: “Sao mà không có khả năng? Em làm công cho anh Triệu cả đời cũng không thành vấn đề!”
… … Chuyện căn bản không phải như vậy có được không? Triệu Cách Phi cười khổ uống nốt sữa, sát sát tay, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tôi thật sự không thể giữ cậu ở lại. Chẳng phải chính cậu đã nói, hy vọng tôi có thể tìm được một người phụ nữ xứng đôi à, không phải cũng vì thế mà lần trước cậu hung hăng đuổi bà chị lưu manh kia đi đó sao?”
(… … Ở một nơi xa xôi, Triệu Tĩnh Nhàn đang ngửi nước hoa bỗng chốc hắt xì một cái: “Đậu má, đây là cái thứ nước hoa lởm khởm gì, còn bảo là hàng hiệu, vừa ngửi đã nhạy cảm hắt xì rồi!”)
“Vì thế cho nên, ” Triệu Cách Phi cười cười, nói: “Cậu có hiểu ý tôi không?”
Dù Diệp Đề có đơn thuần hơn nữa thì cũng hiểu được, Triệu Cách Phi chính là ghét bỏ chuyện cậu gây trở ngại cho anh, vì thế liền ủ rũ mà ngồi ở đằng kia: đúng vậy, mình là cái gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một tên trộm vặt bị anh ấy bắt được. Được đối xử tử tế một chút, mình liền không biết trời cao đất rộng, chiếm phòng ở của người ta, còn đuổi bạn gái người ta đi… Có lẽ anh Triệu đã sớm không chịu nổi nữa, chỉ ước mình rời đi thật nhanh, nhưng vì e ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng đuổi người… Hiện tại thời hạn ba tháng vừa tới, mình vốn dĩ là không có quyền đòi hỏi được ở lại đây…
Nhìn Diệp Đề ủ rũ ngồi ở bên cạnh, Triệu Cách Phi cũng có chút không đành lòng — dù gì hai người đã chung sống với nhau lâu như vậy, hơn nữa anh lại thực thích cậu nhóc này… Thế nhưng, cậu ấy phải dựa vào chính bản thân mình, để sống cho tốt cuộc đời của mình nha!
Triệu Cách Phi giúp Diệp Đề thu dọn hành lý, định chờ đến khi cậu thuê được phòng ở, tìm được chỗ làm thì liền có thể mang đi. Diệp Đề vẫn luôn ủ rũ, anh có nói gì thì cậu cũng chẳng hề hé răng, vẻ mặt vô cùng bất ổn. Triệu Cách Phi biết người nọ không vui, nhưng cũng không biết phải làm sao cho tốt. Ban đêm, nhóc trộm không còn chui rúc trong ổ chăn của anh nữa, trái lại ngoan ngoãn quay lại phòng mình, đi ngủ thật sớm.
Chính là thật không ngờ, buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Triệu Cách Phi thức dậy, liền bắt gặp một màn quen thuộc cực kỳ — nhóc trộm mất tích lần thứ hai, trên khung cửa sổ trong phòng còn buộc màn rèm và ga đệm dùng làm dây leo chạy trốn. Nhưng lần này có một điểm khác biệt to lớn so với lần trước, đó là – đồ đạc trong phòng không thiếu một cái gì, ngược lại còn thừa ra một thứ — Triệu Cách Phi không biết nên khóc hay nên cười mà cầm tờ giấy bị chặn ở dưới con heo tiết kiệm trên mặt bàn lên: thật là, thằng nhóc này, chẳng lẽ không biết cửa ra vào dùng để làm cái gì sao? Lần nào cũng trèo cửa sổ như vậy…
Trên tờ giấy là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Anh Triệu, em đi đây. Ba tháng này đã mang tới cho anh thiêm (thêm) rất nhiều phiền toái, khẳng định anh đã sớm không chịu nổi nữa. Em xin chịnh chọng (trịnh trọng) sin lỗi (xin lỗi) vì đã đuổi bạn gái của anh đi, khuyến (khiến) anh tức giận. Em không muốn làm phiền anh nữa, cho nên em đi trước. Anh yên tâm, em sẽ cố gắng đi đúng đường ngay không làm chuyện xấu. Cuối cùng, phải cám ơn anh vì đã triếu cố (chiếu cố) bà nội em, em thay mật (thay mặt) bà cảm tạ anh. Lời cúi tư (cuối thư): Diệp Đề.”
Triệu Cách Phi mất hơn nữa ngày mới có thể đem lá thư với đủ loại chữ tượng hình linh tinh lộn xộn này đánh vần ra được – được anh rèn dũa ba tháng, tốt xấu gì cũng viết được một bức thư, trẻ nhỏ dễ dạy. Chính là, Triệu Cách Phi cười khổ: nhưng cái ‘Lời cuối thư” này vốn không phải được dùng như vậy đi??
Anh có chút lo lắng cho Diệp Đề — song lo lắng cũng chẳng tác dụng gì. Người nọ sớm hay muộn cũng phải tự đối mặt với xã hội này. Nếu Diệp Đề đã hứa với anh rằng sẽ “không làm chuyện xấu”, vậy thì anh chỉ có thể tin tưởng mà thôi.
Thời điểm Diệp Đề vác cái bao hành lý mà bao nhiêu năm cậu không nỡ vứt đi ra khỏi cổng nhà Triệu Cách Phi là năm giờ sáng. Vốn dĩ cậu định tới viện dưỡng lão thăm bà, thế nhưng thời gian còn quá sớm, viện dưỡng lão chưa mở cửa. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu liền chạy đến chỗ Lương Thần.
Lương Thần nửa tỉnh nửa mê đi ra mở cửa, vừa thấy Diệp Đề liền kinh hãi không thôi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Bị người ta đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi.” Diệp Đề rành rọt nói.
“Đuổi ra ngoài? Cậu còn có thể bị người đuổi đi à?” Lương Thần giật mình không gì sánh được: anh đã quá hiểu bản lĩnh bám người của cậu nhóc này: nếu không phải cậu ta chủ động muốn rời đi thì thần tiên cũng không đuổi nổi.
“Ấy dà, đừng hỏi nữa, dù sao hiện tại ông đây cũng không có nơi nương tựa, tìm đến anh anh lại không hoan nghênh à?” Dứt lời, Diệp Đề tự động đẩy Lương Thần ra, chen vào trong nhà.
“Này, chờ một chút…” Lương Thần vội vã muốn giữ người lại, đáng tiếc đã muộn. Sau khi Diệp Đề đẩy cửa phòng ra thì sửng sốt mất một phút đồng hồ, kế tiếp sảng khoái nói một câu: “em đi đây”, rồi hệt như một trận gió chạy vút ra ngoài, nhanh nhẹn không khác gì khi xuất hiện.
Lương Thần đỡ trán, lộ ra vẻ mặt phức tạp mà thở dài một tiếng. Mà người ở trên giường của anh lúc ấy thì lại ung dung chống cánh tay lên, cười hì hì nói: “Nha, thì ra anh quen biết con chuột nhắt kia à.”
Lương Thần trầm mặc, ngồi xuống rút một điếu thuốc ra mới trả lời: “Đúng vậy, một cậu nhóc rất tốt. Hai năm trước khi vừa về đây liền quen biết, cảm thấy đặc biệt hợp ý, đã từng muốn ra tay giúp đỡ.”
“Ha ha, anh và tên họ Triệu kia thế mà thực ăn ý, đáng tiếc anh không có được năng lực của anh ta.” Người trên giường lười biếng ngáp một cái dài: “Lúc ấy hẳn là anh cũng động tâm đi?”
Lương Thần nhìn đối phương, cười nói: “Em thật là tinh mắt, ghen à?”
“Tất nhiên. Nhưng cũng không trách anh được, gặp phải một con chuột nhắt đáng yêu như vậy, đến em còn muốn xơi tái nữa là. Huống hồ…” Người nọ cười nhẹ một tiếng, đứng lên để mặc tấm chăn mỏng lướt qua bả vai trần trụi, vòng tay ôm lấy cổ Lương Thần: “Lúc ấy anh bỏ rơi em như vậy, tâm tình khẳng định là không ổn rồi… Được rồi, người tốt không thèm thù dai, lần này tha thứ cho anh.”
“Đừng trêu anh nữa.” Lương Thần cười khổ, giữ chặt tay của đối phương: “Bọn họ như thế nào rồi? A Đề sao lại bị Cách Phi đuổi ra ngoài??”
“Chuyện của người khác, không quan hệ tới chúng ta…” Mệt mỏi ngáp một cái, người nọ lại chui vào trong chăn: “Còn sớm… Ngủ tiếp một lát đi, vừa rồi mệt chết em…”
“Mệt? Anh còn chưa kêu mệt đâu…” Lương Thần cười cười, cúi người xuống, sau đó hình ảnh cấm thiếu nhi lại một lần nữa hiện ra… …
Diệp Đề vội vã bước đi trên đường, suốt một hồi lâu mới dừng lại, suy nghĩ trong đầu rối loạn không thôi: ảo giác có phải không? Nhất định là ảo giác! Nếu không thì làm sao cậu lại thấy… vị bác sĩ Diêu kia nằm ở trên giường của Lương Thần, còn, còn không thèm mặc quần áo?
Cậu dùng sức nhéo mình một cái: đau! Không phải ảo giác cũng không phải nằm mơ… Chính là làm sao lại như vậy được? Làm sao có thể chứ? Bọn họ sao lại có thể là… là loại quan hệ kia đâu?
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại: có cái gì là không có khả năng? Tuy cậu quen Lương Thần đã hai năm, nhưng hình như… căn bản là… cho tới bây giờ… cũng chưa thực sự hiểu hết người này thì phải? Cậu chỉ biết người nọ rất tốt, ôn nhu hòa ái, không nóng giận bao giờ, còn rất có tiền, mặc dù chỗ ở không rộng nhưng đồ đạc đều là những thứ mà cậu chưa từng thấy qua. Ngoài ra, đối phương còn thường xuyên cho cậu vay tiền, khuyên cậu đi đúng đường ngay… Chính là, ở những phương diện khác như anh ta quê quán ở đâu, vì sao lại mở quán bar ở khu vực này, có bao nhiêu người bạn… Tất cả cậu đều không biết.
Diệp Đề vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên dừng lại: không được, sự tình có nghi vấn sẽ phải hỏi cho rõ ràng, đây là ưu điểm khiến cho cậu tự hào nhất. Vì thế cậu lại cấp tốc chạy về nhà của Lương Thần, lần này ngay cả chuông cũng không thèm bấm, trực tiếp đấm thùm thụp lên cánh cửa: “Mở cửa! Mở cửa! Anh Lương Thần, bác sĩ Diêu, em có chuyện muốn hỏi các anh!!”
… … … Diêu Cẩn Văn tức đến khó thở mà né tránh nụ hôn của Lương Thần, kéo quần áo vứt ở bên giường: “Hiện tại rốt cuộc em cũng hiểu vì sao tên họ Triệu kia lại đuổi cậu ta ra ngoài!!!”
Nhìn người yêu vẫn luôn cợt nhả bỗng chốc biến sắc, Lương Thần chỉ có thể cười khổ mà thầm nhủ một câu: cứ chờ xem, về sau em sẽ phát hiện cậu ấy có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp…
_________________
… … Chuyện căn bản không phải như vậy có được không? Triệu Cách Phi cười khổ uống nốt sữa, sát sát tay, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tôi thật sự không thể giữ cậu ở lại. Chẳng phải chính cậu đã nói, hy vọng tôi có thể tìm được một người phụ nữ xứng đôi à, không phải cũng vì thế mà lần trước cậu hung hăng đuổi bà chị lưu manh kia đi đó sao?”
(… … Ở một nơi xa xôi, Triệu Tĩnh Nhàn đang ngửi nước hoa bỗng chốc hắt xì một cái: “Đậu má, đây là cái thứ nước hoa lởm khởm gì, còn bảo là hàng hiệu, vừa ngửi đã nhạy cảm hắt xì rồi!”)
“Vì thế cho nên, ” Triệu Cách Phi cười cười, nói: “Cậu có hiểu ý tôi không?”
Dù Diệp Đề có đơn thuần hơn nữa thì cũng hiểu được, Triệu Cách Phi chính là ghét bỏ chuyện cậu gây trở ngại cho anh, vì thế liền ủ rũ mà ngồi ở đằng kia: đúng vậy, mình là cái gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một tên trộm vặt bị anh ấy bắt được. Được đối xử tử tế một chút, mình liền không biết trời cao đất rộng, chiếm phòng ở của người ta, còn đuổi bạn gái người ta đi… Có lẽ anh Triệu đã sớm không chịu nổi nữa, chỉ ước mình rời đi thật nhanh, nhưng vì e ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng đuổi người… Hiện tại thời hạn ba tháng vừa tới, mình vốn dĩ là không có quyền đòi hỏi được ở lại đây…
Nhìn Diệp Đề ủ rũ ngồi ở bên cạnh, Triệu Cách Phi cũng có chút không đành lòng — dù gì hai người đã chung sống với nhau lâu như vậy, hơn nữa anh lại thực thích cậu nhóc này… Thế nhưng, cậu ấy phải dựa vào chính bản thân mình, để sống cho tốt cuộc đời của mình nha!
Triệu Cách Phi giúp Diệp Đề thu dọn hành lý, định chờ đến khi cậu thuê được phòng ở, tìm được chỗ làm thì liền có thể mang đi. Diệp Đề vẫn luôn ủ rũ, anh có nói gì thì cậu cũng chẳng hề hé răng, vẻ mặt vô cùng bất ổn. Triệu Cách Phi biết người nọ không vui, nhưng cũng không biết phải làm sao cho tốt. Ban đêm, nhóc trộm không còn chui rúc trong ổ chăn của anh nữa, trái lại ngoan ngoãn quay lại phòng mình, đi ngủ thật sớm.
Chính là thật không ngờ, buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Triệu Cách Phi thức dậy, liền bắt gặp một màn quen thuộc cực kỳ — nhóc trộm mất tích lần thứ hai, trên khung cửa sổ trong phòng còn buộc màn rèm và ga đệm dùng làm dây leo chạy trốn. Nhưng lần này có một điểm khác biệt to lớn so với lần trước, đó là – đồ đạc trong phòng không thiếu một cái gì, ngược lại còn thừa ra một thứ — Triệu Cách Phi không biết nên khóc hay nên cười mà cầm tờ giấy bị chặn ở dưới con heo tiết kiệm trên mặt bàn lên: thật là, thằng nhóc này, chẳng lẽ không biết cửa ra vào dùng để làm cái gì sao? Lần nào cũng trèo cửa sổ như vậy…
Trên tờ giấy là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Anh Triệu, em đi đây. Ba tháng này đã mang tới cho anh thiêm (thêm) rất nhiều phiền toái, khẳng định anh đã sớm không chịu nổi nữa. Em xin chịnh chọng (trịnh trọng) sin lỗi (xin lỗi) vì đã đuổi bạn gái của anh đi, khuyến (khiến) anh tức giận. Em không muốn làm phiền anh nữa, cho nên em đi trước. Anh yên tâm, em sẽ cố gắng đi đúng đường ngay không làm chuyện xấu. Cuối cùng, phải cám ơn anh vì đã triếu cố (chiếu cố) bà nội em, em thay mật (thay mặt) bà cảm tạ anh. Lời cúi tư (cuối thư): Diệp Đề.”
Triệu Cách Phi mất hơn nữa ngày mới có thể đem lá thư với đủ loại chữ tượng hình linh tinh lộn xộn này đánh vần ra được – được anh rèn dũa ba tháng, tốt xấu gì cũng viết được một bức thư, trẻ nhỏ dễ dạy. Chính là, Triệu Cách Phi cười khổ: nhưng cái ‘Lời cuối thư” này vốn không phải được dùng như vậy đi??
Anh có chút lo lắng cho Diệp Đề — song lo lắng cũng chẳng tác dụng gì. Người nọ sớm hay muộn cũng phải tự đối mặt với xã hội này. Nếu Diệp Đề đã hứa với anh rằng sẽ “không làm chuyện xấu”, vậy thì anh chỉ có thể tin tưởng mà thôi.
Thời điểm Diệp Đề vác cái bao hành lý mà bao nhiêu năm cậu không nỡ vứt đi ra khỏi cổng nhà Triệu Cách Phi là năm giờ sáng. Vốn dĩ cậu định tới viện dưỡng lão thăm bà, thế nhưng thời gian còn quá sớm, viện dưỡng lão chưa mở cửa. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu liền chạy đến chỗ Lương Thần.
Lương Thần nửa tỉnh nửa mê đi ra mở cửa, vừa thấy Diệp Đề liền kinh hãi không thôi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Bị người ta đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi.” Diệp Đề rành rọt nói.
“Đuổi ra ngoài? Cậu còn có thể bị người đuổi đi à?” Lương Thần giật mình không gì sánh được: anh đã quá hiểu bản lĩnh bám người của cậu nhóc này: nếu không phải cậu ta chủ động muốn rời đi thì thần tiên cũng không đuổi nổi.
“Ấy dà, đừng hỏi nữa, dù sao hiện tại ông đây cũng không có nơi nương tựa, tìm đến anh anh lại không hoan nghênh à?” Dứt lời, Diệp Đề tự động đẩy Lương Thần ra, chen vào trong nhà.
“Này, chờ một chút…” Lương Thần vội vã muốn giữ người lại, đáng tiếc đã muộn. Sau khi Diệp Đề đẩy cửa phòng ra thì sửng sốt mất một phút đồng hồ, kế tiếp sảng khoái nói một câu: “em đi đây”, rồi hệt như một trận gió chạy vút ra ngoài, nhanh nhẹn không khác gì khi xuất hiện.
Lương Thần đỡ trán, lộ ra vẻ mặt phức tạp mà thở dài một tiếng. Mà người ở trên giường của anh lúc ấy thì lại ung dung chống cánh tay lên, cười hì hì nói: “Nha, thì ra anh quen biết con chuột nhắt kia à.”
Lương Thần trầm mặc, ngồi xuống rút một điếu thuốc ra mới trả lời: “Đúng vậy, một cậu nhóc rất tốt. Hai năm trước khi vừa về đây liền quen biết, cảm thấy đặc biệt hợp ý, đã từng muốn ra tay giúp đỡ.”
“Ha ha, anh và tên họ Triệu kia thế mà thực ăn ý, đáng tiếc anh không có được năng lực của anh ta.” Người trên giường lười biếng ngáp một cái dài: “Lúc ấy hẳn là anh cũng động tâm đi?”
Lương Thần nhìn đối phương, cười nói: “Em thật là tinh mắt, ghen à?”
“Tất nhiên. Nhưng cũng không trách anh được, gặp phải một con chuột nhắt đáng yêu như vậy, đến em còn muốn xơi tái nữa là. Huống hồ…” Người nọ cười nhẹ một tiếng, đứng lên để mặc tấm chăn mỏng lướt qua bả vai trần trụi, vòng tay ôm lấy cổ Lương Thần: “Lúc ấy anh bỏ rơi em như vậy, tâm tình khẳng định là không ổn rồi… Được rồi, người tốt không thèm thù dai, lần này tha thứ cho anh.”
“Đừng trêu anh nữa.” Lương Thần cười khổ, giữ chặt tay của đối phương: “Bọn họ như thế nào rồi? A Đề sao lại bị Cách Phi đuổi ra ngoài??”
“Chuyện của người khác, không quan hệ tới chúng ta…” Mệt mỏi ngáp một cái, người nọ lại chui vào trong chăn: “Còn sớm… Ngủ tiếp một lát đi, vừa rồi mệt chết em…”
“Mệt? Anh còn chưa kêu mệt đâu…” Lương Thần cười cười, cúi người xuống, sau đó hình ảnh cấm thiếu nhi lại một lần nữa hiện ra… …
Diệp Đề vội vã bước đi trên đường, suốt một hồi lâu mới dừng lại, suy nghĩ trong đầu rối loạn không thôi: ảo giác có phải không? Nhất định là ảo giác! Nếu không thì làm sao cậu lại thấy… vị bác sĩ Diêu kia nằm ở trên giường của Lương Thần, còn, còn không thèm mặc quần áo?
Cậu dùng sức nhéo mình một cái: đau! Không phải ảo giác cũng không phải nằm mơ… Chính là làm sao lại như vậy được? Làm sao có thể chứ? Bọn họ sao lại có thể là… là loại quan hệ kia đâu?
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại: có cái gì là không có khả năng? Tuy cậu quen Lương Thần đã hai năm, nhưng hình như… căn bản là… cho tới bây giờ… cũng chưa thực sự hiểu hết người này thì phải? Cậu chỉ biết người nọ rất tốt, ôn nhu hòa ái, không nóng giận bao giờ, còn rất có tiền, mặc dù chỗ ở không rộng nhưng đồ đạc đều là những thứ mà cậu chưa từng thấy qua. Ngoài ra, đối phương còn thường xuyên cho cậu vay tiền, khuyên cậu đi đúng đường ngay… Chính là, ở những phương diện khác như anh ta quê quán ở đâu, vì sao lại mở quán bar ở khu vực này, có bao nhiêu người bạn… Tất cả cậu đều không biết.
Diệp Đề vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên dừng lại: không được, sự tình có nghi vấn sẽ phải hỏi cho rõ ràng, đây là ưu điểm khiến cho cậu tự hào nhất. Vì thế cậu lại cấp tốc chạy về nhà của Lương Thần, lần này ngay cả chuông cũng không thèm bấm, trực tiếp đấm thùm thụp lên cánh cửa: “Mở cửa! Mở cửa! Anh Lương Thần, bác sĩ Diêu, em có chuyện muốn hỏi các anh!!”
… … … Diêu Cẩn Văn tức đến khó thở mà né tránh nụ hôn của Lương Thần, kéo quần áo vứt ở bên giường: “Hiện tại rốt cuộc em cũng hiểu vì sao tên họ Triệu kia lại đuổi cậu ta ra ngoài!!!”
Nhìn người yêu vẫn luôn cợt nhả bỗng chốc biến sắc, Lương Thần chỉ có thể cười khổ mà thầm nhủ một câu: cứ chờ xem, về sau em sẽ phát hiện cậu ấy có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp…
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook