Đường Chuyên
-
Chương 1513: Chưa Bao Giờ Làm Đúng Chuyện Gì
Khi đế vương tử vong luôn cuồng bạo, sở hữu quyền lực tối cao khiến họ làm việc không cần biết hậu quả, đế vương quan niệm ta chết rồi bận tâm làm gì hồng thủy ngợp trời không phải chỉ có một hai người.
Cho nên Vân Diệp an ủi hoàng đế, không để hắn sinh ra oán hận.
Vân Diệp mang cả nhà vào phường Hưng Hóa, là lưu thủ Trường An mà không ở trong Trường An thì còn ai dám ở? Phiêu kỵ đại tướng quân là danh hiệu quá lớn, người mang thân phận này đa phần là phản tặc, ví như Vương Mãng.
Lý Thừa Càn rốt cuộc cũng nhường vị cho Lý Quyết, năm Thái Hưng kết thúc, tiếp đó là năm Càn Nguyên.
Vô số văn nhân tán tụng hành động của Lý Thừa Càn, liên tục ba đời hoàng đế đều nhường vị, cho thiên hạ một ám thị mạnh mẽ, đó là hoàng vị luân phiên sẽ không đổ máu nữa, chỉ cần lưu truyền hai đời nữa, dù hoàng tộc hay thiên hạ đều sẽ quen với sự chuyển giao này.
Yển ổn, đó là lễ vật lớn nhất Lý Thừa Càn tặng cho thần dân.
Ngày đầu tiên Lý Quyết đăng cơ được Lý Thừa Càn dạy viết thư xá miễn, những thần tử bị biếm chức còn chưa tới nơi đã bị triệu về.
Lý Nghĩa Phù căn bản không rời Trường An, thác bệnh nằm nhà hai tháng, sau khi được xá miễn cảm kích quỳ dưới chân Lý Quyết, thề cống hiến sinh mệnh của mình..v..v..
Trương Gián Chi ngứa mắt với cách làm của Lý Nghĩa Phù, chỉ trích hắn đóng kịch, kết quả bị Lý Nghĩa Phù chửi từ tổ tiên tám đời tới con cháu hậu thế, nếu không có Địch Nhân Kiệt ra mặt, không biết còn cãi nhau tới bao giờ.
Không cãi lại Lý Nghĩa Phù trên triều, Trương Gián Chi viết (nịnh thần) đưa lên công báo, vạch trần quá khứ của Lý Nghĩa Phù, ngay cả chuyện hắn ép kỹ nữ đáng thương tiếp khách không ngơi nghỉ cũng bị phơi bày.
Kết quả tất nhiên hai người thành tử địch, Lý Quyết hạ lệnh một làm đài quan tây phủ, một làm đại lão đông các, kết quả chính lệnh mới của Đại Đường trở nên vô cùng gian nan.
Vân Diệp, Trường Tôn Xung không nói không rằng, ai nấy ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, kệ phía dưới cãi vã, tâm tự của họ không ờ trên triều mà ở hậu cung, lúc nào cũng sẵn sàng đợi tin hoàng đế ngự long đăng thiên.
Trường Tôn thị ngồi bên giường Lý Thừa Càn, khẽ vuốt ve gò má hắn, nhi tử mình đã đi hết số mệnh rồi.
- Mẫu hậu, không thể ma chay cho người là bất hiếu lớn nhất của con. Có điều cũng may còn mẫu hậu, Vân Diệp mới không làm bừa, như thế Trường Tôn Xung cũng không dám hành động, chỉ cần một người trong số họ có lòng khác là đại họa với Đại Đường, có lẽ đó là chút thương xót cuối cùng của trời cao dành cho con.
Trường Tôn thị lau mồ hô trên trán nhi tử, giọng khàn khàn:
- Không sao, Vân Diệp là người không có dã tâm, còn nhớ ngày phụ hoàng con đăng thiên không? Vân Diệp lập tức bỏ thành phòng Ngọc Sơn không chút quyến luyến, điều đó chứng tỏ với y đó là gánh nặng, không phải vận may.
- Mười năm sau Quyết Nhi hai mươi tuổi, tới lúc đó nó có thể tự định đoạt rồi, từ biểu hiện những năm qua có thể thấy, nó sẽ là bậc anh chủ.
- Con triệu toàn bộ Huyền giáp quân về là đúng, nhân tâm khó lường, hoàng gia cần lực lượng dự phòng, không phải nhắm vào ai, mà vì duy trì quốc gia.
- Con sống quá mệt, sớm biết như thế năm xưa không nên đưa con lên hoàng vị.
Lý Thừa Càn kiên quyết lắc đầu:
- Hài nhi không hối hận, đó là mộng tưởng của con. Con thích nhất là dẫn mười vạn thiết kỵ tung hoành thảo nguyên, tổ tiên chúng ta làm thế, con cũng muốn làm thế, con là con cháu của lang tộc, vận mệnh định sẵn sẽ vất vả cả đời..
Trường Tôn thị thở dài, tay vuốt qua mắt Lý Thừa Càn, nói nhỏ:
- Con mệt rồi, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ thấy thoải mái hơn.
Lý Thừa Càn rất nghe lời n hắm mắt lại, lúc sau đột nhiên mở ra:
- Con ngủ không dậy nữa, xin mẫu thân dạy bảo tốt Lý Quyết, nếu Lý Tượng có hành động gì, lệnh Vân Diệp dùng tốc độ nhanh nhất giết chết.
Nói xong dần dần nhắm mắt lại, ngực cũng dần dần không còn động tĩnh nữa.
Trường Tôn thị ngồi rất lâu mới tát Lý Thừa Càn một cái, nước mắt ứa ra:
- Cha con các ngươi thật là...
Người khác đang tiến hành quốc tang thì Vân Diệp phóng như bay tới Nhạc Châu, vì Lý Tượng đã tạo phản.
Bảy châu phủ Hành, Phù, Đàm, Sâm, Sâm, Thiệu, Vĩnh, Đạo giương cờ trừ ngụy đế, điên cuồng men theo Trường Giang hướng thẳng về Nhạc Châu, nhưng bị lão tướng Tiết Vạn Triệt đánh tan, xoay sang đánh Trường Sa.
Lý Tượng điên rồi, có lẽ người Lý gia đều có ít gen điên, hắn dựa vào cái gì tin rằng chỉ cần minh dựng cờ lên là anh hùng thiên hạ sẽ trỗi dậy? Thiên hạ hòa bình đã lâu, đâu ra anh hùng? Loạn thế mới có anh hùng! Ai vứt gia nghiệp theo hắn liều mạng, hắn đâu phải thần tiên.
Vân Diệp tin, chỉ cầ mình tới Hành Dương, quân đội của Lý Tượng sẽ lập tức tan rã. Cho nên Vân Diệp chỉ mang ba nghìn Huyền Giáp quân, đối phó với Lý Tượng không cần làm to chuyện.
Lý Tượng không đánh nổi Tiết Vạn Triệt, nhưng hại dân chúng rất thảm, dọc đường xác chết đầy đồng, khắp nơi đổ nát, bách tính may mắn thoát nạn quỳ dưới ngựa Vân Diệp, mong sư vương báo thù cho họ.
Thủ hạ của Lý Tượng không phải tạo phản, mà biến thành cướp, đốt phá cướp bóc lung tung, nghe nói Lý Tượng xưng làm thế là vì báo thù, báo thù bách tính không chịu theo mình tạo phản.
Quay sang đánh Trường Sa cũng bị thủ quân đánh bại, đành quay lại Hành Dương. Năm châu Dương, Đàm, Sâm, Thiệu, Vĩnh, Đạo dần bị quân đội xung quanh thu phục, địa bàn Lý Tượng khống chế được chỉ còn Hành Dương và Phù Châu.
Vân Diệp hạ lệnh:" Giết không tha!", kết cục duy nhất của kẻ tham dự tạo phản là chết, nếu không nghiêm trừng còn không biết bao kẻ xưng vương.
Khi Vân Diệp tới thành Hành Dương bị sự tàn bạo của Lý Tượng làm giật mình, tường thành treo lủng lẳng đầu người, già trẻ nam nữ đều có.
Theo đô thủy giám báo cáo đó là cả nhà thứ sử Chương Đắc Tương và biệt giá Thuần Vu Phần, khi Lý Tượng tạo phản, hai người họ ra sức ngăn cản nên có kết cục này.
Vân Diệp trán nổi gân xanh, lần này dù Trường Tôn thị có ngăn cản thì y cũng băm vằm Lý Tượng, Chương Đắc Tương và Thuần Vu Phần đều là học sinh thư viện, thậm chí là hảo hữu của Lý Tượng, nghĩ tới Vân Thọ cũng là hảo hữu của Lý Tượng mà sợ hãi, trước kia mình còn khuyên Lý Thừa Càn nhường hoàng vị cho Lý Tượng, nếu để hắn thành công, Vân gia khó có kết cục tốt đẹp.
Không ngờ Lý Tượng phái thuyết khách tới, còn hi vọng Vân Diệp ra nhập phản quân, nếu như Vân Diệp không hài lòng, hai bên chia sông cai trì cũng được.
Lý Tượng rất tự tin, trong mắt hắn mình là trưởng tử của hoàng đế, có danh phận đại nghĩa, nhượng bộ như thế là cực lớn.
Vân Diệp nghe tên thuyết khách nói xong liền phẩy tay, tên cuồng nhân còn chưa kịp báo danh đó bị Lưu Tiến Bảo trên lên cột, khi thi thể của thuyết khách giơ cao trước thành, Lý Tượng mặt trắng bệch.
Hắn chẳng sợ mất vài châu phủ, hắn đem toàn bộ hi vọng vào đại tướng tới tiêu diệt mình, nếu là Vân Diệp hoặc Trường Tôn Xung là tốt nhất, tới giờ hắn mới phát hiện mình sai quá mức.
Trầm mặc hồi lâu hắn hạ lệnh mở cổng thành đầu hàng, hắn tin nãi nãi không giết mình, cùng lắm mình bị cấm túc như thập lục vương là cùng.
Vân Diệp cho đào một cái hố cực lớn ngoài thành, chỉ cần xác định là kẻ tham dự phản loạn đều cho một đao ném xuống hồ. Khi Lý Tượng nôn tới xay xẩm mặt mày phát hiện mình cũng bị quân sĩ ném xuống hồ mới nhận ra hình như mình không đoán đúng chuyện gì cả.
Cho nên Vân Diệp an ủi hoàng đế, không để hắn sinh ra oán hận.
Vân Diệp mang cả nhà vào phường Hưng Hóa, là lưu thủ Trường An mà không ở trong Trường An thì còn ai dám ở? Phiêu kỵ đại tướng quân là danh hiệu quá lớn, người mang thân phận này đa phần là phản tặc, ví như Vương Mãng.
Lý Thừa Càn rốt cuộc cũng nhường vị cho Lý Quyết, năm Thái Hưng kết thúc, tiếp đó là năm Càn Nguyên.
Vô số văn nhân tán tụng hành động của Lý Thừa Càn, liên tục ba đời hoàng đế đều nhường vị, cho thiên hạ một ám thị mạnh mẽ, đó là hoàng vị luân phiên sẽ không đổ máu nữa, chỉ cần lưu truyền hai đời nữa, dù hoàng tộc hay thiên hạ đều sẽ quen với sự chuyển giao này.
Yển ổn, đó là lễ vật lớn nhất Lý Thừa Càn tặng cho thần dân.
Ngày đầu tiên Lý Quyết đăng cơ được Lý Thừa Càn dạy viết thư xá miễn, những thần tử bị biếm chức còn chưa tới nơi đã bị triệu về.
Lý Nghĩa Phù căn bản không rời Trường An, thác bệnh nằm nhà hai tháng, sau khi được xá miễn cảm kích quỳ dưới chân Lý Quyết, thề cống hiến sinh mệnh của mình..v..v..
Trương Gián Chi ngứa mắt với cách làm của Lý Nghĩa Phù, chỉ trích hắn đóng kịch, kết quả bị Lý Nghĩa Phù chửi từ tổ tiên tám đời tới con cháu hậu thế, nếu không có Địch Nhân Kiệt ra mặt, không biết còn cãi nhau tới bao giờ.
Không cãi lại Lý Nghĩa Phù trên triều, Trương Gián Chi viết (nịnh thần) đưa lên công báo, vạch trần quá khứ của Lý Nghĩa Phù, ngay cả chuyện hắn ép kỹ nữ đáng thương tiếp khách không ngơi nghỉ cũng bị phơi bày.
Kết quả tất nhiên hai người thành tử địch, Lý Quyết hạ lệnh một làm đài quan tây phủ, một làm đại lão đông các, kết quả chính lệnh mới của Đại Đường trở nên vô cùng gian nan.
Vân Diệp, Trường Tôn Xung không nói không rằng, ai nấy ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, kệ phía dưới cãi vã, tâm tự của họ không ờ trên triều mà ở hậu cung, lúc nào cũng sẵn sàng đợi tin hoàng đế ngự long đăng thiên.
Trường Tôn thị ngồi bên giường Lý Thừa Càn, khẽ vuốt ve gò má hắn, nhi tử mình đã đi hết số mệnh rồi.
- Mẫu hậu, không thể ma chay cho người là bất hiếu lớn nhất của con. Có điều cũng may còn mẫu hậu, Vân Diệp mới không làm bừa, như thế Trường Tôn Xung cũng không dám hành động, chỉ cần một người trong số họ có lòng khác là đại họa với Đại Đường, có lẽ đó là chút thương xót cuối cùng của trời cao dành cho con.
Trường Tôn thị lau mồ hô trên trán nhi tử, giọng khàn khàn:
- Không sao, Vân Diệp là người không có dã tâm, còn nhớ ngày phụ hoàng con đăng thiên không? Vân Diệp lập tức bỏ thành phòng Ngọc Sơn không chút quyến luyến, điều đó chứng tỏ với y đó là gánh nặng, không phải vận may.
- Mười năm sau Quyết Nhi hai mươi tuổi, tới lúc đó nó có thể tự định đoạt rồi, từ biểu hiện những năm qua có thể thấy, nó sẽ là bậc anh chủ.
- Con triệu toàn bộ Huyền giáp quân về là đúng, nhân tâm khó lường, hoàng gia cần lực lượng dự phòng, không phải nhắm vào ai, mà vì duy trì quốc gia.
- Con sống quá mệt, sớm biết như thế năm xưa không nên đưa con lên hoàng vị.
Lý Thừa Càn kiên quyết lắc đầu:
- Hài nhi không hối hận, đó là mộng tưởng của con. Con thích nhất là dẫn mười vạn thiết kỵ tung hoành thảo nguyên, tổ tiên chúng ta làm thế, con cũng muốn làm thế, con là con cháu của lang tộc, vận mệnh định sẵn sẽ vất vả cả đời..
Trường Tôn thị thở dài, tay vuốt qua mắt Lý Thừa Càn, nói nhỏ:
- Con mệt rồi, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ thấy thoải mái hơn.
Lý Thừa Càn rất nghe lời n hắm mắt lại, lúc sau đột nhiên mở ra:
- Con ngủ không dậy nữa, xin mẫu thân dạy bảo tốt Lý Quyết, nếu Lý Tượng có hành động gì, lệnh Vân Diệp dùng tốc độ nhanh nhất giết chết.
Nói xong dần dần nhắm mắt lại, ngực cũng dần dần không còn động tĩnh nữa.
Trường Tôn thị ngồi rất lâu mới tát Lý Thừa Càn một cái, nước mắt ứa ra:
- Cha con các ngươi thật là...
Người khác đang tiến hành quốc tang thì Vân Diệp phóng như bay tới Nhạc Châu, vì Lý Tượng đã tạo phản.
Bảy châu phủ Hành, Phù, Đàm, Sâm, Sâm, Thiệu, Vĩnh, Đạo giương cờ trừ ngụy đế, điên cuồng men theo Trường Giang hướng thẳng về Nhạc Châu, nhưng bị lão tướng Tiết Vạn Triệt đánh tan, xoay sang đánh Trường Sa.
Lý Tượng điên rồi, có lẽ người Lý gia đều có ít gen điên, hắn dựa vào cái gì tin rằng chỉ cần minh dựng cờ lên là anh hùng thiên hạ sẽ trỗi dậy? Thiên hạ hòa bình đã lâu, đâu ra anh hùng? Loạn thế mới có anh hùng! Ai vứt gia nghiệp theo hắn liều mạng, hắn đâu phải thần tiên.
Vân Diệp tin, chỉ cầ mình tới Hành Dương, quân đội của Lý Tượng sẽ lập tức tan rã. Cho nên Vân Diệp chỉ mang ba nghìn Huyền Giáp quân, đối phó với Lý Tượng không cần làm to chuyện.
Lý Tượng không đánh nổi Tiết Vạn Triệt, nhưng hại dân chúng rất thảm, dọc đường xác chết đầy đồng, khắp nơi đổ nát, bách tính may mắn thoát nạn quỳ dưới ngựa Vân Diệp, mong sư vương báo thù cho họ.
Thủ hạ của Lý Tượng không phải tạo phản, mà biến thành cướp, đốt phá cướp bóc lung tung, nghe nói Lý Tượng xưng làm thế là vì báo thù, báo thù bách tính không chịu theo mình tạo phản.
Quay sang đánh Trường Sa cũng bị thủ quân đánh bại, đành quay lại Hành Dương. Năm châu Dương, Đàm, Sâm, Thiệu, Vĩnh, Đạo dần bị quân đội xung quanh thu phục, địa bàn Lý Tượng khống chế được chỉ còn Hành Dương và Phù Châu.
Vân Diệp hạ lệnh:" Giết không tha!", kết cục duy nhất của kẻ tham dự tạo phản là chết, nếu không nghiêm trừng còn không biết bao kẻ xưng vương.
Khi Vân Diệp tới thành Hành Dương bị sự tàn bạo của Lý Tượng làm giật mình, tường thành treo lủng lẳng đầu người, già trẻ nam nữ đều có.
Theo đô thủy giám báo cáo đó là cả nhà thứ sử Chương Đắc Tương và biệt giá Thuần Vu Phần, khi Lý Tượng tạo phản, hai người họ ra sức ngăn cản nên có kết cục này.
Vân Diệp trán nổi gân xanh, lần này dù Trường Tôn thị có ngăn cản thì y cũng băm vằm Lý Tượng, Chương Đắc Tương và Thuần Vu Phần đều là học sinh thư viện, thậm chí là hảo hữu của Lý Tượng, nghĩ tới Vân Thọ cũng là hảo hữu của Lý Tượng mà sợ hãi, trước kia mình còn khuyên Lý Thừa Càn nhường hoàng vị cho Lý Tượng, nếu để hắn thành công, Vân gia khó có kết cục tốt đẹp.
Không ngờ Lý Tượng phái thuyết khách tới, còn hi vọng Vân Diệp ra nhập phản quân, nếu như Vân Diệp không hài lòng, hai bên chia sông cai trì cũng được.
Lý Tượng rất tự tin, trong mắt hắn mình là trưởng tử của hoàng đế, có danh phận đại nghĩa, nhượng bộ như thế là cực lớn.
Vân Diệp nghe tên thuyết khách nói xong liền phẩy tay, tên cuồng nhân còn chưa kịp báo danh đó bị Lưu Tiến Bảo trên lên cột, khi thi thể của thuyết khách giơ cao trước thành, Lý Tượng mặt trắng bệch.
Hắn chẳng sợ mất vài châu phủ, hắn đem toàn bộ hi vọng vào đại tướng tới tiêu diệt mình, nếu là Vân Diệp hoặc Trường Tôn Xung là tốt nhất, tới giờ hắn mới phát hiện mình sai quá mức.
Trầm mặc hồi lâu hắn hạ lệnh mở cổng thành đầu hàng, hắn tin nãi nãi không giết mình, cùng lắm mình bị cấm túc như thập lục vương là cùng.
Vân Diệp cho đào một cái hố cực lớn ngoài thành, chỉ cần xác định là kẻ tham dự phản loạn đều cho một đao ném xuống hồ. Khi Lý Tượng nôn tới xay xẩm mặt mày phát hiện mình cũng bị quân sĩ ném xuống hồ mới nhận ra hình như mình không đoán đúng chuyện gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook