Dương Cửu
-
Chương 3
Trước bữa cơm tối Dương Cửu mò ra ngoài một chuyến, lúc về xách theo mấy món ăn đơn giản và ít tiền mặt. Trông ánh mắt nghi ngờ của La Tuấn hắn liền nhún vai, cười rất chi hiền lành: “Cướp của nhà giàu san bớt cho dân nghèo, cướp của nhà giàu san bớt cho dân nghèo~”
Đồ ăn thực tình không nhiều, hầu hết đều chui cả vào cái dạ dày đang tuổi lớn của La Tuấn… còn Dương Cửu chỉ ngồi hút thuốc, như thể bất cứ lúc nào hắn cũng chỉ cần nicotin là đủ. Dáng vẻ gã đàn ông này khi hút thuốc càng gợi cảm ghê gớm, ảm đạm, bình thản, trầm lặng mà lộng lẫy, thậm chí dấu tích đau đớn còn vương lại trên gương mặt, chỉ tô đậm thêm vẻ từng trải đến cao ngạo.
Dương Cửu vẫn vừa hút thuốc vừa xem báo, những đốt ngón tay thanh mảnh chậm rãi lần trên trang giấy, khẽ gõ nhịp: “Đưa tin rồi này, La gia gặp tai họa, nhà chính bị cướp sạch không còn gì. Bất động sản còn lại của anh cậu sẽ được mấy vị đại gia chia đều, trong ấy Tiêu gia được lợi lớn nhất. Bọn họ coi thằng nhỏ thừa kế danh chính ngôn thuận như cậu là không khí rồi a.”
La Tuấn liếc qua tờ báo, điềm nhiên nói: “Mẹ tôi chẳng có danh phận gì, bọn chúng vin vào chuyện ấy để lớn lối thôi.”
“Chúng ta phải giữ bằng được số tài sản ấy.” Dương Cửu gấp tờ báo lại, chậm rãi nhả một ngụm khói, “… nếu cậu muốn khôi phục gia tộc, tay trắng thì mơ đi.”
“Anh tính làm gì đây? Giành mồi trong hang hổ của Tiêu Trọng Giản? Nhưng ngoài anh hai tôi, chẳng còn ai thừa nhận thân phận của tôi cả…”
“Còn có tôi nè.” Dương Cửu đột nhiên chớp chớp mắt đầy quyến rũ, “Tôi là góa phụ a~”
La Tuấn giật đứng hình một cái, lẳng lặng im miệng.
Tiểu thuyết võ hiệp sẽ viết như vầy: tàn thu, đêm mưa gió, một gian phòng xập xệ trong khách *** bình dân; khách nhân thần bí đội mưa xuất hiện, hiểm nguy ẩn mình trong bao kiếm, hai tiếng choang choang đột ngột vang lên, đao quang kiếm ảnh sáng lóa rạch nát bóng đêm…
Bình minh lên, không gian một hồi tĩnh lặng. Thi thể đã vùi sâu dưới lòng đất, hiệp khách biệt ly lưng đeo thanh kiếm giản đơn bình dị, lưu lạc tận chân trời.
Phông nền kinh điển trong tiểu thuyết võ hiệp: khách *** bình dân điêu tàn.
Sư phụ bất lương Dương Cửu và tiểu đồ đệ mười tám tuổi La Tuấn của hắn, giờ này đang ở trong một nhà trọ toen hoẻn kiểu kiểu vậy.
Tối đến Dương Cửu xuống lầu hút thuốc, vừa đến đầu cầu thang, nhác thấy trước bàn tiếp khách tầng một có mấy gã áo đen vừa móc một tấm hình ra vừa hỏi bà chủ mập: “Thấy thằng nhỏ này bao giờ chưa?”
La Tuấn bị Dương Cửu véo mũi đánh thức, sư phụ dã man ra tay thật tàn bạo, hầu như muốn vặn đứt mũi tiểu đồ đệ: “Dậy mau lên! Người của Tiêu gia đuổi đến!”
La Tuấn dù sao còn tuổi trẻ ham ngủ, mơ mơ màng màng bị Dương Cửu xách đầu nhét dưới vòi nước, vặn nước lạnh xối cho ướt sũng, rồi túm cổ lôi dậy: “Tỉnh hẳn chưa?”
La Tuần bấu bấu víu víu hắn, ho khù khụ: “Ai đuổi đến? Anh bảo ai đuổi đến?!”
“Bọn muốn mạng cậu ấy.” Dương Cửu lạnh lùng nói xong, liền xô mạnh La Tuấn ra sau, rồi ngay lập tức tắt đèn trong phòng.
Ánh đèn đường thưa thớt đã bị rèm cửa chắn kín mít, trong phòng một mảnh tối đen. La Tuấn bị chặn sau lưng Dương Cửu, chỉ nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập ngoài hành lang.
“Lục soát từng phòng một! Không bỏ qua một ai hết!”
Tiếng nói, tiếng la hét đập nhau chan chát, nghe được cả tiếng đồ đạc va chạm khi ai đó vội vã rời giường, ngay sau đó cửa phòng họ vang lên tiếng đập cửa thình thình: “Dậy mau! Kiểm tra phòng!”
La Tuấn cảm thấy được Dương Cửu cử động. Cửa phòng mở cọt kẹt, bảo vệ bên ngoài chưa kịp kêu một tiếng đã bị một lực thô bạo lôi vào trong phòng.
Hắn đánh hơi được nguy hiểm, nhưng không đợi hắn la lên, một bàn tay lạnh lẽo đã đè trên cổ hắn.
Rắc một tiếng.
Cửa phòng một lần nữa khép lại sau thân thể mềm nhũn đổ gục xuống sàn.
Dương Cửu đá cái xác bị vặn gãy cổ qua một bên, cả người phục trên cửa. Toàn thân hắn bừng bừng khí thế căng thẳng, trong khoảnh khắc, La Tuấn hầu như nảy ra ảo giác về những tia nhọn hoắt tua tủa bao quanh mình hắn.
Bên ngoài vọng vào giọng nói chuyện tiếng được tiếng mất: “A Lục đâu?” – “Vừa thấy đây xong.” – “Không phải đi tiểu chứ?”
Tiếng gõ cửa thô lỗ lại vang lên: “Dậy mở cửa! Mở cửa nhanh lên! Kiểm tra phòng!”
Dương Cửu tự tay vặn nắm đấm. Gã bảo vệ bên ngoài không kịp phản ứng đã lại bị lôi vào trong, đón hắn là một họng súng dí sát trán. Dương Cửu một tay khống chế bảo vệ một tay gạt La Tuấn ra sau lưng mình, lạnh lùng nói: “Bỏ vũ khí xuống! Nếu không tao phế nó!”
Trên hành lang có cả khách trọ lẫn bảo vệ, sau vài giây sững sờ đã bắt đầu có người thét lên rồi lập tức đóng sập cửa lại. Đám bảo vệ có kẻ tính xông lên bắt người lập công, nhưng chưa ai kịp hành động, Dương Cửu đã đột ngột rắc một tiếng bẻ gãy cánh tay gã con tin.
Một tiếng rú thảm thiết vang lên, kinh hoàng đến mức không gian cũng rung rung chấn động.
La Tuấn bật rên một tiếng, Dương Cửu như thể có mắt sau gáy, không hề quay đầu lại mà quát hắn: “Đứng cho vững! Cầm chắc súng vào!”
Bàn tay cầm khẩu súng lục quân dụng của La Tuấn đã đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết mình không thể bắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể để kẻ nào ở đây nhận ra điều ấy.
Bảo vệ của Tiêu gia đều là bọn đã được huấn luyện nghiêm ngặt, một gia tộc công khai như vậy, mà lực lượng vũ trang họ sở hữu cũng xứng nổi danh trong giới xã hội đen. Tuy đồng bọn đang bị khống chế, nhưng những tên còn lại không hề có chút hoảng loạn, chỉ chậm rãi buông vũ khí, chăm chú nhìn khẩu súng Dương Cửu đang dí vào con tin.
Chỉ cần lộ ra một li sở hở, hôm nay bọn họ nhất định phải chết.
Dương Cửu lãnh đạm nói: “Tất cả dựa vào tường, để bọn tao ra ngoài.”
Bọn bảo vệ đồng loạt lùi vào tường, Dương Cửu vẫn giữ con tin, dẫn La Tuấn chậm rãi rút khỏi cửa nhà trọ.
Ngoài cửa mưa rơi rả rích, không khí lạnh lẽo đến rùng mình, tư tưởng nhất thời càng tỉnh táo. Cách chỗ này không xa là một con đập lớn, tiếng nước sông chảy ào ào vọng đến. Nhìn qua hướng khác, chỉ thấy ánh đèn xe dã chiến rọi thành một màn nước lắc rắc trong đêm.
Trước đèn xe còn thấy bóng vài người đang đứng, chính giữa bọn họ là một phụ nữ, cô ta vừa quay đầu nhìn về hướng bọn Dương Cửu vừa xuất hiện, lập tức khẽ nói: “… Cậu Cửu…”
Giọng cô ta hình như rất nhẹ, thế nhưng len lỏi qua làn mưa dày, lại cứ thế lọt vào tai Dương Cửu không sót một chữ.
Dương Cửu quay phắt lại nhìn cô ta, La Tuấn đã nhận ra sắc mặt hắn thoắt biến: “Chu Nhuế.”
“Cô ta là ai?” La Tuấn miễn cưỡng hỏi, sự thật trong lòng hắn đã gợn lên một dự cảm kinh khủng.
Quả nhiên Dương Cửu không để hắn thất vọng: “Khụ khụ, vị hôn thê của Tiêu Trọng Giản.”
La Tuấn tuyệt vọng hỏi tiếp: “Là cái vị hôn thê bị anh chơi bời rồi đá đít của Tiêu Trọng Giản hả?”
Dương Cửu húng hắng thêm tiếng nữa: “À… thì người ta đồn là vậy~”
La Tuấn phát khùng luôn: “Dương Cửu anh rốt cuộc nợ tình nhiều cỡ nào hả?!”
“Phụ nữ hả… mấy cô?… Ờ mười mấy cô?… Chắc cũng hơn chục đấy?… Ha ha, ha ha, ha ha…” Dương Cửu gãi gãi đầu, cười rất chi mắc cỡ, “Phụ nữ a, tắt đèn trùm chăn rồi, ai chả như ai, ha ha ha…”
La Tuấn sau này trưởng thành rất ít khi trêu chọc phụ nữ, đặc biệt là những cô gái lắm tiền… riêng chuyện này là bài học hắn thấm được từ sư phụ hắn, thể loại sư phụ trăng hoa bừa bãi ấy, đã dùng chính máu hắn ta để dạy hắn một điều: phụ nữ đều là cọp cái, không được chọc a không được chọc~
Cô em Chu Nhuế bị gọi là cọp cái mặt mày đã thoắt xanh thoắt trắng, cô ta nhìn Dương Cửu một hồi, rồi đột ngột lạnh lùng nói: “Giết hắn đi!”
Gã tay chân hạ giọng nhắc nhở: “Hắn đang bắt…”
Chu Nhuế quát át lời: “Giết hết!”
Đám tay chân đưa mắt nhìn nhau, một người lớn gan liền e dè lên tiếng: “Cô chủ, người đó cũng là…”
Chu Nhuế lãnh đạm nói: “Là chó của Tiêu gia mà thôi.”
Người của Tiêu gia đứng xung quanh, trong lòng tất cả đều một phen lạnh giá. Đội bảo vệ trực tiếp của Tiêu gia đều do Dương Cửu trước kia một tay huấn luyện ra, thời còn Dương Cửu hắn coi bọn họ là con người, mà kể từ sau khi Dương Cửu bị đuổi đi, tiểu thư Chu gia này vào đến cửa đã đối xử với bọn người dưới như công cụ sai khiến. Nếu không phải Tiêu Trọng Giản coi trọng cô ta, đám tay chân bọn họ không đời nào thừa nhận ả họChunày là nữ chủ nhân trong nhà.
Dương Cửu lôi theo con tin chậm rãi lùi đến sát bờ đập. Lúc này những xạ thủ ban đầu vẫn án binh bất động đã bắt đầu rời xe, áp tới, nhanh chóng xả súng về phía bọn họ, đầu đạn xới tung bùn đất lẫn cỏ quanh chân Dương Cửu.
La Tuấn biến sắc: “Bọn chúng mặc kệ con tin sao?”
Dương Cửu cười khổ: “Không chừng đúng là mặc kệ thật. La Tuấn, cậu biết bơi không?”
“Biết! Anh tính nhảy sông hả?”
Dương Cửu đưa mắt nhìn hắn, cái mặt da dày cui hiếm hoi lắm mới lộ ra được chút chút mắc cỡ: “Tôi… tôi không biết…”
La Tuấn há hốc mồm, một trận thăm hỏi chửi thề mười tám đời tổ tông nhà Dương Cửu đã ứ ngang họng, ngay lúc hắn chuẩn bị mở màn bằng bà ngoại Dương Cửu, Dương Cửu đã co chân đạp gã con tin chúi lên trước, rồi tóm lấy hắn kéo lùi lại mấy bước, ngửa người lăn thẳng xuống đập.
Chu Nhuế mắt mở trừng trừng nhìn hai người bọn họ ngã khỏi bờ đập, gương mặt gọt giũa tinh xảo tức giận đến xám xanh: “Còn không mau đuổi theo!”
Đám xạ thủ lao ra bờ sông xả súng rầm trời, nhưng La Tuấn đã lôi theo Dương Cửu chìm xuống mặt nước. Nước sông chảy xiết nháy mắt nuốt gọn bóng dáng hai người bọn họ, vài tiếng súng đoàng đoàng vang lên đã quá muộn.
Chu Nhuế hung dữ dang tay đập mạnh xuống đầu xe, đám tay chân thấy tâm tình cô ta không ổn, đều nhất loạt tránh xa. Chỉ có mình đội trưởng đội bảo vệ cầm chiếc điện thoại di động bước lại gần, thấp giọng nói: “Cô chủ, điện thoại của Tiêu tiên sinh.”
Chu Nhuế nén giận nhận máy, cố gắng kiềm chế cho giọng nói bình thường lại: “Vâng, tiên sinh?”
Giọng Tiêu Trọng Giản vang lên từ đầu dây bên kia, cách một lần sóng từ rung rung rất khẽ, nghe vẫn bình ổn vững vàng: “Thế nào rồi?”
“Kẻ bảo vệ thằng nhãi họ La chính là Dương Cửu!”
Nghe được hai chữ Dương Cửu, tiếng Tiêu Trọng Giản thoáng khựng lại.
“… vậy giờ sao rồi?”
Chu Nhuế nhịn không được nghiến răng: “Bọn chúng nhảy xuống sông rồi, không đuổi được.”
“Ừm, không sao. Dương Cửu hắn…” Tiêu Trọng Giản nói tiếp, “… hắn không biết bơi…”
Khi hắn nói ra hai chữ Dương Cửu, hơi thở như có chút đứt đoạn.
Một khoảnh khắc lúc ấy, như thể hàm chứa ý tứ vô biên, mà rồi cũng như thể tuyệt nhiên trống rỗng.
Gờn gợn như tình ý đến tận cùng, tất thảy đều thiêu rụi chỉ còn tro tàn; giây phút lưỡi lửa độc liếm qua cốt tủy, khiến người ta phát cuồng điên, để rồi một lần nữa sa chân vào vực sâu hủy diệt.
Chỉ còn lại nỗi cô độc… và tịch mịch muôn đời.
***
Đầu nguồn dòng chảy xiết vô cùng, nhấn chìm toàn bộ ý thức, Dương Cửu vẫy vùng được hai phút, rốt cuộc hôn mê không biết gì nữa.
La Tuấn bơi rất giỏi, đeo theo ông chú chết tiệt bơi được gần một cây số, may mắn vừa tới bờ, hắn lôi Dương Cửu lên quẳng xuống rìa sông lầy lội bùn đất.
Dương Cửu hầu như đã tắc thở, nằm ngửa một chỗ, hơi phì ra còn nhiều hơn hít vào, cả gương mặt trắng bệch đến xanh mét, đổ trên xanh mét lại thêm một tầng xám ngắt. Duy nhất chỉ còn bờ môi sót lại chút ánh hồng, như thể điểm quyến rũ rơi rớt lại trong đêm mưa gió lạnh lùng.
La Tuấn thúc thúc hắn hai cái, thấy Dương Cửu mắt vẫn nhắm nghiền, không phản ứng gì. Gã đàn ông này cho đến giờ vẫn luôn mang dáng vẻ bảo vệ tuyệt đối mà đứng bên hắn, tuy mồm miệng ngọt xớt, tính tình trăng hoa, tuy từ đầu đến cuối đều chớt nhả đáng ghét, thế nhưng… thực sự khó gặp được giờ phút nào hắn im lặng thế này.
La Tuấn cúi sát xuống, mượn ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ mặt nước để nhìn hắn.
Dương Cửu rất gầy, là loại gầy đến xốc vác, rắn rỏi. Da hắn rất trắng, thường thường luôn mát lạnh, toát ra mùi nguy hiểm xa cách.
Tuy La Tuấn vẫn thầm rủa hắn là ông chú này nọ, nhưng thực tế Dương Cửu còn rất trẻ. Hắn đại khái chừng hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cũng không có vẻ khắc khổ già dặn, gương mặt vừa vặn hoàn hảo, gợi lên một loại cảm giác phóng đãng ung dung, tự do tự tại.
Cặp mắt hắn hẹp dài, khi hắn nheo mắt liếc nhìn ai, luôn luôn tạo ra thứ ảo giác khêu gợi tình tứ. Thế nhưng môi hắn lại rất mỏng, bờ môi vẽ thành một đường cong duyên dáng mê hoặc, khiến người ta vừa trông liền cảm thấy tàn nhẫn lạnh lùng, bạc tình bạc nghĩa.
La Tuấn chậm rãi cúi xuống, chạm môi vào đôi môi còn vương chút hơi ấm.
Rõ ràng hơi thở còn lạnh lẽo hơn một khối băng, mà khiến hắn toàn thân nóng rực bức bối.
Mình chỉ muốn làm hô hấp nhân tạo cho anh ta thôi, La Tuấn tự nhủ. Mình chỉ là muốn cứu mạng ông chú già này mà thôi!
Huống chi ổng cứu mình bao lần vậy, mình cứu lại một lần… cũng… phải chứ gì.
…
Khi Dương Cửu tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở bờ sông, La Tuấn đã đốt một đống lửa, đang hong khô mớ quần áo ướt sũng của bọn họ.
Dương Cửu khẽ rên rỉ… ngâm nước hồi lâu giờ xương cốt toàn thân như vừa bị rã ra rồi ráp lại, đầu đau như búa bổ, ong ong ong ong, mỗi lúc thân thể uể oải cực độ thế này, hắn thực sự rất cần…
Ánh mắt Dương Cửu chiếu thẳng về phía La Tuấn. Cậu La nhạy cảm lập tức đánh hơi được cái nhìn vô cùng không tốt đẹp kia.
“Anh làm gì hả?”
Dương Cửu lết lết lại gần, ngẩng đầu giả lả: “Thuốc lá.”
“Không có.”
Dương Cửu đột nhiên bật dậy, phăm phăm tính bỏ đi. La Tuấn hoảng hồn: “Anh tính làm gì?!”
“Đi cướp.”
La Tuấn chồm dậy lao hai ba bước lên chắn trước mặt, lôi ông chú mặt dày vô sỉ lại, ấn ngồi xuống: “Anh yên đi giùm tôi, vớ vẩn tôi quẳng anh xuống sông nuôi cá a a a!!!”
Dương Cửu tiu nghỉu ấm ức ngồi mình trần cạnh đống lửa, cái lưng gầy nhom bị cột chằng một dải băng vải… tiểu đồ đệ tuổi trẻ nhiệt huyết ngời ngời rốt cuộc cũng phát tiết xong cơn giận dữ. Dương Cửu hậm hực mấy tiếng, khiếu nại: “Cậu chặt quá a…”
Lời lẽ đến hèn mọn, hại cậu trẻ La bụng đã có quỷ một phen mặt đỏ bừng.
Dương Cửu ai oán nhìn ngọn lửa cháy bập bùng: “Giờ này người ta đúng ra phải đang ngồi bên lò sưởi ấm áp, ôm eo tâm tình với một cậu em xinh xẻo, nhấm nháp rượu ngon say lòng, hưởng thụ đời người sung sướng… chứ sao phải xách theo cả quả bom nổ chậm hình người nơm nớp chạy trốn vòng quanh thế này…”
“Chờ tôi nắm quyền rồi, ngày nào thầy cũng sẽ được ‘ôm eo tâm tình với cậu em xinh xẻo, nhấm nháp rượu ngon say lòng, hưởng thụ đời người sung sướng’.” La Tuấn nghiêm khắc cảnh cáo, “… còn hiện giờ, làm ơn cất giùm mớ tư tưởng hèn mọn hạ lưu của thầy đi, khỏi phải ảnh hưởng đến đường chạy trốn của chúng ta!”
Dương Cửu lặng lẽ một hồi, rồi thở dài: “La Vinh Thận hiểu biết thức thời hơn cậu nhiều.”
Nhắc tới La Vinh Thận, La Tuấn thoáng trầm xuống. Dương Cửu lại tiếp: “… Nếu là La Vinh Thận, giờ nhất định sẽ tự giác tự nguyện vô cùng tình tứ tuột áo cởi đồ rồi…”
La Tuấn mặt đỏ tận mang tai, thuận tay quờ được chiếc giày chỉ muốn phang cho hắn một phát, ngay lúc hung khí khó khăn lắm mới vung được lên, hắn đột ngột chú ý đến gương mặt phác nghiêng của Dương Cửu bên ánh lửa cháy… Dương Cửu lặng lẽ nhìn chăm chăm về phía mặt sông còn tối tăm hơn bóng đêm, nỗi thống khổ mãnh liệt sâu thẳm trong đáy mắt hoàn toàn khập khiễng với lời lẽ tầm phào bông lơn luôn treo sẵn trên khóe môi hắn.
Mỗi lần hắn nhắc tới La Vinh Thận, biểu cảm trên gương mặt ấy sẽ đặc biệt đau đớn. Nhưng thứ đau đớn ấy lại khiến hắn trở nên chân thực hơn, khiến người ta cảm thấy được rõ ràng một người đàn ông là Dương Cửu, thấy hắn còn hô hấp, còn thống khổ, còn máu còn thịt, còn tình cảm trong mình.
Hắn đang tự ép mình phải nhắc về La Vinh Thận, La Tuấn nghĩ. Tuy rằng mỗi lần mở miệng nói đến ba chữ ấy hắn luôn có vẻ đau đớn khôn tả, nhưng hắn vẫn đang buộc mình phải nói.
Vì sao chứ? La Tuấn tự hỏi. Rốt cuộc là… vì sao?
“Anh thực sự rất yêu… anh hai tôi ư?”
Dương Cửu hít sâu một hơi: “Tôi vì thế mà chỉ hận không thể lột da rút xương Tiêu Trọng Giản, băm vằm hắn làm trăm mảnh… Cậu bảo tôi có yêu cậu ấy không?”
La Tuấn cố nén sự run rẩy trong cổ họng: “Tiêu Trọng Giản vì sao muốn giết anh ấy?”
Dương Cửu lặng lẽ không đáp, hồi lâu mới nói: “Cậu không nên biết thì hơn.”
La Tuấn nhào tới: “Nói cho tôi biết!”
Dương Cửu bị bất ngờ, không kịp đề phòng đã ngã ngửa ra, cát đá cứng rắn tì dưới lưng hắn, cảm giác đau đớn thoáng dấy lên, rồi từ từ bành trướng trong lòng, thậm chí đến mức độ không sao chống đỡ nổi.
Dương Cửu chậm rãi lên tiếng: “La Vinh Thận và Tiêu Trọng Giản có quan hệ tình nhân…”
La Tuấn sửng sốt. Chuyện này hắn cũng từng nghe phong thanh, bất quá vài trò tán tỉnh trong giới thượng lưu, đâu ai coi chuyện quan hệ xác thịt ngắn ngủi là nghiêm túc?
“Vị hôn thê của Tiêu Trọng Giản là tiểu thư Chu gia, Chu Nhuế, cũng là người thừa kế duy nhất củaChu gia. Năm xưa Tiêu Trọng Giản lên nắm quyền, bước đầu tiên đã đượcChu gia ủng hộ. Cô gái đó ghen tuông rất kinh khủng, lại thêm Tiêu Trọng Giản vốn đã có ý đồ chiếm đoạt La gia, bởi vậy cô ta chọn tái chọn hồi, rốt cuộc nhắm trúng La Vinh Thận để nổi sát tâm…”
La Tuấn nhìn gương mặt tái nhợt của gã đàn ông này giữa ánh lửa, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng nghịu: “Vậy còn anh…”
“Khỏi cần để ý đến tôi.” Dương Cửu nhàn nhạt đáp, “Ai yêu tôi tôi yêu ai, hai chuyện ấy chẳng liên quan gì đến nhau.”
Lời này hắn nói ra với vẻ thật bình thản, mà giữa mọi sự bình thản, lại lộ ra một sự chán chường bất tận.
Hắn hy sinh máu thịt của chính mình bảo vệ La Tuấn từng bước chân, lý do căn nguyên thì ra là vì mất đi tình yêu, ai biết được đằng sau bề ngoài thê lương hoa mỹ, mối tình hắn giữ gìn bằng cả tính mạng lại yếu đuối và gian nan đến vậy.
Mặc kệ nghĩ thế nào, hắn vẫn là kẻ đã bị phản bội một cách vô tình, mà giờ vẫn đang kiên trì cố sức biện hộ cho kẻ khác.
Dương Cửu trầm mặc một hồi, lại nói tiếp: “Thực ra hiện giờ ai ai cũng nói Tiêu Trọng Giản giết La Vinh Thận, nhưng hung thủ thực sự là Tiêu Trọng Giản hay Chu Nhuế, vẫn rất khó nói. Cho dù là Chu Nhuế giết La Vinh Thận, Tiêu Trọng Giản cũng tuyệt đối không truy cứu trách nhiệm của cô ta. Lúc này điều hắn muốn làm nhất, là giết cậu, sau đó chiếm đoạt sản nghiệp họLa.”
La Tuấn chật vật hỏi: “Từ giờ chúng ta… làm sao đây?”
“Cúng tuần anh cậu, mấy lão già quyền cao chức trọng trong giới sẽ cùng có mặt tại linh đường của La gia. Đến lúc đó nếu cậu không xuất hiện, bọn họ sẽ sung công tài sản họ La nhà cậu. Gọi là “sung công”, nhưng thực ra là đem chia chác cho các gia tộc lớn, trong đó kẻ hưởng lợi lớn nhất đương nhiên là Tiêu gia.”
Dương Cửu ngậm một cọng cỏ, La Tuấn biết hắn đang cố dằn bớt cơn nghiền thuốc lá.
“Việc tôi phải làm là đúng ngày cúng tuần hôm đó, đưa được cậu về đến trước cổng lớn La gia, đồng thời khiến cậu có thể thuận lợi kế thừa di sản của La Vinh Thận.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook