Dưỡng Công Ký
-
Chương 20
Loại xe này ở Bình Thành cũng không thấy nhiều, nhưng cũng không phải là không có, thế cho nên cũng không khiến cho Thiên Dịch cùng Thường Cảnh chú ý, bọn họ chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó liền tiến vào bên trong khách điếm.
Sau khi Thiên Dịch cùng Thường Cảnh tiến vào khách điếm, rèm cửa xe được ngón tay thon dài trắng nõn xốc lên, sau đó, nam nhân cả người mặc trường sam màu đen đi xuống.
Nam nhân có ngũ quan cùng diện mạo không thể xoi mói, bất luận có dùng từ nào hình dung đi chăng nữa đều không thể biểu đạt ra vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn, ánh mắt hắn bình thản, thế nhưng mỗi giờ mỗi phút đều tỏa ra từng hơi lạnh lẽo, thế nhưng ngược lại chính là, ở trên người hắn, trên thực tế, có thể cảm nhận được tia dụ hoặc mê người sa đọa nguy hiểm.
Bước chân đi tao nhã, nam nhân đi vào khách điếm, vừa thấy Thường Cảnh cùng Thiên Dịch sóng vai đi lên lầu, đồng mắt như trân châu đen nhìn chăm chú vào Thường Cảnh, mắt hơi mị một chút.
Sự xuất hiện của hắn rất nhanh chóng hấp dẫn phần lớn chú ý từ giống đực bên trong khách điếm, ngẫu nhiên có một hai giống cái ngồi kế bên giống đực đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái, lại xem một hồi.
Tiểu nhị trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp tiến về phía nam nhân, lễ phép hỏi: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài muốn ăn cơm hay muốn ở trọ?”
“Ở trọ.” Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp từ tính.
“Dạ được, mời ngài đóng tiền thuê phòng trước, nơi này của chúng tôi, một khối ngọc bích có thể ở phòng phổ thông ba ngày, hai khối ngọc bích có thể ở phòng thượng lưu, tất cả đều bao ăn, xin hỏi ngài muốn dùng phòng nào?” Tiểu nhị lưu loát báo giá phòng khách điếm, cuối cùng lễ phép hỏi dò.
Nam nhân khóe miệng nhếch lên, vẫn chưa trả lời câu hỏi tiểu nhị, tay hơi nâng lên, chỉ về hướng Thường Cảnh biến mất ở ngay khúc ngoặt, nói: “Ta muốn ở kế bên phòng bọn họ.”
“Ơ?” Tiểu nhị quay đầu, theo ngón tay nam nhân chỉ đến, nhưng không thấy bất luận người nào, anh lúng túng lên tiếng: “Ngài nói là ai?”
Không để ý đến tiểu nhị, nam nhân không nhanh không chậm đi lên lầu, ngay lập tức, chuẩn xác đi tới gian phòng Thiên Dịch cùng Thường Cảnh ở ngay đối diện, vừa mở cửa, là có thể chạm mặt, hơn nữa, là mặt đối mặt.
Chỉ chỉ vào gian phòng này, nam nhân nói: “Ta muốn phòng này.”
Tiểu nhị ngượng ngùng chà xát lòng bàn tay chính mình, “Thật ra là, gian phòng này đã có khách đặt rồi, nếu không, ngài có muốn đổi sang gian khác?”
“Ta muốn phòng này.” Nam nhân nâng đôi mắt, nhìn tiểu nhị.
Con ngươi đen nhánh vốn dĩ muốn tiếp tục nói thêm điều gì đó nhưng tiểu nhị theo bản năng lùi về phía sau một bước, nuốt nước miếng, nói: “Xin ngài chờ một lát, tôi cùng khách nhân trong phòng này câu thông một chút.”
Nam nhân không có phản ứng lớn gì, có điều hắn vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, đôi con ngươi đen chậm rãi nhắm lại.
Khi tầm mắt áp bức người kia rời đi, tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau trán bởi vì quá căng thẳng mà xuất hiện từng giọt mồ hôi, sau đó gõ cửa vốn dĩ đang đóng chặt.
Ở trong căn phòng này chính là một vị Tinh Linh thành niên, sau khi tiểu nhị gõ cửa, liền cúi khom người, không cần ý tứ nói: “Chào ngài, có thể mời ngài đổi sang gian phòng khác không?”
Tinh Linh rất kinh ngạc, “Hả, tại sao?”
Tiểu nhị liếc mắt nhìn nam nhân đứng bên cạnh như cây cột sừng sững, tuy rằng nam nhân nhắm mắt lại, chỉ đứng bất động, thế nhưng không thể lơ là sự tồn tại của hắn.
Vì thế, Tinh Linh cũng chú ý tới.
“Ma tộc?” Tinh Linh mở miệng, ngữ khí kinh ngạc.
Nam nhân mở mắt ra, liếc mắt nhìn Tinh Linh, một lần nữa liền nhắm hai mắt lại, không chút nào để ý tới.
Nam nhân dáng vẻ cao ngạo, khiến Tinh Linh có chút bất mãn, thế nhưng Ma tộc lại xảo trá vô tình, cho dù y có bất mãn, cũng chỉ biểu hiện trên mặt mà thôi, dù sao năng lực của y thấp hơn so với Ma tộc trước mắt này.
Đem tầm mắt từ trên người Ma tộc trở về, Tinh Linh cau mày, nhìn tiểu nhị đứng trước mặt mình, “Là ai muốn ở gian phòng này?”
Kỳ thật lời này hỏi cho có, bởi vì chỉ cần có mắt là có thể nhìn thấy được, ngoại trừ Ma tộc đứng bên cạnh không nhúc nhích đang nhắm mắt lại, sẽ không có thêm người thứ hai.
Tiểu nhị lén nhìn trộm qua nam nhân, sau đó có hơi chần chờ trả lời: “Là vị khách nhân này.” Năm ngón tay anh khép lại, ngửa bàn tay dẫn đường hơn nữa hơi nghiêng 45°, chỉ về nam nhân đứng ở một bên.
Tinh Linh đưa mắt trở lại trên người nam nhân, nghi ngờ hỏi: “Tại sao nhất định phải là gian phòng của ta, theo ta được biết, trong khách điếm này còn có rất nhiều phòng trống.”
Nam nhân mở mắt ra, ngữ khí bình đạm, dẫn theo chút ý lạnh, “Bởi vì gần.”
Tinh Linh hiển nhiên xuyên tạc lời nam nhân nói, y nhìn một chút từ nơi này đến khoảng cách cửa thang lầu, lại quay đầu nhìn một chút hành lang cách xa mặt sau phòng khách, khẽ gật đầu, “Vậy được rồi, dù sao ta cũng không cảm thấy đi thêm nhiều hai bước sẽ có phiền toái gì.”
Tinh Linh cũng không muốn cùng Ma tộc phát sinh tranh chấp, trước tiên y nên lùi bước.
Ở trên quốc gia này, có thể chống chọi với Ma tộc, chỉ có Thú tộc, Tinh Linh tộc vẫn luôn lấy hòa bình mà tồn tại, vì thế giá trị vũ lực của bọn họ, vẫn luôn đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, đương nhiên, so với Nhân tộc cách xa đến tận mười vạn tám ngàn dặm.
Vẫn đứng ở một bên tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng anh đoán không ra trong miệng nam nhân nói câu ‘Bởi vì gần’ là có ý gì, có điều gian phòng này cuối cùng cũng coi như đã quyết định, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Tinh Linh xoay người đi vào trong phòng, một lát sau, y cầm tay nải nhỏ liền đi ra, lập tức theo tiểu nhị hướng sang phòng khác.
Nam nhân thành công trú vào gian phòng đối diện phòng Thường Cảnh cùng Thiên Dịch, hắn mở mắt ra, thoáng nhìn trước mặt cửa phòng đóng chặt, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Xoay người đi vào mở cửa phòng, nam nhân vẫn chưa đóng cửa, mà là đi tới bàn tròn trong phòng ngồi xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly nước trà, giơ tay nhấc chân, dáng vẻ lễ nghi cùng quý tộc.
—— đó là một loại trời sinh, khí chất như khắc vào trong xương tủy.
Tiểu nhị dẫn Tinh Linh đưa đến gian phòng mới, liền trở lại trước mặt nam nhân, cúi đầu liếm môi, sốt sắng nói: “Vậy bây giờ, ngài muốn ở bao lâu, gian phòng này là phòng phổ thông, một khối ngọc bích có thể ở đến ba ngày.”
Tiện tay ném cho tiểu nhị một khối hoàng bảo thạch, nam nhân cúi con mắt xuống phản chiếu hình ảnh nhàn nhạt, ngón tay thon dài thưởng thức ly trà trong tay, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng nói: “Đổi hết tất cả mọi thứ trong phòng trở thành món đồ mới, chuẩn bị tốt thức ăn cho thú Thanh Ngưu, những thứ còn lại, tất cả đều cho ngươi.”
Ma tộc trời sinh có rất nhiều tiền, đá quý của bọn họ, nhiều đến nỗi có thể dùng tới ngàn ngàn vạn vạn năm đều dùng không hết, chất cao như một ngọn núi nói như vầy cho dễ hình dung.
Tiểu nhị mừng rỡ như điên, phải biết cho dù anh dựa theo lời nam nhân nói như vậy, khối hoàng bảo thạch này sẽ còn dư lại rất nhiều —— nếu như anh có thể nắm được nó, có thể bù đắp được cả một năm tiền lương của anh.
Trên mặt anh bay lên nụ cười xán lạn, quay về nam nhân hơi khom người xuống liền bắt đầu nhanh nhẹn đem tất cả đồ đạc trong phòng thay đổi toàn bộ thành đồ mới, bước chân nhanh chóng chạy xuống dưới lầu đem thú Thanh Ngưu vốn buộc ở phía sau hậu viện hầu hạ, lúc này mới vui sướng đem hoàng bảo thạch nhét vào túi trữ vật đặt ngay bên người, mà chính mình từ trong túi trữ vật móc ra hai viên ngọc bích, giao cho chưởng quỹ.
Xì, chưa chi đã kiếm lời được tám viên ngọc bích, tiểu nhị híp mắt cười không thấy cả tròng mắt.
……
Một bên khác, Thường Cảnh xoa bóp tay chân tinh tế của mình, có chút bất đắc dĩ, luôn cảm thấy gánh không gánh nổi, xách cũng không xách nổi, hoàn toàn khắc họa ra chính mình hiện tại ngay bây giờ.
Quay đầu đi, y nhìn Thiên Dịch đang tĩnh tọa nhắm mắt lại không biết đang làm gì, có chút hâm mộ đố kị nhìn quần là áo lượt bao lấy cậu, Thiên Dịch còn nhìn ra được sức lực mạnh mẽ vùng eo bụng, bĩu môi bất mãn.
“Thiên Dịch, cậu đang làm gì?” Nhẹ giọng hỏi, Thường Cảnh cảm thấy mình quá buồn chán rồi.
Cây đèn đặt trên bàn chiếu ánh sáng mờ nhạt khắp cả phòng, ở góc độ Thường Cảnh, nửa bên mặt Thiên Dịch chìm ẩn trong bóng tối.
Mở mắt ra, Thiên Dịch đôi mắt xanh biếc nhìn chăm chú vào Thường Cảnh, khẽ mỉm cười, hỏi: “Có chuyện gì không, Tiểu Cảnh?”
Nhích về phía trước, Thường Cảnh chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Thiên Dịch đang tĩnh tâm tăng lên linh lực chính mình sao?” Bên trong đều viết như vậy, đả tọa luyện công quỷ quái gì đó, có thể đột phá ngưỡng cửa cuối cùng trực tiếp thành tiên…… Ấy, thôi được rồi, chắc không phải thế đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.
“Đúng thế. Thời điểm tĩnh tọa, phải nín hơi tĩnh khí, mới giúp linh khí quay xung quanh toàn thân tuần hoàn một vòng, nhiều lần như vậy, mới có thể tăng cao linh lực hiệu quả.”
“…… Hiểu rồi.” Kỳ thật, Thường Cảnh thật sự cảm thấy, nó cũng giống như tu chân vậy, có điều đối với đại lục này, nó không giống cổ đại chút nào, trên thực tế, y cảm thấy đại lục này, giống thế giới phương tây hơn.
Dù sao, Thiên Sứ, Tinh Linh, Ma tộc gì đó, đều xuất hiện bên trong Kinh Thánh, còn Thú tộc thì…… Cái này, thế giới thú nhân? Thế giới động vật?
…… Bị chính mình não bổ, Thường Cảnh cảm thấy thật sự quá tẻ nhạt rồi.
“Tiểu Cảnh, em đang cười chuyện gì thế?” Thiên Dịch nghi hoặc nhìn Thường Cảnh nở nụ cười, tò mò hỏi.
“…… Ờm, nghĩ một chút chuyện hài ấy mà.” Thường Cảnh mân môi, đôi mắt cười uốn cong thành trăng lưỡi liềm.
Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh cười sáng lạn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng ôn nhu, hai lỗ tai nhọn hoắc giật giật, đột nhiên hỏi: “Tiểu Cảnh, Hào thúc không phải cho em một quyển sách liên quan đến chữa trị linh lực hay sao, bên trong có ghi làm cách nào tăng cao linh lực không?”
Xấu hổ cười trừ, Thường Cảnh hai ngón tay chọc tới chọc lui, “Thật ra, anh còn chưa đọc hết quyển sách này.” Lúc trước chỉ đọc đến một phần tư, liền không đọc tiếp nữa.
“Khi nào Tiểu Cảnh cảm thấy buồn chán nên lấy ra xem nhiều một chút, nếu Tiểu Cảnh đã thức tỉnh linh lực rồi, thì phải cố gắng nỗ lực tăng cao linh lực lên.” Thiên Dịch đôi mắt ôn hòa nhìn Thường Cảnh, trong mắt tỏa ra ánh sáng ấm áp, “Hơn nữa, còn có ta sẽ giúp Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh mạnh lên rồi, sẽ không có người có thể bắt nạt em được.”
Nói xong, Thiên Dịch méo xệch đầu, lại nói nhiều hơn một câu: “Tuy rằng, một mình ta cũng có thể bảo vệ được Tiểu Cảnh.”
Sau khi Thiên Dịch cùng Thường Cảnh tiến vào khách điếm, rèm cửa xe được ngón tay thon dài trắng nõn xốc lên, sau đó, nam nhân cả người mặc trường sam màu đen đi xuống.
Nam nhân có ngũ quan cùng diện mạo không thể xoi mói, bất luận có dùng từ nào hình dung đi chăng nữa đều không thể biểu đạt ra vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn, ánh mắt hắn bình thản, thế nhưng mỗi giờ mỗi phút đều tỏa ra từng hơi lạnh lẽo, thế nhưng ngược lại chính là, ở trên người hắn, trên thực tế, có thể cảm nhận được tia dụ hoặc mê người sa đọa nguy hiểm.
Bước chân đi tao nhã, nam nhân đi vào khách điếm, vừa thấy Thường Cảnh cùng Thiên Dịch sóng vai đi lên lầu, đồng mắt như trân châu đen nhìn chăm chú vào Thường Cảnh, mắt hơi mị một chút.
Sự xuất hiện của hắn rất nhanh chóng hấp dẫn phần lớn chú ý từ giống đực bên trong khách điếm, ngẫu nhiên có một hai giống cái ngồi kế bên giống đực đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái, lại xem một hồi.
Tiểu nhị trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp tiến về phía nam nhân, lễ phép hỏi: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài muốn ăn cơm hay muốn ở trọ?”
“Ở trọ.” Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp từ tính.
“Dạ được, mời ngài đóng tiền thuê phòng trước, nơi này của chúng tôi, một khối ngọc bích có thể ở phòng phổ thông ba ngày, hai khối ngọc bích có thể ở phòng thượng lưu, tất cả đều bao ăn, xin hỏi ngài muốn dùng phòng nào?” Tiểu nhị lưu loát báo giá phòng khách điếm, cuối cùng lễ phép hỏi dò.
Nam nhân khóe miệng nhếch lên, vẫn chưa trả lời câu hỏi tiểu nhị, tay hơi nâng lên, chỉ về hướng Thường Cảnh biến mất ở ngay khúc ngoặt, nói: “Ta muốn ở kế bên phòng bọn họ.”
“Ơ?” Tiểu nhị quay đầu, theo ngón tay nam nhân chỉ đến, nhưng không thấy bất luận người nào, anh lúng túng lên tiếng: “Ngài nói là ai?”
Không để ý đến tiểu nhị, nam nhân không nhanh không chậm đi lên lầu, ngay lập tức, chuẩn xác đi tới gian phòng Thiên Dịch cùng Thường Cảnh ở ngay đối diện, vừa mở cửa, là có thể chạm mặt, hơn nữa, là mặt đối mặt.
Chỉ chỉ vào gian phòng này, nam nhân nói: “Ta muốn phòng này.”
Tiểu nhị ngượng ngùng chà xát lòng bàn tay chính mình, “Thật ra là, gian phòng này đã có khách đặt rồi, nếu không, ngài có muốn đổi sang gian khác?”
“Ta muốn phòng này.” Nam nhân nâng đôi mắt, nhìn tiểu nhị.
Con ngươi đen nhánh vốn dĩ muốn tiếp tục nói thêm điều gì đó nhưng tiểu nhị theo bản năng lùi về phía sau một bước, nuốt nước miếng, nói: “Xin ngài chờ một lát, tôi cùng khách nhân trong phòng này câu thông một chút.”
Nam nhân không có phản ứng lớn gì, có điều hắn vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, đôi con ngươi đen chậm rãi nhắm lại.
Khi tầm mắt áp bức người kia rời đi, tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau trán bởi vì quá căng thẳng mà xuất hiện từng giọt mồ hôi, sau đó gõ cửa vốn dĩ đang đóng chặt.
Ở trong căn phòng này chính là một vị Tinh Linh thành niên, sau khi tiểu nhị gõ cửa, liền cúi khom người, không cần ý tứ nói: “Chào ngài, có thể mời ngài đổi sang gian phòng khác không?”
Tinh Linh rất kinh ngạc, “Hả, tại sao?”
Tiểu nhị liếc mắt nhìn nam nhân đứng bên cạnh như cây cột sừng sững, tuy rằng nam nhân nhắm mắt lại, chỉ đứng bất động, thế nhưng không thể lơ là sự tồn tại của hắn.
Vì thế, Tinh Linh cũng chú ý tới.
“Ma tộc?” Tinh Linh mở miệng, ngữ khí kinh ngạc.
Nam nhân mở mắt ra, liếc mắt nhìn Tinh Linh, một lần nữa liền nhắm hai mắt lại, không chút nào để ý tới.
Nam nhân dáng vẻ cao ngạo, khiến Tinh Linh có chút bất mãn, thế nhưng Ma tộc lại xảo trá vô tình, cho dù y có bất mãn, cũng chỉ biểu hiện trên mặt mà thôi, dù sao năng lực của y thấp hơn so với Ma tộc trước mắt này.
Đem tầm mắt từ trên người Ma tộc trở về, Tinh Linh cau mày, nhìn tiểu nhị đứng trước mặt mình, “Là ai muốn ở gian phòng này?”
Kỳ thật lời này hỏi cho có, bởi vì chỉ cần có mắt là có thể nhìn thấy được, ngoại trừ Ma tộc đứng bên cạnh không nhúc nhích đang nhắm mắt lại, sẽ không có thêm người thứ hai.
Tiểu nhị lén nhìn trộm qua nam nhân, sau đó có hơi chần chờ trả lời: “Là vị khách nhân này.” Năm ngón tay anh khép lại, ngửa bàn tay dẫn đường hơn nữa hơi nghiêng 45°, chỉ về nam nhân đứng ở một bên.
Tinh Linh đưa mắt trở lại trên người nam nhân, nghi ngờ hỏi: “Tại sao nhất định phải là gian phòng của ta, theo ta được biết, trong khách điếm này còn có rất nhiều phòng trống.”
Nam nhân mở mắt ra, ngữ khí bình đạm, dẫn theo chút ý lạnh, “Bởi vì gần.”
Tinh Linh hiển nhiên xuyên tạc lời nam nhân nói, y nhìn một chút từ nơi này đến khoảng cách cửa thang lầu, lại quay đầu nhìn một chút hành lang cách xa mặt sau phòng khách, khẽ gật đầu, “Vậy được rồi, dù sao ta cũng không cảm thấy đi thêm nhiều hai bước sẽ có phiền toái gì.”
Tinh Linh cũng không muốn cùng Ma tộc phát sinh tranh chấp, trước tiên y nên lùi bước.
Ở trên quốc gia này, có thể chống chọi với Ma tộc, chỉ có Thú tộc, Tinh Linh tộc vẫn luôn lấy hòa bình mà tồn tại, vì thế giá trị vũ lực của bọn họ, vẫn luôn đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, đương nhiên, so với Nhân tộc cách xa đến tận mười vạn tám ngàn dặm.
Vẫn đứng ở một bên tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng anh đoán không ra trong miệng nam nhân nói câu ‘Bởi vì gần’ là có ý gì, có điều gian phòng này cuối cùng cũng coi như đã quyết định, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Tinh Linh xoay người đi vào trong phòng, một lát sau, y cầm tay nải nhỏ liền đi ra, lập tức theo tiểu nhị hướng sang phòng khác.
Nam nhân thành công trú vào gian phòng đối diện phòng Thường Cảnh cùng Thiên Dịch, hắn mở mắt ra, thoáng nhìn trước mặt cửa phòng đóng chặt, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Xoay người đi vào mở cửa phòng, nam nhân vẫn chưa đóng cửa, mà là đi tới bàn tròn trong phòng ngồi xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly nước trà, giơ tay nhấc chân, dáng vẻ lễ nghi cùng quý tộc.
—— đó là một loại trời sinh, khí chất như khắc vào trong xương tủy.
Tiểu nhị dẫn Tinh Linh đưa đến gian phòng mới, liền trở lại trước mặt nam nhân, cúi đầu liếm môi, sốt sắng nói: “Vậy bây giờ, ngài muốn ở bao lâu, gian phòng này là phòng phổ thông, một khối ngọc bích có thể ở đến ba ngày.”
Tiện tay ném cho tiểu nhị một khối hoàng bảo thạch, nam nhân cúi con mắt xuống phản chiếu hình ảnh nhàn nhạt, ngón tay thon dài thưởng thức ly trà trong tay, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng nói: “Đổi hết tất cả mọi thứ trong phòng trở thành món đồ mới, chuẩn bị tốt thức ăn cho thú Thanh Ngưu, những thứ còn lại, tất cả đều cho ngươi.”
Ma tộc trời sinh có rất nhiều tiền, đá quý của bọn họ, nhiều đến nỗi có thể dùng tới ngàn ngàn vạn vạn năm đều dùng không hết, chất cao như một ngọn núi nói như vầy cho dễ hình dung.
Tiểu nhị mừng rỡ như điên, phải biết cho dù anh dựa theo lời nam nhân nói như vậy, khối hoàng bảo thạch này sẽ còn dư lại rất nhiều —— nếu như anh có thể nắm được nó, có thể bù đắp được cả một năm tiền lương của anh.
Trên mặt anh bay lên nụ cười xán lạn, quay về nam nhân hơi khom người xuống liền bắt đầu nhanh nhẹn đem tất cả đồ đạc trong phòng thay đổi toàn bộ thành đồ mới, bước chân nhanh chóng chạy xuống dưới lầu đem thú Thanh Ngưu vốn buộc ở phía sau hậu viện hầu hạ, lúc này mới vui sướng đem hoàng bảo thạch nhét vào túi trữ vật đặt ngay bên người, mà chính mình từ trong túi trữ vật móc ra hai viên ngọc bích, giao cho chưởng quỹ.
Xì, chưa chi đã kiếm lời được tám viên ngọc bích, tiểu nhị híp mắt cười không thấy cả tròng mắt.
……
Một bên khác, Thường Cảnh xoa bóp tay chân tinh tế của mình, có chút bất đắc dĩ, luôn cảm thấy gánh không gánh nổi, xách cũng không xách nổi, hoàn toàn khắc họa ra chính mình hiện tại ngay bây giờ.
Quay đầu đi, y nhìn Thiên Dịch đang tĩnh tọa nhắm mắt lại không biết đang làm gì, có chút hâm mộ đố kị nhìn quần là áo lượt bao lấy cậu, Thiên Dịch còn nhìn ra được sức lực mạnh mẽ vùng eo bụng, bĩu môi bất mãn.
“Thiên Dịch, cậu đang làm gì?” Nhẹ giọng hỏi, Thường Cảnh cảm thấy mình quá buồn chán rồi.
Cây đèn đặt trên bàn chiếu ánh sáng mờ nhạt khắp cả phòng, ở góc độ Thường Cảnh, nửa bên mặt Thiên Dịch chìm ẩn trong bóng tối.
Mở mắt ra, Thiên Dịch đôi mắt xanh biếc nhìn chăm chú vào Thường Cảnh, khẽ mỉm cười, hỏi: “Có chuyện gì không, Tiểu Cảnh?”
Nhích về phía trước, Thường Cảnh chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Thiên Dịch đang tĩnh tâm tăng lên linh lực chính mình sao?” Bên trong đều viết như vậy, đả tọa luyện công quỷ quái gì đó, có thể đột phá ngưỡng cửa cuối cùng trực tiếp thành tiên…… Ấy, thôi được rồi, chắc không phải thế đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.
“Đúng thế. Thời điểm tĩnh tọa, phải nín hơi tĩnh khí, mới giúp linh khí quay xung quanh toàn thân tuần hoàn một vòng, nhiều lần như vậy, mới có thể tăng cao linh lực hiệu quả.”
“…… Hiểu rồi.” Kỳ thật, Thường Cảnh thật sự cảm thấy, nó cũng giống như tu chân vậy, có điều đối với đại lục này, nó không giống cổ đại chút nào, trên thực tế, y cảm thấy đại lục này, giống thế giới phương tây hơn.
Dù sao, Thiên Sứ, Tinh Linh, Ma tộc gì đó, đều xuất hiện bên trong Kinh Thánh, còn Thú tộc thì…… Cái này, thế giới thú nhân? Thế giới động vật?
…… Bị chính mình não bổ, Thường Cảnh cảm thấy thật sự quá tẻ nhạt rồi.
“Tiểu Cảnh, em đang cười chuyện gì thế?” Thiên Dịch nghi hoặc nhìn Thường Cảnh nở nụ cười, tò mò hỏi.
“…… Ờm, nghĩ một chút chuyện hài ấy mà.” Thường Cảnh mân môi, đôi mắt cười uốn cong thành trăng lưỡi liềm.
Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh cười sáng lạn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng ôn nhu, hai lỗ tai nhọn hoắc giật giật, đột nhiên hỏi: “Tiểu Cảnh, Hào thúc không phải cho em một quyển sách liên quan đến chữa trị linh lực hay sao, bên trong có ghi làm cách nào tăng cao linh lực không?”
Xấu hổ cười trừ, Thường Cảnh hai ngón tay chọc tới chọc lui, “Thật ra, anh còn chưa đọc hết quyển sách này.” Lúc trước chỉ đọc đến một phần tư, liền không đọc tiếp nữa.
“Khi nào Tiểu Cảnh cảm thấy buồn chán nên lấy ra xem nhiều một chút, nếu Tiểu Cảnh đã thức tỉnh linh lực rồi, thì phải cố gắng nỗ lực tăng cao linh lực lên.” Thiên Dịch đôi mắt ôn hòa nhìn Thường Cảnh, trong mắt tỏa ra ánh sáng ấm áp, “Hơn nữa, còn có ta sẽ giúp Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh mạnh lên rồi, sẽ không có người có thể bắt nạt em được.”
Nói xong, Thiên Dịch méo xệch đầu, lại nói nhiều hơn một câu: “Tuy rằng, một mình ta cũng có thể bảo vệ được Tiểu Cảnh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook