“Phí Nguyên, cậu vừa nói gì?”

Thẩm Đa Ý không thể tin nổi, cứ tưởng chỉ tình cờ xui xẻo gặp phải cậu bạn họ Lộ này, thế mà Phí Nguyên lại nói họ Lộ là người yêu của mình? Phí Nguyên thích con trai?

Tim Lộ Kha Đồng lại bắt đầu đập loạn xạ, cậu chưa nghĩ ra nên giả chết hay đánh đòn phủ đầu trước, chỉ biết ngơ ngác há to miệng, hệt như một đứa bại não. Chỉ là địch không động ta không động cũng tốt, dù sao Thẩm Đa Ý vẫn chưa nói gì mà.

Phí Nguyên trả lời: “Thì là vậy thôi.” Nói đoạn vỗ vai Lộ Kha Đồng, cúi đầu nói: “Em về đi, đừng cúi đầu đi đường.”

Lộ Kha Đồng như được đại xá, định bụng nhanh chân bỏ chạy. Nào ngờ vừa xoay người muốn chạy, Thẩm Đa Ý ở phía sau nói “chờ đã”.

Mạng người quan trọng làm sao chờ được… Lộ Kha Đồng vẫn xoay người lại, đứng thẳng lưng nắm chặt quai cặp, hỏi bằng giọng yếu xìu: “Làm chi nữa, muốn giữ mình lại ăn cơm à?”

“Mình chỉ hơi ngạc nhiên thôi.” Thẩm Đa Ý cười cười, ánh mắt lại lạnh toát: “Cậu chia tay với Khưu Lạc Dân nhanh thế.”

Nên tới vẫn phải tới.

“Khưu Lạc Dân?” Phí Nguyên nhét tay vào túi quần, hít hít mũi: “Chia tay?”

“… Không phải em, là anh sinh đôi của em, ảnh tên Lộ Ngô Đồng…” Lộ Kha Đồng mếu máo nói bậy, nhìn nét mặt lạnh như tiền của Phí Nguyên thì lại nghẹn họng: “Thật ra em và Khưu Lạc Dân là bạn nối khố, hôm đó giả bộ thôi, chỉ là hiểu lầm, thật đó.”

Thẩm Đa Ý nói với Phí Nguyên: “Hai người họ đến Quốc Tân ăn cơm, Khưu Lạc Dân còn gọi cậu ta là cục cưng.”

Phí Nguyên cười giận dữ: “Cục cưng?”

Lộ Kha Đồng cảm thấy sức chiến đấu của mình đã về 0, bởi vì vừa thấy Phí Nguyên mặt lạnh nhìn mình là cậu hết hơi ngay. Cái tên Thẩm Đa Ý chết tiệt còn chưa chịu câm miệng, tiếp tục hỏi: “Cậu có biết Khưu Lạc Dân bị đánh không? Biết mà còn muốn quen với Phí Nguyên, cậu có ý đồ gì?”

Lộ Kha Đồng phớt lờ, bước lên ôm lấy Phí Nguyên, hỏi: “Cho em hỏi câu này trước, anh có đánh em vỡ đầu không?”

Phí Nguyên kéo Lộ Kha Đồng ra, nói bằng giọng như dạy dỗ trẻ con: “Đứng ở đây nói, nói không rõ ràng thì anh làm thật đấy, đừng tưởng là anh dọa suông.”

Dựa vào cái gì chứ, anh bội bạc quá đi! Cái tên Thẩm Đa Ý rác rưởi còn ra chiều xem kịch vui, tưởng mình là nam phụ còn cơ hội lên sàn chắc! Lộ Kha Đồng lùi về sau một bước, trừng mắt lườm Thẩm Đa Ý: “Mắc mớ gì tới cậu? Cậu bớt châm ngòi đi!”

Nói xong nhìn về phía Phí Nguyên, sức chiến đấu lại bắt đầu khôi phục: “Em và Khưu Lạc Dân là bạn nối khố, thế kỷ hai mươi mốt ai mà không có bạn nối khố? Vì anh ấy em có thể hai sườn cắm dao! Anh đánh anh em của em vỡ đầu mà em còn thích anh? Anh hoang tưởng vừa thôi!”

Thẩm Đa Ý nhìn Phí Nguyên, hỏi: “Cậu ta điên à?”

“Im miệng đi!” Lộ Kha Đồng gắn động cơ vào, còn chưa xình xịch xong lại chuyển hướng sang Phí Nguyên: “Chỉ làm bộ kêu cục cưng tí thôi, có phải em bảo anh ấy gọi đâu, anh không phục thì anh cũng gọi đi! Anh mà gọi là em đáp liền đó!”

Nói xong, thấy Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý đứng chung một chỗ như đang xét xử mình, Lộ Kha Đồng bước tới đẩy hai người họ ra, quát to: “Đứng gần như vậy làm gì! Chướng mắt hai người lắm rồi nha!”

Dứt lời lại lườm Thẩm Đa Ý: “Chuyện của Phí Nguyên ai cần cậu lo, có phải cậu thích anh ấy không!” Lườm Thẩm Đa Ý xong lại lườm Phí Nguyên, phun tiếp một tràng: “Em nhìn ra rồi, anh là ngọn đèn kiếp trước của cậu ta, soi sáng nửa đời sau của cậu ta, còn là mồi lửa kiếp này của cậu ta, đốt cậu ta không còn manh giáp. Em không chơi nữa!”

Phí Nguyên bị súng liên thanh của Lộ Kha Đồng bắn cho đứng hình, nhìn Lộ Kha Đồng chạy mất hút mà thiếu điều nôn một búng máu. Thẩm Đa Ý cũng bị mắng cho ngẩn ngơ, rõ ràng là họ Lộ gạt người trước, tại sao mình lại bị chửi ngược?

Lộ Kha Đồng chạy ra đường đón taxi, không quên quay đầu lại nhìn, xác định Phí Nguyên không có đuổi đánh mình, nhưng dù vậy cậu vẫn không được vui, ngay cả đuổi theo cũng không thèm, lẽ nào tình yêu của mình lại kết thúc chỉ trong một ngày chứ.

Tài xế hỏi đi đâu, cậu nói địa chỉ nhà Khưu Lạc Dân.

“Lộ Lộ tới rồi hả? Khưu nhi cũng vừa mới về, con lên tìm nó đi.” Mẹ Khưu tốt bụng, quen thân với Lộ Kha Đồng. Lúc lên lầu, Lộ Kha Đồng do dự một lát rồi nói: “Dì ơi, hôm nay con không về nhà.”

Có vẻ như Khưu Lạc Dân đang tìm đồ, cửa phòng mở toang hoác. Lộ Kha Đồng đi vào đóng cửa lại, tựa vào cửa không nhúc nhích. Thấy cậu, Khưu Lạc Dân ngạc nhiên hỏi: “Sao sắc mặt khó coi thế, ba cưng bị song quy à?”

*Song quy: tạm hiểu là “quy định kép”, nói đến những cách thức nằm ngoài luật pháp của Đảng nhằm khởi tố và trừng trị các thành viên, những người bị triệu tập đến một địa điểm và thời gian xác định để thẩm vấn. Viên chức vi phạm có thể bị giam giữ vô thời hạn, bị từ chối đại diện hợp pháp, và không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.

Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, tủi thân nói: “Khưu nhi, chúng ta là anh em tốt trọn đời đúng không? Nếu đúng thì em làm gì anh cũng phải tha thứ cho em nha.”

Khưu Lạc Dân nói: “Vậy thì không đúng.”

“Ôi dào cưng bị sao vậy, qua đây qua đây.” Khưu Lạc Dân vẫy tay với Lộ Kha Đồng, cảm giác như phòng ngủ cũng bị nhiễm bầu không khí đứt gan đứt ruột này. Lộ Kha Đồng đi tới ngồi xuống bên giường, nói nhỏ: “Khưu nhi, em đang cặp bồ với con trai.”

Khưu Lạc Dân sửng sốt: “Cái gì cơ?”

“… Em cặp bồ với Phí Nguyên.”

“Lộ Kha Đồng!” Khưu Lạc Dân lại muốn nhổ gốc dương liễu, cậu chàng đứng lên đẩy Lộ Kha Đồng ngã xuống giường, chỉ vào Lộ Kha Đồng rống to: “Ai cho phép cưng dùng cách này trả thù cho anh! Cưng có bị ngu không!”

Anh mới ngu đó… Lộ Kha Đồng dứt khoát nằm xuống luôn, dù gì cậu cũng rất mệt: “Mới đầu đúng là em muốn trả thù cho anh, nhưng sau đó cứ như hít thuốc phiện vậy, em thích ảnh thiệt rồi.”

Khưu Lạc Dân đau lòng khôn xiết, đoạn kéo Lộ Kha Đồng dậy, hỏi: “Thằng đó chưa làm gì cưng chứ?”

Lộ Kha Đồng buồn não cả lòng, buổi chiều còn ông xã bà xã với người ta, bây giờ chắc đang ngồi trong sân ăn dâu tây mình mua với thanh mai trúc mã. Cậu ôm lấy Khưu Lạc Dân, nói: “Xót tám trăm đồng của em quá.”

“Tức chết anh, cưng làm anh tức chết.” Khưu Lạc Dân cũng muốn ói máu: “Thằng đó là kẻ thù không đội trời chung của anh mà cưng còn thích nó? Cưng đang nhận giặc làm cha đó biết không! Ấy nhầm, nhận giặc làm chồng!”

“Với lại cưng thích con trai ư, quen nhau mười mấy năm cưng thế mà lại thích con trai?!”

Lộ Kha Đồng lại nằm vật xuống, nhỏ giọng nói: “Thời đại khác thường, nam nữ cũng thế thôi. Anh cũng từng chọc thỏ trắng nhỏ còn gì, tại sao em không thể thuần phục một con sói.”

Con sói này hiện đang nằm trên ghế nhà ông Thẩm ăn dâu tây, vừa ăn vừa nhớ lại dáng vẻ bẻm mép của Lộ Kha Đồng khi nãy. Vừa rồi mọi thứ diễn ra nhanh quá khiến Phí Nguyên suýt thì quên cây non vốn là người giấu máy cày bên trong, nói xình xịch là xình xịch ngay.

Xình xịch xong còn gieo vần, có tài văn chương quá chứ.

Rửa chén đĩa xong, Thẩm Đa Ý bắc ghế ngồi bên cạnh ăn dâu với Phí Nguyên, ăn mấy trái rốt cuộc nhịn hết nổi, buồn bực hỏi: “Cậu thích cậu ta chỗ nào chứ?!”

Phí Nguyên nói: “Vừa ngốc vừa xinh, quá thú vị.”



Hôm sau Lộ Kha Đồng không đến trường mà ngủ luôn ở nhà Khưu Lạc Dân, cậu sợ đi học Phí Nguyên sẽ đánh mình, lại sợ Phí Nguyên đòi chia tay với mình. Khưu Lạc Dân trợn trắng mắt, thiếu điều tìm người khác phát triển tình anh em mới.

Lớp trưởng nói: “Bộ cậu với Lộ Lộ thay phiên nhau nghỉ à.”

Nhìn chỗ ngồi trống không phía trước, Phí Nguyên không khỏi buồn cười, xem ra hôm qua tên ngốc kia cố chống thôi, nếu không sao lại nhát gan đến mức không dám tới trường chứ. Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, bởi vì không thể nuông chiều tật xấu được.

Buổi chiều tan học lấy xe máy, Phí Nguyên lái về hướng ngược lại, tăng tốc suốt một đường.

Khưu Lạc Dân cũng không biết Lộ Kha Đồng về nhà chưa, mười phút trước khi tan học đã dọn xong cặp sách, ngờ đâu thầy dạy lố giờ, chờ khi thật sự tan học thì chuông đã reo hơn mười phút, Khưu Lạc Dân xách cặp rời khỏi phòng học.

Ra khỏi cổng trường, Khưu Lạc Dân lập tức hối hận.

Phí Nguyên khoanh tay tựa vào xe máy, lười biếng nhìn Khưu Lạc Dân, lại còn mẹ nó nhếch miệng cười nhạt. Khưu Lạc Dân hoảng sợ, đi qua vài bước, hỏi: “Mày muốn làm gì? Đầu tao mới vừa lành thôi.”

Phí Nguyên ném lon coca cho Khưu Lạc Dân, nói: “Mời cậu uống nước, coi như huề nhau.”

Khưu Lạc Dân nhận lấy, trong lòng vẫn chưa tin lắm. Bấy giờ Phí Nguyên đột nhiên xắn tay áo lên, Khưu Lạc Dân thiếu điều muốn té xỉu, lần đó trước khi ra tay cũng xắn tay áo như thế này! Dường như cố ý hù dọa Khưu Lạc Dân, Phí Nguyên xắn xong lại không nhúc nhích, nói: “Tôi cảm thấy, anh em nên ra dáng anh em, chẳng hạn như cậu với Lộ Kha Đồng.”

Đứng đây chờ để nói vậy thôi à, Khưu Lạc Dân đốp một câu: “Mày quản được chắc?”

Phí Nguyên lại cười: “Dĩ nhiên, sau này cậu ấy là do tôi quản.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương