Dưỡng Công Ký
-
Chương 18
Hai người sau khi ăn trái cây xong, bắt đầu tiếp tục hướng về mục tiêu xuất phát đến thành trấn.
Đại khái là do chữa trị linh lực thức tỉnh, Thường Cảnh đã đi hơn một canh giờ, cũng không cảm thấy có chút mệt mỏi uể oải nào.
Chân của hai người đi không nhanh cũng không chậm, cuối cùng trước khi chạng vạng đã tới, đến được Bình Thành.
Tiến vào Bình Thành, hai bên đường phố đều là các cửa hàng, có một số tiểu thương buôn bán vật phẩm còn đứng ngay tại đường lôi kéo khách ghé gian hàng mình.
Thường Cảnh chú ý tới, trên đường phố đi lại, đa số đều là giống đực, có rất ít giống cái đi lại, cho dù có, cũng là cúi đầu, bước chân vội vàng.
Cảm giác được những ánh mắt dán lên người mình, Thường Cảnh chớp mắt, y cảm thấy, chính mình dường như trở thành dị loại?
Dù sao, từ lúc y tiến vào cửa thành đi cho đến bây giờ, gặp phải giống cái, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chính mình cứ quang minh chính đại ngẩng đầu ưỡn ngực đi lại trên đường phố, bản thân đã là một dị loại rồi.
Hơi nhíu nhíu mày, cái loại bị cho rằng là động vật trong sở thú hoặc cái cây di động, Thường Cảnh thấy khắp toàn thân đều khó chịu.
Thiên Dịch hiển nhiên cũng chú ý tới, cậu đưa tay nắm lấy người đứng bên cạnh mình, đem bàn tay đặt vào trong lòng bàn tay của mình, sau đó, mới tiếp tục chậm rãi bước đi.
Được Thiên Dịch nắm tay, Thường Cảnh phát hiện, những tầm mắt dừng lại trên người y, đã giảm thiểu đi rất nhiều.
Vì thế, vốn dĩ lông mày y đang nhíu chặt từ từ giãn ra, khóe miệng, chậm rãi nâng lên y cưới nhàn nhạt.
……
Bỏ ra một viên ngọc bích, cả bọn Thường Cảnh được cho một gian phòng khách phổ thông, đồng thời, có thể ở liên tục ba ngày, còn có cả bao ăn.
Thường Cảnh: “……”
Khi đi lên cầu thang, Thường Cảnh kéo tay áo Thiên Dịch, hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch, “Thiên Dịch, chúng ta chỉ còn một viên ngọc bích cuối cùng?”
Lại nói, bọn họ còn chưa kịp ăn cơm đã bị đuổi ra rồi đi.
“Tiểu Cảnh, thật ra, một viên hoàng bảo thạch là có thể mua cả tòa tiểu viện.” Nghĩa bóng chính là, một viên ngọc bích có thể trụ trong khách điếm ba ngày, đã là rất xa xỉ rồi.
“…… Được rồi.” Thường Cảnh trong sáng nghĩ, mặt hàng của thế giới này, thật sự là quá tiện nghi…… Có điều, tiền thông dụng là đá quý, xem như, cũng thật bình thường!
Đi vào gian phòng, Thường Cảnh nhìn chung quanh, đối với cái gọi là gian phòng phổ thông, liền định nghĩa.
―― một cái giường cùng bàn tròn và bốn cái ghế đẩu, một tấm bình phong được đặt trong một góc phòng, bên trong đặt một thùng gỗ, đó là nơi dùng để tắm rửa.
Bố trí rất đơn giản, tuy rằng đơn giản, nhưng thật thoải mái.
Kéo cái ghế đẩu, Thường Cảnh ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Thiên Dịch, tiếp theo, cậu có kế hoạch gì không?”
Thiên Dịch dẫn y rời đi thôn Tinh Linh mục đích thứ nhất là muốn trở nên mạnh hơn, mục đích thứ hai là né tránh Rohan.
“Không biết nữa.” Nghiêng đầu, Thiên Dịch nói, đôi mắt xanh biếc trong suốt cực kì.
Bất quá khi cậu nói ra, Thường Cảnh đang nhìn cậu chờ mong thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống sàn nhà.
Trợn to hai mắt, Thường Cảnh đỡ trán buồn phiền nói: “…… Thiên Dịch, chí ít ra cậu phải có mục tiêu, mới rời khỏi thôn Tinh Linh chứ.”
Thiên Dịch nghiêng đầu, hai lỗ tai nhọn giật giật, sau đó, chậm rãi đỏ ửng lên.
“Ờ, thật ra, ta quên mất.”
“……” Thường Cảnh bất đắc dĩ, y ngồi ngay ngắn người lại, từng câu từng chữ nói: “Vậy bây giờ, Thiên Dịch muốn làm gì?”
“Ta muốn đi rèn luyện chính mình, tự thân đột phá.” Nhíu mày, Thiên Dịch có chút mờ mịt, “Nhưng mà ta không biết phải làm thế nào, thế giới bên ngoài, thật xa lạ.”
Trên thực tế, Thiên Dịch từ khi có ý thức cho đến nay, rất ít khi ra khỏi thôn Tinh Linh, tính toán số lần, cộng đầu ngón tay cùng chân là có thể đếm ra.
“…… Thiên Dịch muốn như thế nào, mới có thể tăng lên linh lực?” Thường Cảnh hỏi.
“Ta muốn chiến đấu với người lợi hại hơn ta.” Thiên Dịch nhanh chóng trả lời, có điều rất nhanh cậu liền hạ mi xuống, “Nhưng mà, ta cũng không thể tùy tiện tìm giống đực liền nói muốn khiêu chiến với hắn.”
Ở trên quốc gia này, Tinh Linh có khuynh hướng hòa bình, mà Ma Tộc cùng Thú Tộc lại hiếu chiến, Nhân tộc thì trung gian, bất thiên bất ỷ*. Thiên Sứ ở Thiên Chi Quốc, xưa nay chưa bao giờ xuất hiện nhúng tay vào sự vụ của quốc gia, vì lẽ đó không được tính vào.
*Bất thiên bất ỷ: không nghiêng không lệch
“Trước kia thời điểm mỗi lần ta rèn luyện, chính là lên núi đi săn những con linh thú cấp thấp.” Cúi đầu, Thiên Dịch tiếp tục nhẹ giọng nói.
Thường Cảnh thật sự bất đắc dĩ, y xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Như vậy ở nơi này, có tổ chức nào đấu giải không?” Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy.
Thiên Dịch mắt sáng rực lên, “Có, là Phụng Linh Đường.”
“Đây là tổ chức gì?” Thường Cảnh trong miệng nghiền ngẫm ba chữ này, không minh bạch, “Tổ chức này rất lợi hại sao?”
“Phụng Linh Đường do chính Tinh Linh tạo dựng, bọn họ đều chấp hành nhiệm vụ đến từ Tinh Linh Hoàng.” Thiên Dịch giải thích cho Thường Cảnh biết.
Còn không phải là tương đương với việc hoàng đế hạ chỉ đưa nhiệm vụ cho binh lính làm hay sao…… Thường Cảnh trong lòng không còn gì để nói liền nghẹn luôn, hóa ra nơi này không có tự do làm nhiệm vụ. Có điều nghĩ cũng đúng, thế giới này là dị thế đại lục, cũng không phải là trên địa cầu.
“Bình thường nhiệm vụ của bọn họ là làm gì?” Thường Cảnh hiếu kỳ, thường thường những binh sĩ của hoàng đế đều dẹp loạn sơn tặc bắt người xấu hoặc ra chiến trường, không biết thế giới này, những Tinh Linh sẽ làm những gì.
Thiên Dịch suy nghĩ thật kĩ, mới trả lời: “Hẳn là càn quét các sơn tặc có ý định lăm le lãnh địa quản hạt của Tinh Linh Hoàng hoặc là đi công kích những linh thú cấp thấp, đại loại là thế.”
Kỳ thật cậu cũng không biết rõ lắm, bởi vì lúc cậu sinh ra ở thôn Tinh Linh, thôn Tinh Linh được xem như là thôn hòa bình, mọi người tự cấp tự túc, sinh hoạt tự do tự tại, rất ít tham dự chuyện bên ngoài.
“……” Thường Cảnh minh bạch, nói thẳng ra, giống như trong lịch sử Thiên Triều, làm việc y như những binh lính thủ hạ của hoàng đế.
“Sao Tiểu Cảnh hỏi ta vấn đề này?” Thiên Dịch nghiêng đầu đi, nhìn Thường Cảnh ngồi bên cạnh mình, hiếu kỳ hỏi.
“À, không có gì, anh chỉ muốn tìm hiểu một chút tình huống thế giới này.” Thường Cảnh mỉm cười, hai tay chống cằm, hé mắt, nói: “Có điều, Thiên Dịch hiểu Phụng Linh Đường rất rõ nhỉ, có thể nói ra nhiều như vậy.” Hơn nữa, vừa mới bắt đầu nhắc tới tên này, đôi mắt còn hiện lên một tia sáng.
“Ừ, bởi vì do cha nói, Tinh Linh có thể tiến vào Phụng Linh Đường, đều rất mạnh mẽ.”
Gãi gãi đầu mình, Thiên Dịch nhớ tới hai người cha của cậu mỗi lần đi ra ngoài không mang theo cậu đi, khi trở về có nói cho cậu một ít chuyện.
Nghĩ như thế, bỗng nhiên Thiên Dịch sinh ra một ý tưởng, cậu ngẩng đầu, mở to hai mắt quay về Thường Cảnh nói, “Tiểu Cảnh, ta muốn tiến vào Phụng Linh Đường, có như vậy, mới có thể tăng nhanh linh lực của chính mình.”
“Nhưng mà, cậu còn vị thành niên.” Thường Cảnh không thể nói Thiên Dịch nhỏ, hơn nữa nếu tiến vào Phụng Linh Đường Tinh Linh đều phải rất mạnh mẽ, còn Thiên Dịch chỉ mới vị thành niên, liệu có được không?
Thường Cảnh không thể không đối với chuyện này cả đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Tiểu Cảnh, ta muốn đến nhìn thử, Phụng Linh Đường hàng năm đều sẽ công khai tuyển Tinh Linh mới tiến vào.”
Thiên Dịch rất tin tưởng, cậu không phải tự kiêu, lúc cậu còn rất nhỏ đã bắt đầu không ngừng rèn luyện chính mình, lúc còn chưa thành niên, linh lực cũng có thể chống chọi với linh lực Tinh Linh thành niên khác.
Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch đôi mắt màu lục sắc sáng lấp lánh như đạt được quyết tâm, vốn muốn khuyên nhủ một lần bèn nuốt trở vào trong bụng, cuối cùng, chỉ hóa thành vài chữ: “Vậy thì, cậu phải cố gắng lên!”
Thiên Dịch gật đầu thật mạnh, “Tiểu Cảnh không cần lo lắng, cho dù không có cách nào tiến vào Phụng Linh Đường, thế nhưng, ta sẽ không để cho chính mình bị thương.”
Thiên Dịch nở nụ cười sạch sẽ khiến Thường Cảnh vốn có chút lo lắng thâm tâm dần dần bình tĩnh trở lại, y rũ xuống đôi mắt, cuối cùng, vẫn không nói câu gì.
Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh tiểu nhị, đánh vỡ sự bình tĩnh ở trong căn phòng.
Đại khái là do chữa trị linh lực thức tỉnh, Thường Cảnh đã đi hơn một canh giờ, cũng không cảm thấy có chút mệt mỏi uể oải nào.
Chân của hai người đi không nhanh cũng không chậm, cuối cùng trước khi chạng vạng đã tới, đến được Bình Thành.
Tiến vào Bình Thành, hai bên đường phố đều là các cửa hàng, có một số tiểu thương buôn bán vật phẩm còn đứng ngay tại đường lôi kéo khách ghé gian hàng mình.
Thường Cảnh chú ý tới, trên đường phố đi lại, đa số đều là giống đực, có rất ít giống cái đi lại, cho dù có, cũng là cúi đầu, bước chân vội vàng.
Cảm giác được những ánh mắt dán lên người mình, Thường Cảnh chớp mắt, y cảm thấy, chính mình dường như trở thành dị loại?
Dù sao, từ lúc y tiến vào cửa thành đi cho đến bây giờ, gặp phải giống cái, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chính mình cứ quang minh chính đại ngẩng đầu ưỡn ngực đi lại trên đường phố, bản thân đã là một dị loại rồi.
Hơi nhíu nhíu mày, cái loại bị cho rằng là động vật trong sở thú hoặc cái cây di động, Thường Cảnh thấy khắp toàn thân đều khó chịu.
Thiên Dịch hiển nhiên cũng chú ý tới, cậu đưa tay nắm lấy người đứng bên cạnh mình, đem bàn tay đặt vào trong lòng bàn tay của mình, sau đó, mới tiếp tục chậm rãi bước đi.
Được Thiên Dịch nắm tay, Thường Cảnh phát hiện, những tầm mắt dừng lại trên người y, đã giảm thiểu đi rất nhiều.
Vì thế, vốn dĩ lông mày y đang nhíu chặt từ từ giãn ra, khóe miệng, chậm rãi nâng lên y cưới nhàn nhạt.
……
Bỏ ra một viên ngọc bích, cả bọn Thường Cảnh được cho một gian phòng khách phổ thông, đồng thời, có thể ở liên tục ba ngày, còn có cả bao ăn.
Thường Cảnh: “……”
Khi đi lên cầu thang, Thường Cảnh kéo tay áo Thiên Dịch, hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch, “Thiên Dịch, chúng ta chỉ còn một viên ngọc bích cuối cùng?”
Lại nói, bọn họ còn chưa kịp ăn cơm đã bị đuổi ra rồi đi.
“Tiểu Cảnh, thật ra, một viên hoàng bảo thạch là có thể mua cả tòa tiểu viện.” Nghĩa bóng chính là, một viên ngọc bích có thể trụ trong khách điếm ba ngày, đã là rất xa xỉ rồi.
“…… Được rồi.” Thường Cảnh trong sáng nghĩ, mặt hàng của thế giới này, thật sự là quá tiện nghi…… Có điều, tiền thông dụng là đá quý, xem như, cũng thật bình thường!
Đi vào gian phòng, Thường Cảnh nhìn chung quanh, đối với cái gọi là gian phòng phổ thông, liền định nghĩa.
―― một cái giường cùng bàn tròn và bốn cái ghế đẩu, một tấm bình phong được đặt trong một góc phòng, bên trong đặt một thùng gỗ, đó là nơi dùng để tắm rửa.
Bố trí rất đơn giản, tuy rằng đơn giản, nhưng thật thoải mái.
Kéo cái ghế đẩu, Thường Cảnh ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Thiên Dịch, tiếp theo, cậu có kế hoạch gì không?”
Thiên Dịch dẫn y rời đi thôn Tinh Linh mục đích thứ nhất là muốn trở nên mạnh hơn, mục đích thứ hai là né tránh Rohan.
“Không biết nữa.” Nghiêng đầu, Thiên Dịch nói, đôi mắt xanh biếc trong suốt cực kì.
Bất quá khi cậu nói ra, Thường Cảnh đang nhìn cậu chờ mong thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống sàn nhà.
Trợn to hai mắt, Thường Cảnh đỡ trán buồn phiền nói: “…… Thiên Dịch, chí ít ra cậu phải có mục tiêu, mới rời khỏi thôn Tinh Linh chứ.”
Thiên Dịch nghiêng đầu, hai lỗ tai nhọn giật giật, sau đó, chậm rãi đỏ ửng lên.
“Ờ, thật ra, ta quên mất.”
“……” Thường Cảnh bất đắc dĩ, y ngồi ngay ngắn người lại, từng câu từng chữ nói: “Vậy bây giờ, Thiên Dịch muốn làm gì?”
“Ta muốn đi rèn luyện chính mình, tự thân đột phá.” Nhíu mày, Thiên Dịch có chút mờ mịt, “Nhưng mà ta không biết phải làm thế nào, thế giới bên ngoài, thật xa lạ.”
Trên thực tế, Thiên Dịch từ khi có ý thức cho đến nay, rất ít khi ra khỏi thôn Tinh Linh, tính toán số lần, cộng đầu ngón tay cùng chân là có thể đếm ra.
“…… Thiên Dịch muốn như thế nào, mới có thể tăng lên linh lực?” Thường Cảnh hỏi.
“Ta muốn chiến đấu với người lợi hại hơn ta.” Thiên Dịch nhanh chóng trả lời, có điều rất nhanh cậu liền hạ mi xuống, “Nhưng mà, ta cũng không thể tùy tiện tìm giống đực liền nói muốn khiêu chiến với hắn.”
Ở trên quốc gia này, Tinh Linh có khuynh hướng hòa bình, mà Ma Tộc cùng Thú Tộc lại hiếu chiến, Nhân tộc thì trung gian, bất thiên bất ỷ*. Thiên Sứ ở Thiên Chi Quốc, xưa nay chưa bao giờ xuất hiện nhúng tay vào sự vụ của quốc gia, vì lẽ đó không được tính vào.
*Bất thiên bất ỷ: không nghiêng không lệch
“Trước kia thời điểm mỗi lần ta rèn luyện, chính là lên núi đi săn những con linh thú cấp thấp.” Cúi đầu, Thiên Dịch tiếp tục nhẹ giọng nói.
Thường Cảnh thật sự bất đắc dĩ, y xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Như vậy ở nơi này, có tổ chức nào đấu giải không?” Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy.
Thiên Dịch mắt sáng rực lên, “Có, là Phụng Linh Đường.”
“Đây là tổ chức gì?” Thường Cảnh trong miệng nghiền ngẫm ba chữ này, không minh bạch, “Tổ chức này rất lợi hại sao?”
“Phụng Linh Đường do chính Tinh Linh tạo dựng, bọn họ đều chấp hành nhiệm vụ đến từ Tinh Linh Hoàng.” Thiên Dịch giải thích cho Thường Cảnh biết.
Còn không phải là tương đương với việc hoàng đế hạ chỉ đưa nhiệm vụ cho binh lính làm hay sao…… Thường Cảnh trong lòng không còn gì để nói liền nghẹn luôn, hóa ra nơi này không có tự do làm nhiệm vụ. Có điều nghĩ cũng đúng, thế giới này là dị thế đại lục, cũng không phải là trên địa cầu.
“Bình thường nhiệm vụ của bọn họ là làm gì?” Thường Cảnh hiếu kỳ, thường thường những binh sĩ của hoàng đế đều dẹp loạn sơn tặc bắt người xấu hoặc ra chiến trường, không biết thế giới này, những Tinh Linh sẽ làm những gì.
Thiên Dịch suy nghĩ thật kĩ, mới trả lời: “Hẳn là càn quét các sơn tặc có ý định lăm le lãnh địa quản hạt của Tinh Linh Hoàng hoặc là đi công kích những linh thú cấp thấp, đại loại là thế.”
Kỳ thật cậu cũng không biết rõ lắm, bởi vì lúc cậu sinh ra ở thôn Tinh Linh, thôn Tinh Linh được xem như là thôn hòa bình, mọi người tự cấp tự túc, sinh hoạt tự do tự tại, rất ít tham dự chuyện bên ngoài.
“……” Thường Cảnh minh bạch, nói thẳng ra, giống như trong lịch sử Thiên Triều, làm việc y như những binh lính thủ hạ của hoàng đế.
“Sao Tiểu Cảnh hỏi ta vấn đề này?” Thiên Dịch nghiêng đầu đi, nhìn Thường Cảnh ngồi bên cạnh mình, hiếu kỳ hỏi.
“À, không có gì, anh chỉ muốn tìm hiểu một chút tình huống thế giới này.” Thường Cảnh mỉm cười, hai tay chống cằm, hé mắt, nói: “Có điều, Thiên Dịch hiểu Phụng Linh Đường rất rõ nhỉ, có thể nói ra nhiều như vậy.” Hơn nữa, vừa mới bắt đầu nhắc tới tên này, đôi mắt còn hiện lên một tia sáng.
“Ừ, bởi vì do cha nói, Tinh Linh có thể tiến vào Phụng Linh Đường, đều rất mạnh mẽ.”
Gãi gãi đầu mình, Thiên Dịch nhớ tới hai người cha của cậu mỗi lần đi ra ngoài không mang theo cậu đi, khi trở về có nói cho cậu một ít chuyện.
Nghĩ như thế, bỗng nhiên Thiên Dịch sinh ra một ý tưởng, cậu ngẩng đầu, mở to hai mắt quay về Thường Cảnh nói, “Tiểu Cảnh, ta muốn tiến vào Phụng Linh Đường, có như vậy, mới có thể tăng nhanh linh lực của chính mình.”
“Nhưng mà, cậu còn vị thành niên.” Thường Cảnh không thể nói Thiên Dịch nhỏ, hơn nữa nếu tiến vào Phụng Linh Đường Tinh Linh đều phải rất mạnh mẽ, còn Thiên Dịch chỉ mới vị thành niên, liệu có được không?
Thường Cảnh không thể không đối với chuyện này cả đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Tiểu Cảnh, ta muốn đến nhìn thử, Phụng Linh Đường hàng năm đều sẽ công khai tuyển Tinh Linh mới tiến vào.”
Thiên Dịch rất tin tưởng, cậu không phải tự kiêu, lúc cậu còn rất nhỏ đã bắt đầu không ngừng rèn luyện chính mình, lúc còn chưa thành niên, linh lực cũng có thể chống chọi với linh lực Tinh Linh thành niên khác.
Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch đôi mắt màu lục sắc sáng lấp lánh như đạt được quyết tâm, vốn muốn khuyên nhủ một lần bèn nuốt trở vào trong bụng, cuối cùng, chỉ hóa thành vài chữ: “Vậy thì, cậu phải cố gắng lên!”
Thiên Dịch gật đầu thật mạnh, “Tiểu Cảnh không cần lo lắng, cho dù không có cách nào tiến vào Phụng Linh Đường, thế nhưng, ta sẽ không để cho chính mình bị thương.”
Thiên Dịch nở nụ cười sạch sẽ khiến Thường Cảnh vốn có chút lo lắng thâm tâm dần dần bình tĩnh trở lại, y rũ xuống đôi mắt, cuối cùng, vẫn không nói câu gì.
Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh tiểu nhị, đánh vỡ sự bình tĩnh ở trong căn phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook