Dưỡng Công Ký
-
Chương 56
Thế nhưng kế tiếp, tốc độ lưỡi kiếm còn nhanh hơn, tốc độ nhanh đến nỗi, Thiên Dịch vừa mới phản ứng lại, kiếm kia đã tiến đến trước ngực…… Thiên Dịch con ngươi co rút, né người sang một bên, mũi kiếm cọ qua, tấm áo cậu bị lưỡi kiếm cắt ra, lộ ra da thịt săn chắc.
Lùi về sau một bước dài, Thiên Dịch nhìn Phong Lâm, cường độ cầm kiếm ánh sáng trong tay càng chặt thêm một phần, tinh thần cậu càng tập trung hơn.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại thời gian đã qua hơn nửa canh giờ, Thiên Dịch đại khái tính toán lộ trình Kỵ Hành thú đã bắt đầu đi đến nơi nào rồi, đáy mắt sáng lên, cậu nhón mũi chân, một lần nữa phát động công kích về hướng Phong Lâm.
Đối với Thiên Dịch không chịu buông tha, Phong Lâm rất tán thưởng, hắn một mặt ngăn cản đối phương công kích một mặt khác mở miệng khuyên bảo, “Từ bỏ đi.”
Không để ý đến đối phương, Thiên Dịch chỉ vùi đầu tiến hành công kích, tuy rằng vẫn không ngoại lệ, vũ khí trong tay cậu ở khoảng cách trước mặt Phong Lâm tầm mười cm đã bị ngăn lại, cậu đã thử rất nhiều lần, thế nhưng vẫn đều như vậy.
Lắc đầu thở dài, Phong Lâm đối với Thiên Dịch vừa yêu lại vừa hận —— yêu bởi vì quý nhân tài, hận vì đối phương tại sao lại không nghe lời mình.
Lần này, Phong Lâm không động lòng trắc ẩn nữa, hắn quyết định dùng chiêu nặng tay.
Hỏa hệ cùng mộc hệ kết hợp hoàn mỹ, khiến Thiên Dịch bị vây vào phạm vi nhỏ hẹp, không biết dây leo từ đâu tới đây cuốn lấy tay chân cậu, bên ngoài là dây leo, lửa thì bao bọc xung quanh. Vòng vây tầng trong tầng ngoài, Thiên Dịch không thể bay được, cũng không thể động đậy.
Thiên Dịch trong mắt dâng lên thần sắc ảo não, vừa nãy cậu bất cẩn, chưa từ bỏ ý định giật giật tay chân, nhưng phát hiện mình thật sự hoàn toàn không có cách nào thi triển sức lực.
Phong Lâm nhìn tay chân Tinh Linh trẻ tuổi đã bị mình hạn chế, thu hồi kiếm ánh sáng đi tới trước mặt đối phương, hơi ngẩng đầu, bởi vì bị dây leo cuốn lấy, nên vào lúc này Thiên Dịch so với Phong Lâm mà nói, cao hơn cả một cái đầu.
“Như thế nào?”
“Ta sẽ không đáp ứng.”
Mặc dù ở thế hạ phong, mặc dù hiện tại mình bị Tinh Linh trước mặt cường đại hơn chính mình rất nhiều hạn chế, Thiên Dịch cũng sẽ không đem chuyện vợ mình ra thỏa hiệp, cho dù, cậu biết mình kế tiếp sẽ đối mặt, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
“…… Cho dù ta có đánh nát đi linh lực trong cơ thể, để ngươi cũng trở thành giống như giống cái Nhân tộc yếu ớt?”
“Phải!” Thiên Dịch ánh mắt bắn ra niềm tin kiên định.
Phong Lâm thất vọng rồi, thân thể hắn chậm rãi bay lên không trung, dần dần, đến cùng một độ cao như Thiên Dịch, hắn nhìn Tinh Linh vị thành niên trước mặt ánh mắt chỉ toàn thương hại, bàn tay phóng tới trước ngực Thiên Dịch.
“Ngươi sẽ hối hận.”
Đây là Phong Lâm trước khi động thủ nhẹ giọng cảm thán.
“Ta sẽ không hối hận.” Thiên Dịch trả lời như vậy.
Linh lực trong cơ thể kịch liệt giảm bớt, sắc mặt Thiên Dịch càng ngày càng trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi, cậu cắn chặt bờ môi mình, không cho nó phát sinh một chút thanh âm, ánh mắt cũng không thay đổi chút nào.
Vốn đám người tụ tập xem náo nhiệt chung quanh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc cực kỳ sợ hãi, tất cả mọi người quay đầu rời đi, bọn họ sợ hãi mình sẽ biến thành Thiên Dịch……
Phong Lâm cảm thấy rất đáng tiếc, thế nhưng không có hạ thủ lưu tình.
Đợi đến khi linh lực trong cơ thể Thiên Dịch toàn bộ biến mất, hắn mới thả lỏng dây mây buộc chặt tứ chi Thiên Dịch, nhìn Tinh Linh trẻ tuổi vốn hăng hái té thật mạnh xuống mặt đất, cố gắng như thế nào cũng không có cách nào đứng lên được, ngay sau đó, Tinh Linh trẻ tuổi tựa hồ như vẫn chưa hề từ bỏ, nỗ lực một lần lại một lần, giãy giụa, lại bất lực ——
Đã trở thành yếu ớt, có làm cách nào cũng không chịu từ bỏ, cũng giống như thời điểm ban đầu, ánh mắt đó vĩnh viễn kiên định giống như Tinh Linh trẻ tuổi y như đúc.
Phong Lâm nhấc chân đi tới trước mặt Thiên Dịch, hai chân ở khoảng cách Thiên Dịch chưa đến mười cm thì dừng lại.
“Vẫn không hối hận sao?”
“Không……”
—— rõ ràng thanh âm đã rất suy yếu, rõ ràng đã không còn linh lực cường đại, thế nhưng, Thiên Dịch vẫn kiên trì không lay chuyển.
“Nhưng ngươi bây giờ, không ngăn cản được ta.” Phong Lâm nhìn Thiên Dịch nằm trên mặt đất, xoay người, bước nhanh đi vào khách điếm.
“Cũng chưa chắc đâu.” Thiên Dịch nhẹ giọng nói, chỉ là âm thanh quá nhỏ, không có ai nghe được.
Long Lâm nhìn lão đại nhà mình cứ như vậy tiến vào khách điếm, không thể tin nổi trợn trừng mắt, “Phong Lâm đại nhân, ngài cứ như vậy tha cho tên Tinh Linh này?”
“…… Bắt lấy hắn, cũng vô dụng.”
Khi Phong Lâm tìm khắp cả khách điếm cũng không tìm được Thường Cảnh, hắn liền biết, tên giống cái này đã sớm lén lút chạy trốn, vì thế đối với giống cái này, càng căm ghét hơn.
Ra khỏi khách điếm, Phong Lâm liếc mắt nhìn Thiên Dịch nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã quyết định gì đó, cuối cùng vẫn không đem đối phương mang về. Hắn xoay người, dẫn theo đoàn người Phụng Linh Đường rời đi —— hắn còn phải tiếp tục đi tìm giống cái đã chạy trốn kia.
……
Thời điểm Thường Cảnh tỉnh dậy, phát hiện chính mình đang ở trên lưng Kỵ Hành thú, mà bọn họ đã sắp về tới thôn làng.
Thiên Dịch đâu?
Bên cạnh không có Thiên Dịch, đột nhiên phía trước chỉ có một mình mình, điều này làm cho y rất nghi hoặc, đưa tay vỗ lên cổ Bony, Thường Cảnh lên tiếng: “Bony, Thiên Dịch đâu? Đã đi nơi nào?”
“……” Bony tận chức vắt chân lên cổ chạy trốn, một đi không trở lại, không để ý đến Thường Cảnh.
Mày nhíu lại, Thường Cảnh cảm thấy bất an.
“Bony, Thiên Dịch đâu!” Lại một lần nữa lên tiếng, Thường Cảnh âm lượng đột nhiên cất cao lên, “Bony, trả lời ta!”
Bony thở hổn hển một lúc, lúc này mới không tình nguyện mở miệng: “Người khế ước kêu ngô trước tiên mang nhữ trở về thôn tìm Tinh Linh giống đực.”
Cũng không có chính diện trả lời vấn đề Thường Cảnh, thời điểm Bony trước khi ra khỏi khách điếm, Thiên Dịch nói cho nó biết nếu Thường Cảnh tỉnh lại phải trả lời y như vậy.
Nghe được Bony không trả lời mình, Thường Cảnh càng thêm bất an.
Cắn chặt môi, Thường Cảnh ra lệnh: “Dừng lại, Bony!” Đôi mắt rũ xuống, Thường Cảnh không thích Thiên Dịch quyết định như vậy, bọn họ là một thể, song phương khi gặp nạn phải gánh chịu cùng nhau, chính vì vậy, y thậm chí dùng ngữ khí cầu khẩn, “Thiên Dịch nhất định đang gặp nguy hiểm, nếu không hắn sẽ không kêu mi chở ta rời đi, ta phải về đi tìm hắn.”
Bony đương nhiên biết rõ lần này Thiên Dịch gặp nguy hiểm, chỉ là, nó cảm giác trên lưng mình kỳ thực rất mệt mỏi, tới đó cũng không giúp được gì, cho nên nó vẫn còn do dự.
Nhìn Bony dáng vẻ do dự, Thường Cảnh mở miệng lần nữa: “Bony, van cầu mi.”
Vó ngựa bực bội đạp tới đạp lui, đến cuối cùng, Bony cắn răng, vểnh đuôi, đầu nâng lên, thở hổn hển thay đổi lộ trình, đem mông mình thay đổi phương hướng, sau đó vắt chân lên cổ chạy.
Thường Cảnh cùng Kỵ Hành thú trở lại khách điếm, xung quanh đã không còn người Phụng Linh Đường, mà Thiên Dịch nằm trước cửa khách điếm, sắc mặt tái nhợt.
Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch nằm trên đất, vội vã từ trên người Kỵ Hành thú đáp xuống, bởi vì đứng không vững, liền té xuống đất, y bò dậy, bàn tay cọ xát xuống mặt đường cũng không còn cảm giác. Lảo đảo đi tới trước mặt Thiên Dịch, Thường Cảnh ôm cả người vào trong lòng ngực, run rẩy vươn tay mình đưa đến mũi người nằm trong lòng ngực, cảm nhận được hơi thở yếu ớt, y mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Dịch, cậu sao vậy, đừng làm anh sợ?”
Thường Cảnh giọng nói sợ hãi liên tục run rẩy, y ôm Thiên Dịch thật chặt vào trong lòng ngực, nước mắt cứ như thế tí tách tí tách rơi xuống, nhỏ xuống trên người Thiên Dịch, nhưng không phát sinh kỳ tích giống như lúc trước.
“Thiên Dịch, không phải cậu nói nước mắt của anh là linh dược sao? Thế nhưng tại sao cậu vẫn chưa tỉnh lại.” Thường Cảnh hai mắt đẫm lệ mông lung, hơi thở của người trong lòng ngực càng ngày càng suy yếu sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Nhanh tỉnh lại có được không?”
“……”
Thiên Dịch không có cách nào đáp lại Thường Cảnh vào giờ phút này.
Bony cảm nhận được hơi thở xung quanh có biến hóa, nó đi tới giống cái lệ rơi đầy mặt đang ôm lấy người khế ước, nghiêm túc nói: “Trước tiên mang người khế ước rời đi, bọn họ nếu như biết nhữ xuất hiện, sẽ quay trở lại.”
“Ai?” Thường Cảnh quay đầu lại nhìn Bony, “Là người đã thương tổn đến Thiên Dịch sao? Bởi vì ta sao?”
Bony: “……”
Bony thái độ ngầm thừa nhận vấn đề y vừa hỏi, Thiên Dịch vì y mới biến thành như vậy, điều này làm cho Thường Cảnh càng thêm khó chịu.
Bony đã cảm thấy loáng thoáng chung quanh đây có hơi thở ngày càng dày đặc, nó có chút bất an lo lắng, nó không hiểu được tại sao Phụng Linh Đường lại đem người khế ước vứt bỏ ở đây, thế nhưng chung quy là có nguyên nhân, nếu bọn họ không rời đi, như vậy một lúc nữa sẽ thật sự không thể đi được.
“Nhanh một chút mang người khế ước đặt trên lưng ngô, nếu không chúng ta sẽ không thể rời đi nơi này được.” Bony gấp đến dậm chân.
Ôm thật chặt người trong lòng ngực, Thường Cảnh thu lại biểu hiện bi thương, y phải đi về tìm Hào Dịch, y tin tưởng Hào Dịch nhất định sẽ có biện pháp giúp Thiên Dịch tỉnh lại.
Cố gắng đem Thiên Dịch đặt trên lưng Bony, mà chính mình cũng vươn người ngồi ở phía sau Thiên Dịch, để cho đối phương tựa vào trong lòng ngực mình —— như nhiều lần trước chính mình cũng ỷ lại vào lòng ngực đối phương.
Đợi đến khi người ngồi trên lưng vững vàng, Kỵ Hành thú bay lên, tốc độ phi hành tuy rằng so với chạy trốn không nhanh được bao nhiêu, thế nhưng trên không trung, phạm vi sẽ được thu nhỏ lại.
Bony đoán chính xác không sai, sau khi bọn họ rời đi chỉ cách mấy phút sau Phong Lâm dẫn theo người Phụng Linh Đường xuất hiện trở lại, hắn nhìn Thiên Dịch đã biến mất, vẻ mặt rất khó coi, là hắn nghĩ sai về giống cái này rồi sao?
Long Lâm rụt cổ tiến đến trước mặt Phong Lâm, nhỏ giọng nói: “Phong Lâm đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Truy.” Bọn họ nhất định còn chưa đi xa, Phong Lâm lập tức dặn dò thủ hạ bắt đầu truy đuổi bọn Bony, còn chính mình thì nắm thật chặt nắm đấm để bên người, ánh mắt rất ảo não —— sớm biết có chuyện này sẽ không đơn giản buông tha Tinh Linh vị thành niên đã bị mình đánh bay linh lực.
Phong Lâm căn bản không có nghĩ đến, Thường Cảnh ‘chạy trốn’ còn có thể trở về, hơn nữa còn đem đi Thiên Dịch.
……
Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thôn Tinh Linh, Thường Cảnh vác Thiên Dịch hôn mê gõ cửa nhà Hào Dịch.
Sau khi Hào Dịch mở cửa, nhìn thấy Thường Cảnh nửa ôm Thiên Dịch, rất là kinh ngạc, “Thiên Dịch sao thế này!”
“Linh lực bị đánh nát!” Bony thế Thường Cảnh trả lời, thân hình nó cao lớn đứng ở phía sau Thường Cảnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hào Dịch, ngay sau đó, ánh mắt né qua tia nghi hoặc, “Nhữ, nhìn rất quen?”
Lùi về sau một bước dài, Thiên Dịch nhìn Phong Lâm, cường độ cầm kiếm ánh sáng trong tay càng chặt thêm một phần, tinh thần cậu càng tập trung hơn.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại thời gian đã qua hơn nửa canh giờ, Thiên Dịch đại khái tính toán lộ trình Kỵ Hành thú đã bắt đầu đi đến nơi nào rồi, đáy mắt sáng lên, cậu nhón mũi chân, một lần nữa phát động công kích về hướng Phong Lâm.
Đối với Thiên Dịch không chịu buông tha, Phong Lâm rất tán thưởng, hắn một mặt ngăn cản đối phương công kích một mặt khác mở miệng khuyên bảo, “Từ bỏ đi.”
Không để ý đến đối phương, Thiên Dịch chỉ vùi đầu tiến hành công kích, tuy rằng vẫn không ngoại lệ, vũ khí trong tay cậu ở khoảng cách trước mặt Phong Lâm tầm mười cm đã bị ngăn lại, cậu đã thử rất nhiều lần, thế nhưng vẫn đều như vậy.
Lắc đầu thở dài, Phong Lâm đối với Thiên Dịch vừa yêu lại vừa hận —— yêu bởi vì quý nhân tài, hận vì đối phương tại sao lại không nghe lời mình.
Lần này, Phong Lâm không động lòng trắc ẩn nữa, hắn quyết định dùng chiêu nặng tay.
Hỏa hệ cùng mộc hệ kết hợp hoàn mỹ, khiến Thiên Dịch bị vây vào phạm vi nhỏ hẹp, không biết dây leo từ đâu tới đây cuốn lấy tay chân cậu, bên ngoài là dây leo, lửa thì bao bọc xung quanh. Vòng vây tầng trong tầng ngoài, Thiên Dịch không thể bay được, cũng không thể động đậy.
Thiên Dịch trong mắt dâng lên thần sắc ảo não, vừa nãy cậu bất cẩn, chưa từ bỏ ý định giật giật tay chân, nhưng phát hiện mình thật sự hoàn toàn không có cách nào thi triển sức lực.
Phong Lâm nhìn tay chân Tinh Linh trẻ tuổi đã bị mình hạn chế, thu hồi kiếm ánh sáng đi tới trước mặt đối phương, hơi ngẩng đầu, bởi vì bị dây leo cuốn lấy, nên vào lúc này Thiên Dịch so với Phong Lâm mà nói, cao hơn cả một cái đầu.
“Như thế nào?”
“Ta sẽ không đáp ứng.”
Mặc dù ở thế hạ phong, mặc dù hiện tại mình bị Tinh Linh trước mặt cường đại hơn chính mình rất nhiều hạn chế, Thiên Dịch cũng sẽ không đem chuyện vợ mình ra thỏa hiệp, cho dù, cậu biết mình kế tiếp sẽ đối mặt, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
“…… Cho dù ta có đánh nát đi linh lực trong cơ thể, để ngươi cũng trở thành giống như giống cái Nhân tộc yếu ớt?”
“Phải!” Thiên Dịch ánh mắt bắn ra niềm tin kiên định.
Phong Lâm thất vọng rồi, thân thể hắn chậm rãi bay lên không trung, dần dần, đến cùng một độ cao như Thiên Dịch, hắn nhìn Tinh Linh vị thành niên trước mặt ánh mắt chỉ toàn thương hại, bàn tay phóng tới trước ngực Thiên Dịch.
“Ngươi sẽ hối hận.”
Đây là Phong Lâm trước khi động thủ nhẹ giọng cảm thán.
“Ta sẽ không hối hận.” Thiên Dịch trả lời như vậy.
Linh lực trong cơ thể kịch liệt giảm bớt, sắc mặt Thiên Dịch càng ngày càng trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi, cậu cắn chặt bờ môi mình, không cho nó phát sinh một chút thanh âm, ánh mắt cũng không thay đổi chút nào.
Vốn đám người tụ tập xem náo nhiệt chung quanh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc cực kỳ sợ hãi, tất cả mọi người quay đầu rời đi, bọn họ sợ hãi mình sẽ biến thành Thiên Dịch……
Phong Lâm cảm thấy rất đáng tiếc, thế nhưng không có hạ thủ lưu tình.
Đợi đến khi linh lực trong cơ thể Thiên Dịch toàn bộ biến mất, hắn mới thả lỏng dây mây buộc chặt tứ chi Thiên Dịch, nhìn Tinh Linh trẻ tuổi vốn hăng hái té thật mạnh xuống mặt đất, cố gắng như thế nào cũng không có cách nào đứng lên được, ngay sau đó, Tinh Linh trẻ tuổi tựa hồ như vẫn chưa hề từ bỏ, nỗ lực một lần lại một lần, giãy giụa, lại bất lực ——
Đã trở thành yếu ớt, có làm cách nào cũng không chịu từ bỏ, cũng giống như thời điểm ban đầu, ánh mắt đó vĩnh viễn kiên định giống như Tinh Linh trẻ tuổi y như đúc.
Phong Lâm nhấc chân đi tới trước mặt Thiên Dịch, hai chân ở khoảng cách Thiên Dịch chưa đến mười cm thì dừng lại.
“Vẫn không hối hận sao?”
“Không……”
—— rõ ràng thanh âm đã rất suy yếu, rõ ràng đã không còn linh lực cường đại, thế nhưng, Thiên Dịch vẫn kiên trì không lay chuyển.
“Nhưng ngươi bây giờ, không ngăn cản được ta.” Phong Lâm nhìn Thiên Dịch nằm trên mặt đất, xoay người, bước nhanh đi vào khách điếm.
“Cũng chưa chắc đâu.” Thiên Dịch nhẹ giọng nói, chỉ là âm thanh quá nhỏ, không có ai nghe được.
Long Lâm nhìn lão đại nhà mình cứ như vậy tiến vào khách điếm, không thể tin nổi trợn trừng mắt, “Phong Lâm đại nhân, ngài cứ như vậy tha cho tên Tinh Linh này?”
“…… Bắt lấy hắn, cũng vô dụng.”
Khi Phong Lâm tìm khắp cả khách điếm cũng không tìm được Thường Cảnh, hắn liền biết, tên giống cái này đã sớm lén lút chạy trốn, vì thế đối với giống cái này, càng căm ghét hơn.
Ra khỏi khách điếm, Phong Lâm liếc mắt nhìn Thiên Dịch nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã quyết định gì đó, cuối cùng vẫn không đem đối phương mang về. Hắn xoay người, dẫn theo đoàn người Phụng Linh Đường rời đi —— hắn còn phải tiếp tục đi tìm giống cái đã chạy trốn kia.
……
Thời điểm Thường Cảnh tỉnh dậy, phát hiện chính mình đang ở trên lưng Kỵ Hành thú, mà bọn họ đã sắp về tới thôn làng.
Thiên Dịch đâu?
Bên cạnh không có Thiên Dịch, đột nhiên phía trước chỉ có một mình mình, điều này làm cho y rất nghi hoặc, đưa tay vỗ lên cổ Bony, Thường Cảnh lên tiếng: “Bony, Thiên Dịch đâu? Đã đi nơi nào?”
“……” Bony tận chức vắt chân lên cổ chạy trốn, một đi không trở lại, không để ý đến Thường Cảnh.
Mày nhíu lại, Thường Cảnh cảm thấy bất an.
“Bony, Thiên Dịch đâu!” Lại một lần nữa lên tiếng, Thường Cảnh âm lượng đột nhiên cất cao lên, “Bony, trả lời ta!”
Bony thở hổn hển một lúc, lúc này mới không tình nguyện mở miệng: “Người khế ước kêu ngô trước tiên mang nhữ trở về thôn tìm Tinh Linh giống đực.”
Cũng không có chính diện trả lời vấn đề Thường Cảnh, thời điểm Bony trước khi ra khỏi khách điếm, Thiên Dịch nói cho nó biết nếu Thường Cảnh tỉnh lại phải trả lời y như vậy.
Nghe được Bony không trả lời mình, Thường Cảnh càng thêm bất an.
Cắn chặt môi, Thường Cảnh ra lệnh: “Dừng lại, Bony!” Đôi mắt rũ xuống, Thường Cảnh không thích Thiên Dịch quyết định như vậy, bọn họ là một thể, song phương khi gặp nạn phải gánh chịu cùng nhau, chính vì vậy, y thậm chí dùng ngữ khí cầu khẩn, “Thiên Dịch nhất định đang gặp nguy hiểm, nếu không hắn sẽ không kêu mi chở ta rời đi, ta phải về đi tìm hắn.”
Bony đương nhiên biết rõ lần này Thiên Dịch gặp nguy hiểm, chỉ là, nó cảm giác trên lưng mình kỳ thực rất mệt mỏi, tới đó cũng không giúp được gì, cho nên nó vẫn còn do dự.
Nhìn Bony dáng vẻ do dự, Thường Cảnh mở miệng lần nữa: “Bony, van cầu mi.”
Vó ngựa bực bội đạp tới đạp lui, đến cuối cùng, Bony cắn răng, vểnh đuôi, đầu nâng lên, thở hổn hển thay đổi lộ trình, đem mông mình thay đổi phương hướng, sau đó vắt chân lên cổ chạy.
Thường Cảnh cùng Kỵ Hành thú trở lại khách điếm, xung quanh đã không còn người Phụng Linh Đường, mà Thiên Dịch nằm trước cửa khách điếm, sắc mặt tái nhợt.
Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch nằm trên đất, vội vã từ trên người Kỵ Hành thú đáp xuống, bởi vì đứng không vững, liền té xuống đất, y bò dậy, bàn tay cọ xát xuống mặt đường cũng không còn cảm giác. Lảo đảo đi tới trước mặt Thiên Dịch, Thường Cảnh ôm cả người vào trong lòng ngực, run rẩy vươn tay mình đưa đến mũi người nằm trong lòng ngực, cảm nhận được hơi thở yếu ớt, y mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Dịch, cậu sao vậy, đừng làm anh sợ?”
Thường Cảnh giọng nói sợ hãi liên tục run rẩy, y ôm Thiên Dịch thật chặt vào trong lòng ngực, nước mắt cứ như thế tí tách tí tách rơi xuống, nhỏ xuống trên người Thiên Dịch, nhưng không phát sinh kỳ tích giống như lúc trước.
“Thiên Dịch, không phải cậu nói nước mắt của anh là linh dược sao? Thế nhưng tại sao cậu vẫn chưa tỉnh lại.” Thường Cảnh hai mắt đẫm lệ mông lung, hơi thở của người trong lòng ngực càng ngày càng suy yếu sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Nhanh tỉnh lại có được không?”
“……”
Thiên Dịch không có cách nào đáp lại Thường Cảnh vào giờ phút này.
Bony cảm nhận được hơi thở xung quanh có biến hóa, nó đi tới giống cái lệ rơi đầy mặt đang ôm lấy người khế ước, nghiêm túc nói: “Trước tiên mang người khế ước rời đi, bọn họ nếu như biết nhữ xuất hiện, sẽ quay trở lại.”
“Ai?” Thường Cảnh quay đầu lại nhìn Bony, “Là người đã thương tổn đến Thiên Dịch sao? Bởi vì ta sao?”
Bony: “……”
Bony thái độ ngầm thừa nhận vấn đề y vừa hỏi, Thiên Dịch vì y mới biến thành như vậy, điều này làm cho Thường Cảnh càng thêm khó chịu.
Bony đã cảm thấy loáng thoáng chung quanh đây có hơi thở ngày càng dày đặc, nó có chút bất an lo lắng, nó không hiểu được tại sao Phụng Linh Đường lại đem người khế ước vứt bỏ ở đây, thế nhưng chung quy là có nguyên nhân, nếu bọn họ không rời đi, như vậy một lúc nữa sẽ thật sự không thể đi được.
“Nhanh một chút mang người khế ước đặt trên lưng ngô, nếu không chúng ta sẽ không thể rời đi nơi này được.” Bony gấp đến dậm chân.
Ôm thật chặt người trong lòng ngực, Thường Cảnh thu lại biểu hiện bi thương, y phải đi về tìm Hào Dịch, y tin tưởng Hào Dịch nhất định sẽ có biện pháp giúp Thiên Dịch tỉnh lại.
Cố gắng đem Thiên Dịch đặt trên lưng Bony, mà chính mình cũng vươn người ngồi ở phía sau Thiên Dịch, để cho đối phương tựa vào trong lòng ngực mình —— như nhiều lần trước chính mình cũng ỷ lại vào lòng ngực đối phương.
Đợi đến khi người ngồi trên lưng vững vàng, Kỵ Hành thú bay lên, tốc độ phi hành tuy rằng so với chạy trốn không nhanh được bao nhiêu, thế nhưng trên không trung, phạm vi sẽ được thu nhỏ lại.
Bony đoán chính xác không sai, sau khi bọn họ rời đi chỉ cách mấy phút sau Phong Lâm dẫn theo người Phụng Linh Đường xuất hiện trở lại, hắn nhìn Thiên Dịch đã biến mất, vẻ mặt rất khó coi, là hắn nghĩ sai về giống cái này rồi sao?
Long Lâm rụt cổ tiến đến trước mặt Phong Lâm, nhỏ giọng nói: “Phong Lâm đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Truy.” Bọn họ nhất định còn chưa đi xa, Phong Lâm lập tức dặn dò thủ hạ bắt đầu truy đuổi bọn Bony, còn chính mình thì nắm thật chặt nắm đấm để bên người, ánh mắt rất ảo não —— sớm biết có chuyện này sẽ không đơn giản buông tha Tinh Linh vị thành niên đã bị mình đánh bay linh lực.
Phong Lâm căn bản không có nghĩ đến, Thường Cảnh ‘chạy trốn’ còn có thể trở về, hơn nữa còn đem đi Thiên Dịch.
……
Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thôn Tinh Linh, Thường Cảnh vác Thiên Dịch hôn mê gõ cửa nhà Hào Dịch.
Sau khi Hào Dịch mở cửa, nhìn thấy Thường Cảnh nửa ôm Thiên Dịch, rất là kinh ngạc, “Thiên Dịch sao thế này!”
“Linh lực bị đánh nát!” Bony thế Thường Cảnh trả lời, thân hình nó cao lớn đứng ở phía sau Thường Cảnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hào Dịch, ngay sau đó, ánh mắt né qua tia nghi hoặc, “Nhữ, nhìn rất quen?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook