Dưỡng Công Ký
-
Chương 39
Khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng rút ngắn, ba mét đã biến thành hai mét rưỡi, hai mét……
“Nhanh lên mau ngồi trên lưng ngô.” Bony lo lắng mở miệng, tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Không được.” Quay đầu nhìn thiếu niên đang ôm giống đực thành niên trong lòng ngực, Thường Cảnh kiên định lắc đầu, “Nếu chúng ta rời đi, bọn họ sẽ chết chắc.”
“Đến bây giờ rồi mà nhữ còn muốn quản bọn họ.” Bony thật không thể tin nổi, nó thậm chí cảm thấy, đầu Thường Cảnh có chút vấn đề, không phải đều nói Nhân tộc rất ích kỷ sao, sao giống cái đứng trước mặt này lại khác xa đến thế chứ.
“Muốn!” Thường Cảnh nghe mình nói như vậy.
Bony tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen: “……”
Nếu như có thể, Bony nhất định sẽ bắt Thường Cảnh đấm cho một trận, để y nhận thức rõ ràng hiện thực —— mẹ kiếp hiện tại là thời điểm thánh mẫu à? Mệnh còn không giữ được, còn cầu thánh mẫu cứu giúp sao!
Đáng tiếc, không thể được…… Bony còn chưa đạt đến cảnh giới đó, hơn nữa, những câu nói này, đã vượt mức quy định, căn bản không phải là người của thế giới này có thể nói ra, Bony là thú, thế nhưng thú cũng không thể nói ra được.
“…… Thôi được, ngô thật sự chịu đủ lắm rồi! Nhữ không đi, ngô tự mình rời đi!”
“……” Thường Cảnh nhìn Kỵ Hành thú khó chịu đứng bên cạnh tuy rằng ngoài miệng nói muốn rời khỏi, thế nhưng vẫn vững vàng đứng bên cạnh mình không nhúc nhích, ánh mắt dần dần lộ ra ý cười.
“Bony, dùng linh lực hệ lửa, hình như chúng nó e ngại sợ lửa thì phải.” Thường Cảnh mở miệng nói, y vừa nãy giương mắt nhìn thấy ở nơi ông lão được bao bọc chung quanh là lửa, tụi Ung Cùng bị lửa nhốt ở bên ngoài, bó tay không có biện pháp.
Được Thường Cảnh nhắc nhở, Bony lúc này mới nhớ tới, tuy đánh không lại chúng nó thế nhưng có thể kéo dài thời gian thì vẫn có thể.
Vì thế, nó niệm một đoạn thần chú, cũng giống như khi nãy, ngọn lửa đem bọn họ vây thành một vòng, ngăn cách khoảng cách với đám Ung Cùng bên ngoài.
Ánh lửa bốc lên, vốn Ung Cùng đang đến gần chợt không di chuyển nữa, chúng nó đứng ở bên ngoài, nhìn bên trong bọn Thường Cảnh được lửa bao bọc chung quanh, rất có bộ dáng các ngươi không ra đây chúng ta cũng không đi.
Phù, Bony thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bọn họ đã giằng co một quãng thời gian khá dài, bên ngoài những người may mắn còn sống sót dựa vào thời gian này chạy biến mất không còn hình bóng —— cho nên nếu bọn họ không vượt ra ngoài vòng lửa thì bọn Ung Cùng sẽ không thương tổn được ai cả.
Đường đi Ung Cùng đã bị ngăn cách, Thường Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào Bony ngồi xuống, Thường Cảnh cảm giác chân mình đã bắt đầu run rẩy không được tự nhiên —— có trời mới biết, vừa lúc nãy y lại là người cực kỳ sợ hãi.
Bony cười nhạo một tiếng, ở trên cao nhìn xuống Thường Cảnh tựa bên cạnh mình, trong miệng khinh thường nói: “Hừ, nhữ không phải rất lợi hại sao, vừa nãy không phải rất có khí thế mà, sao hiện tại lại như con tôm yếu nhớt thế kia, biệt hiệu anh hùng vừa rồi phải biến thành cẩu hùng mới đúng đi.”
“Được rồi Bony, ta sai rồi được không.” Cười ha ha ngẩng đầu nhìn mặt ngựa đang cúi đầu nhìn mình, “Ta không có lợi hại như vậy, ta chỉ là không kiềm được khi nhìn thấy nhiều người tử vong như vậy mà thôi.”
“Lúc trước tuy rằng đã thấy nhiều cảnh tượng kinh hãi, thế nhưng những lúc ấy, tử vong đều là những linh thú cấp thấp. Mặc dù là cơ thể sống, thế nhưng, chúng nó không có trí khôn, hơn nữa độc ác lại hại người. Nhưng là, lần này không giống, bọn họ là người sống sờ sờ, là người cùng tộc với ta, mi muốn ta thấy chết mà không cứu, như vậy coi sao được?”
“…… Hừ, cho nên nhữ mới là Nhân tộc ngu ngốc.” Bony hất mặt qua một bên, không tiếp tục để ý người nào đó còn dựa vào chính mình.
Bony nhìn ánh lửa cùng bọn Ung Cùng bên ngoài, cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, Ung Cùng xuất hiện, như vậy Bọ Phỉ nhất định cách nơi này không xa, nhưng là, đã lâu như vậy rồi, nó vẫn chưa nhìn thấy Bọ Phỉ xuất hiện ——
Thế nhưng, nếu không có Bọ Phỉ, thì đám Ung Cùng xuất hiện này, bản thân liền biết sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Hơn nữa, người khế ước của nó chạy đi nơi nào rồi? Nó vừa nãy rõ ràng đã dùng khế ước triệu hoán, nhưng đã lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện, chuyện này là thế nào?
Tuy rằng rất nghi hoặc, thế nhưng Bony vẫn phải tiếp tục nâng cao tinh thần, chú ý không khí lưu chuyển bên ngoài cùng hướng đi của đám Ung Cùng.
Thường Cảnh nghỉ ngơi đủ rồi, liền đứng lên, y đi tới bên người thiếu niên, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Để anh nhìn người trong lòng ngực em một chút, có được không?”
Thiếu niên giật giật, ngẩng đầu lên.
Thiếu niên trên lông mày là đóa hoa đào nở rộ, rất hiển nhiên, thiếu niên là giống cái.
Hai mắt tròn to đen nhánh nhìn kỹ Thường Cảnh, mở miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào.
“Em không thể nói chuyện sao?” Thường Cảnh không lộ ra vẻ mặt thương hại, y đưa tay sờ lên đầu thiếu niên, khẽ mỉm cười, ngữ khí rất nhu hòa: “Nếu như đồng ý để anh nhìn một chút người trong lòng ngực em, thì em gật đầu một cái được không?”
Suy nghĩ một chút, Thường Cảnh lại tiếp tục bổ sung một câu: “Khi nãy em thấy anh chữa trị vết thương rồi đó, hiện tại đã hoàn toàn ổn rồi, anh sẽ dùng linh lực chữa trị, để có thể cứu chú ấy.”
Thiếu niên nhìn Thường Cảnh rất lâu, một lúc sau, mới gật gật đầu.
“Thật ngoan.” Thường Cảnh ngữ khí như nói chuyện với một đứa bé.
Thiếu niên ôm người trong lòng ngực, là một Nhân tộc thành niên, nhưng không phải giống cái, đại khái đây là phụ thân của thiếu niên đi.
Thường Cảnh nhắm mắt lại, đem linh lực chữa trị đánh vào thân thể người nọ, thu lại linh lực làm tài liệu giúp ích cho mình.
Sau khi biết tên nhân tộc này bị thương cũng không nghiêm trọng cho lắm, lúc này mới dùng linh lực chữa trị vết thương của hắn…… Quá trình này, bỏ ra không đến mười lăm phút.
Thu hồi linh lực chữa trị, Thường Cảnh cười híp mắt nhìn thiếu niên, nói: “Không sao rồi, anh đã chữa khỏi cho chú ấy.”
Thiếu niên nghe vậy, như tin lại như không cúi đầu nhìn người trong ngực một chút, sau khi thấy người trong lòng ngực đã mở hai mắt ra, mừng đến phát khóc.
Cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng âm thanh a a a a biểu đạt mình vui sướng ra sao.
Giống đực Nhân tộc đã hoàn toàn không còn chuyện gì từ trong lòng ngực thiếu niên bò ra, lập tức kinh ngạc khi thấy mình không có bất kỳ vết thương nào cùng thân thể đã hoàn toàn thoải mái, kinh ngạc lên tiếng: “Ta không sao rồi?”
Thường Cảnh gật đầu, “Dạ, chú không còn bị thương nữa đâu.”
Bởi vì Thường Cảnh lên tiếng, ánh mắt của nam nhân chuyển tới trên người y, “Ngươi là ai?” Người trước mặt hiển nhiên không phải ở trong thôn bọn họ, bởi vì thôn Nhân tộc của bọn họ chỉ là thôn xóm, hàng xóm xung quanh đều quen biết nhau, hắn xin thề, tuyệt đối chưa từng gặp mặt giống cái trước mặt này.
“……” Thiếu niên kéo kéo ống tay áo nam nhân, khoa tay múa chân, như muốn cùng nam nhân nói gì đó.
Một lúc sau.
Sau khi thiếu niên khoa tay xong, nam nhân đối với Thường Cảnh vẻ mặt đã thay đổi, hắn cảm kích nhìn Thường Cảnh, lễ phép nói: “Xin lỗi, vừa nãy ta lỡ lời, cảm tạ ngài đã cứu ta.”
“Không sao.” Thường Cảnh vẫy vẫy tay, biểu hiện chính mình không có ngại.
Đem nam nhân bị thương chữa trị xong, Thường Cảnh lại cùng thiếu niên nói mấy câu, liền đứng dậy trở lại bên người Bony, y có chút mệt mỏi, ngáp một cái, lại nhìn ánh lửa bên ngoài bọn Ung Cùng, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Thường Cảnh chợt hoàn toàn tắt ngấm.
Đến nỗi khi nam nhân nhìn bên ngoài chằm chằm nhìn bọn Ung Cùng, đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, một đôi mắt tuy rằng rất sợ hãi, thế nhưng lại kiên định —— là loại kiên định bất cứ lúc nào cũng có thể vì người trong lòng ngực hi sinh cả tính mạng.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, vốn trên bầu trời một chút ánh sáng đều không có dần dần từ đường chân trời bắt đầu có từng điểm tia sáng —— trời đã gần sáng.
“Bony, vì sao đến giờ Thiên Dịch vẫn chưa về?” Thường Cảnh trong lòng rất bất an, Thiên Dịch cũng không phải là người dễ dàng rời đi như vậy, “Thiên Dịch, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Y nhớ tới ngày hôm qua bọn họ đi tìm Thiên Dịch, Bony nói cho y biết không thể tiếp tục tiến lên…… Như vậy có ý nghĩa là, vào lúc ấy, Thiên Dịch đã gặp nguy hiểm?
Mày nhíu thật chặt, Thường Cảnh vỗ lên đầu mình, làm sao bây giờ y mới nhớ tới chứ.
“Không đâu, người khế ước của ngô sẽ không có chuyện gì.” Bony thoáng nhìn Thường Cảnh, trả lời.
Cái này cũng là sự thật, nếu người khế ước qua đời, như vậy khế ước thú cũng tự động mất đi hiệu lực, khế ước thú còn tồn tại, chứng tỏ người khế ước không có chuyện gì…… Chí ít, không nguy hiểm đến tính mạng.
“Có đúng không?” Thường Cảnh đáy mắt lo lắng dần dần lan tỏa ra, “Nhưng tại sao nguyên cả đêm nay, cậu ấy vẫn chưa trở về?”
Vấn đề này, Bony cũng rất muốn hỏi ——
Có điều, giải thích duy nhất chính là, người khế ước đã gặp phiền phức, hơn nữa cái phiền phức này, rất mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói một câu nào.
Rất nhanh, ánh sáng từ đường chân trời bắt đầu lan tỏa, mãi đến khi bầu trời bị tấm màn đen che khuất từ từ lột bỏ —— thì trời đã sáng.
Vòng lửa vẫn còn bao quanh bọn họ, đem bọn họ bảo vệ an toàn ở bên trong, mà bên ngoài đám Ung Cùng vẫn nhìn chằm chặp về phía bọn họ.
Cứ như vậy mà giằng co, căn bản đây không phải là biện pháp tốt.
—— Bony đúng là không cần ăn uống, thế nhưng Thường Cảnh cùng thiếu niên và nam nhân phía sau đều là người Nhân tộc, bình thường hay ăn ngũ cốc hoa màu.
Vừa nghĩ đến ăn, Thường Cảnh liền nghe bụng mình sôi lên ùng ục phát sinh tiếng kháng nghị, tỏ rõ cảm giác về sự tồn tại của nó —— đói bụng rồi nha.
Vuốt cái bụng chính mình, Thường Cảnh: “……” Bụng ơi bụng à, mày vang lên đúng thời điểm quá cơ!
Bony hừ một tiếng, nói lầm bầm: “Nhân tộc yếu ớt.”
Thường Cảnh bị khinh bỉ: “……” Mày mới là yếu ớt cả nhà mày mới là yếu ớt QAQ.
Ọt ọt ọt, đói bụng không thể chịu nổi!
Thường Cảnh vuốt bụng mình, thở dài từng hơi, thời điểm lần thứ ba nó vang lên, y nghe được một âm thanh trêu đùa.
“Này, giống cái, ngươi vẫn khả ái như vậy nha.”
Thường Cảnh: “……”
Theo tiếng nhìn lại, Thường Cảnh nhìn thấy nam nhân dáng vẻ không thể xoi mói, không giống với Thiên Dịch xinh đẹp cùng Bỉ Nặc khí chất lạnh lùng, nam nhân này có tính chất tà mị xấu xa, thế nhưng loại khí chất lười biếng kia vẫn có thể nhìn thấy, có điều không thể phủ nhận chính là, nam nhân xuất hiện không duyên cớ này, không thể nghi ngờ là rất đẹp trai.
Có điều, trong lòng ngực hắn đang ôm, chính là Thiên Dịch ——
Đôi mắt trừng lớn, Thường Cảnh lên tiếng: “Thiên Dịch bị làm sao vậy?”
Nghe vậy, nam nhân cúi đầu nhìn giống đực mình đang ôm vào trong lòng ngực, nhún nhún vai, “Như ngươi nhìn thấy, bị thương rồi.”
“……” Phí lời, y nhìn cũng biết là bị thương rồi.
“Có điều, anh là ai?” Nghe hắn mới vừa nói, thật giống như bọn họ đã từng quen biết nhau, nhưng bọn họ chưa từng gặp mặt?
“Ấy chà chà, lại quên ta?” Nam nhân đôi mắt híp lại, từ trên xuống dưới đánh giá Thường Cảnh, đột nhiên hỏi: “Ngươi bị thương?”
“Sao?” Thường Cảnh chớp mắt không hiểu.
“À, ta ngửi được mùi máu tươi tuy rằng rất nhạt.” Nam nhân ôm lấy Thiên Dịch lầm bầm lầu bầu, có điều âm lượng cũng không nhỏ lắm.
“Nhanh lên mau ngồi trên lưng ngô.” Bony lo lắng mở miệng, tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Không được.” Quay đầu nhìn thiếu niên đang ôm giống đực thành niên trong lòng ngực, Thường Cảnh kiên định lắc đầu, “Nếu chúng ta rời đi, bọn họ sẽ chết chắc.”
“Đến bây giờ rồi mà nhữ còn muốn quản bọn họ.” Bony thật không thể tin nổi, nó thậm chí cảm thấy, đầu Thường Cảnh có chút vấn đề, không phải đều nói Nhân tộc rất ích kỷ sao, sao giống cái đứng trước mặt này lại khác xa đến thế chứ.
“Muốn!” Thường Cảnh nghe mình nói như vậy.
Bony tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen: “……”
Nếu như có thể, Bony nhất định sẽ bắt Thường Cảnh đấm cho một trận, để y nhận thức rõ ràng hiện thực —— mẹ kiếp hiện tại là thời điểm thánh mẫu à? Mệnh còn không giữ được, còn cầu thánh mẫu cứu giúp sao!
Đáng tiếc, không thể được…… Bony còn chưa đạt đến cảnh giới đó, hơn nữa, những câu nói này, đã vượt mức quy định, căn bản không phải là người của thế giới này có thể nói ra, Bony là thú, thế nhưng thú cũng không thể nói ra được.
“…… Thôi được, ngô thật sự chịu đủ lắm rồi! Nhữ không đi, ngô tự mình rời đi!”
“……” Thường Cảnh nhìn Kỵ Hành thú khó chịu đứng bên cạnh tuy rằng ngoài miệng nói muốn rời khỏi, thế nhưng vẫn vững vàng đứng bên cạnh mình không nhúc nhích, ánh mắt dần dần lộ ra ý cười.
“Bony, dùng linh lực hệ lửa, hình như chúng nó e ngại sợ lửa thì phải.” Thường Cảnh mở miệng nói, y vừa nãy giương mắt nhìn thấy ở nơi ông lão được bao bọc chung quanh là lửa, tụi Ung Cùng bị lửa nhốt ở bên ngoài, bó tay không có biện pháp.
Được Thường Cảnh nhắc nhở, Bony lúc này mới nhớ tới, tuy đánh không lại chúng nó thế nhưng có thể kéo dài thời gian thì vẫn có thể.
Vì thế, nó niệm một đoạn thần chú, cũng giống như khi nãy, ngọn lửa đem bọn họ vây thành một vòng, ngăn cách khoảng cách với đám Ung Cùng bên ngoài.
Ánh lửa bốc lên, vốn Ung Cùng đang đến gần chợt không di chuyển nữa, chúng nó đứng ở bên ngoài, nhìn bên trong bọn Thường Cảnh được lửa bao bọc chung quanh, rất có bộ dáng các ngươi không ra đây chúng ta cũng không đi.
Phù, Bony thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bọn họ đã giằng co một quãng thời gian khá dài, bên ngoài những người may mắn còn sống sót dựa vào thời gian này chạy biến mất không còn hình bóng —— cho nên nếu bọn họ không vượt ra ngoài vòng lửa thì bọn Ung Cùng sẽ không thương tổn được ai cả.
Đường đi Ung Cùng đã bị ngăn cách, Thường Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào Bony ngồi xuống, Thường Cảnh cảm giác chân mình đã bắt đầu run rẩy không được tự nhiên —— có trời mới biết, vừa lúc nãy y lại là người cực kỳ sợ hãi.
Bony cười nhạo một tiếng, ở trên cao nhìn xuống Thường Cảnh tựa bên cạnh mình, trong miệng khinh thường nói: “Hừ, nhữ không phải rất lợi hại sao, vừa nãy không phải rất có khí thế mà, sao hiện tại lại như con tôm yếu nhớt thế kia, biệt hiệu anh hùng vừa rồi phải biến thành cẩu hùng mới đúng đi.”
“Được rồi Bony, ta sai rồi được không.” Cười ha ha ngẩng đầu nhìn mặt ngựa đang cúi đầu nhìn mình, “Ta không có lợi hại như vậy, ta chỉ là không kiềm được khi nhìn thấy nhiều người tử vong như vậy mà thôi.”
“Lúc trước tuy rằng đã thấy nhiều cảnh tượng kinh hãi, thế nhưng những lúc ấy, tử vong đều là những linh thú cấp thấp. Mặc dù là cơ thể sống, thế nhưng, chúng nó không có trí khôn, hơn nữa độc ác lại hại người. Nhưng là, lần này không giống, bọn họ là người sống sờ sờ, là người cùng tộc với ta, mi muốn ta thấy chết mà không cứu, như vậy coi sao được?”
“…… Hừ, cho nên nhữ mới là Nhân tộc ngu ngốc.” Bony hất mặt qua một bên, không tiếp tục để ý người nào đó còn dựa vào chính mình.
Bony nhìn ánh lửa cùng bọn Ung Cùng bên ngoài, cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, Ung Cùng xuất hiện, như vậy Bọ Phỉ nhất định cách nơi này không xa, nhưng là, đã lâu như vậy rồi, nó vẫn chưa nhìn thấy Bọ Phỉ xuất hiện ——
Thế nhưng, nếu không có Bọ Phỉ, thì đám Ung Cùng xuất hiện này, bản thân liền biết sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Hơn nữa, người khế ước của nó chạy đi nơi nào rồi? Nó vừa nãy rõ ràng đã dùng khế ước triệu hoán, nhưng đã lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện, chuyện này là thế nào?
Tuy rằng rất nghi hoặc, thế nhưng Bony vẫn phải tiếp tục nâng cao tinh thần, chú ý không khí lưu chuyển bên ngoài cùng hướng đi của đám Ung Cùng.
Thường Cảnh nghỉ ngơi đủ rồi, liền đứng lên, y đi tới bên người thiếu niên, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Để anh nhìn người trong lòng ngực em một chút, có được không?”
Thiếu niên giật giật, ngẩng đầu lên.
Thiếu niên trên lông mày là đóa hoa đào nở rộ, rất hiển nhiên, thiếu niên là giống cái.
Hai mắt tròn to đen nhánh nhìn kỹ Thường Cảnh, mở miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào.
“Em không thể nói chuyện sao?” Thường Cảnh không lộ ra vẻ mặt thương hại, y đưa tay sờ lên đầu thiếu niên, khẽ mỉm cười, ngữ khí rất nhu hòa: “Nếu như đồng ý để anh nhìn một chút người trong lòng ngực em, thì em gật đầu một cái được không?”
Suy nghĩ một chút, Thường Cảnh lại tiếp tục bổ sung một câu: “Khi nãy em thấy anh chữa trị vết thương rồi đó, hiện tại đã hoàn toàn ổn rồi, anh sẽ dùng linh lực chữa trị, để có thể cứu chú ấy.”
Thiếu niên nhìn Thường Cảnh rất lâu, một lúc sau, mới gật gật đầu.
“Thật ngoan.” Thường Cảnh ngữ khí như nói chuyện với một đứa bé.
Thiếu niên ôm người trong lòng ngực, là một Nhân tộc thành niên, nhưng không phải giống cái, đại khái đây là phụ thân của thiếu niên đi.
Thường Cảnh nhắm mắt lại, đem linh lực chữa trị đánh vào thân thể người nọ, thu lại linh lực làm tài liệu giúp ích cho mình.
Sau khi biết tên nhân tộc này bị thương cũng không nghiêm trọng cho lắm, lúc này mới dùng linh lực chữa trị vết thương của hắn…… Quá trình này, bỏ ra không đến mười lăm phút.
Thu hồi linh lực chữa trị, Thường Cảnh cười híp mắt nhìn thiếu niên, nói: “Không sao rồi, anh đã chữa khỏi cho chú ấy.”
Thiếu niên nghe vậy, như tin lại như không cúi đầu nhìn người trong ngực một chút, sau khi thấy người trong lòng ngực đã mở hai mắt ra, mừng đến phát khóc.
Cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng âm thanh a a a a biểu đạt mình vui sướng ra sao.
Giống đực Nhân tộc đã hoàn toàn không còn chuyện gì từ trong lòng ngực thiếu niên bò ra, lập tức kinh ngạc khi thấy mình không có bất kỳ vết thương nào cùng thân thể đã hoàn toàn thoải mái, kinh ngạc lên tiếng: “Ta không sao rồi?”
Thường Cảnh gật đầu, “Dạ, chú không còn bị thương nữa đâu.”
Bởi vì Thường Cảnh lên tiếng, ánh mắt của nam nhân chuyển tới trên người y, “Ngươi là ai?” Người trước mặt hiển nhiên không phải ở trong thôn bọn họ, bởi vì thôn Nhân tộc của bọn họ chỉ là thôn xóm, hàng xóm xung quanh đều quen biết nhau, hắn xin thề, tuyệt đối chưa từng gặp mặt giống cái trước mặt này.
“……” Thiếu niên kéo kéo ống tay áo nam nhân, khoa tay múa chân, như muốn cùng nam nhân nói gì đó.
Một lúc sau.
Sau khi thiếu niên khoa tay xong, nam nhân đối với Thường Cảnh vẻ mặt đã thay đổi, hắn cảm kích nhìn Thường Cảnh, lễ phép nói: “Xin lỗi, vừa nãy ta lỡ lời, cảm tạ ngài đã cứu ta.”
“Không sao.” Thường Cảnh vẫy vẫy tay, biểu hiện chính mình không có ngại.
Đem nam nhân bị thương chữa trị xong, Thường Cảnh lại cùng thiếu niên nói mấy câu, liền đứng dậy trở lại bên người Bony, y có chút mệt mỏi, ngáp một cái, lại nhìn ánh lửa bên ngoài bọn Ung Cùng, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Thường Cảnh chợt hoàn toàn tắt ngấm.
Đến nỗi khi nam nhân nhìn bên ngoài chằm chằm nhìn bọn Ung Cùng, đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, một đôi mắt tuy rằng rất sợ hãi, thế nhưng lại kiên định —— là loại kiên định bất cứ lúc nào cũng có thể vì người trong lòng ngực hi sinh cả tính mạng.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, vốn trên bầu trời một chút ánh sáng đều không có dần dần từ đường chân trời bắt đầu có từng điểm tia sáng —— trời đã gần sáng.
“Bony, vì sao đến giờ Thiên Dịch vẫn chưa về?” Thường Cảnh trong lòng rất bất an, Thiên Dịch cũng không phải là người dễ dàng rời đi như vậy, “Thiên Dịch, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Y nhớ tới ngày hôm qua bọn họ đi tìm Thiên Dịch, Bony nói cho y biết không thể tiếp tục tiến lên…… Như vậy có ý nghĩa là, vào lúc ấy, Thiên Dịch đã gặp nguy hiểm?
Mày nhíu thật chặt, Thường Cảnh vỗ lên đầu mình, làm sao bây giờ y mới nhớ tới chứ.
“Không đâu, người khế ước của ngô sẽ không có chuyện gì.” Bony thoáng nhìn Thường Cảnh, trả lời.
Cái này cũng là sự thật, nếu người khế ước qua đời, như vậy khế ước thú cũng tự động mất đi hiệu lực, khế ước thú còn tồn tại, chứng tỏ người khế ước không có chuyện gì…… Chí ít, không nguy hiểm đến tính mạng.
“Có đúng không?” Thường Cảnh đáy mắt lo lắng dần dần lan tỏa ra, “Nhưng tại sao nguyên cả đêm nay, cậu ấy vẫn chưa trở về?”
Vấn đề này, Bony cũng rất muốn hỏi ——
Có điều, giải thích duy nhất chính là, người khế ước đã gặp phiền phức, hơn nữa cái phiền phức này, rất mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói một câu nào.
Rất nhanh, ánh sáng từ đường chân trời bắt đầu lan tỏa, mãi đến khi bầu trời bị tấm màn đen che khuất từ từ lột bỏ —— thì trời đã sáng.
Vòng lửa vẫn còn bao quanh bọn họ, đem bọn họ bảo vệ an toàn ở bên trong, mà bên ngoài đám Ung Cùng vẫn nhìn chằm chặp về phía bọn họ.
Cứ như vậy mà giằng co, căn bản đây không phải là biện pháp tốt.
—— Bony đúng là không cần ăn uống, thế nhưng Thường Cảnh cùng thiếu niên và nam nhân phía sau đều là người Nhân tộc, bình thường hay ăn ngũ cốc hoa màu.
Vừa nghĩ đến ăn, Thường Cảnh liền nghe bụng mình sôi lên ùng ục phát sinh tiếng kháng nghị, tỏ rõ cảm giác về sự tồn tại của nó —— đói bụng rồi nha.
Vuốt cái bụng chính mình, Thường Cảnh: “……” Bụng ơi bụng à, mày vang lên đúng thời điểm quá cơ!
Bony hừ một tiếng, nói lầm bầm: “Nhân tộc yếu ớt.”
Thường Cảnh bị khinh bỉ: “……” Mày mới là yếu ớt cả nhà mày mới là yếu ớt QAQ.
Ọt ọt ọt, đói bụng không thể chịu nổi!
Thường Cảnh vuốt bụng mình, thở dài từng hơi, thời điểm lần thứ ba nó vang lên, y nghe được một âm thanh trêu đùa.
“Này, giống cái, ngươi vẫn khả ái như vậy nha.”
Thường Cảnh: “……”
Theo tiếng nhìn lại, Thường Cảnh nhìn thấy nam nhân dáng vẻ không thể xoi mói, không giống với Thiên Dịch xinh đẹp cùng Bỉ Nặc khí chất lạnh lùng, nam nhân này có tính chất tà mị xấu xa, thế nhưng loại khí chất lười biếng kia vẫn có thể nhìn thấy, có điều không thể phủ nhận chính là, nam nhân xuất hiện không duyên cớ này, không thể nghi ngờ là rất đẹp trai.
Có điều, trong lòng ngực hắn đang ôm, chính là Thiên Dịch ——
Đôi mắt trừng lớn, Thường Cảnh lên tiếng: “Thiên Dịch bị làm sao vậy?”
Nghe vậy, nam nhân cúi đầu nhìn giống đực mình đang ôm vào trong lòng ngực, nhún nhún vai, “Như ngươi nhìn thấy, bị thương rồi.”
“……” Phí lời, y nhìn cũng biết là bị thương rồi.
“Có điều, anh là ai?” Nghe hắn mới vừa nói, thật giống như bọn họ đã từng quen biết nhau, nhưng bọn họ chưa từng gặp mặt?
“Ấy chà chà, lại quên ta?” Nam nhân đôi mắt híp lại, từ trên xuống dưới đánh giá Thường Cảnh, đột nhiên hỏi: “Ngươi bị thương?”
“Sao?” Thường Cảnh chớp mắt không hiểu.
“À, ta ngửi được mùi máu tươi tuy rằng rất nhạt.” Nam nhân ôm lấy Thiên Dịch lầm bầm lầu bầu, có điều âm lượng cũng không nhỏ lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook