Đường Chim Bay
-
Quyển 4 - Chương 18: Ngoại truyện 9: Mẹ đại nhân mạnh mẽ và cha đại nhân vạn năng
Tôi tên là Lockon, em trai sinh đôi tên Roch Wolf, năm nay sắp tròn mười hai tuổi rồi.
Thành viên gia đình của chúng tôi tổng cộng mười người, theo cách nói của ba, chính là "Vừa đủ biên chế của tiểu đội xanh đỏ và quan chỉ huy". Còn theo lời chú Dương, chính là "biên chế này ít hơn một người so với bảy trường hạng A ở Trung Quốc". Sau đó ba sẽ rất ấm ức hỏi chú DƯơng "Sao anh chửi nhà chúng tôi như thế", chú DƯơng sẽ cười lạnh trả lời "Tôi thích khi dễ tên ngốc như anh đó", mẹ sẽ chỉ lành lạnh nói "Dương, anh thích thì ở lại nhà chúng tôi ăn tối đi, tôi gọi Dora tới cùng nhau làm bữa ăn lớn", vì vậy chú Dương lộ ra vẻ mặt muốn ở lại mà không dám, càng thêm ấm ức đi về nhà. Thuận tiện nói một tiếng, nhà chú ấy ở đối diện nhà chúng tôi, cách cái sân và con đường, cự ly ước chừng hơn 100m.
Nhà chúng tôi không phải có nhiều thành viên thế này ngay từ đầu, mới đầu thành viên là ba và mẹ, nhóm thành viên thứ hai chính là tôi và Roch Wolf. Bởi vì tôi cùng Roch Wolf là sanh đôi khác trứng, cho nên diện mạo chênh lệch khá lớn. Tổng thể mà nói, em trai tương đối giống ba, tóc màu vàng, tròng mắt màu hổ phách, mà tôi thì tương đối giống mẹ, tóc màu đen, vóc dáng cũng thấp hơn em trai, con ngươi lại là màu xanh lá đậm.
Mẹ rất ưa thích đôi mắt của tôi, nhớ có một buổi tối tôi năm tuổi, sau khi ba kể chuyện ba con heo và sói cho chúng tôi nghe xong, tôi liền buồn ngủ, khi đó mẹ đang ngồi ở trên ghế sa lon bảo dưỡng súng ống (nghe nói cái "Ghế sa lon" đó là dùng vỏ xe bọc thép bỏ hoang cải trang thành, một chú kỳ quái tên Iris khen nó không dứt miệng, cho rằng vết đạn phía trên là hoa văn xinh đẹp nhất), có lẽ mẹ nghĩ tôi và em trai đã ngủ, nên nói với ba tôi: "Mắt con cả thật xinh đẹp, nếu đựng trong hộp thủy tinh nhất định đẹp hơn cả hạt ngọc lục bảo mà hoàng gia ANh trân quý."
Lúc ấy ba á khẩu không trả lời được, ba nhất định là ghen tỵ mắt của tôi đẹp hơn ba, vì vậy á khẩu không trả lời được một thời gian rất dài mới nói: "Em từ trước đến giờ chưa từng khen mắt anh đẹp."
Giọng điệu của ba rất uất ức, rất giống dáng vẻ của em trai khi đòi một cây súng thật làm quà giao thừa nhưng bị bác bỏ. Quả thực là rất thú vị. Sau đó mẹ liền giống như trước kia, rất bó tay cũng rất dịu dàng bắt đầu lời ngon tiếng ngọt, khen ba cười rộ lên.
. . . . Đợi chút, sao tôi cảm thấy càng nói càng kỳ quái, chẳng lẽ tình hình nhà của chúng tôi chính là "Giới tính thác loạn" trong truyền thuyết sao? !
Té xỉu, mặc kệ. Ít nhất ba đại nhân ở bên ngoài vẫn rất có khí khái của nam tử hán, hắn cả đời cũng chỉ có ở mẹ của chúng tôi trước mặt đại nhân mới có thể lộ ra loại thần thái này thôi.
Từ khi chúng tôi hiểu chuyện, mẹ luôn nhàn rỗi ở nhà, thỉnh thoảng đến bệnh viện của bác Carl giúp một tay. Ba cũng rất ít làm nhiệm vụ, cả ngày mang theo chúng tôi chạy khắp nơi, đi thăm nhiều loại bãi bắn bia, trụ sở huấn luyện, diễn tập thực chiến.
Tôi, em trai và mẹ đều rất thích ba. Một nguyên nhân quan trọng trong đó là, thức ăn mỗi ngày đều do ba lo liệu một mình, tôi đã từng nghi ngờ tại sao mẹ không giúp.
Sau đó, vào năm tôi và em trai được năm tuổi, rốt cuộc có một lần kia rất vô tình, khi nữ sĩ Dora hàng xóm kế bên nhà đến nhà chúng tôi làm khách, trùng hợp ba đi làm nhiệm vụ, vì vậy cô Dora và mẹ liền liên thủ bào chế một "Bữa tiệc lớn" có thể xưng là độc nhất vô nhị trên ý nghĩa.
Nhìn bánh pút-đing chocolate bị cắt thành cây đinh và bánh đúc đậu bị ngâm trong nước tương, hỗn hợp giấm chua và Whisky trộn vào tạo thành món ăn "Mát mẻ thoải mái", tôi không khỏi hoài nghi, trên thế giới còn có người nào có thể sáng tạo hơn dì Dora.
Mẹ đại nhân lập tức đẩy ngã tôi cảm thán.
Cô ấy tuyệt đối là kỳ tích sống của đấng sáng tạo!
Tôi và em trai trơ mắt nhìn mẹ bắt một con gà mấy ngày trước mang về làm thí nghiệm, rất nghiêm cẩn làm sạch không khí trong cổ nó, rồi nhanh chóng giết chết nó, sau đó mở microwave ra, trực tiếp vứt nó vào.
Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mẹ, ngài không nhổ lông của nó sao?"
Mẹ ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, sau đó không mấy xác định nói: "Ở quốc gia mẹ sinh ra, có một phương pháp làm gà tên ‘ gà ăn mày ’. Mẹ tin chắc đó là một phương pháp làm gà không cần nhổ lông" vì diễn tả chính xác, mẹ còn sử dụng tiếng nước mẹ.
Em trai "A" một tiếng, lập tức nói: "Mẹ, ba nói làm gà là hành vi không tốt."
"Ai nói làm gà không tốt? Ba con làm gà ăn rất ngon."
"Nhưng ba nói thầy của ba thề son sắt nói cho ba biết làm gà tuyệt không tốt."
Nghe đến đây, tôi tin chắc hai người bọn họ tuyệt đối là ông nói gà bà nói vịt, mẹ từ nhỏ đãsống ở nước Mĩ, mặc dù biết nói tiếng Hoa, khẩu âm cũng rất tốt, nhưng lại không hiểu rõ một số từ lóng quê nhà, mà ba được ông Sử Uy Khắc hun đúc ngày đêm, lại hiểu biết rất sâu về một số tiếng lòng quê nhà.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đứng ra ngăn lại hành động ngây thơ của bọn họ: "Nhưng mẹ, gà ăn mày là phải xử lý nội tạng trước, rồi trác bùn bên ngoài con gà, sau đó ném vào trong đống lửa để nướng, ba đã dạy con cách làm."
Mẹ đại nhân vĩ đại nghi ngờ nói: "Lockon, con cảm thấy lòng gà dở lắm à?"
"Ăn rất ngon."
"Nếu ăn ngon tại sao phải xử lý?"
". . . . . ."
"Con thích ăn bùn không?"
"Không thích."
"Vậy tại sao muốn trát bùn bên ngoài con gà?"
". . . . . ."
"Microwave có thể nướng chín thức ăn không?
"Có thể."
"Lửacó thể nướng chín thức ăn không?"
"Có thể."
"Nếu lửa và microwave có tác dụng như nhau, vậy tại sao không thể dùng microwave thay thế lửa?"
. . . . Thần toàn trí toàn năng, mẹ đại nhân của chúng tôi thật là tài tình, tôi nói không lại mẹ! Tôi khóc, cảm thấy bi ai vì ba thân yêu của mình, đoán chừng con gà kia trên trời có linh thiêng cũng muốn khóc.
Kết quả mấy món ăn hợp lại chính là tai nạn sao hỏa đụng địa cầu! Từ đó về sau, tôi và em trai đều lập chí học bản lĩnh của cha đại nhân, không thể cho mẹ đại nhân cơ hội cầm muôi nữa!
Bởi vì mẹ vô cùng có tài, nhà chúng tôi thỉnh thoảng sẽ làm ra động tĩnh rất lớn, tương tự với tiếng vang nổ tung. Sau mỗi lần nổ tung, trong nhà lập tức lọt vào rối ren cứu hỏa cứu tế.
Hàng xóm chung quanh cũng có người có tiền, nghe nói bọn họ đóng thuế rất cao, cho nên cực kỳ coi trọng quyền lợi mình được hưởng, mỗi lần đều lập tức gọi điện thoại đến bót cảnh sát tố cáo nhà chúng tôi có tiếng vang khả nghi.
Rốt cuộc có một lần, ba bị mang vào bót cảnh sát, nhốt chung với một đám du côn gây chuyện, bảo là muốn ba cảm thụ "Giáo dục tình yêu của đám côn đồ". Mẹ không nhanh không chậm liên lạc chú Howard làm luật sư, ngày hôm sau ba được bảo lãnh ra khỏi bót cảnh sát, bọn cảnh sát đưa ba ra ngoài cứ như đưa ôn thần.
Tôi và em trai nhìn thấy đồng thời ra ngoài còn có mười chú bác nước mắt ròng ròng, bọn họ nằm trên băng ca rồi bị đặt lên xe cứu thương. Vốn là muốn khởi tố ba cố ý tổn thương, nhưng bọn cảnh sát điều tra hình ảnh quay được tối đó, ba dưới tình huống bị vây công chỉ đấm mỗi người một cú, còn không phải là chỗ nguy hiểm. Bọn cảnh sát bi ai, ba là phòng vệ chính đáng, vì vậy tiền chữa bệnh cho bọn côn đồ bị thương chỉ có thể do bót cảnh sát xin tiền ở trên tiến hành bồi thường.
Sau lần đó ba không có bị phiền toái gì nữa.
Lần thứ hai thì ồn ào hơn, là mẹ bị mang vào bót cảnh sát. Ba cực kỳ gấp gáp sau nửa tiếng liền bắt chú Eyrie cùng đi bảo lãnh mẹ, nhưng bọn họ đã chậm, hậu quả mẹ tạo ra hiển nhiên càng có lực phá hoại hơn. Bọn cảnh sát muốn kiện mẹcố ý phá hư của công, nhưng xem phim quay được, lại là mẹ bị một người phụ nữ đẩy vào tường, "Không cẩn thận" liền đụng sụp tường, gạch đá văng ra còn làm bị thương mấy người phụ nữ đang vây công mẹ. Lúc mẹ rời khỏi bót cảnh sát còn phẫn mà gầm lên: "Đây là công trình bã đậu! Mấy người chờ coi, tôi muốn kiện mấy người dùng tiền thuế của chúng tôi xây công trình bã đậu!"
Trải qua hai chuyện này, nhân sĩ yêu thích hòa bình chung quanh nhà chúng tôi rối rít bán nhà dọn đi. Rất nhanh, mấy nhà đó cũng lục tục có chủ nhân mới.
Đầu tiên là chú Dương dọn đến căn nhà ba tầng màu xanh dương ở đối diện, chú ấy nói chú ấy mở một tiệm rượumới trong thành phố, buôn bán cũng không tệ lắm, về sau sẽ định cư ở Newyork. Tiếp theo là cô Dora, cô ấy nói cô ấy đổi bộ môn làm việc, về sau mỗi tuần chỉ đi làm ba ngày, cho dù đi tới đi lui giữa Washington và Newyork cũng sẽ không cảm thấy rất phiền toái. Sau đó bác Carl cũng mua nhà ở bên cạnh cô Dora. Sau đó nữa, Vincent, Iris, Brad cũng mua nhà quanh đây, nhưng bọn họ không thường ở nhà. Sau khi bị họ bao vây, không còn ai tố cáo nhà chúng tôi có tiếng vang khả nghi như tiếng nổ nữa.
Nhưng sau khi mẹ làm nổ cái microwave thứ mười sáu, mẹ rốt cuộc bỏ đi quyết tâm học nấu nướng cho giỏi. Tôi không biết mẹ làm sao lại dữ dội như vậy, đại đa số thời điểm ba đều hầu ở bên người mẹ cầm tay dạy, nhưng mẹ không phải "không cẩn thận" đóng cửa microwave quá mạnh, không thì nôn nóng quá nên ném vật phẩm dễ cháy dễ nổ vào microwave để làm cho lẹ, ba luôn rất dung túng, quét dọn chiến trường xong, ngày hôm sau lại mang một microwave mới từ tầng hầm lên.
Vào năm tôi và em trai tròn sáu tuổi, trong nhà bắt đầu gia tăng thành viên mới.
Người thứ nhất là em gái Arran Nia được chúng tôi mang về sau khi cả nhà đến Afganishtan thăm ông Sử Uy Khắc, cô Dora giúp chúng tôi làm thủ tục thu dưỡng. Em ấy lúc đầu rất trầm mặc khéo léo, nghe nói trong cái thôn em ấy sinh ra, con gái có địa vị rất thấp, không thể tùy tiện nói gì trước mặt đàn ông, cả cổ cũng không thể lộ ra. Chứng kiến tới hình thức chung đụng vừa đánh vừa giết của mẹ và ba, em ấy đầu tiên là run sợ, sau đó rốt cuộc dần dần nghĩ ra, sau nữa tôi và em trai mới biết Arran Nia là một ác ma nhỏ thích làm việc xấu và nói dối.
Ngay sau đó lại mang về một chị Suo Nala từ Somalia, nghe nói trước đây mẹ chị ấy tư thông với người đàn ông khác, nên bị người trong thôn ném đá đến chết. Tôi và em trai cũng đặc biệt thích chị ấy, bởi vì chị ấy làm việc luôn là đâu vào đấy, nói chuyện luôn không nóng không lạnh, còn có thể làm bánh nướng và bánh pho mát rất ngon. Ở trước mặt chỉ ấy, cả ác ma nhỏ Arran Nia cũng sẽ ngoan ngoãn không gây sự nữa, bởi vì nếu như không nghe lời, Suo Nala sẽ không cho em ấy ăn pho mát đặc chế nữa.
Tiếp đó nữa. . . .
Thành viên gia đình được cố định vào năm chúng tôi tròn mươi tuổi, lúc này, cha mẹ đã nuôi tám đứa bé, có đủ các nhân chủng. Bộ phận hành chính lo lắng cha mẹ không cách nào chăm sóc tốt cho họ, đã từng không chấp thuận thủ tục thu dưỡng, mẹ đại nhân dưới cơn nóng giận liền cáo lên tòa án, tất cả anh chị em chúng tôi đều đến làm nhân chứng. Sau khi giao nộp bảng thống kê tiền thu vào, con số tư sản hoa lệ lệ và sự đồng tâm hiệp lực của người một nhà chúng tôi đã đả động quan toà đại nhân, vì vậy tiền đồ thật tốt đẹp. . . .
Tốt đẹp sao? Tôi cảm thấy quả thật phải dùng tuổi trẻ màu máu" để đánh giá.
Đi ra tòa án bang New York, ba vui mừng không ngậm miệng được, ba nói với mẹ: "Cuối cùng có thể tạo thành tiểu đội xanh đỏ để tiến hành kháng chiến. Anh dẫn bốn đứa bé, em dẫn bốn đứa bé, chúng ta xem đội nào thắng."
Mẹ nhún nhún vai, coi như là đồng ý.
Anh chị em chúng tôi có tám người, thích ăn thức ăn ba làm, thích khóa dạy chữ của mẹ, quần áo bị rách ba sẽ may lại, bị bệnh mẹ sẽ rất dịu dàng chăm sóc. Về phần "tiểu đội tiến hành kháng chiến" mà ba luôn nhớ tới, dù là ở đội xanh với ba, hay là đội đen của mẹ, đều là có riêng thắng thua. Kháng chiến hàng tuần luôn là đề tài quan trọng gay gắt, quyết liệt giữa các anh chị em, thua tất nhiên không cam lòng muốn ngóc đầu trở lại, thắng cũng liều mạng già để giữ huy hoàng.
Khi chị Suo Nala sắp mười sáu tuổi, tôi và em trai mười một tuổi, trong nhà xảy ra một chuyện. Tập đoàn ba làm việc nhận được một nhiệm vụ có cấp bậc tương đối cao, bởi vì khó khăn khá nhiều, nên dù là ba đang "Thoái ẩn rừng núi" cũng bị Eyrie và Squall lôi đi. Sau một tuần ba rời khỏi nhà thì có một đám người xâm nhập vào nhà.
Đầu tiên là điện lực trong nhà bị cắt đứt, Suo Nala lập tức cầm điện thoại cố định lên, quả nhiên cả dây điện thoại cũng bị cắt đứt rồi. Chẳng lẽ đây chính là "Đánh lén" trong truyền thuyết? Tám anh chị em chúng tôi thật hưng phấn, ánh mắt lấp lánh đe dọa nhìn mẹ. Trong bóng tối, mẹ duỗi lưng một cái, sau đó nói: "Lockon và Roch Wolf phụ trách chăm sóc Tân Hoa và Mộc Mộc." Nói xong liền đi lên lầu. Thuận tiện nói một tiếng, Tân Hoa và Mộc Mộc là thành viên gia nhập gia đình trễ nhất.
Đám người kia hình như muốn bắt chúng tôi để uy hiếp ba, nào biết bọn họ đánh bàn tính quá tốt, lại lạc vào trong biển lớn chiến tranh nhân dân mênh mông. Mẹ đặc biệt tắt đi hệ thống bảo vệ, vì vậy chiến đầu bắt đầu lan tràn từ tầng hầm. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chân ướt chân ráo thực chiến, lúc đầu khẩn trương, nên chúng tôi phạm vào mấy sai lầm nhỏ, kết quả cuối cùng là, một thanh M14 đen ngòm chỉa vào trên ót Mộc Mộc.
Nhưng khi tay súng bóp cò, đầu đạn bị đập vào nòng súng bắn ra không được, xung lực phản lại mạnh hơn lực bắn bình thường nhiều, tay của hắn ta liền bị chấn thương. Đầu hắn đeo đèn ngoại truyến nhìn trong đêm, vì vậy thấy được nòng súng bị tôi bẻ cong. . . . Mẹ và ba am hiểu ảo thuật "Vặn ống sắt", tôi và Roch Wolf cũng biết, mặc dù còn chưa nhuần nhuyễn lắm, nhưng chúng tôi tin tưởng một thời gian nữa nhất định có thể làm việc nặng nhẹ nhàng như ba và mẹ.
Theo chú Dương nói, trước kia mẹ từng mở một phòng khám bệnh ở Los Angeles, khu đó trị an hỗn loạn, dân bản xứ đáng lẽ đều nghĩ phòng khám bệnh đó sẽ rất nhanh bị dìm ngập trong biển lớn chiến tranh của đám con đồ, nhưng cuối cùng, côn đồ lớn nhỏ gần đó nghe đến phòng khám bệnh đã sợ mất mật, tránh còn không kịp. Hiện tại đám người xông vào nhà của chúng tôi về sau nhất định cũng sẽ giống như đám lưu manh đó, trong lòng sẽ lưu lại vết thương không thể phai mờ.
Không lâu sau ba liền không hề bị thương trở về, trong nhà sớm được dọn sạch sẽ, khiến ba nghĩ là không có gì xảy ra, an tâm thở phào một cái. Mẹ vẫn kiên trì, không cho ba biết đoạn nhạc đệm này, chỉ nói là: "Lần sau mang bọn nhỏ đến Miến Điện du lịch đi." Bởi vì Miến Điện đang rất loạn, trước kia mẹ luôn không đồng ý cho chúng tôi đến đó, hiện tại đây là thừa nhận sự tiến bộ của chúng tôi sao?
Khi tôi và em trai sắp mười hai tuổi, có một vị khách kỳ quái tới nhà. Da chú ấy rất trắng, tóc lại đen, còn đen hơn mẹ, ánh mắt lại có màu xanh lá giống ba.
Ngày đó tôi và các anh chị em từ trên xe đưa rước đi xuống liền xông thẳng về nhà, mở cửa ra nhìn, liền thấy người khách kỳ quái đó cũng quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Chú Dương ngồi ở bên cạnh chú ấy, trên ghế sa lon đối diện là ba và má.
Không biết vì sao, ba thật là khẩn trương, ngồi sát bên cạnh mẹ. Vị khách kỳ quái kia nhìn thấy chúng tôi có vẻ cực kỳ thận trọng, nhưng tôi có thể nhìn ra được, chú ấy luôn len lén liếc tôi. Bởi vì tôi cũng có mái tóc màu đen và đôi mắt màu xanh lá như chú ấy sao?
Sau khi anh chị em tự giới thiệu về mình liền bị đuổi ra ngoài chơi, nhưng chúng tôi từ lòng hiếu kỳ, vẫn chết sống ở trong phòng, hơn nữa chị Suo Lana và em trai Roch Wolf đều là người ái mộ trung thành của chú Dương, thấy chú ấy ở đây, thì làm sao chịu rời đi.
Những chuyện vị khách và mẹ nói tôi không hiểu được, tin tưởng ba cũng không hiểu. Cái gì tổ hợp đường nhỏ, cái gì hóa học kiềm sinh vật, hình như là chuyện về một lĩnh vực nào đó. Cuối cùng, vị khách nói: "Bây giờ anh không còn hứng thú chế thuốc nữa, đang nghiên cứu cứu sống thai bên ngoài tử cung, em có thể cho anh một cái trứng không?"
Chú Dương lập tức phun hớp trà nóng trong miệng ra cái TV cách đó năm thước. . . .
Ba "kích động" đứng lên, cơ hồ sắp rút súng ra đấu. . . . . .
Khách bị ba đuổi đi, thường ngày trong nhà đều là mẹ định đoạt, chuyện này ba lại ngoài ý muốn kiên trì nguyên tắc. Gần đến cửa, vị khách thì thào nói: "Tôi chỉ muốn một đứa vé giống Lockon thôi."
Lúc đó sắc mặt của ba thật là rất đẹp, quả thật tựa như gà mẹ bảo vệ gà con.
Đêm hôm đó, mẹ dỗ chúng tôi ngủ rất sớm, sau đó mẹ bị ba dắt trở về phòng, bảo là phải nói rõ chuyện về Brando. Bọn họ nói gì chúng tôi không biết, nhưng ngày hôm sau, mẹ luôn luôn dậy sớm cư nhiên ngủ nướng, mà ba thì vẫn ở trong phòng bếp lách ca lách cách băm sườn nấu canh.
Khi đó sắc mặt của ba quả thực là mặt mày hồng hào hưng phấn khác thường, mà khi chúng tôi chen chúc ở trong phòng bếp hỏi thăm mẹ thế nào, thì trên mặt ba lại xuất hiện vẻ "thẹn thùng" mờ ảo.
Không biết vì sao, ở trong đầu tôi cư nhiên xuất hiện hình ảnh ba bị trói trên vách tường, mẹ thì mang bốt da cao, trong tay cầm roi da đen nhánh, bên cạnh treo đầy nến đỏ, còn có các dụng cụ hành hình khác. . . .
Trời ạ! Chú Dương, tại sao chú cho chúng cháu xem mấy cuộn phim như 《Đêm kinh hồn tự trói bằng áo da》, 《Nữ vương bệ hạ và thú cưng》, 《Bốn trăm năm kinh tình dưới tầng hầm》...!
Thành viên gia đình của chúng tôi tổng cộng mười người, theo cách nói của ba, chính là "Vừa đủ biên chế của tiểu đội xanh đỏ và quan chỉ huy". Còn theo lời chú Dương, chính là "biên chế này ít hơn một người so với bảy trường hạng A ở Trung Quốc". Sau đó ba sẽ rất ấm ức hỏi chú DƯơng "Sao anh chửi nhà chúng tôi như thế", chú DƯơng sẽ cười lạnh trả lời "Tôi thích khi dễ tên ngốc như anh đó", mẹ sẽ chỉ lành lạnh nói "Dương, anh thích thì ở lại nhà chúng tôi ăn tối đi, tôi gọi Dora tới cùng nhau làm bữa ăn lớn", vì vậy chú Dương lộ ra vẻ mặt muốn ở lại mà không dám, càng thêm ấm ức đi về nhà. Thuận tiện nói một tiếng, nhà chú ấy ở đối diện nhà chúng tôi, cách cái sân và con đường, cự ly ước chừng hơn 100m.
Nhà chúng tôi không phải có nhiều thành viên thế này ngay từ đầu, mới đầu thành viên là ba và mẹ, nhóm thành viên thứ hai chính là tôi và Roch Wolf. Bởi vì tôi cùng Roch Wolf là sanh đôi khác trứng, cho nên diện mạo chênh lệch khá lớn. Tổng thể mà nói, em trai tương đối giống ba, tóc màu vàng, tròng mắt màu hổ phách, mà tôi thì tương đối giống mẹ, tóc màu đen, vóc dáng cũng thấp hơn em trai, con ngươi lại là màu xanh lá đậm.
Mẹ rất ưa thích đôi mắt của tôi, nhớ có một buổi tối tôi năm tuổi, sau khi ba kể chuyện ba con heo và sói cho chúng tôi nghe xong, tôi liền buồn ngủ, khi đó mẹ đang ngồi ở trên ghế sa lon bảo dưỡng súng ống (nghe nói cái "Ghế sa lon" đó là dùng vỏ xe bọc thép bỏ hoang cải trang thành, một chú kỳ quái tên Iris khen nó không dứt miệng, cho rằng vết đạn phía trên là hoa văn xinh đẹp nhất), có lẽ mẹ nghĩ tôi và em trai đã ngủ, nên nói với ba tôi: "Mắt con cả thật xinh đẹp, nếu đựng trong hộp thủy tinh nhất định đẹp hơn cả hạt ngọc lục bảo mà hoàng gia ANh trân quý."
Lúc ấy ba á khẩu không trả lời được, ba nhất định là ghen tỵ mắt của tôi đẹp hơn ba, vì vậy á khẩu không trả lời được một thời gian rất dài mới nói: "Em từ trước đến giờ chưa từng khen mắt anh đẹp."
Giọng điệu của ba rất uất ức, rất giống dáng vẻ của em trai khi đòi một cây súng thật làm quà giao thừa nhưng bị bác bỏ. Quả thực là rất thú vị. Sau đó mẹ liền giống như trước kia, rất bó tay cũng rất dịu dàng bắt đầu lời ngon tiếng ngọt, khen ba cười rộ lên.
. . . . Đợi chút, sao tôi cảm thấy càng nói càng kỳ quái, chẳng lẽ tình hình nhà của chúng tôi chính là "Giới tính thác loạn" trong truyền thuyết sao? !
Té xỉu, mặc kệ. Ít nhất ba đại nhân ở bên ngoài vẫn rất có khí khái của nam tử hán, hắn cả đời cũng chỉ có ở mẹ của chúng tôi trước mặt đại nhân mới có thể lộ ra loại thần thái này thôi.
Từ khi chúng tôi hiểu chuyện, mẹ luôn nhàn rỗi ở nhà, thỉnh thoảng đến bệnh viện của bác Carl giúp một tay. Ba cũng rất ít làm nhiệm vụ, cả ngày mang theo chúng tôi chạy khắp nơi, đi thăm nhiều loại bãi bắn bia, trụ sở huấn luyện, diễn tập thực chiến.
Tôi, em trai và mẹ đều rất thích ba. Một nguyên nhân quan trọng trong đó là, thức ăn mỗi ngày đều do ba lo liệu một mình, tôi đã từng nghi ngờ tại sao mẹ không giúp.
Sau đó, vào năm tôi và em trai được năm tuổi, rốt cuộc có một lần kia rất vô tình, khi nữ sĩ Dora hàng xóm kế bên nhà đến nhà chúng tôi làm khách, trùng hợp ba đi làm nhiệm vụ, vì vậy cô Dora và mẹ liền liên thủ bào chế một "Bữa tiệc lớn" có thể xưng là độc nhất vô nhị trên ý nghĩa.
Nhìn bánh pút-đing chocolate bị cắt thành cây đinh và bánh đúc đậu bị ngâm trong nước tương, hỗn hợp giấm chua và Whisky trộn vào tạo thành món ăn "Mát mẻ thoải mái", tôi không khỏi hoài nghi, trên thế giới còn có người nào có thể sáng tạo hơn dì Dora.
Mẹ đại nhân lập tức đẩy ngã tôi cảm thán.
Cô ấy tuyệt đối là kỳ tích sống của đấng sáng tạo!
Tôi và em trai trơ mắt nhìn mẹ bắt một con gà mấy ngày trước mang về làm thí nghiệm, rất nghiêm cẩn làm sạch không khí trong cổ nó, rồi nhanh chóng giết chết nó, sau đó mở microwave ra, trực tiếp vứt nó vào.
Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mẹ, ngài không nhổ lông của nó sao?"
Mẹ ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, sau đó không mấy xác định nói: "Ở quốc gia mẹ sinh ra, có một phương pháp làm gà tên ‘ gà ăn mày ’. Mẹ tin chắc đó là một phương pháp làm gà không cần nhổ lông" vì diễn tả chính xác, mẹ còn sử dụng tiếng nước mẹ.
Em trai "A" một tiếng, lập tức nói: "Mẹ, ba nói làm gà là hành vi không tốt."
"Ai nói làm gà không tốt? Ba con làm gà ăn rất ngon."
"Nhưng ba nói thầy của ba thề son sắt nói cho ba biết làm gà tuyệt không tốt."
Nghe đến đây, tôi tin chắc hai người bọn họ tuyệt đối là ông nói gà bà nói vịt, mẹ từ nhỏ đãsống ở nước Mĩ, mặc dù biết nói tiếng Hoa, khẩu âm cũng rất tốt, nhưng lại không hiểu rõ một số từ lóng quê nhà, mà ba được ông Sử Uy Khắc hun đúc ngày đêm, lại hiểu biết rất sâu về một số tiếng lòng quê nhà.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đứng ra ngăn lại hành động ngây thơ của bọn họ: "Nhưng mẹ, gà ăn mày là phải xử lý nội tạng trước, rồi trác bùn bên ngoài con gà, sau đó ném vào trong đống lửa để nướng, ba đã dạy con cách làm."
Mẹ đại nhân vĩ đại nghi ngờ nói: "Lockon, con cảm thấy lòng gà dở lắm à?"
"Ăn rất ngon."
"Nếu ăn ngon tại sao phải xử lý?"
". . . . . ."
"Con thích ăn bùn không?"
"Không thích."
"Vậy tại sao muốn trát bùn bên ngoài con gà?"
". . . . . ."
"Microwave có thể nướng chín thức ăn không?
"Có thể."
"Lửacó thể nướng chín thức ăn không?"
"Có thể."
"Nếu lửa và microwave có tác dụng như nhau, vậy tại sao không thể dùng microwave thay thế lửa?"
. . . . Thần toàn trí toàn năng, mẹ đại nhân của chúng tôi thật là tài tình, tôi nói không lại mẹ! Tôi khóc, cảm thấy bi ai vì ba thân yêu của mình, đoán chừng con gà kia trên trời có linh thiêng cũng muốn khóc.
Kết quả mấy món ăn hợp lại chính là tai nạn sao hỏa đụng địa cầu! Từ đó về sau, tôi và em trai đều lập chí học bản lĩnh của cha đại nhân, không thể cho mẹ đại nhân cơ hội cầm muôi nữa!
Bởi vì mẹ vô cùng có tài, nhà chúng tôi thỉnh thoảng sẽ làm ra động tĩnh rất lớn, tương tự với tiếng vang nổ tung. Sau mỗi lần nổ tung, trong nhà lập tức lọt vào rối ren cứu hỏa cứu tế.
Hàng xóm chung quanh cũng có người có tiền, nghe nói bọn họ đóng thuế rất cao, cho nên cực kỳ coi trọng quyền lợi mình được hưởng, mỗi lần đều lập tức gọi điện thoại đến bót cảnh sát tố cáo nhà chúng tôi có tiếng vang khả nghi.
Rốt cuộc có một lần, ba bị mang vào bót cảnh sát, nhốt chung với một đám du côn gây chuyện, bảo là muốn ba cảm thụ "Giáo dục tình yêu của đám côn đồ". Mẹ không nhanh không chậm liên lạc chú Howard làm luật sư, ngày hôm sau ba được bảo lãnh ra khỏi bót cảnh sát, bọn cảnh sát đưa ba ra ngoài cứ như đưa ôn thần.
Tôi và em trai nhìn thấy đồng thời ra ngoài còn có mười chú bác nước mắt ròng ròng, bọn họ nằm trên băng ca rồi bị đặt lên xe cứu thương. Vốn là muốn khởi tố ba cố ý tổn thương, nhưng bọn cảnh sát điều tra hình ảnh quay được tối đó, ba dưới tình huống bị vây công chỉ đấm mỗi người một cú, còn không phải là chỗ nguy hiểm. Bọn cảnh sát bi ai, ba là phòng vệ chính đáng, vì vậy tiền chữa bệnh cho bọn côn đồ bị thương chỉ có thể do bót cảnh sát xin tiền ở trên tiến hành bồi thường.
Sau lần đó ba không có bị phiền toái gì nữa.
Lần thứ hai thì ồn ào hơn, là mẹ bị mang vào bót cảnh sát. Ba cực kỳ gấp gáp sau nửa tiếng liền bắt chú Eyrie cùng đi bảo lãnh mẹ, nhưng bọn họ đã chậm, hậu quả mẹ tạo ra hiển nhiên càng có lực phá hoại hơn. Bọn cảnh sát muốn kiện mẹcố ý phá hư của công, nhưng xem phim quay được, lại là mẹ bị một người phụ nữ đẩy vào tường, "Không cẩn thận" liền đụng sụp tường, gạch đá văng ra còn làm bị thương mấy người phụ nữ đang vây công mẹ. Lúc mẹ rời khỏi bót cảnh sát còn phẫn mà gầm lên: "Đây là công trình bã đậu! Mấy người chờ coi, tôi muốn kiện mấy người dùng tiền thuế của chúng tôi xây công trình bã đậu!"
Trải qua hai chuyện này, nhân sĩ yêu thích hòa bình chung quanh nhà chúng tôi rối rít bán nhà dọn đi. Rất nhanh, mấy nhà đó cũng lục tục có chủ nhân mới.
Đầu tiên là chú Dương dọn đến căn nhà ba tầng màu xanh dương ở đối diện, chú ấy nói chú ấy mở một tiệm rượumới trong thành phố, buôn bán cũng không tệ lắm, về sau sẽ định cư ở Newyork. Tiếp theo là cô Dora, cô ấy nói cô ấy đổi bộ môn làm việc, về sau mỗi tuần chỉ đi làm ba ngày, cho dù đi tới đi lui giữa Washington và Newyork cũng sẽ không cảm thấy rất phiền toái. Sau đó bác Carl cũng mua nhà ở bên cạnh cô Dora. Sau đó nữa, Vincent, Iris, Brad cũng mua nhà quanh đây, nhưng bọn họ không thường ở nhà. Sau khi bị họ bao vây, không còn ai tố cáo nhà chúng tôi có tiếng vang khả nghi như tiếng nổ nữa.
Nhưng sau khi mẹ làm nổ cái microwave thứ mười sáu, mẹ rốt cuộc bỏ đi quyết tâm học nấu nướng cho giỏi. Tôi không biết mẹ làm sao lại dữ dội như vậy, đại đa số thời điểm ba đều hầu ở bên người mẹ cầm tay dạy, nhưng mẹ không phải "không cẩn thận" đóng cửa microwave quá mạnh, không thì nôn nóng quá nên ném vật phẩm dễ cháy dễ nổ vào microwave để làm cho lẹ, ba luôn rất dung túng, quét dọn chiến trường xong, ngày hôm sau lại mang một microwave mới từ tầng hầm lên.
Vào năm tôi và em trai tròn sáu tuổi, trong nhà bắt đầu gia tăng thành viên mới.
Người thứ nhất là em gái Arran Nia được chúng tôi mang về sau khi cả nhà đến Afganishtan thăm ông Sử Uy Khắc, cô Dora giúp chúng tôi làm thủ tục thu dưỡng. Em ấy lúc đầu rất trầm mặc khéo léo, nghe nói trong cái thôn em ấy sinh ra, con gái có địa vị rất thấp, không thể tùy tiện nói gì trước mặt đàn ông, cả cổ cũng không thể lộ ra. Chứng kiến tới hình thức chung đụng vừa đánh vừa giết của mẹ và ba, em ấy đầu tiên là run sợ, sau đó rốt cuộc dần dần nghĩ ra, sau nữa tôi và em trai mới biết Arran Nia là một ác ma nhỏ thích làm việc xấu và nói dối.
Ngay sau đó lại mang về một chị Suo Nala từ Somalia, nghe nói trước đây mẹ chị ấy tư thông với người đàn ông khác, nên bị người trong thôn ném đá đến chết. Tôi và em trai cũng đặc biệt thích chị ấy, bởi vì chị ấy làm việc luôn là đâu vào đấy, nói chuyện luôn không nóng không lạnh, còn có thể làm bánh nướng và bánh pho mát rất ngon. Ở trước mặt chỉ ấy, cả ác ma nhỏ Arran Nia cũng sẽ ngoan ngoãn không gây sự nữa, bởi vì nếu như không nghe lời, Suo Nala sẽ không cho em ấy ăn pho mát đặc chế nữa.
Tiếp đó nữa. . . .
Thành viên gia đình được cố định vào năm chúng tôi tròn mươi tuổi, lúc này, cha mẹ đã nuôi tám đứa bé, có đủ các nhân chủng. Bộ phận hành chính lo lắng cha mẹ không cách nào chăm sóc tốt cho họ, đã từng không chấp thuận thủ tục thu dưỡng, mẹ đại nhân dưới cơn nóng giận liền cáo lên tòa án, tất cả anh chị em chúng tôi đều đến làm nhân chứng. Sau khi giao nộp bảng thống kê tiền thu vào, con số tư sản hoa lệ lệ và sự đồng tâm hiệp lực của người một nhà chúng tôi đã đả động quan toà đại nhân, vì vậy tiền đồ thật tốt đẹp. . . .
Tốt đẹp sao? Tôi cảm thấy quả thật phải dùng tuổi trẻ màu máu" để đánh giá.
Đi ra tòa án bang New York, ba vui mừng không ngậm miệng được, ba nói với mẹ: "Cuối cùng có thể tạo thành tiểu đội xanh đỏ để tiến hành kháng chiến. Anh dẫn bốn đứa bé, em dẫn bốn đứa bé, chúng ta xem đội nào thắng."
Mẹ nhún nhún vai, coi như là đồng ý.
Anh chị em chúng tôi có tám người, thích ăn thức ăn ba làm, thích khóa dạy chữ của mẹ, quần áo bị rách ba sẽ may lại, bị bệnh mẹ sẽ rất dịu dàng chăm sóc. Về phần "tiểu đội tiến hành kháng chiến" mà ba luôn nhớ tới, dù là ở đội xanh với ba, hay là đội đen của mẹ, đều là có riêng thắng thua. Kháng chiến hàng tuần luôn là đề tài quan trọng gay gắt, quyết liệt giữa các anh chị em, thua tất nhiên không cam lòng muốn ngóc đầu trở lại, thắng cũng liều mạng già để giữ huy hoàng.
Khi chị Suo Nala sắp mười sáu tuổi, tôi và em trai mười một tuổi, trong nhà xảy ra một chuyện. Tập đoàn ba làm việc nhận được một nhiệm vụ có cấp bậc tương đối cao, bởi vì khó khăn khá nhiều, nên dù là ba đang "Thoái ẩn rừng núi" cũng bị Eyrie và Squall lôi đi. Sau một tuần ba rời khỏi nhà thì có một đám người xâm nhập vào nhà.
Đầu tiên là điện lực trong nhà bị cắt đứt, Suo Nala lập tức cầm điện thoại cố định lên, quả nhiên cả dây điện thoại cũng bị cắt đứt rồi. Chẳng lẽ đây chính là "Đánh lén" trong truyền thuyết? Tám anh chị em chúng tôi thật hưng phấn, ánh mắt lấp lánh đe dọa nhìn mẹ. Trong bóng tối, mẹ duỗi lưng một cái, sau đó nói: "Lockon và Roch Wolf phụ trách chăm sóc Tân Hoa và Mộc Mộc." Nói xong liền đi lên lầu. Thuận tiện nói một tiếng, Tân Hoa và Mộc Mộc là thành viên gia nhập gia đình trễ nhất.
Đám người kia hình như muốn bắt chúng tôi để uy hiếp ba, nào biết bọn họ đánh bàn tính quá tốt, lại lạc vào trong biển lớn chiến tranh nhân dân mênh mông. Mẹ đặc biệt tắt đi hệ thống bảo vệ, vì vậy chiến đầu bắt đầu lan tràn từ tầng hầm. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chân ướt chân ráo thực chiến, lúc đầu khẩn trương, nên chúng tôi phạm vào mấy sai lầm nhỏ, kết quả cuối cùng là, một thanh M14 đen ngòm chỉa vào trên ót Mộc Mộc.
Nhưng khi tay súng bóp cò, đầu đạn bị đập vào nòng súng bắn ra không được, xung lực phản lại mạnh hơn lực bắn bình thường nhiều, tay của hắn ta liền bị chấn thương. Đầu hắn đeo đèn ngoại truyến nhìn trong đêm, vì vậy thấy được nòng súng bị tôi bẻ cong. . . . Mẹ và ba am hiểu ảo thuật "Vặn ống sắt", tôi và Roch Wolf cũng biết, mặc dù còn chưa nhuần nhuyễn lắm, nhưng chúng tôi tin tưởng một thời gian nữa nhất định có thể làm việc nặng nhẹ nhàng như ba và mẹ.
Theo chú Dương nói, trước kia mẹ từng mở một phòng khám bệnh ở Los Angeles, khu đó trị an hỗn loạn, dân bản xứ đáng lẽ đều nghĩ phòng khám bệnh đó sẽ rất nhanh bị dìm ngập trong biển lớn chiến tranh của đám con đồ, nhưng cuối cùng, côn đồ lớn nhỏ gần đó nghe đến phòng khám bệnh đã sợ mất mật, tránh còn không kịp. Hiện tại đám người xông vào nhà của chúng tôi về sau nhất định cũng sẽ giống như đám lưu manh đó, trong lòng sẽ lưu lại vết thương không thể phai mờ.
Không lâu sau ba liền không hề bị thương trở về, trong nhà sớm được dọn sạch sẽ, khiến ba nghĩ là không có gì xảy ra, an tâm thở phào một cái. Mẹ vẫn kiên trì, không cho ba biết đoạn nhạc đệm này, chỉ nói là: "Lần sau mang bọn nhỏ đến Miến Điện du lịch đi." Bởi vì Miến Điện đang rất loạn, trước kia mẹ luôn không đồng ý cho chúng tôi đến đó, hiện tại đây là thừa nhận sự tiến bộ của chúng tôi sao?
Khi tôi và em trai sắp mười hai tuổi, có một vị khách kỳ quái tới nhà. Da chú ấy rất trắng, tóc lại đen, còn đen hơn mẹ, ánh mắt lại có màu xanh lá giống ba.
Ngày đó tôi và các anh chị em từ trên xe đưa rước đi xuống liền xông thẳng về nhà, mở cửa ra nhìn, liền thấy người khách kỳ quái đó cũng quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Chú Dương ngồi ở bên cạnh chú ấy, trên ghế sa lon đối diện là ba và má.
Không biết vì sao, ba thật là khẩn trương, ngồi sát bên cạnh mẹ. Vị khách kỳ quái kia nhìn thấy chúng tôi có vẻ cực kỳ thận trọng, nhưng tôi có thể nhìn ra được, chú ấy luôn len lén liếc tôi. Bởi vì tôi cũng có mái tóc màu đen và đôi mắt màu xanh lá như chú ấy sao?
Sau khi anh chị em tự giới thiệu về mình liền bị đuổi ra ngoài chơi, nhưng chúng tôi từ lòng hiếu kỳ, vẫn chết sống ở trong phòng, hơn nữa chị Suo Lana và em trai Roch Wolf đều là người ái mộ trung thành của chú Dương, thấy chú ấy ở đây, thì làm sao chịu rời đi.
Những chuyện vị khách và mẹ nói tôi không hiểu được, tin tưởng ba cũng không hiểu. Cái gì tổ hợp đường nhỏ, cái gì hóa học kiềm sinh vật, hình như là chuyện về một lĩnh vực nào đó. Cuối cùng, vị khách nói: "Bây giờ anh không còn hứng thú chế thuốc nữa, đang nghiên cứu cứu sống thai bên ngoài tử cung, em có thể cho anh một cái trứng không?"
Chú Dương lập tức phun hớp trà nóng trong miệng ra cái TV cách đó năm thước. . . .
Ba "kích động" đứng lên, cơ hồ sắp rút súng ra đấu. . . . . .
Khách bị ba đuổi đi, thường ngày trong nhà đều là mẹ định đoạt, chuyện này ba lại ngoài ý muốn kiên trì nguyên tắc. Gần đến cửa, vị khách thì thào nói: "Tôi chỉ muốn một đứa vé giống Lockon thôi."
Lúc đó sắc mặt của ba thật là rất đẹp, quả thật tựa như gà mẹ bảo vệ gà con.
Đêm hôm đó, mẹ dỗ chúng tôi ngủ rất sớm, sau đó mẹ bị ba dắt trở về phòng, bảo là phải nói rõ chuyện về Brando. Bọn họ nói gì chúng tôi không biết, nhưng ngày hôm sau, mẹ luôn luôn dậy sớm cư nhiên ngủ nướng, mà ba thì vẫn ở trong phòng bếp lách ca lách cách băm sườn nấu canh.
Khi đó sắc mặt của ba quả thực là mặt mày hồng hào hưng phấn khác thường, mà khi chúng tôi chen chúc ở trong phòng bếp hỏi thăm mẹ thế nào, thì trên mặt ba lại xuất hiện vẻ "thẹn thùng" mờ ảo.
Không biết vì sao, ở trong đầu tôi cư nhiên xuất hiện hình ảnh ba bị trói trên vách tường, mẹ thì mang bốt da cao, trong tay cầm roi da đen nhánh, bên cạnh treo đầy nến đỏ, còn có các dụng cụ hành hình khác. . . .
Trời ạ! Chú Dương, tại sao chú cho chúng cháu xem mấy cuộn phim như 《Đêm kinh hồn tự trói bằng áo da》, 《Nữ vương bệ hạ và thú cưng》, 《Bốn trăm năm kinh tình dưới tầng hầm》...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook