Dưỡng Công Ký
Chương 8

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ở bên ven hồ không biết từ lúc nào xuất hiện một con Bạch Hổ nhiễm đầy máu, hình như hắn bị thương rất nghiêm trọng, đôi con ngươi màu nâu nhìn thẳng tắp chăm chú về hướng bọn họ, quanh thân tỏa ra khí lạnh người sống chớ tới gần.

Thiên Dịch không chút biến sắc kéo Thường Cảnh đến phía sau mình, hiển nhiên, Thiên Dịch cũng chú ý tới Bạch Hổ.

Thường Cảnh không phải chưa từng thấy hổ, thế nhưng bọn chúng đều ở trong vườn thú được nuôi nhốt trong song sắt cả người mệt mỏi không mang theo sát khí, cùng Bạch Hổ trước mắt này hiển nhiên không giống nhau —— trên người hắn tỏa ra sát khí dày đặc cùng mùi máu tanh.

Thường Cảnh có lý do tin tưởng, nếu như hiện tại bọn họ làm ra điều gì khiến Bạch Hổ cảm thấy nguy hiểm, cho dù là bị thương, Bạch Hổ cũng nhất định xông lại đây giết bọn họ.

Bạch Hổ đôi con ngươi nhìn chằm chằm Thiên Dịch, cũng không nhìn Thường Cảnh phía sau, hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Chúng ta chỉ là lên núi đi săn.” Ý tứ chính là chúng ta đối với ngươi không có ác ý, ngươi có thể cách chúng ta ra xa một chút được không.

Thiên Dịch biết Bạch Hổ trước mặt này phỏng chừng chính là lúc thời điểm bọn họ lên núi, nghe được tiếng gào thét kia.

Nếu để nó đối phó với một linh thú cấp thấp thì còn có thể, thế nhưng nếu đối phương đổi thành là một Thú tộc thành niên, nó chỉ mới là Tinh Linh chưa thành niên căn bản không có phần thắng.

Bạch Hổ hiển nhiên cũng không bởi vì Thiên Dịch mà thả lỏng cảnh giác, lúc này, hắn đưa ánh mắt nhìn đến trên người Thường Cảnh được Thiên Dịch che chở.

Thiên Dịch chú ý tới ánh mắt Bạch Hổ, muốn dùng thân thể của chính mình ngăn chặn Thường Cảnh, nhưng hiện tại nó vẫn chưa cao bằng Thường Cảnh, cho dù có nhón mũi chân cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn trở người đứng phía sau nó.

“Em ấy là vợ ta, là Nhân tộc.” Thiên Dịch không nhịn được lên tiếng nói rõ thân phận Thường Cảnh, là muốn nói cho Bạch Hổ biết, bọn họ không có ác ý gì.

“Ha.” Bạch Hổ nghe xong lời Thiên Dịch, phát sinh tiếng cười nhạo, “”Ngươi là Tinh Linh vẫn chưa thành niên đi.”

Bạch Hổ tựa hồ đã xác định Thiên Dịch cùng Thường Cảnh đối với hắn không tạo ra thương tổn gì, thế là liền nằm xuống, hai chân trước gác vào nhau, tư thái tao nhã lười biếng, không để ý chút nào chính mình đang bị trọng thương.

“Ngươi, lại đây.” Giơ lên móng vuốt chỉ về hướng Thường Cảnh đứng phía sau Thiên Dịch, Bạch Hổ thấp giọng nói.

Bạch Hổ còn có thể nói gì? Hầu như trong nháy mắt, Thường Cảnh cũng xác định Bạch Hổ trước mặt này chính là người của Thú tộc.

Bị một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm, Thường Cảnh theo bản năng run lên, tuy rằng Bạch Hổ trước mắt này đã thu hồi sát khí cùng hàn khí lạnh lẽo, thế nhưng bản năng thuộc về nhân loại vẫn sợ hãi khiến cho Thường Cảnh lạnh hết cả tay chân.

“Không được.” Thiên Dịch kéo cánh tay Thường Cảnh, tuy rằng nó còn chưa thành niên, chiều cao vẫn không cao bằng Thường Cảnh, thế nhưng nó cũng không lùi bước, trái lại trực tiếp từ chối.

Nói như vậy, Tinh Linh vị thành niên rất ít khi trực tiếp phản bác lời giống đực thành niên, bất kể là đối với tộc mình hay là những tộc khác, bất quá tuy rằng như vậy, Thiên Dịch, vẫn có sự khác biệt (……)

Đối với Thiên Dịch mà nói, mặt khác chuyện gì cũng được, thế nhưng dính đến chuyện của vợ mình, nó sẽ không làm con rùa rụt cổ, vợ mình thì phải do mình bảo vệ, đây là cha nói cho nó biết.

“Ta sẽ không làm tổn thương hắn, ta chỉ muốn hắn đến giúp ta xem vết thương một chút.” Bạch Hổ cũng không bởi vì bị Thiên Dịch từ chối mà tức giận, trái lại đôi con ngươi màu nâu ánh lên ý cười.

“Cứ để ta đến, Tiểu Cảnh cái gì cũng không biết.” Thả cánh tay Thường Cảnh ra, trước khi đi nó còn quay đầu an ủi Thường Cảnh, nói: “Tiểu Cảnh, em ở chỗ này chờ ta.”

Thường Cảnh dở khóc dở cười, Bạch Hổ xuất hiện ban đầu còn khiến cho y sợ hãi trong nháy mắt đã biến mất rồi, y nhìn trên mặt Thiên Dịch viết ‘Ta sẽ bảo vệ Tiểu Cảnh’, mỉm cười gật gật đầu.

Thiên Dịch lúc này mới đi tới trước mặt Bạch Hổ, ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương.

Thiên Dịch không phải bác sĩ, chỉ có thể làm nhiều nhất chính là căn cứ vào lúc mình bị thương dùng thảo dược cầm máu cho Bạch Hổ.

Bạch Hổ bị thương rất nghiêm trọng, vết thương cũng rất sâu, chảy máu không dứt, thời điểm Thiên Dịch giúp Bạch Hổ cầm máu, nó khó có thể tin được, Thú tộc trước mắt này, đã trải qua chiến đấu như thế nào mà bị thương trầm trọng đến thế.

Thường Cảnh đứng tại chỗ nhìn Thiên Dịch bận rộn đến bận rộn đi, mà Bạch Hổ nhắm mắt không nhúc nhích, trong lòng một chút sợ hãi cuối cùng cũng biến mất, nhấc chân đi tới trước mặt Bạch Hổ.

Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh tiến lại đây, liền nói: “Tiểu Cảnh, em trở về ngay.”

Thường Cảnh không rời đi, ngược lại động thủ lật xem vết thương Bạch Hổ, nhìn kỹ, lông mày y nhíu thật chặt, “Anh bị thương rất nặng.”

Câu trần thuật này, Thường Cảnh nói đều là sự thật.

“Ta biết.”

Bạch Hổ thấy Thường Cảnh lật xem vết thương của mình hơn nữa còn cau mày có chút hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, giống cái đều là sinh vật hay sợ hãi lại nhát gan, nhìn thấy vết thương lớn đổ máu như thế này, vào lúc này phải gào khóc nghẹn ngào lên rồi.

Hơn nữa cho dù không gào lên, đi đến bên cạnh mình lật xem vết thương của mình cũng không hợp lý đâu.

Một lần nữa nhắm mắt lại, Bạch Hổ cảm nhận được thể lực của chính mình đang suy yếu dần, thân thể càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng, thần thức biến mất —— hắn ngất đi.

Thiên Dịch cảm giác được Bạch Hổ đã hôn mê, có điều động tác trên tay nó cũng không đình chỉ, những thảo dược kia được nó vò nát toàn bộ đắp lên vết thương hắn, rất nhanh, dược hiệu phát tác, cuối cùng vết thương không còn chảy máu nữa.

Thấy máu ngừng chảy, Thiên Dịch đứng lên kéo Thường Cảnh rời khỏi đây, không có ý định để ý tới Bạch Hổ đã ngất đi.

“Thiên Dịch, chúng ta cứ vậy để mặc hắn sao?” Cứ như vậy bỏ lại đây cho dù vết thương không còn chảy máu thế nhưng nếu như có người tổn thương hắn tìm tới đây, không phải sẽ chết sao?

“Tiểu Cảnh, hắn là người của Thú tộc, hơn nữa đang bị truy sát.” Nghĩa bóng chính là chúng ta tốt nhất không nên chọc đến phiền phức.

Thường Cảnh đương nhiên hiểu được ý tứ Thiên Dịch, nhưng làm người Thiên triều, Thường Cảnh không thể bỏ mặc một sinh mệnh đang ở trước mặt mình mà bỏ đi cho được, huống chi, đây là Bạch Hổ, trong lịch sử Thiên triều, Bạch Hổ là thần thú nha.

“Nhưng mà, chúng ta cũng không thể cứ để hắn tự sinh tự diệt như vậy.”

“Thế Tiểu Cảnh muốn làm như thế nào?” Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh, hỏi.

Thường Cảnh sờ sờ đầu, hỏi: “Nếu không, chúng ta dẫn hắn về nhà, chờ hắn tốt hơn rồi để hắn rời đi?”

“Nhưng rất có khả năng người tổn thương hắn đang ở gần đây, nếu chúng ta dẫn hắn về vô tình đụng trúng những người này, chúng ta căn bản không có cách nào chống lại.” Thiên Dịch nghiêm túc nói cho Thường Cảnh biết, bọn họ không có cách nào mang Thú tộc này về.

“Nhưng mà……” Thường Cảnh cũng nghĩ không ra phải làm cách nào cho đúng.

Quay đầu lại nhìn Bạch Hổ một chút, Thường Cảnh vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình phải bỏ Bạch Hổ ở lại đây.

“Thiên Dịch, không còn biện pháp nào sao?”

Thiên Dịch lắc đầu, không nói.

Thường Cảnh bất đắc dĩ, cắn răng, xoay người trở lại bên người Bạch Hổ, thủ pháp thành thạo ở trên người hắn chọt mấy lần, Bạch Hổ cục cựa thân thể, sau đó liền tỉnh lại.

“Này, anh có thể biến nhỏ lại được không?” Trong thần thoại đều nói như vậy, lại nói thế giới này kỳ thật sẽ giống như trong thần thoại chứ?

Bạch Hổ nghe được lời Thiên Dịch, hé mắt, không biết niệm câu thần chú gì, thân thể càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng thu nhỏ lại thành tiểu Bạch Hổ nằm gọn trong lòng bàn tay.

Y ôm tiểu Bạch Hổ, dở khóc dở cười, y rất kinh ngạc, không nghĩ tới, thật sự có thể nhỏ đi được này.

Kỳ thật y thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không nghĩ tới lại thật sự có loại năng lực có thể đem thân thể thu nhỏ thành như vậy.

“Nè, Thiên Dịch.” Ôm Bạch Hổ, Thường Cảnh quay đầu lại nhìn Thiên Dịch, trong đôi mắt trong suốt mang tới tâm ý thỉnh cầu.

Thiên Dịch mặt vô biểu tình nhìn Thường Cảnh làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng, vẫn là chớp mắt, gật đầu.

—— nó thật sự không có cách nào từ chối vợ mình dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Lần lên núi này không có bất kỳ thu hoạch gì, à có lượm được một con Bạch Hổ trở về, thời điểm xuống dưới núi, Thiên Dịch mang theo Thường Cảnh đi tới nhà Hào Dịch, gõ cửa.

Rất nhanh, Hào Dịch liền mở cửa, thấy là Thiên Dịch, ông liền nở nụ cười.

“Lại có linh thú cấp thấp đưa đến cho ta sao? Để ta nhìn xem hôm nay con bắt được con linh thú nào.” Hào Dịch mỉm cười cùng Thiên Dịch nói chuyện, ngữ khí giống như trưởng bối nói với hậu bối.

“Dạ không, Hào thúc, lần này con muốn tìm thúc xin ít thuốc.” Thiên Dịch xấu hổ cười.

“Bị thương sao?” Hào Dịch nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra Thiên Dịch một lần, nghi ngờ hỏi: “Con đâu có bị thương.”

“Không phải con bị thương.” Thiên Dịch quay đầu chỉ Bạch Hổ được Thường Cảnh ôm vào trong ngực, “Là hắn.”

Hào Dịch thấy Thiên Dịch không bị thương, nét mặt căng thẳng thu hồi lại, sau đó vào nhà cầm lấy một bình sứ nhỏ đi ra, đưa cho Thiên Dịch, “Nhớ mỗi ngày phải bôi một lần là được.”

Thiên Dịch nói tiếng cám ơn, liền kéo Thường Cảnh đứng cách mình không xa rời đi.

Trên đường, Thường Cảnh hỏi: “Thiên Dịch, tại sao cậu cùng mọi người trong thôn không chào hỏi lẫn nhau, nhưng chỉ có mình Hào thúc lại đối xử tốt đến như vậy.” Y cũng bắt chước Thiên Dịch gọi một tiếng Hào thúc, nếu như y không có đoán sai, cái người tên Hào Dịch kia, phỏng chừng là người đã sống từ rất lâu rồi.

Trên người ông có khí chất trải qua những năm tháng gột rửa lắng đọng lại, nhất định sẽ không gạt người.

“Tuy rằng ở cùng một chỗ, thế nhưng tổng thể mà nói, chúng ta vẫn là quan hệ đối địch.” Thiên Dịch giải thích cho Thường Cảnh biết, có điều cũng không đề cập đến chuyện Hào Dịch.

Thường Cảnh cũng nghe ra được Thiên Dịch không muốn đề cập đến chuyện Hào Dịch, cho nên y cũng mỉm cười cho qua, hai người dùng tốc độ không nhanh không chậm cứ như vậy đi xuống, về đến nhà của mình.

Cầm trong tay tiểu Bạch Hổ đặt xuống giường, Thường Cảnh cúi đầu nhìn quần áo mình mới vừa thay đổi, lúc này đã bết dính vết máu, nhíu nhíu mày, y cảm thấy mình phải nhanh chóng thay đổi y phục khác.

Quan sát biểu hiện Thường Cảnh, Thiên Dịch đại khái cũng đoán được Thường Cảnh nghĩ gì, liền đi đến cái rương mở ra lôi bộ y phục đưa cho Thường Cảnh, “Tiểu Cảnh đổi bộ này đi, ta, ta đi ra bên ngoài.”

Khi đang nói chuyện muốn đi ra bên ngoài, dường như nhớ đến cái gì đó liền xoay người đi tới trên giường cầm con Bạch Hổ kia cắp vào nách đi ra ngoài.

Thường Cảnh cầm quần áo, được Thiên Dịch săn sóc, trong lòng ấm áp dào dạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương