Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn
-
Chương 2
Lâm Du Châu nói quả không sai, mấy ngày nay có mưa.
Vẫn là tòa nhà đó, vẫn là mái hiên đó, nhưng dù đã trở thành dù của người khác. Phí Nguyên nhét tay vào túi quần không nhúc nhích, nhìn từng nhóm bạn cùng lớp đi ra ngoài.
Lộ Kha Đồng không nhanh không chậm bước xuống lầu, sau đó thong thả vênh váo đứng bên cạnh Phí Nguyên, nói: “Cậu nói xem sao cậu theo chủ nghĩa cơ hội quá vậy? Chẳng lẽ cậu còn ảo tưởng mình không đến lớp, định xài trộm dù của mình nữa nên không tự mang dù theo?”
Phí Nguyên đột nhiên nhích lại gần, cười như không cười nói: “Tôi còn tưởng cậu là con gái, đến lúc đó mình cầm dù đi chung trông đẹp biết nhường nào, ai biết cậu là con trai chứ.”
Lộ Kha Đồng nổi cáu: “Dẹp đi, cho dù cậu là con gái, người ta cũng không đi chung với cậu đâu!”
Nói đoạn bung dù bước vào trong mưa, có bạn học đi ngang qua nói: “Lộ Lộ, lại xài dù hoa nhỏ của cậu hả.” Lộ Kha Đồng vẫn chưa nguôi giận, giận cá chém thớt nói: “Thì sao chứ? Mẹ mình mua cho mình, mình thích đó!”
Nhìn Lộ Kha Đồng đi xa dần, Phí Nguyên nhịn không được muốn cười, cậu nhóc này cầm dù hoa nhỏ trông cũng mẹ nó hợp đấy chứ.
Tài xế chờ ở cổng trường, Lộ Kha Đồng lên xe rồi bắt đầu ăn nhóp nhép, tài xế bảo cậu ăn ít thôi, kẻo về đến nhà ăn không ngon. Lộ Kha Đồng lắc đầu: “Không về đâu, đến nhà Khưu Lạc Dân.”
Nhà Khưu Lạc Dân cũng là điển hình của nhà rộng nhiều tiền ít người, sau khi đến nơi, Lộ Kha Đồng bay thẳng vào phòng game, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Khưu Lạc Dân đầu quấn băng vải ngồi chơi game.
“Anh đúng là não tàn chí kiên, mau thêm em vào với.”
*Não tàn chí kiên: Não tàn nhưng ý chí kiên cường.
Khưu Lạc Dân bấm pause: “Cưng còn biết đến thăm anh à? Lúc anh nằm viện cưng chết ở xó nào, anh nhập học rồi mà còn ở nhà chờ cưng qua đây canh giường nè.”
Lộ Kha Đồng ngồi xuống: “Em sợ kẻ thù của anh đến bệnh viện trả thù, lỡ làm em bị thương thì tính sao.”
“Má, không nhắc tới chuyện đó thì anh đây còn cho chơi chung nhá.” Khưu Lạc Dân cũng không phải học sinh ba tốt gì cho cam, chỉ là lần này đụng trúng thứ dữ: “Anh chỉ chọc thỏ trắng nhỏ trong lớp một tí, ai ngờ sói xám to lớp kế bên lại là thanh mai trúc mã của cậu ta, trùng hợp thế chứ lại.”
Lộ Kha Đồng hết hồn: “Mới chọc một tí đã vỡ đầu? Anh thật sự không có hấp diêm người ta sao?”
Khưu Lạc Dân lại đau đầu: “Cưng tới đây với mục đích gì, làm anh tức mình hả? Nói chứ anh đời nào lại hấp diêm con trai.”
“Cái gì cơ?” Hôm nay Lộ Kha Đồng toàn trợn mắt há mồm, cậu mở to mắt nhìn Khưu Lạc Dân: “Con trai? Thỏ trắng nhỏ là con trai? Vậy sói xám to cũng là con trai? Thế tức là thanh mai trúc mã chơi gay rồi!”
Khưu Lạc Dân nói: “Anh chỉ tò mò thôi, tại trong lớp đều loan tin thỏ trắng nhỏ là cái loại đàn đúm hư hỏng….”
Lộ Kha Đồng bị sốc, lúng ta lúng túng nói: “Trường trọng điểm bọn em chỉ lo học thôi nha, em không chơi với anh nữa, em phải về nhà học bài.”
“Cưng sao vậy, bị dọa hả?” Khưu Lạc Dân đưa Lộ Kha Đồng xuống lầu, miệng vẫn còn giải thích: “Anh chỉ tò mò thôi chứ không phải thích con trai thật, nếu anh thích con trai thì chắc chắn sẽ thích cưng rồi, đúng không?”
Lộ Kha Đồng xoay người lại, ánh mắt thế mà lại có chút đau thương: “Khưu nhi, nếu anh thích con trai thì đừng tìm bạn gái, còn không hại người sẽ bị quả báo đó.”
Nhìn Lộ Kha Đồng đi xa, Khưu Lạc Dân có cảm giác nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.
Ôn Ngưng ở nhà học nướng bánh, biến đổi nhiều cách đa dạng phục vụ con trai, Lộ Kha Đồng đưa mắt nhìn lên lầu, coi bộ Lộ Nhược Bồi lại không về. Cậu thay quần áo vào phòng bếp, nằm sấp trên kệ bếp mắng ba mình.
“Ba con bận việc mà, với lại mấy ngày nay con bị bệnh ba con ở nhà suốt còn gì.”
“Mẹ không giận hả?” Lộ Kha Đồng đi tới sau lưng Ôn Ngưng lắc lắc vai đối phương, giọng đầy xót xa: “Sao lúc trước mẹ lại gả cho ba chứ, người như ba nên cô độc sống quãng đời còn lại.”
Ôn Ngưng thấp giọng quở trách: “Lộ Lộ!”
Lộ Kha Đồng chán nản lên lầu làm bài tập. Cậu mở sách giáo khoa thừ người ra, đọc không vô, thế nên gửi tin nhắn vào nhóm chat của nam sinh trong lớp, hỏi cuối tuần có ai muốn đi đá bóng không.
“Đá đá đá, không được tới muộn nha.”
“Có mày thích tới muộn chứ ở đó mà nói.”
“Tao vừa mua giày đinh dăm, cuối tuần xử đẹp tụi mày.”
“Ê có muốn rủ Phí Nguyên theo không?”
Mới vừa làm bạn học hai ngày, vẫn chưa quen thân lắm, người nói chuyện nhiều nhất với Phí Nguyên chính là Lộ Kha Đồng, nhưng mà hai người cũng chẳng nói gì thân thiện lịch sự với nhau. Lớp trưởng nói: “Lộ Lộ, cậu hỏi thử xem cậu ấy đi không?”
Lộ Kha Đồng trả lời ngay tắp lự: “Bạn đó nói bản không đi.”
Lúc này trong nhóm có người nói: “Không thì khỏi rủ, nghe nói thằng đó dữ dằn lắm.”
Những người khác hết sức tò mò, hoặc vì tuổi trẻ ngông cuồng nên cảm thấy chỉ là dóc tổ mà thôi. Cả bọn liên tục hỏi dò, bạn học kia đành phải kể tiếp: “Bạn học cấp hai của tao học chung trường với thằng đó, đều là Nhị Trung, hình như thằng đó đánh nhau bị đuổi học.”
Lộ Kha Đồng thở dài, bấm gọi ngay cho Khưu Lạc Dân.
“Gì nữa vậy? Anh thật sự không có thích con trai.”
“Kệ anh chứ,” Lộ Kha Đồng sắp bẻ gãy bút bi, nói: “Sao học sinh trường anh thích đánh nhau quá vậy? Trường em mới vừa nhận một người bị bên anh đuổi nè, em thấy rầu giùm anh quá.”
Khưu Lạc Dân thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
Lộ Kha Đồng cau mày đáp: “Tên Phí Nguyên.”
“Đậu má!” Khưu Lạc Dân thình lình hét toáng lên, tiếp theo phải nói là nhổ bật được gốc dương liễu luôn: “Chính là nó! Thanh mai trúc mã của thỏ trắng nhỏ! Lộ Lộ xử nó cho anh!”
*Nhổ bật gốc dương liễu: Bắt nguồn từ Thủy Hử, kể về sự tích Lỗ Trí Thâm nhổ bật gốc dương liễu ở trước chùa Trấn Quốc để thu phục một đám lưu manh.
Trước mắt Lộ Kha Đồng bỗng tối đen: “Anh coi như em chết ở khu phục vụ rồi đi.”
Nhóm chat vẫn đang bàn tán xôn xao, càng loan tin càng kỳ dị, song dường như không ai chịu phục, lớp trưởng gửi số điện thoại của Phí Nguyên vào nhóm, nói: “Có ai liên hệ với cậu ta chưa?”
“Không có.”
“Thôi tao ngại lắm.”
“Không nhớ số.”
…
Sau cơn mưa trong sân lạnh ngắt, Phí Nguyên gập chân ngồi trên ghế lau xe máy, gần mười hai giờ Thẩm Đa Ý mới trở về, sau đó hai người cùng lau chung.
Thẩm Đa Ý nói: “Cậu thay bóng đèn rồi hả? Mình vừa vào đầu hẻm đã thấy trong sân sáng trưng.”
Phí Nguyên không đáp, hỏi: “Sao về muộn vậy?”
“Tan học xong đi làm thêm, làm ở siêu thị 24 giờ.” Thẩm Đa Ý lau thật kỹ lưỡng, nhẹ giọng hỏi: “Cậu qua trường mới ổn chứ?”
Phí Nguyên nói: “Rất ổn.”
Di động đặt trên bàn thỉnh thoảng rung một cái, gom lại cũng hơn mười tin nhắn. Phí Nguyên lau xong rửa tay, cầm di động mở ra xem, gần như toàn là: Chào cậu, mình là người này người nọ, ngồi ở hàng mấy ghế số mấy, rất hân hạnh được làm quen với cậu.
Vừa chuẩn bị tắt máy, một tin nhắn khác lại đến: Bạn đằng sau, cuối tuần có muốn đi đá bóng không? Nếu kỹ thuật tệ quá thì coi như đây chưa nói.
Phí Nguyên nhìn vài giây mới nhận ra là ai, sau đó trả lời “được”. Thẩm Đa Ý nhìn Phí Nguyên, nói đùa: “Cười gì thế, có phải quen bạn nữ xinh xắn nào không?”
Phí Nguyên khôi phục dáng vẻ mặt không biểu cảm, nhưng dường như trong mắt vẫn còn vương ý cười. Bạn nữ xinh xắn gì chứ, chỉ là một tên ngố xinh xắn mà thôi, họ Lộ, Lộ Kha Đồng.
Ngũ hành thiếu Mộc thật sao, Phí Nguyên lưu số vào máy, ghi hai chữ: Cây non.
Vẫn là tòa nhà đó, vẫn là mái hiên đó, nhưng dù đã trở thành dù của người khác. Phí Nguyên nhét tay vào túi quần không nhúc nhích, nhìn từng nhóm bạn cùng lớp đi ra ngoài.
Lộ Kha Đồng không nhanh không chậm bước xuống lầu, sau đó thong thả vênh váo đứng bên cạnh Phí Nguyên, nói: “Cậu nói xem sao cậu theo chủ nghĩa cơ hội quá vậy? Chẳng lẽ cậu còn ảo tưởng mình không đến lớp, định xài trộm dù của mình nữa nên không tự mang dù theo?”
Phí Nguyên đột nhiên nhích lại gần, cười như không cười nói: “Tôi còn tưởng cậu là con gái, đến lúc đó mình cầm dù đi chung trông đẹp biết nhường nào, ai biết cậu là con trai chứ.”
Lộ Kha Đồng nổi cáu: “Dẹp đi, cho dù cậu là con gái, người ta cũng không đi chung với cậu đâu!”
Nói đoạn bung dù bước vào trong mưa, có bạn học đi ngang qua nói: “Lộ Lộ, lại xài dù hoa nhỏ của cậu hả.” Lộ Kha Đồng vẫn chưa nguôi giận, giận cá chém thớt nói: “Thì sao chứ? Mẹ mình mua cho mình, mình thích đó!”
Nhìn Lộ Kha Đồng đi xa dần, Phí Nguyên nhịn không được muốn cười, cậu nhóc này cầm dù hoa nhỏ trông cũng mẹ nó hợp đấy chứ.
Tài xế chờ ở cổng trường, Lộ Kha Đồng lên xe rồi bắt đầu ăn nhóp nhép, tài xế bảo cậu ăn ít thôi, kẻo về đến nhà ăn không ngon. Lộ Kha Đồng lắc đầu: “Không về đâu, đến nhà Khưu Lạc Dân.”
Nhà Khưu Lạc Dân cũng là điển hình của nhà rộng nhiều tiền ít người, sau khi đến nơi, Lộ Kha Đồng bay thẳng vào phòng game, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Khưu Lạc Dân đầu quấn băng vải ngồi chơi game.
“Anh đúng là não tàn chí kiên, mau thêm em vào với.”
*Não tàn chí kiên: Não tàn nhưng ý chí kiên cường.
Khưu Lạc Dân bấm pause: “Cưng còn biết đến thăm anh à? Lúc anh nằm viện cưng chết ở xó nào, anh nhập học rồi mà còn ở nhà chờ cưng qua đây canh giường nè.”
Lộ Kha Đồng ngồi xuống: “Em sợ kẻ thù của anh đến bệnh viện trả thù, lỡ làm em bị thương thì tính sao.”
“Má, không nhắc tới chuyện đó thì anh đây còn cho chơi chung nhá.” Khưu Lạc Dân cũng không phải học sinh ba tốt gì cho cam, chỉ là lần này đụng trúng thứ dữ: “Anh chỉ chọc thỏ trắng nhỏ trong lớp một tí, ai ngờ sói xám to lớp kế bên lại là thanh mai trúc mã của cậu ta, trùng hợp thế chứ lại.”
Lộ Kha Đồng hết hồn: “Mới chọc một tí đã vỡ đầu? Anh thật sự không có hấp diêm người ta sao?”
Khưu Lạc Dân lại đau đầu: “Cưng tới đây với mục đích gì, làm anh tức mình hả? Nói chứ anh đời nào lại hấp diêm con trai.”
“Cái gì cơ?” Hôm nay Lộ Kha Đồng toàn trợn mắt há mồm, cậu mở to mắt nhìn Khưu Lạc Dân: “Con trai? Thỏ trắng nhỏ là con trai? Vậy sói xám to cũng là con trai? Thế tức là thanh mai trúc mã chơi gay rồi!”
Khưu Lạc Dân nói: “Anh chỉ tò mò thôi, tại trong lớp đều loan tin thỏ trắng nhỏ là cái loại đàn đúm hư hỏng….”
Lộ Kha Đồng bị sốc, lúng ta lúng túng nói: “Trường trọng điểm bọn em chỉ lo học thôi nha, em không chơi với anh nữa, em phải về nhà học bài.”
“Cưng sao vậy, bị dọa hả?” Khưu Lạc Dân đưa Lộ Kha Đồng xuống lầu, miệng vẫn còn giải thích: “Anh chỉ tò mò thôi chứ không phải thích con trai thật, nếu anh thích con trai thì chắc chắn sẽ thích cưng rồi, đúng không?”
Lộ Kha Đồng xoay người lại, ánh mắt thế mà lại có chút đau thương: “Khưu nhi, nếu anh thích con trai thì đừng tìm bạn gái, còn không hại người sẽ bị quả báo đó.”
Nhìn Lộ Kha Đồng đi xa, Khưu Lạc Dân có cảm giác nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.
Ôn Ngưng ở nhà học nướng bánh, biến đổi nhiều cách đa dạng phục vụ con trai, Lộ Kha Đồng đưa mắt nhìn lên lầu, coi bộ Lộ Nhược Bồi lại không về. Cậu thay quần áo vào phòng bếp, nằm sấp trên kệ bếp mắng ba mình.
“Ba con bận việc mà, với lại mấy ngày nay con bị bệnh ba con ở nhà suốt còn gì.”
“Mẹ không giận hả?” Lộ Kha Đồng đi tới sau lưng Ôn Ngưng lắc lắc vai đối phương, giọng đầy xót xa: “Sao lúc trước mẹ lại gả cho ba chứ, người như ba nên cô độc sống quãng đời còn lại.”
Ôn Ngưng thấp giọng quở trách: “Lộ Lộ!”
Lộ Kha Đồng chán nản lên lầu làm bài tập. Cậu mở sách giáo khoa thừ người ra, đọc không vô, thế nên gửi tin nhắn vào nhóm chat của nam sinh trong lớp, hỏi cuối tuần có ai muốn đi đá bóng không.
“Đá đá đá, không được tới muộn nha.”
“Có mày thích tới muộn chứ ở đó mà nói.”
“Tao vừa mua giày đinh dăm, cuối tuần xử đẹp tụi mày.”
“Ê có muốn rủ Phí Nguyên theo không?”
Mới vừa làm bạn học hai ngày, vẫn chưa quen thân lắm, người nói chuyện nhiều nhất với Phí Nguyên chính là Lộ Kha Đồng, nhưng mà hai người cũng chẳng nói gì thân thiện lịch sự với nhau. Lớp trưởng nói: “Lộ Lộ, cậu hỏi thử xem cậu ấy đi không?”
Lộ Kha Đồng trả lời ngay tắp lự: “Bạn đó nói bản không đi.”
Lúc này trong nhóm có người nói: “Không thì khỏi rủ, nghe nói thằng đó dữ dằn lắm.”
Những người khác hết sức tò mò, hoặc vì tuổi trẻ ngông cuồng nên cảm thấy chỉ là dóc tổ mà thôi. Cả bọn liên tục hỏi dò, bạn học kia đành phải kể tiếp: “Bạn học cấp hai của tao học chung trường với thằng đó, đều là Nhị Trung, hình như thằng đó đánh nhau bị đuổi học.”
Lộ Kha Đồng thở dài, bấm gọi ngay cho Khưu Lạc Dân.
“Gì nữa vậy? Anh thật sự không có thích con trai.”
“Kệ anh chứ,” Lộ Kha Đồng sắp bẻ gãy bút bi, nói: “Sao học sinh trường anh thích đánh nhau quá vậy? Trường em mới vừa nhận một người bị bên anh đuổi nè, em thấy rầu giùm anh quá.”
Khưu Lạc Dân thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
Lộ Kha Đồng cau mày đáp: “Tên Phí Nguyên.”
“Đậu má!” Khưu Lạc Dân thình lình hét toáng lên, tiếp theo phải nói là nhổ bật được gốc dương liễu luôn: “Chính là nó! Thanh mai trúc mã của thỏ trắng nhỏ! Lộ Lộ xử nó cho anh!”
*Nhổ bật gốc dương liễu: Bắt nguồn từ Thủy Hử, kể về sự tích Lỗ Trí Thâm nhổ bật gốc dương liễu ở trước chùa Trấn Quốc để thu phục một đám lưu manh.
Trước mắt Lộ Kha Đồng bỗng tối đen: “Anh coi như em chết ở khu phục vụ rồi đi.”
Nhóm chat vẫn đang bàn tán xôn xao, càng loan tin càng kỳ dị, song dường như không ai chịu phục, lớp trưởng gửi số điện thoại của Phí Nguyên vào nhóm, nói: “Có ai liên hệ với cậu ta chưa?”
“Không có.”
“Thôi tao ngại lắm.”
“Không nhớ số.”
…
Sau cơn mưa trong sân lạnh ngắt, Phí Nguyên gập chân ngồi trên ghế lau xe máy, gần mười hai giờ Thẩm Đa Ý mới trở về, sau đó hai người cùng lau chung.
Thẩm Đa Ý nói: “Cậu thay bóng đèn rồi hả? Mình vừa vào đầu hẻm đã thấy trong sân sáng trưng.”
Phí Nguyên không đáp, hỏi: “Sao về muộn vậy?”
“Tan học xong đi làm thêm, làm ở siêu thị 24 giờ.” Thẩm Đa Ý lau thật kỹ lưỡng, nhẹ giọng hỏi: “Cậu qua trường mới ổn chứ?”
Phí Nguyên nói: “Rất ổn.”
Di động đặt trên bàn thỉnh thoảng rung một cái, gom lại cũng hơn mười tin nhắn. Phí Nguyên lau xong rửa tay, cầm di động mở ra xem, gần như toàn là: Chào cậu, mình là người này người nọ, ngồi ở hàng mấy ghế số mấy, rất hân hạnh được làm quen với cậu.
Vừa chuẩn bị tắt máy, một tin nhắn khác lại đến: Bạn đằng sau, cuối tuần có muốn đi đá bóng không? Nếu kỹ thuật tệ quá thì coi như đây chưa nói.
Phí Nguyên nhìn vài giây mới nhận ra là ai, sau đó trả lời “được”. Thẩm Đa Ý nhìn Phí Nguyên, nói đùa: “Cười gì thế, có phải quen bạn nữ xinh xắn nào không?”
Phí Nguyên khôi phục dáng vẻ mặt không biểu cảm, nhưng dường như trong mắt vẫn còn vương ý cười. Bạn nữ xinh xắn gì chứ, chỉ là một tên ngố xinh xắn mà thôi, họ Lộ, Lộ Kha Đồng.
Ngũ hành thiếu Mộc thật sao, Phí Nguyên lưu số vào máy, ghi hai chữ: Cây non.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook