Đường - Đa Lê
-
Chương 87: Quả cam ngọt
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Nếu nhắc đến nước Pháp, đa số mọi người sẽ nghĩ đến điều gì? Tuần lễ thời trang Paris? Dòng sông Seine yên bình? Hầm rượu champagne cổ kính ở Reims? Những chiếc đèn chùm lộng lẫy trong cung điện Versailles? Hay trượt tuyết trên dãy Alps?
Hoặc là dưới ánh nắng chói chang ở miền Nam, hái những quả ô-liu tươi? Những khu chợ làng nhộn nhịp? Những quán cà phê ngoài trời phảng phất hương cacao và cà phê? Những quán rượu nhỏ với rèm ren xinh đẹp, thực đơn món đặc biệt trong ngày được viết trên bảng đen bằng phấn?
Đối với Klaus, trong một thời gian dài, ấn tượng của anh về nước Pháp là những con kênh bốc mùi khó chịu và thời tiết u ám.
Sau khi nhắc nhở Cảnh Ngọc rằng cô có thể coi người bạn đời của mình là "ông già", ngài Klaus, ngày càng để ý đến tuổi tác, bế rồng con quay trở lại, rửa sạch sữa vấy lên chân cô bằng nước ấm, sau đó bình thản kể về quá khứ của mình.
Một câu chuyện mà anh ít khi chia sẻ với người khác.
Hôm nay phá lệ, lấy ra cho rồng con xem một lần, rồi cất lại vào chiếc hộp kín.
Thời thơ ấu, Klaus không thích trời âm u.
Những ngày mưa dầm càng phiền hơn, vì đường sá không bằng phẳng đọng đầy bùn, quần áo khó mà khô ráo, để lại mùi rất khó chịu.
Đôi giày của Klaus bị thủng một lỗ ở mũi, mẹ anh dùng keo dán một miếng vải cắt nhỏ quanh mép lỗ vào buổi tối.
Nhưng loại keo đó không chống nước, hễ dính nước sẽ bong ra. Phải chờ đến kỳ lương tháng sau, mẹ anh mới có tiền mua cho anh đôi giày mới. Vào những ngày mưa, Klaus cố gắng tránh ra ngoài.
Anh không muốn tăng thêm gánh nặng công việc cho mẹ.
Từ khi có ký ức, Klaus sống cùng mẹ ở Tours.
Đây là một trong những trung tâm lâu đài phồn hoa, sở hữu những đại lộ rợp bóng cây từ thế kỷ 18. Nhưng chỗ ở của họ chỉ là gác xép thấp chưa đầy 20 mét vuông, thuộc một nhà hàng Trung Quốc có tên "Hiểu Hương".
Bà chủ của nhà hàng, một người phụ nữ tốt bụng, đã cưu mang họ. Hiểu Hương là tên của bà và cũng là tên nhà hàng.
Klaus không biết họ của bà là gì, vì chồng bà, một người Tây Ban Nha thô lỗ, chỉ biết gào lên bằng thứ tiếng Trung không chuẩn, "Hiểu Hướng!!!"
Mẹ của Klaus, Diane, làm việc tại nhà hàng này và là đầu bếp duy nhất. Đổi lại, Hiểu Hương cho họ một phòng nhỏ ấm áp trên gác xép cùng thức ăn.
Diane đôi khi nhận thêm các công việc khác, như viết lách, dịch thuật, hoặc viết thay các tài liệu.
Bà có sức khỏe yếu bẩm sinh, không thể làm công việc đòi hỏi nhiều thể lực, nên các việc làm thêm được hoàn thành vào buổi tối.
Nhưng dùng điện nhiều vào buổi tối cũng không được, vì người Tây Ban Nha ở tầng dưới sẽ chửi rủa, nói những lời khó nghe.
Hiểu Hương không thể ngăn được chồng mình, vì bà cần "kết hôn giả" với người này để nhập quốc tịch Pháp.
Theo quy định của Pháp, bà phải kết hôn ít nhất ba năm trước khi có thể ly hôn và nhập tịch.
Klaus không hiểu tại sao người ta phải trả giá như vậy để rời bỏ quê hương mình. Cũng giống như anh không hiểu tại sao mình không có cha.
Anh cũng không có nhiều ấn tượng về ông ngoại mình, chỉ biết ông là một con bạc trốn chạy, và không ai biết ông đã chết ở sòng bài nào ở Las Vegas.
Còn bà ngoại thì sao?
Diane cũng không rõ.
Ông bà ngoại đã ly hôn từ rất sớm, ông ngoại ăn cắp một khoản tiền lớn của bà ngoại rồi dẫn Diane khi còn nhỏ đến Pháp, cắt đứt mọi liên lạc.
Diane là một tín đồ sùng đạo, mỗi tuần đều đi lễ nhà thờ. Mọi người đều nghĩ bà là một người phụ nữ bất hạnh mất chồng. Chỉ có Klaus biết, anh hoàn toàn không có thứ gọi là "cha".
Người đó hẳn cũng là một người da trắng, hoặc một người lai giống như anh.
Diane có tóc và mắt nâu, nhưng Klaus lại có tóc vàng, mắt xanh lục — một sự kết hợp được nhiều người ca ngợi là đẹp.
Chính màu tóc và mắt này giúp Klaus thu hút không ít khách cho nhà hàng.
Hiểu Hương và Diane thường hóa trang cho anh thành một quý ông nhỏ tuổi, đưa anh cầm biển quảng cáo ngoài cửa.
Dù nhà hàng chỉ phục vụ vài món Trung Hoa đơn giản, nhưng vẫn có nhiều khách ghé qua mua thử. Thỉnh thoảng, có những người kỳ lạ nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng — Hiểu Hương sẽ đưa anh vào nhà hàng, lịch sự hỏi họ có muốn ăn không; nếu không, xin rời đi.
Khi đó Klaus chưa nhận thức được rằng màu tóc và mắt của mình khiến anh trở thành đối tượng yêu thích của một số người có sở thích kỳ quặc.
Klaus sống trong nhà hàng này cho đến năm sáu tuổi, và khi đó, Diane bị bệnh.
Ung thư phổi.
Bà chưa từng hút thuốc, là một tín đồ ngoan đạo. Điều duy nhất trong đời bà đi ngược lại lời Chúa là một đêm say rượu với một thương gia giàu có đang nghỉ mát tại Pháp, và sau đó có thai Klaus. Diane thậm chí không biết cách liên lạc với người đàn ông đó, không biết ông ta đến từ đâu, hay tên gì.
Bà chỉ có đứa trẻ trong bụng, một đứa trẻ không thể phá bỏ vì tín ngưỡng, với mái tóc vàng, mắt xanh và khuôn mặt giống hệt người đàn ông đó.
Một đứa trẻ thậm chí không được coi là con ngoài giá thú.
Diane đã trả giá cho điều đó, bị nhà thờ mà bà làm việc trước đây sa thải, rồi lưu lạc làm thuê ở nhiều nơi trước khi dừng lại ở nhà hàng này.
Nhưng vào thời đó, kinh doanh món Trung Quốc không dễ dàng, nhất là khi xung quanh mọc lên ngày càng nhiều nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ giá rẻ.
Khi Diane ngã bệnh, công việc làm thêm cũng không thể làm được, tiền lương ngày càng ít.
Klaus chủ động thương lượng với người Tây Ban Nha, đề nghị làm các công việc phù hợp với khả năng như lau bàn, rửa bát, quét dọn... với hy vọng người này có thể trả thêm chút tiền để mua thuốc giảm đau cho mẹ mình.
Người kia đồng ý.
Thời gian đó dài đằng đẵng. Để chăm sóc mẹ, Klaus không đến trường học nhà thờ, anh rửa bát dưới dòng nước lạnh, đôi tay vì dị ứng mà đỏ tấy.
Bàn tay trẻ con quá nhỏ để đeo găng cao su.
Lau bàn, dọn ghế đều không dễ dàng, anh đều rất chăm chỉ.
Dù sao cũng còn quá nhỏ.
Khách ngày càng ít, những buổi chiều không có khách, Klaus ngồi ở bàn tràn ngập ánh nắng, đọc sách mà Hiểu Hương và Diane đưa cho.
Cho đến khi Diane qua đời.
Ngày bà mất, trời nắng đẹp, những vườn nho Cabernet Franc tại thung lũng Loire trúng mùa bội thu.
Với những người làm vườn nho, đó là một năm tuyệt vời.
Những ngày cuối đời cũng không quá đau đớn, Hiểu Hương dùng số tiền dành dụm của mình mua một lượng lớn thuốc giảm đau để Diane bớt khổ sở.
Người Tây Ban Nha dưới tầng thì say xỉn, gào thét chửi rủa, đập phá đồ đạc trong căn phòng rộng lớn.
Trên gác xép chật chội, Hiểu Hương lặng lẽ nắm chặt tay Diane, cố gắng truyền cho bà chút hơi ấm.
Hiểu Hương không có đức tin, chỉ có thể vụng về đọc kinh thánh, hy vọng lời cầu nguyện không thành thạo của mình có thể đưa tín đồ ngoan đạo này lên thiên đường mà bà hằng mong ước.
Ánh nắng kéo dài bóng của hai người phụ nữ gầy gò thành một tấm bia tưởng niệm sâu thẳm và u buồn.
Diane không để lại cho Klaus bất cứ lời dặn dò nào.
Không một câu nào.
Klaus tiếp tục sống tại nhà hàng Trung Quốc của Hiểu Hương thêm nửa năm nữa. Hiểu Hương đã thành công ly hôn và nhận quốc tịch Pháp, đồng thời giành được tự do cho mình. Nhưng bà không thể đưa Klaus đi cùng vì gã người Tây Ban Nha đó không cho phép. Hắn nói rằng Klaus là một "nhân viên" trong nhà hàng của hắn.
Cũng chính từ thời điểm đó, Klaus, khi mới chỉ sáu tuổi, bị ép làm việc nặng nhọc cả ngày lẫn đêm. "Đầu bếp" mới đến hoàn toàn không phải người Trung Quốc; ông ta chỉ biết nấu vài món xào kỳ quặc. Những gì Klaus được ăn là đồ ăn thừa vào buổi tối, những món "Trung Quốc" đã ôi thiu, bốc mùi khó chịu và không thể bán được.
Nhưng chính thứ đồ ăn có mùi vị kinh khủng đó đã giúp anh sống sót.
Phòng của Klaus bị chuyển từ gác mái xuống phòng chứa đồ. Anh không có giường, chỉ có thể trải thùng giấy cứng xuống đất, cuộn tròn người nằm nghỉ. Mùa đông, anh chỉ có một chiếc chăn mỏng, không có bất kỳ phương tiện sưởi ấm nào khác. Những ngón tay lạnh đến mức cứng đờ, đỏ ửng; khi chạm vào má, dường như anh không còn cảm giác gì.
Chuột cắn nát ngón tay anh, nhưng Klaus không có tiền để làm sạch hay chữa trị vết thương.
Vết thương ấy ngày càng nặng hơn, lan ra thành những vết loét trắng mủ. Cuối cùng, đến cả gã người Tây Ban Nha cũng không chịu nổi. Phần lương tâm ít ỏi còn sót lại trong hắn khiến hắn quyết định đưa Klaus vào trại trẻ mồ côi thay vì vứt anh ra đường cho tự sinh tự diệt.
Thế nhưng, trại trẻ mồ côi được mang danh là nơi từ thiện đó thực chất lại che giấu một bí mật bẩn thỉu khác.
...
"Em yêu," Klaus bình tĩnh hỏi cô, "Em có nghe nói về Jeffrey Epstein chưa?"
Cảnh Ngọc gật đầu.
Cô biết về gã tỷ phú đồi bại khét tiếng đó, cả chiếc máy bay và hòn đảo tư nhân đầy ô uế của hắn.
"Năm 1998, hắn mua một hòn đảo tư nhân và đặt tên là Little Saint James," Klaus nói. "Đó là nơi hắn thực hiện tội ác của mình."
Cảnh Ngọc đáp, "Em biết."
Từ mạng internet, cô đã biết rất nhiều về hòn đảo nhơ bẩn này. Epstein dụ dỗ, thậm chí ép buộc nhiều bé gái vị thành niên đến đây, tịch thu hộ chiếu của họ và không cho họ rời đi. Hắn sử dụng hòn đảo để tiếp đón nhiều nhân vật nổi tiếng, từ cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton, nhà sáng lập L Brands (công ty mẹ của Victoria"s Secret) Les Wexner, đến Hoàng tử Andrew của Anh...
"Viện trưởng của trại trẻ đó cũng làm những việc tương tự," Klaus nói. "Nhưng những người trên hòn đảo đó lại đặc biệt thích trẻ nhỏ hơn, bất kể là nam hay nữ."
Tim Cảnh Ngọc chùng xuống.
Cô đưa tay, chạm vào mái tóc vàng của Klaus.
Ánh nắng ấm áp từ mái tóc ấy tiếp thêm cho cô sức mạnh để tiếp tục lắng nghe.
"Anh đã sống trong trại trẻ mồ côi nửa năm. Ban đầu, họ chữa trị vết thương trên tay anh, vì những kẻ đó chỉ thích tự mình tạo ra các vết thương, chứ không muốn nhìn thấy thịt thối rữa do chuột cắn," Klaus nhắm mắt, hơi ngừng lại một chút. Trên gương mặt anh không có vẻ đau đớn, chỉ có sự bình thản như thể đang kể lại một chuyện không đáng bận tâm. Giọng anh cũng nhẹ nhàng lạ thường. "Người trong trại không hề biết việc lên đảo thực sự có ý nghĩa gì. Viện trưởng chỉ nói với tụi anh rằng những người giàu có đến đây hàng tháng để chọn trẻ em phù hợp. Họ sẽ nhận nuôi chúng, dạy dỗ chúng, và mang lại cho chúng một mái nhà ấm áp."
"Với những đứa trẻ sống trong trại mồ côi, đó là điều mong ước lớn nhất. Dù mỗi tháng chỉ có bốn đứa trẻ được chọn, bọn trẻ vẫn cố gắng hết sức để thể hiện tốt."
Cảnh Ngọc nắm lấy tay Klaus.
Cô cúi xuống, vuốt ve những vết chai sạn trên lòng bàn tay anh – những dấu vết do việc huấn luyện và cầm súng để lại sau nhiều năm.
"Mỗi đứa trẻ đều tự hào khi được chọn. Chúng tin rằng mình sẽ sống một cuộc đời thoải mái như viện trưởng đã miêu tả," Klaus thở dài. "Khi vết thương của anh lành lại, anh đã không tham gia đợt "lựa chọn" tháng thứ hai. Vì một đứa trẻ tóc vàng, mắt xanh đã đổ sơn lên đầu anh – tháng đó, cậu ta dễ dàng giành được cơ hội lên đảo."
"Nửa năm sau, anh nhìn thấy hình ảnh thi thể của cậu ta trên bản tin."
Cảnh Ngọc thì thầm, "Daddy."
Klaus cúi đầu, "Xin lỗi, chuyện này khiến em thấy ghê tởm à?"
Cảnh Ngọc lắc đầu, hít sâu, "Anh cứ tiếp tục, em ổn mà."
...
Klaus ngừng lại vài giây.
Sau khi tắm sạch, nước trong bồn đã được thay một lần, anh tiếp tục thêm nước ấm vào, để Cảnh Ngọc tựa vào ngực mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
"Tháng thứ ba, một đứa trẻ trốn thoát từ hòn đảo đã quay về kể lại mọi chuyện," Klaus tiếp tục. "Những kẻ giàu có đến định kỳ để chọn trẻ từ trại mồ côi, vì trên đảo gần như ngày nào cũng có người bị tra tấn đến chết."
"Cái gọi là nhận nuôi thực chất chỉ là một giấc mơ mỹ miều do bọn chúng dựng lên."
"Cậu bé đó ban đầu định cứu tất cả trẻ em trong trại, muốn rủ mọi người cùng cậu trốn thoát."
"Vì điều đó, cậu ấy đã từ bỏ cơ hội chạy thoát, mạo hiểm ẩn mình trong một chiếc xe tải để quay lại trại mồ côi."
"Nhưng phần lớn không ai tin lời cậu. Có người thậm chí gọi viện trưởng đến."
Khi nói đến đây, ánh mắt Klaus tối sầm lại.
"Cậu ta bị nhổ hết răng, bẻ gãy móng tay và đập gãy đôi chân."
Hơi thở của Cảnh Ngọc khựng lại.
Có một điều mà Klaus không nói với cô, đó là, vì tin tưởng cậu bé kia, Klaus đã lén đi theo những người kia và chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
Khi bọn chúng khiêng cậu bé ra xe chuẩn bị ném xác, Klaus đã ghi nhớ biển số xe. Anh giả vờ đau bụng, nhân cơ hội lén vào phòng của bác sĩ và dùng điện thoại gọi báo cảnh sát, cung cấp biển số xe.
Đó là một hành động vô cùng mạo hiểm.
Cảnh sát đã đến trại mồ côi, nhưng họ không tìm được bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh mọi chuyện.
Viện trưởng và những khách hàng quyền lực kia có thế lực quá lớn. Thậm chí, sau khi nhận được cuộc điện thoại cảnh báo, cảnh sát chỉ đến làm như lấy lệ, ngồi chơi một chút rồi rời đi.
Họ không thẩm vấn đám trẻ, phần lớn thời gian lại dành để uống cà phê với viện trưởng.
Ngay sau đó, trại mồ côi tiến hành một cuộc kiểm tra quy mô lớn.
Nhưng trong đợt truy xét đó, cả cảnh sát lẫn bác sĩ đều không tiết lộ Klaus chính là người đã gọi điện.
Vị bác sĩ đó cuối cùng đã lựa chọn từ chức.
Trước khi rời đi, người phụ nữ xinh đẹp ấy đã ôm từng đứa trẻ trong trại. Đến lượt Klaus, bà ôm lấy anh và thì thầm bên tai anh hai câu.
Bà nói, "Người bạn nhỏ của cháu đã được cảnh sát giải cứu, không sao cả."
"Anh chưa từng gặp lại bà ấy," Klaus nói. "Lần đầu tiên viện trưởng bị chính thức truy tố, bà ấy đã bị ám sát trên đường đến tòa án để làm chứng."
Cảnh Ngọc áp mặt lên lồng ngực anh.
Một đất nước bị thao túng bởi tư bản.
Những con người bình thường bị đàn áp, thậm chí không thể cất tiếng nói.
Đây là thứ mà họ gọi là "tự do".
"Kể từ khi nhận ra điều đó, anh bắt đầu từ chối tham gia những buổi "gặp mặt" hàng tháng," Klaus nói. "Anh tỏ ra ngỗ nghịch, hiếu chiến, gây gổ với những đứa trẻ khác, cắt ngắn hoặc đốt tóc mình, và làm bẩn bản thân."
"Đến tháng thứ tư, một thành viên của gia tộc Essen—cụ thể là cha của André—biết được sự thật về trại trẻ mồ côi này. Ông ta quyên góp một khoản tiền và cùng anh chụp ảnh chung."
Cảnh Ngọc chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô ngồi bật dậy, thốt lên, "Em từng nhìn thấy bức ảnh đó ở nhà André!"
—Cậu bé mồ côi tóc sáng màu, gương mặt sưng phồng vì bị đánh.
—Mặc chiếc áo phông in dòng chữ "Hiểu Hương Quán".
—Tứ chi gầy gò như que củi.
Klaus nói, "Đó chính là anh."
Cảnh Ngọc ngẩn ngơ, ngồi phịch xuống.
"Sau này, bức ảnh ấy bị cha anh—ông Essen—phát hiện. Ông nghi ngờ và thuê thám tử tư," Klaus nhẹ nhàng kể lại. "Ông ta đến trại trẻ mồ côi, và anh kể cho ông mọi chuyện."
Chỉ trong hai ngày:
Ông Essen thu thập được toàn bộ bằng chứng chống lại trại trẻ mồ côi cùng tổ chức đứng sau nó. Ông từ chối thương lượng và dùng các mối quan hệ để đưa chúng lên đoạn đầu đài hoặc vào tù.
Ông Essen thậm chí còn dùng những thủ đoạn không mấy quang minh để khiến kẻ thù chịu hình phạt nặng nề hơn cả pháp luật.
Klaus trở về gia tộc Essen, với tư cách người thừa kế duy nhất.
Ông Essen tìm gặp bà Lục Diệp Chân, nhờ bà chăm sóc Klaus.
Khi đó, Klaus đã bảy tuổi.
Cậu bé hoàn toàn xa lạ với người cha của mình, và người cha ấy cũng không bộc lộ tình cảm mà một người cha đáng lẽ phải có.
Ông Essen dường như sinh ra đã là người vô tình. Ông không cần tình yêu hay tình thân.
Người phụ nữ duy nhất có liên hệ với ông là Diane, trong một lần ông say rượu.
Về chuyện con cái, đó là trách nhiệm của gia tộc. Sau khi tìm thấy Klaus, ông lấy anh làm cái cớ để từ chối mọi đề nghị mai mối.
Giống như các chủ nhân trước đây của trang viên, ông Essen công nhận Diane là nữ chủ nhân, xây dựng một khu vườn xinh đẹp để tưởng nhớ bà, mang tro cốt từ Pháp về Đức và chôn tại một nơi phong cảnh hữu tình.
Klaus không nghĩ đó là tình yêu.
Trước bảy tuổi, anh chưa từng nhận được tình phụ tử; sau bảy tuổi, điều đó cũng không thay đổi.
Thế nhưng anh dường như thừa hưởng sự lạnh nhạt từ cha mình, không đặt hy vọng vào bất kỳ ai.
Cho đến một buổi chiều đầy nắng, Klaus vô tình đi ngang một tiệm ăn Trung Quốc vắng khách. Qua lớp kính, anh thấy Cảnh Ngọc—một cô gái nghèo, cúi mình đọc sách trên bàn ăn.
Cô mặc quần áo rẻ tiền, ăn thức ăn thừa của quán, ngón tay đỏ lên và dị ứng vì tiếp xúc với nước lạnh.
Cô giống anh của ngày xưa.
Và anh, có thể làm "Daddy" của cô.
Là hiệp sĩ trắng của cô.
Quá nhiều thông tin, Cảnh Ngọc cần thời gian để từ từ tiếp nhận.
Khi cô vòng tay ôm cổ Klaus, định tặng anh một nụ hôn, Klaus mỉm cười, đưa tay che môi cô lại.
"Rồng con," Klaus nói, "Nếu nụ hôn này xuất phát từ sự thương cảm, thì đừng tiếp tục, được không em?"
Cảnh Ngọc nhìn anh với ánh mắt long lanh.
Klaus giữ vẻ dịu dàng trên gương mặt.
"Anh chia sẻ quá khứ của mình với em là vì sự công bằng," Klaus chậm rãi nói. "Nhưng anh không cần sự thương hại của em, hiểu không, em yêu? Anh không muốn giữ em lại bên mình theo cách đó."
"Anh không muốn dùng xiềng xích, hay lòng thương hại để trói buộc em."
"Nếu có điều gì khiến em tình nguyện ở lại bên anh, anh mong đó không phải là gông cùm hay sự ràng buộc đạo đức."
"Mà là tình yêu của em dành cho anh."
Anh đã dùng rất nhiều từ phủ định.
Cảnh Ngọc gật gật đầu, rồi từ trong bồn tắm đứng lên, nước chảy dài trên người. Klaus giữ lấy cổ tay cô, "Em đi đâu?"
Cảnh Ngọc đáp, "Em đi lấy nước uống."
Klaus cầm chai thủy tinh trong suốt bên cạnh bồn tắm lên, "Ở đây còn mà."
Cảnh Ngọc nói, "Không đủ, em muốn lấy thêm một chai nước lạnh."
Klaus không ngăn cô lại.
Nước từ mái tóc vàng của anh chảy xuống, như cơn mưa hôm ấy khi anh bị đánh đập.
Anh nhắm mắt.
Một phút sau, Cảnh Ngọc chân trần chạy lạch bạch trở lại.
Cô không cầm theo chai nước.
Klaus chưa kịp mở mắt thì một thứ lạnh ngắt áp lên môi anh.
Cảnh Ngọc nhét gì đó vào miệng anh.
Klaus mở mắt, ngậm lấy thứ đó, cùng với cả ngón tay cô.
Anh hỏi, "Cái gì đây?"
Cảnh Ngọc nói, "Chia sẻ cho anh, quả cam chua của em."
Nước cam tươi bùng nổ trong miệng. Klaus bật cười, hôn vào lòng bàn tay thơm mùi cam của cô. Chính tay cô vừa bóc vỏ trái cam.
Klaus nói:
"Em lừa anh rồi."
"Nó ngọt mà."
Hoặc là dưới ánh nắng chói chang ở miền Nam, hái những quả ô-liu tươi? Những khu chợ làng nhộn nhịp? Những quán cà phê ngoài trời phảng phất hương cacao và cà phê? Những quán rượu nhỏ với rèm ren xinh đẹp, thực đơn món đặc biệt trong ngày được viết trên bảng đen bằng phấn?
Đối với Klaus, trong một thời gian dài, ấn tượng của anh về nước Pháp là những con kênh bốc mùi khó chịu và thời tiết u ám.
Sau khi nhắc nhở Cảnh Ngọc rằng cô có thể coi người bạn đời của mình là "ông già", ngài Klaus, ngày càng để ý đến tuổi tác, bế rồng con quay trở lại, rửa sạch sữa vấy lên chân cô bằng nước ấm, sau đó bình thản kể về quá khứ của mình.
Một câu chuyện mà anh ít khi chia sẻ với người khác.
Hôm nay phá lệ, lấy ra cho rồng con xem một lần, rồi cất lại vào chiếc hộp kín.
Thời thơ ấu, Klaus không thích trời âm u.
Những ngày mưa dầm càng phiền hơn, vì đường sá không bằng phẳng đọng đầy bùn, quần áo khó mà khô ráo, để lại mùi rất khó chịu.
Đôi giày của Klaus bị thủng một lỗ ở mũi, mẹ anh dùng keo dán một miếng vải cắt nhỏ quanh mép lỗ vào buổi tối.
Nhưng loại keo đó không chống nước, hễ dính nước sẽ bong ra. Phải chờ đến kỳ lương tháng sau, mẹ anh mới có tiền mua cho anh đôi giày mới. Vào những ngày mưa, Klaus cố gắng tránh ra ngoài.
Anh không muốn tăng thêm gánh nặng công việc cho mẹ.
Từ khi có ký ức, Klaus sống cùng mẹ ở Tours.
Đây là một trong những trung tâm lâu đài phồn hoa, sở hữu những đại lộ rợp bóng cây từ thế kỷ 18. Nhưng chỗ ở của họ chỉ là gác xép thấp chưa đầy 20 mét vuông, thuộc một nhà hàng Trung Quốc có tên "Hiểu Hương".
Bà chủ của nhà hàng, một người phụ nữ tốt bụng, đã cưu mang họ. Hiểu Hương là tên của bà và cũng là tên nhà hàng.
Klaus không biết họ của bà là gì, vì chồng bà, một người Tây Ban Nha thô lỗ, chỉ biết gào lên bằng thứ tiếng Trung không chuẩn, "Hiểu Hướng!!!"
Mẹ của Klaus, Diane, làm việc tại nhà hàng này và là đầu bếp duy nhất. Đổi lại, Hiểu Hương cho họ một phòng nhỏ ấm áp trên gác xép cùng thức ăn.
Diane đôi khi nhận thêm các công việc khác, như viết lách, dịch thuật, hoặc viết thay các tài liệu.
Bà có sức khỏe yếu bẩm sinh, không thể làm công việc đòi hỏi nhiều thể lực, nên các việc làm thêm được hoàn thành vào buổi tối.
Nhưng dùng điện nhiều vào buổi tối cũng không được, vì người Tây Ban Nha ở tầng dưới sẽ chửi rủa, nói những lời khó nghe.
Hiểu Hương không thể ngăn được chồng mình, vì bà cần "kết hôn giả" với người này để nhập quốc tịch Pháp.
Theo quy định của Pháp, bà phải kết hôn ít nhất ba năm trước khi có thể ly hôn và nhập tịch.
Klaus không hiểu tại sao người ta phải trả giá như vậy để rời bỏ quê hương mình. Cũng giống như anh không hiểu tại sao mình không có cha.
Anh cũng không có nhiều ấn tượng về ông ngoại mình, chỉ biết ông là một con bạc trốn chạy, và không ai biết ông đã chết ở sòng bài nào ở Las Vegas.
Còn bà ngoại thì sao?
Diane cũng không rõ.
Ông bà ngoại đã ly hôn từ rất sớm, ông ngoại ăn cắp một khoản tiền lớn của bà ngoại rồi dẫn Diane khi còn nhỏ đến Pháp, cắt đứt mọi liên lạc.
Diane là một tín đồ sùng đạo, mỗi tuần đều đi lễ nhà thờ. Mọi người đều nghĩ bà là một người phụ nữ bất hạnh mất chồng. Chỉ có Klaus biết, anh hoàn toàn không có thứ gọi là "cha".
Người đó hẳn cũng là một người da trắng, hoặc một người lai giống như anh.
Diane có tóc và mắt nâu, nhưng Klaus lại có tóc vàng, mắt xanh lục — một sự kết hợp được nhiều người ca ngợi là đẹp.
Chính màu tóc và mắt này giúp Klaus thu hút không ít khách cho nhà hàng.
Hiểu Hương và Diane thường hóa trang cho anh thành một quý ông nhỏ tuổi, đưa anh cầm biển quảng cáo ngoài cửa.
Dù nhà hàng chỉ phục vụ vài món Trung Hoa đơn giản, nhưng vẫn có nhiều khách ghé qua mua thử. Thỉnh thoảng, có những người kỳ lạ nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng — Hiểu Hương sẽ đưa anh vào nhà hàng, lịch sự hỏi họ có muốn ăn không; nếu không, xin rời đi.
Khi đó Klaus chưa nhận thức được rằng màu tóc và mắt của mình khiến anh trở thành đối tượng yêu thích của một số người có sở thích kỳ quặc.
Klaus sống trong nhà hàng này cho đến năm sáu tuổi, và khi đó, Diane bị bệnh.
Ung thư phổi.
Bà chưa từng hút thuốc, là một tín đồ ngoan đạo. Điều duy nhất trong đời bà đi ngược lại lời Chúa là một đêm say rượu với một thương gia giàu có đang nghỉ mát tại Pháp, và sau đó có thai Klaus. Diane thậm chí không biết cách liên lạc với người đàn ông đó, không biết ông ta đến từ đâu, hay tên gì.
Bà chỉ có đứa trẻ trong bụng, một đứa trẻ không thể phá bỏ vì tín ngưỡng, với mái tóc vàng, mắt xanh và khuôn mặt giống hệt người đàn ông đó.
Một đứa trẻ thậm chí không được coi là con ngoài giá thú.
Diane đã trả giá cho điều đó, bị nhà thờ mà bà làm việc trước đây sa thải, rồi lưu lạc làm thuê ở nhiều nơi trước khi dừng lại ở nhà hàng này.
Nhưng vào thời đó, kinh doanh món Trung Quốc không dễ dàng, nhất là khi xung quanh mọc lên ngày càng nhiều nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ giá rẻ.
Khi Diane ngã bệnh, công việc làm thêm cũng không thể làm được, tiền lương ngày càng ít.
Klaus chủ động thương lượng với người Tây Ban Nha, đề nghị làm các công việc phù hợp với khả năng như lau bàn, rửa bát, quét dọn... với hy vọng người này có thể trả thêm chút tiền để mua thuốc giảm đau cho mẹ mình.
Người kia đồng ý.
Thời gian đó dài đằng đẵng. Để chăm sóc mẹ, Klaus không đến trường học nhà thờ, anh rửa bát dưới dòng nước lạnh, đôi tay vì dị ứng mà đỏ tấy.
Bàn tay trẻ con quá nhỏ để đeo găng cao su.
Lau bàn, dọn ghế đều không dễ dàng, anh đều rất chăm chỉ.
Dù sao cũng còn quá nhỏ.
Khách ngày càng ít, những buổi chiều không có khách, Klaus ngồi ở bàn tràn ngập ánh nắng, đọc sách mà Hiểu Hương và Diane đưa cho.
Cho đến khi Diane qua đời.
Ngày bà mất, trời nắng đẹp, những vườn nho Cabernet Franc tại thung lũng Loire trúng mùa bội thu.
Với những người làm vườn nho, đó là một năm tuyệt vời.
Những ngày cuối đời cũng không quá đau đớn, Hiểu Hương dùng số tiền dành dụm của mình mua một lượng lớn thuốc giảm đau để Diane bớt khổ sở.
Người Tây Ban Nha dưới tầng thì say xỉn, gào thét chửi rủa, đập phá đồ đạc trong căn phòng rộng lớn.
Trên gác xép chật chội, Hiểu Hương lặng lẽ nắm chặt tay Diane, cố gắng truyền cho bà chút hơi ấm.
Hiểu Hương không có đức tin, chỉ có thể vụng về đọc kinh thánh, hy vọng lời cầu nguyện không thành thạo của mình có thể đưa tín đồ ngoan đạo này lên thiên đường mà bà hằng mong ước.
Ánh nắng kéo dài bóng của hai người phụ nữ gầy gò thành một tấm bia tưởng niệm sâu thẳm và u buồn.
Diane không để lại cho Klaus bất cứ lời dặn dò nào.
Không một câu nào.
Klaus tiếp tục sống tại nhà hàng Trung Quốc của Hiểu Hương thêm nửa năm nữa. Hiểu Hương đã thành công ly hôn và nhận quốc tịch Pháp, đồng thời giành được tự do cho mình. Nhưng bà không thể đưa Klaus đi cùng vì gã người Tây Ban Nha đó không cho phép. Hắn nói rằng Klaus là một "nhân viên" trong nhà hàng của hắn.
Cũng chính từ thời điểm đó, Klaus, khi mới chỉ sáu tuổi, bị ép làm việc nặng nhọc cả ngày lẫn đêm. "Đầu bếp" mới đến hoàn toàn không phải người Trung Quốc; ông ta chỉ biết nấu vài món xào kỳ quặc. Những gì Klaus được ăn là đồ ăn thừa vào buổi tối, những món "Trung Quốc" đã ôi thiu, bốc mùi khó chịu và không thể bán được.
Nhưng chính thứ đồ ăn có mùi vị kinh khủng đó đã giúp anh sống sót.
Phòng của Klaus bị chuyển từ gác mái xuống phòng chứa đồ. Anh không có giường, chỉ có thể trải thùng giấy cứng xuống đất, cuộn tròn người nằm nghỉ. Mùa đông, anh chỉ có một chiếc chăn mỏng, không có bất kỳ phương tiện sưởi ấm nào khác. Những ngón tay lạnh đến mức cứng đờ, đỏ ửng; khi chạm vào má, dường như anh không còn cảm giác gì.
Chuột cắn nát ngón tay anh, nhưng Klaus không có tiền để làm sạch hay chữa trị vết thương.
Vết thương ấy ngày càng nặng hơn, lan ra thành những vết loét trắng mủ. Cuối cùng, đến cả gã người Tây Ban Nha cũng không chịu nổi. Phần lương tâm ít ỏi còn sót lại trong hắn khiến hắn quyết định đưa Klaus vào trại trẻ mồ côi thay vì vứt anh ra đường cho tự sinh tự diệt.
Thế nhưng, trại trẻ mồ côi được mang danh là nơi từ thiện đó thực chất lại che giấu một bí mật bẩn thỉu khác.
...
"Em yêu," Klaus bình tĩnh hỏi cô, "Em có nghe nói về Jeffrey Epstein chưa?"
Cảnh Ngọc gật đầu.
Cô biết về gã tỷ phú đồi bại khét tiếng đó, cả chiếc máy bay và hòn đảo tư nhân đầy ô uế của hắn.
"Năm 1998, hắn mua một hòn đảo tư nhân và đặt tên là Little Saint James," Klaus nói. "Đó là nơi hắn thực hiện tội ác của mình."
Cảnh Ngọc đáp, "Em biết."
Từ mạng internet, cô đã biết rất nhiều về hòn đảo nhơ bẩn này. Epstein dụ dỗ, thậm chí ép buộc nhiều bé gái vị thành niên đến đây, tịch thu hộ chiếu của họ và không cho họ rời đi. Hắn sử dụng hòn đảo để tiếp đón nhiều nhân vật nổi tiếng, từ cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton, nhà sáng lập L Brands (công ty mẹ của Victoria"s Secret) Les Wexner, đến Hoàng tử Andrew của Anh...
"Viện trưởng của trại trẻ đó cũng làm những việc tương tự," Klaus nói. "Nhưng những người trên hòn đảo đó lại đặc biệt thích trẻ nhỏ hơn, bất kể là nam hay nữ."
Tim Cảnh Ngọc chùng xuống.
Cô đưa tay, chạm vào mái tóc vàng của Klaus.
Ánh nắng ấm áp từ mái tóc ấy tiếp thêm cho cô sức mạnh để tiếp tục lắng nghe.
"Anh đã sống trong trại trẻ mồ côi nửa năm. Ban đầu, họ chữa trị vết thương trên tay anh, vì những kẻ đó chỉ thích tự mình tạo ra các vết thương, chứ không muốn nhìn thấy thịt thối rữa do chuột cắn," Klaus nhắm mắt, hơi ngừng lại một chút. Trên gương mặt anh không có vẻ đau đớn, chỉ có sự bình thản như thể đang kể lại một chuyện không đáng bận tâm. Giọng anh cũng nhẹ nhàng lạ thường. "Người trong trại không hề biết việc lên đảo thực sự có ý nghĩa gì. Viện trưởng chỉ nói với tụi anh rằng những người giàu có đến đây hàng tháng để chọn trẻ em phù hợp. Họ sẽ nhận nuôi chúng, dạy dỗ chúng, và mang lại cho chúng một mái nhà ấm áp."
"Với những đứa trẻ sống trong trại mồ côi, đó là điều mong ước lớn nhất. Dù mỗi tháng chỉ có bốn đứa trẻ được chọn, bọn trẻ vẫn cố gắng hết sức để thể hiện tốt."
Cảnh Ngọc nắm lấy tay Klaus.
Cô cúi xuống, vuốt ve những vết chai sạn trên lòng bàn tay anh – những dấu vết do việc huấn luyện và cầm súng để lại sau nhiều năm.
"Mỗi đứa trẻ đều tự hào khi được chọn. Chúng tin rằng mình sẽ sống một cuộc đời thoải mái như viện trưởng đã miêu tả," Klaus thở dài. "Khi vết thương của anh lành lại, anh đã không tham gia đợt "lựa chọn" tháng thứ hai. Vì một đứa trẻ tóc vàng, mắt xanh đã đổ sơn lên đầu anh – tháng đó, cậu ta dễ dàng giành được cơ hội lên đảo."
"Nửa năm sau, anh nhìn thấy hình ảnh thi thể của cậu ta trên bản tin."
Cảnh Ngọc thì thầm, "Daddy."
Klaus cúi đầu, "Xin lỗi, chuyện này khiến em thấy ghê tởm à?"
Cảnh Ngọc lắc đầu, hít sâu, "Anh cứ tiếp tục, em ổn mà."
...
Klaus ngừng lại vài giây.
Sau khi tắm sạch, nước trong bồn đã được thay một lần, anh tiếp tục thêm nước ấm vào, để Cảnh Ngọc tựa vào ngực mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
"Tháng thứ ba, một đứa trẻ trốn thoát từ hòn đảo đã quay về kể lại mọi chuyện," Klaus tiếp tục. "Những kẻ giàu có đến định kỳ để chọn trẻ từ trại mồ côi, vì trên đảo gần như ngày nào cũng có người bị tra tấn đến chết."
"Cái gọi là nhận nuôi thực chất chỉ là một giấc mơ mỹ miều do bọn chúng dựng lên."
"Cậu bé đó ban đầu định cứu tất cả trẻ em trong trại, muốn rủ mọi người cùng cậu trốn thoát."
"Vì điều đó, cậu ấy đã từ bỏ cơ hội chạy thoát, mạo hiểm ẩn mình trong một chiếc xe tải để quay lại trại mồ côi."
"Nhưng phần lớn không ai tin lời cậu. Có người thậm chí gọi viện trưởng đến."
Khi nói đến đây, ánh mắt Klaus tối sầm lại.
"Cậu ta bị nhổ hết răng, bẻ gãy móng tay và đập gãy đôi chân."
Hơi thở của Cảnh Ngọc khựng lại.
Có một điều mà Klaus không nói với cô, đó là, vì tin tưởng cậu bé kia, Klaus đã lén đi theo những người kia và chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
Khi bọn chúng khiêng cậu bé ra xe chuẩn bị ném xác, Klaus đã ghi nhớ biển số xe. Anh giả vờ đau bụng, nhân cơ hội lén vào phòng của bác sĩ và dùng điện thoại gọi báo cảnh sát, cung cấp biển số xe.
Đó là một hành động vô cùng mạo hiểm.
Cảnh sát đã đến trại mồ côi, nhưng họ không tìm được bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh mọi chuyện.
Viện trưởng và những khách hàng quyền lực kia có thế lực quá lớn. Thậm chí, sau khi nhận được cuộc điện thoại cảnh báo, cảnh sát chỉ đến làm như lấy lệ, ngồi chơi một chút rồi rời đi.
Họ không thẩm vấn đám trẻ, phần lớn thời gian lại dành để uống cà phê với viện trưởng.
Ngay sau đó, trại mồ côi tiến hành một cuộc kiểm tra quy mô lớn.
Nhưng trong đợt truy xét đó, cả cảnh sát lẫn bác sĩ đều không tiết lộ Klaus chính là người đã gọi điện.
Vị bác sĩ đó cuối cùng đã lựa chọn từ chức.
Trước khi rời đi, người phụ nữ xinh đẹp ấy đã ôm từng đứa trẻ trong trại. Đến lượt Klaus, bà ôm lấy anh và thì thầm bên tai anh hai câu.
Bà nói, "Người bạn nhỏ của cháu đã được cảnh sát giải cứu, không sao cả."
"Anh chưa từng gặp lại bà ấy," Klaus nói. "Lần đầu tiên viện trưởng bị chính thức truy tố, bà ấy đã bị ám sát trên đường đến tòa án để làm chứng."
Cảnh Ngọc áp mặt lên lồng ngực anh.
Một đất nước bị thao túng bởi tư bản.
Những con người bình thường bị đàn áp, thậm chí không thể cất tiếng nói.
Đây là thứ mà họ gọi là "tự do".
"Kể từ khi nhận ra điều đó, anh bắt đầu từ chối tham gia những buổi "gặp mặt" hàng tháng," Klaus nói. "Anh tỏ ra ngỗ nghịch, hiếu chiến, gây gổ với những đứa trẻ khác, cắt ngắn hoặc đốt tóc mình, và làm bẩn bản thân."
"Đến tháng thứ tư, một thành viên của gia tộc Essen—cụ thể là cha của André—biết được sự thật về trại trẻ mồ côi này. Ông ta quyên góp một khoản tiền và cùng anh chụp ảnh chung."
Cảnh Ngọc chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô ngồi bật dậy, thốt lên, "Em từng nhìn thấy bức ảnh đó ở nhà André!"
—Cậu bé mồ côi tóc sáng màu, gương mặt sưng phồng vì bị đánh.
—Mặc chiếc áo phông in dòng chữ "Hiểu Hương Quán".
—Tứ chi gầy gò như que củi.
Klaus nói, "Đó chính là anh."
Cảnh Ngọc ngẩn ngơ, ngồi phịch xuống.
"Sau này, bức ảnh ấy bị cha anh—ông Essen—phát hiện. Ông nghi ngờ và thuê thám tử tư," Klaus nhẹ nhàng kể lại. "Ông ta đến trại trẻ mồ côi, và anh kể cho ông mọi chuyện."
Chỉ trong hai ngày:
Ông Essen thu thập được toàn bộ bằng chứng chống lại trại trẻ mồ côi cùng tổ chức đứng sau nó. Ông từ chối thương lượng và dùng các mối quan hệ để đưa chúng lên đoạn đầu đài hoặc vào tù.
Ông Essen thậm chí còn dùng những thủ đoạn không mấy quang minh để khiến kẻ thù chịu hình phạt nặng nề hơn cả pháp luật.
Klaus trở về gia tộc Essen, với tư cách người thừa kế duy nhất.
Ông Essen tìm gặp bà Lục Diệp Chân, nhờ bà chăm sóc Klaus.
Khi đó, Klaus đã bảy tuổi.
Cậu bé hoàn toàn xa lạ với người cha của mình, và người cha ấy cũng không bộc lộ tình cảm mà một người cha đáng lẽ phải có.
Ông Essen dường như sinh ra đã là người vô tình. Ông không cần tình yêu hay tình thân.
Người phụ nữ duy nhất có liên hệ với ông là Diane, trong một lần ông say rượu.
Về chuyện con cái, đó là trách nhiệm của gia tộc. Sau khi tìm thấy Klaus, ông lấy anh làm cái cớ để từ chối mọi đề nghị mai mối.
Giống như các chủ nhân trước đây của trang viên, ông Essen công nhận Diane là nữ chủ nhân, xây dựng một khu vườn xinh đẹp để tưởng nhớ bà, mang tro cốt từ Pháp về Đức và chôn tại một nơi phong cảnh hữu tình.
Klaus không nghĩ đó là tình yêu.
Trước bảy tuổi, anh chưa từng nhận được tình phụ tử; sau bảy tuổi, điều đó cũng không thay đổi.
Thế nhưng anh dường như thừa hưởng sự lạnh nhạt từ cha mình, không đặt hy vọng vào bất kỳ ai.
Cho đến một buổi chiều đầy nắng, Klaus vô tình đi ngang một tiệm ăn Trung Quốc vắng khách. Qua lớp kính, anh thấy Cảnh Ngọc—một cô gái nghèo, cúi mình đọc sách trên bàn ăn.
Cô mặc quần áo rẻ tiền, ăn thức ăn thừa của quán, ngón tay đỏ lên và dị ứng vì tiếp xúc với nước lạnh.
Cô giống anh của ngày xưa.
Và anh, có thể làm "Daddy" của cô.
Là hiệp sĩ trắng của cô.
Quá nhiều thông tin, Cảnh Ngọc cần thời gian để từ từ tiếp nhận.
Khi cô vòng tay ôm cổ Klaus, định tặng anh một nụ hôn, Klaus mỉm cười, đưa tay che môi cô lại.
"Rồng con," Klaus nói, "Nếu nụ hôn này xuất phát từ sự thương cảm, thì đừng tiếp tục, được không em?"
Cảnh Ngọc nhìn anh với ánh mắt long lanh.
Klaus giữ vẻ dịu dàng trên gương mặt.
"Anh chia sẻ quá khứ của mình với em là vì sự công bằng," Klaus chậm rãi nói. "Nhưng anh không cần sự thương hại của em, hiểu không, em yêu? Anh không muốn giữ em lại bên mình theo cách đó."
"Anh không muốn dùng xiềng xích, hay lòng thương hại để trói buộc em."
"Nếu có điều gì khiến em tình nguyện ở lại bên anh, anh mong đó không phải là gông cùm hay sự ràng buộc đạo đức."
"Mà là tình yêu của em dành cho anh."
Anh đã dùng rất nhiều từ phủ định.
Cảnh Ngọc gật gật đầu, rồi từ trong bồn tắm đứng lên, nước chảy dài trên người. Klaus giữ lấy cổ tay cô, "Em đi đâu?"
Cảnh Ngọc đáp, "Em đi lấy nước uống."
Klaus cầm chai thủy tinh trong suốt bên cạnh bồn tắm lên, "Ở đây còn mà."
Cảnh Ngọc nói, "Không đủ, em muốn lấy thêm một chai nước lạnh."
Klaus không ngăn cô lại.
Nước từ mái tóc vàng của anh chảy xuống, như cơn mưa hôm ấy khi anh bị đánh đập.
Anh nhắm mắt.
Một phút sau, Cảnh Ngọc chân trần chạy lạch bạch trở lại.
Cô không cầm theo chai nước.
Klaus chưa kịp mở mắt thì một thứ lạnh ngắt áp lên môi anh.
Cảnh Ngọc nhét gì đó vào miệng anh.
Klaus mở mắt, ngậm lấy thứ đó, cùng với cả ngón tay cô.
Anh hỏi, "Cái gì đây?"
Cảnh Ngọc nói, "Chia sẻ cho anh, quả cam chua của em."
Nước cam tươi bùng nổ trong miệng. Klaus bật cười, hôn vào lòng bàn tay thơm mùi cam của cô. Chính tay cô vừa bóc vỏ trái cam.
Klaus nói:
"Em lừa anh rồi."
"Nó ngọt mà."
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook