Dương Cửu
Chương 16

Thành phố B có vô số tụ điểm ăn chơi kiêm sòng bạc, nhưng dám công khai treo biển hiệu hành nghề thế này, thì đây là nơi duy nhất.

Trong sảnh lớn có rất nhiều bàn đánh bạc, chia làm mấy khu vực, dành cho khách chơi bài, chơi mạt chược, đổ xí ngầu, thậm chí cả bàn billard cũng có luôn. Sàn nhà trải thảm đỏ sẫm, rượu uống thả phanh, sòng bạc có bố trí một quầy bar kiêm quán cà phê trông rất lịch sự nhã nhặn, bất quá vị nào hứng chí leo lên bục giật mic hát đại một bài cũng không sao. Tầng trên thì có vẻ yên tĩnh hơn, cả tầng chia thành nhiều lô ghế, mỗi lô thừa đủ để được coi như một phòng nghỉ nhỏ, tuy không chào mời thẳng dịch vụ ***, nhưng nếu quý khách muốn cùng bạn gái qua một đêm thần tiên ở đây, sòng bạc cũng sẵn sàng chiều lòng.

Lầu ba thì hẳn là tầng đỏ đen cao cấp, bước lên đã thấy bài trí đúng kiểu sòng bạc quốc tế, một màn hình lớn ốp dọc cả sảnh. Còn tầng trên cùng là khu vực làm việc, người ta nói những kẻ ngụ ở tầng này quản lý cả sản nghiệp đều là hạng có máu mặt trong La gia, bất quá chính La Tuấn cũng không thường đến đây, hắn chỉ chỉ đạo mọi chuyện qua điện thoại mà thôi.

“Đương yên đương lành sao tự nhiên La Tuấn nó lại mở sòng bạc trong nội địa vậy ta?”

“Thật ra mở sòng bạc mới là mục tiêu chính trong đợt xâm nhập nội địa này của nó, nghe nói có một buổi tối nó ra ngoài uống rượu rồi chạy xe bạt mạng, vừa lúc ấy có người băng qua đường, thiếu chút nữa đã đâm vào người ta. Thằng nhãi ấy đúng là quen thói ngang ngược, lúc đó nó định xuống xe quẳng ra mớ tiền cho xong chuyện, ai ngờ đâu kẻ suýt bị đụng xe vừa thấy biển số xe hắn đã cuống quýt bỏ chạy, xem ra chuồn còn nhanh hơn gã chủ xe vừa gây chuyện là hắn. La Tuấn cũng thấy tò mò, liền quay xe đuổi theo xem sao, kết quả là… như sét đánh ngang tai… tên đó hóa ra chính là kẻ thù giết anh hắn đang bỏ trốn từ hai năm trước.”

Tiêu Trọng Giản đi thẳng vào sảnh, theo chân tay nhân viên sòng bạc hết sức lễ độ, bất quá hắn vẫn ngoái lại nhìn, mỉm cười: “Dương Cửu, sao lại tụt lại thế kia?”

Dương Cửu vừa run cầm cập vừa quắp một cái cột giữa sảnh, mếu máo hỏi: “Vầy vầy vầy vầy vầy vầy chớ sao… sao bữa đó nó không bắt tôi luôn?”

“Cảm ơn tôi đi.” Tiêu Trọng Giản tóm lấy hắn, rồi lôi lão yêu nghiệt vào gọn trong lòng mình, “… lúc đó nó vừa xuống xe định bắt cậu, thì có điện thoại của bọn thuộc hạ, báo rằng có người của La gia không biết điều, đi đánh nhau với cảnh sát nội địa. Đến khi nó vội vàng giải quyết xong cú điện thoại rắc rối đó thì cậu đã chạy mất dạng rồi.”

Dương Cửu lắp bắp nói: “Vậy vậy vậy vậy thì… thì thì đứa đàn em đó rõ ràng là anh sai nó làm rồi, vầy vầy tức tức là… bên cạnh La Tuấn lúc nào cũng có tai mắt của… của anh hả.”

Tiêu Trọng Giản mỉm cười không đáp.

Dương Cửu hít hơi lấy dũng khí, rồi bắt đầu rầm rì lải nhải: “Mấy người làm vầy là không được a, bất đồng quan điểm cũng không nên gây sự xích mích vầy a, tranh giành lợi nhuận cũng phải biết tiến biết lui mỗi người nhường nhau một tí mới dễ xong việc a, đấu đá nhau hoài chỉ có hao tiền hao sức mà thôi, riêng cái này là tôi hết sức tán thành quan điểm của lão già Chu ấy… mà anh có nghe tôi nói không đó? Nhà mấy người đừng có gây hấn với La gia hoài nữa đi…”

“Không thể được.” Tiêu Trọng Giản bình thản ngắt lời hắn, “Tôi yêu cậu, vì vậy trừ khi La Tuấn tự giác cút đi, còn không tôi sẽ giành cậu với nó đến chết thì thôi.”

Dương Cửu rất chi ngây thơ vô tội nhìn hắn: “Cơ mà tôi có tự do cá nhân của tôi a, tôi là người độc lập a, là công dân đàng hoàng a, có đầy đủ quyền lợi a…”

Tiêu Trọng Giản cúi xuống nhìn hắn, lại ngắt lời hắn lần nữa: “Cậu là của tôi.”

Dương Cửu bị áp bức nửa người vặn vẹo trong lòng Tiêu Trọng Giản, rồi cứ thế bị tha đi như lôi bao tải, bất quá lão yêu nghiệt chỉ cần nhẹ nhàng trượt người đã thoát được ra, hắn lùi lại thật xa, rồi mới ngóng cổ lên giơ tay phản đối: “Tôi không nợ anh.”

“Cậu có.” Tiêu Trọng Giản dừng bước trước cầu thang giữa sảnh, cười phá lên đắc ý như mèo vừa vồ được chuột nhắt, “Mấy hôm nay cậu ăn cơm của tôi mặc đồ của tôi, tính chi li ra mà nói, hiện giờ cậu nợ tôi hai trăm nghìn đô Hồng Kông… món tiền này tôi sẵn sàng cho cậu lấy thân gán nợ, trừ khi cậu có cách nào khác trả lại tiền cho tôi.”

Giang Lăng đứng cách đó một quãng xa, lúc này liền nghiêm trang phác một dấu thập trước ngực.

Dương Cửu nhìn quanh, coi bộ không ai ở đây sẵn sàng rút ví ra hai trăm nghìn đô cho hắn chuộc thân.

Tiêu Trọng Giản lẳng lặng nhìn hắn. Hắn dám khẳng định cả đời này Dương Cửu đã hết cơ hội tự mình kiếm tiền mưu sinh rồi, lão lưu manh ấy còn sống được mấy năm nữa đây? Loại người không tim không gan, tự chăm sóc mình còn không nên như hắn, nếu không có người đi theo chăm chút cho hắn, quan tâm đến hắn, dọn dẹp hậu quả giùm hắn, theo dõi hắn ăn cơm uống thuốc, chắc chắn chẳng cần mấy thời gian, hắn ta sẽ tự hành hạ mình đến tắt thở.

Hôm nay hắn sẽ nói thẳng mọi điều kiện với La Tuấn, sau đó đưa Dương Cửu về Hồng Kông, trở về Tiêu gia, để từ nay về sau đích thân hắn sẽ quản Dương Cửu. Đồ yêu nghiệt tu luyện thành tinh ấy đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy ra đường hưởng thụ tự do hay quyền lợi gì nữa.

Dương Cửu cũng tự hiểu ý đồ của Tiêu Trọng Giản, bất quá bảo hắn từ giờ sẽ bị người ta theo kè kè, không thuốc không rượu, vậy thà giết hắn chết luôn đi còn hơn.

Lão lưu manh đáng thương xuội xị nhìn quanh quất khắp sảnh, thấy không ai có thể cứu mình khỏi lúc nước sôi lửa bỏng thì có vẻ rất chi thất vọng. Nhưng Tiêu Trọng Giản chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy hắn ta liểng xiểng lết về phía mình, rồi chìa tay ra: “Vậy được, cho tôi mượn hai ngàn trước đi…”

Tiêu Trọng Giản cảnh giác lùi lại: “Tôi không để cậu mua thuốc lá đâu.”

Dương Cửu thành thật nhìn hắn: “Tôi hứa chắc không đi mua thuốc, tôi muốn gây dựng sự nghiệp, đặng kiếm tiến trả nợ anh hai trăm ngàn.”

Gây dựng sự nghiệp? Đồ lưu manh tiêu tiền như nước, ăn chơi sa đọa, không biết xấu hổ này lại muốn gây dựng sự nghiệp? Tiêu Trọng Giản cũng phì cười, hắn giơ tay gọi Giang Lăng, nhẹ nhàng nói: “Được, đưa séc cho cậu ấy. Tôi muốn xem cậu ấy gây dựng sự nghiệp để trả nợ thế nào!”

Giang Lăng hít sâu một hơi, rồi hí hoáy viết séc hai ngàn đô đưa lên.

Dương Cửu nhận séc rồi, lập tức đi hỏi quản lý sòng bạc đổi séc lấy bốn phỉnh năm trăm. Tiêu Trọng Giản cố tình muốn xem hắn tính làm gì, vậy là cứ thế chắp tay sau lưng đi theo. Dương Cửu chậm rãi nhìn khắp sòng bạc, dừng lại một lúc cạnh bàn billard, rồi theo hai lần cược nhỏtrên bàn poker, cũng không hiểu hắn tinh mắt thật hay chỉ nhờ may mắn, vừa cược xong đã gom liền bốn ngàn, đến đó thì hắn rời khỏi bàn chơi bài, sang khu đổ xí ngầu.

Tiêu Trọng Giản vẫn đi theo hắn, chỉ thấy Dương Cửu có vẻ rất ung dung đảo mấy vòng quanh bàn xí ngầu. Hắn không nhìn quản lý đang làm gì, cũng không xem số xác suất hiển thị trên màn hình, chỉ đưa mắt nhìn các loại biểu cảm hết sức phong phú của những người chơi. Người ta cười sung sướng, hắn cũng cười; người ta giậm chân đập bàn, hắn liền nhíu mày đăm chiêu theo. Đứng xem như vậy qua chừng vài vòng cược, hắn mới bắt đầu chơi. Vừa vào bàn Dương Cửu đã đặt hết bốn ngàn, kết quả là không hiểu hôm nay số hắn đỏ thật hay có gì không ổn, hắn đặt bảy dãy số thì trúng đến bốn, ăn gấp rưỡi số phỉnh, vậy là hắn có sáu ngàn.

Nụ cười trên mặt Tiêu Trọng Giản nhạt dần. Hắn rất hiểu Dương Cửu, người ta nói thỏ khôn có ba hang, còn Dương Cửu là hồ ly, hắn đã bắt tay vào làm gì thì đừng nói ba hang, không chừng tám hang mười hang hắn cũng có. Nếu hắn cứ đặt toàn bộ phỉnh trong tay kiểu này, thì e rằng không phải hắn đang chơi được ăn cả ngã về không, mà là vì hắn biết chắc chắn mình sẽ thắng.

Dương Cửu nhìn nhìn số phỉnh mình gom về, có vẻ chưa vừa ý lắm, giống như bốn dãy số vừa ăn được vẫn chưa bằng số hắn định nhắm. Bất quá sáu ngàn cũng không tệ, Dương Cửu lại quay về bàn poker.

Tiêu Trọng Giản nhìn hắn. Lần này hắn không đứng cạnh bàn cược theo kiểu cò con nữa, mà đàng hoàng ngồi xuống ghế, cùng với mười hai phỉnh năm trăm của hắn.

Dương Cửu cười hí hí với cậu em chia bài trắng trẻo đứng cạnh bàn, không hề biết cả Tiêu Trọng Giản lẫn La Tuấn đều đang chăm chú theo dõi hắn. Có khác chăng là Tiêu Trọng Giản đứng ngay trong sảnh, cách hắn một đoạn, còn La Tuấn thì ngồi trên tầng cao nhất, quan sát từng hành động của hắn qua camera trong sảnh.

La Tuấn ngồi chôn mình trên ghế dựa, sau lưng hắn là gã quản lý sòng bạc, trán đẫm mồ hôi, hắn ta đương không hiểu vì sao Boss lớn trên cao chót vót này đột nhiên đại giá đến sòng, càng không thể hiểu lý do Boss lớn rộng rãi cho gửi thiệp mời mời bọn Tiêu lão đại, kẻ thù muôn thuở của hắn tới.

La Tuấn im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Đã liên lạc được với đám khách lẻ không thường trú ở sòng các ông thuê chưa?”

Khách lẻ không thường trú tại sòng cơ bản cũng là khách cao cấp, họ đều là những tay có địa vị khá khá, hàng năm sòng bạc vẫn trả lương hay thậm chí trích cả hoa hồng cho họ. Những người này chuyên dùng để kiểm soát sòng bạc, nếu có kẻ đến gây sự, họ sẽ ra mặt đuổi khách thay bảo vệ sòng.

Thật ra rất ít khi phải dùng đến những người này, có khi cả năm chỉ có vài lần, nhưng đã gọi đến là cầm tiền. Trừ khi có vấn đề đặc biệt, còn không rất hiếm khi họ xuất hiện.

Vấn đề đặc biệt ở đây đại để gồm: kẻ đến gây sự quá ghê gớm, bảo vệ bình thường không xử lý được, sòng bạc sắp sập tiệm đến nơi; hoặc nhân ngày đẹp trời Boss lớn đích thân đến sòng, gọi đích danh một khách lẻ nào đó ra mặt.

Ra mặt làm gì? Đương nhiên, hầu hết đều phải là những tình huống hết sức khó nhằn, mới có chuyện sếp lớn đứng ra gọi người đến giữ tiếng cho sòng bạc; bất quá đôi khi anh được gọi đến không hẳn là để xuống bàn chơi bạc phô trương thanh thế, dù gì người ta là Boss cao chót vót, nếu người ta nổi hứng kêu anh tới hát múa dân ca, anh cũng đành chặc lưỡi làm tới vậy. Ai bảo anh ăn lương năm lương tháng của người ta.

… nhưng tình huống kể trên, nếu đem so với cậu hai La vẫn nghe nói tính tình không đến nỗi biến thái, thì chuyện gọi khách lẻ đến múa hát dân ca cho hắn coi bộ hơi khó tin. Vậy là nửa giờ sau, một khách lẻ sống gần đó đã tới, mới bước qua cửa hắn đã thấy cậu hai La đang ngồi nhìn màn hình chăm chú, sau lưng hắn là một loạt quản lý cấp cao, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó tả.

Gã khách lẻ lập tức căng thẳng như trước giờ lâm trận, hắn nghiêm chỉnh tiến tới trước bàn: “Thưa cậu hai!”

Sở hữu được vài tay khách lẻ sừng sỏ chính là độc chiêu của sòng bạc, những gã kiểu thế này không có chuyện sòng bạc tầm tầm mà mướn nổi, bọn họ chịu ở đây lãnh lương tháng, tức là đã nể mặt nhau lắm rồi. Nhưng cậu hai La là ai chứ? Ông chủ đầy thủ đoạn tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm của cảng, đến Tiêu lão đại cũng phải kiềng mặt đôi phần, vậy nên bất kể ngày thường anh vênh vang ngang ngược đến đâu, đã gặp hắn là phải tự biết điều tỏ ra quy củ lễ độ.

La Tuấn không buồn ngẩng lên. hắn giơ tay vẫy gã khách đến gần, rồi chỉ vào người đang ngồi cạnh bàn poker trên màn hình, nói: “Cậu xử lý cho tôi người này.”

“Được, cậu hai. Hiện anh ta ăn bao nhiêu rồi?”

“Bảy nghìn.”

“Mới bảy nghìn thôi?”

Không phải hắn ta lắm chuyện, nhưng quả tình bảy ngàn phỉnh còn chưa xứng cho một khách lẻ thường thường để mắt, nói gì đến chuyện gõ trống khua chiêng kêu đích danh hắn đến ra tay.

Sòng bạc này ngày nào không có người thắng tiền trăm, thậm chí tiền triệu, bước vào sòng hai bàn tay trắng, khi trở ra túi trên túi dưới hết chỗ ních thêm tiền… đương nhiên bọn họ cũng có thể chọn không nhận tiền mặt, lấy tạm séc bỏ gọn túi là ok!

Thắng bảy ngàn đô, thật sự không cần sếp lớn lẫn cả đám quản lý đứng dàn hàng trừng trộ như đang nghẹn trứng sống vậy chứ?

La Tuấn liếc mắt nhìn gã khách trẻ tuổi này. Hắn mang máng nhớ ra đây là tay chơi bạc nổi tiếng chính vì hắn ta quá trẻ, người ta đánh bạc cả đời rồi tậu được một cơ ngơi là chuyện nhỏ; nhưng đây lần đầu tiên hắn ta ngồi vào bàn đã thắng luôn một biệt thự, ấy lại là một tin tức không vừa.

La Tuấn lại rời mắt về màn hình, tiếp tục nhìn Dương Cửu. Gã chơi bài trẻ nhìn hắn chờ đợi, qua một lát mới nghe hắn nói: “… người này mới bắt đầu chơi nửa tiếng, nửa tiếng trước trong tay anh ấy có sáu ngàn phỉnh.”

Trên màn hình, Dương Cửu đang mỉm cười phớt tỉnh, lật quân bài cuối cùng của hắn. Mỗi lần hắn cược không lớn, nhưng bài rất thuận, rất đồng đều, thắng hoàn toàn trơn tru, khiến đám khách đứng xem đằng sau chốc chốc lại ồ lên hoan hô.

“Giờ anh ấy có tám nghìn rồi đó.”

Tay chơi bài bắt đầu nhíu mày.

“Tôi không bảo cậu đuổi anh ấy ra, hay thắng lại tám nghìn đó. Tôi gọi cậu tới, là để cậu giữ chân người này lại cho tôi.”

Gã khách sửng sốt, tròn mắt nhìn La Tuấn. La Tuấn châm một điếu thuốc, vẻ suy tư trên gương mặt quay nghiêng cũng khiến người ta phát sợ.

“… anh ấy thắng bao nhiêu cũng được, có thắng đến sập cái sòng bạc này cũng không vấn đề gì! Nhưng bất kể thắng bao nhiêu tiền, rồi người này sẽ phải bại trong tay tôi! Ngày hôm nay Tiêu Trọng Giản có thể bước ra khỏi sòng bạc này, nhưng người này thì tuyệt đối không!”



Kỳ thực Dương Cửu chơi không hề tham, hắn cược từng ván một, mỗi lần tiền cược cũng không nhiều, cũng có ván hắn bỏ bài, nhưng không bao giờ bỏ liên tục. Người chơi cao thủ qua vài vòng cược là có thể nhận định trên bàn ai là cá lớn, ai là cá nhỏ sắp bị nuốt tươi, còn đây ban đầu Dương Cửu là cá nhỏ, rồi dần dần hắn bành trướng thành cá lớn, những kẻ muốn ăn được hắn đều lần lượt thua trắng tay số phỉnh cược trong gà, chỉ còn mình hắn vẫn ngồi vững như bàn thạch.

Gã chia bài vẫn tươi cười như cũ, nhưng ánh mắt đã có vẻ cảnh giác, đến trước vòng lật bài, hắn mỉm cười hỏi: “Chơi hơn nửa tiếng rồi, xin hỏi ngài có muốn gọi trà hay nghỉ một lát không ạ?”

Dương Cửu cũng cười, hắn lắc đầu ra vẻ luyến tiếc: “Tôi cũng định vậy, già rồi xương cốt nó cũng không nghe lời nữa, mới ngồi đó mà đau hết cả người. Vậy đi, bài này tôi thấy còn chơi được lắm, đặt tất cho nhanh!”

Gã chia bài còn chưa kịp phản ứng, Dương Cửu đã miệng nói tay làm, đẩy toàn bộ số phỉnh của mình lên, rồi rụt hai tay về đặt trên lá bài chưa lật trên bàn, cười dài nhìn ba người chơi còn lại.

Trong ba người đó có một là khách lẻ bậc trung của sòng, thường thường xuất hiện ở bàn poker, hai người còn lại chỉ là khách quen. Tay khách lẻ kia đã thua mấy chục nghìn sau vài vòng cược, tuy chưa đến mức giới hạn, nhưng hắn cũng đã hơi cuống, giờ thấy Dương Cửu đặt all, điều đầu tiên hắn ta nghĩ đến là phải báo động với quản lý ngay.

Ban nãy hắn ta đã gọi thông báo tình hình cho quản lý, vừa xong thì được dặn, sếp đã gọi khách lẻ hạng cao hơn đến rồi, trước mắt hắn cứ cố chơi nốt ván này đã.

Hắn ta dám khẳng định, gã đàn ông nhợt nhạt coi bộ phớt tỉnh ngồi trước mặt mình lúc này là một tay có hạng. Dù trước kia hắn ta chưa đặt cược bao giờ, những dứt khoát phải là một cao thủ chơi bài.

Nếu lần này hắn chơi rắn lại, cũng đặt all, thì rất có thể hắn sẽ thua sạch sau ván này, giờ hắn còn được thua bao nhiêu nữa đây? Chắc chừng hai trăm đến ba trăm nghìn nữa, nếu bỏ bài, ít ra còn bỏ được hơn chục lượt cược; còn theo tiếp, ngộ nhỡ thua, thì gã địch thủ trắng nhợt trông có vẻ rất hào phóng này rất có thể sẽ ăn hơn trăm nghìn!

Không hiểu vì sao hắn tin chắc mình sẽ thua!

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười hờ hững và ánh mắt thản nhiên của Dương Cửu, hắn đều có cảm giác mãnh liệt rằng mình sẽ thua. Đương nhiên, rất có thể Dương Cửu chỉ đang giả vờ để hù dọa hắn; nhưng ai biết được? Nếu Dương Cửu thật sự có đôi Át hay tứ quý J thì sao?

Người này đã thắng liền hơn mười ván rồi, thắng một hai lần có thể là trùng hợp, thắng đến ba bốn lần là may mắn… nhưng mười ván thì sao? Lại còn là mười ván liên tiếp?!

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là “trùng hợp” và “may mắn”?

“Tôi bỏ bài.”

Vừa nói ra ba chữ này, gã chơi bài vừa vô thức liếc nhìn Dương Cửu. Dương Cửu không nhìn hắn, hắn ta đang nghiêng nghiêng đầu, thản nhiên thưởng thức cái tăm chọc trái cây trên đĩa. Ở đây trà nước trái cây ăn tự nhiên, vậy là hắn rất chi hứng thú nhằn nhằn que tăm cả nửa ngày, bất quá trái cây tịnh không thèm động đến.

Lúc này hình như tâm trí hắn đã dồn hết vào que tăm, giờ dù có trời long đất lở, sòng bạc sập tan nát, cũng chẳng can hệ gì đến hắn.

Hai người chơi còn lại trên bàn đưa mắt nhìn nhau, một người lên tiếng trước, nói bỏ bài, người kia do dự một hồi, rồi cũng bỏ theo.

Dương Cửu chậm rãi mỉm cười. Hắn nhả que tăm ra, lật bài của mình trước mắt mọi người. Ba con 9, tuy là một bộ cù lũ, nhưng chưa phải bộ lớn nhất; gã khách nhìn lại số bài trong tay mình, hắn ta đang có ba con Q!

Thật ra ba con Q không phải một cù lũ kém, đổi lại là người chơi bình thường, hắn ta nhất định sẽ theo tiếp.

Nhưng ai biết được? Nếu vòng chia tiếp theo lại thêm một con 9 nữa thì sao? Trong một giây gã khách lẻ thậm chí còn có ảo giác “dù thắng được ở vòng chia đầu tiên, đến vòng tiếp theo nhất định ta sẽ bị người này hất đổ”!

Đây rõ ràng không phải tâm lý nên có của kẻ chơi bài chuyên nghiệp, từ lúc hắn ngồi xuống bàn poker, bắt đầu đối diện với gã đàn ông nhợt nhạt, bình thản này đã được hơn nửa giờ, suốt quãng thời gian ấy mọi chuẩn mực ngày thường của hắn cứ dần dần rơi rụng mất, rốt cuộc hắn chỉ còn như một tay ngớ ngẩn mới tập tành chạm vào lá bài lần đầu tiên.

Hắn đưa mắt nhìn Dương Cửu, ánh mắt giờ này đã lộ cả sự sợ hãi.

Dương Cửu vẫn hồn nhiên không nhận ra, hắn buông bài xuống, quay qua cười hơn hớn với Tiêu Trọng Giản đang đứng cách đó không xa: “Giờ lão tử chỉ còn thiếu hai ngàn hai thôi đó!”

Mặt Tiêu Trọng Giản thoáng biến sắc.

Dương Cửu nhoài người ra bàn đếm đếm số phỉnh của mình, đếm nửa ngày xong càng thấy thỏa mãn, hắn lại đặt bài xuống, nói: “Còn thiếu có chút xíu à, đã thế cược nốt lượt này cho xong luôn. Để coi số đang may có thắng thêm được không nào, cơm tối nay lão tử còn chưa ăn nghen~”

Vừa lúc ấy gã khách trẻ tuổi từ tầng trên bước xuống, đi thẳng đến bàn poker. Dương Cửu căn bản không chú ý đến hắn ta, lão yêu nghiệt giờ còn đương dồn hết tâm trí tính kế làm sao đêm nay thoát được khỏi ma trảo của Tiêu Trọng Giản, làm sao bay nhảy ra ngoài hưởng thụ đời tự do sung sướng, hoàn toàn không thèm để tâm người của sòng bạc đã bắt đầu quây xung quanh, sẵn sàng cản bước nếu hắn muốn rời khỏi đây.

“Ngài chắc chắn mình sẽ thắng một ván nữa à?”

Dương Cửu lơ ngơ ngẩng lên, thấy một gã mặc gi-lê đen chuyên dùng cho tay chơi bài của sòng bạc đang đứng trước mặt, cúi đầu nhìn mình.

Đương nhiên Dương Cửu không biết đây là người La Tuấn cố tình cử xuống xử lý mình… mà dù có biết, hắn cũng sẽ vẫn hồn nhiên vô tội hỏi: “Sao hở? Ba chuyện này sao chắc được chớ?… Là tôi nói số tôi đang may coi bộ sẽ thắng thêm ván nữa, đương nhiên số thì không phải lúc nào cũng son… cậu em này, đừng suy diễn ghê gớm vậy chứ, chờ cậu tới tuổi tôi, tự nhiên sẽ biết hiền lành điềm tĩnh như ông chú này thôi ^_^.”

Hắn nói rồi mỉm cười rất chi hài lòng, bất quá người ngoài trông vào chỉ thấy đích thị là một con hồ ly trăm tuổi tu luyện thành tinh đương giả bộ lương thiện, mặt cười mà bụng tính toán tít mù khơi.

Gã khách lẻ dù sao cũng là tuổi trẻ máu nóng, hắn ta cười lạnh đáp: “Được! Được! Chia bài chia bài đi!”

“Đợi đã.”

Dương Cửu quay lại nhìn, đã thấy Tiêu Trọng Giản đang thong thả bước đến.

Gã khách nhận ra Tiêu Trọng Giản, tuy Tiêu Trọng Giản chưa chắc đã biết hắn ta… người của La gia từ trên chí dưới không ai không biết La Tuấn và Tiêu lão đại có xích mích, trước kia là vụ rắc rối khó hiểu của La Vinh Thận, sau này lại đến Dương Cửu lật lọng quậy phá, rốt cuộc hai gia tộc này đã thù nhau đến quyết không đội trời chung.

Hắn ta bắt đầu cảnh giác: “Tiêu lão đại, ngài có chuyện gì vậy?”

Tiêu Trọng Giản bước đến, kéo cái ghế cạnh Dương Cửu ra. Mặt mày Dương Cửu nhìn không ra thái độ gì đặc biệt, nhưng Tiêu Trọng Giản vừa ngồi xuóng, hắn liền liếc mắt nhìn quét qua Tiêu Trọng Giản một lượt, rồi thản nhiên quay qua ngắm nghía đĩa trái cây.

Tiêu Trọng Giản mỉm cười nói: “La Tuấn mời tôi đến sòng bạc chơi còn gì, đương nhiên tôi không thể đến dạo một vòng rồi về, không cược vài ván sao gọi là đến chơi được?”

Hắn quay sang hỏi nhẹ nhàng: “Dương Cửu, tôi không biết cậu biết chơi bài cơ đấy. Vậy đi, hôm nay cậu thắng nhiều vậy rồi, giờ thử xem có thắng được tôi một ván không, thấy sao hả?”

Dương Cửu hít một hơi, hình như định nói gì, nhưng hắn chỉ cười phá lên: “Anh xem tôi khó khăn lắm mới gom được ngần này phỉnh, ngộ nhỡ thua anh một cái, rồi sau này còn đâu cơ hội bén mảng đến sòng bạc nữa.”

Tiêu Trọng Giản đặt tay lên bàn tay Dương Cửu trên bàn, ôn hòa nói: “Đúng là cậu không có cơ hội đâu.”

… cho đến sòng bạc lần nữa, để hắn thắng đủ tiền, rồi tiện chân chạy trốn mất dạng sao?

Sự thực rành rành trước mắt, thành ra Dương Cửu cũng phải ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc hắn nhẹ nhàng rút tay lại: “Ván này tôi không cược nữa, đi chơi cái khác.”

Hắn vừa định đứng lên, đột nhiên Tiêu Trọng Giản siết mạnh tay, thô bạo ấn hắn ngồi xuống ghế. Quá bất ngờ, Dương Cửu vừa chực chống cự, Tiêu Trọng Giản đã bóp chặt cổ tay hắn dưới mặt bàn, thiếu điều bẻ gãy tay hắn.

Nụ cười của Tiêu Trọng Giản không hề suy suyển: “Đã ngồi xuống rồi, còn đi đâu nữa?”

Dương Cửu quay ngoắt sang, ý cười trên mặt đã biến mất không còn dấu vết.

“Tiêu Trọng Giản.” hắn nhẹ nhàng nói rành rọt từng chữ, “Cái gì nên kết thúc thì kết thúc cho sớm, trò dùng dằng đeo bám này của anh làm tôi chán ngấy rồi.”

Một khi hắn đã trầm giọng như vậy, đừng nói là La Tuấn do một tay hắn dạy dỗ trưởng thành, kể cả Tiêu Trọng Giản cũng phải khựng lại suy nghĩ. Huống chi bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Dương Cửu có vẻ gay gắt đến thế, khiến Tiêu Trọng Giản đột nhiên có cảm giác rằng “hồi kết rốt cuộc đã đến”.

Dương Cửu còn chưa kịp gạt Tiêu Trọng Giản ra, tay chia bài đã nhận một cuộc điện thoại, nghe xong hắn ta quay lại, tươi cười lên tiếng chen vào giữa bọn họ: “Xin lỗi hai ngài, cậu hai của chúng tôi mới gọi điện nói mời các ngài lên lô trên tầng hai chơi, cậu ấy đã chuẩn bị trà chờ đón khách quý ở trển, mời Tiêu tiên sinh ngài lên chứ ạ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương